• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (2 Viewers)

  • Chương 196-200

Chương 196: Cô không có lựa chọn

Ôn Hủ Hủ đi theo Lâm Tử Dương đi thẳng vào.

Hai người càng đi vào trong, tiếng la hét điên cuồng của người phụ nữ kia truyền tới càng rõ hơn, còn những người giúp việc vội vàng chạy theo, mỗi người đều hoảng sợ chạy còn nhanh hơn thỏ.

Ôn Hủ Hủ: "..."

Đang muốn bước nhanh đuổi theo, nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng la hét: "Hoắc Tư Tước, mẹ mày đêm nay nếu không gọi cảnh sát đến bắt tao thì tao đẻ ra mày!”

“......”

Lời này cũng quá khó nghe rồi!

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trầm xuống đứng ngay tại chỗ, còn Lâm Tử Dương đi phía trước cũng tức giận đến giậm chân!

"Người phụ nữ này có bệnh à? Đã là lúc nào rồi còn dám lấy cái này để kích thích tổng giám đốc, cô ta cho rằng anh ấy thật sự không làm sao?”

Anh ta tức muốn chết, nhanh chóng đi về phía trước.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy cũng gia tăng tốc độ.

Khi người sắp đến sảnh chính, ngay lúc này bên tai Ôn Hủ Hủ truyền đến một âm thanh, có thể bởi vì câu nói vừa rồi của Hoắc Tư Tinh quá khó nghe đã chọc giận người bên trong.

"Ba" một tiếng!

Chợt có tiếng bạt tai giòn tan!

"Hoắc Tư Tinh, mày nói lại một lần nữa xem? Mày có tin tao sẽ cho mày thấy kết quả ngay bây giờ không?!!”

Đó là một giọng nói tương đối đáng sợ của ông cụ, ông ấy nổi giận lôi đình, gằn từng chữ từng chữ cách xa cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa giận dữ hừng hực này.

Hoá ra là ông cụ, ông ấy đã tát thẳng vào mặt Hoắc Tư Tinh.

Mồ hôi trong lòng bàn tay Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên càng lúc càng nhiều.

Cô vội vàng chạy tới, rốt cuộc khi cô đi tới sảnh chính đang phủ đầy mùi khói thuốc súng này, cô nhìn thấy Hoắc Tư Tinh bị tát té trên đất.

Còn có ông cụ đang chống nạng đứng bên cạnh chị ta tức giận đến mức tròng mắt nổi đầy tia máu đỏ.

Người phụ nữ này, chị ta có bị bệnh sao?

Chọc giận ông ấy như thế, chị ta có biết ba mình bị cao huyết áp không? Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?

Ôn Hủ Hử sống động bất chấp bước chân phù phiếm, lập tức từ bên ngoài tiến vào: "Ba, ba... ba bớt giận, chuyện không nghiêm trọng như vậy, không phải con ổn rồi sao?”

Cô nắm lấy tay ông ấy, chỉ sợ ông ấy còn tiếp tục tức giận.

Hoắc Tư Tước đang ở trong sảnh không ngờ cô sẽ đột nhiên xuất hiện, bỗng nhiên ánh mắt lạnh lùng của hắn ngay lập tức quét về phía Lâm Tử Dương vừa mới tiến vào.

Lâm Tử Dương chột dạ lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.

"Được rồi, ba đừng tức giận nữa, con đỡ ba qua bên kia nghỉ ngơi."

Ôn Hủ Hủ cố ý không để ý đến người đàn ông trẻ tuổi ở bên phải sảnh lúc này đang rất không vui đang nhìn chằm chằm vào cô, hai tròng mắt khẽ rũ xuống, cô đỡ ông cụ ngồi ở ghế chính.

Vài phút sau, nghỉ ngơi một lúc lại uống một ngụm trà nóng, cuối cùng tâm trạng của ông cụ cũng bình tĩnh lại.

"Hủ Hủ, thật sự xin lỗi, lần này lại là nhà họ Hoắc chúng ta làm con chịu khổ rồi." Ông ấy lôi kéo Ôn Hủ Hủ, áy náy đến mức có chút nghẹn ngào.

Ôn Hủ Hủ vội vàng lắc đầu.

Cô sẽ không bao giờ trách ông ấy, ông ấy giống như cha của cô, làm sao cô có thể đi trách ông ấy chứ?

Ôn Hủ Hủ lựa chọn nhượng bộ: "Ba đừng nói vậy, chị cả làm như vậy cũng là do con có lỗi trước, hôm trước con... đưa chị cả đến khoa tâm thần.”

"Con đang nói gì? Khoa tâm thần?”

Lão gia tử vừa nghe, quả nhiên ánh mắt liền sáng lên.

Ôn Hủ Hủ nhịn xuống đáy lòng, làm bộ áy náy gật gật đầu.

