Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211: Bom nổ
Hứa Thanh Vân nhìn vào Tạ Phi Phi, quan tâm nói: “Không bị thương chứ?”
Tạ Phi Phi lắc lắc đầu, nói: “Không sao, em chỉ bị thương chút thôi”.
Hứa Thanh Vân vẫn chưa yên tâm nên nhờ Trịnh Sở điều trị cho Tạ Phi Phi.
Trịnh Sở nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Không sao, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại”.
Lúc anh nói lời này, vẻ mặt anh chìm trong dòng suy nghĩ rốt cuộc nguyên nhân là gì, tại sao tủ lạnh trong phòng bếp lại đột nhiên phát nổ.
Trong lòng Hứa Thanh Vân cũng cảm thấy kỳ quái, theo lý mà nói, cho dù đồ điện trong biệt thự đã lâu không dùng cũng không thể phát nổ được.
Bốp bốp bốp.
Bên ngoài biệt thự, có người mang theo nụ cười nhè nhẹ vỗ tay đi về phía biệt thự.
Sau lưng hắn ta có sáu tên võ giả cảnh giới minh kình.
Lúc này, sáu tên võ giả trói chặt Tạ Bá Ngọc bằng những sợi dây gai dày như thể đang xách lợn lên vậy.
Thấy cảnh tượng này, ba người Trịnh Sở, Hứa Thanh Vân, Tạ Phi Phi đều sửng sốt.
“Anh Trịnh, lâu rồi không gặp, anh nhớ tôi không”, Trịnh Vân Siêu nở nụ cười thân thiết, hắn ta đã đến trước biệt thự
Hắn ta vừa bước vào liền nhìn thấy làn khói đen dày đặc cuồn cuộn bốc lên từ phòng bếp liền nói: “Là ai lắp thuốc nổ vậy, sao vẫn chưa nổ chết người?”
Trịnh Sở nhìn vào Trịnh Vân Siêu, chau mày nói với vẻ lạnh lùng: “Cậu cư nhiên dám xuất hiện trước mặt tôi”.
Sự chán ghét của anh đối với Trịnh Vân Siêu không kém so với Trịnh Thiên là bao.
Trịnh Vân Siêu cười ha hả, trên mặt hắn ta mang theo nụ cười giả dối, hắn ta nhìn vào mắt Trịnh Sở, nói: “Anh ghét tôi à?”
Nói xong câu này hắn ta dừng một chút rồi cười ha hả: “Nhưng tôi không ghét anh, tôi vẫn phải cảm ơn anh, năm đó nếu không phải là Trịnh Thiên giao cho tôi làm nhiệm vụ này, không chừng bây giờ tôi vẫn làm mấy việc vặt vãnh ở nhà họ Trịnh”.
Trịnh Sở nghe thấy lời của Trịnh Vân Siêu, lạnh giọng nói: “Cậu khiến tôi quá thất vọng”.
“Anh là cái thá gì? Anh thấy vọng liên quan gì tới tôi?”, Trịnh Vân Siêu cười ha hả, vỗ tay nói: “Ném tên này vào cho tôi, lát nữa trực tiếp cho nổ tung cả tòa biệt thự này”.
Vừa dứt lời, Tạ Bá Ngọc bị trói như thể chiếc bánh tét bị sáu tên võ giả cảnh giới minh kình ném vào trong biệt thự.
Lúc này, toàn thân Tạ Bá Ngọc từ trên xuống dưới bị thương nặng, chỉ riêng trên mặt đã có sáu bảy vết.
Ông ta bị đám võ giả nặng nề ném vào trong biệt thự, phát ra tiếng kêu rên: “Ôi, đau”.
Thấy bộ dạng của Tạ Bá Ngọc, Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi lập tức tiến lên trước cởi trói trên người ông ta.
Phốc.
Sau khi cởi bỏ sợi dây gai bọn họ liền thấy miệng vết thương trên người Tạ Bá Ngọc không ngừng chảy ra máu tươi, trong nháy mắt sàn nhà biệt thự đã nhuốm thành màu đỏ.
Thấy cảnh tượng này, Trịnh Sở biết rằng nếu anh còn không ra tay, Tạ Bá Ngọc chắc chắn sẽ chết ở đây.
Anh vội vàng lấy ra một viên đan dược to bằng ngón tay út từ trong ngực ra nhét vào miệng Tạ Bá Ngọc.
