• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (5 Viewers)

  • Chương 136-140

Chương 136: Rất giống vợ chồng son đang cãi nhau

“Ừ, rất tốt, vậy bây giờ cô muốn đưa cho tôi tất cả 100 vạn này sao?”

“Làm sao có thể? Tôi chỉ có thể dự chi nửa năm, tôi không cần sống sao? Anh đưa số tài khoản cho tôi, tôi chuyển cho anh trước một học kỳ, còn lại để sau hãy nói.”

Tâm tình Ôn Hủ Hủ đang tốt, lập tức vì những lời này của Hoắc Tư Tước mà rơi xuống đáy vực, cô rất muốn cúp điện thoại.

Hắn còn đòi trả toàn bộ?

Sao hắn không đi cướp đi? Gian thương!!

Cũng may, tên đàn ông chó này tương đối thức thời. Khi nghe ra giọng nói của cô không tốt, hắn cũng không lên tiếng, tiện tay gửi số tài khoản qua.

Gửi xong, Hoắc Tư Tước còn nói một câu: "Đúng rồi, hôm nay nhớ đi đón con.”

“Sao anh không đi?”

Ôn Hủ Hủ nghe được, theo phản xạ có điều kiện hỏi ngược lại hắn.

Hoắc Tư Tước cầm ly cà phê, liền tức cười: "Cô là mẹ của bọn nhỏ, cô không thể đi đón sao?”

“Vậy anh vẫn là cha của đứa nhỏ, sao anh không đi đón?”

““Tôi có việc!”

"Nói như tôi không có sao, bây giờ tôi vẫn còn ở trong bệnh viện. Hoắc Tư Tước, tôi nói với anh, bây giờ tôi cũng phải đi làm, không có nhiều thời gian như vậy. Chuyện đón con, chúng ta phải chia ra, một ba năm anh đón, hai bốn sáu tôi đón, cứ quyết định vậy đi."

Ôn Hủ Hủ nói xong, không chút do dự liền cúp điện thoại.

Hắn tức giận vừa đưa cà phê đến bên môi: "......”

Liền trợn tròn mắt?

Đường đường một đại tổng tài có tài sản hơn trăm tỷ, còn dùng thủ đoạn dơ bẩn để lấy 100 vạn của cô.

Tiểu Lâm đột nhiên cảm thấy có chút hả hê......

——

Chiều nay Ôn Hủ Hủ đúng là không có thời gian đi đón con.

Vì cô đã bị vài bác sĩ giữ lại trong bệnh viện.

“Bác sĩ Nancy, hóa ra cô chính là bác sĩ đến từ Clear tiếng tăm lừng lẫy. Thật tốt quá, cuối cùng tôi cũng gặp được cô ở ngoài.”

“Tôi cũng vậy, lại còn ở khoa nội của chúng ta, tôi rất vui.”

"Bác sĩ Nancy, tôi có thể hỏi cô một số câu hỏi về y học không?"

Những bác sĩ này nhìn thấy cô, như một vị đại thần đột nhiên nhảy dù đến nơi này, bọn họ đều hết sức vui vẻ cùng kích động, vây quanh cô không muốn buông tha.

Tấm lòng của mọi người Ôn Hủ Hủ khó mà từ chối, chỉ có thể nói chuyện với bọn họ: "Có thể, nhưng tôi chỉ am hiểu Trung y, còn Tây y có thể sẽ không giúp được gì.”

“Không sao, chỗ chúng ta thiếu chính là trung y.”

"Đúng vậy, bác sĩ Nancy, cô không biết đấy thôi, ở chỗ chúng ta có rất nhiều bệnh nhân hi vọng được trị liệu bằng trung y, đặc biệt là những người lớn tuổi và có tiền."

“Ví dụ như viện dưỡng lão phải không?”

Bỗng nhiên có người ở trong đám người nhẹ giọng xen vào một câu.

Viện dưỡng lão?

Bệnh viện này, còn có viện dưỡng lão sao?

Ôn Hủ Hủ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nữ y tá có làn da trắng nõn dáng người cao gầy: "Đó là đâu? Cô là người của bệnh viện chúng ta sao?"

“Đúng vậy, nó thuộc bệnh viện chúng ta, nhưng trong đó đều là người có tiền.”