"Đúng vậy, khoa tâm thần, xin lỗi ba, ngày hôm đó lúc chị ấy tới đây, bởi vì lời nói rất gay gắt, con lo lắng ảnh hưởng đến bệnh viện cho nên tạm thời để cho chị ấy ngủ, sau đó đưa đến khoa tâm thần, vốn là định sau khi tan làm sẽ đi thả chị ấy ra nhưng thật không ngờ sau đó chị ấy tự mình đi ra."

“......”

Đúng như cô dự đoán, vừa dứt lời có thể nhìn thấy rõ ông cụ như trút được gánh nặng.

Trái lại người đàn ông bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, sau khi nghe thấy chuyện này sắc mặt hắn càng trở nên khó coi hơn, gần như ngay lập tức nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ: “Ngu xuẩn!”

Ôn Hủ Hủ: "..."

Quên đi, coi như không nghe thấy.

Hoắc Tư Tinh vẫn đang ngồi trên đất đại khái cũng không ngờ cô sẽ chủ động nói ra chuyện không liên quan gì này, chị ta nghe xong lập tức cười khẩy một tiếng.

Kẻ ngốc chính là kẻ ngốc, cô cho rằng như vậy thì nhà họ Hoắc sẽ cảm kích cô sao?

Nói trắng ra cô chỉ là một tốt thí của nhà bọn họ mà thôi!

Chị ta lại không có chút cảm kích nào!

Lại không ngờ một màn này vừa hay rơi vào trong tầm mắt lạnh lẽo của người ở phía bên phải, trong nháy mắt chị ta chỉ cảm thấy cả người giống như bị băng sương bao phủ, trong lòng dâng lên một loại dự cảm không lành.

"Hóa ra là thế, ba còn tưởng rằng là cái thứ khốn kiếp này vô duyên vô cớ ra tay với con, vừa rồi ba chỉ muốn lấy gậy đánh chết nó!"

"Không phải không phải."

Ôn Hủ Hủ và ông cụ bên này không để ý đến động tĩnh của hai người.

Họ vẫn đang nói về chuyện của Hoắc Tư Tinh.

Ông cụ nghe thấy Ôn Hủ Hủ phủ nhận, trong lòng càng cảm thấy vui vẻ: "Vậy thì tốt rồi, hôm qua con còn bị nhốt ở đồn cảnh sát một ngày, thế nào? Có chuyện gì không?”

"Không có việc gì không có việc gì, hôm qua con đều ở trong phòng thẩm vấn, thì có chuyện gì chứ?"

Ôn Hủ Hủ vẫn một mực phủ nhận.

Cô nhất định phải làm như vậy, ý của ông cụ đã rõ ràng như vậy, chẳng lẽ cô còn không nhìn ra sao?

Tuy ông ấy đối xử với cô rất tốt, nhưng dù sao Hoắc Tư Tinh cũng là con gái ruột của ông ấy, đứng ở góc độ của ông ấy đương nhiên sẽ muốn cứu chị ta rồi, ông ấy không muốn nhìn thấy chị ta xảy ra chuyện.

Vì vậy cô không cần thiết phải phủ nhận.

Coi như là báo đáp tình cảm của ông ấy đối với cô.
Chương 197: Hắn đang bảo vệ cô?

Quả nhiên ông cụ trông rạng rỡ hơn.

Sai người lấy một tấm chi phiếu hai mươi triệu, ông ấy tự mình đưa tới trước mặt Ôn Hủ Hủ.

"Hủ Hủ à, mặc kệ nói như thế nào thì chuyện này cũng là chị con làm quá đáng, đây là một chút tâm ý của ba coi như là bồi thường cho con, tiếp theo ba sẽ cho chị con xuất ngoại, trong vòng năm năm không được bước chân về đây nửa bước, con thấy thế nào?"

"Cái gì?"

Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên ngẩng đầu, có chút không tin vào những gì mình nghe thấy.

Thế nào?

Đương nhiên cũng không cảm thấy thế nào cả, nợ tiền trả tiền, giết người đền mạng, dựa theo pháp luật Hoắc Tư Tinh làm ra chuyện như vậy với cô, chính là thuê người giết người, cần phải ngồi tù.

Tuy nhiên ông ấy lại lấy nó ra một cách hời hợt như vậy.

Xem ra đã chuẩn bị từ trước rồi, bảo cô tới đây chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi.

Ôn Hủ Hủ cúi đầu, khóe miệng nở một nụ cười tự giễu: "Rất tốt, con..."

"Rất tốt cái gì? Ôn Hủ Hủ, hoá ra cô rẻ mạt như vậy, ba cô không phải là bạn thâm giao của ông ta sao? Anh em ông ta chết, ông ta cảm thấy thế nào? Cô chỉ đáng giá như vậy trong lòng ông ta sao?”

Cô không ngờ đúng lúc này, người đàn ông vẫn luôn ở bên cạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm không nói gì, lại bỗng nhiên lên tiếng.

Lời nói của hắn mang theo ý châm chọc, gương mặt đẹp trai rõ ràng đầy vẻ giễu cợt sắc bén, nghe thấy những lời này làm cho mặt ông cụ đỏ bừng lên.

"Thằng khốn kiếp, mày đang nói cái gì vậy?"

"Tôi đang nói cái gì ông nghe không hiểu sao? Tôi đang nhắc nhở ông, đừng làm hỏng danh tiếng của mình, năm đó ông bảo tôi cưới cô ấy, nhưng ở thành phố A để cho tất cả mọi người đều biết Hoắc Diên Anh ông nghĩa khí ngút trời, bây giờ con gái ông muốn giết cô ấy, ông chỉ cho cô ấy 20 triệu tiền để bịt miệng?”

Người đàn ông này, tuyệt vời! !

Thậm chí ngay cả những lời như vậy cũng nói ra!

Trong sảnh chính trong nháy mắt trở nên yên tĩnh như tờ, còn ông cụ tức giận đến khó thở, bắt đầu trợn trắng mắt.

"Lão gia! Lão gia!! ”

"Ba——"

Người trong sảnh nhìn thấy sợ tới mức đều chạy tới, bao gồm cả Hoắc Tư Tinh đang ngồi lì trên đất cũng lập tức đứng dậy đi qua.

Ôn Hủ Hủ nghẹn họng nhìn trân trối!

Thật vất vả mới lấy lại được tinh thần, cô thấy người đàn ông đối diện hình như vẫn chưa muốn dừng lại, trong lòng cô nóng nảy, còn chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã nhào tới, khi tên này muốn mở miệng thêm lần nữa thì cô đã nhanh tay bịt miệng hắn lại!

“Anh im miệng đi, còn chê chưa đủ loạn à!”

Hoắc Tư Tước: "..."

Bất ngờ không kịp đề phòng, hắn bị người phụ nữ này bịt miệng ngoan ngoãn đứng yên quên cả cử động.

Cũng chỉ còn lại đôi mắt thâm thúy như mực kia nheo lại một cách nguy hiểm trong bàn tay nhỏ bé của cô, lông mi rậm rạp hơi cong xinh đẹp giống như hai hàng quạt nhỏ vậy.

Người phụ nữ này, to gan thật!

Ôn Hủ Hủ còn chưa phát hiện ra sự liều lĩnh của bản thân.

Cô đang để ý đến động tĩnh trong đại sảnh, cô thật sự không nghĩ tới người này lại nói thẳng như vậy, đó là ba hắn, hắn không sợ làm ông ấy tức chết sao?

Nhìn thấy tình hình vừa xảy ra bên trong, mọi người bên ngoài đều kéo tới, ông Hoắc nhìn cảnh đó tức giận muốn chửi nữa, cô vội sắp chết rồi.

"Nhanh lên, anh còn ở đây làm gì nữa? Còn muốn đánh nhau à?”

Cô hơi tức giận quay đầu lại.

Lại không ngờ, vừa mới xoay người thì tầm mắt của cô dừng ngay ở đôi mắt đang bị cô che lộ ra bên ngoài.

Đôi mắt kia từ trước đến nay vẫn luôn rất đẹp, nhưng vào lúc này, sau khi nhìn thấy cô cuối cùng cũng phát hiện ra kiệt tác của mình, trong con ngươi sâu thẳm hiện lên một tia vui đùa, gợi lên một chút uể oải lười biếng, Ôn Hủ Hủ nhìn thấy trong lòng lập tức đập loạn một nhịp!

Trời ơi!

Cô đang làm cái quái gì vậy?!!

Ôn Hủ Hủ sựt tỉnh, trong chốc lát cô giống như bị điện giật thu tay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay trong nháy mắt đỏ bừng đến mức có thể chảy máu.

"Xin lỗi, tôi... Tôi không có ý đó.”

Cô chưa bao giờ cảm thấy bối rối như vậy.

Bởi vì cô chưa từng chạm vào hắn ở cự ly gần như vậy, chứ đừng nói đến hành động thân mật quá mức như này.

Ôn Hủ Hủ ước gì mình có thể biến mất khỏi đây ngay lập tức.

Hoắc Tư Tước thu hết dáng vẻ hoảng loạn của cô vào đáy mắt, hắn không lên tiếng mà chỉ dùng ngón tay thon dài sờ vào cánh môi mình trước, một lát sau tầm mắt lạnh lẽo như nước của anh chợt nhấc lên.

Ôn Hủ Hủ: "..."

Gần như trong nháy mắt cô không thể thở nổi!

Cho rằng hắn sắp chửi cô, sỉ nhục cô, dù sao hắn vẫn rất chán ghét cô.

