Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Chương 25:
Đến nay hắn cũng không hiều lắm, tên là Lão Đao nhưng lại dùng kiếm, còn là một thanh kiếm dài, mảnh và đen kịt.
“Mới thế đã không đợi được rồi à?”
Triệu Bân cảm thán, ngay khi nhận ra Lão Đao, hắn đã hiều rõ âm mưu bên trong. Chắc chắn Liễu Thương Hải phái kẻ này đến, chẳng qua là muốn gây rối đề tạo tiền đề cho Liễu gia thu mua cửa hàng binh khí Triệu gia.
“Bèo nước gặp nhau, không thù không oán, tại sao lại tấn công ta”, Lão Đao hừ một tiếng, lào đảo.
lùi về sau tới tận chân tường. Bây giờ mình mầy trọng thương, hai tay đã hỏng, trong thời gian ngắn hắn ta không khác gì phế vật, một người mới tới cảnh giới Chân Nguyên cũng có thề tiêu diệt hắn ta.
“Vừa mới tới nhà ta phóng hỏa, đâu thề không thù không oán” Triệu Bân bật cười, vừa dứt lời thì tấm vải đen che mặt của hắn cũng bay lên, lộ ra ‘gương mặt thanh tú.
“Ngươi là… Triệu Bân?”
Lão Đao chăm chú nhìn thẳng, thần sắc lộ vẻ khó tin. Hắn ta từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ tới thiếu chủ vô dụng của Triệu gia.
Mẹ kiếp, chẳng phải hắn đã đứt mạch rồi ư? Lại có thể tu luyện tiếp à? Đã vậy còn hạ gục được hắn ta.
“Bất ngờ lắm hả?”
Triệu Bân xách kiếm bước lên phía trước, mìm cười nhìn Lão Đao.
“Hóa ra cô gia của Liễu gia mắt kém”.
Lão Đao cười cười, nhưng không thực sự muốn cưỡi, hắn ta coi thường thiếu chủ vô dụng của Triệu gia quá nên trong đêm khuya thanh vắng được hắn tặng cho một “niềm vui” bất ngờ đây.
“Mắt kém cũng dễ chữa thôi, đề ta giúp ngươi mỡ mắt”.
Triệu Bân cười cười giơ kiếm Long Uyên lên.
“Ngươi… ngươi muốn giết ta?”
Lão Đao lập tức biến sắc, hắn ta biết quá rõ uy lực từ thanh kiếm của Triệu Bân. Nếu thứ này chém lên đầu, cho dù hắn ta đạt tới cảnh giới Chân Linh thì vẫn mất mạng thôi.
“Không giết… giữ lại đón Tết à?2”
Triệu Bân thản nhiên đáp, thanh kiếm cũng hạ xuống.
Phụt!
Máu tươi bắn ra, Lão Đao chết ngay tại chỗ, đến chết vẫn còn buồn bực, hết sức buồn bực.
Cái giá cho một mồi lửa quá thảm thiết.
Triệu Bân không hề biến sắc, hắn nhặt tài vật của Lão Đao, sau đó lấy ra thuốc bột hóa thi để hủy.
thí diệt tích.
Làm xong những thứ này, hắn mới quay người biến mất.
Đến khi xuất hiện lần nữa, hắn đã ở trên đường lớn rồi.
Không ít người tập trung trước cửa hàng binh khí, nhưng ngọn lửa đã được dập tắt, đương nhiên vẫn có tồn thất.
“Liễu gia chơi hay lắm”.
Triệu Bân liếc mắt nhìn về phía Nam, đó chính là hướng của cửa hàng binh khí Liễu gia, dường như dù lẫn trong bóng đêm, hắn vẫn thấy được từng gương mặt xấu xí độc ác.
“Có qua mà không có lại thì thất lễ lắm”.
Triệu Bân thu lại ánh nhìn rồi đi về phía cửa hàng binh khí Triệu gia.
Không cần nóng vội, đợi khi cửa hàng binh khí khai trương, đợi khi lão tử đứng vững, ta cũng sẽ tới nhà ngươi xem thử. Phóng hòa đốt nhà ta, Liễu gia cũng phải đổ máu chút chứ. Ngưới thích chơi chiêu thì ta chơi ngươi tới chết luôn.
Trên đường về, Triệu Bân lôi sổ nợ ra, tính toán rõ mọi sản nghiệp của Liễu gia ở thành Vong Cổ.
Ngày sau, hắn sẽ đi dạo từng cái một.
Cái gì mà cửa hàng binh khí, cái gì mà từu lầu, cái gì mà tiền trang, cuỗm được thì cuỗm, không cuỗm được thì đập bằng hết mới thôi.
Bên trong cửa hàng binh khí Triệu gia đã sáng rực.
Người đứng xem náo nhiệt đã tản đi hết, trước.
khi rời đi còn không quên bàn tán rôm rả, nói ra toàn những lời châm chọc cười nhạo.
Bên trong cửa hàng có bốn người đang vô cùng bận rộn.
Đó là Triệu Bân, lão Tôn, Dương Đại và Võ Nhị.
Một trận hòa hoạn lớn đã khiến cho cửa hàng binh khí bị hư hại, nên bọn họ phải sửa chữa lại. Không biết có làm xong để kịp khai trương vào sáng mai hay không?
“Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại bốc cháy chứ?”
“Là do kẻ khác làm, ta đã tìm thấy các mảnh vụn của pháo”.
