Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210: Bị đánh thức
Bây giờ Trịnh Sở đã hiểu mọi chuyện năm đó đều là chuyện tốt mà Trịnh Thiên ngấm ngầm làm ở phía sau.
Lúc này Hứa Thanh Vân cầm một thùng nước đi đến căn phòng, thấy Trịnh Sở ngây người ra, cô ngờ vực hỏi: “Sao vậy?”
“Tức cảnh sinh tình thôi”, giọng của Trịnh Sở rất nhẹ, sau khi chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa cho Hứa Thanh Vân, anh sẽ giết tới nhà họ Trịnh ở Vân Châu.
Nghe xong lời của Trịnh Sở, Hứa Thanh Vân nhìn vào căn phòng rộng hơn 30 mét vuông này, nhìn về phía trên chiếc giường trong phòng, có một tấm ảnh cưới rất lớn.
Trong bức ảnh, Trịnh Sở mặc một bộ vest màu đen, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt thoáng chút buồn, Hứa Thanh Vân ở bên cạnh mặc váy cưới màu trắng với vẻ mặt chán ghét và thiếu kiên nhẫn.
Hứa Thanh Vân không ngờ rằng ba năm trước mình lại ghét Trịnh Sở như vậy, bây giờ trong lòng cô lại rất để ý tới Trịnh Sở.
Thời gian có thể thay đổi quá nhiều thứ.
Lúc này Tạ Phi Phi từ tầng 1 đi lên, nói bằng vẻ vui đùa: “Chị họ, anh rể, khi nào chúng ta đi ăn bữa khuya vậy”.
Cô ấy và Hứa Thanh Vân bị trói ở đây như là một chiếc bánh tét, cả ngày chưa được ăn gì.
Hứa Thanh Vân đáp lại một tiếng, mở miệng nói: “Bây giờ chúng ta đi ăn”.
Khi nói câu này cô vươn tay ra kéo Trịnh Sở, ý bảo Trịnh Sở cùng đi.
Màn đêm tối như mực, không nhìn thấy một vì sao nào cả, ngay cả trăng sáng thường ngày lúc này cũng không biết trốn đi đâu.
Nhà họ Trịnh Vân Châu.
Trịnh Thiên đang nằm hưởng thụ trên chiếc giường êm ái, có hai người phụ nữ thân hình gợi cảm dung mạo xinh đẹp đang mát xa cho hắn ta.
Tút tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trịnh Thiên cảm thấy rất không vui, hắn ta cầm điện thoại lên, không đợi đối phương lên tiếng đã trực tiếp mắng: “Có chuyện gì đợi tôi làm xong rồi hãy nói”.
Nói xong câu này, hắn ta liền tắt máy ném điện thoại sang một bên.
Khi hắn ta làm việc không thích người khác làm phiền mình.
Thấy bộ dạng tức giận của Trịnh Thiên, trong lòng hai cô gái gợi cảm bên cạnh run lên, rợ rằng mình không cẩn thận làm sai gì đó sẽ rước lấy phiền phức.
Bọn họ cẩn thận dè dặt xoa bóp cho Trịnh Thiên, để hắn ta thư giãn hết mức có thể.
Khoảng 10 phút sau.
Một người phụ nữ ăn mặc hàng hiệu cao cấp, dung mạo xinh đẹp, mái tóc dài gợn sóng trông chỉ mới như đôi mươi đi giày cao gót về phía Trịnh Thiên.
Lộc cộc lộc cộc.
Trịnh Thiên vốn đang hưởng thụ xoa bóp chợt nghe thấy tiếng giày cao gót bên tai, hắn ta lập tức đứng dậy xuống giường nhanh chóng mặc quần áo, ra hiệu cho hai cô gái gợi cảm bên cạnh mau chóng lấp đi.
“Trịnh Thiên, tại sao lúc nãy Trịnh Vân Siêu gọi điện thoại cho con, con không nghe?”, người phụ nữ nhìn vào Trịnh Thiên, trách mắng.
Nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, Trịnh Thiên mất đi dáng vẻ kiêu ngạo của cậu chủ nhà họ Trịnh, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Mẹ, không phải con đang rèn luyện thân thể sao, huống hồ thực lực của Vân Siêu mạnh như vậy, có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ”.
Nghe thấy lời của Trịnh Thiên, Lại Mộng Linh tức giận nói: “Con à, mẹ dạy con bao nhiêu lần rồi, bất kể có chuyện gì cũng phải làm thật tốt, nếu để cho bố con biết, con cứ đợi mà ngồi đấy mà hưởng trái ngọt”.
Nghe thấy lời của Lại Mộng Linh, Trịnh Thiên càng cúi đầu xuống thấp hơn: “Con biết rồi”.
