Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3797 "Quá lời rồi".
Lúc ông già đầu bạc biết mình thua thì nét mặt có chút khó coi, tuy nhiên khi nhìn thấy tiểu bối hành lễ thì trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, thậm chí còn vuốt râu tỏ vẻ bí hiểm, người không biết có khi còn tưởng là lão ta thật sự đã nhường đối phương, ít nhất thì ở trong mắt Khương Ngữ Linh mà nói thì ông già này thật sự đã thủ hạ lưu tình.
Nếu không thì Triệu Tử Long sao có thể chống đỡ được đến lúc này?
"Quả đào, quả đào, mau đưa quả đào cho bọn ta", Khương Ngữ Linh ríu rít nói.
"Tất nhiên là phải giữ lời rồi", ông già đầu bạc cười khẽ sau đó phất tay áo thì liền có hai quả đào từ trên cây Đào Tiên Hồn Tâm rơi xuống, xẹt qua giữa không trung rồi rơi vào trong lòng của Triệu Bân cùng Khương Ngữ Linh.
"Thơm quá đi!"
Khương Ngữ Linh hít một hơi, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Triệu Bân treo quả đào trong lòng bàn tay để nhìn tới nhìn lui, mùi hương mà nó tỏa ra thơm ngát, hơn nữa còn ẩn chứa nguồn Tiên lực mênh mông, quả nhiên là loại Tiên quả được hấp thu Tiên khí quanh năm.
“Cảm ơn nha lão già”, Khương Ngữ Linh cười ha hả nói.
"Đa tạ tiền bối", Triệu Bân chắp tay cúi đầu lần nữa.
“Đi thôi”, Khương Ngữ Linh ngay lập tức lôi hắn đi vì sợ ông già đầu bạc sẽ đổi ý và lấy lại mấy quả đào.
Sau lưng bọn họ, thần sắc của ông già đầu bạc trông rất ý vị thâm trường.
Lão ta tất nhiên là đang quan sát Triệu Bân, đúng là hậu sinh khả úy.
Triệu Tử Long là tiểu Tiên nhân đầu tiên có thể chống đỡ được 100 nước cờ của lão ta, mất hai quả đào cũng chẳng đáng là gì, chủ yếu là lão ta còn có chút mất mặt! Lão ta đường đường là Tiên Thái Hư nhưng lại thua trong tay một tên tiểu bối.
"Nhóc con, ngươi giỏi lắm! Ngươi thực sự đã khiến cho Nam Thiên chân nhân phải chịu thua".
Đi được nửa đường, Khương Ngữ Linh lại hoạt bát giống như một tiểu yêu tinh, vừa ôm quả đào vừa nhảy nhót.
Cô ta thật sự rất ngạc nhiên, không ngờ Triệu Tử Long là kẻ thâm tàng bất lộ, có thể chiến thắng một cách bất ngờ như vậy.
Cho nên mới nói.
Cái tên này đúng là phúc tinh.
"Quá lời rồi".
Triệu Bân phong ấn quả đào rồi cất vào kho, hắn cũng chưa muốn ăn vội, trong thời khắc mấu chốt có thể dùng nó làm vật để trao đổi.
Nói chung chuyến đi này rất đáng giá, hắn không chỉ lấy được đào tiên mà còn hỏi thăm được tung tích của đèn Trường Minh.
Nói đến đèn Trường Minh, hắn lại ngập ngừng nhìn về phía Khương Ngữ Linh:
"Đi như thế nào mới có thể đến Bắc Cực Tinh nhanh nhất?"
Nếu không thì Triệu Tử Long sao có thể chống đỡ được đến lúc này?
"Quả đào, quả đào, mau đưa quả đào cho bọn ta", Khương Ngữ Linh ríu rít nói.
"Tất nhiên là phải giữ lời rồi", ông già đầu bạc cười khẽ sau đó phất tay áo thì liền có hai quả đào từ trên cây Đào Tiên Hồn Tâm rơi xuống, xẹt qua giữa không trung rồi rơi vào trong lòng của Triệu Bân cùng Khương Ngữ Linh.
"Thơm quá đi!"
Khương Ngữ Linh hít một hơi, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Triệu Bân treo quả đào trong lòng bàn tay để nhìn tới nhìn lui, mùi hương mà nó tỏa ra thơm ngát, hơn nữa còn ẩn chứa nguồn Tiên lực mênh mông, quả nhiên là loại Tiên quả được hấp thu Tiên khí quanh năm.
“Cảm ơn nha lão già”, Khương Ngữ Linh cười ha hả nói.
"Đa tạ tiền bối", Triệu Bân chắp tay cúi đầu lần nữa.
“Đi thôi”, Khương Ngữ Linh ngay lập tức lôi hắn đi vì sợ ông già đầu bạc sẽ đổi ý và lấy lại mấy quả đào.
Sau lưng bọn họ, thần sắc của ông già đầu bạc trông rất ý vị thâm trường.
Lão ta tất nhiên là đang quan sát Triệu Bân, đúng là hậu sinh khả úy.
Triệu Tử Long là tiểu Tiên nhân đầu tiên có thể chống đỡ được 100 nước cờ của lão ta, mất hai quả đào cũng chẳng đáng là gì, chủ yếu là lão ta còn có chút mất mặt! Lão ta đường đường là Tiên Thái Hư nhưng lại thua trong tay một tên tiểu bối.
"Nhóc con, ngươi giỏi lắm! Ngươi thực sự đã khiến cho Nam Thiên chân nhân phải chịu thua".
Đi được nửa đường, Khương Ngữ Linh lại hoạt bát giống như một tiểu yêu tinh, vừa ôm quả đào vừa nhảy nhót.
Cô ta thật sự rất ngạc nhiên, không ngờ Triệu Tử Long là kẻ thâm tàng bất lộ, có thể chiến thắng một cách bất ngờ như vậy.
Cho nên mới nói.
Cái tên này đúng là phúc tinh.
"Quá lời rồi".
Triệu Bân phong ấn quả đào rồi cất vào kho, hắn cũng chưa muốn ăn vội, trong thời khắc mấu chốt có thể dùng nó làm vật để trao đổi.
Nói chung chuyến đi này rất đáng giá, hắn không chỉ lấy được đào tiên mà còn hỏi thăm được tung tích của đèn Trường Minh.
Nói đến đèn Trường Minh, hắn lại ngập ngừng nhìn về phía Khương Ngữ Linh:
"Đi như thế nào mới có thể đến Bắc Cực Tinh nhanh nhất?"
Bình luận facebook