-
Chương 11-15
Chương 11: Ai cũng không thể bắt nạt Mommy!
Chương 11: Ai cũng không thể bắt nạt Mommy!
Mặc Bảo thu hồi ánh mắt, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm đám người này: "Biết rồi, các người lui đi.”
“Hả? Đi? Nhưng mà......”
“Tôi muốn gọi điện thoại cho ba!” Mặc Bảo học theo dáng vẻ lạnh lùng của Hoắc Dận nói một câu như vậy.
Kết quả, đám người này sau khi nghe xong liền ngậm miệng không nói thêm gì nữa, sau đó Mặc Bảo đứng đó nhìn bọn họ chưa đầy một giây đã cuốn gói đi ra ngoài.
Mặc Bảo: "......”
Lợi hại a, không ngờ tên nhóc cứng nhắn này lại có uy lực lớn như vậy!
Mặc Bảo đắc ý xem xét qua một lượt căn phòng tổng thống, mà cậu không biết rằng đám người này ngoan ngoãn nghe lời Hoắc Dận nói như vậy, hoàn toàn là bởi vì ở Hoắc gia, chỉ cần tiểu tổ tông này không hài lòng, ngoài Hoắc Tư Tước ra sẽ còn có một Hoắc lão gia tử cũng sẽ tìm tới cửa.
Mẹ ơi, đây là có thể nói đùa sao? Song trọng đến sát thương!!
Cho nên cậu thấy mình không xứng phải nhanh chóng tìm mẹ sau đó chạy khỏi đây.
Mặc Bảo không có hứng thú đi thưởng thức cảnh đẹp của phòng tổng thống này, mà bắt đầu tìm kiếm mẹ cậu.
“Mẹ ơi?”
“A”?
May mắn là cậu vừa gọi, liền nghe được thanh âm của mẹ, thoáng chốc bước chân ngắn của cậu liền chạy tới chỗ phát ra thanh âm kia.
“Mẹ? Mẹ làm sao vậy?”
“Sao con tìm được nơi này, có bị người nào phát hiện hay không, con mau rời khỏi đây đi, nơi này rất nguy hiểm!"
Ôn Hủ Hủ đang trốn ở trên sàn nhà sau sô pha ôm hai đầu gối, vừa nghe đến thanh âm của con trai, lập tức bò dậy, trong lúc vội vàng quên lau đôi mắt sưng húp của mình.
Mặc Bảo thấy được, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm lo lắng!
“Mẹ, ai bắt nạt mẹ? Có phải tên đại bại hoại kia không?”
“Không có không có, Mặc Mặc, mẹ không sao, sao con lại tới đây? Là tới cứu mẹ sao? Vậy chúng ta mau rời đi đi.”
Ôn Hủ Hủ vội vàng lắc đầu, nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, cô sẽ mang theo đứa nhỏ này cùng nhau rời đi.
Nhưng mà, Mặc Bảo lúc này, đã rất tức giận rồi!
Tên bại hoại này, lại dám bắt nạt mẹ ? Cậu tuyệt đối sẽ không buông tha hắn, người phụ nữ mà Ôn Kỳ Mặc này muốn bảo vệ, sao có thể để người khác muốn bắt nạt liền có thể bắt nạt?
Tên tiểu tử mới năm tuổi đầu, một mặt phẫn nộ đi đến bàn trà cầm lấy một cây bút.
Ôn Hủ Hủ: "Mặc Mặc, con muốn làm gì?”
Mặc Bảo: "Không có gì, để lại lời nhắn cho ông ta mà thôi.”
Sau đó bàn tay nhỏ bé kia cầm cây bút lên, nhanh chóng lưu loát viết xuống một dãy tiếng anh.
【You redead!】
(Ông sẽ chết!)
Ôn Hủ Hủ: "Mặc Mặc - -!”
——
Hoắc Tư Tước đến gặp một bác sĩ khác.
Suốt một tuần qua hắn không thể nào ngủ được, đặc biệt là tối hôm qua sau khi biết người phụ nữ chết tiệt kia còn sống, cả đêm không tài nào chợp mắt được, loại thống khổ này hắn sắp chống đỡ không nổi nữa.
Tuy nhiên, vị bác sĩ này cũng không có cách nào chữa trị.