Nói xong câu này hắn ta nói tiếp: “Vân Siêu đâu? Hiện tại đang ở đâu?”
“Cậu chủ, tôi ở đây”, một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai Trịnh Thiên.
Nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, trong lòng Trịnh Thiên liền giật mình: “Mấy năm nay thực lực của Vân Siêu lại có tiến bộ rồi”.
“Mấy năm nay may mà có sự giúp đỡ của cậu chủ, nếu không tôi không thể dễ dàng đạt tới cảnh giới huyền hóa như vậy”, giọng điệu của Trịnh Vân Siêu rất bình thản.
Nghe thấy lời của Trịnh Vân Siêu, Lại Mộng Linh nhíu mày oán trách nói: “Con nhìn con rồi nhìn Vân Siêu xem, nếu không cố gắng tương lai vị trí chủ nhà trực tiếp giao cho Vân Siêu là xong”.
Mặc dù Trịnh Vân Siêu coi thường Trịnh Thiên, nhưng sau khi nghe thấy lời của Lại Mộng Linh, vẻ mặt hắn ta đầy căng thẳng, quỳ rạp trên đất: “Tôi không dám”.
Thấy biểu hiện của Trịnh Vân Siêu, Trịnh Thiên rất hài lòng, nói: “Lần này xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Vân Siêu nghiêm túc nói: “Trịnh An dẫn theo Trịnh Năng Vân cùng mấy chục tên võ giả, kết quả tất cả bị giết hại rồi”.
“Cái gì!”, nghe thất lời này, Trịnh Thiên chau mày lại, truy hỏi: “Bị Trịnh Sở giết sao?”
Trịnh Vân Siêu giải thích: “Nghe nói là người nhà họ Tạ thành phố Giang Nam chống lưng”.
“Nhà họ Tạ thành phố Giang Nam, là nhà họ Tạ nào?”, bình thường Trịnh Sở chỉ biết ăn nhậu chơi bời, do đó không biết tới mấy chuyện này.
Nghe thấy câu hỏi của Trịnh Thiên, Trịnh Vân Siêu giải thích: “Nhà họ Tạ thành phố Giang Nam là một nhánh của nhà họ Tạ Thanh Châu”.
“Nhà họ Tạ Thanh Châu”, nghe xong Trịnh Thiên bị dọa đến nỗi mặt cứng đờ, nói: “Chúng ta giết Trịnh Sở thì có liên quan gì tới nhà họ Tạ Thanh Châu?”
Gan hắn ta khá nhỏ, hơn nữa còn rất trân trọng tính mạng của mình, nghe thấy nhà họ Tạ Thanh Châu, cả người liền cảm thấy sợ hãi.
Trịnh Vân Siêu đã sớm quen với sự bất tài của Trịnh Thiên: “Người bị trục xuất khỏi nhà họ Tạ Thanh Châu”.
“Vậy còn thất thần ở đó làm gì? Mau phái người giết Trịnh Sở đi”, khi Trịnh Thiên nghe tin là người bị trục xuất khỏi nhà họ Tạ Thanh Châu, mặt hắn ta liền trở nên hưng phấn, cười khà khà nói: “Tên phế vật bị trục xuất bảo vệ tên phế vật khác, thật thú vị mà”.
“Tôi hiểu rồi thưa cậu chủ”, nói xong câu này Trịnh Vân Siêu liền biến mất nhanh như chớp.
Sau khi Trịnh Vân Siêu rời đi, sắc mặt Lại Mộng Linh tốt lên, bà ta đi tới trước mặt Trịnh Thiên, lên tiếng dạy dỗ: “Trịnh Thiên, con mà còn không cố gắng, đến lúc đó vị trí chủ nhà họ Trịnh không còn nữa đâu”.
“Con biết rồi mẹ”, nói xong câu này, Trịnh Thiên lại nói tiếp với vẻ quyết tâm: “Bây giờ con sẽ chăm chỉ luyện tập, mẹ à mẹ mau về đi”.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân bị tỉnh giấc từ phòng riêng của mình.
Vốn dĩ bọn họ đang ngủ rất ngon lành, kết quả bị một tràng tiếng ồn đánh thức khiến cho hai người tỉnh giấc.
Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân cùng đi ra ngoài đi về phía nhà bếp biệt thự.
Kết quả bọn họ thấy trong bếp bốc lên một luồng khói đen xen lẫn mùi khét.
Thấy cảnh tượng này, Trịnh Sở liền nhìn về phía Tạ Phi Phi trong làn khói đen, đầu tóc dựng thẳng đứng lên, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thấy Trịnh Sở, Tạ Phi Phi mở miệng ra, từ trong miệng phun ra một làn khói đen: “Em vừa vào bếp chuẩn bị làm chút gì đó ăn, kết quả vừa mở tủ lạnh ra liền nổ tung”.
