• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn (2 Viewers)

  • Chương 231: Xuất quỷ nhập thần mà!

“Nghe khó tin thế!”

Triệu Bân ho khan, nghe xong cũng nửa hiểu nửa không, nhưng cái đèn đá này chắc chắn là bảo vật.

Hắn nhẹ nhàng cầm lên rồi nhét vào túi Càn Khôn.

“Chớ bỏ vào túi Càn Khôn”, Nguyệt Thần điềm nhiên nói, nhưng cũng gần như quát lên.

“Tại sao?”

“Cách quan tài của vua Âm Nguyệt quá gần, rất có khả năng gây ra thi biến”.

“Loại đèn này sẽ kích thích âm phủ biến hóa”.

“Lại còn phải chú ý đến thế à!”, Triệu Bân siết chặt cây đèn Trường Minh, nhìn nhìn ngó ngó: “Đèn này vẫn còn đang cháy, có phải ai đó đang mượn nó để chiêu hồn không? Nếu bị lấy đi, há chẳng phải cắt tiệt luôn con đường sống lại của người ta? Theo lời người xưa nói thì thế này là tổn hại âm đức đấy nhé”.

“Ấn ký thôi mà, không phải chiêu hồn đâu”.

Nguyệt Thần thong dong nói, một phàm nhân đâu thể hiểu được cách đốt đèn.

Về điều này, cô ta đã biết rõ từ lâu rồi.

Theo suy nghĩ của cô ta thì người lấy được đèn Trường Minh căn bản không biết về điểm kỳ diệu của chiếc đèn này. Sở dĩ thế giới của người phàm có đèn Trường Minh phần nhiều là do tiên nhân để lại, cũng có thể là rơi từ trên trời xuống, giống như Liên Hoa Hữu Sinh ở U Uyên vậy, chắc chắn là từ trên trời rơi xuống.

Chẳng qua là người đời không biết thôi.

“Thế thì ta sẽ không khách sáo nữa”, Triệu Bân mỉm cười, tiện tay nhét vào vào lòng: “Nếu có thể chiêu hồn, dùng đèn này để giúp vua Âm Nguyệt sống lại được không”.

“Có lẽ là được, hi vọng ít ỏi quá, ông ta chết lâu quá rồi, đã vậy còn là xác không đầu”, Nguyệt Thần trả lời: “Dạng như thế này, nếu đến tiên giới có lẽ sống lại được”.

“Lúc nào rảnh thì thử nhé?”

Triệu Bân sờ sờ cằm, trí tưởng tượng của hắn đã bay cao bay xa lắm rồi. Nếu lôi được vua Âm Nguyệt về nhân gian, vậy thì hắn sẽ là ân nhân cứu mạng của người ta, cao thủ Thiên Võ kiểu gì cũng phải bảo vệ hắn một tí.

Đèn Trường Minh bị lấy đi mất, động phủ bỗng chốc chìm vào u tối.

Mà điều kỳ lạ là cảm ngộ và hàm ý trên bốn bức tường xung quanh cũng tiêu tán theo.

Triệu Bân cực kỳ xót xa, bao nhiêu tâm huyết của các tiền bối mà!

Nếu biết thế thì hắn nên cảm ngộ trước rồi mới lấy đèn Trường Minh đi sau.

Bây giờ thì hay rồi, chẳng còn cái gì nữa.

Sau khi thở dài một tiếng, hắn bái lạy động tiên rồi quay người rời đi, đến đây rồi cũng chẳng biết động tiên này do ai tạo ra, càng không biết vị tiền bối ấy còn tại thế không.

Nhờ ánh sáng trăng, hắn lồm cồm bò ra khỏi giếng cạn.

Lòng hắn cực kỳ cảm khái, lần trước cái giếng cạn này đã cứu mạng hắn, lần này còn giúp hắn gặp được cơ duyên.

“Tìm được bảo bối gì rồi”.

Triệu Bân đang nghĩ ngợi thì một tiếng cười nham hiểm đột ngột vang lên khiến toàn thân hắn giật nảy.

Liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy một bóng người đen thùi lùi.

Người đứng đó là một ông già với tóc đen, y phục đỏ như máu và một cái gương bát quái treo trên thắt lưng đang bước ra khỏi bóng tối. Ông ta giống như một u linh với tiếng cười âm lạnh lẽo, khỏi cần nghi ngờ gì, chắc chắn là cao thủ Huyền Dương, đã vậy còn đạt tới đỉnh cao, toàn thân bao phủ bởi huyết sát, vừa nhìn đã biết là kẻ liếm máu trên lưỡi đao, hẳn rằng từng giết không ít người.

“Xuất quỷ nhập thần thế!”

Triệu Bân vô thức lùi về sau một bước. Linh châu của hắn không hề phản ứng gì nên chắc trên người đối phương có bảo bối bí mật nào đó giúp che giấu tu vi. Sở dĩ lão già áo đỏ chạy tới đây, chắc hẳn là vì trước đó từng thấy ánh sáng vàng phát ra, bất kỳ ai ngó thấy cũng phải chạy tới xem xét.

“Ngoan ngoãn giao nộp đi, ta sẽ cho ngươi được chết yên ổn”.