"Đúng vậy đúng vậy. Bác sĩ Nancy, nếu chúng ta đối xử tốt với bệnh nhân ở đó, bệnh viện sẽ thưởng cho khoa nội chúng ta rất nhiều tiền."

Câu cuối thành công hấp dẫn Ôn Hủ Hủ.

Cô vừa ứng 60 vạn, cộng thêm 40 vạn tiền gửi ngân hàng vốn có của cô. Nếu cùng chuyển cho người đàn ông chó kia, thì cô không còn tiền.

Cho nên, tiền thưởng gì gì đó, thật sự đối với cô có sức hấp dẫn rất lớn.

“Thật sao? Vậy...... Nếu được ngày mai cô có thể dẫn tôi qua xem không?”

"Được, được, bác sĩ Nancy y thuật của cô tốt như vậy, cô nhất định có thể chữa khỏi cho những người đó.”

Các bác sĩ và y tá rất vui khi nghe điều này.

Ôn Hủ Hủ cũng nở nụ cười......

——

Hai tiếng sau, đã đến giờ bọn nhỏ tan học.

Trong tòa nhà Hoắc thị, Hoắc Tư Tước nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, đành phải tạm dừng công việc lại. Sau đó cầm chìa khóa xe rời khỏi văn phòng.

“Tổng giám đốc, ngài muốn đi đón tiểu thiếu gia sao?”

“Ừ.”

“Vậy lát nữa ngài còn tới không?”

Lâm Tử Dương cầm một xấp văn kiện lớn hỏi.

Chuyện này, thật ra trước khi Mặc Bảo gặp chuyện không may. Hoắc Tư Tước vẫn luôn không tự mình đi vì hắn quá bận rộn, thời gian nhà trẻ tan học lại là hơn bốn giờ.

Cho nên, hắn đều cho vệ sĩ qua đón.

Nhưng từ khi Mặc Bảo xảy ra chuyện.

Tuy rằng khi đó, ba con bọn họ còn chưa nhận nhau. Nhưng sau khi trải qua lần đó, Hoắc Tư Tước ý thức được cho dù là con trai của Hoắc Tư Tước cũng sẽ có người dám động thủ.

Bắt đầu từ lúc đó, hắn mỗi ngày đều sẽ tự mình đi đón bọn nhỏ.

Hơn nữa, hắn còn cho nhà trẻ thêm chức năng quét vân tay mới được đón học sinh.

“Ừ, sẽ trở lại.”

Hoắc tư Tước nghe được câu hỏi của Lâm Dương Tử. Hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay và trả lời.

Bây giờ là bốn giờ rưỡi, đón mấy đứa nhỏ về nhà là khoảng năm giờ rưỡi. Lúc đó, người phụ nữ chết tiệt kia hẳn là cũng về rồi, đến lúc đó để cô chăm sóc ba đứa nhỏ, hắn sẽ có thời gian trở về tiếp tục làm việc của mình.

Hoắc Tư Tước nhanh chóng rời khỏi công ty.

Mà hắn không có phát hiện chính là, hắn rất tự nhiên sắp xếp mọi thứ. Ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện ra .

Hắn đã hoàn toàn sắp xếp người phụ nữ kia vào trong cuộc sống cô đơn buồn tẻ của hắn!
Chương 137: Thấy cô sinh con cho người đàn ông khác liền tức giận!

Hoắc Tư Tước đi nhà trẻ.

“Hoắc tiên sinh, chào buổi chiều.”

“Hoắc tiên sinh, hai con trai sinh đôi của ngài đã ở bên trong chờ, vậy tôi sẽ gọi bọn họ ra.”

Trải qua sự kiện lần trước, người nhà trẻ này đã biết ba Hoắc Dận rốt cuộc là ai. Vì vậy mỗi lần Hoắc Tư Tước tới, những giáo viên này đều ân cần chào hỏi hắn.

Hoắc Tư Tước thờ ơ nhìn, đóng cửa xe đi thẳng vào nhà trẻ.

“Ba, ba tới đón chúng con rồi.”

Vừa tiến vào, quả nhiên hắn thấy được hai con trai sinh đôi của mình đang nắm tay nhau cùng đi ra.

Bên cạnh, còn dắt theo một cô bé nhỏ.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy, không nhịn được lông mày liềnnhíu lại.

Cô bé này thật ra rất ưa nhìn, như được tạc bằng hồng ngọc, giống như búp bê sứ, đôi mắt to đen láy như quả nho, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, khi cười có thể lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ.