"Hoắc tiên sinh, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, khả năng là bệnh của anh có liên quan đến tâm lý hơn, hiện tại ngay cả thuốc an thần cũng không có tác dụng, tình hình đã vô cùng nghiêm trọng, chẳng bằng đi thử bác sĩ tâm lý xem sao?"
Bác sĩ tâm lý?
Hoắc Tư Tước hai mắt đầy tơ máu, sau khi nghe nói như thế, mi tâm lạnh lùng liền nhíu chặt lại, có thể nhìn ra kháng cự rất rõ ràng.
Bác sĩ nhìn thấy, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Bệnh tâm lý, đúng là mỗi người đều rất bài xích, bởi vì sẽ không có người thừa nhận tâm lý mình có bệnh, đặc biệt là nguyên nhân bệnh vẫn là một bí mật không muốn nói ra trước mặt người khác.
Bác sĩ cuối cùng vẫn chỉ kê cho anh một ít thuốc an thần liều mạnh một chút.
Hoắc Tư Tước cầm lấy, đang muốn rời đi, bên khách sạn gọi điện thoại tới.
“Tổng giám đốc, không tốt rồi, phu nhân cũ...... Người phụ nữ kia chạy rồi!”
“Anh nói cái gì? Chạy rồi?”
"Đúng, chúng tôi tìm thấy một tờ giấy trong phòng, trên đó viết cái này."
Trợ lý Tiểu Lâm bên kia điện thoại, nơm nớp lo sợ cầm tờ giấy trong tay chụp một tấm ảnh.
Hoắc Tư Tước thấy được, gân xanh trên thái dương nhất thời nhảy dựng kịch liệt: "Con mẹ nó, người phụ nữ này quả thực là muốn chết! Đây là ai làm? đi điều tra cho tôi? Còn đứng đó làm gì? Chờ tôi trở về trao giải cho anh sao?"
"Không... không phải, tổng giám đốc, chúng tôi đã điều tra, tất cả camera trong phòng này đều không có, sau đó hỏi một chút, ngoại trừ tiểu thiếu gia trở về, không còn thấy những người khác tiến vào!"
Mẹ kiếp!
Hoắc Tư Tước cảm thấy đầu mình ong ong từng đợt, mạch máu giống như sắp nổ tung.
Nhưng mà, đây còn không phải là tin tức xấu nhất, kích thích nhất chính là, không bao lâu, trợ lý này còn nói cho hắn biết, hôm nay trên trang tin tức có một video liên quan đến chúng ta đã lên hot seach.
"Tổng giám đốc, cũng không biết là ai đem video buổi sáng chúng ta bắt người phụ nữ kia tung lên mạng… hiện tại toàn bộ internet đều đang tìm ngài đây, nói là muốn thay......vị bác sĩ bị hành hung kia đòi lại công đạo......"
Nói "tìm" là còn nhẹ rồi.
Kỳ thật đó chính là bạo lực mạng, đường đường là tổng giám đốc của một đế quốc thương nghiệp toàn cầu lại bị bạo lực mạng.
Đầu của Hoắc Tư Tước như muốn nổ tung.
Đau đớn một hồi, bỗng dưng điện thoại hắn đang cầm trên tay rơi cái “bịch” xuống đất sau đó hắn cũng ngã xuống nền nhà.
“Hoắc tiên sinh! Hoắc tiên sinh!”
Chương 12: Bị con trai chỉnh đến nổ mạch máu
Ôn Hủ Hủ không phát hiện con trai mình ở trên mạng làm điều kinh thiên động địa kia.
Sau khi trở về, cô đang bận rộn dẫn hai đứa nhỏ chạy trốn.
Cô không thể quay về với hắn, đối với những người cô mắc nợ, cô quả thật rất áy náy, nhưng mà cô tuyệt đối không thể trở về.
Chỉ cần cô quay trở về, hai đứa con của cô sẽ không thuộc về cô, Hoắc gia, bất kể là tên cặn bã này, hay là Hoắc lão gia tử kia, bọn họ đều tuyệt đối sẽ không cho phép con cháu của mình lưu lạc ở bên ngoài.
Đối với Ôn Hủ Hủ hai đứa nhỏ này là mạng sống!
