Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212: Tra tấn
“Bởi vì tôi mạnh hơn các người, lý do này có được không?”, Trịnh Vân Siêu cười ha hả, ánh mắt khinh thường.
Thực lực của hắn ta quả thực rất mạnh, cho dù là Tạ Bá Ngọc ở trạng thái đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của hắn ta.
Đương nhiên, nếu Tạ Bá Ngọc rút lá cờ nhỏ màu đen ra quyết đấu với Trịnh Vân Siêu, kết quả sẽ đảo ngược lại.
Tuy nhiên tốc độ của Trịnh Vân Siêu rất nhanh, Tạ Bá Ngọc căn bản không có cơ hội lấy lá cờ nhỏ màu đen ra.
Trịnh Sở nắm chặt tay lại, lạnh giọng nói: “Nói nhảm nhiều làm gì, tôi sẽ tra tấn hành hạ cái mạng nhỏ của cậu cho đến chết”.
Vừa dứt lời, anh liền đánh về phía Trịnh Vân Siêu, cơ thể giống như một con báo săn vậy.
Thấy Trịnh Sở dám chủ động công kích mình, trong lòng Trịnh Vân Siêu rất không vui: “Tên phế vật này mà cũng dám chủ động thách thức tôi”.
Vừa dứt lời, Trịnh Vân Siêu thậm chí không thèm thi triển khí kình, trực tiếp dùng sức mạnh cơ thể nhào về phía Trịnh Sở.
Hắn ta muốn để Trịnh Sở biết được khoảng cách giữa sức mạnh của hắn ta và sức mạnh của Trịnh Sở.
Người biết thuật pháp thì cứ dùng thuật pháp mà chiến đấu là được.
Đám đàn em phía sau Trịnh Vân Siêu mang theo vẻ mặt hưng phấn, đang nghĩ xem sau khi Trịnh Sở chết thì phân chia hai người Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi kiểu gì.
Ầm ầm.
Tiếng sấm rền vang lên.
Nắm đấm của Trịnh Sở và Trịnh Vân Siêu va vào nhau phát ra luồng năng lượng khổng lồ.
Trịnh Vân Siêu cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong nắm đấm của Trịnh Sở, hơi cau mày nói: “Khá đấy”.
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng răng rắc vang lên.
Xương tay của Trịnh Vân Siêu đột nhiên bị vỡ nát khiến hắn ta đau đến nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
“Anh...không phải anh là thuật pháp gia sao, sao sức lực lại mạnh như vậy”, Trịnh Vân Siêu gào thét, hai chân không ngừng khua đi khua lại, đó là bởi vì đau quá không chịu nổi.
Nghe thấy lời của Trịnh Vân Siêu, Trịnh Sở không đáp lại lời của hắn ta, lạnh giọng nói: “Năm đó tôi coi cậu là bạn, cậu lại đẩy tôi xuống vách núi, tôi sẽ cho cậu cảm nhận nỗi đau mà tôi từng phải chịu đựng”.
Vừa dứt lời, tay phải của Trịnh Sở lóe lên một tia sáng trắng đánh vào ngực Trịnh Vân Siêu.
Phốc.
Âm thanh cực lớn lại vang lên, mọi người có mặt đều đã quen với âm thanh này, tất cả đều đứng ngây người ở chỗ cũ.
Khi cú đấm của Trịnh Sở trúng vào người Trịnh Vân Siêu, trong đầu hắn ta lại bắt đầu hiện ra rất nhiều cảnh tượng.
Dường như hắn ta đã thoát ly khỏi trái đất này đến một thế giới xa lạ.
Trong thế giới này muôn loài yêu ma quỷ quái ở khắp nơi, đang rượt đuổi truy sát lẫn nhau.
Hắn ta vừa chạy vừa cảm nhận được nỗi đau cơ thể khi bị đám quái thú đâm thủng, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Trong thế giới thực tại.
Đám người xung quanh nhìn thấy Trịnh Vân Siêu nhắm chặt hai mắt lại, trên trán đầm đìa mồ hôi nhưng trong miệng lại phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến bọn họ cảm thấy kỳ quái.
Không lâu sau, trên da của Trịnh Vân Siêu bắt đầu xuất hiện từng đường vân nhỏ màu đỏ.