Cô bé này, có phải lớn lên giống ba của mình không?

Là vì ba cô bé rất đẹp, cho nên người phụ nữ chết tiệt kia mới yêu ba cô bé? Cuối cùng sinh ra cô bé?

Đồ đàn bà ghê tởm!

Hoắc Tư Tước bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình lại có một cái gai.

“Ba? Ba làm sao vậy? Đi thôi.”

Ba đứa nhỏ đi tới, thấy ba mình đứng bất động ở nơi đó. Mặc Bảo tiến lên lắc lắc bàn tay to của ba.

Hoắc Tư Tước lúc này mới phục hồi tinh thần, hắn nhìn chằm chằm bên chân thấy mấy đứa nhỏ đang đứng như mấy cái bánh pudding nhỏ. Không chút do dự, hắn đưa tay dắt hai đứa nhỏ đi ra.

Mặc Bảo: "......”

Hoắc Dận: "......”

Nhược Nhược bị bỏ lại một mình, đôi mắt to vừa nãy còn tràn ngập ý cười đã lập tức đỏ lên.

Ba không thích cô bé. Nhìn xem, hắn tới nhà trẻ chỉ cần các anh trai, cũng không cần cô bé. Mẹ đâu? Nhược Nhược muốn mẹ.

Cô bé rất nhạy cảm. Sau khi bị ba vứt bỏ, lập tức thu cái miệng nhỏ lại, tròng mắt đen nhánh chứa đầy nước mắt, bắt đầu tìm bóng dáng mẹ khắp nơi.

Mặc Bảo thấy vậy, cậu bé lấy lại bình tĩnh rút bàn tay nhỏ của mình ra: "Ba, em gái là con gái. Ba phải dắt em gái.”

Hoắc Tư Tước từ trên cao nhìn xuống: "Không phải ba đang dắt hai con sao?”

“Oa...... Oa......”

Lời này vừa nói ra, Nhược Nhược nhịn không được nữa ủy khuất khóc lớn.

Mặc Bảo thấy vậy vội vàng đi qua ôm lấy em gái: "Không khóc không khóc, Nhược Nhược, ngoan, chúng ta không khóc. Anh trai cũng không cho ba dắt, anh trai dắt Nhược Nhược.”

Hoắc Dận lúc này cũng tức giận!

Hắn ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm ba: "Ba, ba nên dắt em gái đi!"

“Con là con của ba, ba đương nhiên phải nắm tay con.”

“...... Nhưng Nhược Nhược là con gái!”

Hoắc Dận tranh cãi kịch liệt, ngay cả cái cổ nhỏ cũng đỏ bừng.

Hoắc Tư Tước: "......”

Mắt thấy người vây xem bốn phía ngày càng nhiều. Cuối cùng, hắn vẫn dùng khuôn mặt lạnh lùng đi qua đến bên cạnh cô bé kia: "Được rồi, theo chú ra ngoài trước.”

Hắn đưa tay ra, chuẩn bị dắt tay cô bé.

Nhưng lúc này cô bé nhỏ đã bị hắn làm tổn thương, không còn muốn đến gần hắn nữa.

Nhược Nhược tựa vào bờ vai nho nhỏ của anh trai, nước mắt lưng tròng buồn bã thì thầm: “Anh à, tại sao ba lại không thích Nhược Nhược?”

Mặc Bảo: "Không phải ba không thích, là bởi vì ba còn không biết Nhược Nhược cũng là con của ba. Nhược Nhược ngoan, chúng ta không tức giận có được không? Coi như là vì mẹ.”

Vì mẹ.

Những lời này cũng chạm đến trái tim của cô bé.

Vì thế Nhược Nhược đi theo anh trai ra ngoài. Chỉ có điều, cô bé không còn tỏ vẻ thân thiết với ba nữa, càng không thèm nhìn ba.

Nửa giờ sau, Hoàng Đình số 1 vịnh Thiển Thủy.

“Được rồi, tới rồi. Mấy đứa các con đi xuống đi, ba còn có việc.”

Sau khi Hoắc Tư Tước dừng xe trước cửa nhà, có thể là do lúc này ngọn lửa tà ác trong lòng hắn đã qua.