Nhưng làm cho người khác cảm thấy lạ là tên này lại không có phát điên như cô nghĩ, hắn chỉ chăm chú nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên từ trong ghế đứng lên.

"Cô chắc muốn tôi đi sao?"

"Cái gì?"

Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu.

Hoắc Tư Tước có chút thiếu kiên nhẫn.

Hắn sửa sang lại áo khoác trên người một chút, mang theo vẻ lạnh lùng vẫn chưa tản đi, ánh mắt nham hiểm nhìn lướt qua mớ lộn xộn trong sảnh, hắn nhịn không được nửa mỉa mai nửa nhắc nhở: "Đi rồi, chị không thể làm gì với cô ấy được nữa!”

Hắn lại có thể chỉ thẳng vào bà chị Hoắc Tư Tinh của hắn nói ra những lời này!

Ôn Hủ Hủ giật mình.

Hoắc Tư Tinh nhìn thấy thế, từ xa xa vẫn có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của chị ta: "Hoắc Tư Tước, mày là thứ lòng lang dạ sói! Tao nguyền rủa mày không sống qua nổi đêm nay!!”

Em trai ruột mà độc ác như vậy.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng hiểu ra, bất chợt trong lòng lại cảm thấy phức tạp nói không nên lời.
Chương 198: Cô chính là kém cỏi như vậy.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm gì chị ta? Chị ta là chị của anh, tôi có thể làm gì chị ta chứ? Chẳng lẽ thực sự tống chị ta vào tù sao? Như vậy thì làm sao tôi có thể cho ba anh một lời giải thích đây? Sau này làm để đối mặt với ba anh đây?”

Cô cúi đầu, cố gắng kiềm lại sự chua xót trong mắt mình.

Tâm trạng của cô bây giờ thực sự đã tốt hơn nhiều.

Cô không muốn thừa nhận, nhưng lúc này nhìn thấy mọi việc đã kết thúc, vậy mà hắn lại đứng ở bên cạnh cô, niềm vui sướng trong lòng cô còn vui hơn khi được ông cụ che chở.

Cô chính là kém cỏi như vậy.

Rõ ràng lúc trước hắn hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô, đẩy cô xuống vực sâu, nhưng khi hắn hơi đối xử tốt với cô một chút thì những phòng tuyến kiên cường trong lòng ngực dựng lên để chống lại hắn.

Lại bắt đầu lung lay từng chút từng chút một.

Cũng may sau khi cô nói câu này, rốt cuộc người đàn ông này cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ lại một câu: "Chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu xuẩn như cô!”

Hắn nhấc chân lên rồi rời đi.

Ôn Hủ Hủ sững sờ một lát, sau đó cũng đi theo ra ngoài.

Đó không phải là ngu xuẩn sao?

Đối với loại người như Hoắc Tư Tinh, cô gần như có thể khẳng định sau khi cô không truy cứu nữa thì sau này chị ta vẫn sẽ đối phó với cô, người như chị ta, cường thế đến mức đã vặn vẹo, lòng dạ lại hẹp đến mức không thể chịu được bất cứ người nào mà chị ta không khống chế được, làm sao chị ta có thể buông tha cho cô chứ?

Chỉ sợ, chị ta thật sự sẽ nhanh quay trở về.

Ôn Hủ Hủ đi theo ra ngoài.

Vốn là muốn ngồi xe Lâm Tử Dương trở về, nhưng không biết từ lúc nào đã không nhìn thấy tên này, sau khi cô đi ra chỉ thấy chiếc Bentley kia.

Lúc này, đang bật đèn hậu...

Vậy cô đi qua? Hay là không đi qua?

Ôn Hủ Hủ có chút do dự, cô không chắc chiếc xe này có phải đang chờ cô hay không? Hơn nữa theo kinh nghiệm trước đây, hắn cũng không có khả năng chờ cô, hắn và cô có quan hệ gì chứ.

Ôn Hủ Hủ quyết định vẫn là tự mình trở về.

Thế nhưng khi cô mới nhấc chân lên, chiếc xe kia bỗng nhiên bấm còi, cô ngoảnh đầu lại đã nhìn thấy cửa sổ xe bên ghế lái mở xuống một nửa: "Cô đang làm gì vậy?”

Ôn Hủ Hủ: "..."

Cơ thể cô cứng đờ, một lát sau mới vội vàng đi tới với cái đầu cúi gằm.

Vài phút sau, khi Ôn Hủ Hủ ngồi lên chiếc xe này, người đàn ông phía trước sắc mặt rõ ràng lại khó coi hơn rất nhiều, xen lẫn một chút tức giận mơ hồ: "Ôn Hủ Hủ, vừa rồi cô đang làm gì vậy?”

"A?"