Đường vân màu đỏ lan khắp cơ thể Trịnh Vân Siêu, đôi lúc có thể nhìn thấy những hạt máu đang lưu động trong đường vân màu đỏ ở bên trong.
Hạt máu là máu trong người Trịnh Vân Siêu sau khi bị tra tấn bởi những đường vân màu đỏ kết thành hình khối.
“A!”
Không lâu sau, Trịnh Vân Siêu không thể chịu nổi cơn đau này nữa, những đường vân màu đỏ trên khắp cơ thể nổ tung như thể bom vậy.
Bang bang bang.
Sau bốn năm âm thanh liên tiếp, thân thể vô cùng rắn chắc của Trịnh Vân Siêu hóa thành một khối thịt nát vụn, mùi máu tanh nồng nặc bay khắp không gian.
Thấy thủ đoạn mà Trịnh Sở thi triển ra, mặt sáu tên võ giả cảnh giới minh kình đi theo Trịnh Vân Siêu tái mét đi.
Có vài tên sợ đến nỗi hai chân mềm nhũm, có vài tên tim đập rất nhanh, số còn lại thì trực tiếp ngã xuống đất vì sợ.
“Anh Trịnh, chúng tôi vô tội”.
“Là Trịnh Thiên phái chúng tôi tới”.
Khuôn mặt bọn họ vô cùng hoảng hốt, trong lòng căng thẳng, nỗi sợ hãi tràn ngập khắp lồng ngực.
Trịnh Sở nhìn họ với vẻ mặt lãnh đạm, nói: “Chết!”
Vừa dứt lời, mặt bọn họ duy trì dáng vẻ sợ hãi, thân thể vô lực ngã xuống đất.
Khi Trịnh Sở hét ra chữ chết, tim bọn họ liền ngừng đập.
Giải quyết xong đám người này, Trịnh Sở nhìn vào Tạ Bá Ngọc bị thương toàn thân, nói: “Lão Tạ, ông không sao chứ?”
Sau khi uống xong đan dược của Trịnh Sở, vết thương trên người Tạ Bá Ngọc đã cải thiện hơn chút, nhưng ông ta vẫn bị thương nặng.
Nhanh nhất thì phải đến mai mới có chuyển biến tốt.
“Không sao, tôi nghĩ mai là tôi ổn rồi”, Tạ Bá Ngọc nở nụ cười hiền hậu.
“Giao hai người Hứa Thanh Vân, Tạ Phi Phi cho ông bảo vệ đó”, nói xong lời này, Trịnh Sở đứng dậy rời khỏi biệt thự.
Thấy Trịnh Sở sắp đi, Hứa Thanh Vân mở miệng nói: “Trịnh Sở, anh đi đâu vậy?”
Trong lòng cô có dự cảm không lành, cô cảm thấy Trịnh Sở sẽ đến Vân Châu tìm nhà họ Trịnh tính sổ.
Nhà họ Trịnh Vân Châu là sự tồn tại đáng sợ, cho dù Trịnh Sở có mạnh đến đâu Hứa Thanh Vân cũng không tin Trịnh Sở có thể giành chiến thắng.
Tạ Phi Phi mở miệng nói: “Anh rể, hay là chúng ta chạy trốn đi, đừng tự đi tìm đường chết nữa”.
Trong lòng cô ấy cũng cảm thấy Trịnh Sở gây hấn với nhà họ Trịnh Vân Châu căn bản là không có khả năng.
Sau khi uống đan dược mà Trịnh Sở cho, Tạ Bá Ngọc cảm thấy thương thế trong người dần dần tốt lên.
Ông ta nhìn Trịnh Sở, nói bằng giọng điệu cung kính: “Cậu Trịnh, tôi đi cùng với cậu nhé?”
Trịnh Sở lắc đầu, từ chối nói: “Một mình tôi đi là được rồi”.
Vừa dứt lời, anh cất bước đi về phía núi Cổ Lâm.
Núi Cổ Lâm, mây mù giăng lối như chốn thần tiên vậy khiến cho con người ta vừa nhìn liền chìm đắm ở đây.
Trịnh Sở đứng ở trong biệt thự nhìn Trần Anh đang canh giữ bên trong biệt thự, hai mắt đờ đẫn, cơ thể phát ra cỗ khí tức hung ác.