Thấy hành động của Trịnh Sở, trong mắt Trịnh Vân Siêu lộ ra vẻ khinh thường, hắn ta cười khẩy nói: “Anh Trịnh, anh cho rằng mình là thần y sao? Cho dù là thần y, anh cho rằng mình có thể cứu được chắc?”
Nói xong lời này, hắn ta dừng lại rồi nói tiếp: “Nếu chỗ dựa của anh đã bị tôi giải quyết rồi, anh còn có ai để dựa vào? Mau gọi ra đây xem nào”.
Trịnh Vân Siêu coi Tạ Bá Ngọc là chỗ dựa của Trịnh Sở, sở dĩ Trịnh Sở kiêu căng hống hách như vậy là bởi vì có Tạ Bá Ngọc chống lưng.
Nghe thấy lời của Trịnh Vân Siêu, Trịnh Sở lạnh giọng nói: “Cậu đang tự tìm đường chết”.
Nghe thấy lời của Trịnh Sở, Trịnh Vân Siêu và sáu tên võ giả cảnh giới minh kình bên cạnh như thể nghe được cậu chuyện buồn cười nhất thiên hạ vậy.
Bọn họ cười ha hả, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, nói với Trịnh Sở: “Chết đến nơi rồi vẫn còn già mồm”.
“Đến lúc đó cho nổ tung cả biệt thự, thiêu cháy bốn người các người thành tro”.
“Nổ cho tôi”, Trịnh Vân Siêu nở một nụ cười giả tạo, nói xong câu này, hắn ta nhìn vào biểu cảm của đám người Trịnh Sở, Hứa Thanh Vân, Tạ Phi Phi.
Hắn ta muốn thấy vẻ mặt sợ hãi của đám người Trịnh Sở khi sắp phải đối diện với cái chết.
Tuy nhiên đám người Trịnh Sở, Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi lại trông rất bình tĩnh, căn bản không thể cảm nhận được cái chết sắp đến.
Thấy cảnh tượng này, Trịnh Vân Siêu quát mắng tên thuộc hạ phía sau: “Còn không mau nổ cho tôi”.
Nghe thấy lời của Trịnh Vân Siêu đám thuộc hạ lập tức ấn nút.
Ngay sau đó một tràng âm thanh tít tít tít phát ra từ bên trong biệt thự.
Đây là âm thanh đếm ngược của bom nổ, khi kết thúc nó sẽ phát nổ.
“Xem anh còn có thể giả vờ được bao lâu”, Trịnh Vân Siêu không muốn dùng vũ lực giết chết Trịnh Sở, hắn ta cảm thấy như vậy làm bẩn tay mình, dùng bom nổ vẫn tốt hơn.
Đám người Hứa Thanh Vân, Tạ Phi Phi, Tạ Bá Ngọc biết thủ đoạn của Trịnh Sở rất mạnh có thể bảo vệ an nguy của bọn họ, vì thế bọn họ không hề sợ hãi.
Khi tiếng bíp của quả bom vang lên, Trịnh Sở mở rộng thần thức của mình tìm kiếm vị trí chính xác của quả bom.
Chẳng mấy chốc, anh liền biết được nơi cất giấu quả bom, là ở hai bên cổng chính.
Thảo nào Trịnh Vân Siêu và đám thuộc hạ không chịu vào trong biệt thự mà luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Trịnh Sở vung tay phải lên, quả bom hẹn giờ đột nhiên bị băng bao phủ, thuốc nổ trong quả bom bị ngâm trong băng không nổ được.
Thấy thủ đoạn mà Trịnh Sở thi triển ra, thần sắc Trịnh Vân Siêu có chút kinh ngạc: “Không ngờ rằng anh lại biết thuật pháp, xem ra sau khi rơi xuống vách núi anh lại gặp được những cơ hội mới rồi”.
Nói xong lời này hắn ta liền bật cười: “Trịnh Sở, anh phải cảm ơn tôi cho thật tốt đi, nếu không cả đời này anh sẽ chỉ là một tên phế vật”.
Lời của Trịnh Vân Siêu thực sự rất ghê tởm, ghê tởm đến nỗi khiến cho người ta cảm kích đến da đầu ngứa ran.
Bị đẩy xuống vách núi, đại nạn không chết còn phải cảm ơn đối phương, đúng là đầu hắn ta có vấn đề mà.
Tạ Phi Phi thực sự không thể chịu nổi lời nói của Trịnh Vân Siêu nữa, mở miệng nói: “Con người anh thật ghê tởm, lời này mà cũng có thể nói ra khỏi miệng được”.
Tạ Phi Phi lắc lắc đầu, nói: “Không sao, em chỉ bị thương chút thôi”.
Hứa Thanh Vân vẫn chưa yên tâm nên nhờ Trịnh Sở điều trị cho Tạ Phi Phi.
Trịnh Sở nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Không sao, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại”.
Lúc anh nói lời này, vẻ mặt anh chìm trong dòng suy nghĩ rốt cuộc nguyên nhân là gì, tại sao tủ lạnh trong phòng bếp lại đột nhiên phát nổ.
Trong lòng Hứa Thanh Vân cũng cảm thấy kỳ quái, theo lý mà nói, cho dù đồ điện trong biệt thự đã lâu không dùng cũng không thể phát nổ được.
Bốp bốp bốp.
Bên ngoài biệt thự, có người mang theo nụ cười nhè nhẹ vỗ tay đi về phía biệt thự.
Sau lưng hắn ta có sáu tên võ giả cảnh giới minh kình.
Lúc này, sáu tên võ giả trói chặt Tạ Bá Ngọc bằng những sợi dây gai dày như thể đang xách lợn lên vậy.
Thấy cảnh tượng này, ba người Trịnh Sở, Hứa Thanh Vân, Tạ Phi Phi đều sửng sốt.
“Anh Trịnh, lâu rồi không gặp, anh nhớ tôi không”, Trịnh Vân Siêu nở nụ cười thân thiết, hắn ta đã đến trước biệt thự
Hắn ta vừa bước vào liền nhìn thấy làn khói đen dày đặc cuồn cuộn bốc lên từ phòng bếp liền nói: “Là ai lắp thuốc nổ vậy, sao vẫn chưa nổ chết người?”
Trịnh Sở nhìn vào Trịnh Vân Siêu, chau mày nói với vẻ lạnh lùng: “Cậu cư nhiên dám xuất hiện trước mặt tôi”.
Sự chán ghét của anh đối với Trịnh Vân Siêu không kém so với Trịnh Thiên là bao.
Trịnh Vân Siêu cười ha hả, trên mặt hắn ta mang theo nụ cười giả dối, hắn ta nhìn vào mắt Trịnh Sở, nói: “Anh ghét tôi à?”
Nói xong câu này hắn ta dừng một chút rồi cười ha hả: “Nhưng tôi không ghét anh, tôi vẫn phải cảm ơn anh, năm đó nếu không phải là Trịnh Thiên giao cho tôi làm nhiệm vụ này, không chừng bây giờ tôi vẫn làm mấy việc vặt vãnh ở nhà họ Trịnh”.
Trịnh Sở nghe thấy lời của Trịnh Vân Siêu, lạnh giọng nói: “Cậu khiến tôi quá thất vọng”.
“Anh là cái thá gì? Anh thấy vọng liên quan gì tới tôi?”, Trịnh Vân Siêu cười ha hả, vỗ tay nói: “Ném tên này vào cho tôi, lát nữa trực tiếp cho nổ tung cả tòa biệt thự này”.
Vừa dứt lời, Tạ Bá Ngọc bị trói như thể chiếc bánh tét bị sáu tên võ giả cảnh giới minh kình ném vào trong biệt thự.
Lúc này, toàn thân Tạ Bá Ngọc từ trên xuống dưới bị thương nặng, chỉ riêng trên mặt đã có sáu bảy vết.
Ông ta bị đám võ giả nặng nề ném vào trong biệt thự, phát ra tiếng kêu rên: “Ôi, đau”.
Thấy bộ dạng của Tạ Bá Ngọc, Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi lập tức tiến lên trước cởi trói trên người ông ta.
Phốc.
Sau khi cởi bỏ sợi dây gai bọn họ liền thấy miệng vết thương trên người Tạ Bá Ngọc không ngừng chảy ra máu tươi, trong nháy mắt sàn nhà biệt thự đã nhuốm thành màu đỏ.
Thấy cảnh tượng này, Trịnh Sở biết rằng nếu anh còn không ra tay, Tạ Bá Ngọc chắc chắn sẽ chết ở đây.
Anh vội vàng lấy ra một viên đan dược to bằng ngón tay út từ trong ngực ra nhét vào miệng Tạ Bá Ngọc.
