Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51-60
Trời đã gần sáng, Triệu Bân mới dừng bút.
Tinh thần hắn có được tăng cấp, nhưng hắn cũng rất mệt. Vẽ bùa thực sự tốn rất nhiều tinh lực.
Nhưng thành quả thì lại rất tốt.
Nhìn trên bàn, có một chồng bùa dày, còn chói mắt hơn cả ngân phiếu.
Chủ yếu là uy lực lớn, tất cả đều có thêm sét và lửa.
Hắn không nhìn bùa nổ nữa, sờ một viên linh châu nhỏ màu xanh lục lấy từ người Tư Không lần trước.
Viên ngọc này có thể đoán được tu vi của người khác.
Từ một ý nghĩa nào đó thì Tư Không đã bị nó hại. Chính vì đoán được tu vi cảnh giới Ngưng Nguyên của Triệu Bân cho nên gã mới lơ là cảnh giác, đi theo lúc nửa đêm, và bị giết người cướp của.
Tiếc là đã không trộm được gà còn mất nắm gạo.
Con người mà! Dù gì vẫn phải khiêm tốn mới được, người xưa có câu rồi, một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự cao.
Như Tư Không, tự cho Triệu Bân chiếm lợi của mình.
“Kể từ ngày hôm nay, ta sẽ ngủ một giấc sâu để dưỡng thần phách”, Nguyệt Thần bình tĩnh nói.
“Ngủ say?”, Triệu Bân nhíu mày: “Lâu không?”
“Có thể là mấy ngày, có thể là mấy năm, ai nói rõ được?”
“Ơ...”
“Ngươi tự cứu mình đi”, Nguyệt Thần nói xong thì gửi đến một mảnh chữ vàng.
Là một bộ công pháp hoàn chỉnh.
Là bộ công pháp tàn phá của ông già mặc áo vải thô, giờ nó đã được cô ta diễn hóa thành hoàn chỉnh.
Dù gì thì cũng phải lấy nó đi để đổi thành đan dược chứ.
Còn một lần truyền bao nhiêu thì phải xem Triệu Bân tính toán thế nào rồi, hắn vẫn hiểu đạo lí khe nhỏ sông dài, tích tiểu thành đại chứ.
Trong đầu, Nguyệt Thần đã yên tĩnh ngủ say.
Triệu Bân không đánh thức mà thu lại bùa cùng đồ nghề, duỗi eo ra ngoài.
“Thiếu gia”.
Nhóm lão Tôn đều ở đây, vì cửa hàng binh khí chưa mở cửa nên bọn họ bận rộn trong tiểu viện.
“Bận rộn” ở đây chính là di chuyển binh khí.
Mấy ngày này thu mua được không ít binh khí cấp thấp, đã chất đầy tiểu viện rồi.
“Nơi này có vẻ hơi nhỏ nhỉ”.
Triệu Bân nhìn một vòng, khắp nơi toàn là binh khí, chẳng có mấy chỗ trống.
Cần phải mở rộng quy mô thôi.
Ăn xong, lão Tôn đi đến quán trà ở phía nam rồi mua lại với giá cao.
Sau đó thì đến tiệm đồ cổ ở phía bắc, cũng thu mua lại.
Như vậy, tiệm đồ cổ phía bắc, cửa hàng binh khí trung tâm và tiệm trà phía nam, liên kết mật thiết. Dỡ bỏ đi vách tường thì hoàn toàn sẽ hợp lại thành một. Không chỉ có mặt tiền, tiểu viện phía sau cũng được mở rộng.
Lần cải tạo này hết hẳn một ngày.
Một ngày mới nữa lại đến, mặt tiền cửa hàng binh khí Triệu gia cực kỳ đồ sộ.
“Đã đóng cửa rồi mà còn làm to vậy cơ”.
Người qua đường nhìn về phía cửa hàng binh khí Triệu gia giờ đã lớn hơn cửa hàng binh khí Liễu gia rất nhiều.
Sáng sớm, Lỗ Mãng vẫn đến đầu tiên.
Có tiền nên đại hán râu rậm này cực kỳ chăm chỉ, kéo một xe ngựa đầy binh khí đến.
“Tìm ở đâu ra mà nhiều vậy?”
Triệu Bân chống tay đi quanh xe ngựa, than thở không dứt.
“Bí kíp riêng đó”.
Lỗ Mãng cười hề hề, kiếm một xe này cũng chẳng tốn bao nhiêu công.
“Có hứng thú gia nhập vào cửa hàng binh khí Triệu gia ta không?”
Triệu Bân cười nói, cửa hàng mở rộng, cũng phải tìm thêm nhân thủ.
Ví dụ như hộ vệ cho cửa hàng binh khí.
Người như Lỗ Mãng là hợp lí nhất rồi, tìm thêm mấy người nữa thì cửa hàng binh khí sẽ an toàn.
Nói trắng ra là muốn bồi dưỡng thế lực cá nhân.
Khi ra ngoài mà muốn đứng vững gót chân, một mình hắn không bao giờ là đủ.
“Gia nhập cửa hàng binh khí có lương không?”
Lỗ Mãng xoa tay, cười ha ha, cũng nên tìm việc ổn định thôi.
“Ngươi ra giá đi, ta sẽ phát lương”.
Triệu Bân mỉm cười, vẫn hào phóng như cũ. So với tiền, hắn quan tâm lòng người hơn.
“Được thôi”.
Lỗ Mãng cũng sảng khoái, không phải dạng ăn tham, chỉ lấy giá cao hơn thị trường một chút là được.
Quan trọng nhất là gã nhìn Triệu Bân rất thuận mắt.
Triệu thiếu gia này không hề tệ như lời đồn, ít nhất thì rất chân thành đối đãi với người khác.
“Lại tìm thêm mấy người nữa nhé”, Triệu Bân cười nói, đưa ra một bình rượu.
“Ta đã hiểu ý của thiếu gia rồi”, Lỗ Mãng nhận lấy rượu rồi quay đi.
Đến chưa, Lỗ Mãng quay về.
Đi cùng gã là bảy tám võ tu khác, cảnh giới phần lớn là Chân Linh, cao nhất là tầng 9.
Đến đêm.
Hậu viện cửa hàng binh khí tổ chức yến tiệc, rượu ngon thịt ngọt đầy bàn.
“Phong phú vậy sao?”
Lỗ Mãng chép miệng, thành viên mới đến cũng lộ ra thần sắc tương tự.
Thân là võ tu, ai cũng có tiền.
Nhưng đều đốt cả vào tu luyện, bình thường rất không nỡ mua rượu thịt.
Đệch mợ nó, đến đây thì lại được ăn thỏa thích?
“Sau này, bữa nào cũng có rượu thịt”, Võ Nhị cười nói, ôm bình rượu ra rót.
“Đây đúng là chuyện tốt”.
Mọi người nghe vậy đều cười vui vẻ, cửa hàng binh khí của Triệu gia đãi ngộ tốt thật đấy.
“Phòng bên có binh khí đấy, mỗi người lấy một món nhé, ăn xong tự chọn”.
Triệu Bân cười nói, thân là chủ cửa hàng, phải có quà gặp mặt chứ!
“Miễn phí?”
“Miễn phí!”
Được thôi! Nghe được hai chữ này, mọi người đều thoải mái cả ra, ăn xong thì vội vàng đi chọn binh khí.
Binh khí của Triệu gia bán 50 lượng đấy?
Xong bữa, ai cũng tươi như hoa, trông rất hào hứng.
Sau bữa ăn có gì thì Triệu Bân cũng không xem nữa.
Nhưng có thể nghe thấy tiếng cười tràn ngập tiểu viện từ trong phòng, ai cũng ôm binh khí cười ngốc nghếch.
Triệu thiếu gia thật sự quá hào phóng mà.
Đã nói rồi! Không thể đen đủi mãi được, cuộc đời con người rồi cũng sẽ gặp được quý nhân của mình thôi.
Cửa hàng binh khí phân công rõ ràng.
Ông chủ đương nhiên vẫn là Triệu Bân, lão Tôn làm quản gia, Dương Đại và Võ Nhị là trợ thủ, Lỗ Mãng mới gia nhập phụ trách thu mua binh khí, nhưng khác trước, gã chỉ cần ở cửa hàng chờ thôi.
Còn những người gã mang đến thì trở thành thủ vệ của cửa hàng binh khí.
Sau khi sắp xếp một lượt, Triệu Bân mới chuyên tâm tôi luyện binh khí, khóa mình trong phòng.
Có sấm sét kết hợp với thú hỏa, tốc độ tôi luyện nhanh hơn rất nhiều.
Trong lúc ấy, hắn có liếc qua Nguyệt Thần, xác nhận là cô ta đang ngủ say, không chút động tĩnh.
“Khi nào cô mới tỉnh đây!”
Triệu Bân thu mắt, còn chờ Tú Nhi đưa ta đi bay nữa chứ?
Trong lúc này, một đao một kiếm đã luyện thành.
Nói là luyện thành, không bằng nói tẩy hết được tạp chất rồi luyện hóa một lần.
Nhưng như vậy cũng đã đủ.
Thu thập cửa hàng binh khí Liễu gia cũng chẳng cần dùng đến luyện khí sư đâu.
Ừm?
Triệu Bân thu mắt, liếc về phía trên, có tiếng gạch ngói di chuyển.
Rõ ràng là trên nóc nhà có người.
Nửa đêm nửa hôm, chạy lên nóc nhà người ta, không phải trộm thì là do thám.
Hắn đã quen rồi.
Từ khi cửa hàng binh khí Triệu gia có thượng phẩm, cứ mấy hôm là có người đến “thăm thú”, toàn vào nửa đêm.
Không cần hỏi cũng biết là thám tử Liễu Thương Hải phái đi.
Chuyện nằm trong dự liệu của hắn là, nếu mà là Liễu Thương Hải thì chạy sẽ càng chăm chỉ.
“Ngươi, xuống đi”, bên ngoài có tiếng thét.
Lỗ Mãng cũng nhận ra được thám tử, bèn cầm đao đầu quỷ hô hoán trong viện.
Đừng coi thường gã, bình thường nói to thế thôi chứ rất tinh tế.
Tiêu tiền của người ta thì gã cũng phải cống hiến hết sức chứ.
“Chạy à, chạy đi đâu!”
Không chỉ có một mình Lỗ Mãng hét lớn, còn cả mấy thị vệ khác cũng đã đuổi lên mái nhà.
Nhưng tiếc là tốc độ của do thám quá nhanh, không theo kịp.
Từ đầu đến cuối, Triệu Bân chẳng đi ra khỏi phòng. Một do thám nho nhỏ, hắn lười xử lí.
“Phải tìm một chỗ dựa thôi”.
Triệu Bân lẩm bẩm. Trong ánh nến, ánh mắt hắn lộ vẻ suy tư.
Tư Không bị giết, một hai ngày thì không sao, nhưng để lâu Liễu gia chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Không tìm được Tư Không thì đi điều tra.
Mấy cửa hàng binh khí đấu đá nhau, sớm muộn cũng sẽ tra ra cửa hàng binh khí Triệu gia.
Lúc ấy, kẻ do thám sẽ không còn là cảnh giới Chân Linh nữa.
Dù gì cũng là luyện khí sư được mời đến, đừng nói là Liễu Thương Hải, đến Liễu Thương Không cũng phải quan tâm chặt chẽ.
Cho nên phải tính toán từ trước mới được.
Như nhóm Lỗ Mãng bọn họ, phòng được Chân Linh, nhưng không phòng được cảnh giới Huyền Dương.
“Ông chủ của Tài Mãn lâu có lẽ là một lựa chọn không tồi”.
Triệu Bân suy đi tính lại, ông già mặc áo vải thô là thích hợp nhất, chẳng cần làm gì, đến đây ngồi là được.
Đêm dần trôi qua.
Sáng sớm, Triệu Bân đã ra khỏi cửa hàng binh khí, tìm một áo bào đen che mặt, đi thẳng đến chợ đen.
Lại đến Tài Mãn lâu, ông già mặc áo vải thô vội vàng đứng dậy.
Nhìn thần thái đó không phải nhiệt tình bình thường đâu, bưng trà rót nước như một hậu bối.
Nhưng Triệu Bân thì không còn bình tĩnh như trước nữa.
Lúc trước là có Nguyệt Thần thầm giúp đỡ, có đủ khí thế, nhưng giờ Nguyệt Thần đang ngủ say, hắn không khỏi có chút hoảng loạn.
Nói thì nói vậy, nhưng vẫn phải diễn cho ra trò.
Cũng may trước khi ngủ, Nguyệt Thần đã để lại bộ công pháp hoàn chỉnh cho hắn, chỉ còn xem hắn dùng thế nào thôi.
“Tiền bối mời dùng trà”.
Ông già mặc áo vải thô vừa nhiệt tình vừa cung kính với Triệu Bân.
Cung kính, đương nhiên là phải cung kính chứ.
Mấy ngày này trọng tu, bệnh tình đã giảm đi nhiều, công pháp mới đúng là rất huyền diệu.
Chính vì thế mà ông ta mới cảm kích.
Ngoài cảm kích ra thì còn kinh ngạc, kinh ngạc về kiến thức của Triệu Bân. Không ngờ Triệu Bân lại có công pháp tu phục.
“Tiền bối này có lai lịch thế nào vậy?”
Câu nỏi này luôn hiện hữu trong đầu ông ta.
Nhưng cũng chẳng có cách nào.
Có trách cũng phải trách thế giới này nhiều ngọa hổ tàng long quá, ông ta vẫn không thể biết hết được.
“Có đan dược không?”
Triệu Bân lạnh nhạt nói, nâng ly trà nên khẽ nhấp một ngụm. Trong lúc đó, hắn còn lén nhìn tu vi của ông già, đúng là một nhân vật mạnh, cảnh giới Địa Tàng, nói giảm là giảm được.
“Có, có chứ”.
Ông già mặc áo vải thô cười đáp, lấy hộp ngọc vuông ra, vẫn là một viên Chân Nguyên đan.
Ông ta đã tốn không ít công sức vì viên đan này đó.
Cũng có thể vì thời gian ngắn quá, không kịp tìm, dù gì đây cũng là thứ quý hiếm.
Triệu Bân chưa nhìn đan dược mà chỉ nhấc bút lên.
Nhìn cách hắn diễn, thật sự rất giống thật, vô cùng trôi chảy.
Không có Nguyệt Thần, hắn vẫn có thể che giấu kỹ càng.
Có lẽ đây là một loại tu hành khác, rèn luyện tâm cảnh của mình.
Không biết đến lúc nào, hắn mãi mới thu bút.
Ông già mặc áo vải thô vội vàng nhận lấy. Như những gì ông ta dự liệu, Triệu Bân vẫn chưa đưa ra bộ công pháp hoàn chỉnh.
Hoặc là nói, là ông ta chưa đưa đủ lợi ích.
Chỉ một viên Chân Nguyên đan mà muốn đổi lấy cả bộ công pháp, làm gì có chuyện dễ thế.
Ngược lại ông ta còn thấy hơi xấu hổ.
Khiến người này chờ ba ngày mà chỉ được một viên đan dược, thật sự là quá ngại đi.
“Hôm nay, ta cần đi xa một chuyến”.
Triệu Bân nói xong thì chậm rãi đứng dậy, cầm theo cả Chân Nguyên đan.
“Ơ...”
Ông già mặc áo vải thô vội vàng muốn ngăn lại, tiền bối đi thì ta biết làm sao chứ!
“Sau này tìm được đan dược thì đưa đến cửa hàng binh khí tìm đồ đệ của ta là Triệu Bân, hắn sẽ đưa công pháp cho ngươi”.
“Triệu Bân?”, ông già sửng sốt: “Triệu Bân của Triệu gia à?”
“Đúng vậy”, Triệu Bân khẽ kéo áo, bước ra ngoài cửa hàng rồi đi xa dần.
Ông già mặc áo vải thô sau lưng hắn lộ ra cảm xúc kỳ quái.
Ở thành Vong Cổ, ông ta sao có thể không biết Triệu Bân cơ chứ. Lúc trước là kỳ tài võ đạo, giờ là phế thể đứt mạch.
“Vậy mà làm được đồ đệ của tiền bối ấy”.
Ông già mặc áo vải thô lẩm bẩm, ánh mắt sâu thẳm. Khi nào rảnh phải đi xem mới được, Triệu Bân này không đơn giản chút nào.
“Kỹ năng diễn xuất của ta đúng là quá tinh xảo”.
Trên đường trở về, Triệu Bân cứ cười khà khà, thỉnh thoảng còn nhìn Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần chưa tỉnh, ngủ cực kỳ sâu.
Sau đó hắn tăng tốc hơn nữa, đi ra xa một tí, rồi lại quay ngược về, dừng trước một sạp hàng bày đủ loại đồ vật, nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm vào một thứ.
Một thứ phát ra ánh sáng nhạt, chứa đầy tơ tằm.
“Tơ thiên tằm”.
Triệu Bân than nhẹ, giống như nhận ra, hoặc là đã từng nhìn thấy trong sách cổ.
Thiên tằm là một loại cực kỳ quý hiếm, tơ do nó nhả ra tốt hơn loại bình thường rất nhiều. Tơ này mà đan thành áo thì có thể nuôi dưỡng thể phách, vì tơ của nó có một loại sức mạnh kỳ quái trời sinh.
“Chắc cô ấy sẽ thích lắm”.
Triệu Bân cười nói, “cô ấy” ở đây chính là Liễu Tâm Như.
“Ta lấy món này”.
Triệu Bân lấy ngân phiếu ra rồi cầm tơ thiên tằm đi.
Khi ra khỏi chợ đen, hắn rẽ vào một tiệm may.
Hắn đặt tơ thiên tằm ở đó, làm một bộ váy. Khi trở về gia tộc, hắn sẽ tặng cho thê tử.
Vợ đã có thì cha cũng không được thiếu.
Hắn chọn một viên ngọc cổ màu mực, ánh sáng mát mẻ mà giá cả cũng không tệ.
Tiếp theo lại là sòng bạc dưới lòng đất.
Nếu đã đi qua rồi thì phải vào chứ, không cần thắng nhiều, mấy trăm lượng thôi.
Hắn thấy quản gia sòng bạc đã vội lắm rồi.
Mấy ngày rồi còn không thấy chủ tử đâu, Diêm Lão Quỷ lạc đường rồi hay sao chứ!
Triệu Bân thì biết rõ, nhưng chẳng nói ra.
Một ngày mới lại đến, cuộc chiến lũng đoạn giữa các cửa hàng binh khí lại bắt đầu.
Cửa hàng binh khí Triệu gia khai trương, khách hàng lũ lượt đến xem.
Bọn họ đều là người giàu, không mua thì thôi, mua là mua số lượng lớn.
Chưa đến trưa mà binh khí đã bị mua sạch.
Triệu Bân vẫn bình tĩnh, quay về cửa hàng binh khí rồi khóa mình trong phòng, liều mạng tôi luyện.
Mua đi! Mua tiếp đi! Mua đến lúc hết tiền đi! Ta chỉnh chết các người!
Cửa hàng binh khí Triệu gia lại đóng cửa, người đi đường xem vậy đều ho khan. Cửa hàng binh khí đang tốt lành, cứ hai hôm ba bữa lại đóng cửa. Nhưng người có mắt nhìn đều đoán ra được, lần đóng cửa này không tầm thường. Binh khí của người ta được mua sạch, dù tính thế nào thì cũng sẽ không lỗ.
“Tiếp tục canh chừng”.
Liễu Thương Hải hừ lạnh, có mấy đại gia tộc ủng hộ, lão ta đã có tiền rồi.
“Tư Không đã mấy hôm rồi chưa về”.
Vương Đức ở bên cạnh rón rén, nói chuyện cũng rất cẩn thận.
“Gã vốn có tính cách kỳ quái, chắc đi mấy hôm thì về thôi”.
Liễu Thương Hải đáp, chẳng quan tâm lắm. Lúc này lão ta chỉ muốn nghĩ xem làm sao chỉnh chết cửa hàng binh khí Triệu gia thôi. Còn Tư Không sẽ có người khác đi tìm, gia chủ Liễu Thương Không sẽ gấp hơn lão ta nhiều.
Đúng là lúc này Liễu Thương Không rất lo lắng.
Tốn bao nhiêu tiền mời một luyện khí sư khách mời đến, tính cách khó chịu chưa nói, lại còn ra ngoài mấy ngày liền, thứ cần luyện thì không luyện, ra ngoài không chịu về, thật sự không có quy tắc gì cả”.
“Gia chủ, cửa hàng binh khí bên đó...”
Quản sự Liễu gia hỏi nhỏ, Liễu Thương Hải không dám đến tìm Liễu Thương Không, chỉ đành nhờ ông ta truyền lời. Vì chuyện này mà Liễu Thương Hải cũng tốn không ít tiền, mục đích rõ ràng là muốn xin tài trợ của gia tộc.
“Lão ta đúng là đầu óc có vấn đề rồi”.
Liễu Thương Không hừ lạnh, nói chuyện không chút che giấu. Thân là gia chủ, sao lão ta có thể không biết mấy chuyện đó được. Mua bình thường thì có tác dụng gì, tìm được luyện khí sư của Triệu gia mới là chính xác. Nếu cứ mua thế này, không biết có lũng đoạn được không, nhưng chắc chắn là chăm sóc rất tốt cho việc làm ăn của Triệu gia.
“Đi tìm Dương lão, đêm nay lại đến thăm dò cửa hàng binh khí Triệu gia tiếp”, Liễu Thương Không lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén: “Tìm luyện khí sư của nhà chúng, lôi kéo được thì tốt, không thì giết”.
“Vậy còn bên cửa hàng binh khí ạ?”, quản sự Liễu gia lại hỏi.
“Không cần quản”, Liễu Thương Không phất tay: “Mà, tiếp tục tìm Cô Lang dạ hành đi”.
