Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3906 “Cũng không phải ấn ký”
Khổ nhất là việc lão trọc đầu không phải nhân tu, cấm chế của hồ nước vẫn còn đó, là một lá chắn vô hình, nếu không phải là nhân tu thì không thể vào, giờ lão bị kéo vào thì cảnh tượng sẽ lại thảm thiết.
Bùm!
Choảng!
Choang…
Lão trọc đầu rất thê thảm, liên tục bị kéo vào rồi liên tiếp va lên tấm chắn vô hình, lần nào cũng như va vào tấm thép, tiếng va chạm vang lên rất có nhịp điệu, khỏi phải bàn tới người bị, chỉ nghe thôi là cũng thấy đau. Lão đường đường là một cao thủ cảnh giới Động Hư mà lại bị va đập đến mức không còn biết gì nữa, chỉ thấy đầu óc ù ù.
Keng!
Dây xích sắt nối liền hai người nhanh chóng bị đứt ra, lúc này họ mới tách rời.
Lão trọc đầu bị va đập đến ngu người, loạng choạng mấy bước rồi cắm đầu xuống, ngất xỉu ngay tại chỗ, cơ thể co giật, miệng sùi bọt máu, lần đầu tiên tông vào tường mà “sướng” như vậy.
Nhìn lại Triệu Bân, hắn đã biến mất trong cơn lốc.
Hắn biến mất rồi, cơn lốc cũng tan đi, cuối cùng hồ nước hỗn loạn cũng yên tĩnh trở lại.
Phụt!
Lúc Triệu Bân xuất hiện trở lại, hắn đã nằm trên mặt đất cứng, dưới thân là một vũng máu.
Phải mất bốn, năm giây, hắn mới có thể chống hông đứng dậy, việc đầu tiên là quan sát bốn phía, đập vào mắt là một vùng đất rộng lớn, không có cây cối hay bất cứ sinh linh nào, chỉ có không khí cổ kính lãng đãng.
“Đây là đâu?”
Triệu Bân ngơ ngác, chỉ biết đấy là một tiểu thế giới.
Hắn và lão trọc đầu đều đã đánh giá thấp khu rừng dưới đáy biển, không ngờ trong tiểu thế giới lại còn một thế giới khác, vì hắn đã vượt qua được thử thách cầu thang bằng đá, lấy được Thiên Linh Châu nên mới bị hút đến tiểu thế giới này, đây mới chính là tận cùng của khu rừng dưới biển sao?
“Lão đại, có người!”, đột nhiên Long Uyên thốt lên.
Không cần nó phải nói, Triệu Bân đã nhìn thấy rồi, hình như ở tận cùng của bầu trời có một người đang từ từ bước đến, có lẽ là vì cơ thể quá nặng nề nên mỗi khi đối phương hạ chân xuống thì đều khiến mặt đất rung lên ầm ầm.
Thân hình người nọ biến hóa kỳ lạ, mấy giây trước còn ở tít đằng xa mà mấy giây sau chỉ còn cách hắn mười mấy trượng, ngũ quan mơ hồ, không nhìn rõ mặt, chỉ có đôi mắt là sâu thẳm và sáng như sao.
Khí tức đối phương nóng rực, lửa nóng thiêu đốt toàn thân.
Dù còn cách đến mười mấy trượng nhưng Triệu Bân đã cảm thấy được hơi nóng ập đến.
“Không phải là người thật”, Long Uyên lẩm bẩm.
Bùm!
Choảng!
Choang…
Lão trọc đầu rất thê thảm, liên tục bị kéo vào rồi liên tiếp va lên tấm chắn vô hình, lần nào cũng như va vào tấm thép, tiếng va chạm vang lên rất có nhịp điệu, khỏi phải bàn tới người bị, chỉ nghe thôi là cũng thấy đau. Lão đường đường là một cao thủ cảnh giới Động Hư mà lại bị va đập đến mức không còn biết gì nữa, chỉ thấy đầu óc ù ù.
Keng!
Dây xích sắt nối liền hai người nhanh chóng bị đứt ra, lúc này họ mới tách rời.
Lão trọc đầu bị va đập đến ngu người, loạng choạng mấy bước rồi cắm đầu xuống, ngất xỉu ngay tại chỗ, cơ thể co giật, miệng sùi bọt máu, lần đầu tiên tông vào tường mà “sướng” như vậy.
Nhìn lại Triệu Bân, hắn đã biến mất trong cơn lốc.
Hắn biến mất rồi, cơn lốc cũng tan đi, cuối cùng hồ nước hỗn loạn cũng yên tĩnh trở lại.
Phụt!
Lúc Triệu Bân xuất hiện trở lại, hắn đã nằm trên mặt đất cứng, dưới thân là một vũng máu.
Phải mất bốn, năm giây, hắn mới có thể chống hông đứng dậy, việc đầu tiên là quan sát bốn phía, đập vào mắt là một vùng đất rộng lớn, không có cây cối hay bất cứ sinh linh nào, chỉ có không khí cổ kính lãng đãng.
“Đây là đâu?”
Triệu Bân ngơ ngác, chỉ biết đấy là một tiểu thế giới.
Hắn và lão trọc đầu đều đã đánh giá thấp khu rừng dưới đáy biển, không ngờ trong tiểu thế giới lại còn một thế giới khác, vì hắn đã vượt qua được thử thách cầu thang bằng đá, lấy được Thiên Linh Châu nên mới bị hút đến tiểu thế giới này, đây mới chính là tận cùng của khu rừng dưới biển sao?
“Lão đại, có người!”, đột nhiên Long Uyên thốt lên.
Không cần nó phải nói, Triệu Bân đã nhìn thấy rồi, hình như ở tận cùng của bầu trời có một người đang từ từ bước đến, có lẽ là vì cơ thể quá nặng nề nên mỗi khi đối phương hạ chân xuống thì đều khiến mặt đất rung lên ầm ầm.
Thân hình người nọ biến hóa kỳ lạ, mấy giây trước còn ở tít đằng xa mà mấy giây sau chỉ còn cách hắn mười mấy trượng, ngũ quan mơ hồ, không nhìn rõ mặt, chỉ có đôi mắt là sâu thẳm và sáng như sao.
Khí tức đối phương nóng rực, lửa nóng thiêu đốt toàn thân.
Dù còn cách đến mười mấy trượng nhưng Triệu Bân đã cảm thấy được hơi nóng ập đến.
“Không phải là người thật”, Long Uyên lẩm bẩm.
Bình luận facebook