Cô thu dọn hành lý xong, vội vã xách lên xe, liền tới gọi hai đứa nhỏ.
“Nhược Nhược, con đang làm gì vậy? Anh con đâu?”
“Anh đang ở phòng làm việc mẹ, chúng ta lại phải đi du lịch sao? Lần này là đi đâu vậy?”
Cô bé Nhược Nhược vẫn vô cùng đơn thuần, sau khi nhìn thấy mẹ lại đem hành lý của bọn họ xuống, lập tức, ngay cả búp bê cô cũng không chơi nữa, vểnh mông nhỏ liền từ trên sô pha bò xuống.
Ôn Hủ Hủ không chút do dự giật đầu: "Đúng rồi, mau đi gọi anh trai con, chúng ta lập tức xuất phát.”
“Được rồi, con đi gọi anh đây.”
Cô bé tâm trạng cực kỳ vui vẻ, cô lập tức chạy tới phòng làm việc gọi anh trai.
Mặc Bảo lúc này còn đang nhìn chằm chằm động tĩnh trên mạng, nhìn xem tên đại bại hoại kia có bị đào lên hay không?
Kết quả, thật đúng như cậu bé mong muốn, có người trên mạng tiết lộ rằng người chèn ép mẹ cậu trong văn phòng giám đốc bệnh viện là tổng giám đốc tập đoàn đa quốc gia, tên gọi Hoắc Tư Tước.
Hoắc Tư Tước?
Mặc Bảo bấm vào bức ảnh cư dân mạng gửi đến.
"Oa, anh, sao chú này giống anh thế? cũng là mẹ sinh ra sao?"
Vừa vặn cô bé Nhược Nhược chạy đến, sau khi nhìn thấy bức ảnh giống anh trai mình, cô liền che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, kêu lên một tiếng.
Mặc Bảo cũng ngẩn người.
Tên đại ác nhân này, quả thật cũng rất giống cậu, mắt mũi đều giống như là một khuôn mẫu khắc ra.
Nhưng mà, hắn làm sao có thể là mẹ sinh ra chứ? Hắn cũng không phải trẻ con, nhìn tuổi còn lớn hơn mẹ, cho nên, tên đại ác nhân này đến tột cùng là ai?
Còn Hoắc Dận, Hoắc Dận cũng rất giống hắn, mà hắn lại là ba của Hoắc Dận, vậy quan hệ của cậu bé với bọn hắn là gì?
Trong cái đầu nho nhỏ của Mặc Bảo, hiện lên một tia mơ hồ......
“Mặc Mặc, Nhược Nhược, hai con không sao chứ? Chúng ta phải đi rồi.”
Ôn Hủ Hủ đã ở bên ngoài chờ đến không kiên nhẫn, thấy hai con còn chưa đi ra, cô sốt ruột lại thúc giục.
Mặc Bảo thấy vậy liền cùng em gái nhanh chóng ra ngoài
“Mẹ,chúng ta đi đâu thế ạ?”
“Ừm...... Chúng ta đến nhà dì Karina ở hai ngày được không? Dì ấy gọi điện thoại tới, nói nho trong vườn đã chín rồi, chúng tôi đi hái nho ăn nha.”
Ôn Hủ Hủ dỗ dành hai đứa nhỏ, tận lực không để cho bọn họ nhìn ra tâm tình của mình.
Nhưng mà, Nhược Nhược ngốc nghếch không nhìn ra nhưng Mặc Bảo vốn thông minh lại vừa hiểu chuyện, làm sao không biết tình cảnh hiện tại của mẹ chứ?
Lập tức, cậu cũng không nói rõ cho mẹ, liền trở về cầm iPad của mình, đi theo ra ngoài.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, hai ngày này chúng con sẽ rất vui vẻ.”.
“Được rồi, nhất định phải như vậy!”
Ôn Hủ Hủ khởi động xe, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm,cô đạp chân ga, chiếc xe lập tức như phi mã thẳng về vùng quê.
mà cô không biết, sau khi xe lên đường, mặc bảo ngồi bên cạnh cầm ipad thành thạo mở ra phần mềm, chuyển hướng tất cả đèn giao thông sang xanh.
……
Lúc Hoắc Tư Tước tỉnh dậy và trở về khách sạn, sự kiện trên mạng cơ bản đã xử lý xong
Thế nhưng, người để lại tờ giấy cứu Ôn Hủ Hủ kia lại không tìm được, hắn cho người kiểm tra toàn bộ khách sạn và phát hiện ra hệ thống camera đã bị vô hiệu hóa.
Hoắc Tư Tước tức giận đến mức đầu đau như búa bổ!
“Một đám phế vật! Tôi nuôi các cậu để làm gì?!”
“Vâng vâng vâng, tổng giám đốc, chuyện này đều do tôi, là tôi không theo dõi tốt, ngài đừng nóng giận, bây giờ tôi sẽ dẫn bọn họ đi tìm, ngài yên tâm, cho dù lật tung thành phố này cũng nhất định sẽ tìm được bọn họ.”
Thấy hắn như vậy, Tiểu Lâm sợ hắn sẽ vì tức giận mà làm chuyện gì đó, vì thế bất chấp bị mắng, vội vàng nhận sai.
“Chuyện này, có muốn gấp cũng vô dụng, nếu đối phương đã muốn chạy trốn, còn để lại mãnh giấy khẳng định hắn rất kiêu ngạo, chứng to đã có sự chuẩn bị từ trước.”
Hoắc Tư Tước nhíu mày, chỉ cảm thấy đầu vừa mới dịu đi một chút lại muốn nổ tung.
“Hoắc Dận đâu?”
"Nghỉ ngơi trong phòng ngủ ạ, chuyện trên mạng kia, còn nhờ có tiểu thiếu gia hỗ trợ, cậu ấy chỉ tốn vài giây đã làm tê liệt máy chủ, lúc này mới để cho công ty có thời gian xử lý hậu quả."
“……”
Đúng là một đám phế vật!
Chương 13: Người tình của phu nhân
Hoắc Tư Tước lại xoa mi tâm thật lâu, lúc này mới mở đôi mắt đỏ tươi, nhìn về phía tờ giấy đặt trên bàn trà.
Tờ giấy rất tùy tiện, chính là tờ giấy tùy tiện rút ra từ trong hộp khăn giấy, nhưng mà chữ trên đó lại vô cùng xinh đẹp, sau đó ngòi bút thoạt nhìn có chút non nớt, nhưng chỉnh thể lại là liền mạch lưu loát.
“Cái này nói lên điều gì?”
"Chữ đàn ông?"
Tiểu Lâm miệng nhiều, há mồm nói ra!
Ánh mắt Hoắc Tư Tước lập tức càng thêm kinh người, đỏ như máu, giống như muốn giết người.
“Đàn ông? Gian phu của cô ta?”
“……”
Chậc!
Sao có thể nói là gian phu chứ? Bọn họ đều đã không còn quan hệ người, muốn nói, cũng là bạn trai, tình nhân, ở đâu ra gian phu?
Tiểu Lâm còn mặt dày, nhanh mồm nhanh miệng: "Tổng giám đốc người nói đùa, làm sao có thể gọi là gian phu được, nếu gọi thì cũng gọi là bạn trai….hoặc là…Chồng…”
RẦM......
Tiểu Lâm còn chưa nói xong, quả nhiên anh ta bị một thứ đập vào mặt!
“Được, nếu hôm nay cậu không đào người này ra, tôi sẽ ném cậu ở đây, cả đời làm ‘chồng’ của người ta!"
Người đàn ông bị chọc giận hai mắt nổi gân đỏ nhìn chằm chằm trợ lý, khủng bố giống như là từ trong địa ngục bước ra.
Hả?
Tiểu Lâm hai chân run rẩy, cố gắng lấy lại tỉnh táo
“Không cần a, tổng giám đốc, tôi nói sai rồi, tôi không phải ý này, tổng giám đốc...
“Cút!”
“……”
Tiểu Lâm cuối cùng vẫn từ tầng cao nhất của khách sạn lăn xuống, tiếp tục tìm người đi.
Tiểu Lâm vừa rời đi, một người phụ nữ mặc váy ngắn trang điểm vô cùng tỉ mỉ xuất hiện ở đằng sau, cô ta nhìn theo bóng lưng của Tiểu Lâm lộ ra vẻ oán độc và thù hận.
Ôn Hủ Hủ, hóa ra cô vẫn chưa chết?!
Năm năm, bởi vì cái chết của cô, Cố Hạ tôi vẫn không vào được cửa Hoắc gia, mà người đàn ông kia cũng không nhắc tới chuyện này nữa. Vốn tưởng rằng trì hoãn vài năm, để thời gian hòa hòa hoãn, nhưng hiện tại cô lại không chết, cô lại trơr về, lại giống như âm hồn bất tán.
Người phụ nữ oán hận đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo, hàm răng nghiến chặt vào nhau.
Thật giống như, hận không thể lập tức đem Ôn Hủ Hủ chém thành trăm mảnh!
Ôn Hủ Hủ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!
——
Hôm nay Ôn Hủ Hủ chạy trốn rất thuận lợi, chạng vạng tối, cô liền mang theo hai đứa nhỏ đến nhà dì Karina ở nông thôn.
Dì Karina, thực ra là một bệnh nhân được điều trị tạii bệnh viện Clear sau khi bà đến nước M.
Lúc trước, Karina bị một loại bệnh rất kỳ quái, ở bệnh viện dùng Tây y vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, sau đó Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, liền kê mấy liều thuốc Đông y.
Không ngờ dì lại khỏi hẳn.
Vì thế bắt đầu từ lúc đó sức khỏe của dì Karina vô cùng tốt, dì ấy mở nông trường ở nông thôn, thường xuyên mang theo trái cây rau dưa đến thăm mấy mẹ con Ôn Hủ Hủ.
Dần dà, liền trở thành một trong số ít bạn bè thân thiết của ba mẹ con cô ở nơi đất khách quê người này.
"Nancy, thật tuyệt vời, cô đã mang bọn trẻ đến đây!"
Dì Karina đã sớm nhận được điện thoạ của Ôn Hủ Hủ nên lập tức chạy ra nghênh đón.
“Dì, Nhược Nhược Bảo Bối cũng tới rồi, mau ôm Nhược Nhược một cái ạ.”
Nhược Nhược rất thích nơi này,, vừa nhìn thấy dì đến, cô bé lập tức dùng cánh xe nhỏ xíu mũm mĩm của mình hướng ra bên ngoài.
Dì Karina nhìn thấy Nhược Nhược, trái tim đã sớm tan chảy.
Dì Karina liền ôm Nhược Nhược vào lòng, Ôn Hủ Hủ thì mang theo con trai Mặc Bảo, ba mẹ con tạm thời ở trong nông trường này vài ngàyy.
Hai ngày sau, ngay khi mẹ con Ôn Hủ Hủ cho rằng có thể thuận lợi ở đây thì dì Karina nhận được một cú điện thoại.
“Nancy, Chung tiểu thư gọi điện thoại tới, nói là muốn tìm cô.”
“Chung tiểu thưthư? Chung Vãn?”
Ôn Hủ Hủ nghe được, không nghĩ nhiều liền đứng lên đi nghe điện thoại.
“Alo, Chung Vãn?”
"Hủ Hủ, xin lỗi, thật sự không phải tôi muốn bán đứng cậu, bọn họ nói... nói muốn ném tôi cho cá ăn, Hủ Hủ, tôi... tôi không muốn chết..."
Cô không ngờ vừa nhận cú điện thoại của Chung Vãn liền nghe tiếng khóc thê lương như vậy.
Thoáng chốc sắc mặt Ôn Hủ Hủ kịch biến!
Ai ném cậu ấy xuống cho cá ăn?
Chẳng lẽ là Hoắc Tư Tước? Tên cặn bã kia lại tìm được cô?!
Cô lập tức ngay cả điện thoại cũng cầm không vững, khuôn mặt càng tức giận đến xanh mét: "Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Chung Vãn: "Tôi......”
"Cô nói với cô ta, cô chỉ có ba mươi phút, ba mươi phút sau, nếu còn không xuất hiện trước mặt tôi, cô sẽ bị ném xuống!”
Chung Vãn ở trong điện thoại một câu cũng còn chưa nói xong, thì xuất hiện âm thanh của một người đàn ông, cách thật xa đường dây điện thoại, Ôn Hủ Hủ đều có thể cảm giác được sát khí thô bạo của anh ta !