“Vâng”.
Sau đó, Liễu Thương Không thở dài, sắc mặt cực kỳ khó coi.
So với cửa hàng binh khí, lão ta quan tâm đến tiền trang hơn nhiều.
Cho đến giờ mà vẫn chưa tìm được Cô Lang dạ hành, giống như đã biến mất khỏi nhân gian vậy.
Tiền trang cần tín nghĩa hơn.
Cô Lang dạ hành làm vậy, ai còn dám đến tiền trang gửi tiền nữa, đây chính là tổn thất lớn nhất. Vì vậy, tiền trang lại có thêm hai lớp phòng hộ, còn ai dám đến nữa thì sẽ có cảnh giới Địa Tàng giết chết kẻ đó.
“Cửa hàng binh khí của chúng ta dạo này làm ăn tốt thật”.
Tiếng bàn luận trong Triệu gia vang lên không ngớt, động tĩnh lớn như thế không muốn biết mới khó.
“Triệu Bân tìm đâu ra luyện khí sư nhỉ”.
Đến cả đại trưởng lão đều nghi ngờ, lão ta sớm nghe nói đến rồi, nhưng chưa từng hỏi qua.
Nhưng lão ta cũng không lo lắng.
Đệ tử bị phái ra ngoài dù có kiếm nhiều tiền đến mấy cũng vô dụng. Khi Triệu Uyên thoái vị, con trai lão ta thượng vị, thì Triệu Bân cũng chỉ là người làm công cho chủ mới mà thôi.
Nghĩ đến Triệu Uyên, lão ta nhìn sang biệt uyển của gia chủ.
Mấy ngày này, khí tức của ông ta đã bình ổn hơn, tu lại công pháp cũng không còn đau đớn như cũ nữa.
Trong lúc ông ta đang đi đường, đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên.
Vẫn là Bạch Vân Câu, vẫn là thiên chi kiêu nữ đó, đi thẳng một đường như mây trắng bay qua. Ánh mắt người đi đường sáng chói, vừa nhìn Bạch Vân Câu, vừa nhìn Liễu Như Nguyệt.
Thiên chi kiêu nữ đúng là thiên chi kiêu nữ.
Người đẹp ngựa đẹp, nhân tài cỡ này đi đến đâu cũng chói mắt.
“Cô ta là đồ đệ của con nhóc Vân Phượng à? Quả nhiên bất phàm”.
Ông già mặc áo vải thô vuốt râu, nhìn Liễu Như Nguyệt. Luận về tư chất thì cũng kinh diễm đấy.
Còn về “con nhóc Vân Phượng” mà ông ta nói thì chính là sư phụ của Liễu Như Nguyệt.
Cũng tiếc là Triệu Bân không biết, nếu biết thì không rõ sẽ bày tỏ ra dáng vẻ gì, tốt xấu gì cũng là người từ Thiên Tông, sâu không thể lường được, nhưng lại bị gọi là con nhóc Vân Phượng. Ông này có vị trí cao thật đấy.
“Người thì tốt, nhưng tính tình thì...”
Ông già mặc áo vải thô không nhìn nữa, lại bổ sung một câu. Thành Vong Cổ này ai mà không biết con cờ mà Liễu gia hạ chứ, không muốn gả thì thôi nói luôn, lại còn lén thay cột đổi xà như vậy, quá khốn nạn.
Còn cả con nhóc Vân Phượng kia nữa, đêm đó chắc phải oai phong lắm.
Ừm, khi nào về Thiên Tông phải nói chuyện với nó mới được.
Rảnh rỗi thì ở nhà đi, đừng có đến nơi khác làm loạn như thế, không người ta lại đánh chết cho.
Ví dụ như vị sư phụ đáng sợ của Triệu Bân.
Không khéo đó lại là cảnh giới Thiên Võ, bắt nạt đồ đệ của người ấy thì không đến tìm ngươi tính sổ mới lạ.
Trong lúc nói chuyện, ông ta cũng đã đến cửa hàng binh khí Triệu gia.
Triệu Bân ở đó, vẫn ngồi gật gù chỗ quầy thanh toán. Thực ra thì hắn đang lĩnh ngộ thiên thư huyền môn, mà còn một lúc làm nhiều việc, tiện thể tu luyện bước phong thần, lúc nào hắn cũng không ngơi tay.
“Có cảnh giới Huyền Dương”.
Triệu Bân than nhẹ, chỉ vì viên linh châu đó sáng lên màu tím, tức là trong phạm vi nhất định có cảnh giới Huyền Dương bước đến. Xem độ đậm của màu tím thì tức là một cảnh giới Huyền Dương đáng sợ.
“Tới rồi”.
Triệu Bân lén nhìn, thấy là ông già mặc áo vải thô đang nho nhã đi tới.
Hắn liền lập tức giả ngủ, tiếp theo chính là thời khắc diễn xuất rồi đấy!
Ông già mặc áo vải thô đã đi vào, nhìn quanh cửa hàng binh khí thì nhướng mày. Đúng là chả ra làm sao, đến ông chủ còn đang ngủ gật, mà trên giá thì trống không, chẳng có binh khí gì.
Ái chà, thú vị thật.
Không có binh khí để bán thì sao không đóng cửa ngủ đi!
Rảnh ghê.
Lúc này ông ta mới đi đến trước quầy, gõ nhẹ mấy cái.
Triệu Bân bị gọi dậy, mắt tèm nhèm nhìn quanh, rồi lại định ngủ tiếp.
Chọc tức ông già này chơi, dù gì ông cũng phải nói chuyện chút chứ!
Sau ba lần hít thở, mới thấy Triệu Bân ngẩng đầu, rồi nói hôm nay cháy hàng.
“Có lấy đan dược không?”, ông già mặc áo vải thô nói nhỏ.
Lúc này, Triệu Bân mới ngẩng đầu hẳn hoi, cố tỏ vẻ không quen biết, nhìn ông ta một lượt.
Sau đó, hắn mới thăm dò, hỏi: “Đến từ chợ đen sao?”
“Ngươi đoán xem?”, ông già mặc áo vải thô nói, rồi tự giác đi vào nhã gian.
Triệu Bân mỉm cười, rồi bước theo.
Trong nhã gian, ông già mặc áo vải thô đã ngồi xuống, pha trà tự thưởng thức.
“Sư phụ nói rồi, thấy đan dược mới đưa công pháp”.
Triệu Bân ngồi xuống, lấy tay ra che mặt ngáp, cũng không biết là diễn trò hề gì.
“Được”.
Ông già mặc áo vải thô không nói nhiều, đặt một hộp ngọc lên, ba viên Chân Nguyên đan được bày nghiêm chỉnh.
“Thơm thật”.
Triệu Bân hít một hơi, tay thì đưa công pháp ra, vẫn chỉ là một phần.
“Sư phụ ngươi đâu?”
Ông già mặc áo vải thô nhận lấy, nhìn không có vấn đề gì, thật ra cũng khá quan tâm.
“Đi chơi rồi”.
Triệu Bân bắt đầu lừa dối, tùy tiện lấy lí do.
“Sư phụ ngươi có lai lịch gì?”
Ông già cầm lấy công pháp, cười hỏi Triệu Bân, muốn biết chút tin tức từ hắn.
“Thiên Tông”.
Triệu Bân duỗi eo đứng thẳng, nói ra những lời đã chuẩn bị từ trước.
“Thiên Tông cũng tốt, Thiên Tông ghê gớm lắm đấy”.
Ông già mặc áo vải thô ngồi thẳng dậy, vuốt râu, nói một câu thấm thía.
Thiên cái con mẹ nhà ngươi ấy, ông đây có bao giờ gặp đâu.
Nói dối, thằng nhãi này chắc chắn là đang nói dối, là vì không muốn cho ông ta biết nên mới lấy Thiên Tông ra.
“Lúc nào ông ấy về?”
Ông già mặc áo vải thô hỏi.
“Chịu”, Triệu Bân nhún vai: “Ông ấy là thần long thấy đầu không thấy đuôi mà”.
“Thế thì lão hủ sẽ ở đây đợi”.
Ông già mặc áo vải thô vẫn tự giác như thế, đi ra khỏi nhã gian, không về luôn mà đi ra hậu viện.
Rõ ràng là muốn ở lại.
Trước khi đi, ông ta còn nhìn Triệu Bân một cái thật sâu.
Nói mà! Tên nhãi này đúng là bất phàm.
Cho dù là phế thể đứt mạch nhưng rõ ràng cũng đã nối liền lại linh mạch, đã trở thành võ tu, mà trong cơ thể không chỉ có thiên lôi, còn có một loại thú hỏa cực kỳ đáng sợ. Chân nguyên của hắn còn tinh túy hơn võ tu cùng cấp nhiều. Chẳng trách mà lão tiền bối kia nhận hắn làm đồ đệ. Mới qua bao lâu mà tu vi đã tịnh tiến rồi.
“Hóa ra ngươi chính là luyện khí sư đó”.
Ông già mặc áo vải thô âm thầm than thở, có thú hỏa, có thiên lôi, đương nhiên là có tư cách luyện khí.
Lão tiền bối đó dạy dỗ tốt thật.
Tiếc là cả thành Vong Cổ này, kể cả Triệu gia Liễu gia, đều đang ngơ ngác không biết gì.
“Vân Phượng à, ngươi chọn sai đối tượng chèn ép rồi”.
Ông già mặc áo vải thô thở dài, lắc đầu, cũng đang tiếc thay cho Liễu Như Nguyệt. Một cọc hôn sự tốt như thế, kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc. Một thiên tài võ đạo mà lại bị ngươi đẩy ra ngoài.
“Đạt được mục đích rồi”.
Triệu Bân không biết ông già mặc áo vải thô nghĩ gì, chỉ đang vui thầm trong lòng.
Cuối cùng cũng dụ được một chỗ dựa.
Ông già mặc áo vải thô sẽ không gây ra điều gì bất lợi cho hắn chứ? Chắc là không đâu.
Hắn có một vị sư phụ siêu đỉnh không tồn tại đấy?
Ít nhất thì khi sư phụ chưa xuất hiện, công pháp chưa đầy đủ, ông ta sẽ không ra tay.
Ông già mặc vải thô tìm đến một tòa tiểu lầu tĩnh mịch.
Triệu Bân vốn muốn nói chuyện với ông ta, nhưng nghĩ thế nào lại thôi, hôm nay không phải chỉ cần diễn xuất, mà còn phải đánh đòn tâm lý, không nên quá vội vàng tiến tới.
"Tên nhóc này sao lại không hiếu kỳ chút nào nhỉ?"
Thấy Triệu Bân không đi theo, ông già mặc vải thô lẩm bẩm.
Cần phải biết, ông ta là một võ tu cảnh giới Huyền Dương, tên tiểu bối này lẽ ra phải chạy lại nịnh nọt ông ta mới phải, nếu như hắn khiến cho ông ta vui, có khi ông ta còn thưởng cho hắn một số bảo vật.
Triệu Bân thì hay rồi, không hề tỏ ra hứng thú một chút nào.
Chỉ có điều, cẩn thận suy nghĩ một lát thì ông già mặc vải thô cũng bình thường trở lại. Vị lão tiền bối đáng sợ dạy ra đồ nhi này, tám chín phần chính là sóng to gió lớn, còn như ông ta cho dù có cảnh giới Huyền Dương đi chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một khúc lạch ngầm mà thôi.
Không lâu sau, Triệu Bân trở về cửa hàng binh khí.
Khi đi ngang qua tòa tiểu lầu, hắn cũng có ngó nghiêng một chút, nhưng sau đó liền quay về phòng bên cạnh khóa cửa, hồi lâu cũng không thấy đi ra.
"Thật là chịu nổi cảnh tĩnh mịch".
Ông già mặc vải thô thở dài, ông ta là võ tu cảnh giới Huyền Dương, cũng không thể tự chạy đi tìm một tên nhóc cảnh giới Ngưng Nguyên nói chuyện phiếm! Làm như vậy thì còn ra thể thống gì nữa.
Oong! Oong!
Ở bên này, Triệu Bân đang tế sấm sét cùng thú hỏa, đồng thời tôi luyện hai món binh khí, giống như có ba đầu sáu tay, một bên lưu chuyển Thái Sơ Thiên Lôi quyết, một bên lưu chuyển Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh, một bên lĩnh hội bước Phong Thần, một bên lĩnh hội Huyền Môn Thiên Thư.
Tới khi màn đêm buông xuống, hắn mới ngừng tay lại.
Một ngày không ngừng luyện khí, hắn cũng đã kiệt sức, tinh lực tiêu hao sạch sẽ, giống như một quả cà héo, dường như sắp chìm vào giấc ngủ sâu như hôn mê vì lại một lần nữa bị quá tải.
Lúc này, hắn mới lấy đan dược ra.
Ba viên Chân Nguyên đan tỏa ra mùi thơm sảng khoái khắp phòng.
Muốn dùng đan dược cũng phải chú ý.
Giống như hắn, dùng đan được lúc tinh lực khô kiệt thì hiệu quả sẽ cao hơn, ba viên đan dược đưa vào cơ thể, tựa như suối mát thanh tẩy, bổ sung tinh lực cho hắn, ngay cả tinh thần của hắn cũng được bồi bổ.
Một lần nữa, hắn cảm thấy thần sắc biến hóa, sắc mặt trắng bệch đã biến mất, những tơ máu đỏ ngầu trong mắt cũng đã biến mất, hơn nữa ánh mắt còn trở nên sâu sắc hơn.
"Không tệ".
Triệu Bân mỉm cười, mãn nguyện hấp thụ hương thơm còn vương lại của đan dược, nếu uống thêm vài viên chắc chắn sẽ còn cảm thấy tuyệt vời hơn, uống hai ba cân cũng chẳng sợ nhiều.
"Thiếu gia, ăn cơm thôi".
Bên ngoài có tiếng gọi của Võ Nhị. Trên bàn đã bày đầy rượu thịt, thật đúng là ngày nào cũng có rượu thịt để ăn. Đãi ngộ của cửa hàng binh khí Triệu gia quả thực rất hào phóng.
"Ta ra ngay".
Triệu Bân trả lời, xoay người đi ra ngoài, hắn đúng là đang đói đến phát run.
Lúc hắn đi ra ngoài, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía tòa tiểu lầu bên cạnh trước tiên, sau đó hắn ngập ngừng gọi: "Tiền bối, xuống đây uống vài ly không?"
Lỗ Mãng và mấy người lão Tôn đều ngước lên nhìn.
Bọn họ biết ở trong cửa hàng binh khí có một người tự tới trú ngụ, nhưng cho đến nay bọn họ vẫn không biết được lai lịch của người này, chỉ biết là người này tới tìm Triệu Bân, lại còn là một cao thủ đáng sợ có cảnh giới Huyền Dương.
Két!
Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, cửa của tiểu lầu mở ra, ông già mặc vải thô vươn vai bước ra, vẻ mặt tỏ rõ thái độ rằng ông đây không muốn ăn, nhưng vì ngươi đã lên tiếng mời nên ta mới miễng cưỡng ra ngồi ăn chung với ngươi, xem như là nể mặt ngươi!
Vèo!
Triệu Bân chỉ cảm thấy một trận gió thoảng qua, rồi bằng một cách quỷ quái nào đó, ông già mặc vải thô đã từ trên tòa tiểu lầu phóng tới đây rồi.
"Tốc độ nhanh quá".
Trong lòng Triệu Bân cảm thấy kinh ngạc, thân pháp của ông ta thật huyền diệu, cho dù muốn giải quyết võ tu cảnh giới Chân Linh thì sợ rằng cũng chẳng cần tới chiêu thứ hai, chỉ cần một chiêu liền có thể diệt gọn.
"Từ cảnh giới Địa Tạng hạ xuống, quả thật là bá đạo".
Triệu Bân thầm thở dài, không phải là hắn chưa từng nhìn thấy võ tu cảnh giới Huyền Dương, cha hắn Triệu Uyên và Diêm Lão Quỷ cũng đều là võ tu cảnh giới Huyền Dương, nhưng so với ông già này thì đúng là không thể so sánh bằng. Cùng là cảnh giới Huyền Dương, nhưng cách biệt lại quá lớn.
"Tiền bối, mời lại đây uống vài ly".
Ông già mặc vải thô ngồi xuống, Lỗ Mãng rất hiểu chuyện, nở nụ cười rồi cầm vò rượu lên rót cho ông ta, người này thật đáng sợ, cần được phục vụ chu đáo.
"Trẻ nhỏ dễ dạy".
Ông già mặc vải thô vuốt râu, nói sao cũng cảm thấy mấy tên nhóc này rất vừa ý mình, nhất là cái tên gọi là Triệu Bân thiếu gia đó.
Triệu Bân cũng cười, cùng mọi người ngồi xuống.
Không khí bữa tối nay có chút kỳ quái, thường ngày chỉ có người trong nhà, nay lại có thêm một vị tiền bối đáng sợ, cho nên ai cũng cẩn trọng hơn rất nhiều.
Nhưng ba người kia tửu lượng không tốt lắm, vừa uống được tí rượu là gương mặt đã đỏ bừng, mặt dày mày dạn gây hấn với nhau, hắn muốn ngăn cũng không được.
Thế là cho tới tận bây giờ, bọn họ vẫn còn bị treo trên cây.
Người ra tay chính là ông già mặc vải thô, ông ta muốn ăn một bữa cơm mà cũng không được thanh tịnh, mấy người này rõ là muốn bị ăn đập.
"Ông già này ra tay ác thật".
Triệu Bân thì vẫn bình an vô sự, ngồi yên giống như một đứa trẻ ngoan. Hắn không biết ông già mặc vải thô đã ra tay như thế nào, chỉ thấy ánh mắt của ông ta lóe lên, sau đó thì ba người kia liền bị đá văng lên trời.
Hửm?
Viên ngọc nhỏ đeo trên ngực của hắn bỗng phát ra ánh sáng màu tím.
Rất rõ ràng, xung quanh nhất định có võ tu cảnh giới Huyền Dương.
Với thực lực của mình, hắn chỉ có thể mơ hồ cảm thấy một chút khí tức.
"Chắc là đám võ tu cảnh giới Huyền Dương của Liễu gia".
Trong lòng Triệu Bân thầm suy đoán, bọn chúng chắc chắn là tới đây để thăm dò tin tức.
Hắn đã đoán đúng.
Quả nhiên có võ tu cảnh giới Huyền Dương của Liễu gia đang ở đây, kẻ đó khoác một chiếc áo choàng đen lớn, đang núp ở một bên mái hiên, từ chỗ đó có thể nhìn thấy rõ ràng sân tiểu viện.
"Cảnh giới Huyền Dương?"
Kẻ áo đen cau mày, nhìn về phía ông già mặc vải thô, chỉ có thể thấy được khí tức vô cùng mơ hồ, nhất định là võ tu cảnh giới Huyền Dương, nói đúng hơn là cảnh giới Huyền Dương đỉnh cao.
"Ông ta là luyện khí sư sao?"
Kẻ áo đen lẩm bẩm, kẻ đó chính là vì chuyện này mới tới đây, trước khi tới gia chủ đã ra lệnh, nếu gặp luyện khí sư, có thể lôi kéo thì lôi kéo, còn nếu không thể lôi kéo thì cứ thẳng tay hạ sát.
Lúc này xem ra, chiến thuật lôi kéo có vẻ dễ hơn.
Đều là cảnh giới Huyền Dương, kẻ kia cũng không chắc chắn mình có thể hạ sát được ông già mặc vải thô.
"Thú vị đó".
Ông già mặc vải thô lẩm bẩm, Triệu Bân còn có thể nhận ra, chẳng lẽ ông ta lại không nhận ra sao?
Nhưng ông ta cũng chưa nói một lời, hoặc đơn giản là do ông ta quá lười để giải quyết.
Tuy nhiên, nếu đối phương tính gây rắc rối, ông ta cũng không ngại dạy kẻ này cách cư xử.
"Tới không đúng lúc rồi".
Kẻ áo đen tới nhanh mà đi cũng nhanh, vừa tuột xuống mái hiên liền biến mất không thấy bóng dáng, những chuyện như thế này tốt nhất nên âm thầm hẹn ông già kia ra nói chuyện cho thỏa đáng, dẫu sao Triệu Bân cũng ở đó, nếu dám cướp người trắng trợn như vậy, chỉ sợ cả ba đời tổ tiên cũng sẽ bị đào lên mà mắng.
"Có một cao nhân trấn thủ, quả nhiên tình thế cũng khác trước".
Triệu Bân thầm cười, nếu không có ông già mặc vải thô ở đây, kẻ do thám của Liễu gia đang ẩn thân dưới mái hiên cũng sẽ không dè dặt như vậy, nhất định đã nhảy xuống gây hấn từ sớm rồi.
Sau bữa ăn, hắn về phòng.
Mọi người cũng rời đi, tiểu viện lập tức trở nên trống trải.
Nửa đêm, có những bóng đen vụt qua.
Kẻ áo đen lại lẻn vào tiểu viện, muốn tìm ông già mặc vải thô để thương lượng.
"Là kẻ nào?"
Ông già mặc vải thô thờ ơ nói, ngồi dưới ngọn đèn nhàn nhã lật giở những cuốn sách cổ.
"Người của Liễu gia".
Kẻ áo đen mỉm cười, trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thật sự đang vô cùng kiêng dè, lúc trước theo dõi ở phía xa vẫn chưa thể nhận thức được rõ ràng, bây giờ đứng gần mới có thể cảm nhận được khí tức khủng bố của ông già mặc vải thô.
"Gia chủ nhà ta có lời mời ông".
Kẻ áo đen không dài dòng, lấy ra một tấm thiệp mời, dè dặt đặt xuống.
Ông già mặc vải thô không nói, cũng không thèm nhìn.
