Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3791 “Hoa đào Hồn Tâm”.
“Ngươi nhanh lên chút nào!”
“Chẳng phải đang theo đây sao?”
Trên con đường núi nhỏ, Khương Ngữ Linh nhảy nhót như một tinh linh hoạt bát.
Còn Triệu Bân lại vừa chạy vừa quan sát, con đường uốn lượn đầy rẫy linh thụ kỳ lạ, hơn nữa trên chạc cây còn treo rất nhiều đèn lồng, đủ loại màu sắc, vô cùng rực rỡ.
“Chính là chỗ này”.
Một lúc sau, Khương Ngữ Linh dừng lại bên ngoài một ngôi nhà nhỏ.
Triệu Bân theo phía sau, tò mò quan sát, ngôi nhà nhỏ này rất không tầm thường, có sức mạnh không gian lượn lờ chung quanh, không cần vào trong xem cũng biết bên trong có không gian, phần lớn các cửa hàng trong thành Nam Thiên đều có càn khôn.
“Mở cửa!”, Khương Ngữ Linh gọi.
Cửa ngôi nhà nhỏ liền mở, luồng khí cổ xưa bay ra.
Khương Ngữ Linh cười ha ha rồi kéo theo Triệu Bân đi vào trong.
Đúng như những gì Triệu Bân suy đoán, bên trong nhà có càn khôn, rộng đến cả trăm trượng, nhưng bày trí khá đơn giản, ngoài một lầu các,vài ba phóng bằng trúc ra thì chỉ có một cây hoa đào, cành cây to lớn, tán lá sum suê, hơn nữa bên trên còn đầy những quả, quả nào quả nấy đều trong suốt, lấp lánh dưới ánh trăng.
“Hoa đào Hồn Tâm”.
Triệu Bân nhìn thấy thì liền giật mình.
Hắn từng thấy trong Huyền Môn Thiên Thư ghi chép đôi dòng về loại cây này, phàm giới không có vì loại cây này chỉ hấp thụ tiên khí và tiên thủy để lớn lên, một trăm năm nở hoa, một trăm năm kết quả.
Loại quả này sinh ra đã mang sức mạnh thần kì.
Theo như Huyền Môn Thiên Thư thì nó có công dụng thần kì trong việc nuôi dưỡng nguyên thần.
“Ông già, ta đến thăm viếng ông này”.
Bên này, Khương Ngữ Linh đã cười hì hì chạy về trước.
Ông già trong lời cô ta là chỉ một ông lão râu tóc bạc phơ, trên thân mặc áo bào trắng may bằng tơ tằm, tiên phong đạo cốt, nhìn từ điểm nào, người này đều khớp với hình tượng cao nhân lánh đời, hiện tại vị cao nhân đó đang ngồi trước bàn đá nghiên cứu.
“Nhóc con, đến làm gì thế?”, ông già tóc bạc mỉm cười nhưng mắt vẫn còn đang xem thế cờ.
“Chẳng phải vì thấy đào nhà ông chín rồi đấy sao!”, Khương Ngữ Linh cười tủm tỉm, cô nhóc này cũng khá hiểu chuyện nên trực tiếp đi vòng ra sau lưng ông già tóc bạc, bóp vai, đấm lưng, chẳng khác gì một đứa cháu gái ngoan.
Ông già tóc bạc bật cười, con nhóc này thực tế thật.
“Chẳng phải đang theo đây sao?”
Trên con đường núi nhỏ, Khương Ngữ Linh nhảy nhót như một tinh linh hoạt bát.
Còn Triệu Bân lại vừa chạy vừa quan sát, con đường uốn lượn đầy rẫy linh thụ kỳ lạ, hơn nữa trên chạc cây còn treo rất nhiều đèn lồng, đủ loại màu sắc, vô cùng rực rỡ.
“Chính là chỗ này”.
Một lúc sau, Khương Ngữ Linh dừng lại bên ngoài một ngôi nhà nhỏ.
Triệu Bân theo phía sau, tò mò quan sát, ngôi nhà nhỏ này rất không tầm thường, có sức mạnh không gian lượn lờ chung quanh, không cần vào trong xem cũng biết bên trong có không gian, phần lớn các cửa hàng trong thành Nam Thiên đều có càn khôn.
“Mở cửa!”, Khương Ngữ Linh gọi.
Cửa ngôi nhà nhỏ liền mở, luồng khí cổ xưa bay ra.
Khương Ngữ Linh cười ha ha rồi kéo theo Triệu Bân đi vào trong.
Đúng như những gì Triệu Bân suy đoán, bên trong nhà có càn khôn, rộng đến cả trăm trượng, nhưng bày trí khá đơn giản, ngoài một lầu các,vài ba phóng bằng trúc ra thì chỉ có một cây hoa đào, cành cây to lớn, tán lá sum suê, hơn nữa bên trên còn đầy những quả, quả nào quả nấy đều trong suốt, lấp lánh dưới ánh trăng.
“Hoa đào Hồn Tâm”.
Triệu Bân nhìn thấy thì liền giật mình.
Hắn từng thấy trong Huyền Môn Thiên Thư ghi chép đôi dòng về loại cây này, phàm giới không có vì loại cây này chỉ hấp thụ tiên khí và tiên thủy để lớn lên, một trăm năm nở hoa, một trăm năm kết quả.
Loại quả này sinh ra đã mang sức mạnh thần kì.
Theo như Huyền Môn Thiên Thư thì nó có công dụng thần kì trong việc nuôi dưỡng nguyên thần.
“Ông già, ta đến thăm viếng ông này”.
Bên này, Khương Ngữ Linh đã cười hì hì chạy về trước.
Ông già trong lời cô ta là chỉ một ông lão râu tóc bạc phơ, trên thân mặc áo bào trắng may bằng tơ tằm, tiên phong đạo cốt, nhìn từ điểm nào, người này đều khớp với hình tượng cao nhân lánh đời, hiện tại vị cao nhân đó đang ngồi trước bàn đá nghiên cứu.
“Nhóc con, đến làm gì thế?”, ông già tóc bạc mỉm cười nhưng mắt vẫn còn đang xem thế cờ.
“Chẳng phải vì thấy đào nhà ông chín rồi đấy sao!”, Khương Ngữ Linh cười tủm tỉm, cô nhóc này cũng khá hiểu chuyện nên trực tiếp đi vòng ra sau lưng ông già tóc bạc, bóp vai, đấm lưng, chẳng khác gì một đứa cháu gái ngoan.
Ông già tóc bạc bật cười, con nhóc này thực tế thật.
Bình luận facebook