Thực lực của hắn ta quả thực rất mạnh, cho dù là Tạ Bá Ngọc ở trạng thái đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của hắn ta.
Đương nhiên, nếu Tạ Bá Ngọc rút lá cờ nhỏ màu đen ra quyết đấu với Trịnh Vân Siêu, kết quả sẽ đảo ngược lại.
Tuy nhiên tốc độ của Trịnh Vân Siêu rất nhanh, Tạ Bá Ngọc căn bản không có cơ hội lấy lá cờ nhỏ màu đen ra.
Trịnh Sở nắm chặt tay lại, lạnh giọng nói: “Nói nhảm nhiều làm gì, tôi sẽ tra tấn hành hạ cái mạng nhỏ của cậu cho đến chết”.
Vừa dứt lời, anh liền đánh về phía Trịnh Vân Siêu, cơ thể giống như một con báo săn vậy.
Thấy Trịnh Sở dám chủ động công kích mình, trong lòng Trịnh Vân Siêu rất không vui: “Tên phế vật này mà cũng dám chủ động thách thức tôi”.
Vừa dứt lời, Trịnh Vân Siêu thậm chí không thèm thi triển khí kình, trực tiếp dùng sức mạnh cơ thể nhào về phía Trịnh Sở.
Hắn ta muốn để Trịnh Sở biết được khoảng cách giữa sức mạnh của hắn ta và sức mạnh của Trịnh Sở.
Người biết thuật pháp thì cứ dùng thuật pháp mà chiến đấu là được.
Đám đàn em phía sau Trịnh Vân Siêu mang theo vẻ mặt hưng phấn, đang nghĩ xem sau khi Trịnh Sở chết thì phân chia hai người Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi kiểu gì.
Ầm ầm.
Tiếng sấm rền vang lên.
Nắm đấm của Trịnh Sở và Trịnh Vân Siêu va vào nhau phát ra luồng năng lượng khổng lồ.
Trịnh Vân Siêu cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong nắm đấm của Trịnh Sở, hơi cau mày nói: “Khá đấy”.
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng răng rắc vang lên.
Xương tay của Trịnh Vân Siêu đột nhiên bị vỡ nát khiến hắn ta đau đến nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
“Anh...không phải anh là thuật pháp gia sao, sao sức lực lại mạnh như vậy”, Trịnh Vân Siêu gào thét, hai chân không ngừng khua đi khua lại, đó là bởi vì đau quá không chịu nổi.
Nghe thấy lời của Trịnh Vân Siêu, Trịnh Sở không đáp lại lời của hắn ta, lạnh giọng nói: “Năm đó tôi coi cậu là bạn, cậu lại đẩy tôi xuống vách núi, tôi sẽ cho cậu cảm nhận nỗi đau mà tôi từng phải chịu đựng”.
Vừa dứt lời, tay phải của Trịnh Sở lóe lên một tia sáng trắng đánh vào ngực Trịnh Vân Siêu.
Phốc.
Âm thanh cực lớn lại vang lên, mọi người có mặt đều đã quen với âm thanh này, tất cả đều đứng ngây người ở chỗ cũ.
Khi cú đấm của Trịnh Sở trúng vào người Trịnh Vân Siêu, trong đầu hắn ta lại bắt đầu hiện ra rất nhiều cảnh tượng.
Dường như hắn ta đã thoát ly khỏi trái đất này đến một thế giới xa lạ.
Trong thế giới này muôn loài yêu ma quỷ quái ở khắp nơi, đang rượt đuổi truy sát lẫn nhau.
Hắn ta vừa chạy vừa cảm nhận được nỗi đau cơ thể khi bị đám quái thú đâm thủng, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Trong thế giới thực tại.
Đám người xung quanh nhìn thấy Trịnh Vân Siêu nhắm chặt hai mắt lại, trên trán đầm đìa mồ hôi nhưng trong miệng lại phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến bọn họ cảm thấy kỳ quái.
Không lâu sau, trên da của Trịnh Vân Siêu bắt đầu xuất hiện từng đường vân nhỏ màu đỏ.