Thần thái của ông ta vô cùng bức người, như là đang muốn nói, nếu đã chuyển lời xong rồi thì cứ kiên nhẫn mà chờ đợi, đợi tới khi nào ta cảm thấy thoải mái thì ta sẽ suy nghĩ.
Kẻ áo đen mỉm cười, xoay người rời đi.
Đúng như ý của ông già mặc vải thô, lời cũng đã chuyển tới rồi, có đi hay không hoàn toàn là ý của người ta mà thôi.
"Tên nhóc này, giấu cũng kỹ lắm".
Ông già mặc vải thô mỉm cười, tên nhóc mà ông ta vừa nhắc tới chính là Triệu Bân, hiển nhiên Liễu gia không biết luyện khí sư chính là Triệu Bân, cho nên mới nhận nhầm ông ta chính là luyện khí sư. Lời mời lúc này, tám chín phần là muốn cướp người.
Bởi vì vậy, cho nên ông ta mới cảm thấy thú vị.
Cha vợ nửa đêm phái thuộc hạ đến cướp người của con rể, ở chỗ khác chắc không thể có chuyện như vậy xảy ra, nhưng với thủ đoạn làm việc của Liễu gia thì hoàn toàn có thể, hôn lễ thay xà đổi cột mà còn dám làm, thì cướp người đã là chuyện gì to tát.
Vừa nghĩ, ông ta vừa liếc nhìn tấm thiệp mời.
Liễu Thương Không sao! Ông ta đã từng nghe kể về lão già này, tính cách thâm hiểm, thật sự là khiến cho ông ta phát cáu, ngay cả con rể của mình mà còn quyết giết chết cho bằng được.
Đi hay không đây!
Ông già mặc vải thô lại tiếp tục đọc sách, nói thật thì ông ta cũng không muốn đi lắm, thứ nhất là vì ông ta chẳng phải luyện khí sư, còn thứ hai là vì phiền chết đi được! Ông ta thật sự không muốn dính líu đến Liễu gia, bởi vì sư phụ của Triệu Bân, nếu sau này bị Liễu gia bị tính sổ, rất có thể sẽ lại gây phiền toái với ông ta.
Ở bên kia, Triệu Bân vẫn đang luyện binh khí.
Khi kẻ áo đen lẻn vào tiểu viện, nhờ vào viên linh châu nhỏ trên ngực cho nên hắn cũng có thể mơ hồ nhận ra được. Về phần kẻ đó tới đây làm gì, cho dù nói chuyện với đầu gối thì nó cũng biết là kẻ đó tới đây cướp người.
Có trách thì trách hắn che giấu quá tốt.
Liễu gia không biết hắn là luyện khí sư, hôm nay lại đúng dịp nhìn thấy ông già mặc vải thô, nên tự gán cho ông ta chức danh đó thì cũng không lạ.
Hắn sẽ tiếp tục ẩn thân, hơn nữa còn phải ẩn cho thật sâu.
Hắn biết rất rõ tính cách thâm hiểm của Liễu Thương Không, nếu như lão ta biết được bí mật này, thì lão ta nhất định sẽ tiêu diệt hắn, cho dù hắn có là con rể của lão ta đi chăng nữa.
Vèo!
Bỗng có một cơn gió thoảng qua, trong phòng hắn lại có thêm một người, đó chính là ông già mặc vải thô.
"Làm sao ông ta có thể vào đây được?"
Triệu Bân nhướng mày nhìn khắp cửa ra vào và cửa sổ, nhưng tất cả đều đóng chặt.
"Xuyên tường?"
Hắn nói thầm trong lòng, cho dù không phải, thì nhất định cũng là một loại bí thuật tương tự, nếu không thì cảnh giới Huyền Dương như ông ta cũng không đến mức đáng sợ như thế.
"Muốn học không?"
Ông già mặc vải thô đã tìm được một chỗ để ngồi xuống, mỉm cười nhìn Triệu Bân nói.
"Không muốn".
Triệu Bân lắc đầu, trả lời ngắn gọn.
Xuyên tường thôi mà! Ta cũng có thể làm được.
Ông già mặc vải thô giật giật khóe miệng, nhìn vẻ mặt của Triệu Bân, xem ra hắn không quan tâm lắm về chiêu thức xuyên tường này, chắc là hắn đã học được nó từ trước. Về phần ai đã dạy hắn, thì không cần hỏi, hẳn là vị sư phụ kia của hắn.
"Ra giá đi!"
Ông già mặc vải thô nói, Triệu Bân nghe vậy cũng có thể hiểu, ý của ông ta là hắn hãy đưa hết phần còn lại của công pháp cho ông ta, giá cả không thành vấn đề, rất dễ thương lượng.
"Đan dược, chỉ cần đan dược".
Triệu Bân mỉm cười, so với tiền bạc thì hắn coi trọng Chân Nguyên đan hơn.
"Nhóc con, tính khí của ta không tốt lắm đâu".
“Tính khí của
“Kiếm này cứng thật”.
Ông già mặc áo vải thô than nhẹ, cầm trong tay, lật đi lật lại. Ánh mắt ông ta thâm sâu vô cùng. Đừng nghĩ kiếm này không ra gì, nhưng chất liệu tạo ra nó tuyệt đối không tầm thường. Ông ta nhìn kỹ, ánh mắt bất ngờ vô cùng. Trời đất ơi, kiếm này được làm từ vẫn thiết đó, trên kiếm còn có đường vân kìa, tức là vẫn thiết từ bên ngoài.
“Sư phụ ta tặng đó”.
Triệu Bân mỉm cười, nói câu nào cũng phải nhắc đến sư phụ.
“Ừ, cũng được”.
Ông già mặc áo vải thô ho khan một tiếng, âm thầm nghĩ, lão tiền bối đó thật sự thương yêu đệ tử quá mà. Vẫn thiết rơi từ trên trời xuống, nói tặng là tặng, thật sự hào phóng quá đi!
Triệu Bân không nói gì, chỉ chuyên tâm tôi luyện binh khí.
Ông già mặc áo vải thô liền thấy lúng túng, binh khí không vỡ ra thì sao không lúng túng cho được!
Ông ta thật sự rất thích kiếm Long Uyên.
Không phải nói điêu chứ, nếu là cảnh giới Ngưng Nguyên bình thường, ông ta sẽ cướp ngay! Nhưng Triệu Bân thì, thôi vậy. Không phải ông ta sợ Triệu Bân, mà là sợ sư phụ của Triệu Bân kìa! Dám ỉ lớn bắt nạt nhỏ, vị lão tiền bối đó chắc chắn sẽ cho ông ta một bài học mất.
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Ông già mặc áo vải thô đứng dậy, chắp tay đi về phía Triệu Bân, nhìn phương pháp tôi luyện binh khí của Triệu Bân. Động tác cực kỳ thuần thục, ông ta càng xem thì ánh mắt càng sâu. Triệu Bân không chỉ đang luyện binh khí, mà còn làm nhiều việc một lúc nữa, ví dụ như lĩnh ngộ loại bí thuật nào đó, hoặc là dùng chân nguyên tôi luyện thân thể.
“Yêu nghiệt”.
Đây chính là đánh giá của ông ta về Triệu Bân.
Thật sự là yêu nghiệt.
Nói rồi mà! Có thể làm đồ đệ của lão tiền bối thì nào phải hạng tầm thường. Thế nhân nói đây là thiếu gia phế vật, nhưng hắn còn đáng kinh ngạc hơn những gì ông ta tưởng tượng nhiều.
Vì thế mà ông ta càng thêm cảm thán cho Liễu gia hơn nữa.
Đụng phải một tiểu ma đầu thế này thì nhà các ngươi an toàn được mới lạ đấy. Lấy thiên phú của Triệu Bân, chẳng bao lâu nữa chắc chắn sẽ trở thành một cường giả danh chấn một phương, thuật luyện khí cũng được tăng cao, ngoài ra, lại còn một vị sư phụ sâu không lường được.
Đêm mỗi lúc một khuya.
Triệu Bân không dừng lại mà vẫn miệt mài luyện khí.
Ông già mặc áo vải thô vẫn chưa đi.
Ông già này đúng là rảnh rỗi, chắp tay sau lưng, đi dạo quanh một vòng, thỉnh thoảng còn lấy tay ra gõ vào binh khí Triệu Bân đã tôi luyện xong.
Một lần gõ làm binh khí tổn hại không ít.
Không phải vì binh khí không đủ cứng, mà là ngón tay của ông già mặc áo vải thô ra sức quá mạnh, tu vi dưới cảnh giới Địa Tàng sẽ bị biến thành bột phấn.
“Sư phụ ta tính khí không tốt lắm đâu nha”.
Triệu Bân nhìn vậy thì lên tiếng, sắc mặt hơi đen. Đệch mợ nó chứ, nửa đêm nửa hôm không ngủ đi, chạy đến gõ binh khí của ta, thành tâm muốn làm loạn à!
“Bớt dọa lão phu đi”.
Ông già mặc áo vải thô không cho là vậy, vẫn tiếp tục gõ theo nhịp điệu.
“Vẫn chỉ có thanh kiếm đó bá đạo”.
Ông ta lẩm bẩm, nhưng chỉ mình ông ta nghe thấy. “Thanh kiếm đó” đương nhiên là nói kiếm Long Uyên do vẫn thiết tạo ra rồi, mấy thứ rác rưởi đó sao sánh bằng được.
“Nếu dán một lá bùa nổ vào người ông ta thì sao nhỉ?”
Triệu Bân nghĩ vậy, rồi càng bình tĩnh hơn, một không đủ thì hai vậy.
Ông già mà biết thì chắc sẽ khinh bỉ lắm.
Bùa nổ này, không phải với ai cũng có tác dụng. Với tu vi của ông ta, dù Triệu Bân có làm thế nào thì cũng không phá được lớp phòng ngự của ông ta. Đây chính là sự áp chế tuyệt đối của cảnh giới, đừng bao giờ so sánh một cảnh giới Địa Tàng với cảnh giới Huyền Dương bình thường, những thứ đó ở trước mặt ông ta đều bị coi là một đám tiểu đệ mà thôi.
“Nổ cho ông tung trời luôn”.
Triệu Bân còn đang suy nghĩ, mỗi lần ông già gõ một món binh khí, thì câu niệm đó càng thêm mãnh liệt. Đậu má, luyện mãi mới được binh khí, thế mà ông còn đi gõ?
“Sấm sét của ngươi ở đâu ra vậy?”
Ông già mặc áo vải thô cuối cùng cũng không gõ nữa mà chuyên tâm nghiên cứu Triệu Bân, nghiên cứu sấm sét của Triệu Bân, cứ cảm thấy giống sấm sét từ trên trời đánh xuống. Nhưng vậy thì sao lại dẫn dụ vào người được nhỉ? Đổi lại là ông ta thì ông ta cũng không làm được, vì dám làm vậy thì sẽ bị đánh thành tro ngay.
“Sư phụ truyền cho”.
Triệu Bân đáp lại cũng không ngoài dự liệu của ông ta, lại là lão tiền bối đó.
“Có sư phụ tốt thật”.
Ông già mặc áo vải thô than thở, cũng khẽ thở dài, bất giác nhớ đến ông già nhà mình chẳng bao giờ nghiêm chỉnh, hai ba hôm lại kéo ông ta đi xách bạo chùy.
Lại nhìn sang Triệu Bân, so sánh nghĩ mà tức!
Nói thì nói thế, ông ta vẫn đang nhìn xem trên người tên nhóc này còn bí mật gì.
Nhưng lại nhìn không thấy.
Mắt nhìn là một thứ tốt, cảnh giới Ngưng Nguyên cũng có thứ ông ta không thấy được.
Soạt!
Cùng với tiếng vang, Triệu Bân lại ra kiếm, ánh sáng bắn ra tứ phía, nhưng trong mắt ai đó thì cũng chỉ là rác rưởi mà thôi. Chỉ có kiếm Long Uyên mới rơi vào mắt ông ta được.
“Còn trẻ mà không chịu tu luyện đi, luyện binh khí làm gì”.
Ông già mặc áo vải thô nói, thiên phú cỡ đó phải chuyên tâm vào võ đạo chứ, như vậy thành tựu chắc chắn sẽ vượt qua cả luyện khí. Trong thế giới này, nắm đấm cứng mới là đạo lý.
“Sư phụ nói, luyện khí cũng là một loại tu hành”.
Triệu Bân uống một hớp rượu, tôi luyện binh khí chính là rèn luyện tinh thần.
Như vậy, tu là ở bên trong.
Ông già mặc áo vải thô nghe vậy, thấy cũng đúng.
Nhìn Triệu Bân là biết, tinh lực tràn đầy, bỏ xa những kẻ cùng cấp. Không đơn giản là vì đã ăn Tinh Nguyên đan, mà quan trọng hơn nữa, trong lúc tôi luyện binh khí, hắn cũng rèn luyện tinh thần, lần nào cũng hơn lần trước, sẽ khiến tinh thần của hắn được lột xác về sức chịu đựng. Đan dược cũng chỉ là công cụ mà thôi!
“Tiền bối, làm trưởng lão danh dự của nhà ta đi!”
Triệu Bân cười khà khà, khó khăn lắm mới kéo được một người cảnh giới Huyền Dương, không thể không lôi kéo.
“Có lợi ích gì?”
Ông già mặc áo vải thô lãnh đạm đáp, không có lợi ích thì có ma mới làm.
“Nhiều lắm, ví dụ như công pháp”.
Triệu Bân nháy mắt, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “công pháp”.
Ông già mặc áo vải thô chờ mỗi câu này.
Kim tài địa bảo gì đó đều không thực tế bằng công pháp, ông ta còn đang chờ tu lại công pháp, quay về lại cảnh giới Địa Tàng đấy! Ngoài nó ra, những thứ khác đều không quan trọng.
“Vậy ta phải xem thành ý của ngươi thế nào”.
Ông ta nói rất tùy ý, trên mặt thì tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng thì cực kỳ mong muốn.
“Được thôi”.
Triệu Bân cười đáp, nhấc bút lên, lại là một hồi múa chữ.
Giống lúc trước, vẫn chỉ là một bộ phận.
Ông già mặc áo vải thô cuối cùng cũng nở nụ cười tươi. Chờ đến nửa đêm mới cho ta chút phúc lợi đấy. Chỉ cần có công pháp, làm trưởng lão danh dự cũng được, cái danh thôi mà, rảnh rỗi thì hiển linh tí, ông ta làm được.
“Còn lại thì lấy đan dược ra đổi”.
Triệu Bân lấy một viên tinh khí đan, nhai rồm rộp như nhai kẹo.
“Ngươi có thú hỏa không tầm thường, hoàn toàn có thể làm luyện đan sư”.
Ông già vừa xem công pháp vừa nói, có gì không tốt chứ, ngươi cứ nhìn chằm chằm đan dược cũng được, nếu cần bạc, ông đây kéo một xe đến cho ngươi.
Đan dược khó tìm, đúng là một vấn đề nan giải.
Nếu còn ở Thiên Tông thì đương nhiên không khó, vấn đề là, ông ta đang không ở Thiên Tông nữa.
“Sư phụ nói sẽ dạy ta vào lúc khác”.
Triệu Bân lại bắt đầu nói dối. Cần gì ông già mặc áo vải thô nói, từ khi có được thú hỏa, hắn đã suy nghĩ chuyện này rồi. Nhưng tiếc là Nguyệt Thần đang ngủ say dưỡng hồn, vẫn chưa kịp làm gì. Trước đó, hắn cần thật nhiều đan dược nâng cấp tinh thần hơn nữa. Một là để tôi luyện binh khí, hai là để vẽ bùa, ba là để chuẩn bị cho việc luyện đan! Nguyệt Thần là thần, cô ta chắc chắn hiểu phép luyện đan.
“Sư phụ nhà ngươi chuyện gì cũng biết nhỉ”.
Ông già mặc áo vải thô đứng dậy, đánh giá cực kỳ cao về lão tiền bối đó.
Điểm này, nhìn đồ nhi của ông ấy là biết ngay.
Ông ta đi rồi, thật sự dùng đến thuật xuyên tường, như đi vào chỗ không người, nháy mắt liền biến mất. Nhân lúc có ánh trăng, về nghiên cứu công pháp chút. Rảnh rỗi thì đi tìm chút đan dược, cố gắng lấy được toàn bộ công pháp, cũng tránh cho ngày sau nảy sinh biến cố.
Sáng sớm, cửa hàng binh khí mở cửa.
Không chờ khách khứa đến, người thu mua binh khí lại tới, ra tay cực kỳ mạnh.
Cùng lúc đó, Liễu Thương Không cũng đang chờ ở quán rượu.
Lão ta chọn nhã gian, dùng rượu ngon, mà còn chuẩn bị cả quà nữa, chỉ chờ ông già mặc áo vải thô đến. Năm đó, lão ta cũng làm vậy để mời Tư Không về.
Nhưng tiếc là không phải ai cũng giống nhau.
Không phải ai cũng nể mặt Liễu gia, ví dụ như ông già mặc áo vải thô.
Ông già đó không rảnh để quan tâm đến lão ta.
Suốt ba canh giờ liền mà vẫn không thấy ông già mặc áo vải thô đâu.
“Tốt, tốt lắm”.
Liễu Thương Không hừ lạnh, khí lạnh tỏa ra, sự lạnh lẽo trong mắt bắn ra tứ phía.
“Làm chuyện tốt thì cũng gian nan mà”.
Quản gia ở bên cạnh nói nhỏ với lão ta, ý nghĩa cũng rõ ràng. Ông già mặc áo vải thô đó sâu không lường được, không mời nổi thì cũng không nên gây thù.
“Luyện khí sư có rất nhiều, không thiếu ông ta”.
Liễu Thương Không hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Cửa hàng binh khí Triệu gia lại hết binh khí rồi.
Mấy lần rồi nhỉ, đây là lần thứ mấy rồi, vừa mở cửa đã bị người ta mua sạch.
“Nhiều tiền ghê”.
Triệu Bân tặc lưỡi, vẫn vô cùng bình tĩnh. Dù gì cũng là kiếm được tiền, hắn không lỗ.
So với hắn, thì đối phương không còn bình tĩnh lắm rồi.
Vẫn là quán rượu, nhóm mấy ông chủ của mấy gia tộc họp lại, sắc mặt xanh lè.
Không trụ được nữa, bọn họ không trụ nổi nữa rồi.
Kết hợp tài lực lại vẫn không đánh đổ được cửa hàng binh khí Triệu gia. Dùng tiền đập là không thể, các gia tộc phải ra tay mới được. Triệu gia có luyện khí sư, rất khó tấn công, nhưng tiếc là bọn họ đến giờ vẫn không biết luyện khí sư đó là ai.
Không ai biết, nhưng Liễu Thương Hải thì biết.
Quản gia đã truyền lời cho lão ta, rằng là tìm ra được luyện khí sư rồi, lại còn là cảnh giới Huyền Dương, không phải cảnh giới Huyền Dương bình thường đâu. Gia chủ đích thân mời mà còn không được.
Chiến lược lũng đoạn của lão ta không hề sai.
Cướp lấy luyện khí sư và mua sạch binh khí Triệu gia, có trước có sau, tiền tuy tốn nhưng mua được binh khí, sau này còn bán được, nhưng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Tiền mua binh khí dần dần rồi sẽ thu về được.
Nhưng tiếc là lão ta đã đánh giá nhầm luyện khí sư đó rồi.
Bản tộc mặc dù đã tìm ra được, nhưng người đó lại không nể mặt!
Lần này thì hỏng rồi.
Cộng thêm việc Tư Không mất tích, tình hình của lão ta bây giờ chính là thế cưỡi trên lưng cọp, không đào ra được luyện khí sư, nói gì cũng là toi công.
Đêm đến, Triệu Bân lại khóa cửa phòng.
Tối nay, hắn không luyện binh khí nữa mà dùng sấm sét và lửa để mài giũa kiếm Long Uyên.
Lần này mới chính là thuật luyện khí thực thụ.
Mặc dù vẫn thiết cứng cáp, nhưng tu vi của hắn lại thấp, không thể khiến thiên lôi tạo ra uy lực chân chính được, cho nên quá trình mài giũa mới cực kỳ chậm chạp.
Soạt!
Có cơn gió nhẹ thoảng qua, ông già mặc áo vải thô lại tới, không đi qua cửa mà xuyên tường luôn.
Triệu Bân thấy thế thì hơi bực bội.
Lòng thầm nghĩ, có nên đổi bốn mặt tường thành sắt thép không đây.
“Chúng ta đánh cược đi!”
Ông già mặc áo vải thô đi lên trước, lấy ngón tay gọi Triệu Bân, cười ha ha.
“Cược cái gì?”, Triệu Bân liếc mắt.
“Lão phu đứng ở đây, không động đến chân nguyên, ngươi đánh thế nào cũng được, nếu khiến ta rung chuyển thì ta sẽ truyền bí thuật cho ngươi, còn không thì phải đưa số công pháp còn lại cho ta”.
“Bí thuật gì?”
Triệu Bân hỏi lại, nếu là thuật xuyên tường thì lại lỗ quá.
“Bộ này thì sao?”
Ông già mặc áo vải thô có chuẩn bị từ trước, lấy một cuốn sách cổ ra.
“Thiên Lôi kiếm quyết”.
Triệu
Đêm tĩnh lặng.
Trong phòng, tiếng đếm tiếng và đếm bùa nổ nghe thật vui tai.
Triệu thiếu gia là một người nghiêm túc, đếm rất chăm chú đấy.
Còn ông già mặc áo vải thô thì khóe miệng giật giật.
Đó là bùa nổ hả?
Đúng rồi, đó là bùa nổ đấy, nguyên một xấp dày cộp, có thể dán kín bức tường luôn.
Mẹ kiếp, hắn lấy đâu ra nhiều bùa nổ như thế hả?
