Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3928 Triệu Bân đã mở tuyệt cảnh.
Hai tên thám tử đi theo cũng lột bỏ lớp hắc bào.
Đó là hai lão già, một người mặc áo vàng một người mặc áo bạc, cùng sở hữu tu vi Động Hư.
Triệu Bân ngó lơ, hắn trốn chạy chẳng buồn quay đầu lại.
Tất nhiên hắn không sợ hai vị Động Hư tầng một kia, cứ dẫn tới chỗ sâu nào đó rồi xử lý sao.
“Tiên Nhân hèn mọn, xem ngươi chạy đi đâu!”
Lão già áo vàng mỉm cười dữ tợn, một bàn tay to lớn thò ra qua khoảng không.
Thế nhưng chân tay Triệu Bân quá linh hoạt, lão ta vồ hụt.
Lão già áo bạc thì phóng ra một luồng kiếm khí, liên tục chém về phía Triệu Bân.
Tiếc rằng.
Không đuổi kịp.
Hai lão già này không khỏi nhướn mày, không phải chưa từng thấy Tiên Nhân, nhưng Tiên Nhân chạy nhanh như thế này đúng là lần đầu được diện kiến. Hai người này sở hữu tu vi Động Hư, căn cơ không tệ, vậy mà đuổi theo bấy lâu nay vẫn chưa bắt kịp.
Cả hai không chịu tin, điên cuồng gia tăng tốc độ.
Triệu Bân vẫn không quay đầu nhìn lại, hai lão mà đuổi được ta sẽ theo họ của hai lão.
Ba người một trước hai sau lao vun vút như chim nhạn, phô trương thân pháp trong thông đạo.
Ta trốn nè!
Đi tới một chỗ, Triệu Bân trốn vào thế giới vĩnh hằng.
Hai lão già cũng tới ngay sau đó, ánh mắt của họ rất kỳ lạ.
Một người sống sờ sờ như thế, sao bảo mất là mất luôn được?
Trên thực tế, thế giới vĩnh hằng lơ lửng ngay trong không trung, nhưng nhỏ bé hơn hạt cát hàng trăm hàng nghìn lần, đến cả cao thủ Thái Hư còn không nhìn ra được, huống hồ là cảnh giới Động Hư, dù dùng hết nhãn lực cũng không trông thấy tiểu thế giới.
Trong thế giới vĩnh hằng.
Triệu Bân đã mở tuyệt cảnh.
Cùng với đó là kiếm Long Uyên, hắn đang dồn sức, dùng tiên lôi bổ trợ cho Long Uyên, cũng rót vào đó sức mạnh huyết mạch, cố gắng khôi phục kiếm uy, diễn ra kiếm ý vô song, chỉ cần một đòn tuyệt sát.
“Người đâu rồi?”
Hai lão già nhìn trái ngó phải trông trước nhìn sau, đầu óc mờ mịt.
Chỉ là một Tiên Nhân bé nhỏ, tại sao còn có thể bốc hơi tại chỗ vậy?
Đó là hai lão già, một người mặc áo vàng một người mặc áo bạc, cùng sở hữu tu vi Động Hư.
Triệu Bân ngó lơ, hắn trốn chạy chẳng buồn quay đầu lại.
Tất nhiên hắn không sợ hai vị Động Hư tầng một kia, cứ dẫn tới chỗ sâu nào đó rồi xử lý sao.
“Tiên Nhân hèn mọn, xem ngươi chạy đi đâu!”
Lão già áo vàng mỉm cười dữ tợn, một bàn tay to lớn thò ra qua khoảng không.
Thế nhưng chân tay Triệu Bân quá linh hoạt, lão ta vồ hụt.
Lão già áo bạc thì phóng ra một luồng kiếm khí, liên tục chém về phía Triệu Bân.
Tiếc rằng.
Không đuổi kịp.
Hai lão già này không khỏi nhướn mày, không phải chưa từng thấy Tiên Nhân, nhưng Tiên Nhân chạy nhanh như thế này đúng là lần đầu được diện kiến. Hai người này sở hữu tu vi Động Hư, căn cơ không tệ, vậy mà đuổi theo bấy lâu nay vẫn chưa bắt kịp.
Cả hai không chịu tin, điên cuồng gia tăng tốc độ.
Triệu Bân vẫn không quay đầu nhìn lại, hai lão mà đuổi được ta sẽ theo họ của hai lão.
Ba người một trước hai sau lao vun vút như chim nhạn, phô trương thân pháp trong thông đạo.
Ta trốn nè!
Đi tới một chỗ, Triệu Bân trốn vào thế giới vĩnh hằng.
Hai lão già cũng tới ngay sau đó, ánh mắt của họ rất kỳ lạ.
Một người sống sờ sờ như thế, sao bảo mất là mất luôn được?
Trên thực tế, thế giới vĩnh hằng lơ lửng ngay trong không trung, nhưng nhỏ bé hơn hạt cát hàng trăm hàng nghìn lần, đến cả cao thủ Thái Hư còn không nhìn ra được, huống hồ là cảnh giới Động Hư, dù dùng hết nhãn lực cũng không trông thấy tiểu thế giới.
Trong thế giới vĩnh hằng.
Triệu Bân đã mở tuyệt cảnh.
Cùng với đó là kiếm Long Uyên, hắn đang dồn sức, dùng tiên lôi bổ trợ cho Long Uyên, cũng rót vào đó sức mạnh huyết mạch, cố gắng khôi phục kiếm uy, diễn ra kiếm ý vô song, chỉ cần một đòn tuyệt sát.
“Người đâu rồi?”
Hai lão già nhìn trái ngó phải trông trước nhìn sau, đầu óc mờ mịt.
Chỉ là một Tiên Nhân bé nhỏ, tại sao còn có thể bốc hơi tại chỗ vậy?
Bình luận facebook