Lão già áo đỏ cười đê tiện, chỉ là một võ tu Chân Linh tầng bốn thôi mà, tát cho nó một cái là chết tươi.

“Sư phụ, lão hù con kìa!”

Triệu Bân lập tức đứng thẳng người, vẫy vẫy tay về phía sau của lão già.

Sư phụ?

Lão già áo đỏ nhíu mày, lập tức nhìn lại.

Thế nhưng, sau lưng ông ta tối thui như hũ nút, đừng nói tới sư phụ, một con chim cũng không có.

Mẹ kiếp, bị chơi xỏ rồi.

Đợi khi ông ta quay người lại thì Triệu Bân đã bắt đầu trốn, hai bên chân dán hai lá bùa tốc hành, tốc độ nhanh như chớp, chẳng khác nào một bóng đen luồn lách giữa rừng cây.

“Hay lắm, tiểu tử này, nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết”.

Ông già áo đỏ “hừ” một tiếng, gió lớn nổi lên, ông ta đuổi sát theo sau, gương mặt rất khó coi, thậm chí trở nên dữ tợn. Một võ tu Chân Linh thấp hèn mà biết nhiều trò ghê, đến cả cao thủ đỉnh cao Huyền Dương như ông ta cũng bị xoay như dế, đúng là mất mặt.

Còn nữa, mẹ kiếp, ngươi ăn gian đấy à?

Dù từng gặp rất nhiều võ tu cảnh giới Chân Linh, nhưng lần đầu ông ta gặp được người chạy nhanh như Triệu Bân.

Ăn gian ư? Ông đây còn muốn lái máy bay luôn kìa?

Triệu Bân chửi thầm một tiếng, đến cả Nguyệt Thần cũng bị chửi theo. Cô ả này chắc chắn đã biết từ lâu rồi, lại không nói với hắn. Đỉnh cao Huyền Dương đấy! Ta đánh làm sao lại được?

“Chạy nhanh lên, sư phụ coi trọng ngươi”.

Nguyệt Thần nằm vắt vẻo trên mặt trăng, thậm chí chẳng buồn mở mắt.

Sóng to gió lớn nào cũng trải qua rồi, đây mới chỉ là mương rãnh thôi, ngươi gắng gượng được.

Triệu Bân không ngó ngàng gì.

Bên ngoài giếng cạn có người canh chừng, bất ngờ này khiến hắn trở tay không kịp. Nếu sớm biết như thế thì hắn nên bịt kín mịt, tuyệt đối không để lộ ra chút chân nguyên nào, như thế còn có thể mượn danh cảnh giới Thiên Võ để hù dọa kẻ khác. Bây giờ tu vi của hắn hoàn toàn bại lộ, muốn đóng giả cao thủ Thiên Võ để hù dọa thì chỉ sợ đối phương không tin, ông ta có phải kẻ ngốc đâu.

“Đi đâu hả!”

Lão già áo đỏ quát ầm lên, huyết phong nổi lên khắp dọc đường, không biết bao nhiêu cây cối nghiêng đổ vì ông ta, thêm biết bao nhiêu tảng đá lớn bị giẫm đến mức nát vụn và bắn tung tóe, biến thành một đống hỗn độn. Ông ta đã đạt tới cảnh giới Huyền Dương, còn là đỉnh cao nữa, dù không dùng tới những thứ như bùa tốc độ thì tốc độ cũng đủ nghiền nát Triệu Bân. Chân Linh bé nhỏ ơi, mẹ kiếp, ngươi chạy không thoát đâu.

Quả thực, tốc độ của ông ta rất nhanh.

Từ bên trên nhìn xuống, nếu Triệu Bân giống như một bóng đen thì ông ta chính là một u linh.

Chỉ trong mười mấy hơi thở ngắn ngủi, ông ta đã đuổi tới nơi rồi.

Keng! Keng!

Sau đó là mười mấy luồng kiếm khí lao vào không trung, phát ra âm thanh leng keng.

Triệu Bân nghiêm nghị, liên tục tránh né được dù suýt bị đâm trúng.

Thế nhưng, kiếm khí này quá bá đạo, dù hắn không bị đâm trúng, nhưng cũng bị dư chấn của nó ảnh hưởng, từ đầu đến chân có thêm mười mấy vết máu. Cũng may mà không bị đâm trúng, chứ nếu dính phải một nhát nào thôi cũng sẽ bị cắt ra như miếng đậu phụ.

“Nổ chết ngươi này!”

Triệu Bân “hừ” một tiếng, dùng võ hồn điều khiển phi đao, mười mấy thanh đao bắn ra.

“Bùa nổ à, hay đấy, có thể đả thương ta sao?”

Ông già áo đỏ cười khẩy, nửa đêm nửa hôm nhưng mắt mũi ông ta còn tốt chán, trông thấy từng thanh phi đao đang bay tới, cũng trông thấy từng lá bùa nổ được treo bên trên.

Tiếc rằng thứ này không có tác dụng quái gì với ông ta.

Chân nguyên hộ thể của cao thủ đạt đỉnh Huyền Dương đâu phải là để trưng bày.

Thực tế đúng là như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Vô thượng luân hồi
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chương 1226-1230
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom