Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 330 "Có bùa chú mới, cái này tốt lắm".
Triệu Bân không phản ứng, cũng lười để ý tới hắn ta, chút ân oán nhỏ nhoi này, chỉ cần hắn tập trung tu luyện, sẽ có một ngày hắn đòi lại cả gốc lẫn lãi, không chỉ là vì bản thân hắn mà còn là vì Triệu gia, trong mấy năm này, Vương gia cũng không ít lần chèn ép Triệu gia.
Người ngoài đã đi hết, chỉ còn lại người trong nhà.
Dương Hùng vẫn còn ở lại! Lão ta cũng coi như là người trong nhà, trong thời khắc mấu chốt lão ta vẫn là một con bài rất mạnh.
"Tên nhóc này, sư tôn nhà ngươi..."
Dương Hùng cười một tiếng, lão ta đang hỏi Triệu Bân, cũng không thèm rào trước đón sau.
"Bế quan", Triệu Bân cười nói: "Sư tôn muốn ta đi tìm ngọc Viêm Linh".
VietWriter
Câu thứ hai chính là trọng điểm.
Lão Huyền Đạo vuốt râu, lão mập xoa xoa tay, liếc nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới, con mợ ngươi, không phải ngươi đang muốn tìm hỏa diễm sao? Sao tự nhiên lại lòi ra thêm một món ngọc Viêm Linh, cuối cùng là sư tôn nhà ngươi muốn thật, hay là ngươi đang lừa dối bọn ta?
"Khi Hồng Uyên tiền bối tới, mong ngươi hãy báo cho ta biết".
Dương Hùng ôn hòa cười một tiếng, ngọc Viêm Linh, cái tên này tất nhiên lão ta sẽ ghi nhớ, hơn nữa lão ta còn sẽ âm thầm phái người đi tìm, đợi Hồng Uyên tới đây lần nữa thì dâng lên, lập được một đại công, nói không chừng còn có thể được ban thưởng, ân huệ của nhân vật đệ nhất thiên hạ nhất định không tầm thường.
Người đang ghi nhớ không chỉ có Dương Hùng, còn có lão mập cùng lão Huyền Đạo.
Vật này bọn họ cũng sẽ đi tìm, nhưng sẽ không giao cho Triệu Bân, cũng giống như hỏa diễm vậy, bọn họ sẽ đích thân giao cho Hồng Uyên, tránh để cho tên nhóc đó giở thủ đoạn.
Không thành vấn đề.
Đối với Triệu Bân mà nói, bọn họ muốn làm sao cũng được.
Tới lúc đó, hắn lại giả trang làm Hồng Uyên là được.
Dương Hùng cũng đã rời đi, Khô Sơn cũng rời đi, cửa hàng binh khí lại đóng chặt cửa.
Đám ngươi còn lại liền vây quanh Triệu Bân.
"Thật không phải là do ta làm", Triệu Bân âm trầm nói.
"Nếu không phải ngươi làm, ông đây dựng ngược đầu ăn phân", Tiểu Hắc mập vỗ ngực một cái, người hiểu rõ Triệu Bân nhất là hắn ta, nhiều bùa nổ như vậy, không phải ngươi thì là ai?
"Lời xưa nói rất hay, đã kiếm được thì phải biết bỏ ra".
Vẫn là lão Huyền Đạo thẳng thắng, ngươi chịu bỏ ra thì bình an vô sự, còn nếu không chịu bỏ ra, bọn họ cũng không ngại tự mình cướp lấy, ở đây có nhiều người như vậy, còn có hai lão Địa Tạng, còn sợ không tóm được ngươi sao?
"Đến đây!"
Triệu Bân rất sảng khoái, cầm theo một đống bùa lôi quang, phát cho từng người.
"Có bùa chú mới, cái này tốt lắm".
"Cho ta thêm một lá bùa, đừng có keo kiệt như vậy mà!"
"Vậy còn được đi".
Người ngoài đã đi hết, chỉ còn lại người trong nhà.
Dương Hùng vẫn còn ở lại! Lão ta cũng coi như là người trong nhà, trong thời khắc mấu chốt lão ta vẫn là một con bài rất mạnh.
"Tên nhóc này, sư tôn nhà ngươi..."
Dương Hùng cười một tiếng, lão ta đang hỏi Triệu Bân, cũng không thèm rào trước đón sau.
"Bế quan", Triệu Bân cười nói: "Sư tôn muốn ta đi tìm ngọc Viêm Linh".
VietWriter
Câu thứ hai chính là trọng điểm.
Lão Huyền Đạo vuốt râu, lão mập xoa xoa tay, liếc nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới, con mợ ngươi, không phải ngươi đang muốn tìm hỏa diễm sao? Sao tự nhiên lại lòi ra thêm một món ngọc Viêm Linh, cuối cùng là sư tôn nhà ngươi muốn thật, hay là ngươi đang lừa dối bọn ta?
"Khi Hồng Uyên tiền bối tới, mong ngươi hãy báo cho ta biết".
Dương Hùng ôn hòa cười một tiếng, ngọc Viêm Linh, cái tên này tất nhiên lão ta sẽ ghi nhớ, hơn nữa lão ta còn sẽ âm thầm phái người đi tìm, đợi Hồng Uyên tới đây lần nữa thì dâng lên, lập được một đại công, nói không chừng còn có thể được ban thưởng, ân huệ của nhân vật đệ nhất thiên hạ nhất định không tầm thường.
Người đang ghi nhớ không chỉ có Dương Hùng, còn có lão mập cùng lão Huyền Đạo.
Vật này bọn họ cũng sẽ đi tìm, nhưng sẽ không giao cho Triệu Bân, cũng giống như hỏa diễm vậy, bọn họ sẽ đích thân giao cho Hồng Uyên, tránh để cho tên nhóc đó giở thủ đoạn.
Không thành vấn đề.
Đối với Triệu Bân mà nói, bọn họ muốn làm sao cũng được.
Tới lúc đó, hắn lại giả trang làm Hồng Uyên là được.
Dương Hùng cũng đã rời đi, Khô Sơn cũng rời đi, cửa hàng binh khí lại đóng chặt cửa.
Đám ngươi còn lại liền vây quanh Triệu Bân.
"Thật không phải là do ta làm", Triệu Bân âm trầm nói.
"Nếu không phải ngươi làm, ông đây dựng ngược đầu ăn phân", Tiểu Hắc mập vỗ ngực một cái, người hiểu rõ Triệu Bân nhất là hắn ta, nhiều bùa nổ như vậy, không phải ngươi thì là ai?
"Lời xưa nói rất hay, đã kiếm được thì phải biết bỏ ra".
Vẫn là lão Huyền Đạo thẳng thắng, ngươi chịu bỏ ra thì bình an vô sự, còn nếu không chịu bỏ ra, bọn họ cũng không ngại tự mình cướp lấy, ở đây có nhiều người như vậy, còn có hai lão Địa Tạng, còn sợ không tóm được ngươi sao?
"Đến đây!"
Triệu Bân rất sảng khoái, cầm theo một đống bùa lôi quang, phát cho từng người.
"Có bùa chú mới, cái này tốt lắm".
"Cho ta thêm một lá bùa, đừng có keo kiệt như vậy mà!"
"Vậy còn được đi".
Bình luận facebook