Ôn Hủ Hủ lúc này đang ngồi rất chật chội ở phía sau, bỗng nhiên nghe thấy lời này, đầu óc cô lập tức bắt đầu quay cuồng: "Vừa rồi. ..Vừa rồi không làm gì cả, chỉ là... muốn bắt taxi về.”

"Cô bị mù à?"

"A?"

Lần này Ôn Hủ Hủ thật sự nghe không hiểu.

Cô càng không rõ, người đàn ông này sao đột nhiên lại tức giận như vậy, cô lại đắc tội hắn chỗ nào rồi?

Ôn Hủ Hủ càng không biết, thái độ Hoắc Tư Tước lúc này đối với cô đã hoàn toàn thay đổi rồi, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, sau khi hắn nhìn thấy cô và hắn duy trì một khoảng cách xa như vậy thì hắn cảm thấy không thoải mái.

Có phải hắn gặp quỷ rồi không?

Cuối cùng Hoắc Tư Tước không nói gì nữa, vẻ mặt âm trầm khởi động xe.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy hắn không lên tiếng nữa, cô càng không dám mở miệng, cô ngồi ở phía sau cẩn thận nhìn phía trước một cái, thấy không có động tĩnh gì.

Sau đó cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, đêm mùa đông hiếm khi nhìn thấy mặt trăng và sao sáng, nhìn thoáng qua cũng chỉ nhìn thấy từng ngọn đèn đường toả ra ánh sáng mờ nhạt không ngừng xẹt qua trước mắt, làm cho người khác có một loại cô đơn và vắng vẻ không thể giải thích được.

Có vẻ như sắp đến Tết Nguyên Đán rồi.

Trong đầu Ôn Hủ Hủ chợt lóe lên một chút...

"Reng... reng..."

Đang lúc cô đang trầm ngâm suy nghĩ nhìn ra bên ngoài, đột nhiên điện thoại di động Ôn Hủ Hủ để trong người vang lên, cô nghe thấy lập tức lấy nó ra.

"Alo?"

"Mẹ ơi, con là Nhược Nhược, mẹ đang ở đâu vậy? Tôm hùm lớn của chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, khi nào mẹ về ăn?”

Giọng nói của trẻ con từ trong điện thoại truyền đến, Ôn Hủ Hủ lập tức đánh tan mọi suy nghĩ phiền muộn

"Thì ra là Tiểu Nhược Nhược à, mẹ đang đi trên đường sắp về rồi, các con ăn trước đi."

"Không được, bọn con sẽ chờ mẹ, đúng rồi, ba có về không?"

Cô bé bỗng nhiên còn hỏi về ba với vẻ mong đợi qua đợi điện thoại.

Ôn Hủ Hủ lập tức đưa mắt nhìn về phía trước, ánh sáng trong xe lờ mờ, người đàn ông cao lớn đưa lưng về phía cô, tuy cô không nhìn thấy biểu cảm của hắn.

Tuy nhiên hắn đúng thật cũng đang trên đường trở về cùng với cô.

Đột nhiên cô cảm thấy hài lòng.

"Ừm, có, lát nữa sẽ về cùng mẹ."

"Oa, thật tốt quá, con lập tức đi nói cho các anh biết, mẹ ơi, chút nữa gặp." Sau đó cô bé vui vẻ cúp máy.

Ôn Hủ Hủ cũng tươi cười buông điện thoại xuống.

Hoắc Tư Tước ngồi ở phía trước vẫn luôn nghe, thấy cô cúp điện thoại, hắn nhìn lướt qua gương chiếu hậu hỏi: "Con gái gọi sao?”

Ôn Hủ Hủ gật đầu: “Ừ.”

Cô dừng lại, nghĩ đến mối quan hệ hiện tại của hai ba con, cô muốn làm cho mối quan hệ của hai người tốt hơn một chút, vì vậy cô cố ý bổ sung thêm một câu: "Nó còn hỏi anh, có về ăn tối cùng không?”

Hoắc Tư Tước: "..."

Hắn thông minh như vậy, nghe được mấy câu đơn giản truyền đến từ điện thoại cùi bắp của cô, có thể không đoán ra sao?
Chương 199: Nuôi cả một đời!

Người đàn ông cầm vô lăng không có lập tức tỏ vẻ từ chối giống như mọi khi, mà sau khi chống cằm suy nghĩ một lúc.

Đột nhiên hàng lông mày xinh đẹp của hắn nhíu lại: "Ba ruột của con bé thật sự đã chết rồi sao?”

Ôn Hủ Hủ: "Hả?”

Sắc mặt Hoắc Tư Tước càng khó coi hơn: "A cái gì chứ? Tôi hỏi cô ba con bé đã chết, vậy trong nhà con bé còn người thân nào khác không? Tất cả đều chết hết rổi?”

Ôn Hủ Hủ: "..."

Độc vậy, còn muốn nguyền rủa cả nhà họ Hoắc hắn đều chết sạch?