Vì vậy, khi vừa bước xuống xe, hắn nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi sau xe vẫn còn cúi gằm mặt trông rất tiều tuỵ. Hắn lập tức đưa tay ôm cô bé xuống.

Nhưng cô bé nhỏ này vừa thấy hắn tới.

Bỗng nhiên né tránh hắn, sau đó dắt anh trai đi xuống.

“Anh, khi nào chúng ta về nhà? Anh có thể gọi điện thoại hỏi mẹ một chút không? Khi nào mẹ đến?”

Nhược Nhược vừa đi xuống tới trước mặt hắn, cô bé nước mắt lưng tròng dùng giọng điệu trẻ con hỏi anh trai.

Cô bé nhỏ này, không cho hắn chút mặt mũi nào?

Hoắc Tư Tước không khỏi ngượng ngùng.

Cũng may, lúc này Mặc Bảo dỗ dành cô bé: "Sau khi tan làm mẹ sẽ về, Nhược Nhược đừng vội.”

Lúc này cô bé mới nức nở gật đầu: "Được.”

Sau đó, cô bé liền đi theo anh trai vào.

Từ đầu đến cuối, không hề liếc mắt nhìn ba một cái.

Hoắc Tư Tước từ phía sau nhìn thấy, đột nhiên lại cảm thấy khó chịu.

Hắn đã từng để ý đến cô bé nhỏ này. Mặc dù cô bé sợ hắn, nhưng lúc hắn không để ý, cô bé vẫn lén nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn.

Dáng vẻ đó giống như một con thỏ nhỏ nhát gan.

Cô bé tuy rằng rất sợ nhìn thấy con sói lớn này, thế nhưng cô bé lại rất háo hức với điều đó.

Nhiều lần, hắn đều có thể thấy rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ của cô bé, để lộ ra vẻ mặt chờ mong mừng rỡ, tựa hồ chỉ cần hắn nhìn cô bé còn nhiều thì cô bé càng vui vẻ.

Nhưng bây giờ, cô ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn.
Chương 138: Cô để lại ánh sáng cho hắn

Hoắc Tư Tước cuối cùng thông báo cho Ôn Hủ Hủ, bảo cô trở về.

Ôn Hủ Hủ đột nhiên nhận được điện thoại. Cô còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện nghiêm trọng gì, nhanh chóng từ bệnh viện trở về.

Khi cô vừa trở về, cô con gái của cô đang khóc lóc liền nhào về phía cô.

“Mẹ, mẹ cuối cùng cũng đã về. Chúng ta mau về nhà đi, không ở đây nữa.”

Nhược nhược khóc rất thương tâm. Ngay khi nhìn thấy mẹ, cô bé liền kéo mẹ đi ra ngoài, một khắc cũng không cho mẹ ở lại đây.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy có chút kỳ quái.

Có chuyện gì vậy? Cô con gái nhỏ của cô trước kia không phải vẫn luôn muốn ở lại chỗ ba sao?

Ôn Hủ Hủ nhìn về phía hai đứa con trai ở phía sau mình: "Mặc Bảo, Dận Dận, em gái các con làm sao vậy?”

Mặc Bảo: "......”

Hoắc Dận: "......”

Vẫn là Hoắc Dận tiến lên, nói đơn giản một lần: "Mẹ, đều là lỗi của ba, con sẽ nói chuyện với ba.”

Lời ít ý nhiều, tiếp tục phương thức nói chuyện trước sau như một của cậu.

Nhưng Ôn Hủ Hủ là người thông minh, cô vừa nghe liền hiểu được. Lập tức cô nhìn con gái đang ở trong lòng mình khóc đến nước mũi tèm lem. Cô đau lòng không chịu được.

Đúng vậy, Cô bé chịu ủy khuất trước mặt ba, còn không phải bởi vì mẹ sao?

Ôn Hủ Hủ cảm thấy khó chịu bắt đầu tự trách. Có phải cô không nên ích kỷ như vậy? Việc để ba con họ nhận ra nhau là quyền lợi của cô bé.

Tại sao cô lại để cho con gái còn nhỏ tuổi như vậy đã phải theo cô chịu loại oan ức này?

Ôn Hủ Hủ hạ quyết tâm, vì thế cô ôm con gái đang khóc lóc thương tâm trong lòng dậy, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lên cẩn thận lau đi nước mắt.