Đến nay hắn cũng không hiều lắm, tên là Lão Đao nhưng lại dùng kiếm, còn là một thanh kiếm dài, mảnh và đen kịt.
“Mới thế đã không đợi được rồi à?”
Triệu Bân cảm thán, ngay khi nhận ra Lão Đao, hắn đã hiều rõ âm mưu bên trong. Chắc chắn Liễu Thương Hải phái kẻ này đến, chẳng qua là muốn gây rối đề tạo tiền đề cho Liễu gia thu mua cửa hàng binh khí Triệu gia.
“Bèo nước gặp nhau, không thù không oán, tại sao lại tấn công ta”, Lão Đao hừ một tiếng, lào đảo.
lùi về sau tới tận chân tường. Bây giờ mình mầy trọng thương, hai tay đã hỏng, trong thời gian ngắn hắn ta không khác gì phế vật, một người mới tới cảnh giới Chân Nguyên cũng có thề tiêu diệt hắn ta.
“Vừa mới tới nhà ta phóng hỏa, đâu thề không thù không oán” Triệu Bân bật cười, vừa dứt lời thì tấm vải đen che mặt của hắn cũng bay lên, lộ ra ‘gương mặt thanh tú.
“Ngươi là… Triệu Bân?”
Lão Đao chăm chú nhìn thẳng, thần sắc lộ vẻ khó tin. Hắn ta từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ tới thiếu chủ vô dụng của Triệu gia.
Mẹ kiếp, chẳng phải hắn đã đứt mạch rồi ư? Lại có thể tu luyện tiếp à? Đã vậy còn hạ gục được hắn ta.
“Bất ngờ lắm hả?”
Triệu Bân xách kiếm bước lên phía trước, mìm cười nhìn Lão Đao.
“Hóa ra cô gia của Liễu gia mắt kém”.
Lão Đao cười cười, nhưng không thực sự muốn cưỡi, hắn ta coi thường thiếu chủ vô dụng của Triệu gia quá nên trong đêm khuya thanh vắng được hắn tặng cho một “niềm vui” bất ngờ đây.
“Mắt kém cũng dễ chữa thôi, đề ta giúp ngươi mỡ mắt”.
Triệu Bân cười cười giơ kiếm Long Uyên lên.
“Ngươi… ngươi muốn giết ta?”
Lão Đao lập tức biến sắc, hắn ta biết quá rõ uy lực từ thanh kiếm của Triệu Bân. Nếu thứ này chém lên đầu, cho dù hắn ta đạt tới cảnh giới Chân Linh thì vẫn mất mạng thôi.
“Không giết… giữ lại đón Tết à?2”
Triệu Bân thản nhiên đáp, thanh kiếm cũng hạ xuống.
Phụt!
Máu tươi bắn ra, Lão Đao chết ngay tại chỗ, đến chết vẫn còn buồn bực, hết sức buồn bực.
Cái giá cho một mồi lửa quá thảm thiết.
Triệu Bân không hề biến sắc, hắn nhặt tài vật của Lão Đao, sau đó lấy ra thuốc bột hóa thi để hủy.
thí diệt tích.
Làm xong những thứ này, hắn mới quay người biến mất.
Đến khi xuất hiện lần nữa, hắn đã ở trên đường lớn rồi.
Không ít người tập trung trước cửa hàng binh khí, nhưng ngọn lửa đã được dập tắt, đương nhiên vẫn có tồn thất.
“Liễu gia chơi hay lắm”.
Triệu Bân liếc mắt nhìn về phía Nam, đó chính là hướng của cửa hàng binh khí Liễu gia, dường như dù lẫn trong bóng đêm, hắn vẫn thấy được từng gương mặt xấu xí độc ác.
“Có qua mà không có lại thì thất lễ lắm”.
Triệu Bân thu lại ánh nhìn rồi đi về phía cửa hàng binh khí Triệu gia.
Không cần nóng vội, đợi khi cửa hàng binh khí khai trương, đợi khi lão tử đứng vững, ta cũng sẽ tới nhà ngươi xem thử. Phóng hòa đốt nhà ta, Liễu gia cũng phải đổ máu chút chứ. Ngưới thích chơi chiêu thì ta chơi ngươi tới chết luôn.
Trên đường về, Triệu Bân lôi sổ nợ ra, tính toán rõ mọi sản nghiệp của Liễu gia ở thành Vong Cổ.
Ngày sau, hắn sẽ đi dạo từng cái một.
Cái gì mà cửa hàng binh khí, cái gì mà từu lầu, cái gì mà tiền trang, cuỗm được thì cuỗm, không cuỗm được thì đập bằng hết mới thôi.
Bên trong cửa hàng binh khí Triệu gia đã sáng rực.
Người đứng xem náo nhiệt đã tản đi hết, trước.
khi rời đi còn không quên bàn tán rôm rả, nói ra toàn những lời châm chọc cười nhạo.
Bên trong cửa hàng có bốn người đang vô cùng bận rộn.
Đó là Triệu Bân, lão Tôn, Dương Đại và Võ Nhị.
Một trận hòa hoạn lớn đã khiến cho cửa hàng binh khí bị hư hại, nên bọn họ phải sửa chữa lại. Không biết có làm xong để kịp khai trương vào sáng mai hay không?
“Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại bốc cháy chứ?”
“Là do kẻ khác làm, ta đã tìm thấy các mảnh vụn của pháo”.
Bình luận facebook