Lúc này Hứa Thanh Vân cầm một thùng nước đi đến căn phòng, thấy Trịnh Sở ngây người ra, cô ngờ vực hỏi: “Sao vậy?”
“Tức cảnh sinh tình thôi”, giọng của Trịnh Sở rất nhẹ, sau khi chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa cho Hứa Thanh Vân, anh sẽ giết tới nhà họ Trịnh ở Vân Châu.
Nghe xong lời của Trịnh Sở, Hứa Thanh Vân nhìn vào căn phòng rộng hơn 30 mét vuông này, nhìn về phía trên chiếc giường trong phòng, có một tấm ảnh cưới rất lớn.
Trong bức ảnh, Trịnh Sở mặc một bộ vest màu đen, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt thoáng chút buồn, Hứa Thanh Vân ở bên cạnh mặc váy cưới màu trắng với vẻ mặt chán ghét và thiếu kiên nhẫn.
Hứa Thanh Vân không ngờ rằng ba năm trước mình lại ghét Trịnh Sở như vậy, bây giờ trong lòng cô lại rất để ý tới Trịnh Sở.
Thời gian có thể thay đổi quá nhiều thứ.
Lúc này Tạ Phi Phi từ tầng 1 đi lên, nói bằng vẻ vui đùa: “Chị họ, anh rể, khi nào chúng ta đi ăn bữa khuya vậy”.
Cô ấy và Hứa Thanh Vân bị trói ở đây như là một chiếc bánh tét, cả ngày chưa được ăn gì.
Hứa Thanh Vân đáp lại một tiếng, mở miệng nói: “Bây giờ chúng ta đi ăn”.
Khi nói câu này cô vươn tay ra kéo Trịnh Sở, ý bảo Trịnh Sở cùng đi.
Màn đêm tối như mực, không nhìn thấy một vì sao nào cả, ngay cả trăng sáng thường ngày lúc này cũng không biết trốn đi đâu.
Nhà họ Trịnh Vân Châu.
Trịnh Thiên đang nằm hưởng thụ trên chiếc giường êm ái, có hai người phụ nữ thân hình gợi cảm dung mạo xinh đẹp đang mát xa cho hắn ta.
Tút tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trịnh Thiên cảm thấy rất không vui, hắn ta cầm điện thoại lên, không đợi đối phương lên tiếng đã trực tiếp mắng: “Có chuyện gì đợi tôi làm xong rồi hãy nói”.
Nói xong câu này, hắn ta liền tắt máy ném điện thoại sang một bên.
Khi hắn ta làm việc không thích người khác làm phiền mình.
Thấy bộ dạng tức giận của Trịnh Thiên, trong lòng hai cô gái gợi cảm bên cạnh run lên, rợ rằng mình không cẩn thận làm sai gì đó sẽ rước lấy phiền phức.
Bọn họ cẩn thận dè dặt xoa bóp cho Trịnh Thiên, để hắn ta thư giãn hết mức có thể.
Khoảng 10 phút sau.
Một người phụ nữ ăn mặc hàng hiệu cao cấp, dung mạo xinh đẹp, mái tóc dài gợn sóng trông chỉ mới như đôi mươi đi giày cao gót về phía Trịnh Thiên.
Lộc cộc lộc cộc.
Trịnh Thiên vốn đang hưởng thụ xoa bóp chợt nghe thấy tiếng giày cao gót bên tai, hắn ta lập tức đứng dậy xuống giường nhanh chóng mặc quần áo, ra hiệu cho hai cô gái gợi cảm bên cạnh mau chóng lấp đi.
“Trịnh Thiên, tại sao lúc nãy Trịnh Vân Siêu gọi điện thoại cho con, con không nghe?”, người phụ nữ nhìn vào Trịnh Thiên, trách mắng.
Nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, Trịnh Thiên mất đi dáng vẻ kiêu ngạo của cậu chủ nhà họ Trịnh, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Mẹ, không phải con đang rèn luyện thân thể sao, huống hồ thực lực của Vân Siêu mạnh như vậy, có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ”.
Nghe thấy lời của Trịnh Thiên, Lại Mộng Linh tức giận nói: “Con à, mẹ dạy con bao nhiêu lần rồi, bất kể có chuyện gì cũng phải làm thật tốt, nếu để cho bố con biết, con cứ đợi mà ngồi đấy mà hưởng trái ngọt”.
Nghe thấy lời của Lại Mộng Linh, Trịnh Thiên càng cúi đầu xuống thấp hơn: “Con biết rồi”.
Nói xong câu này hắn ta nói tiếp: “Vân Siêu đâu? Hiện tại đang ở đâu?”