"Được rồi, Nhược Nhược đừng khóc nữa, ba đối xử với Nhược Nhược không tốt là vì ba không biết Nhược Nhược cũng là con của ba. Như vậy, mẹ tìm một cơ hội nói cho ba con biết, nói Nhược Nhược cũng là con của ba, được không?"

“Thật sao?”

Lời này vừa nói ra, không chỉ làm cho Nhược Nhược ngừng khóc.

Ngay cả hai người anh trai Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng nhìn mẹ mở to hai mắt, không tin những gì mình nghe được.

“Mẹ, mẹ muốn cho ba biết em gái sao? Vậy mẹ......”

“Không sao, chỉ cần các con vui vẻ là tốt rồi, mẹ đều không sao.”

Ôn Hủ Hủ xoa xoa cái đầu nhỏ của con gái, dịu dàng an ủi.

Hiện tại, cô cũng cảm thấy không có gì, nhìn cậu bé chẳng phải cũng đã nhận ba sao? Nhưng cô mỗi ngày vẫn có thể nhìn thấy cậu, hơn nữa mỗi ngày cũng có thể ở cùng cậu.

Cho nên, Ôn Hủ Hủ cảm thấy đem con gái nói cho hắn biết cũng không sao.

Bọn nhỏ nghe được, nhất thời vui vẻ cực kỳ.

Đặc biệt là Nhược Nhược, sau khi nghe cuối cùng cũng có thể nhận ba, cảm xúc bi thương đó của cô bé lập tức bị dọn sạch.

“Mẹ, Nhược Nhược muốn đi tắm, lại mặc váy hoa thật xinh đẹp để buổi tối gặp ba.”

“Được, chúng ta sẽ ăn mặc thật xinh đẹp cho Nhược Nhược.”

“Được !”

Hai anh trai cũng vui vẻ phụ họa theo em gái.

Sau đó mẹ con mấy người liền đi sửa soạn cho cô bé.

Nhưng đáng tiếc, đêm nay Hoắc Tư Tước lại về rất muộn, vì công ty xảy ra một chút chuyện, mãi đến hơn mười một giờ hắn mới trở về.

Lúc này, bọn nhỏ đều đã đi ngủ.

Hoắc Tư Tước chuẩn bị đi thẳng lên lầu.

Nhưng ngay khi hắn đi qua lầu hai, lại đột nhiên nhìn thấy, phòng ngủ ở cuối hành lang còn sáng đèn. Hắn vừa lên tới đã lập tức bật sáng.

“Tôi cuối cùng cũng chờ được anh về rồi.”

Hoắc Tư Tước giật mình, ánh mắt lẳng lặng nhìn người con gái nhỏ nhắn đi về phía mình.

"Cái đó... bọn nhỏ chờ anh một lúc, nhưng anh không về, và rồi... chúng đã đi ngủ."

Ôn Hủ Hủ lo lắng đi tới, mặc dù cô đã chuẩn bị cả đêm, nhưng khi thật sự đứng trước mặt hắn, cô phát hiện trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lúc nào không hay.

Cô có muốn nói hay không?

Nói gì bây giờ?

Nói đi, cô đã hứa với con gái. Vậy nên cô cần thực hiện nó ngay bây giờ.

Trong đầu Ôn Hủ Hủ giống như nổi lên đợt sóng lớn, kịch liệt đan xen vào nhau, khiến cô cảm giác như trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hoắc Tư Tước sau khi nghe được lời của cô, lại ngây người ra một lúc.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, hắn vẫn luôn quen với cuộc sống một mình. Mặc dù có con trai, nhưng mỗi ngày hắn trở về lại đối mặt với căn phòng trống rỗng tối tăm và không khí lạnh lẽo.

Hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày sau khi hắn trở về, còn có thể nhìn thấy một chùm ánh sáng như vậy.

Mà trong ánh đèn này, còn có một người.

Sự lạnh lùng cứng rắn trên người hắn cuối cùng cũng được dỡ xuống.

"Tối nay công ty có việc gấp, cả đêm tôi đều bận. Nếu như lần sau tôi về quá muộn, cô bảo bọn nhỏ đừng đợi tôi."

“...... Ừ, được, vậy anh......”

“Còn nữa, cô cũng vậy.”

Vốn lời nói cũng đã đến bên miệng, nhưng bên tai Ôn Hủ Hủ nghe thấy câu nói này.