Thấy hành động của Trịnh Sở, trong mắt Trịnh Vân Siêu lộ ra vẻ khinh thường, hắn ta cười khẩy nói: “Anh Trịnh, anh cho rằng mình là thần y sao? Cho dù là thần y, anh cho rằng mình có thể cứu được chắc?”
Nói xong lời này, hắn ta dừng lại rồi nói tiếp: “Nếu chỗ dựa của anh đã bị tôi giải quyết rồi, anh còn có ai để dựa vào? Mau gọi ra đây xem nào”.
Trịnh Vân Siêu coi Tạ Bá Ngọc là chỗ dựa của Trịnh Sở, sở dĩ Trịnh Sở kiêu căng hống hách như vậy là bởi vì có Tạ Bá Ngọc chống lưng.
Nghe thấy lời của Trịnh Vân Siêu, Trịnh Sở lạnh giọng nói: “Cậu đang tự tìm đường chết”.
Nghe thấy lời của Trịnh Sở, Trịnh Vân Siêu và sáu tên võ giả cảnh giới minh kình bên cạnh như thể nghe được cậu chuyện buồn cười nhất thiên hạ vậy.
Bọn họ cười ha hả, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, nói với Trịnh Sở: “Chết đến nơi rồi vẫn còn già mồm”.
“Đến lúc đó cho nổ tung cả biệt thự, thiêu cháy bốn người các người thành tro”.
“Nổ cho tôi”, Trịnh Vân Siêu nở một nụ cười giả tạo, nói xong câu này, hắn ta nhìn vào biểu cảm của đám người Trịnh Sở, Hứa Thanh Vân, Tạ Phi Phi.
Hắn ta muốn thấy vẻ mặt sợ hãi của đám người Trịnh Sở khi sắp phải đối diện với cái chết.
Tuy nhiên đám người Trịnh Sở, Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi lại trông rất bình tĩnh, căn bản không thể cảm nhận được cái chết sắp đến.
Thấy cảnh tượng này, Trịnh Vân Siêu quát mắng tên thuộc hạ phía sau: “Còn không mau nổ cho tôi”.
Nghe thấy lời của Trịnh Vân Siêu đám thuộc hạ lập tức ấn nút.
Ngay sau đó một tràng âm thanh tít tít tít phát ra từ bên trong biệt thự.
Đây là âm thanh đếm ngược của bom nổ, khi kết thúc nó sẽ phát nổ.
“Xem anh còn có thể giả vờ được bao lâu”, Trịnh Vân Siêu không muốn dùng vũ lực giết chết Trịnh Sở, hắn ta cảm thấy như vậy làm bẩn tay mình, dùng bom nổ vẫn tốt hơn.
Đám người Hứa Thanh Vân, Tạ Phi Phi, Tạ Bá Ngọc biết thủ đoạn của Trịnh Sở rất mạnh có thể bảo vệ an nguy của bọn họ, vì thế bọn họ không hề sợ hãi.
Khi tiếng bíp của quả bom vang lên, Trịnh Sở mở rộng thần thức của mình tìm kiếm vị trí chính xác của quả bom.
Chẳng mấy chốc, anh liền biết được nơi cất giấu quả bom, là ở hai bên cổng chính.
Thảo nào Trịnh Vân Siêu và đám thuộc hạ không chịu vào trong biệt thự mà luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Trịnh Sở vung tay phải lên, quả bom hẹn giờ đột nhiên bị băng bao phủ, thuốc nổ trong quả bom bị ngâm trong băng không nổ được.
Thấy thủ đoạn mà Trịnh Sở thi triển ra, thần sắc Trịnh Vân Siêu có chút kinh ngạc: “Không ngờ rằng anh lại biết thuật pháp, xem ra sau khi rơi xuống vách núi anh lại gặp được những cơ hội mới rồi”.
Nói xong lời này hắn ta liền bật cười: “Trịnh Sở, anh phải cảm ơn tôi cho thật tốt đi, nếu không cả đời này anh sẽ chỉ là một tên phế vật”.
Lời của Trịnh Vân Siêu thực sự rất ghê tởm, ghê tởm đến nỗi khiến cho người ta cảm kích đến da đầu ngứa ran.
Bị đẩy xuống vách núi, đại nạn không chết còn phải cảm ơn đối phương, đúng là đầu hắn ta có vấn đề mà.
Tạ Phi Phi thực sự không thể chịu nổi lời nói của Trịnh Vân Siêu nữa, mở miệng nói: “Con người anh thật ghê tởm, lời này mà cũng có thể nói ra khỏi miệng được”.
Bình luận facebook