Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3883 “Ta cũng quên rồi”.
Tốc độ của lão trọc đầu nhanh đến kỳ quặc, chỉ chớp mắt đã tới tinh không này, chẳng khác gì một luồng sáng xẹt qua người Triệu Bân. Lão còn liếc mắt nhìn hắn một cái, biểu cảm không hề thay đổi.
Ơ?
Vừa mới bay qua, lão lại quay trở về, đánh giá Triệu Bân từ trên xuống dưới, sau cùng ánh mắt dừng ở bụng dưới của Triệu Bân. Đây là một Tiên Nhân mà nhỉ, tại sao lại có tử phủ.
Có lẽ vì tò mò nên lão phất tay, lôi Triệu Bân lên trên phi kiếm, nhìn hắn như nhìn con khỉ trong vườn thú, thỉnh thoảng còn giơ tay nắn nắn cánh tay hay bắp chân của hắn. Ừm... có lẽ là thiên phú dị bẩm, cốt tủy kỳ lạ, một hạt giống tốt phù hợp với việc tu luyện.
Lão đang nhìn, Triệu Bân cũng đang nhìn.
Trước đó khoảng cách quá xa, không nhìn rõ lắm, bây giờ nhìn lại, hình như kẻ này không phải nhân tu, bản thể chắc hẳn là một con rồng, huyết thống không mạch lắm, chắc chỉ là chi nhánh bàng hệ của Long tộc.
“Thú vị đấy”, lão trọc đầu sờ cằm.
“Tiền bối, ông sẽ không ăn cướp của ta chứ!”, Triệu Bân tỏ ra vô hại.
“Ngươi cũng phải có bảo bối gì để ta cướp chứ”, lão trọc đầu hít một hơi thật sâu, từ lâu đã thấy rõ, trên người Tiên Nhân này ngoại trừ bộ quần áo ra dường như chẳng có thứ nào khác.
Lão hành tẩu tinh không bao nhiêu năm nay, lần đầu trông thấy một vị tiên nghèo đến thế, khiến lão cũng muốn thưởng cho kẻ này vài trăm tinh thạch.
“Nói thật lòng, vãn bối vừa mới bị cướp xong”.
Một khi dòng máu kịch nghệ trào lên, Triệu Bân sẽ nghiêm túc nói bậy.
Hắn có bảo bối chứ.
Bảo bối của hắn bỏ hết ở thế giới vĩnh hằng rồi nè?
Tất nhiên.
Nếu lão trọc đầu khăng khăng đòi cướp của hắn, hắn chỉ có thể tới thế giới vĩnh hằng lánh nạn thôi.
“Một Tiên Nhân tới tinh không dạo chơi, bị cướp cũng đáng đời”, lão trọc xách bầu rượu, uống ừng ực.
Triệu công tử không có ý định chạy, ngồi ngay ngắn trên phi kiếm.
Phương hướng mà lão trọc đầu đang đi là Bắc Cực Tinh.
Hắn được đi nhờ một chuyến.
Bởi vì tốc độ của phi kiếm này thực sự rất nhanh.
“Mở tử phủ như thế nào đấy”, nửa bầu rượu vào bụng, lão trọc đầu mới hỏi.
“Ta sinh ra đã có rồi”, Triệu Bân đã chuẩn bị sẵn nội dung.
Ơ?
Vừa mới bay qua, lão lại quay trở về, đánh giá Triệu Bân từ trên xuống dưới, sau cùng ánh mắt dừng ở bụng dưới của Triệu Bân. Đây là một Tiên Nhân mà nhỉ, tại sao lại có tử phủ.
Có lẽ vì tò mò nên lão phất tay, lôi Triệu Bân lên trên phi kiếm, nhìn hắn như nhìn con khỉ trong vườn thú, thỉnh thoảng còn giơ tay nắn nắn cánh tay hay bắp chân của hắn. Ừm... có lẽ là thiên phú dị bẩm, cốt tủy kỳ lạ, một hạt giống tốt phù hợp với việc tu luyện.
Lão đang nhìn, Triệu Bân cũng đang nhìn.
Trước đó khoảng cách quá xa, không nhìn rõ lắm, bây giờ nhìn lại, hình như kẻ này không phải nhân tu, bản thể chắc hẳn là một con rồng, huyết thống không mạch lắm, chắc chỉ là chi nhánh bàng hệ của Long tộc.
“Thú vị đấy”, lão trọc đầu sờ cằm.
“Tiền bối, ông sẽ không ăn cướp của ta chứ!”, Triệu Bân tỏ ra vô hại.
“Ngươi cũng phải có bảo bối gì để ta cướp chứ”, lão trọc đầu hít một hơi thật sâu, từ lâu đã thấy rõ, trên người Tiên Nhân này ngoại trừ bộ quần áo ra dường như chẳng có thứ nào khác.
Lão hành tẩu tinh không bao nhiêu năm nay, lần đầu trông thấy một vị tiên nghèo đến thế, khiến lão cũng muốn thưởng cho kẻ này vài trăm tinh thạch.
“Nói thật lòng, vãn bối vừa mới bị cướp xong”.
Một khi dòng máu kịch nghệ trào lên, Triệu Bân sẽ nghiêm túc nói bậy.
Hắn có bảo bối chứ.
Bảo bối của hắn bỏ hết ở thế giới vĩnh hằng rồi nè?
Tất nhiên.
Nếu lão trọc đầu khăng khăng đòi cướp của hắn, hắn chỉ có thể tới thế giới vĩnh hằng lánh nạn thôi.
“Một Tiên Nhân tới tinh không dạo chơi, bị cướp cũng đáng đời”, lão trọc xách bầu rượu, uống ừng ực.
Triệu công tử không có ý định chạy, ngồi ngay ngắn trên phi kiếm.
Phương hướng mà lão trọc đầu đang đi là Bắc Cực Tinh.
Hắn được đi nhờ một chuyến.
Bởi vì tốc độ của phi kiếm này thực sự rất nhanh.
“Mở tử phủ như thế nào đấy”, nửa bầu rượu vào bụng, lão trọc đầu mới hỏi.
“Ta sinh ra đã có rồi”, Triệu Bân đã chuẩn bị sẵn nội dung.
Bình luận facebook