Thoáng chốc, giống như có cái gì đâm trúng tim, trong đầu cô "Ong, ong”. Cái gì cũng không nhớ rõ, cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.
Chương 139: Mẹ lại bị lừa?

Cô...... nghe lầm sao?

Hắn nói cô cũng vậy?

Cô không thể tin được, vì những lời như vậy cô chưa từng nghe qua.

Nhưng mà, nó lại dường như đã xuất hiện ở bên tai cô.

Vì khi cô nhìn kỹ lại, phát hiện hắn đột nhiên xoay người đi, trên người có chút mất tự nhiên, còn có một tia ảo não mà mắt thường có thể thấy được.

Rất nhanh, hắn liền lên lầu.

Ôn Hủ Hủ: "......”

Trong một giây, trong lòng cô tựa hồ có thứ gì đó thật sâu nứt ra. Sau đó cô mới ý thức được cảm thấy một cổ chất lỏng không ngừng chảy ra.

Chỉ trong vài giây, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.

Ôn Hủ Hủ ôm khuôn mặt nóng rang chạy về phòng, sau đó vùi vào trong chăn của mình.

Quên đi, chuyện của con gái, ngày mai có cơ hội rồi nói sau.

——

Ngày hôm sau.

Ba đứa nhỏ trong biệt thự đã dậy rất sớm. Đặc biệt là Nhược Nhược, tối hôm qua sau khi nghe được lời mẹ nói, cô bé càng dậy sớm.

Cô bé mặc một bộ áo ngủ liền thân có hình thỏ con lông xù màu hồng nhạt, cũng không có rửa mặt đánh răng, cô bé đứng dậy khỏi giường với cái đầu nhỏ bù xù chạy nhanh đi tìm mẹ.

Nhưng mà, mẹ đâu?

Cô nhìn căn phòng còn chưa mở cửa, dụi dụi đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ.

Két két két......

Bỗng nhiên, có người từ trên lầu đi xuống.

Nhược Nhược nghe được, tay ôm búp bê vải mỹ nhân ngư ngơ ngác quay đầu nhìn qua.

Là ba!

Cuối cùng cô cũng thấy rõ người từ trên lầu xách theo cặp công văn hiên ngang đi xuống, cô bé liền ôm búp bê vải không nhúc nhích đứng bất động.

Hoắc Tư Tước: "......”

Đúng vậy, lúc này hắn đang đi xuống. Sáng sớm hôm nay có một cuộc họp rất sớm, hắn phải đến công ty sớm một chút.

Nhưng mà, cô bé này sao thấy hắn lại không trốn?

Hắn lại nhìn cô bé một cách nghiêm túc.

Nhưng hắn phát hiện, cái đầu nhỏ lông xù của bánh bao nhỏ này cũng rụt rè nhìn hắn, tuy rằng đôi mắt to như hạt thủy tinh của cô bé vẫn có chút sợ hãi.

Nhưng cô bé không trốn hắn như hôm qua nữa.

Mà đứng ở bên cẩn thận từng li từng tí nhìn, giống như trước đây, không dám iến lên, nhưng lại giống con nai con chờ đợi cái gì đó.

“Mẹ con còn chưa dậy à?”

Hoắc Tư Tước nhìn thấy ánh mắt như vậy, bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng cũng không tệ lắm, cúi đầu nhìn cô bé hỏi một câu.

Nhược Nhược liền ôm chặt búp bê vải, hồi lâu, giọng trẻ con trả lời ba: "Còn chưa.”

“Vậy con về phòng các anh trước đi, tránh bị cảm lạnh, lát nữa mẹ con sẽ dậy.”

Hoắc Tư Tước nghe được câu trả lời này, trong đầu nhớ tới tối hôm qua hắn về muộn nhưng Ôn Hủ Hủ vẫn đợi hắn, khuôn mặt tuấn tú không khỏi lại có chút mất tự nhiên.

Cũng may, cô bé hôm nay rất ngoan ngoãn.

Ba bảo cô bé đến phòng anh trai, cô bé thật sự không khóc không nháo, cũng không cáu kỉnh, liền ôm con búp bê vải đến phòng Mặc Bảo.

Chỉ là, lúc cô bé đi vào còn len lén liếc mắt nhìn Hoắc Tư Tước một cái.

Lúc Hoắc Tư Tước xách cặp công văn đi xuống, tâm trạng hắn rất tốt. Hắn cảm thấy sau này mình có thể đối xử tốt với cô bé một chút.