Ôn Hủ Hủ thật sự là có chút không đành lòng nhìn thẳng vào lời này...

"Không... Không có, ông nội và... cô vẫn còn.”

"Vậy tại sao cô không đưa con bé cho bọn họ? Một người phụ nữ mang theo nhiều đứa trẻ như thế làm gì?”

"Cái không phải là nói nhảm sao? Đó là những đứa trẻ tôi sinh ra, tại sao tôi không thể mang theo chứ? Nếu tôi đưa con bé cho người khác, vậy người ta đối xử với nó không tốt thì phải làm sao? Không cho nó ăn còn ngược đãi nó, anh nhẫn tâm không?”

Ôn Hủ Hủ nghe thấy những lời khó nghe như vậy, ngay lập tức đáp trả lại.

Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng không nói lời nào.

Không biết vì sao khi hắn nghe thấy câu "Không cho nó ăn, còn ngược đãi nó", trong trong đầu hắn đột nhiên hiện lên dáng vẻ của con nhóc ngốc nghếch kia, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

Đúng vậy, sao có thể tùy tiện đưa đứa bé cho người khác chứ?

Hoắc Tư Tước suốt dọc theo đường đi cũng không lên tiếng nữa.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy hắn không nói lời nào, cô càng lười mở miệng, cô cảm thấy người đàn ông này có đôi khi khôn khéo có thể nhìn thấu người khác.

Đôi khi lại mù mắt làm cho người khác thật tức giận!

Người ba đó không phải là hắn sao?

Hai người một đường không trao đổi thêm gì nữa, mãi đến nửa giờ sau, cuối cùng cũng đến vịnh Nước Cạn.

"Tôi đi xuống trước." Ôn Hủ Hủ thấy cuối cùng cũng đến, lập tức muốn đẩy cửa xuống xe.

"Ôn Hủ Hủ, cô nghe cho kỹ, con người Hoắc Tư Tinh này hay thù dai, trong khoảng thời gian này, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn ở đây đừng đi đâu cả!"

Đột nhiên người đàn ông ngồi ở ghế lái phía trước đưa ra lời cảnh báo bằng một giọng điệu mà cô chưa từng nghe thấy trước đây.

Hả?

Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên có chút bị dọa sợ, ngơ ngác xoay chuyển tầm mắt, thoáng thấy ánh mắt lạnh lẽo uy nghiêm trong đôi mắt mực dày của người đàn ông này.

"Được rồi, tôi.. tôi biết rồi.” Cô cố gắng kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, lắp bắp nói.

Cô biết rõ tính cách của Hoắc Tư Tinh, còn có thủ đoạn của chị ta, cho nên cô không chút nghi ngờ gì lời nói của hắn, cũng thật sự đồng ý.

Thế nhưng cô vừa nói xong, người đàn ông này lại cười nhạo.

“Tốt nhất là nhớ cho kỹ, không nên có bất kỳ suy nghĩ bậy bạ gì, nếu không với đầu óc của cô đi ra ngoài bị chị ta bắt được, chết như thế nào cũng không biết!”

“……”

Ôn Hủ Hủ ngay lập tức nổi giận.

Tốt xấu gì cô cũng là người xông pha ở nước ngoài năm năm, năm năm đó cô sống cũng không hề dễ dàng, sao bây giờ đến đây lại phải sợ Hoắc Tư Tinh thành ra như vậy?

Ôn Hủ tràn đày oán hận: "Vậy theo anh nói thì tôi phải trốn đến khi nào? Chẳng lẽ có thể trốn ở chỗ anh cả đời sao?”

Hoắc Tư Tước nhíu mày: "Có gì không thể? Mời một bảo mẫu chăm sóc bọn nhỏ, với khả năng tài chính của tôi, nuôi cô đến già chết cũng không thành vấn đề.”

Tên đàn ông thúi này, lại có thể đến cuối cùng còn nở nụ cười...

Ôn Hủ Hủ tức giận!

"Cạch" một tiếng, cô đá văng cửa xe, nhảy từ bên trong xuống chỉ vào tên cặn bã này mắng: "Anh đúng là nằm mơ, sao anh không đi chết đi?”

Sau đó, cô rời đi trong sự tức giận.

Cách thật xa, cũng có thể nghe được tiếng chửi rủa trong miệng cô.

Khóe môi Hoắc Tư Tước khẽ cong lên, hắn xuống xe thong dong đóng cửa lại, lúc này mới cất bước đi vào trong.

Vệ sĩ của Hoàng Đình số 1 nhìn thấy hắn ngay lập tức ra nghênh đón: "Tổng giám đốc, ngài đã trở về.”

"Ừm."

Hoắc Tư Tước khẽ gật đầu, ánh mắt liếc qua bóng người mảnh khảnh phía trước đã sắp đi vào biệt thự, tạm dừng vài giây ngắn ngủi, một lúc sau ánh mắt hắn xẹt qua một tia lạnh lùng nghiêm nghị!