Đường vân màu đỏ lan khắp cơ thể Trịnh Vân Siêu, đôi lúc có thể nhìn thấy những hạt máu đang lưu động trong đường vân màu đỏ ở bên trong.
Hạt máu là máu trong người Trịnh Vân Siêu sau khi bị tra tấn bởi những đường vân màu đỏ kết thành hình khối.
“A!”
Không lâu sau, Trịnh Vân Siêu không thể chịu nổi cơn đau này nữa, những đường vân màu đỏ trên khắp cơ thể nổ tung như thể bom vậy.
Bang bang bang.
Sau bốn năm âm thanh liên tiếp, thân thể vô cùng rắn chắc của Trịnh Vân Siêu hóa thành một khối thịt nát vụn, mùi máu tanh nồng nặc bay khắp không gian.
Thấy thủ đoạn mà Trịnh Sở thi triển ra, mặt sáu tên võ giả cảnh giới minh kình đi theo Trịnh Vân Siêu tái mét đi.
Có vài tên sợ đến nỗi hai chân mềm nhũm, có vài tên tim đập rất nhanh, số còn lại thì trực tiếp ngã xuống đất vì sợ.
“Anh Trịnh, chúng tôi vô tội”.
“Là Trịnh Thiên phái chúng tôi tới”.
Khuôn mặt bọn họ vô cùng hoảng hốt, trong lòng căng thẳng, nỗi sợ hãi tràn ngập khắp lồng ngực.
Trịnh Sở nhìn họ với vẻ mặt lãnh đạm, nói: “Chết!”
Vừa dứt lời, mặt bọn họ duy trì dáng vẻ sợ hãi, thân thể vô lực ngã xuống đất.
Khi Trịnh Sở hét ra chữ chết, tim bọn họ liền ngừng đập.
Giải quyết xong đám người này, Trịnh Sở nhìn vào Tạ Bá Ngọc bị thương toàn thân, nói: “Lão Tạ, ông không sao chứ?”
Sau khi uống xong đan dược của Trịnh Sở, vết thương trên người Tạ Bá Ngọc đã cải thiện hơn chút, nhưng ông ta vẫn bị thương nặng.
Nhanh nhất thì phải đến mai mới có chuyển biến tốt.
“Không sao, tôi nghĩ mai là tôi ổn rồi”, Tạ Bá Ngọc nở nụ cười hiền hậu.
“Giao hai người Hứa Thanh Vân, Tạ Phi Phi cho ông bảo vệ đó”, nói xong lời này, Trịnh Sở đứng dậy rời khỏi biệt thự.
Thấy Trịnh Sở sắp đi, Hứa Thanh Vân mở miệng nói: “Trịnh Sở, anh đi đâu vậy?”
Trong lòng cô có dự cảm không lành, cô cảm thấy Trịnh Sở sẽ đến Vân Châu tìm nhà họ Trịnh tính sổ.
Nhà họ Trịnh Vân Châu là sự tồn tại đáng sợ, cho dù Trịnh Sở có mạnh đến đâu Hứa Thanh Vân cũng không tin Trịnh Sở có thể giành chiến thắng.
Tạ Phi Phi mở miệng nói: “Anh rể, hay là chúng ta chạy trốn đi, đừng tự đi tìm đường chết nữa”.
Trong lòng cô ấy cũng cảm thấy Trịnh Sở gây hấn với nhà họ Trịnh Vân Châu căn bản là không có khả năng.
Sau khi uống đan dược mà Trịnh Sở cho, Tạ Bá Ngọc cảm thấy thương thế trong người dần dần tốt lên.
Ông ta nhìn Trịnh Sở, nói bằng giọng điệu cung kính: “Cậu Trịnh, tôi đi cùng với cậu nhé?”
Trịnh Sở lắc đầu, từ chối nói: “Một mình tôi đi là được rồi”.
Vừa dứt lời, anh cất bước đi về phía núi Cổ Lâm.
Núi Cổ Lâm, mây mù giăng lối như chốn thần tiên vậy khiến cho con người ta vừa nhìn liền chìm đắm ở đây.
Trịnh Sở đứng ở trong biệt thự nhìn Trần Anh đang canh giữ bên trong biệt thự, hai mắt đờ đẫn, cơ thể phát ra cỗ khí tức hung ác.
Bình luận facebook