Dù sao, ba cô bé cũng đã chết, coi như làm việc công ích cũng được.

Vì Hoắc Tư Tước đã đến công ty, nhiệm vụ đưa mấy đứa nhỏ đi nhà trẻ được giao cho Ôn Hủ Hủ.

“Đi thôi, các các con, hôm nay mẹ đưa các con đi nhà trẻ xong mẹ còn phải đi làm.”

“Đi làm? Mẹ đi làm công việc gì vậy?”

Lời này vừa nói ra, Mặc Bảo vừa bị mẹ ôm lên xe hỏi.

Ôn Hủ Hủ chỉ có thể tiếp tục trả lời: "Mẹ tìm được một công việc ở bệnh viện. Sau này mỗi ngày đều phải đi làm, cho nên các con ở nhà trẻ phải ngoan một chút nha.”

Mặc Bảo: "......”

Hoắc Dận: "......”

Chỉ có đứa trẻ ngây thơ như Nhược Nhược, sau khi nghe được mẹ tìm được công việc mới, lập tức giơ bàn tay nhỏ lên vỗ tay cho mẹ.

“Mẹ, mẹ thật tuyệt vời!”

“Đúng vậy, mẹ cũng cảm thấy vậy, đến đây bảo bối cho mẹ hôn một cái nào.”

Sau đó hai mẹ con ôm hôn một cái kêu thật to.

Nhìn thấy hai đứa con trai phía sau mặt mày u sầu thở dài liên tục......

Nửa giờ sau, ba đứa nhỏ được đưa vào nhà trẻ. Ôn Hủ Hủ lập tức lái xe rời đi, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Mặc Bảo nhìn thấy, vội vàng kéo anh trai ra vườn hoa, bắt đầu thảo luận chuyện này của mẹ.

“Tại sao đột nhiên mẹ lại đi làm ở bệnh viện? Không phải lúc trước mẹ làm ở công ty của ba sao?”

“Không biết.”

Đối với việc này, Hoắc Dận cũng không biết gì cả.

Mặc Bảo nhìn thấy, lông mày nhỏ càng nhíu chặt: "Sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy. Trước khi mẹ đưa bọn em về, trong tay chỉ còn có hơn bốn mươi vạn tiền gửi ngân hàng. Số tiền này, đủ chúng ta ăn một đoạn thời gian không cần thiết phải nhanh chóng đi ra ngoài tìm việc."

Cậu bé này ngay cả Ôn Hủ Hủ có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng cũng biết rõ.

Hoắc Dận nghe được, cũng lộ ra vẻ mặt không vui.

“Vậy điều tra đi?”

"Được, trước tiên anh đi điều tra bệnh viện này, sau đó chúng ta sẽ tìm hiểu tình hình. Nếu như không ổn, em sẽ chuồn ra ngoài tự mình đi điều tra một chuyến."

Mặc Bảo nói ra kế sách của mình sau đó tiện tay đem máy tính bảng trong cặp sách nhỏ của mình đưa cho anh trai.
Chương 140: Hoắc tổng, vợ ngài nhìn thấy lão gia

Có thể làm sao bây giờ?

Mẹ ngốc luôn bị bắt nạt, bọn nhỏ không bảo vệ thì ai bảo vệ mẹ?

Hai anh em bắt đầu nghiêm túc làm việc.

Còn Nhược Nhược thì sao?

Thì bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, một hồi nhìn hai anh trai đang nghiêm túc làm việc, một hồi lại lót chân nhỏ len lén thò đầu ra nhìn bên ngoài, nhìn xem có ai phát hiện bọn họ hay không.

Ba anh em phối hợp quá tốt.

Nhưng Ôn Hủ Hủ lúc này còn không biết chút nào, cô còn đắm chìm trong không khí làm việc mới.

“Chủ nhiệm Nancy, đây đều là toàn bộ bệnh nhân khoa nội chúng ta, cô xem trước đi.”

“Được.”

Ôn Hủ Hủ rất vui vẻ tiếp nhận những bệnh án do ý tá mang tới.

Bệnh viện này đối với Ôn Hủ Hủ vô cùng thân thiện, có thể là vì danh tiếng của cô bay xa tới đây. Cho dù vừa đến nhưng cô đã được bổ nhiệm vào chức vụ chủ nhiệm khoa, nhưng cô vẫn cư xử rất hòa đồng với mọi người.