"Đi sắp xếp một chiếc trực thăng, đêm nay tiễn đại tiểu thư đi ngay lập tức."

"Vâng, tổng giám đốc."

Vệ sĩ không hề ngạc nhiên với sự sắp xếp này.

Bởi vì tính cách tổng giám đốc nhà bọn họ chính là như vậy, chỉ cần thứ hắn nghĩ trong đầu thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, có đi nhà cũ hay không? Hay là phu nhân có xuất hiện hay không?

Những thứ đó đều không liên quan, hắn muốn làm thì không ai có thể thay đổi được!

Vệ sĩ nhanh chóng ẩn nấp trong bóng tối.

Vì thế buổi tối hôm đó, đại tiểu thư nhà họ Hoắc vốn đã được bảo vệ, lại mất tích từ trong phòng ngủ của chị ta, chỉ để lại một ống thuốc gây mê ném trên mặt đất không hề che giấu.

Ông Hoắc sau khi nghe thấy tin tức vội vàng chạy tới, ông ta nhìn thấy cảnh tượng này tức giận suýt chút nữa ngất đi.

"Hoắc Tư Tước, tên nghiệt chướng! Đó là chị gái mày!”

Nước mắt ông ta giàn giụa, căn bản không thể làm gì được đối với đứa con trai đầy thủ đoạn của mình.

Quản gia Hà Đình Ngọc người trước giờ vẫn chăm sóc Hoắc lão gia nhìn thấy thuốc gây mê kia, ông ta cũng thở dài một tiếng: "Lão gia, ông xem, thiếu gia cuối cùng vẫn là nảy sinh tình cảm với thiếu phu nhân.”

"Ông nói gì?"

Ông cụ vốn đang tức giận khó chịu, đột nhiên ngẩng đầu trừng ông ta.
Chương 200: Sưởi ấm cả mùa đông

Buổi tối hôm đó Ôn Hủ Hủ không đi lên thư phòng lầu ba ngủ, mà trở lại phòng của cô ở lầu hai.

Vì vậy đêm hôm đó ở tầng hai rất náo nhiệt.

"Mẹ ơi, tối nay mẹ muốn ngủ với Nhược Nhược không? Giường của con rất thơm.”

"Không bao giờ, mẹ, mẹ đừng nghe em gái nói, em ấy chỉ là muốn ngủ với mẹ, mẹ, mẹ đến phòng con đi."

Mặc Bảo vừa thấy em gái lại muốn dựa vào mẹ, cậu lập tức chạy tới vạch mặt cô không thương tiếc, hơn nữa còn mời mẹ đến phòng mình.

Bé trai năm tuổi muốn ngủ chung với mẹ, cũng không có gì, ở tuổi này đối với những đứa trẻ bình thường vẫn đang ở độ tuổi làm nũng trước mặt cha mẹ làm nũng tìm sữa uống, Mặc Bảo đã mạnh mẽ hơn nhiều.

Ôn Hủ Hủ cũng hiếm khi thấy đứa con trai út đưa ra yêu cầu này với, vì thế cánh tay cô ôm lấy thân thể nho nhỏ của cậu, đang định đồng ý.

“Không được, đến chỗ con!”

Nhưng ngay lúc này, một cậu bé khác giống Mặc Bảo như đúc cũng tới.

Sau khi cậu nhìn thấy mẹ dường như muốn đồng ý với em trai cho nên cậu lập tức xen vào, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng không giỏi ăn nói đầy vẻ không bằng lòng.

Ôn Hủ Hủ: "..."

Mấy đứa nhóc này thật đúng là...

Ôn Hủ Hủ cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể dứt khoát để cho ba đứa nhỏ đi hết vào phòng cô.

"Vậy mẹ kể cho mấy đứa nghe một câu chuyện được không? Sau khi kể chuyện xong các bạn nhỏ đều phải về ngủ nhé?”

“Được ạ!”

Lần này mấy nhóc con đều sảng khoái đồng ý.

Vì thế Ôn Hủ Hủ cầm lấy một quyển sách lấy từ phòng Hoắc Dận, ngồi trên giường bắt đầu đọc truyện cho ba bạn nhỏ đang vây quanh cô.

"Ngày hôm nay, tôi lại đi đến trường học, cô Hall vẫn cứ hỏi tôi, Ellie, rốt cuộc em có viết không? Giọng điệu của cô cực kỳ chói tai..."

Đây là cuốn sách gì vậy?

Ôn Hủ Hủ đang đọc, bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp, ngay lập tức dừng lại nhìn về phía bìa sách.

Hoắc Dận nhìn thấy thế, bàn tay nhỏ bé vốn tùy ý nới lỏng làm "hộp" đồ ăn vặt cho em gái, bỗng nhiên nắm chặt!