Ông già mặc áo vải thô thấy toàn thân mình lạnh toát. Không phải ông ta sợ bùa nổ, một vài miếng thực sự cũng không hề gì, nhưng nếu nhiều hơn thì đâu chỉ chấn động, nó còn có thể khiến ông ta nổ banh xác luôn ấy chứ.
Dù sao thì ông ta không thể dùng tới chân nguyên.
Đánh cược mà, điều này do chính ông ta nói, nếu không sử dụng chân nguyên thì có quỷ mới kham được.
Có một sư phụ thật là tốt.
Vẫn là câu nói đó không ngừng lặp lại trong lòng ông già mặc áo vải thô cả trăm ngàn lần, số lượng bùa nổ khủng khiếp thế này chắc hẳn là do ông già kia ban thưởng.
Tính toán không chu đáo rồi, không chu đáo một cách nghiêm trọng.
Có trời mới biết Triệu Bân có thứ “của nả” này, bùa nổ này không đáng cả đống tiền chắc?
“Dán một tấm vào chỗ này”.
“Dán thêm một tấm, nếu ta thắng, ông không được giở trò chơi xấu đâu đấy”.
“Tính tình của sư phụ ta không tốt lắm đâu”.
Triệu Bân đếm xong vẫn tỏ ra cực kỳ vô hại, hắn bắt tay vào dán bùa nổ, toàn dán vào những chỗ yếu hại, ví dụ như đũng quần, trán, ngực, lưng, chỉ cần còn chút kẽ hở, hắn sẽ dán hết, chỉ mong sao làm ông già kia nổ tanh bành luôn.
“Nào, cầm chắc kiếm pháp đi”.
Ông già áo vải thô không nói nhiều, nhét cho Triệu Bân kiếm quyết Thiên Lôi đã chuẩn bị sẵn.
Xong việc, người này quay đầu đi luôn.
Không đi không được, không đi sẽ bị nổ, cái thằng nhóc này đúng là thứ súc sinh.
“Đừng mà! Để ta thử xem!”
Triệu Bân rảo bước túm lấy ông già, nói thật lòng, hắn thực sự muốn xem thử uy lực của bùa nổ mới có khả năng chấn động cao thủ đạt tới cảnh giới Huyền Dương không, để bản thân còn biết mà liệu.
“Cút đi”.
Ông già mặc áo vải thô tức giận, dùng thuật xuyên tường chuồn mất tăm mất tích. Nửa đêm nửa hôm, ông đây rảnh quá mới chạy tới nói nhảm cùng ngươi, còn lấy bùa nổ ra dọa ông đây nữa. Mẹ kiếp, đã không đòi được công pháp, còn mất thêm một bộ kiếm pháp.
Đêm vẫn rất yên tĩnh.
Ông già đi rồi, Triệu Bân ôm cuốn sách cổ trong lòng mà cười hề hề. Thế nên đã bảo rồi! Nếu năng lực có hạn thì đừng làm mấy chuyện quá tầm với, tiểu gia đây có bùa nổ nhé.
Tiếng kiếm gầm nhanh chóng vọng ra từ bên trong căn phòng.
Triệu Bân đang múa kiếm, thiên phú của hắn cực kỳ cao nên học gì cũng nhanh, đã nắm được điểm mấu chốt của bộ kiếm quyết Thiên Lôi, nhát kiếm nào cũng vang vọng tiếng gầm, thực sự cực kỳ bá đạo. Khi hắn kết hợp cùng thân pháp của bước Phong Thần, quả thực hắn có thể chạm tới uy lực “nhất kiếm tuyệt sát”.
Đương nhiên, điều này cần rèn luyện thêm.
Tú Nhi từng nói rồi, bí pháp thần thông gì đó suy cho cùng cũng chỉ là ngoại lực, muốn rèn sắt thì tự bản thân phải cứng như sắt. Khi nào nền móng đủ vững, cho dù là chỉ là một chưởng bình thường cũng có thể hủy diệt đất trời.
Nghĩ đến Nguyệt Thần, hắn liếc mắt nhìn vào tiềm thức của mình.
Đã nhiều ngày nay, cô ta không có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ biết mơ mộng hơn.
“Bùa nổ này bá đạo quá”.
Trong lầu gác, ông già mặc áo vải thô nhón lấy một lá bùa nổ, đặt trước ánh đèn mà nghiên cứu.
Đây là thứ mà ông ta lén lấy được trước khi rời đi.
Bùa nổ ấy mà, không phải ông ta chưa từng thấy, nhưng khác với bùa nổ của Triệu Bân. Khi so sánh hai thứ, bùa nổ của Triệu Bân có vẻ chính gốc hơn, nhìn hoa văn sấm sét và lửa trên bùa chú là biết lá bùa này được thêm yếu tố sấm sét và lửa, chỉ nghĩ thôi cũng biết uy lực tới cỡ nào.
“Phương pháp vẽ bùa nổ chỉ có hoàng tộc mới biết”.
Ông già lầm bầm, ánh mắt thâm thúy. Từng là người của Thiên Tông nên ông ta biết được những bí mật cổ xưa. Phương pháp vẽ bùa này đã bị triều Long của Đại Hạ liệt vào hàng cấm kỵ từ hàng trăm năm trước, chỉ có dòng chính của hoàng tộc mới được chân truyền, không thể du nhập vào dân gian.
Trên thực tế, không chỉ có phương pháp vẽ bùa nổ.
Còn cả những bí thuật và công pháp khác như độn thổ, ẩn thân, vân vân cũng bị liệt vào hàng cấm kỵ, đến nay bí tịch còn lưu truyền trong dân gian là những thứ thừa lại sau khi hoàng tộc chơi xong; mục đích rất rõ ràng, đương nhiên là để củng cố địa vị thống trị của họ.
“Ông ấy là người của hoàng tộc?”
Ông già mặc áo vải thô khẽ nhíu mày, “ông ấy” mà ông ta nhắc tới chính là sư phụ của Triệu Bân.
Nếu đã đoán như thế thì cũng giải thích được rồi.
Cho dù không phải người của hoàng tộc thì chắc chắn cũng không tránh được quan hệ với hoàng tộc, Thiên Tông nhiều cao thủ như mây, hoàng tộc thâm sâu khó lường, ngọa hổ tàng long nhiều không kể xiết.
“Nếu là hoàng tộc, chẳng lẽ lại thiếu đan dược?”
Ông già mặc áo vải thô chắp tay, lại lầm bầm thêm một phen.
Chuyện này khá nhiều kẽ hở.
Nhưng có một điều đáng khẳng định là tiền bối kia cực kỳ đáng sợ.
Hôm sau, Triệu Bân ra khỏi cửa hàng binh khí từ rất sớm.
Cửa hàng dược liệu là nơi mà hắn thường ghé thăm, võ đạo tiêu tốn tài nguyên lắm, cứ dăm bữa nửa tháng hắn lại phải chạy tới một lần. Dược hoàn nè, linh dịch này, đều là thứ cần thiết cho tu luyện.
May mà trong tay hắn có ngân lượng, vẫn kham được.
Khi quay về cửa hàng binh khí, từ đằng xa hắn đã thấy ông già mặc áo vải thô với gương mặt sa sầm.
Chuyện này không trách ta được đâu!
Triệu Bân điềm tĩnh lắm, nửa đêm nửa hôm, chính ông chạy tới đòi đánh cược với ta đấy nhé!
Không được, lão phu phải đòi được thể diện về!
Ông già mặc áo vải thô hít một hơi thật sâu, “biếu” không một bộ kiếm pháp, nghĩ thế nào cũng thấy buồn bực. Đường đường một cao thủ đạt tới cảnh giới Huyền Dương mà phải chịu thiệt trong tay một kẻ Ngưng Nguyên.
“Làm một trận thật lớn”.
Triệu Bân thu hồi tầm mắt, ăn một bát đậu ngào đường rồi nhốt mình trong phòng.
Cái gọi là “làm một trận lớn” chính là luyện binh khí.
Thế nhưng, khác với trước kia, binh khí được tôi luyện ra có thêm một chút sấm sét, vì thế thêm được chút uy lực. Đây mới thực sự là thuật luyện binh khí, đưa sấm sét vào trong binh khí mà không làm chúng rò rỉ ra ngoài, đòi hỏi rất nhiều kỹ thuật.
Không thể không phủ nhận, tinh lực tiêu hao cũng gấp đôi.
Không mất bao lâu, món binh khí đầu tiên đã được rèn xong, đó là một cây kích được truyền thêm sấm sét, khắc hoa văn sấm sét; độ cứng hay độ rắn chắc đều được rèn đến đỉnh cao.
Phẩm cấp nâng cao rồi, giá bán đương nhiên cũng cao hơn.
Hôm sau, cửa hàng binh khí Liễu gia mở cửa rồi, khách khứa vẫn có, nhưng ít đến đáng thương.
Nhìn sang Triệu gia, cửa hàng đóng chặt.
Ngày thứ hai, cửa hàng binh khí Liễu gia giảm giá, ban đầu giá bán năm mươi lượng, giảm xuống còn bốn mươi lăm lượng. Năm mươi lượng không có ai mua, bốn mươi lượng cũng không có ai mua, đợi tiếp tục giảm giá.
Đây là biện pháp bất đắc dĩ của Liễu Thương Hải.
Kéo dài quá lâu rồi, lão ta cần bù đắp thiếu hụt, cần mau chóng thu hồi ngân lượng.
Ngoài điều đó ra còn có sức ép từ các gia tộc.
Vụ đánh cược lũng đoạn với số tiền khổng lồ, chính lão ta lôi kéo đồng minh, ai cũng đầu tư không ít tiền, lũng đoạn được rồi thì ổn, sớm muộn gì cũng kiếm ra tiền, các gia tộc hỏi đến cũng có thể đáp lời.
Tiếc rằng lão ta đánh trận đại bại.
Hay nói cách khác, họ quá thất vọng với Liễu Thương Hải. Bọn ta bất chấp nguy cơ thua lỗ để đánh cược một vố lớn cùng lão, kết quả phí công vô ích, tiền đã đầu tư bắt buộc phải lấy về, gia tộc đã bất mãn lắm rồi.
Ai mà chẳng có khó khăn riêng.
Áp lực từ các gia tộc chất chồng lên Liễu Thương Hải, tình cảnh này dồn lão ta vào đường cùng. Bổn tộc không viện trợ, các gia tộc khác cũng gào thét đòi ngân lượng.
Bởi thế mới có chuyện giảm giá.
Dù đã biết sẵn sẽ phải bù tiền nhưng lão ta vẫn bất chấp mà làm, hòng kiếm được ngân lượng trong thời gian ngắn để bù vào các khoản thiếu hụt. Các gia tộc khác đã đầu tư bao nhiêu, tự khắc sẽ lấy về bấy nhiều, không thiếu một xu. Còn về việc lỗ bao nhiêu thì lão ta phải tự móc túi ra thôi.
Ngày thứ ba, giá lại giảm.
Binh khí chất lượng cao, dù mua vào với giá năm mươi lượng, cũng giảm xuống còn ba mươi lượng.
Triệu Bân chỉ đợi ngày này thôi.
Ngân lượng đã chuẩn bị sẵn rồi, bây giờ là thời khắc hắn phản công.
Cái gọi là “phản công”, thực chất cũng là lũng đoạn.
Binh khí bán ra với giá năm mươi lượng được mua lại với giá ba mươi lượng, dọn sạch cửa hàng binh khí Liễu gia trong một lần, xong việc lại tôi luyện đúc tạo một hồi, giá cả lại tăng vòn vọt.
“Có bao nhiêu, mua bấy nhiêu!”
Lỗ Mãng mặc áo bào đen, ôm theo ngân lượng mà chạy tới. Sống ba mươi năm trên đời, lần đầu hắn được hào phóng như thế này, quăng ngân lượng cực kỳ bá đạo.
“Nhiều tiền quá!”
Người đi đường liếc mắt hóng chuyện, thấy mười mấy chiếc xe ngựa đỗ bên ngoài cửa hàng binh khí Liễu gia, lúc này họ đang chất binh khí lên xe, xe nào cũng đầy ăm ắp.
“Hai nhà này thú vị đấy nhỉ”.
Người đi đường lầm bầm nói, mấy ngày trước Liễu gia điên cuồng mua vào, Triệu gia điên cuồng bán ra, bây giờ vai vế thay đổi, Triệu gia điên cuồng mua vào, Liễu gia điên loạn bán ra.
“Chiến tranh thương mại, đây đúng là một trận chiến thương mại”.
Người tinh mắt nhìn liếc qua là biết ngay phương thức mà hai nhà âm thầm đấu đá nhau!
Chát!
Tiếng roi ngựa vang lên, mười mấy chiếc xe chở đầy binh khí đồng loạt khởi hành, quả thực dọn sạch cửa hàng binh khí Liễu gia chỉ trong một loáng, không chừa lại món nào.
“Chắc chắn là người do cửa hàng binh khí Triệu gia phái đến”.
Vương Đức “hừ” một tiếng, thần thái của lão ta khác nào tự nhận mình liệu sự như thần.
“Cần ngươi phải nói chắc?”
Liễu Thương Hải mắng ầm lên, lão ta nghĩ được chiêu lũng đoạn, Triệu Bân không nghĩ được chắc? Bán ra với giá năm mươi lượng một món binh khí, mua vào với giá ba mươi lượng, tính thế nào cũng không lỗ.
“Để cho Triệu gia được hời như vậy hả?”
“Tiền trang, bổn tiệm, các cửa hàng khác và các gia tộc lớn đang đòi tiền ông đây, ta còn làm gì được?”, Liễu Thương Hải ôm lồng ngực, phun ra một búng máu.
Chắc hẳn tức quá hóa bệnh đó mà.
Thời khắc này, lão ta mắng Triệu Bân cả trăm nghìn lần, cũng mắng Liễu Thương Không cả trăm nghìn lần. Chiến lược không hề sai, nhưng gia tộc không tiếp sức, đồng đội không ngồi yên.
Đến thời khắc quan trọng mà còn hỏng chuyện.
Nhà mình không tìm được luyện khí sư thì lôi kéo luyện khí sư của đối phương cũng được mà!
Nếu không lôi qua được thì phái người hủy diệt hết!
Trận này lão ta đánh với khí thế hừng hực, cược cả gia tài của mình vào đó, nhưng gia tộc làm hỏng chuyện, đến cả đám đồng minh cũng toàn bọn giậu đổ bìm leo.
Đáng giận nhất vẫn là Liễu Thương Không.
Với tư cách là gia chủ, chỉ cần một câu của ngươi là có thể giúp ta vượt qua cửa ải này, chí ít cũng có thể ủng hộ về tài lực, ông đây cũng không rơi vào bước đường như ngày hôm nay.
Thế nhưng, Liễu Thương Không thấy chết mà không cứu.
Trong lúc nói chuyện, không ít bóng người đẩy cửa bước vào, đen kịt một mảng, đa phần là quản gia của các cửa tiệm, cũng có cả người của các gia tộc khác, nghe tin cửa hàng binh khí Liễu gia làm ăn lớn nên vội vàng chạy tới, kéo bè kéo nhóm đòi tiền từ Liễu Thương Hải.
Đưa, đưa hết.
Liễu Thương Hải cũng dứt khoát, họ đầu tư bao nhiêu thì đếm đúng số lượng mà trả lại, không thiếu một xu.
“Đúng là hào sảng”.
Đám đông cười khà khà, lấy được tiền về rồi, cũng dễ ăn nói với bên gia tộc.
“Không tiễn!”
Liễu Thương Hải hờ hững đáp, lại muốn phun thêm một ngụm máu nữa. Tìm được đám đồng đội ngu dốt này thật sự vui thấy cha thấy mẹ, lúc đòi tiền thì đứa nào cũng tích cực lắm.
“Nóng giận hại thân!”
Đám đông chủ cửa hàng bật cười, họ kéo bè đến đây nên cũng kéo nhóm mà rời đi.
Đám đông đi rồi, lại có người khác tới.
Người này là quản sự của tiền trang Liễu gia, khẽ khàng phe phẩy cây quạt, cực kỳ có phong thái.
Hiển nhiên, người này cũng tới đòi tiền.
Những ngày này, Liễu Thương Hải mượn không ít ngân lượng từ tiền trang nhỉ?
“Nóng lòng đến thế cơ à?”
Liễu Thương Hải chưa kịp điều hòa nhịp thở đã lại ho ra một búng máu, gia tộc khác chạy tới đòi tiền, lão ta đành chịu; thế mà đến tiền trang nhà mình cũng vậy, chẳng lẽ lão ta còn chạy được chắc? Nếu không phải vì bị ép quá đáng, ông đây đâu đến mức phải hạ giá bán binh khí.
“Tam gia, chuyện nào ra chuyện đó!”
Quản sự tiền trang mỉm cười hờ hững, người này chỉ quan tâm đến chuyện thu tiền, chuyện khác thì mặc kệ.
“Cầm đi, không tiễn!”
Liễu Thương Hải “hừ” một tiếng rồi đưa ra một xấp ngân phiếu, đây là toàn bộ tài sản của lão ta, khoản tiền bù lỗ do lão ta tự bù vào. Vất vả mấy chục năm, tất cả quay về với khi bắt đầu.
“Gặp sau!”
Cầm được ngân phiếu, quản sự tiền trang đứng dậy đi luôn, bỏ lại một câu hờ hững.
“Đóng cửa, đóng cửa hàng!”
Liễu Thương Hải xua tay, bất lực ngồi bệt xuống. Cửa hàng không còn binh khí thì có gọi là cửa hàng binh khí không? Không tìm được Tư Không, không có nguồn hàng, còn mở cửa gì nữa.
Mà sau đó, mệnh lệnh của gia tộc ập đến.
Là mệnh lệnh đi đày, nơi mà lão ta bị đày đến là một trấn nhỏ hẻo lánh.
“Tam gia, nghỉ ngơi đi”.
Vương Đức hời hợt quay người đi, lưng ưỡn thẳng tắp, một tiếng gọi “tam gia” đâu còn chút cung kính nào, giọng điệu khinh miệt cũng không khó nhận ra.
Thói đời lạnh lẽo.
Liễu Thương Hải đã không còn khả năng trở mình, đã bị chính gia tộc của mình trừng phạt, chẳng khác nào bị đày vào lãnh cung. Hạng người như thế này, dù là người trong gia tộc cũng chẳng còn tiền đồ gì nữa.
Lão ta đi rồi, người làm cũng bỏ đi không ít.
Cây đổ bầy khỉ tan, nhà này không được thì tìm nhà khác mà tìm sinh kế.
“Hay, hay lắm”.
Trong phòng, Liễu Thương Hải đang cười, cũng không biết là đau buồn hay thê lương.
Thua rồi.
Trận chiến thương mại dựa vào lũng đoạn này, lão ta thua bét nhè.
Muốn quay về gia tộc?
E là không được nữa rồi, thua lỗ bao nhiêu tiền, không tìm ngươi tính sổ là khá lắm đấy, còn muốn quay về? Cả đời này cũng đừng mong chạm tới quyền lực trong gia tộc nữa.
Lão ta nên hiểu ra, hiểu ra thân phận của mình.
Con cháu của dòng ngoài, từ đầu đến cuối, chỉ là con rối của gia tộc.
Có tác dụng gì dùng, vô dụng rồi thì vứt.
Bao nhiêu năm nay, lão ta vẫn luôn tự lừa mình dối người, vọng tưởng rằng có một ngày được quay về gia tộc; đến hôm nay, lão ta mới tỉnh ngộ, hiện thực luôn tàn khốc hơn mơ ước rất nhiều.
Vườn sau của cửa hàng binh khí Triệu gia đã chất đầy binh khí.
Chúng dạo một vòng, đi ra từ đây, rồi lại quay về đây.
Tiếp đó là đến tiếng pháo nổ.
Cửa hàng binh khí Triệu gia lại mở cửa rồi, người qua đường nhìn mãi cũng thành quen: vài ba bữa mở cửa, dăm bữa nửa tháng đóng cửa, cũng rất thú vị.
Khi nhìn vào giá cả, tiếng chửi thề vang lên khá nhiều.
Không thể trách họ được, bởi vì binh khí tăng giá tới một trăm lượng.
Nhưng đợi khi thấy binh khí, không ai hó hé gì.
Binh khí tuyệt đối là binh khí tốt, so với lúc trước còn có thêm một ít sấm sét, hoa văn sấm sét bên trên rất lóa mắt, chỉ riêng điều này cũng xứng đáng với một trăm lượng rồi.
“Được lắm, từng tán gia bại sản để mua, giờ lại ra thêm binh khí tốt”.
“Lấy cũ đổi mới, giá cả công bằng!”, cả thành Vong Cổ này đều biết quy tắc của cửa hàng binh khí Triệu gia, chỉ cần có binh khí thành phẩm là có thể đổi lấy cái mới, có bao nhiêu thu mua bấy nhiêu.
“Gian thương!”
Ông già mặc áo vải thô chắp tay, liếc mắt nhìn Triệu Bân.
“Không có tiền lấy đâu ra tài nguyên tu luyện”.
Triệu Bân ủ rũ đáp, rèn binh khí suốt đêm, đến giờ vẫn chưa được ngủ.
Hắn cũng tự nhận mình là gian thương.
Nhân từ thì đừng cầm quân, chính nghĩa thì đừng buôn bán, làm gì có ai buôn bán mà không gian dối! Vả lại, cửa hàng binh khí của hắn cũng không lấy binh khí kém chất lượng ra lừa bịp khách.
Riêng điều này, ông già mặc áo vải thô không phủ nhận.
Binh khí dung hòa sấm sét xứng đáng với cả giá hàng trăm lượng.
Triệu Bân nốc rượu, không biết đang nghĩ gì.
Cửa hàng binh khí Liễu gia bị hạ gục rồi, đối phương không có luyện khí sư, về cơ bản đã mất nguồn hàng, nếu muốn chơi chiêu lũng đoạn lần nữa thì phải có nguồn tài lực gấp đôi lúc trước mới được, bởi vì giá
Tinh thần hắn có được tăng cấp, nhưng hắn cũng rất mệt. Vẽ bùa thực sự tốn rất nhiều tinh lực.
