Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Chương 24:
Nếu không ngoài dự đoán thì cánh tay này bị phế bò rồi.
Không ai đáp lại câu hét phẫn nộ của hắn ta.
Bốn xung quanh tối đen như mực, lấy đâu ra bóng người chứ? Nhưng nhát kiếm mà hắn ta phải chịu thực sự rất đau đớn.
Phen này xấu hồ rồi đây, vừa châm một ngọn lửa, quay qua quay lại đã bị xử lý rồi, báo ứng đến gì mà nhanh thế.
“Kẻ nào!”
Hắc y nhân lại hét lên, thanh kiếm bật ra khỏi ống tay áo.
Uỳnh!
Hắn ta vừa dứt lời, thêm một tiếng “uỳnh” nữa vang lên từ phía sau lưng, đây là âm thanh khi kiếm va chạm với không khí.
Vẫn là Triệu Bân, hắn trồi lên từ dưới đất, thanh kiếm Long Uyên trong tay chém về phía hắc y nhân.
cách một khoảng không.
Phụt!
Hắc y nhân vừa xoay người đã lại trúng thêm một nhát chém nữa, ban nãy là bà vai trái, bên giờ là bả vai phải. Máu chảy dọc theo cánh tay, hay rồi, phen này đối xứng rồi.
Nhưng vẫn chưa hết.
Không đợi hắn ta đứng vững, Uy Long chưởng của Triệu Bân đã ập đến, lòng bàn tay hắn có còn sấm sét xung quanh, uy lực vừa mạnh mẽ vừa quyết tuyệt.
Phụt!
‘Vết máu phun ra lần thứ ba mới là chói mắt nhất, lần phun máu này cao tới ba trượng.
Phen này, cà thế giới yên tĩnh rồi.
Hắc y nhân gục rồi, hai bà vai trái phải mỗi bên hứng một nhát kiếm, hai cánh tay đã hỏng, lồng ngực trúng thêm một chường cũng đủ đau nhức rồi, xương lồng ngực cũng đã nứt gấy.
Bị thương là chuyện thứ yếu, chủ yếu là buồn bực, mẹ kiếp, từ đầu đến cuối chưa nhìn thấy kẻ đó là ai.
“Vị huynh đài này trông lạ mặt ghê”.
Triệu Vân cười cười, cuối cùng vẫn bước ra khỏi bóng tối.
Hắn vừa nói xong, hắc y nhân lại phụt máu.
Mẹ kiếp, có ai ra ngoài đánh nhau mà đánh người ta tàn phế trước rồi mới mỡ màn không?
Tiếc rằng Triệu Bân cũng bịt mặt nên hắn ta không nhìn rõ được là ai.
“Người có thể chịu đòn giỏi như vị đại ca đây.
đúng là hiếm thấy”, Triệu Bân cảm thán.
Câu này không hề giả.
Trúng một Uy Long chường, cộng thêm hai nhát kiếm Long Uyên mà vẫn không chết, hắc y nhân này chắc chắn là một kẻ xuất sắc trong cảnh giới Chân Linh. Nếu chỉ là cảnh giới Chân Linh bình thường, dù chỉ trúng một nhát kiếm thôi cũng.
không có mấy người đứng vững nổi.
Cũng may đối phương sơ ý, cũng may hắn có thuật bỏ trốn đề phòng thân, chứ nếu phải đối đầu chính diện, chắc hẳn hắn không phải đối thủ của hắc y nhân.
Hắc y nhân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu Bân. Không rõ người này chui từ đâu ra, nhưng hắn quá kỳ dị, rõ ràng hắn mới đạt đến cảnh giới Ngưng Nguyên mà có thể đánh một kẻ đạt đến cảnh giới Chân Linh như hắn ta tàn phế.
Còn có cả phương pháp chui vào lòng đất ban nãy, chắc hẳn là thuật bỏ trốn trong truyền thuyết.
Phương pháp bí ần này đã thất truyền từ lâu rồi, nếu không, hắn ta cũng không lúng túng đến mức vậy.
“Nào, đề tiều gia xem xem, ngươi là nhân tài nhà nào”, Hai ngón tay của Triệu Bân chụm lại, vẽ ra một luồng chân nguyên, vạch lớp vải đen che mặt của hắc y nhân, đề lộ ra một gương mặt nham hiềm ‘giảo hoạt nay đã tái nhợt.
Điều này không quan trọng, quan trọng là hắn biết người này, hắn ta chịu sự quân lý của cửa hàng.
binh khí Liễu gia, tên gọi là Lão Đao.
Nếu không ngoài dự đoán thì cánh tay này bị phế bò rồi.
Không ai đáp lại câu hét phẫn nộ của hắn ta.
Bốn xung quanh tối đen như mực, lấy đâu ra bóng người chứ? Nhưng nhát kiếm mà hắn ta phải chịu thực sự rất đau đớn.
Phen này xấu hồ rồi đây, vừa châm một ngọn lửa, quay qua quay lại đã bị xử lý rồi, báo ứng đến gì mà nhanh thế.
“Kẻ nào!”
Hắc y nhân lại hét lên, thanh kiếm bật ra khỏi ống tay áo.
Uỳnh!
Hắn ta vừa dứt lời, thêm một tiếng “uỳnh” nữa vang lên từ phía sau lưng, đây là âm thanh khi kiếm va chạm với không khí.
Vẫn là Triệu Bân, hắn trồi lên từ dưới đất, thanh kiếm Long Uyên trong tay chém về phía hắc y nhân.
cách một khoảng không.
Phụt!
Hắc y nhân vừa xoay người đã lại trúng thêm một nhát chém nữa, ban nãy là bà vai trái, bên giờ là bả vai phải. Máu chảy dọc theo cánh tay, hay rồi, phen này đối xứng rồi.
Nhưng vẫn chưa hết.
Không đợi hắn ta đứng vững, Uy Long chưởng của Triệu Bân đã ập đến, lòng bàn tay hắn có còn sấm sét xung quanh, uy lực vừa mạnh mẽ vừa quyết tuyệt.
Phụt!
‘Vết máu phun ra lần thứ ba mới là chói mắt nhất, lần phun máu này cao tới ba trượng.
Phen này, cà thế giới yên tĩnh rồi.
Hắc y nhân gục rồi, hai bà vai trái phải mỗi bên hứng một nhát kiếm, hai cánh tay đã hỏng, lồng ngực trúng thêm một chường cũng đủ đau nhức rồi, xương lồng ngực cũng đã nứt gấy.
Bị thương là chuyện thứ yếu, chủ yếu là buồn bực, mẹ kiếp, từ đầu đến cuối chưa nhìn thấy kẻ đó là ai.
“Vị huynh đài này trông lạ mặt ghê”.
Triệu Vân cười cười, cuối cùng vẫn bước ra khỏi bóng tối.
Hắn vừa nói xong, hắc y nhân lại phụt máu.
Mẹ kiếp, có ai ra ngoài đánh nhau mà đánh người ta tàn phế trước rồi mới mỡ màn không?
Tiếc rằng Triệu Bân cũng bịt mặt nên hắn ta không nhìn rõ được là ai.
“Người có thể chịu đòn giỏi như vị đại ca đây.
đúng là hiếm thấy”, Triệu Bân cảm thán.
Câu này không hề giả.
Trúng một Uy Long chường, cộng thêm hai nhát kiếm Long Uyên mà vẫn không chết, hắc y nhân này chắc chắn là một kẻ xuất sắc trong cảnh giới Chân Linh. Nếu chỉ là cảnh giới Chân Linh bình thường, dù chỉ trúng một nhát kiếm thôi cũng.
không có mấy người đứng vững nổi.
Cũng may đối phương sơ ý, cũng may hắn có thuật bỏ trốn đề phòng thân, chứ nếu phải đối đầu chính diện, chắc hẳn hắn không phải đối thủ của hắc y nhân.
Hắc y nhân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu Bân. Không rõ người này chui từ đâu ra, nhưng hắn quá kỳ dị, rõ ràng hắn mới đạt đến cảnh giới Ngưng Nguyên mà có thể đánh một kẻ đạt đến cảnh giới Chân Linh như hắn ta tàn phế.
Còn có cả phương pháp chui vào lòng đất ban nãy, chắc hẳn là thuật bỏ trốn trong truyền thuyết.
Phương pháp bí ần này đã thất truyền từ lâu rồi, nếu không, hắn ta cũng không lúng túng đến mức vậy.
“Nào, đề tiều gia xem xem, ngươi là nhân tài nhà nào”, Hai ngón tay của Triệu Bân chụm lại, vẽ ra một luồng chân nguyên, vạch lớp vải đen che mặt của hắc y nhân, đề lộ ra một gương mặt nham hiềm ‘giảo hoạt nay đã tái nhợt.
Điều này không quan trọng, quan trọng là hắn biết người này, hắn ta chịu sự quân lý của cửa hàng.
binh khí Liễu gia, tên gọi là Lão Đao.