Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3902 “Bay lên lấy rồi đi ngay!”
“Nếu lấy được Thiên Linh Châu, vật này sẽ thuộc về ngươi!”, nói rồi lão trọc đầu phất tay áo, lấy một cái lò đồng nhỏ: “Còn đây là lò luyện tiên, được đúc ra từ Phổ Thiên Tiên Thiết, đáng tiền lắm”.
“Đưa cho ta trước, sau đó ta mới đi!”, Triệu Bân nói.
“Của ngươi đây!”, lão trọc đầu cũng rất dứt khoát, ném sang cho Triệu Bân ngay.
Triệu công tử không hề khách sáo nhưng hiển nhiên hắn đã xem nhẹ trọng lượng của cái lò này, hắn không tiếp được, suýt nữa còn làm rơi. Không hổ là được đúc ra từ tiên thiết, quả nhiên siêu phàm, cầm trong tay mà khí uẩn vẫn bàng bạc vô cùng.
“Yên tâm, không nguy hiểm đâu”, lão trọc đầu lại lấy một sợi dây xích sắt ra, cột lên người Triệu Bân, sau đó còn khắc lên một bí văn: “Nếu như gặp nguy hiểm thì lão phu sẽ kéo ngươi ra”.
“Được đấy!”, Triệu Bân vẫn đang nhìn lò đồng.
So với hắn, kiếm Long Uyên phấn khích hơn.
Tiên thiết mà, nếu nuốt vào, mùi vị chắc không tệ.
“Đi mau!”, lão trọc đầu lên tiếng giục.
Về cái lò đồng này, nó là bảo bối chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, thật sự rất đáng tiền. Lão đã cất giữ nó nhiều năm, để dụ dỗ hậu bối đi lấy Thiên Linh Châu, lão đã chấp nhận chịu tốn kém
Nhưng cũng không sao cả.
Đợi lấy được Thiên Linh Châu thì lão sẽ giành nó lại từ tay tên nhóc này.
Những chuyện thế này lão làm quen rồi.
“Được!”
Triệu Bân cất cất lò đồng vào rồi bước xuống hồ.
Giống như những gì lão trọc đầu nói, trong hồ thật sự không có nguy hiểm, hắn đi một mạch mười mấy bước mà vẫn chưa thấy gì lạ, cứ như một cái hồ bình thường, chắc nơi thật sự nguy hiểm là cái bục cao đó.
“Nhóc con nhanh lên!”
“Chẳng phải đang đi đây sao?”
Âm thanh không ngừng vang vọng trong khu rừng âm u dưới đáy hồ.
Lão trọc đầu đứng bên ngoài hồ, nhìn mòn mỏi cả con mắt.
Triệu công tử đang tiến sâu vào bên trong, mỗi một bước đều vô cùng cẩn thận.
Mãi đến khi đi đến trước thềm đá thì hắn vẫn chưa gặp nguy hiểm.
Hắn dừng lại, quan sát chung quanh trước rồi mới nhìn lên trên.
Chín mươi chín bậc thang đá phủ đầy bụi, toát ra vẻ cổ kính, không biết vị tiền bối nào đã tạo ra bục cao này, càng không biết nó đã tồn tại bao nhiêu năm.
“Đưa cho ta trước, sau đó ta mới đi!”, Triệu Bân nói.
“Của ngươi đây!”, lão trọc đầu cũng rất dứt khoát, ném sang cho Triệu Bân ngay.
Triệu công tử không hề khách sáo nhưng hiển nhiên hắn đã xem nhẹ trọng lượng của cái lò này, hắn không tiếp được, suýt nữa còn làm rơi. Không hổ là được đúc ra từ tiên thiết, quả nhiên siêu phàm, cầm trong tay mà khí uẩn vẫn bàng bạc vô cùng.
“Yên tâm, không nguy hiểm đâu”, lão trọc đầu lại lấy một sợi dây xích sắt ra, cột lên người Triệu Bân, sau đó còn khắc lên một bí văn: “Nếu như gặp nguy hiểm thì lão phu sẽ kéo ngươi ra”.
“Được đấy!”, Triệu Bân vẫn đang nhìn lò đồng.
So với hắn, kiếm Long Uyên phấn khích hơn.
Tiên thiết mà, nếu nuốt vào, mùi vị chắc không tệ.
“Đi mau!”, lão trọc đầu lên tiếng giục.
Về cái lò đồng này, nó là bảo bối chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, thật sự rất đáng tiền. Lão đã cất giữ nó nhiều năm, để dụ dỗ hậu bối đi lấy Thiên Linh Châu, lão đã chấp nhận chịu tốn kém
Nhưng cũng không sao cả.
Đợi lấy được Thiên Linh Châu thì lão sẽ giành nó lại từ tay tên nhóc này.
Những chuyện thế này lão làm quen rồi.
“Được!”
Triệu Bân cất cất lò đồng vào rồi bước xuống hồ.
Giống như những gì lão trọc đầu nói, trong hồ thật sự không có nguy hiểm, hắn đi một mạch mười mấy bước mà vẫn chưa thấy gì lạ, cứ như một cái hồ bình thường, chắc nơi thật sự nguy hiểm là cái bục cao đó.
“Nhóc con nhanh lên!”
“Chẳng phải đang đi đây sao?”
Âm thanh không ngừng vang vọng trong khu rừng âm u dưới đáy hồ.
Lão trọc đầu đứng bên ngoài hồ, nhìn mòn mỏi cả con mắt.
Triệu công tử đang tiến sâu vào bên trong, mỗi một bước đều vô cùng cẩn thận.
Mãi đến khi đi đến trước thềm đá thì hắn vẫn chưa gặp nguy hiểm.
Hắn dừng lại, quan sát chung quanh trước rồi mới nhìn lên trên.
Chín mươi chín bậc thang đá phủ đầy bụi, toát ra vẻ cổ kính, không biết vị tiền bối nào đã tạo ra bục cao này, càng không biết nó đã tồn tại bao nhiêu năm.
Bình luận facebook