"Cá biết bay? Dận Dận, cuốn sách này là ba mua cho con sao?”

"Vâng..."

Ánh mắt Hoắc Dận càng thêm ảm đạm, trong nháy mắt cái đầu nhỏ rũ xuống, ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn mẹ và em trai em gái cũng không có.

Ba nói những quyển sách này đều là sách thích hợp cho cậu đọc, vậy mẹ và các em nhìn thấy có phải sẽ khinh thường cậu hay không? Nghĩ cậu vẫn còn đọc một cuốn sách như thế này? Không phải là một đứa trẻ bình thường?

Trong lòng Hoắc Dận vô cùng khổ sở.

"Một quyển sách rất hay, Dận Dận, ba thật sự rất yêu con, quyển sách này, lúc trước mẹ muốn mua cho các em trai em gái con xem mà cũng không mua được đấy."

"Thật sao ạ?"

Hoắc Dận khó có thể tin cậu ngay lập tức ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nhỏ xinh đẹp kia lại lập tức hiện lên vẻ sáng ngời.

Mặc Bảo là một nhóc quỷ thông minh, nhìn thấy một màn này làm sao lại không hiểu ý của mẹ?

Cậu ngay lập tức phụ họa với mẹ: "Đúng vậy, không mua được, anh ơi, nếu tối nay mẹ kể không hết vậy em có thể mang về xem không?"

“Còn em nữa em nữa, em cũng muốn!”

Tiểu Nhược Nhược chính là một cô nhóc đơn thuần không có việc gì chỉ thích góp vui lung tung, nghe thấy anh trai muốn cô không nói gì đã giơ bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình lên nói cô cũng muốn.

Cuối cùng thì Hoắc Dận cũng vui vẻ.

Cậu gật đầu đồng ý bọn họ.

Ôn Hủ Hủ lại bắt đầu đọc, nhưng lần này mấy đứa nhỏ dựa sát vào cô, bọn họ hạnh phúc dựa vào nghe cô nhẹ nhàng kể chuyện đang cầm trong tay.

Hình ảnh đẹp đẽ đó, không ai biết nó đã rơi vào trong mắt Hoắc Tư Tước, sưởi ấm cả mùa đông.

Sáng hôm sau, Hoắc Tư Tước rời đi từ rất sớm.

Đương nhiên, trước khi đi hắn không quên nhắc lại cho vệ sĩ trong vườn biệt thự một lần nữa, nghiêm cấm Ôn Hủ Hủ rời khỏi nơi này.

Vì thế sau khi Ôn Hủ Hủ cùng tỉnh dậy với bọn trẻ, cô vừa từ trên lầu đi xuống, chuẩn bị đến bệnh viện một chuyến xem bây giờ bên kia rốt cuộc như thế nào rồi.

Đột nhiên có một vệ sĩ chắn trước mặt cô.

"Cô Ôn, thật ngại quá, tổng giám đốc đã nói cô gần đây không thể rời khỏi nơi này."

"Tôi biết tôi chỉ đến bệnh viện một chút, chuyện của tôi bên đó vẫn chưa xong." Ôn Hủ Hủ không đồng ý, chuẩn bị nhấc chân tiếp tục đi.

Thật ra cô cũng không để tâm đến những gì người đàn ông đó nói vào hôm qua.

Cô không nghĩ rằng người này lại làm thật, cô có quan hệ gì với hắn chứ, hắn có cần phải bảo vệ cô như vậy không? Cô vẫn chưa có được cái vinh dự như vậy.

Hơn nữa, cô cũng không thể cứ ở lại đây mãi được, bên bệnh viện cô có rất nhiều chuyện còn chưa xử lý xong, tuy nói hiện tại cô đã được rửa sạch hiềm nghi, nhưng cô cũng phải đi làm.

Nếu không mất việc thì phải làm sao?

Thế nhưng khi cô lại cất bước đi, anh vệ sĩ này lại ngăn cản cô!

"Cô Ôn, đừng làm khó chúng tôi."

“......”

Ôn Hủ Hủ mở to hai mắt khó có thể tin trừng mắt nhìn anh ta, cuối cùng chỉ có thể oán hận trở về.

Tên đàn ông thúi kia nhất định là trúng tà rồi, vậy mà lại quản cô thật.

Ôn Hủ Hủ trở lại biệt thự, vừa lúc này dì Vương đi ra, sau khi nhìn thấy một màn này, cô vội vàng vẫy vẫy tay: "Cô Ôn, cô mau tới đây, tôi cho cô cái này.”

"Cái gì?"

Ôn Hủ Hủ lập tức đi qua.

Kết quả sau khí người giúp việc này chờ cô đến thì lấy ta trên người một tờ giấy danh dách liệt kê rất nhiều thứ, đếm có khoảng ba mươi hạng mục!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom