Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3922 “Chìa khóa hả?”
Gừng càng già càng cay, Diệp Thương cũng không phải là kẻ ngốc.
Trông ánh mắt của cháu gái ông ta khi nhìn chàng trai này, đâu có giống ánh mắt đồ đệ nhìn sư phụ, giống giai nhân nhìn tình lang của mình hơn, đừng có nói là tình sư đồ nha! Hay có thể nói là, cháu gái ông ta thích người lớn tuổi hơn?
Triệu Bân mặt dày, vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Diệp Lan thấy ông nội nhìn mình như thế thì vội vàng chuyển tầm mắt.
“Ta đi tìm phụ thân".
Diệp Lan như một cơn gió, xoay người biến mất không thấy bóng dáng.
Sau đó, Triệu Bân lấy Thiên linh châu ra, Diệp Thương bèn nhận lấy.
“Đây là… Thiên linh châu?"
Diệp Thương thấy thế thì giật mình bật thốt lên.
Có lẽ là không chắc nên ông ta lấy một quyển sách cổ cũ nát ra, lật vội mấy tờ, căn cứ hình vẽ trên đó để so sánh, sau đó mới xác định: “Không có gì để nghi ngờ, là Thiên linh châu”.
“Nó có tác dụng gì không”, Triệu Bân lại hỏi.
“Không có tác dụng đặc biệt gì, đó là một cái chìa khóa”, Diệp Thương chậm rãi nói.
“Chìa khóa hả?”
“Nghe đồn có tổng cộng bảy viên linh châu như vậy, gom đủ bảy viên có thể mở ra được một kho tàng, thời trẻ ta có nghe thái sư tổ nói đó là bảo tàng của một đại thần thời viễn cổ để lại”.
“Thì ra là vậy!”
Triệu Bân nhận lại Thiên linh châu, cầm trong tay lau rồi lại lau.
Thảo nào lão đầu trọc lại kích động như vậy, thì ra là liên quan đến kho tàng của thần sáng.
Thế thì, vẫn nên để ở chỗ hắn là thích hợp nhất.
Kiếm Long Uyên run lên một cái, cũng may chưa làm vỡ mất Thiên linh châu.
Kho tàng của thần sáng! Bên trong hẳn là ẩn giấu vô số bảo bối.
Ừm, theo lão đại lăn lộn… Có thịt ăn.
Đêm đến.
Triệu Bân ra khỏi thế giới nhỏ.
Đi cùng với hắn chính là Diệp Lan.
Chẳng mấy chốc
Tiếng đàn đã vang lên.
Cầm khúc du dương rồi lại xa xăm.
Trông ánh mắt của cháu gái ông ta khi nhìn chàng trai này, đâu có giống ánh mắt đồ đệ nhìn sư phụ, giống giai nhân nhìn tình lang của mình hơn, đừng có nói là tình sư đồ nha! Hay có thể nói là, cháu gái ông ta thích người lớn tuổi hơn?
Triệu Bân mặt dày, vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Diệp Lan thấy ông nội nhìn mình như thế thì vội vàng chuyển tầm mắt.
“Ta đi tìm phụ thân".
Diệp Lan như một cơn gió, xoay người biến mất không thấy bóng dáng.
Sau đó, Triệu Bân lấy Thiên linh châu ra, Diệp Thương bèn nhận lấy.
“Đây là… Thiên linh châu?"
Diệp Thương thấy thế thì giật mình bật thốt lên.
Có lẽ là không chắc nên ông ta lấy một quyển sách cổ cũ nát ra, lật vội mấy tờ, căn cứ hình vẽ trên đó để so sánh, sau đó mới xác định: “Không có gì để nghi ngờ, là Thiên linh châu”.
“Nó có tác dụng gì không”, Triệu Bân lại hỏi.
“Không có tác dụng đặc biệt gì, đó là một cái chìa khóa”, Diệp Thương chậm rãi nói.
“Chìa khóa hả?”
“Nghe đồn có tổng cộng bảy viên linh châu như vậy, gom đủ bảy viên có thể mở ra được một kho tàng, thời trẻ ta có nghe thái sư tổ nói đó là bảo tàng của một đại thần thời viễn cổ để lại”.
“Thì ra là vậy!”
Triệu Bân nhận lại Thiên linh châu, cầm trong tay lau rồi lại lau.
Thảo nào lão đầu trọc lại kích động như vậy, thì ra là liên quan đến kho tàng của thần sáng.
Thế thì, vẫn nên để ở chỗ hắn là thích hợp nhất.
Kiếm Long Uyên run lên một cái, cũng may chưa làm vỡ mất Thiên linh châu.
Kho tàng của thần sáng! Bên trong hẳn là ẩn giấu vô số bảo bối.
Ừm, theo lão đại lăn lộn… Có thịt ăn.
Đêm đến.
Triệu Bân ra khỏi thế giới nhỏ.
Đi cùng với hắn chính là Diệp Lan.
Chẳng mấy chốc
Tiếng đàn đã vang lên.
Cầm khúc du dương rồi lại xa xăm.
Bình luận facebook