Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3794 "Vương gia... Bắc Cực Tinh".
Sau khi hạ cờ hắn còn không quên nhỏ giọng hỏi một câu: "Tiền bối, người có biết ở đâu có đèn Trường Minh không?"
"Chỗ Vương gia ở Bắc Cực Tinh hình như có một cái", ông già đầu bạc nói xong cũng hạ cờ xuống.
"Bắc Cực Tinh?"
“Nằm ngay bên cạnh Bắc Đẩu Tinh”, Khương Ngữ Linh xen vào.
"Từ đây đến đó bao xa?"
"Hơn tám trăm vạn dặm!"
"Xa như vậy sao?", Triệu Bân âm thầm nuốt nước miếng, âm thầm tính toán, nếu như tự thân bay tới đó thì ít nhất cũng phải mất mấy năm, tuy nhiên đây cũng là một tin tức tốt, xem như là hắn đã có một mục tiêu.
Chốn đào nguyên.
Triệu Bân và ông già đầu bạc ngồi vững vàng đối diện nhau, không hề có động tác thừa, chỉ có tiếng hạ cờ tanh tách vang lên.
Khương Ngữ Linh cũng ở đó, cô ta chuyển tới một băng ghế nhỏ, ngồi chống cằm lên hai bàn tay chán chường theo dõi trận đấu, sau đó ánh mắt của cô ta lại lơ đãng nhìn về phía cây Đào Tiên Hồn Tâm cách đó không xa, vô cùng để ý đến quả đào mọc trên cây, nhìn đến mức ngẩn người chảy cả nước miếng.
Mùi hương của quả đào đó thật sự thơm đến mê người.
Hương vị của quả đào đó chắc chắn lại càng mê người hơn nữa.
“Nếu đồ nhi của ta thua thì ông thật sự sẽ không cho ta ăn đào sao?”, Khương Ngữ Linh lầu bầu nói.
"Những lời mà lão phu nói ra đều là nhất ngôn cửu đỉnh", ông già đầu bạc vuốt râu nói.
"Thật ra là bà nội của ta muốn ăn".
"Vậy thì bảo ông nội của ngươi đến đây, lão phu sẽ cho nhiều hơn".
"Chậc!", Khương ngữ Linh bất mãn tặc lưỡi, nếu cô ta thật sự kêu ông nội tới thì chẳng những không có đào ăn mà còn xảy ra đánh nhau lớn, năm xưa bởi vì bà nội của cô ta mà hai lão già này đã không ít lần xông vào đánh nhau.
Ông già tóc bạc chỉ cười chứ không nói.
Thật ra lão ta cũng khá thích tiểu nha đầu này, bộ dáng của tiểu nha đầu này rất giống với bà nội của cô ta năm xưa, cũng là một nha đầu tinh quái, chẳng khác nào hỗn thế tiểu ma vương.
Đáng tiếc!
Cuối cùng bắp cải trắng lại bị một con lợn ăn mất.
"Vương gia... Bắc Cực Tinh".
Triệu Bân vừa chơi cờ vừa thầm lẩm bẩm trong lòng.
Hắn đã có mục tiêu, điểm dừng chân tiếp theo của hắn sẽ là Bắc Cực Tinh, cho dù có phải bỏ ra bao nhiêu tiền thì hắn cũng phải mua ngọn đèn kia trở về, đó không chỉ là một ngọn đèn mà còn là sinh mệnh của cha hắn.
Tách!
"Chỗ Vương gia ở Bắc Cực Tinh hình như có một cái", ông già đầu bạc nói xong cũng hạ cờ xuống.
"Bắc Cực Tinh?"
“Nằm ngay bên cạnh Bắc Đẩu Tinh”, Khương Ngữ Linh xen vào.
"Từ đây đến đó bao xa?"
"Hơn tám trăm vạn dặm!"
"Xa như vậy sao?", Triệu Bân âm thầm nuốt nước miếng, âm thầm tính toán, nếu như tự thân bay tới đó thì ít nhất cũng phải mất mấy năm, tuy nhiên đây cũng là một tin tức tốt, xem như là hắn đã có một mục tiêu.
Chốn đào nguyên.
Triệu Bân và ông già đầu bạc ngồi vững vàng đối diện nhau, không hề có động tác thừa, chỉ có tiếng hạ cờ tanh tách vang lên.
Khương Ngữ Linh cũng ở đó, cô ta chuyển tới một băng ghế nhỏ, ngồi chống cằm lên hai bàn tay chán chường theo dõi trận đấu, sau đó ánh mắt của cô ta lại lơ đãng nhìn về phía cây Đào Tiên Hồn Tâm cách đó không xa, vô cùng để ý đến quả đào mọc trên cây, nhìn đến mức ngẩn người chảy cả nước miếng.
Mùi hương của quả đào đó thật sự thơm đến mê người.
Hương vị của quả đào đó chắc chắn lại càng mê người hơn nữa.
“Nếu đồ nhi của ta thua thì ông thật sự sẽ không cho ta ăn đào sao?”, Khương Ngữ Linh lầu bầu nói.
"Những lời mà lão phu nói ra đều là nhất ngôn cửu đỉnh", ông già đầu bạc vuốt râu nói.
"Thật ra là bà nội của ta muốn ăn".
"Vậy thì bảo ông nội của ngươi đến đây, lão phu sẽ cho nhiều hơn".
"Chậc!", Khương ngữ Linh bất mãn tặc lưỡi, nếu cô ta thật sự kêu ông nội tới thì chẳng những không có đào ăn mà còn xảy ra đánh nhau lớn, năm xưa bởi vì bà nội của cô ta mà hai lão già này đã không ít lần xông vào đánh nhau.
Ông già tóc bạc chỉ cười chứ không nói.
Thật ra lão ta cũng khá thích tiểu nha đầu này, bộ dáng của tiểu nha đầu này rất giống với bà nội của cô ta năm xưa, cũng là một nha đầu tinh quái, chẳng khác nào hỗn thế tiểu ma vương.
Đáng tiếc!
Cuối cùng bắp cải trắng lại bị một con lợn ăn mất.
"Vương gia... Bắc Cực Tinh".
Triệu Bân vừa chơi cờ vừa thầm lẩm bẩm trong lòng.
Hắn đã có mục tiêu, điểm dừng chân tiếp theo của hắn sẽ là Bắc Cực Tinh, cho dù có phải bỏ ra bao nhiêu tiền thì hắn cũng phải mua ngọn đèn kia trở về, đó không chỉ là một ngọn đèn mà còn là sinh mệnh của cha hắn.
Tách!
Bình luận facebook