Ôn Hủ Hủ cũng là một người rất thông minh.

"Ừm, cũng không có chuyện gì, nhưng viện dưỡng lão này là cái gì?" Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên chỉ vào ký hiệu đặc thù trong đống bệnh án hỏi.

"Đây là viện dưỡng lão của bệnh viện chúng ta, nơi đó có rất nhiều người đang phục hồi chức năng, cũng thuộc về khoa nội của chúng ta."

Cô y tá cao, gầy và có vẻ ngoài xinh đẹp giải thích cặn kẽ cho Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ lúc này mới hiểu được.

Bệnh viện này cũng không tệ lắm, thậm chí còn có viện dưỡng lão.

Cô tùy tiện lật xem, cũng không để ý lắm liền đặt nó sang một bên.

Nhưng lúc này, y tá kia bỗng nhiên lại to gan nói một câu: "Chủ nhiệm, cô không muốn đi xem sao? Ở viện dưỡng lão này có rất nhiều bệnh nhân,không trị được phương pháp tây học. Cô là bác sĩ Trung y, biết đâu sẽ trị được cho bọn họ thì sao?"

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ do dự.

Trung y quả thật có đôi khi có thể giải quyết vấn đề nan giải mà Tây y không giải quyết được. Nhưng mà, cô là một chủ nhiệm mới tới, cô còn chưa tìm hiểu kỹ ở đây đã chạy đến viện dưỡng lão, có phải không tốt lắm hay không?

Ôn Hủ Hủ muốn từ chối.

Nhưng y tá này lại cực lực khuyên cô: "Chủ nhiệm, những người đó bị bệnh đã lâu. Nếu như chủ nhiệm có thể trị liệu cho bọn họ, vậy cả đời bọn họ cũng sẽ không quên ơn cô.”

Ôn Hủ Hủ: "......”

Cả đời nhớ đến cô, cô không cần.

Thế nhưng, cô nghe được câu bọn họ bị bệnh đã lâu, trong lòng có chút lay chuyển.Thân là một thầy thuốc, cứu người không phải là thiên chức của cô sao?

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ vẫn quyết định đi theo y tá đến viện dưỡng lão một chuyến.

Trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc Thị.

"Tổng giám đốc, bên viện dưỡng lão vừa mới truyền đến tin tức. Nói thấy cô Ôn đột nhiên đi qua bên đó.”

“Cậu nói cái gì? Cô ta đi qua đó làm gì?”

Hoắc tư Tước đang vùi đầu tập trung vào công việc, bỗng nhiên nghe tiểu Lâm tới báo cáo, ngón tay thon dài gõ bàn phím đột nhiên dừng lại, đôi mắt sắc bén kia nhìn về phía tiểu Lâm!

Lâm Tử Dương gật đầu: "Đúng vậy, đột nhiên đi qua bằng xe của bệnh viện thành phố, không biết xảy ra chuyện gì? Lão gia đang ở bên đó, ngài xem…”

“……”

Trong phòng không một tiếng động, không ngờ hắn cũng có lúc để tâm trí mình thất thần, không ra lệnh xử lí ngay chuyện này.

Lâm Tử Dương nhìn có chút kinh ngạc.

Bởi vì theo lý mà nói, thái độ xử lý đối với chuyện khẩn của BOS tuyệt đối không đến mức mất bình tĩnh như thế này, trực tiếp cho người đưa Hoắc lão gia đi không phải tốt rồi sao?

Vì sao hắn lại im lặng lâu như vậy?

Phải biết rằng, chuyện đăng ký hộ khẩu sắp hoàn thành, nếu như lúc này sơ suất, để cho Hoắc lão gia gặp được Ôn Hủ Hủ, thật sự thất bại trong gang tấc.

“Tổng giám đốc?”

“Ngăn cô ta lại, đừng cho cô ta nhìn thấy người.”

Cuối cùng hắn cũng mở miệng nói chuyện, sắc mặt hắn lại cực kém, tựa như bị phủ một tầng sương muối.

Lâm Tử Dương cảm thấy lạnh cả người.

Nhưng dù sao anh cũng không có thời gian đi tìm hiểu sâu hơn, nghe xong mệnh lệnh lập tức đi thông báo cho những người ở ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom