Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3874 ““Ai mà to gan lớn mật thế!”
Ngụy Hồng điên cuồng gào thét, định đột phá vòng cấm của hắn.
Thế nhưng Triệu công tử còn nhanh hơn, hắn lấy vài trăm lá bùa ra khỏi thế giới vĩnh hằng, toàn là bùa phong ấn cao cấp mà hắn chuẩn bị từ vài ngày trước. Thứ này được chuẩn bị riêng cho Ngụy Hồng, phong ấn hắn ta chết cứng thì thôi.
“Cái nhẫn này ta đeo vẫn hợp hơn”.
Triệu Bân phất tay, lấy lại chiếc nhẫn ma của mình.
Tiện thể, hắn còn dùng tiên thuật trộm cắp lấy hết mọi bảo vật trên người Ngụy Hồng, kể ra cũng giữ thể diện cho Ngụy Hồng lắm rồi đấy, nếu không, đến cả bộ y phục này cũng lột ra luôn giúp hắn ta.
“Triệu Tử Long, ngươi đáng chết!”, Ngụy Hồng nghiến răng nghiến lợi.
Triệu Bân là một kẻ khó ở, rất ghét phải nghe người khác hô hào trước mặt mình, bèn giơ tay lên, tát một cái giòn tan, đánh lệch cả bản mặt tuấn tú của Ngụy Hồng, nhìn thôi cũng thấy đau rồi.
“Thiếu thành chủ”.
“Không muốn hắn ta chết thì ngoan ngoãn đi”.
Triệu Bân dùng sức mạnh căn nguyên biến ra một thanh sát kiếm, gác lên vai Ngụy Hồng.
Chiêu này hữu dụng đấy, đám thị vệ có mặt ở đó dù là cảnh giới Huyền Tiên hay Động Hư cũng không dám làm bậy. Thiếu thành chủ mà bị thương thì thành chủ sẽ nổi điên mất! Chỉ trách biến cố ập đến quá nhanh, nhanh tới nỗi không ai kịp trở tay. Đừng nói là cảnh giới Huyền Tiên, đến cả cao thủ Động Hư cũng không phản ứng kịp.
Họ chấn động!
Họ sửng sốt!
Tiểu Tiên Nhân này làm thế nào mà phá vỡ phong ấn được.
“Đỉnh thế!”
Các phạm nhân bám vào song sắt mà chậc lưỡi cảm thán.
Bây giờ đến cả ánh mắt nhìn Triệu Bân của ba tên thích giả bộ kia cũng tràn ngập vẻ sùng bái rồi. Đây là “không vào hang cọp sao bắt được cọp con” trong truyền thuyết đó sao? Hắn cam tâm tình nguyện bị bắt, vậy mà uy hiếp được thiếu thành chủ Nam Thiên trong đại lao của thành, phải can đảm cỡ nào, phải tính toán chi ly tới cỡ nào chứ!
Còn nữa...
Sao tên Tiên Nhân này mạnh đến vậy nhỉ?
Bao nhiêu phong ấn như thế, nói mở là mở được luôn?
Thế nhưng Triệu công tử còn nhanh hơn, hắn lấy vài trăm lá bùa ra khỏi thế giới vĩnh hằng, toàn là bùa phong ấn cao cấp mà hắn chuẩn bị từ vài ngày trước. Thứ này được chuẩn bị riêng cho Ngụy Hồng, phong ấn hắn ta chết cứng thì thôi.
“Cái nhẫn này ta đeo vẫn hợp hơn”.
Triệu Bân phất tay, lấy lại chiếc nhẫn ma của mình.
Tiện thể, hắn còn dùng tiên thuật trộm cắp lấy hết mọi bảo vật trên người Ngụy Hồng, kể ra cũng giữ thể diện cho Ngụy Hồng lắm rồi đấy, nếu không, đến cả bộ y phục này cũng lột ra luôn giúp hắn ta.
“Triệu Tử Long, ngươi đáng chết!”, Ngụy Hồng nghiến răng nghiến lợi.
Triệu Bân là một kẻ khó ở, rất ghét phải nghe người khác hô hào trước mặt mình, bèn giơ tay lên, tát một cái giòn tan, đánh lệch cả bản mặt tuấn tú của Ngụy Hồng, nhìn thôi cũng thấy đau rồi.
“Thiếu thành chủ”.
“Không muốn hắn ta chết thì ngoan ngoãn đi”.
Triệu Bân dùng sức mạnh căn nguyên biến ra một thanh sát kiếm, gác lên vai Ngụy Hồng.
Chiêu này hữu dụng đấy, đám thị vệ có mặt ở đó dù là cảnh giới Huyền Tiên hay Động Hư cũng không dám làm bậy. Thiếu thành chủ mà bị thương thì thành chủ sẽ nổi điên mất! Chỉ trách biến cố ập đến quá nhanh, nhanh tới nỗi không ai kịp trở tay. Đừng nói là cảnh giới Huyền Tiên, đến cả cao thủ Động Hư cũng không phản ứng kịp.
Họ chấn động!
Họ sửng sốt!
Tiểu Tiên Nhân này làm thế nào mà phá vỡ phong ấn được.
“Đỉnh thế!”
Các phạm nhân bám vào song sắt mà chậc lưỡi cảm thán.
Bây giờ đến cả ánh mắt nhìn Triệu Bân của ba tên thích giả bộ kia cũng tràn ngập vẻ sùng bái rồi. Đây là “không vào hang cọp sao bắt được cọp con” trong truyền thuyết đó sao? Hắn cam tâm tình nguyện bị bắt, vậy mà uy hiếp được thiếu thành chủ Nam Thiên trong đại lao của thành, phải can đảm cỡ nào, phải tính toán chi ly tới cỡ nào chứ!
Còn nữa...
Sao tên Tiên Nhân này mạnh đến vậy nhỉ?
Bao nhiêu phong ấn như thế, nói mở là mở được luôn?
Bình luận facebook