Nhưng thành quả thì lại rất tốt.
Nhìn trên bàn, có một chồng bùa dày, còn chói mắt hơn cả ngân phiếu.
Chủ yếu là uy lực lớn, tất cả đều có thêm sét và lửa.
Hắn không nhìn bùa nổ nữa, sờ một viên linh châu nhỏ màu xanh lục lấy từ người Tư Không lần trước.
Viên ngọc này có thể đoán được tu vi của người khác.
Từ một ý nghĩa nào đó thì Tư Không đã bị nó hại. Chính vì đoán được tu vi cảnh giới Ngưng Nguyên của Triệu Bân cho nên gã mới lơ là cảnh giác, đi theo lúc nửa đêm, và bị giết người cướp của.
Tiếc là đã không trộm được gà còn mất nắm gạo.
Con người mà! Dù gì vẫn phải khiêm tốn mới được, người xưa có câu rồi, một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự cao.
Như Tư Không, tự cho Triệu Bân chiếm lợi của mình.
“Kể từ ngày hôm nay, ta sẽ ngủ một giấc sâu để dưỡng thần phách”, Nguyệt Thần bình tĩnh nói.
“Ngủ say?”, Triệu Bân nhíu mày: “Lâu không?”
“Có thể là mấy ngày, có thể là mấy năm, ai nói rõ được?”
“Ơ...”
“Ngươi tự cứu mình đi”, Nguyệt Thần nói xong thì gửi đến một mảnh chữ vàng.
Là một bộ công pháp hoàn chỉnh.
Là bộ công pháp tàn phá của ông già mặc áo vải thô, giờ nó đã được cô ta diễn hóa thành hoàn chỉnh.
Dù gì thì cũng phải lấy nó đi để đổi thành đan dược chứ.
Còn một lần truyền bao nhiêu thì phải xem Triệu Bân tính toán thế nào rồi, hắn vẫn hiểu đạo lí khe nhỏ sông dài, tích tiểu thành đại chứ.
Trong đầu, Nguyệt Thần đã yên tĩnh ngủ say.
Triệu Bân không đánh thức mà thu lại bùa cùng đồ nghề, duỗi eo ra ngoài.
“Thiếu gia”.
Nhóm lão Tôn đều ở đây, vì cửa hàng binh khí chưa mở cửa nên bọn họ bận rộn trong tiểu viện.
“Bận rộn” ở đây chính là di chuyển binh khí.
Mấy ngày này thu mua được không ít binh khí cấp thấp, đã chất đầy tiểu viện rồi.
“Nơi này có vẻ hơi nhỏ nhỉ”.
Triệu Bân nhìn một vòng, khắp nơi toàn là binh khí, chẳng có mấy chỗ trống.
Cần phải mở rộng quy mô thôi.
Ăn xong, lão Tôn đi đến quán trà ở phía nam rồi mua lại với giá cao.
Sau đó thì đến tiệm đồ cổ ở phía bắc, cũng thu mua lại.
Như vậy, tiệm đồ cổ phía bắc, cửa hàng binh khí trung tâm và tiệm trà phía nam, liên kết mật thiết. Dỡ bỏ đi vách tường thì hoàn toàn sẽ hợp lại thành một. Không chỉ có mặt tiền, tiểu viện phía sau cũng được mở rộng.
Lần cải tạo này hết hẳn một ngày.
Một ngày mới nữa lại đến, mặt tiền cửa hàng binh khí Triệu gia cực kỳ đồ sộ.
“Đã đóng cửa rồi mà còn làm to vậy cơ”.
Người qua đường nhìn về phía cửa hàng binh khí Triệu gia giờ đã lớn hơn cửa hàng binh khí Liễu gia rất nhiều.
Sáng sớm, Lỗ Mãng vẫn đến đầu tiên.
Có tiền nên đại hán râu rậm này cực kỳ chăm chỉ, kéo một xe ngựa đầy binh khí đến.
“Tìm ở đâu ra mà nhiều vậy?”
Triệu Bân chống tay đi quanh xe ngựa, than thở không dứt.
“Bí kíp riêng đó”.
Lỗ Mãng cười hề hề, kiếm một xe này cũng chẳng tốn bao nhiêu công.
“Có hứng thú gia nhập vào cửa hàng binh khí Triệu gia ta không?”
Triệu Bân cười nói, cửa hàng mở rộng, cũng phải tìm thêm nhân thủ.
Ví dụ như hộ vệ cho cửa hàng binh khí.
Người như Lỗ Mãng là hợp lí nhất rồi, tìm thêm mấy người nữa thì cửa hàng binh khí sẽ an toàn.
Nói trắng ra là muốn bồi dưỡng thế lực cá nhân.
Khi ra ngoài mà muốn đứng vững gót chân, một mình hắn không bao giờ là đủ.
“Gia nhập cửa hàng binh khí có lương không?”
Lỗ Mãng xoa tay, cười ha ha, cũng nên tìm việc ổn định thôi.
“Ngươi ra giá đi, ta sẽ phát lương”.
Triệu Bân mỉm cười, vẫn hào phóng như cũ. So với tiền, hắn quan tâm lòng người hơn.
“Được thôi”.
Lỗ Mãng cũng sảng khoái, không phải dạng ăn tham, chỉ lấy giá cao hơn thị trường một chút là được.
Quan trọng nhất là gã nhìn Triệu Bân rất thuận mắt.
Triệu thiếu gia này không hề tệ như lời đồn, ít nhất thì rất chân thành đối đãi với người khác.
“Lại tìm thêm mấy người nữa nhé”, Triệu Bân cười nói, đưa ra một bình rượu.
“Ta đã hiểu ý của thiếu gia rồi”, Lỗ Mãng nhận lấy rượu rồi quay đi.
Đến chưa, Lỗ Mãng quay về.
Đi cùng gã là bảy tám võ tu khác, cảnh giới phần lớn là Chân Linh, cao nhất là tầng 9.
Đến đêm.
Hậu viện cửa hàng binh khí tổ chức yến tiệc, rượu ngon thịt ngọt đầy bàn.
“Phong phú vậy sao?”
Lỗ Mãng chép miệng, thành viên mới đến cũng lộ ra thần sắc tương tự.
Thân là võ tu, ai cũng có tiền.
Nhưng đều đốt cả vào tu luyện, bình thường rất không nỡ mua rượu thịt.
Đệch mợ nó, đến đây thì lại được ăn thỏa thích?
“Sau này, bữa nào cũng có rượu thịt”, Võ Nhị cười nói, ôm bình rượu ra rót.
“Đây đúng là chuyện tốt”.
Mọi người nghe vậy đều cười vui vẻ, cửa hàng binh khí của Triệu gia đãi ngộ tốt thật đấy.
“Phòng bên có binh khí đấy, mỗi người lấy một món nhé, ăn xong tự chọn”.
Triệu Bân cười nói, thân là chủ cửa hàng, phải có quà gặp mặt chứ!
“Miễn phí?”
“Miễn phí!”
Được thôi! Nghe được hai chữ này, mọi người đều thoải mái cả ra, ăn xong thì vội vàng đi chọn binh khí.
Binh khí của Triệu gia bán 50 lượng đấy?
Xong bữa, ai cũng tươi như hoa, trông rất hào hứng.
Sau bữa ăn có gì thì Triệu Bân cũng không xem nữa.
Nhưng có thể nghe thấy tiếng cười tràn ngập tiểu viện từ trong phòng, ai cũng ôm binh khí cười ngốc nghếch.
Triệu thiếu gia thật sự quá hào phóng mà.
Đã nói rồi! Không thể đen đủi mãi được, cuộc đời con người rồi cũng sẽ gặp được quý nhân của mình thôi.
Cửa hàng binh khí phân công rõ ràng.
Ông chủ đương nhiên vẫn là Triệu Bân, lão Tôn làm quản gia, Dương Đại và Võ Nhị là trợ thủ, Lỗ Mãng mới gia nhập phụ trách thu mua binh khí, nhưng khác trước, gã chỉ cần ở cửa hàng chờ thôi.
Còn những người gã mang đến thì trở thành thủ vệ của cửa hàng binh khí.
Sau khi sắp xếp một lượt, Triệu Bân mới chuyên tâm tôi luyện binh khí, khóa mình trong phòng.
Có sấm sét kết hợp với thú hỏa, tốc độ tôi luyện nhanh hơn rất nhiều.
Trong lúc ấy, hắn có liếc qua Nguyệt Thần, xác nhận là cô ta đang ngủ say, không chút động tĩnh.
“Khi nào cô mới tỉnh đây!”
Triệu Bân thu mắt, còn chờ Tú Nhi đưa ta đi bay nữa chứ?
Trong lúc này, một đao một kiếm đã luyện thành.
Nói là luyện thành, không bằng nói tẩy hết được tạp chất rồi luyện hóa một lần.
Nhưng như vậy cũng đã đủ.
Thu thập cửa hàng binh khí Liễu gia cũng chẳng cần dùng đến luyện khí sư đâu.
Ừm?
Triệu Bân thu mắt, liếc về phía trên, có tiếng gạch ngói di chuyển.
Rõ ràng là trên nóc nhà có người.
Nửa đêm nửa hôm, chạy lên nóc nhà người ta, không phải trộm thì là do thám.
Hắn đã quen rồi.
Từ khi cửa hàng binh khí Triệu gia có thượng phẩm, cứ mấy hôm là có người đến “thăm thú”, toàn vào nửa đêm.
Không cần hỏi cũng biết là thám tử Liễu Thương Hải phái đi.
Chuyện nằm trong dự liệu của hắn là, nếu mà là Liễu Thương Hải thì chạy sẽ càng chăm chỉ.
“Ngươi, xuống đi”, bên ngoài có tiếng thét.
Lỗ Mãng cũng nhận ra được thám tử, bèn cầm đao đầu quỷ hô hoán trong viện.
Đừng coi thường gã, bình thường nói to thế thôi chứ rất tinh tế.
Tiêu tiền của người ta thì gã cũng phải cống hiến hết sức chứ.
“Chạy à, chạy đi đâu!”
Không chỉ có một mình Lỗ Mãng hét lớn, còn cả mấy thị vệ khác cũng đã đuổi lên mái nhà.
Nhưng tiếc là tốc độ của do thám quá nhanh, không theo kịp.
Từ đầu đến cuối, Triệu Bân chẳng đi ra khỏi phòng. Một do thám nho nhỏ, hắn lười xử lí.
“Phải tìm một chỗ dựa thôi”.
Triệu Bân lẩm bẩm. Trong ánh nến, ánh mắt hắn lộ vẻ suy tư.
Tư Không bị giết, một hai ngày thì không sao, nhưng để lâu Liễu gia chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Không tìm được Tư Không thì đi điều tra.
Mấy cửa hàng binh khí đấu đá nhau, sớm muộn cũng sẽ tra ra cửa hàng binh khí Triệu gia.
Lúc ấy, kẻ do thám sẽ không còn là cảnh giới Chân Linh nữa.
Dù gì cũng là luyện khí sư được mời đến, đừng nói là Liễu Thương Hải, đến Liễu Thương Không cũng phải quan tâm chặt chẽ.
Cho nên phải tính toán từ trước mới được.
Như nhóm Lỗ Mãng bọn họ, phòng được Chân Linh, nhưng không phòng được cảnh giới Huyền Dương.
“Ông chủ của Tài Mãn lâu có lẽ là một lựa chọn không tồi”.
Triệu Bân suy đi tính lại, ông già mặc áo vải thô là thích hợp nhất, chẳng cần làm gì, đến đây ngồi là được.
Đêm dần trôi qua.
Sáng sớm, Triệu Bân đã ra khỏi cửa hàng binh khí, tìm một áo bào đen che mặt, đi thẳng đến chợ đen.
Lại đến Tài Mãn lâu, ông già mặc áo vải thô vội vàng đứng dậy.
Nhìn thần thái đó không phải nhiệt tình bình thường đâu, bưng trà rót nước như một hậu bối.
Nhưng Triệu Bân thì không còn bình tĩnh như trước nữa.
Lúc trước là có Nguyệt Thần thầm giúp đỡ, có đủ khí thế, nhưng giờ Nguyệt Thần đang ngủ say, hắn không khỏi có chút hoảng loạn.
Nói thì nói vậy, nhưng vẫn phải diễn cho ra trò.
Cũng may trước khi ngủ, Nguyệt Thần đã để lại bộ công pháp hoàn chỉnh cho hắn, chỉ còn xem hắn dùng thế nào thôi.
“Tiền bối mời dùng trà”.
Ông già mặc áo vải thô vừa nhiệt tình vừa cung kính với Triệu Bân.
Cung kính, đương nhiên là phải cung kính chứ.
Mấy ngày này trọng tu, bệnh tình đã giảm đi nhiều, công pháp mới đúng là rất huyền diệu.
Chính vì thế mà ông ta mới cảm kích.
Ngoài cảm kích ra thì còn kinh ngạc, kinh ngạc về kiến thức của Triệu Bân. Không ngờ Triệu Bân lại có công pháp tu phục.
“Tiền bối này có lai lịch thế nào vậy?”
Câu nỏi này luôn hiện hữu trong đầu ông ta.
Nhưng cũng chẳng có cách nào.
Có trách cũng phải trách thế giới này nhiều ngọa hổ tàng long quá, ông ta vẫn không thể biết hết được.
“Có đan dược không?”
Triệu Bân lạnh nhạt nói, nâng ly trà nên khẽ nhấp một ngụm. Trong lúc đó, hắn còn lén nhìn tu vi của ông già, đúng là một nhân vật mạnh, cảnh giới Địa Tàng, nói giảm là giảm được.
“Có, có chứ”.
Ông già mặc áo vải thô cười đáp, lấy hộp ngọc vuông ra, vẫn là một viên Chân Nguyên đan.
Ông ta đã tốn không ít công sức vì viên đan này đó.
Cũng có thể vì thời gian ngắn quá, không kịp tìm, dù gì đây cũng là thứ quý hiếm.
Triệu Bân chưa nhìn đan dược mà chỉ nhấc bút lên.
Nhìn cách hắn diễn, thật sự rất giống thật, vô cùng trôi chảy.
Không có Nguyệt Thần, hắn vẫn có thể che giấu kỹ càng.
Có lẽ đây là một loại tu hành khác, rèn luyện tâm cảnh của mình.
Không biết đến lúc nào, hắn mãi mới thu bút.
Ông già mặc áo vải thô vội vàng nhận lấy. Như những gì ông ta dự liệu, Triệu Bân vẫn chưa đưa ra bộ công pháp hoàn chỉnh.
Hoặc là nói, là ông ta chưa đưa đủ lợi ích.
Chỉ một viên Chân Nguyên đan mà muốn đổi lấy cả bộ công pháp, làm gì có chuyện dễ thế.
Ngược lại ông ta còn thấy hơi xấu hổ.
Khiến người này chờ ba ngày mà chỉ được một viên đan dược, thật sự là quá ngại đi.
“Hôm nay, ta cần đi xa một chuyến”.
Triệu Bân nói xong thì chậm rãi đứng dậy, cầm theo cả Chân Nguyên đan.
“Ơ...”
Ông già mặc áo vải thô vội vàng muốn ngăn lại, tiền bối đi thì ta biết làm sao chứ!
“Sau này tìm được đan dược thì đưa đến cửa hàng binh khí tìm đồ đệ của ta là Triệu Bân, hắn sẽ đưa công pháp cho ngươi”.
“Triệu Bân?”, ông già sửng sốt: “Triệu Bân của Triệu gia à?”
“Đúng vậy”, Triệu Bân khẽ kéo áo, bước ra ngoài cửa hàng rồi đi xa dần.
Ông già mặc áo vải thô sau lưng hắn lộ ra cảm xúc kỳ quái.
Ở thành Vong Cổ, ông ta sao có thể không biết Triệu Bân cơ chứ. Lúc trước là kỳ tài võ đạo, giờ là phế thể đứt mạch.
“Vậy mà làm được đồ đệ của tiền bối ấy”.
Ông già mặc áo vải thô lẩm bẩm, ánh mắt sâu thẳm. Khi nào rảnh phải đi xem mới được, Triệu Bân này không đơn giản chút nào.
“Kỹ năng diễn xuất của ta đúng là quá tinh xảo”.
Trên đường trở về, Triệu Bân cứ cười khà khà, thỉnh thoảng còn nhìn Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần chưa tỉnh, ngủ cực kỳ sâu.
Sau đó hắn tăng tốc hơn nữa, đi ra xa một tí, rồi lại quay ngược về, dừng trước một sạp hàng bày đủ loại đồ vật, nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm vào một thứ.
Một thứ phát ra ánh sáng nhạt, chứa đầy tơ tằm.
“Tơ thiên tằm”.
Triệu Bân than nhẹ, giống như nhận ra, hoặc là đã từng nhìn thấy trong sách cổ.
Thiên tằm là một loại cực kỳ quý hiếm, tơ do nó nhả ra tốt hơn loại bình thường rất nhiều. Tơ này mà đan thành áo thì có thể nuôi dưỡng thể phách, vì tơ của nó có một loại sức mạnh kỳ quái trời sinh.
“Chắc cô ấy sẽ thích lắm”.
Triệu Bân cười nói, “cô ấy” ở đây chính là Liễu Tâm Như.
“Ta lấy món này”.
Triệu Bân lấy ngân phiếu ra rồi cầm tơ thiên tằm đi.
Khi ra khỏi chợ đen, hắn rẽ vào một tiệm may.
Hắn đặt tơ thiên tằm ở đó, làm một bộ váy. Khi trở về gia tộc, hắn sẽ tặng cho thê tử.
Vợ đã có thì cha cũng không được thiếu.
Hắn chọn một viên ngọc cổ màu mực, ánh sáng mát mẻ mà giá cả cũng không tệ.
Tiếp theo lại là sòng bạc dưới lòng đất.
Nếu đã đi qua rồi thì phải vào chứ, không cần thắng nhiều, mấy trăm lượng thôi.
Hắn thấy quản gia sòng bạc đã vội lắm rồi.
Mấy ngày rồi còn không thấy chủ tử đâu, Diêm Lão Quỷ lạc đường rồi hay sao chứ!
Triệu Bân thì biết rõ, nhưng chẳng nói ra.
Một ngày mới lại đến, cuộc chiến lũng đoạn giữa các cửa hàng binh khí lại bắt đầu.
Cửa hàng binh khí Triệu gia khai trương, khách hàng lũ lượt đến xem.
Bọn họ đều là người giàu, không mua thì thôi, mua là mua số lượng lớn.
Chưa đến trưa mà binh khí đã bị mua sạch.
Triệu Bân vẫn bình tĩnh, quay về cửa hàng binh khí rồi khóa mình trong phòng, liều mạng tôi luyện.
Mua đi! Mua tiếp đi! Mua đến lúc hết tiền đi! Ta chỉnh chết các người!
Cửa hàng binh khí Triệu gia lại đóng cửa, người đi đường xem vậy đều ho khan. Cửa hàng binh khí đang tốt lành, cứ hai hôm ba bữa lại đóng cửa. Nhưng người có mắt nhìn đều đoán ra được, lần đóng cửa này không tầm thường. Binh khí của người ta được mua sạch, dù tính thế nào thì cũng sẽ không lỗ.
“Tiếp tục canh chừng”.
Liễu Thương Hải hừ lạnh, có mấy đại gia tộc ủng hộ, lão ta đã có tiền rồi.
“Tư Không đã mấy hôm rồi chưa về”.
Vương Đức ở bên cạnh rón rén, nói chuyện cũng rất cẩn thận.
“Gã vốn có tính cách kỳ quái, chắc đi mấy hôm thì về thôi”.
Liễu Thương Hải đáp, chẳng quan tâm lắm. Lúc này lão ta chỉ muốn nghĩ xem làm sao chỉnh chết cửa hàng binh khí Triệu gia thôi. Còn Tư Không sẽ có người khác đi tìm, gia chủ Liễu Thương Không sẽ gấp hơn lão ta nhiều.
Đúng là lúc này Liễu Thương Không rất lo lắng.
Tốn bao nhiêu tiền mời một luyện khí sư khách mời đến, tính cách khó chịu chưa nói, lại còn ra ngoài mấy ngày liền, thứ cần luyện thì không luyện, ra ngoài không chịu về, thật sự không có quy tắc gì cả”.
“Gia chủ, cửa hàng binh khí bên đó...”
Quản sự Liễu gia hỏi nhỏ, Liễu Thương Hải không dám đến tìm Liễu Thương Không, chỉ đành nhờ ông ta truyền lời. Vì chuyện này mà Liễu Thương Hải cũng tốn không ít tiền, mục đích rõ ràng là muốn xin tài trợ của gia tộc.
“Lão ta đúng là đầu óc có vấn đề rồi”.
Liễu Thương Không hừ lạnh, nói chuyện không chút che giấu. Thân là gia chủ, sao lão ta có thể không biết mấy chuyện đó được. Mua bình thường thì có tác dụng gì, tìm được luyện khí sư của Triệu gia mới là chính xác. Nếu cứ mua thế này, không biết có lũng đoạn được không, nhưng chắc chắn là chăm sóc rất tốt cho việc làm ăn của Triệu gia.
“Đi tìm Dương lão, đêm nay lại đến thăm dò cửa hàng binh khí Triệu gia tiếp”, Liễu Thương Không lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén: “Tìm luyện khí sư của nhà chúng, lôi kéo được thì tốt, không thì giết”.
“Vậy còn bên cửa hàng binh khí ạ?”, quản sự Liễu gia lại hỏi.
“Không cần quản”, Liễu Thương Không phất tay: “Mà, tiếp tục tìm Cô Lang dạ hành đi”.
“Vâng”.
Sau đó, Liễu Thương Không thở dài, sắc mặt cực kỳ khó coi.
So với cửa hàng binh khí, lão ta quan tâm đến tiền trang hơn nhiều.
Cho đến giờ mà vẫn chưa tìm được Cô Lang dạ hành, giống như đã biến mất khỏi nhân gian vậy.
Tiền trang cần tín nghĩa hơn.
Cô Lang dạ hành làm vậy, ai còn dám đến tiền trang gửi tiền nữa, đây chính là tổn thất lớn nhất. Vì vậy, tiền trang lại có thêm hai lớp phòng hộ, còn ai dám đến nữa thì sẽ có cảnh giới Địa Tàng giết chết kẻ đó.
“Cửa hàng binh khí của chúng ta dạo này làm ăn tốt thật”.
Tiếng bàn luận trong Triệu gia vang lên không ngớt, động tĩnh lớn như thế không muốn biết mới khó.
“Triệu Bân tìm đâu ra luyện khí sư nhỉ”.
Đến cả đại trưởng lão đều nghi ngờ, lão ta sớm nghe nói đến rồi, nhưng chưa từng hỏi qua.
Nhưng lão ta cũng không lo lắng.
Đệ tử bị phái ra ngoài dù có kiếm nhiều tiền đến mấy cũng vô dụng. Khi Triệu Uyên thoái vị, con trai lão ta thượng vị, thì Triệu Bân cũng chỉ là người làm công cho chủ mới mà thôi.
Nghĩ đến Triệu Uyên, lão ta nhìn sang biệt uyển của gia chủ.
Mấy ngày này, khí tức của ông ta đã bình ổn hơn, tu lại công pháp cũng không còn đau đớn như cũ nữa.
Trong lúc ông ta đang đi đường, đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên.
Vẫn là Bạch Vân Câu, vẫn là thiên chi kiêu nữ đó, đi thẳng một đường như mây trắng bay qua. Ánh mắt người đi đường sáng chói, vừa nhìn Bạch Vân Câu, vừa nhìn Liễu Như Nguyệt.
Thiên chi kiêu nữ đúng là thiên chi kiêu nữ.
Người đẹp ngựa đẹp, nhân tài cỡ này đi đến đâu cũng chói mắt.
“Cô ta là đồ đệ của con nhóc Vân Phượng à? Quả nhiên bất phàm”.
Ông già mặc áo vải thô vuốt râu, nhìn Liễu Như Nguyệt. Luận về tư chất thì cũng kinh diễm đấy.
Còn về “con nhóc Vân Phượng” mà ông ta nói thì chính là sư phụ của Liễu Như Nguyệt.
Cũng tiếc là Triệu Bân không biết, nếu biết thì không rõ sẽ bày tỏ ra dáng vẻ gì, tốt xấu gì cũng là người từ Thiên Tông, sâu không thể lường được, nhưng lại bị gọi là con nhóc Vân Phượng. Ông này có vị trí cao thật đấy.
“Người thì tốt, nhưng tính tình thì...”
Ông già mặc áo vải thô không nhìn nữa, lại bổ sung một câu. Thành Vong Cổ này ai mà không biết con cờ mà Liễu gia hạ chứ, không muốn gả thì thôi nói luôn, lại còn lén thay cột đổi xà như vậy, quá khốn nạn.
Còn cả con nhóc Vân Phượng kia nữa, đêm đó chắc phải oai phong lắm.
Ừm, khi nào về Thiên Tông phải nói chuyện với nó mới được.
Rảnh rỗi thì ở nhà đi, đừng có đến nơi khác làm loạn như thế, không người ta lại đánh chết cho.
Ví dụ như vị sư phụ đáng sợ của Triệu Bân.
Không khéo đó lại là cảnh giới Thiên Võ, bắt nạt đồ đệ của người ấy thì không đến tìm ngươi tính sổ mới lạ.
Trong lúc nói chuyện, ông ta cũng đã đến cửa hàng binh khí Triệu gia.
Triệu Bân ở đó, vẫn ngồi gật gù chỗ quầy thanh toán. Thực ra thì hắn đang lĩnh ngộ thiên thư huyền môn, mà còn một lúc làm nhiều việc, tiện thể tu luyện bước phong thần, lúc nào hắn cũng không ngơi tay.
“Có cảnh giới Huyền Dương”.
Triệu Bân than nhẹ, chỉ vì viên linh châu đó sáng lên màu tím, tức là trong phạm vi nhất định có cảnh giới Huyền Dương bước đến. Xem độ đậm của màu tím thì tức là một cảnh giới Huyền Dương đáng sợ.
“Tới rồi”.
Triệu Bân lén nhìn, thấy là ông già mặc áo vải thô đang nho nhã đi tới.
Hắn liền lập tức giả ngủ, tiếp theo chính là thời khắc diễn xuất rồi đấy!
Ông già mặc áo vải thô đã đi vào, nhìn quanh cửa hàng binh khí thì nhướng mày. Đúng là chả ra làm sao, đến ông chủ còn đang ngủ gật, mà trên giá thì trống không, chẳng có binh khí gì.
Ái chà, thú vị thật.
Không có binh khí để bán thì sao không đóng cửa ngủ đi!
Rảnh ghê.
Lúc này ông ta mới đi đến trước quầy, gõ nhẹ mấy cái.
Triệu Bân bị gọi dậy, mắt tèm nhèm nhìn quanh, rồi lại định ngủ tiếp.
Chọc tức ông già này chơi, dù gì ông cũng phải nói chuyện chút chứ!
Sau ba lần hít thở, mới thấy Triệu Bân ngẩng đầu, rồi nói hôm nay cháy hàng.
“Có lấy đan dược không?”, ông già mặc áo vải thô nói nhỏ.
Lúc này, Triệu Bân mới ngẩng đầu hẳn hoi, cố tỏ vẻ không quen biết, nhìn ông ta một lượt.
Sau đó, hắn mới thăm dò, hỏi: “Đến từ chợ đen sao?”
“Ngươi đoán xem?”, ông già mặc áo vải thô nói, rồi tự giác đi vào nhã gian.
Triệu Bân mỉm cười, rồi bước theo.
Trong nhã gian, ông già mặc áo vải thô đã ngồi xuống, pha trà tự thưởng thức.
“Sư phụ nói rồi, thấy đan dược mới đưa công pháp”.
Triệu Bân ngồi xuống, lấy tay ra che mặt ngáp, cũng không biết là diễn trò hề gì.
“Được”.
Ông già mặc áo vải thô không nói nhiều, đặt một hộp ngọc lên, ba viên Chân Nguyên đan được bày nghiêm chỉnh.
“Thơm thật”.
Triệu Bân hít một hơi, tay thì đưa công pháp ra, vẫn chỉ là một phần.
“Sư phụ ngươi đâu?”
Ông già mặc áo vải thô nhận lấy, nhìn không có vấn đề gì, thật ra cũng khá quan tâm.
“Đi chơi rồi”.
Triệu Bân bắt đầu lừa dối, tùy tiện lấy lí do.
“Sư phụ ngươi có lai lịch gì?”
Ông già cầm lấy công pháp, cười hỏi Triệu Bân, muốn biết chút tin tức từ hắn.
“Thiên Tông”.
Triệu Bân duỗi eo đứng thẳng, nói ra những lời đã chuẩn bị từ trước.
“Thiên Tông cũng tốt, Thiên Tông ghê gớm lắm đấy”.
Ông già mặc áo vải thô ngồi thẳng dậy, vuốt râu, nói một câu thấm thía.
Thiên cái con mẹ nhà ngươi ấy, ông đây có bao giờ gặp đâu.
Nói dối, thằng nhãi này chắc chắn là đang nói dối, là vì không muốn cho ông ta biết nên mới lấy Thiên Tông ra.
“Lúc nào ông ấy về?”
Ông già mặc áo vải thô hỏi.
“Chịu”, Triệu Bân nhún vai: “Ông ấy là thần long thấy đầu không thấy đuôi mà”.
“Thế thì lão hủ sẽ ở đây đợi”.
Ông già mặc áo vải thô vẫn tự giác như thế, đi ra khỏi nhã gian, không về luôn mà đi ra hậu viện.
Rõ ràng là muốn ở lại.
Trước khi đi, ông ta còn nhìn Triệu Bân một cái thật sâu.
Nói mà! Tên nhãi này đúng là bất phàm.
Cho dù là phế thể đứt mạch nhưng rõ ràng cũng đã nối liền lại linh mạch, đã trở thành võ tu, mà trong cơ thể không chỉ có thiên lôi, còn có một loại thú hỏa cực kỳ đáng sợ. Chân nguyên của hắn còn tinh túy hơn võ tu cùng cấp nhiều. Chẳng trách mà lão tiền bối kia nhận hắn làm đồ đệ. Mới qua bao lâu mà tu vi đã tịnh tiến rồi.
“Hóa ra ngươi chính là luyện khí sư đó”.
Ông già mặc áo vải thô âm thầm than thở, có thú hỏa, có thiên lôi, đương nhiên là có tư cách luyện khí.
Lão tiền bối đó dạy dỗ tốt thật.
Tiếc là cả thành Vong Cổ này, kể cả Triệu gia Liễu gia, đều đang ngơ ngác không biết gì.
“Vân Phượng à, ngươi chọn sai đối tượng chèn ép rồi”.
Ông già mặc áo vải thô thở dài, lắc đầu, cũng đang tiếc thay cho Liễu Như Nguyệt. Một cọc hôn sự tốt như thế, kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc. Một thiên tài võ đạo mà lại bị ngươi đẩy ra ngoài.
“Đạt được mục đích rồi”.
Triệu Bân không biết ông già mặc áo vải thô nghĩ gì, chỉ đang vui thầm trong lòng.
Cuối cùng cũng dụ được một chỗ dựa.
Ông già mặc áo vải thô sẽ không gây ra điều gì bất lợi cho hắn chứ? Chắc là không đâu.
Hắn có một vị sư phụ siêu đỉnh không tồn tại đấy?
Ít nhất thì khi sư phụ chưa xuất hiện, công pháp chưa đầy đủ, ông ta sẽ không ra tay.
Ông già mặc vải thô tìm đến một tòa tiểu lầu tĩnh mịch.
Triệu Bân vốn muốn nói chuyện với ông ta, nhưng nghĩ thế nào lại thôi, hôm nay không phải chỉ cần diễn xuất, mà còn phải đánh đòn tâm lý, không nên quá vội vàng tiến tới.
"Tên nhóc này sao lại không hiếu kỳ chút nào nhỉ?"
Thấy Triệu Bân không đi theo, ông già mặc vải thô lẩm bẩm.
Cần phải biết, ông ta là một võ tu cảnh giới Huyền Dương, tên tiểu bối này lẽ ra phải chạy lại nịnh nọt ông ta mới phải, nếu như hắn khiến cho ông ta vui, có khi ông ta còn thưởng cho hắn một số bảo vật.
Triệu Bân thì hay rồi, không hề tỏ ra hứng thú một chút nào.
Chỉ có điều, cẩn thận suy nghĩ một lát thì ông già mặc vải thô cũng bình thường trở lại. Vị lão tiền bối đáng sợ dạy ra đồ nhi này, tám chín phần chính là sóng to gió lớn, còn như ông ta cho dù có cảnh giới Huyền Dương đi chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một khúc lạch ngầm mà thôi.
Không lâu sau, Triệu Bân trở về cửa hàng binh khí.
Khi đi ngang qua tòa tiểu lầu, hắn cũng có ngó nghiêng một chút, nhưng sau đó liền quay về phòng bên cạnh khóa cửa, hồi lâu cũng không thấy đi ra.
"Thật là chịu nổi cảnh tĩnh mịch".
Ông già mặc vải thô thở dài, ông ta là võ tu cảnh giới Huyền Dương, cũng không thể tự chạy đi tìm một tên nhóc cảnh giới Ngưng Nguyên nói chuyện phiếm! Làm như vậy thì còn ra thể thống gì nữa.
Oong! Oong!
Ở bên này, Triệu Bân đang tế sấm sét cùng thú hỏa, đồng thời tôi luyện hai món binh khí, giống như có ba đầu sáu tay, một bên lưu chuyển Thái Sơ Thiên Lôi quyết, một bên lưu chuyển Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh, một bên lĩnh hội bước Phong Thần, một bên lĩnh hội Huyền Môn Thiên Thư.
Tới khi màn đêm buông xuống, hắn mới ngừng tay lại.
Một ngày không ngừng luyện khí, hắn cũng đã kiệt sức, tinh lực tiêu hao sạch sẽ, giống như một quả cà héo, dường như sắp chìm vào giấc ngủ sâu như hôn mê vì lại một lần nữa bị quá tải.
Lúc này, hắn mới lấy đan dược ra.
Ba viên Chân Nguyên đan tỏa ra mùi thơm sảng khoái khắp phòng.
Muốn dùng đan dược cũng phải chú ý.
Giống như hắn, dùng đan được lúc tinh lực khô kiệt thì hiệu quả sẽ cao hơn, ba viên đan dược đưa vào cơ thể, tựa như suối mát thanh tẩy, bổ sung tinh lực cho hắn, ngay cả tinh thần của hắn cũng được bồi bổ.
Một lần nữa, hắn cảm thấy thần sắc biến hóa, sắc mặt trắng bệch đã biến mất, những tơ máu đỏ ngầu trong mắt cũng đã biến mất, hơn nữa ánh mắt còn trở nên sâu sắc hơn.
"Không tệ".
Triệu Bân mỉm cười, mãn nguyện hấp thụ hương thơm còn vương lại của đan dược, nếu uống thêm vài viên chắc chắn sẽ còn cảm thấy tuyệt vời hơn, uống hai ba cân cũng chẳng sợ nhiều.
"Thiếu gia, ăn cơm thôi".
Bên ngoài có tiếng gọi của Võ Nhị. Trên bàn đã bày đầy rượu thịt, thật đúng là ngày nào cũng có rượu thịt để ăn. Đãi ngộ của cửa hàng binh khí Triệu gia quả thực rất hào phóng.
"Ta ra ngay".
Triệu Bân trả lời, xoay người đi ra ngoài, hắn đúng là đang đói đến phát run.
Lúc hắn đi ra ngoài, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía tòa tiểu lầu bên cạnh trước tiên, sau đó hắn ngập ngừng gọi: "Tiền bối, xuống đây uống vài ly không?"
Lỗ Mãng và mấy người lão Tôn đều ngước lên nhìn.
Bọn họ biết ở trong cửa hàng binh khí có một người tự tới trú ngụ, nhưng cho đến nay bọn họ vẫn không biết được lai lịch của người này, chỉ biết là người này tới tìm Triệu Bân, lại còn là một cao thủ đáng sợ có cảnh giới Huyền Dương.
Két!
Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, cửa của tiểu lầu mở ra, ông già mặc vải thô vươn vai bước ra, vẻ mặt tỏ rõ thái độ rằng ông đây không muốn ăn, nhưng vì ngươi đã lên tiếng mời nên ta mới miễng cưỡng ra ngồi ăn chung với ngươi, xem như là nể mặt ngươi!
Vèo!
Triệu Bân chỉ cảm thấy một trận gió thoảng qua, rồi bằng một cách quỷ quái nào đó, ông già mặc vải thô đã từ trên tòa tiểu lầu phóng tới đây rồi.
"Tốc độ nhanh quá".
Trong lòng Triệu Bân cảm thấy kinh ngạc, thân pháp của ông ta thật huyền diệu, cho dù muốn giải quyết võ tu cảnh giới Chân Linh thì sợ rằng cũng chẳng cần tới chiêu thứ hai, chỉ cần một chiêu liền có thể diệt gọn.
"Từ cảnh giới Địa Tạng hạ xuống, quả thật là bá đạo".
Triệu Bân thầm thở dài, không phải là hắn chưa từng nhìn thấy võ tu cảnh giới Huyền Dương, cha hắn Triệu Uyên và Diêm Lão Quỷ cũng đều là võ tu cảnh giới Huyền Dương, nhưng so với ông già này thì đúng là không thể so sánh bằng. Cùng là cảnh giới Huyền Dương, nhưng cách biệt lại quá lớn.
"Tiền bối, mời lại đây uống vài ly".
Ông già mặc vải thô ngồi xuống, Lỗ Mãng rất hiểu chuyện, nở nụ cười rồi cầm vò rượu lên rót cho ông ta, người này thật đáng sợ, cần được phục vụ chu đáo.
"Trẻ nhỏ dễ dạy".
Ông già mặc vải thô vuốt râu, nói sao cũng cảm thấy mấy tên nhóc này rất vừa ý mình, nhất là cái tên gọi là Triệu Bân thiếu gia đó.
Triệu Bân cũng cười, cùng mọi người ngồi xuống.
Không khí bữa tối nay có chút kỳ quái, thường ngày chỉ có người trong nhà, nay lại có thêm một vị tiền bối đáng sợ, cho nên ai cũng cẩn trọng hơn rất nhiều.
Nhưng ba người kia tửu lượng không tốt lắm, vừa uống được tí rượu là gương mặt đã đỏ bừng, mặt dày mày dạn gây hấn với nhau, hắn muốn ngăn cũng không được.
Thế là cho tới tận bây giờ, bọn họ vẫn còn bị treo trên cây.
Người ra tay chính là ông già mặc vải thô, ông ta muốn ăn một bữa cơm mà cũng không được thanh tịnh, mấy người này rõ là muốn bị ăn đập.
"Ông già này ra tay ác thật".
Triệu Bân thì vẫn bình an vô sự, ngồi yên giống như một đứa trẻ ngoan. Hắn không biết ông già mặc vải thô đã ra tay như thế nào, chỉ thấy ánh mắt của ông ta lóe lên, sau đó thì ba người kia liền bị đá văng lên trời.
Hửm?
Viên ngọc nhỏ đeo trên ngực của hắn bỗng phát ra ánh sáng màu tím.
Rất rõ ràng, xung quanh nhất định có võ tu cảnh giới Huyền Dương.
Với thực lực của mình, hắn chỉ có thể mơ hồ cảm thấy một chút khí tức.
"Chắc là đám võ tu cảnh giới Huyền Dương của Liễu gia".
Trong lòng Triệu Bân thầm suy đoán, bọn chúng chắc chắn là tới đây để thăm dò tin tức.
Hắn đã đoán đúng.
Quả nhiên có võ tu cảnh giới Huyền Dương của Liễu gia đang ở đây, kẻ đó khoác một chiếc áo choàng đen lớn, đang núp ở một bên mái hiên, từ chỗ đó có thể nhìn thấy rõ ràng sân tiểu viện.
"Cảnh giới Huyền Dương?"
Kẻ áo đen cau mày, nhìn về phía ông già mặc vải thô, chỉ có thể thấy được khí tức vô cùng mơ hồ, nhất định là võ tu cảnh giới Huyền Dương, nói đúng hơn là cảnh giới Huyền Dương đỉnh cao.
"Ông ta là luyện khí sư sao?"
Kẻ áo đen lẩm bẩm, kẻ đó chính là vì chuyện này mới tới đây, trước khi tới gia chủ đã ra lệnh, nếu gặp luyện khí sư, có thể lôi kéo thì lôi kéo, còn nếu không thể lôi kéo thì cứ thẳng tay hạ sát.
Lúc này xem ra, chiến thuật lôi kéo có vẻ dễ hơn.
Đều là cảnh giới Huyền Dương, kẻ kia cũng không chắc chắn mình có thể hạ sát được ông già mặc vải thô.
"Thú vị đó".
Ông già mặc vải thô lẩm bẩm, Triệu Bân còn có thể nhận ra, chẳng lẽ ông ta lại không nhận ra sao?
Nhưng ông ta cũng chưa nói một lời, hoặc đơn giản là do ông ta quá lười để giải quyết.
Tuy nhiên, nếu đối phương tính gây rắc rối, ông ta cũng không ngại dạy kẻ này cách cư xử.
"Tới không đúng lúc rồi".
Kẻ áo đen tới nhanh mà đi cũng nhanh, vừa tuột xuống mái hiên liền biến mất không thấy bóng dáng, những chuyện như thế này tốt nhất nên âm thầm hẹn ông già kia ra nói chuyện cho thỏa đáng, dẫu sao Triệu Bân cũng ở đó, nếu dám cướp người trắng trợn như vậy, chỉ sợ cả ba đời tổ tiên cũng sẽ bị đào lên mà mắng.
"Có một cao nhân trấn thủ, quả nhiên tình thế cũng khác trước".
Triệu Bân thầm cười, nếu không có ông già mặc vải thô ở đây, kẻ do thám của Liễu gia đang ẩn thân dưới mái hiên cũng sẽ không dè dặt như vậy, nhất định đã nhảy xuống gây hấn từ sớm rồi.
Sau bữa ăn, hắn về phòng.
Mọi người cũng rời đi, tiểu viện lập tức trở nên trống trải.
Nửa đêm, có những bóng đen vụt qua.
Kẻ áo đen lại lẻn vào tiểu viện, muốn tìm ông già mặc vải thô để thương lượng.
"Là kẻ nào?"
Ông già mặc vải thô thờ ơ nói, ngồi dưới ngọn đèn nhàn nhã lật giở những cuốn sách cổ.
"Người của Liễu gia".
Kẻ áo đen mỉm cười, trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thật sự đang vô cùng kiêng dè, lúc trước theo dõi ở phía xa vẫn chưa thể nhận thức được rõ ràng, bây giờ đứng gần mới có thể cảm nhận được khí tức khủng bố của ông già mặc vải thô.
"Gia chủ nhà ta có lời mời ông".
Kẻ áo đen không dài dòng, lấy ra một tấm thiệp mời, dè dặt đặt xuống.
Ông già mặc vải thô không nói, cũng không thèm nhìn.
Thần thái của ông ta vô cùng bức người, như là đang muốn nói, nếu đã chuyển lời xong rồi thì cứ kiên nhẫn mà chờ đợi, đợi tới khi nào ta cảm thấy thoải mái thì ta sẽ suy nghĩ.