“Cậu chủ, tôi ở đây”, một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai Trịnh Thiên.
Nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, trong lòng Trịnh Thiên liền giật mình: “Mấy năm nay thực lực của Vân Siêu lại có tiến bộ rồi”.
“Mấy năm nay may mà có sự giúp đỡ của cậu chủ, nếu không tôi không thể dễ dàng đạt tới cảnh giới huyền hóa như vậy”, giọng điệu của Trịnh Vân Siêu rất bình thản.
Nghe thấy lời của Trịnh Vân Siêu, Lại Mộng Linh nhíu mày oán trách nói: “Con nhìn con rồi nhìn Vân Siêu xem, nếu không cố gắng tương lai vị trí chủ nhà trực tiếp giao cho Vân Siêu là xong”.
Mặc dù Trịnh Vân Siêu coi thường Trịnh Thiên, nhưng sau khi nghe thấy lời của Lại Mộng Linh, vẻ mặt hắn ta đầy căng thẳng, quỳ rạp trên đất: “Tôi không dám”.
Thấy biểu hiện của Trịnh Vân Siêu, Trịnh Thiên rất hài lòng, nói: “Lần này xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Vân Siêu nghiêm túc nói: “Trịnh An dẫn theo Trịnh Năng Vân cùng mấy chục tên võ giả, kết quả tất cả bị giết hại rồi”.
“Cái gì!”, nghe thất lời này, Trịnh Thiên chau mày lại, truy hỏi: “Bị Trịnh Sở giết sao?”
Trịnh Vân Siêu giải thích: “Nghe nói là người nhà họ Tạ thành phố Giang Nam chống lưng”.
“Nhà họ Tạ thành phố Giang Nam, là nhà họ Tạ nào?”, bình thường Trịnh Sở chỉ biết ăn nhậu chơi bời, do đó không biết tới mấy chuyện này.
Nghe thấy câu hỏi của Trịnh Thiên, Trịnh Vân Siêu giải thích: “Nhà họ Tạ thành phố Giang Nam là một nhánh của nhà họ Tạ Thanh Châu”.
“Nhà họ Tạ Thanh Châu”, nghe xong Trịnh Thiên bị dọa đến nỗi mặt cứng đờ, nói: “Chúng ta giết Trịnh Sở thì có liên quan gì tới nhà họ Tạ Thanh Châu?”
Gan hắn ta khá nhỏ, hơn nữa còn rất trân trọng tính mạng của mình, nghe thấy nhà họ Tạ Thanh Châu, cả người liền cảm thấy sợ hãi.
Trịnh Vân Siêu đã sớm quen với sự bất tài của Trịnh Thiên: “Người bị trục xuất khỏi nhà họ Tạ Thanh Châu”.
“Vậy còn thất thần ở đó làm gì? Mau phái người giết Trịnh Sở đi”, khi Trịnh Thiên nghe tin là người bị trục xuất khỏi nhà họ Tạ Thanh Châu, mặt hắn ta liền trở nên hưng phấn, cười khà khà nói: “Tên phế vật bị trục xuất bảo vệ tên phế vật khác, thật thú vị mà”.
“Tôi hiểu rồi thưa cậu chủ”, nói xong câu này Trịnh Vân Siêu liền biến mất nhanh như chớp.
Sau khi Trịnh Vân Siêu rời đi, sắc mặt Lại Mộng Linh tốt lên, bà ta đi tới trước mặt Trịnh Thiên, lên tiếng dạy dỗ: “Trịnh Thiên, con mà còn không cố gắng, đến lúc đó vị trí chủ nhà họ Trịnh không còn nữa đâu”.
“Con biết rồi mẹ”, nói xong câu này, Trịnh Thiên lại nói tiếp với vẻ quyết tâm: “Bây giờ con sẽ chăm chỉ luyện tập, mẹ à mẹ mau về đi”.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân bị tỉnh giấc từ phòng riêng của mình.
Vốn dĩ bọn họ đang ngủ rất ngon lành, kết quả bị một tràng tiếng ồn đánh thức khiến cho hai người tỉnh giấc.
Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân cùng đi ra ngoài đi về phía nhà bếp biệt thự.
Kết quả bọn họ thấy trong bếp bốc lên một luồng khói đen xen lẫn mùi khét.
Thấy cảnh tượng này, Trịnh Sở liền nhìn về phía Tạ Phi Phi trong làn khói đen, đầu tóc dựng thẳng đứng lên, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thấy Trịnh Sở, Tạ Phi Phi mở miệng ra, từ trong miệng phun ra một làn khói đen: “Em vừa vào bếp chuẩn bị làm chút gì đó ăn, kết quả vừa mở tủ lạnh ra liền nổ tung”.
Bình luận facebook