Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3950 Thạch phường là một nơi tốt.
“Đến muộn rồi”.
Triệu Bân cảm thấy khá đáng tiếc, chân lại đến gần nơi đó.
Nếu hắn đến sớm mấy canh giờ…
Nếu hắn gặp được hòn đá đó sớm hơn...
Thì cũng không đến lượt của người khác rồi!
Viên đan do Nguyệt Thần luyện ra có ý nghĩa phi thường.
Nếu là hắn, nơi này sẽ rậm rạp bóng người,
Người cắt ra đan dược là một thanh niên có tướng mạo tầm thường, tên này bị vài ông lão bao quanh, hô hào muốn mua đan dược của mình thì sắc mặt tái mét, có lẽ là vì áp lực quá lớn.
“Một trăm vạn!”
“Một trăm năm mươi vạn!”
“Hai trăm vạn!”.
Xung quanh trở nên hỗn loạn, thạch phường làm nên ăn ra bỗng biến thành phòng đấu giá.
Quy củ từ xưa là người ra giá cao sẽ giành được, tình huống này không phải xem ai to tiếng hơn mà là xem của cải ai dày hơn. Chỉ phút chốc nửa viên đan tám vân đã lên đến mấy triệu, cứ thế… mấy ông lão kia vẫn còn đỏ bừng mặt mũi khàn giọng hét.
Người hóng chuyện không ngại lớn chuyện.
Mọi người bao vây đến xem đông nghịt.
Triệu công tử cũng muốn thử nhưng ông chủ thạch phường đã chen vào, hét cái giá trên trời đánh bại cả đám, mà trong đám bại trận đó còn có cả hắn, hắn có tiền nhưng không tranh lại với các đại tộc.
Nửa viên đan tám vân!
Được bàn giao dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Không ít người cảm thấy tiếc nuối, cũng có kẻ lên tiếng mắng.
Người vui nhất vẫn là thanh niên đó, hắn ta chỉ tốn ba mươi vạn để mua được đá, nhoáng cái đã kiếm lời gấp mấy trăm lần, một tên nghèo như hắn ta lập tức trở nên giàu có. Nếu làm nhiệm vụ, không biết đến bao giờ mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Thế mới nói.
Thạch phường là một nơi tốt.
Thanh niên đi rồi, sắc mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Nhưng Triệu Bân lại nhìn thấy có không ít lão già mò theo hắn ta.
Những chuyện như giết người cướp của cũng là một con đường để làm giàu.
Triệu Bân thở dài, xoay người định đi.
Triệu Bân cảm thấy khá đáng tiếc, chân lại đến gần nơi đó.
Nếu hắn đến sớm mấy canh giờ…
Nếu hắn gặp được hòn đá đó sớm hơn...
Thì cũng không đến lượt của người khác rồi!
Viên đan do Nguyệt Thần luyện ra có ý nghĩa phi thường.
Nếu là hắn, nơi này sẽ rậm rạp bóng người,
Người cắt ra đan dược là một thanh niên có tướng mạo tầm thường, tên này bị vài ông lão bao quanh, hô hào muốn mua đan dược của mình thì sắc mặt tái mét, có lẽ là vì áp lực quá lớn.
“Một trăm vạn!”
“Một trăm năm mươi vạn!”
“Hai trăm vạn!”.
Xung quanh trở nên hỗn loạn, thạch phường làm nên ăn ra bỗng biến thành phòng đấu giá.
Quy củ từ xưa là người ra giá cao sẽ giành được, tình huống này không phải xem ai to tiếng hơn mà là xem của cải ai dày hơn. Chỉ phút chốc nửa viên đan tám vân đã lên đến mấy triệu, cứ thế… mấy ông lão kia vẫn còn đỏ bừng mặt mũi khàn giọng hét.
Người hóng chuyện không ngại lớn chuyện.
Mọi người bao vây đến xem đông nghịt.
Triệu công tử cũng muốn thử nhưng ông chủ thạch phường đã chen vào, hét cái giá trên trời đánh bại cả đám, mà trong đám bại trận đó còn có cả hắn, hắn có tiền nhưng không tranh lại với các đại tộc.
Nửa viên đan tám vân!
Được bàn giao dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Không ít người cảm thấy tiếc nuối, cũng có kẻ lên tiếng mắng.
Người vui nhất vẫn là thanh niên đó, hắn ta chỉ tốn ba mươi vạn để mua được đá, nhoáng cái đã kiếm lời gấp mấy trăm lần, một tên nghèo như hắn ta lập tức trở nên giàu có. Nếu làm nhiệm vụ, không biết đến bao giờ mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Thế mới nói.
Thạch phường là một nơi tốt.
Thanh niên đi rồi, sắc mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Nhưng Triệu Bân lại nhìn thấy có không ít lão già mò theo hắn ta.
Những chuyện như giết người cướp của cũng là một con đường để làm giàu.
Triệu Bân thở dài, xoay người định đi.
Bình luận facebook