Kẻ áo đen mỉm cười, xoay người rời đi.
Đúng như ý của ông già mặc vải thô, lời cũng đã chuyển tới rồi, có đi hay không hoàn toàn là ý của người ta mà thôi.
"Tên nhóc này, giấu cũng kỹ lắm".
Ông già mặc vải thô mỉm cười, tên nhóc mà ông ta vừa nhắc tới chính là Triệu Bân, hiển nhiên Liễu gia không biết luyện khí sư chính là Triệu Bân, cho nên mới nhận nhầm ông ta chính là luyện khí sư. Lời mời lúc này, tám chín phần là muốn cướp người.
Bởi vì vậy, cho nên ông ta mới cảm thấy thú vị.
Cha vợ nửa đêm phái thuộc hạ đến cướp người của con rể, ở chỗ khác chắc không thể có chuyện như vậy xảy ra, nhưng với thủ đoạn làm việc của Liễu gia thì hoàn toàn có thể, hôn lễ thay xà đổi cột mà còn dám làm, thì cướp người đã là chuyện gì to tát.
Vừa nghĩ, ông ta vừa liếc nhìn tấm thiệp mời.
Liễu Thương Không sao! Ông ta đã từng nghe kể về lão già này, tính cách thâm hiểm, thật sự là khiến cho ông ta phát cáu, ngay cả con rể của mình mà còn quyết giết chết cho bằng được.
Đi hay không đây!
Ông già mặc vải thô lại tiếp tục đọc sách, nói thật thì ông ta cũng không muốn đi lắm, thứ nhất là vì ông ta chẳng phải luyện khí sư, còn thứ hai là vì phiền chết đi được! Ông ta thật sự không muốn dính líu đến Liễu gia, bởi vì sư phụ của Triệu Bân, nếu sau này bị Liễu gia bị tính sổ, rất có thể sẽ lại gây phiền toái với ông ta.
Ở bên kia, Triệu Bân vẫn đang luyện binh khí.
Khi kẻ áo đen lẻn vào tiểu viện, nhờ vào viên linh châu nhỏ trên ngực cho nên hắn cũng có thể mơ hồ nhận ra được. Về phần kẻ đó tới đây làm gì, cho dù nói chuyện với đầu gối thì nó cũng biết là kẻ đó tới đây cướp người.
Có trách thì trách hắn che giấu quá tốt.
Liễu gia không biết hắn là luyện khí sư, hôm nay lại đúng dịp nhìn thấy ông già mặc vải thô, nên tự gán cho ông ta chức danh đó thì cũng không lạ.
Hắn sẽ tiếp tục ẩn thân, hơn nữa còn phải ẩn cho thật sâu.
Hắn biết rất rõ tính cách thâm hiểm của Liễu Thương Không, nếu như lão ta biết được bí mật này, thì lão ta nhất định sẽ tiêu diệt hắn, cho dù hắn có là con rể của lão ta đi chăng nữa.
Vèo!
Bỗng có một cơn gió thoảng qua, trong phòng hắn lại có thêm một người, đó chính là ông già mặc vải thô.
"Làm sao ông ta có thể vào đây được?"
Triệu Bân nhướng mày nhìn khắp cửa ra vào và cửa sổ, nhưng tất cả đều đóng chặt.
"Xuyên tường?"
Hắn nói thầm trong lòng, cho dù không phải, thì nhất định cũng là một loại bí thuật tương tự, nếu không thì cảnh giới Huyền Dương như ông ta cũng không đến mức đáng sợ như thế.
"Muốn học không?"
Ông già mặc vải thô đã tìm được một chỗ để ngồi xuống, mỉm cười nhìn Triệu Bân nói.
"Không muốn".
Triệu Bân lắc đầu, trả lời ngắn gọn.
Xuyên tường thôi mà! Ta cũng có thể làm được.
Ông già mặc vải thô giật giật khóe miệng, nhìn vẻ mặt của Triệu Bân, xem ra hắn không quan tâm lắm về chiêu thức xuyên tường này, chắc là hắn đã học được nó từ trước. Về phần ai đã dạy hắn, thì không cần hỏi, hẳn là vị sư phụ kia của hắn.
"Ra giá đi!"
Ông già mặc vải thô nói, Triệu Bân nghe vậy cũng có thể hiểu, ý của ông ta là hắn hãy đưa hết phần còn lại của công pháp cho ông ta, giá cả không thành vấn đề, rất dễ thương lượng.
"Đan dược, chỉ cần đan dược".
Triệu Bân mỉm cười, so với tiền bạc thì hắn coi trọng Chân Nguyên đan hơn.
"Nhóc con, tính khí của ta không tốt lắm đâu".
“Tính khí của
“Kiếm này cứng thật”.
Ông già mặc áo vải thô than nhẹ, cầm trong tay, lật đi lật lại. Ánh mắt ông ta thâm sâu vô cùng. Đừng nghĩ kiếm này không ra gì, nhưng chất liệu tạo ra nó tuyệt đối không tầm thường. Ông ta nhìn kỹ, ánh mắt bất ngờ vô cùng. Trời đất ơi, kiếm này được làm từ vẫn thiết đó, trên kiếm còn có đường vân kìa, tức là vẫn thiết từ bên ngoài.
“Sư phụ ta tặng đó”.
Triệu Bân mỉm cười, nói câu nào cũng phải nhắc đến sư phụ.
“Ừ, cũng được”.
Ông già mặc áo vải thô ho khan một tiếng, âm thầm nghĩ, lão tiền bối đó thật sự thương yêu đệ tử quá mà. Vẫn thiết rơi từ trên trời xuống, nói tặng là tặng, thật sự hào phóng quá đi!
Triệu Bân không nói gì, chỉ chuyên tâm tôi luyện binh khí.
Ông già mặc áo vải thô liền thấy lúng túng, binh khí không vỡ ra thì sao không lúng túng cho được!
Ông ta thật sự rất thích kiếm Long Uyên.
Không phải nói điêu chứ, nếu là cảnh giới Ngưng Nguyên bình thường, ông ta sẽ cướp ngay! Nhưng Triệu Bân thì, thôi vậy. Không phải ông ta sợ Triệu Bân, mà là sợ sư phụ của Triệu Bân kìa! Dám ỉ lớn bắt nạt nhỏ, vị lão tiền bối đó chắc chắn sẽ cho ông ta một bài học mất.
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Ông già mặc áo vải thô đứng dậy, chắp tay đi về phía Triệu Bân, nhìn phương pháp tôi luyện binh khí của Triệu Bân. Động tác cực kỳ thuần thục, ông ta càng xem thì ánh mắt càng sâu. Triệu Bân không chỉ đang luyện binh khí, mà còn làm nhiều việc một lúc nữa, ví dụ như lĩnh ngộ loại bí thuật nào đó, hoặc là dùng chân nguyên tôi luyện thân thể.
“Yêu nghiệt”.
Đây chính là đánh giá của ông ta về Triệu Bân.
Thật sự là yêu nghiệt.
Nói rồi mà! Có thể làm đồ đệ của lão tiền bối thì nào phải hạng tầm thường. Thế nhân nói đây là thiếu gia phế vật, nhưng hắn còn đáng kinh ngạc hơn những gì ông ta tưởng tượng nhiều.
Vì thế mà ông ta càng thêm cảm thán cho Liễu gia hơn nữa.
Đụng phải một tiểu ma đầu thế này thì nhà các ngươi an toàn được mới lạ đấy. Lấy thiên phú của Triệu Bân, chẳng bao lâu nữa chắc chắn sẽ trở thành một cường giả danh chấn một phương, thuật luyện khí cũng được tăng cao, ngoài ra, lại còn một vị sư phụ sâu không lường được.
Đêm mỗi lúc một khuya.
Triệu Bân không dừng lại mà vẫn miệt mài luyện khí.
Ông già mặc áo vải thô vẫn chưa đi.
Ông già này đúng là rảnh rỗi, chắp tay sau lưng, đi dạo quanh một vòng, thỉnh thoảng còn lấy tay ra gõ vào binh khí Triệu Bân đã tôi luyện xong.
Một lần gõ làm binh khí tổn hại không ít.
Không phải vì binh khí không đủ cứng, mà là ngón tay của ông già mặc áo vải thô ra sức quá mạnh, tu vi dưới cảnh giới Địa Tàng sẽ bị biến thành bột phấn.
“Sư phụ ta tính khí không tốt lắm đâu nha”.
Triệu Bân nhìn vậy thì lên tiếng, sắc mặt hơi đen. Đệch mợ nó chứ, nửa đêm nửa hôm không ngủ đi, chạy đến gõ binh khí của ta, thành tâm muốn làm loạn à!
“Bớt dọa lão phu đi”.
Ông già mặc áo vải thô không cho là vậy, vẫn tiếp tục gõ theo nhịp điệu.
“Vẫn chỉ có thanh kiếm đó bá đạo”.
Ông ta lẩm bẩm, nhưng chỉ mình ông ta nghe thấy. “Thanh kiếm đó” đương nhiên là nói kiếm Long Uyên do vẫn thiết tạo ra rồi, mấy thứ rác rưởi đó sao sánh bằng được.
“Nếu dán một lá bùa nổ vào người ông ta thì sao nhỉ?”
Triệu Bân nghĩ vậy, rồi càng bình tĩnh hơn, một không đủ thì hai vậy.
Ông già mà biết thì chắc sẽ khinh bỉ lắm.
Bùa nổ này, không phải với ai cũng có tác dụng. Với tu vi của ông ta, dù Triệu Bân có làm thế nào thì cũng không phá được lớp phòng ngự của ông ta. Đây chính là sự áp chế tuyệt đối của cảnh giới, đừng bao giờ so sánh một cảnh giới Địa Tàng với cảnh giới Huyền Dương bình thường, những thứ đó ở trước mặt ông ta đều bị coi là một đám tiểu đệ mà thôi.
“Nổ cho ông tung trời luôn”.
Triệu Bân còn đang suy nghĩ, mỗi lần ông già gõ một món binh khí, thì câu niệm đó càng thêm mãnh liệt. Đậu má, luyện mãi mới được binh khí, thế mà ông còn đi gõ?
“Sấm sét của ngươi ở đâu ra vậy?”
Ông già mặc áo vải thô cuối cùng cũng không gõ nữa mà chuyên tâm nghiên cứu Triệu Bân, nghiên cứu sấm sét của Triệu Bân, cứ cảm thấy giống sấm sét từ trên trời đánh xuống. Nhưng vậy thì sao lại dẫn dụ vào người được nhỉ? Đổi lại là ông ta thì ông ta cũng không làm được, vì dám làm vậy thì sẽ bị đánh thành tro ngay.
“Sư phụ truyền cho”.
Triệu Bân đáp lại cũng không ngoài dự liệu của ông ta, lại là lão tiền bối đó.
“Có sư phụ tốt thật”.
Ông già mặc áo vải thô than thở, cũng khẽ thở dài, bất giác nhớ đến ông già nhà mình chẳng bao giờ nghiêm chỉnh, hai ba hôm lại kéo ông ta đi xách bạo chùy.
Lại nhìn sang Triệu Bân, so sánh nghĩ mà tức!
Nói thì nói thế, ông ta vẫn đang nhìn xem trên người tên nhóc này còn bí mật gì.
Nhưng lại nhìn không thấy.
Mắt nhìn là một thứ tốt, cảnh giới Ngưng Nguyên cũng có thứ ông ta không thấy được.
Soạt!
Cùng với tiếng vang, Triệu Bân lại ra kiếm, ánh sáng bắn ra tứ phía, nhưng trong mắt ai đó thì cũng chỉ là rác rưởi mà thôi. Chỉ có kiếm Long Uyên mới rơi vào mắt ông ta được.
“Còn trẻ mà không chịu tu luyện đi, luyện binh khí làm gì”.
Ông già mặc áo vải thô nói, thiên phú cỡ đó phải chuyên tâm vào võ đạo chứ, như vậy thành tựu chắc chắn sẽ vượt qua cả luyện khí. Trong thế giới này, nắm đấm cứng mới là đạo lý.
“Sư phụ nói, luyện khí cũng là một loại tu hành”.
Triệu Bân uống một hớp rượu, tôi luyện binh khí chính là rèn luyện tinh thần.
Như vậy, tu là ở bên trong.
Ông già mặc áo vải thô nghe vậy, thấy cũng đúng.
Nhìn Triệu Bân là biết, tinh lực tràn đầy, bỏ xa những kẻ cùng cấp. Không đơn giản là vì đã ăn Tinh Nguyên đan, mà quan trọng hơn nữa, trong lúc tôi luyện binh khí, hắn cũng rèn luyện tinh thần, lần nào cũng hơn lần trước, sẽ khiến tinh thần của hắn được lột xác về sức chịu đựng. Đan dược cũng chỉ là công cụ mà thôi!
“Tiền bối, làm trưởng lão danh dự của nhà ta đi!”
Triệu Bân cười khà khà, khó khăn lắm mới kéo được một người cảnh giới Huyền Dương, không thể không lôi kéo.
“Có lợi ích gì?”
Ông già mặc áo vải thô lãnh đạm đáp, không có lợi ích thì có ma mới làm.
“Nhiều lắm, ví dụ như công pháp”.
Triệu Bân nháy mắt, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “công pháp”.
Ông già mặc áo vải thô chờ mỗi câu này.
Kim tài địa bảo gì đó đều không thực tế bằng công pháp, ông ta còn đang chờ tu lại công pháp, quay về lại cảnh giới Địa Tàng đấy! Ngoài nó ra, những thứ khác đều không quan trọng.
“Vậy ta phải xem thành ý của ngươi thế nào”.
Ông ta nói rất tùy ý, trên mặt thì tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng thì cực kỳ mong muốn.
“Được thôi”.
Triệu Bân cười đáp, nhấc bút lên, lại là một hồi múa chữ.
Giống lúc trước, vẫn chỉ là một bộ phận.
Ông già mặc áo vải thô cuối cùng cũng nở nụ cười tươi. Chờ đến nửa đêm mới cho ta chút phúc lợi đấy. Chỉ cần có công pháp, làm trưởng lão danh dự cũng được, cái danh thôi mà, rảnh rỗi thì hiển linh tí, ông ta làm được.
“Còn lại thì lấy đan dược ra đổi”.
Triệu Bân lấy một viên tinh khí đan, nhai rồm rộp như nhai kẹo.
“Ngươi có thú hỏa không tầm thường, hoàn toàn có thể làm luyện đan sư”.
Ông già vừa xem công pháp vừa nói, có gì không tốt chứ, ngươi cứ nhìn chằm chằm đan dược cũng được, nếu cần bạc, ông đây kéo một xe đến cho ngươi.
Đan dược khó tìm, đúng là một vấn đề nan giải.
Nếu còn ở Thiên Tông thì đương nhiên không khó, vấn đề là, ông ta đang không ở Thiên Tông nữa.
“Sư phụ nói sẽ dạy ta vào lúc khác”.
Triệu Bân lại bắt đầu nói dối. Cần gì ông già mặc áo vải thô nói, từ khi có được thú hỏa, hắn đã suy nghĩ chuyện này rồi. Nhưng tiếc là Nguyệt Thần đang ngủ say dưỡng hồn, vẫn chưa kịp làm gì. Trước đó, hắn cần thật nhiều đan dược nâng cấp tinh thần hơn nữa. Một là để tôi luyện binh khí, hai là để vẽ bùa, ba là để chuẩn bị cho việc luyện đan! Nguyệt Thần là thần, cô ta chắc chắn hiểu phép luyện đan.
“Sư phụ nhà ngươi chuyện gì cũng biết nhỉ”.
Ông già mặc áo vải thô đứng dậy, đánh giá cực kỳ cao về lão tiền bối đó.
Điểm này, nhìn đồ nhi của ông ấy là biết ngay.
Ông ta đi rồi, thật sự dùng đến thuật xuyên tường, như đi vào chỗ không người, nháy mắt liền biến mất. Nhân lúc có ánh trăng, về nghiên cứu công pháp chút. Rảnh rỗi thì đi tìm chút đan dược, cố gắng lấy được toàn bộ công pháp, cũng tránh cho ngày sau nảy sinh biến cố.
Sáng sớm, cửa hàng binh khí mở cửa.
Không chờ khách khứa đến, người thu mua binh khí lại tới, ra tay cực kỳ mạnh.
Cùng lúc đó, Liễu Thương Không cũng đang chờ ở quán rượu.
Lão ta chọn nhã gian, dùng rượu ngon, mà còn chuẩn bị cả quà nữa, chỉ chờ ông già mặc áo vải thô đến. Năm đó, lão ta cũng làm vậy để mời Tư Không về.
Nhưng tiếc là không phải ai cũng giống nhau.
Không phải ai cũng nể mặt Liễu gia, ví dụ như ông già mặc áo vải thô.
Ông già đó không rảnh để quan tâm đến lão ta.
Suốt ba canh giờ liền mà vẫn không thấy ông già mặc áo vải thô đâu.
“Tốt, tốt lắm”.
Liễu Thương Không hừ lạnh, khí lạnh tỏa ra, sự lạnh lẽo trong mắt bắn ra tứ phía.
“Làm chuyện tốt thì cũng gian nan mà”.
Quản gia ở bên cạnh nói nhỏ với lão ta, ý nghĩa cũng rõ ràng. Ông già mặc áo vải thô đó sâu không lường được, không mời nổi thì cũng không nên gây thù.
“Luyện khí sư có rất nhiều, không thiếu ông ta”.
Liễu Thương Không hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Cửa hàng binh khí Triệu gia lại hết binh khí rồi.
Mấy lần rồi nhỉ, đây là lần thứ mấy rồi, vừa mở cửa đã bị người ta mua sạch.
“Nhiều tiền ghê”.
Triệu Bân tặc lưỡi, vẫn vô cùng bình tĩnh. Dù gì cũng là kiếm được tiền, hắn không lỗ.
So với hắn, thì đối phương không còn bình tĩnh lắm rồi.
Vẫn là quán rượu, nhóm mấy ông chủ của mấy gia tộc họp lại, sắc mặt xanh lè.
Không trụ được nữa, bọn họ không trụ nổi nữa rồi.
Kết hợp tài lực lại vẫn không đánh đổ được cửa hàng binh khí Triệu gia. Dùng tiền đập là không thể, các gia tộc phải ra tay mới được. Triệu gia có luyện khí sư, rất khó tấn công, nhưng tiếc là bọn họ đến giờ vẫn không biết luyện khí sư đó là ai.
Không ai biết, nhưng Liễu Thương Hải thì biết.
Quản gia đã truyền lời cho lão ta, rằng là tìm ra được luyện khí sư rồi, lại còn là cảnh giới Huyền Dương, không phải cảnh giới Huyền Dương bình thường đâu. Gia chủ đích thân mời mà còn không được.
Chiến lược lũng đoạn của lão ta không hề sai.
Cướp lấy luyện khí sư và mua sạch binh khí Triệu gia, có trước có sau, tiền tuy tốn nhưng mua được binh khí, sau này còn bán được, nhưng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Tiền mua binh khí dần dần rồi sẽ thu về được.
Nhưng tiếc là lão ta đã đánh giá nhầm luyện khí sư đó rồi.
Bản tộc mặc dù đã tìm ra được, nhưng người đó lại không nể mặt!
Lần này thì hỏng rồi.
Cộng thêm việc Tư Không mất tích, tình hình của lão ta bây giờ chính là thế cưỡi trên lưng cọp, không đào ra được luyện khí sư, nói gì cũng là toi công.
Đêm đến, Triệu Bân lại khóa cửa phòng.
Tối nay, hắn không luyện binh khí nữa mà dùng sấm sét và lửa để mài giũa kiếm Long Uyên.
Lần này mới chính là thuật luyện khí thực thụ.
Mặc dù vẫn thiết cứng cáp, nhưng tu vi của hắn lại thấp, không thể khiến thiên lôi tạo ra uy lực chân chính được, cho nên quá trình mài giũa mới cực kỳ chậm chạp.
Soạt!
Có cơn gió nhẹ thoảng qua, ông già mặc áo vải thô lại tới, không đi qua cửa mà xuyên tường luôn.
Triệu Bân thấy thế thì hơi bực bội.
Lòng thầm nghĩ, có nên đổi bốn mặt tường thành sắt thép không đây.
“Chúng ta đánh cược đi!”
Ông già mặc áo vải thô đi lên trước, lấy ngón tay gọi Triệu Bân, cười ha ha.
“Cược cái gì?”, Triệu Bân liếc mắt.
“Lão phu đứng ở đây, không động đến chân nguyên, ngươi đánh thế nào cũng được, nếu khiến ta rung chuyển thì ta sẽ truyền bí thuật cho ngươi, còn không thì phải đưa số công pháp còn lại cho ta”.
“Bí thuật gì?”
Triệu Bân hỏi lại, nếu là thuật xuyên tường thì lại lỗ quá.
“Bộ này thì sao?”
Ông già mặc áo vải thô có chuẩn bị từ trước, lấy một cuốn sách cổ ra.
“Thiên Lôi kiếm quyết”.
Triệu
Đêm tĩnh lặng.
Trong phòng, tiếng đếm tiếng và đếm bùa nổ nghe thật vui tai.
Triệu thiếu gia là một người nghiêm túc, đếm rất chăm chú đấy.
Còn ông già mặc áo vải thô thì khóe miệng giật giật.
Đó là bùa nổ hả?
Đúng rồi, đó là bùa nổ đấy, nguyên một xấp dày cộp, có thể dán kín bức tường luôn.
Mẹ kiếp, hắn lấy đâu ra nhiều bùa nổ như thế hả?
Ông già mặc áo vải thô thấy toàn thân mình lạnh toát. Không phải ông ta sợ bùa nổ, một vài miếng thực sự cũng không hề gì, nhưng nếu nhiều hơn thì đâu chỉ chấn động, nó còn có thể khiến ông ta nổ banh xác luôn ấy chứ.
Dù sao thì ông ta không thể dùng tới chân nguyên.
Đánh cược mà, điều này do chính ông ta nói, nếu không sử dụng chân nguyên thì có quỷ mới kham được.
Có một sư phụ thật là tốt.
Vẫn là câu nói đó không ngừng lặp lại trong lòng ông già mặc áo vải thô cả trăm ngàn lần, số lượng bùa nổ khủng khiếp thế này chắc hẳn là do ông già kia ban thưởng.
Tính toán không chu đáo rồi, không chu đáo một cách nghiêm trọng.
Có trời mới biết Triệu Bân có thứ “của nả” này, bùa nổ này không đáng cả đống tiền chắc?
“Dán một tấm vào chỗ này”.
“Dán thêm một tấm, nếu ta thắng, ông không được giở trò chơi xấu đâu đấy”.
“Tính tình của sư phụ ta không tốt lắm đâu”.
Triệu Bân đếm xong vẫn tỏ ra cực kỳ vô hại, hắn bắt tay vào dán bùa nổ, toàn dán vào những chỗ yếu hại, ví dụ như đũng quần, trán, ngực, lưng, chỉ cần còn chút kẽ hở, hắn sẽ dán hết, chỉ mong sao làm ông già kia nổ tanh bành luôn.
“Nào, cầm chắc kiếm pháp đi”.
Ông già áo vải thô không nói nhiều, nhét cho Triệu Bân kiếm quyết Thiên Lôi đã chuẩn bị sẵn.
Xong việc, người này quay đầu đi luôn.
Không đi không được, không đi sẽ bị nổ, cái thằng nhóc này đúng là thứ súc sinh.
“Đừng mà! Để ta thử xem!”
Triệu Bân rảo bước túm lấy ông già, nói thật lòng, hắn thực sự muốn xem thử uy lực của bùa nổ mới có khả năng chấn động cao thủ đạt tới cảnh giới Huyền Dương không, để bản thân còn biết mà liệu.
“Cút đi”.
Ông già mặc áo vải thô tức giận, dùng thuật xuyên tường chuồn mất tăm mất tích. Nửa đêm nửa hôm, ông đây rảnh quá mới chạy tới nói nhảm cùng ngươi, còn lấy bùa nổ ra dọa ông đây nữa. Mẹ kiếp, đã không đòi được công pháp, còn mất thêm một bộ kiếm pháp.
Đêm vẫn rất yên tĩnh.
Ông già đi rồi, Triệu Bân ôm cuốn sách cổ trong lòng mà cười hề hề. Thế nên đã bảo rồi! Nếu năng lực có hạn thì đừng làm mấy chuyện quá tầm với, tiểu gia đây có bùa nổ nhé.
Tiếng kiếm gầm nhanh chóng vọng ra từ bên trong căn phòng.
Triệu Bân đang múa kiếm, thiên phú của hắn cực kỳ cao nên học gì cũng nhanh, đã nắm được điểm mấu chốt của bộ kiếm quyết Thiên Lôi, nhát kiếm nào cũng vang vọng tiếng gầm, thực sự cực kỳ bá đạo. Khi hắn kết hợp cùng thân pháp của bước Phong Thần, quả thực hắn có thể chạm tới uy lực “nhất kiếm tuyệt sát”.
Đương nhiên, điều này cần rèn luyện thêm.
Tú Nhi từng nói rồi, bí pháp thần thông gì đó suy cho cùng cũng chỉ là ngoại lực, muốn rèn sắt thì tự bản thân phải cứng như sắt. Khi nào nền móng đủ vững, cho dù là chỉ là một chưởng bình thường cũng có thể hủy diệt đất trời.
Nghĩ đến Nguyệt Thần, hắn liếc mắt nhìn vào tiềm thức của mình.
Đã nhiều ngày nay, cô ta không có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ biết mơ mộng hơn.
“Bùa nổ này bá đạo quá”.
Trong lầu gác, ông già mặc áo vải thô nhón lấy một lá bùa nổ, đặt trước ánh đèn mà nghiên cứu.
Đây là thứ mà ông ta lén lấy được trước khi rời đi.
Bùa nổ ấy mà, không phải ông ta chưa từng thấy, nhưng khác với bùa nổ của Triệu Bân. Khi so sánh hai thứ, bùa nổ của Triệu Bân có vẻ chính gốc hơn, nhìn hoa văn sấm sét và lửa trên bùa chú là biết lá bùa này được thêm yếu tố sấm sét và lửa, chỉ nghĩ thôi cũng biết uy lực tới cỡ nào.
“Phương pháp vẽ bùa nổ chỉ có hoàng tộc mới biết”.
Ông già lầm bầm, ánh mắt thâm thúy. Từng là người của Thiên Tông nên ông ta biết được những bí mật cổ xưa. Phương pháp vẽ bùa này đã bị triều Long của Đại Hạ liệt vào hàng cấm kỵ từ hàng trăm năm trước, chỉ có dòng chính của hoàng tộc mới được chân truyền, không thể du nhập vào dân gian.
Trên thực tế, không chỉ có phương pháp vẽ bùa nổ.
Còn cả những bí thuật và công pháp khác như độn thổ, ẩn thân, vân vân cũng bị liệt vào hàng cấm kỵ, đến nay bí tịch còn lưu truyền trong dân gian là những thứ thừa lại sau khi hoàng tộc chơi xong; mục đích rất rõ ràng, đương nhiên là để củng cố địa vị thống trị của họ.
“Ông ấy là người của hoàng tộc?”
Ông già mặc áo vải thô khẽ nhíu mày, “ông ấy” mà ông ta nhắc tới chính là sư phụ của Triệu Bân.
Nếu đã đoán như thế thì cũng giải thích được rồi.
Cho dù không phải người của hoàng tộc thì chắc chắn cũng không tránh được quan hệ với hoàng tộc, Thiên Tông nhiều cao thủ như mây, hoàng tộc thâm sâu khó lường, ngọa hổ tàng long nhiều không kể xiết.
“Nếu là hoàng tộc, chẳng lẽ lại thiếu đan dược?”
Ông già mặc áo vải thô chắp tay, lại lầm bầm thêm một phen.
Chuyện này khá nhiều kẽ hở.
Nhưng có một điều đáng khẳng định là tiền bối kia cực kỳ đáng sợ.
Hôm sau, Triệu Bân ra khỏi cửa hàng binh khí từ rất sớm.
Cửa hàng dược liệu là nơi mà hắn thường ghé thăm, võ đạo tiêu tốn tài nguyên lắm, cứ dăm bữa nửa tháng hắn lại phải chạy tới một lần. Dược hoàn nè, linh dịch này, đều là thứ cần thiết cho tu luyện.
May mà trong tay hắn có ngân lượng, vẫn kham được.
Khi quay về cửa hàng binh khí, từ đằng xa hắn đã thấy ông già mặc áo vải thô với gương mặt sa sầm.
Chuyện này không trách ta được đâu!
Triệu Bân điềm tĩnh lắm, nửa đêm nửa hôm, chính ông chạy tới đòi đánh cược với ta đấy nhé!
Không được, lão phu phải đòi được thể diện về!
Ông già mặc áo vải thô hít một hơi thật sâu, “biếu” không một bộ kiếm pháp, nghĩ thế nào cũng thấy buồn bực. Đường đường một cao thủ đạt tới cảnh giới Huyền Dương mà phải chịu thiệt trong tay một kẻ Ngưng Nguyên.
“Làm một trận thật lớn”.
Triệu Bân thu hồi tầm mắt, ăn một bát đậu ngào đường rồi nhốt mình trong phòng.
Cái gọi là “làm một trận lớn” chính là luyện binh khí.
Thế nhưng, khác với trước kia, binh khí được tôi luyện ra có thêm một chút sấm sét, vì thế thêm được chút uy lực. Đây mới thực sự là thuật luyện binh khí, đưa sấm sét vào trong binh khí mà không làm chúng rò rỉ ra ngoài, đòi hỏi rất nhiều kỹ thuật.
Không thể không phủ nhận, tinh lực tiêu hao cũng gấp đôi.
Không mất bao lâu, món binh khí đầu tiên đã được rèn xong, đó là một cây kích được truyền thêm sấm sét, khắc hoa văn sấm sét; độ cứng hay độ rắn chắc đều được rèn đến đỉnh cao.
Phẩm cấp nâng cao rồi, giá bán đương nhiên cũng cao hơn.
Hôm sau, cửa hàng binh khí Liễu gia mở cửa rồi, khách khứa vẫn có, nhưng ít đến đáng thương.
Nhìn sang Triệu gia, cửa hàng đóng chặt.
Ngày thứ hai, cửa hàng binh khí Liễu gia giảm giá, ban đầu giá bán năm mươi lượng, giảm xuống còn bốn mươi lăm lượng. Năm mươi lượng không có ai mua, bốn mươi lượng cũng không có ai mua, đợi tiếp tục giảm giá.
Đây là biện pháp bất đắc dĩ của Liễu Thương Hải.
Kéo dài quá lâu rồi, lão ta cần bù đắp thiếu hụt, cần mau chóng thu hồi ngân lượng.
Ngoài điều đó ra còn có sức ép từ các gia tộc.
Vụ đánh cược lũng đoạn với số tiền khổng lồ, chính lão ta lôi kéo đồng minh, ai cũng đầu tư không ít tiền, lũng đoạn được rồi thì ổn, sớm muộn gì cũng kiếm ra tiền, các gia tộc hỏi đến cũng có thể đáp lời.
Tiếc rằng lão ta đánh trận đại bại.
Hay nói cách khác, họ quá thất vọng với Liễu Thương Hải. Bọn ta bất chấp nguy cơ thua lỗ để đánh cược một vố lớn cùng lão, kết quả phí công vô ích, tiền đã đầu tư bắt buộc phải lấy về, gia tộc đã bất mãn lắm rồi.
Ai mà chẳng có khó khăn riêng.
Áp lực từ các gia tộc chất chồng lên Liễu Thương Hải, tình cảnh này dồn lão ta vào đường cùng. Bổn tộc không viện trợ, các gia tộc khác cũng gào thét đòi ngân lượng.
Bởi thế mới có chuyện giảm giá.
Dù đã biết sẵn sẽ phải bù tiền nhưng lão ta vẫn bất chấp mà làm, hòng kiếm được ngân lượng trong thời gian ngắn để bù vào các khoản thiếu hụt. Các gia tộc khác đã đầu tư bao nhiêu, tự khắc sẽ lấy về bấy nhiều, không thiếu một xu. Còn về việc lỗ bao nhiêu thì lão ta phải tự móc túi ra thôi.
Ngày thứ ba, giá lại giảm.
Binh khí chất lượng cao, dù mua vào với giá năm mươi lượng, cũng giảm xuống còn ba mươi lượng.
Triệu Bân chỉ đợi ngày này thôi.
Ngân lượng đã chuẩn bị sẵn rồi, bây giờ là thời khắc hắn phản công.
Cái gọi là “phản công”, thực chất cũng là lũng đoạn.
Binh khí bán ra với giá năm mươi lượng được mua lại với giá ba mươi lượng, dọn sạch cửa hàng binh khí Liễu gia trong một lần, xong việc lại tôi luyện đúc tạo một hồi, giá cả lại tăng vòn vọt.
“Có bao nhiêu, mua bấy nhiêu!”
Lỗ Mãng mặc áo bào đen, ôm theo ngân lượng mà chạy tới. Sống ba mươi năm trên đời, lần đầu hắn được hào phóng như thế này, quăng ngân lượng cực kỳ bá đạo.
“Nhiều tiền quá!”
Người đi đường liếc mắt hóng chuyện, thấy mười mấy chiếc xe ngựa đỗ bên ngoài cửa hàng binh khí Liễu gia, lúc này họ đang chất binh khí lên xe, xe nào cũng đầy ăm ắp.
“Hai nhà này thú vị đấy nhỉ”.
Người đi đường lầm bầm nói, mấy ngày trước Liễu gia điên cuồng mua vào, Triệu gia điên cuồng bán ra, bây giờ vai vế thay đổi, Triệu gia điên cuồng mua vào, Liễu gia điên loạn bán ra.
“Chiến tranh thương mại, đây đúng là một trận chiến thương mại”.
Người tinh mắt nhìn liếc qua là biết ngay phương thức mà hai nhà âm thầm đấu đá nhau!
Chát!
Tiếng roi ngựa vang lên, mười mấy chiếc xe chở đầy binh khí đồng loạt khởi hành, quả thực dọn sạch cửa hàng binh khí Liễu gia chỉ trong một loáng, không chừa lại món nào.
“Chắc chắn là người do cửa hàng binh khí Triệu gia phái đến”.
Vương Đức “hừ” một tiếng, thần thái của lão ta khác nào tự nhận mình liệu sự như thần.
“Cần ngươi phải nói chắc?”
Liễu Thương Hải mắng ầm lên, lão ta nghĩ được chiêu lũng đoạn, Triệu Bân không nghĩ được chắc? Bán ra với giá năm mươi lượng một món binh khí, mua vào với giá ba mươi lượng, tính thế nào cũng không lỗ.
“Để cho Triệu gia được hời như vậy hả?”
“Tiền trang, bổn tiệm, các cửa hàng khác và các gia tộc lớn đang đòi tiền ông đây, ta còn làm gì được?”, Liễu Thương Hải ôm lồng ngực, phun ra một búng máu.
Chắc hẳn tức quá hóa bệnh đó mà.
Thời khắc này, lão ta mắng Triệu Bân cả trăm nghìn lần, cũng mắng Liễu Thương Không cả trăm nghìn lần. Chiến lược không hề sai, nhưng gia tộc không tiếp sức, đồng đội không ngồi yên.
Đến thời khắc quan trọng mà còn hỏng chuyện.
Nhà mình không tìm được luyện khí sư thì lôi kéo luyện khí sư của đối phương cũng được mà!
Nếu không lôi qua được thì phái người hủy diệt hết!
Trận này lão ta đánh với khí thế hừng hực, cược cả gia tài của mình vào đó, nhưng gia tộc làm hỏng chuyện, đến cả đám đồng minh cũng toàn bọn giậu đổ bìm leo.
Đáng giận nhất vẫn là Liễu Thương Không.
Với tư cách là gia chủ, chỉ cần một câu của ngươi là có thể giúp ta vượt qua cửa ải này, chí ít cũng có thể ủng hộ về tài lực, ông đây cũng không rơi vào bước đường như ngày hôm nay.
Thế nhưng, Liễu Thương Không thấy chết mà không cứu.
Trong lúc nói chuyện, không ít bóng người đẩy cửa bước vào, đen kịt một mảng, đa phần là quản gia của các cửa tiệm, cũng có cả người của các gia tộc khác, nghe tin cửa hàng binh khí Liễu gia làm ăn lớn nên vội vàng chạy tới, kéo bè kéo nhóm đòi tiền từ Liễu Thương Hải.
Đưa, đưa hết.
Liễu Thương Hải cũng dứt khoát, họ đầu tư bao nhiêu thì đếm đúng số lượng mà trả lại, không thiếu một xu.
“Đúng là hào sảng”.
Đám đông cười khà khà, lấy được tiền về rồi, cũng dễ ăn nói với bên gia tộc.
“Không tiễn!”
Liễu Thương Hải hờ hững đáp, lại muốn phun thêm một ngụm máu nữa. Tìm được đám đồng đội ngu dốt này thật sự vui thấy cha thấy mẹ, lúc đòi tiền thì đứa nào cũng tích cực lắm.
“Nóng giận hại thân!”
Đám đông chủ cửa hàng bật cười, họ kéo bè đến đây nên cũng kéo nhóm mà rời đi.
Đám đông đi rồi, lại có người khác tới.
Người này là quản sự của tiền trang Liễu gia, khẽ khàng phe phẩy cây quạt, cực kỳ có phong thái.
Hiển nhiên, người này cũng tới đòi tiền.
Những ngày này, Liễu Thương Hải mượn không ít ngân lượng từ tiền trang nhỉ?
“Nóng lòng đến thế cơ à?”
Liễu Thương Hải chưa kịp điều hòa nhịp thở đã lại ho ra một búng máu, gia tộc khác chạy tới đòi tiền, lão ta đành chịu; thế mà đến tiền trang nhà mình cũng vậy, chẳng lẽ lão ta còn chạy được chắc? Nếu không phải vì bị ép quá đáng, ông đây đâu đến mức phải hạ giá bán binh khí.
“Tam gia, chuyện nào ra chuyện đó!”
Quản sự tiền trang mỉm cười hờ hững, người này chỉ quan tâm đến chuyện thu tiền, chuyện khác thì mặc kệ.
“Cầm đi, không tiễn!”
Liễu Thương Hải “hừ” một tiếng rồi đưa ra một xấp ngân phiếu, đây là toàn bộ tài sản của lão ta, khoản tiền bù lỗ do lão ta tự bù vào. Vất vả mấy chục năm, tất cả quay về với khi bắt đầu.
“Gặp sau!”
Cầm được ngân phiếu, quản sự tiền trang đứng dậy đi luôn, bỏ lại một câu hờ hững.
“Đóng cửa, đóng cửa hàng!”
Liễu Thương Hải xua tay, bất lực ngồi bệt xuống. Cửa hàng không còn binh khí thì có gọi là cửa hàng binh khí không? Không tìm được Tư Không, không có nguồn hàng, còn mở cửa gì nữa.
Mà sau đó, mệnh lệnh của gia tộc ập đến.
Là mệnh lệnh đi đày, nơi mà lão ta bị đày đến là một trấn nhỏ hẻo lánh.
“Tam gia, nghỉ ngơi đi”.
Vương Đức hời hợt quay người đi, lưng ưỡn thẳng tắp, một tiếng gọi “tam gia” đâu còn chút cung kính nào, giọng điệu khinh miệt cũng không khó nhận ra.
Thói đời lạnh lẽo.
Liễu Thương Hải đã không còn khả năng trở mình, đã bị chính gia tộc của mình trừng phạt, chẳng khác nào bị đày vào lãnh cung. Hạng người như thế này, dù là người trong gia tộc cũng chẳng còn tiền đồ gì nữa.
Lão ta đi rồi, người làm cũng bỏ đi không ít.
Cây đổ bầy khỉ tan, nhà này không được thì tìm nhà khác mà tìm sinh kế.
“Hay, hay lắm”.
Trong phòng, Liễu Thương Hải đang cười, cũng không biết là đau buồn hay thê lương.
Thua rồi.
Trận chiến thương mại dựa vào lũng đoạn này, lão ta thua bét nhè.
Muốn quay về gia tộc?
E là không được nữa rồi, thua lỗ bao nhiêu tiền, không tìm ngươi tính sổ là khá lắm đấy, còn muốn quay về? Cả đời này cũng đừng mong chạm tới quyền lực trong gia tộc nữa.
Lão ta nên hiểu ra, hiểu ra thân phận của mình.
Con cháu của dòng ngoài, từ đầu đến cuối, chỉ là con rối của gia tộc.
Có tác dụng gì dùng, vô dụng rồi thì vứt.
Bao nhiêu năm nay, lão ta vẫn luôn tự lừa mình dối người, vọng tưởng rằng có một ngày được quay về gia tộc; đến hôm nay, lão ta mới tỉnh ngộ, hiện thực luôn tàn khốc hơn mơ ước rất nhiều.
Vườn sau của cửa hàng binh khí Triệu gia đã chất đầy binh khí.
Chúng dạo một vòng, đi ra từ đây, rồi lại quay về đây.
Tiếp đó là đến tiếng pháo nổ.
Cửa hàng binh khí Triệu gia lại mở cửa rồi, người qua đường nhìn mãi cũng thành quen: vài ba bữa mở cửa, dăm bữa nửa tháng đóng cửa, cũng rất thú vị.
Khi nhìn vào giá cả, tiếng chửi thề vang lên khá nhiều.
Không thể trách họ được, bởi vì binh khí tăng giá tới một trăm lượng.
Nhưng đợi khi thấy binh khí, không ai hó hé gì.
Binh khí tuyệt đối là binh khí tốt, so với lúc trước còn có thêm một ít sấm sét, hoa văn sấm sét bên trên rất lóa mắt, chỉ riêng điều này cũng xứng đáng với một trăm lượng rồi.
“Được lắm, từng tán gia bại sản để mua, giờ lại ra thêm binh khí tốt”.
“Lấy cũ đổi mới, giá cả công bằng!”, cả thành Vong Cổ này đều biết quy tắc của cửa hàng binh khí Triệu gia, chỉ cần có binh khí thành phẩm là có thể đổi lấy cái mới, có bao nhiêu thu mua bấy nhiêu.
“Gian thương!”
Ông già mặc áo vải thô chắp tay, liếc mắt nhìn Triệu Bân.
“Không có tiền lấy đâu ra tài nguyên tu luyện”.
Triệu Bân ủ rũ đáp, rèn binh khí suốt đêm, đến giờ vẫn chưa được ngủ.
Hắn cũng tự nhận mình là gian thương.
Nhân từ thì đừng cầm quân, chính nghĩa thì đừng buôn bán, làm gì có ai buôn bán mà không gian dối! Vả lại, cửa hàng binh khí của hắn cũng không lấy binh khí kém chất lượng ra lừa bịp khách.
Riêng điều này, ông già mặc áo vải thô không phủ nhận.
Binh khí dung hòa sấm sét xứng đáng với cả giá hàng trăm lượng.
Triệu Bân nốc rượu, không biết đang nghĩ gì.
Cửa hàng binh khí Liễu gia bị hạ gục rồi, đối phương không có luyện khí sư, về cơ bản đã mất nguồn hàng, nếu muốn chơi chiêu lũng đoạn lần nữa thì phải có nguồn tài lực gấp đôi lúc trước mới được, bởi vì giá
Bình luận facebook