Quả nhiên là tên đàn ông chó má đó.
Giờ thì sao? Cô cũng không thể bỏ lại người bạn tốt này mặc kệ chứ?
Cô ấy không liên quan gì đến chuyện này.
Ôn Hủ Hủ tức giận đến cả người phát run, cúp điện thoại.
Hoắc Tư Tước, đồ cặn bã!
Chương 14: Tiếp tục chạy trốn
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Vừa vặn lúc này Mặc Bảo nhìn thấy mẹ mãi vẫn chưa đi ra, cho nên đi vào tìm mẹ, thấy mẹ bị tức giận thành như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cũng bắt đầu cau có.
“Lại là tên bại hoại kia bắt nạt mẹ? Làm cho mẹ tức giận như vậy!”
"Không có việc gì không có việc gì, Mặc Mặc, cái kia... Mẹ muốn thương lượng với con một chuyện, con và em gái có muốn về chỗ cậu bà nội không?"
Ôn Hủ Hủ ngồi xổm trước mặt con trai, cố gắng không để cho cậu nhìn ra tâm tình của mình, bắt đầu cẩn thận thương lượng chuyện này.
Sự tình đã phát triển đến nước này, cô đã không có cách nào tránh né nữa, kế tiếp, cô phải đi gặp tên cặn bã kia, cứu Chung Vãn ra.
Nhưng hai đứa nhỏ này thì sao?
Cô khẳng định là không muốn hai đứa nhỏ này đi cùng, cũng không thể để hai hai đứa nó ở lại nơi này, làm như vậy quá nguy hiểm, dựa vào sự âm hiểm của tên cặn bã kia, hai đứa nhỏ rất nhanh sẽ bị phát hiện.
Cho nên, để tránh cho bọn họ rơi vào trong tay tên cẩu đàn ông này, biện pháp duy nhất, chính là chia làm hai đường, đưa đứa nhỏ về nước trước.
Mặc Bảo cong đôi mắt trăng lưỡi liềm xinh đẹp nhìn mẹ: "Về chỗ cậu bà nội? Mẹ nói về nước sao? Có thể nha, mẹ cũng cùng nhau trở về sao?”
"Ừm, mẹ cũng về, nhưng mà có thể mẹ phải về muộn một chút, con để người đưa con và em gái về trước được không?"
“Được, vậy mẹ cũng phải tới sớm một chút nha.”
Mặc Bảo vẫn rất dễ nói chuyện, nghe được mẹ chuẩn bị cho cậu và em gái về nước, tiểu tử kia liền đồng ý.
Vì thế Ôn Hủ Hủ lập tức đi đặt vé máy bay cho hai đứa nhỏ, thuận tiện, liên hệ với một người bạn đáng tin cậy khác, đưa hai đứa nhỏ này qua dàn xếp ổn thỏa.
Nửa giờ sau, tại một bến tàu nào đó.
Ôn Hủ Hủ dùng tốc độ nhanh nhất nhất để đến đây, rốt cục cũng nhìn thấy Chung Vãn bị trói treo ở ngoài boong tàu, mà lúc này, cô đang không ngừng giãy dụa hoảng sợ khóc lớn.
Tên súc sinh này!
Ôn Hủ Hủ tức điên lên, từ trong xe bước xuống, cô liền vọt tới trước chiếc thuyền.
“Hoắc Tư Tước! Tên khốn kiếp này, anh mau thả cô ấy ra, anh có bệnh à? Người anh muốn tìm là là tôi, anh trói cô ấy lại làm gì? Anh mau thả cô ấy ra!”
Ôn Hủ Hủ thật sự là tức đến ót đều đau, nếu như trong tay có thanh đao, phỏng chừng cô trực tiếp đi lên đem tên súc sinh này chặt thành hai mảnh!
Gào lên vài câu, cuối cùng, tên đàn ông khốn nạn này cũng xuất hiện.
Trên mặt biển gió thổi vù vù rất lạnh, tiếng khóc thê lương của người phụ nữ trên boong tàu vẫn văng vẳng bên tai. Nhưng cái tên chó má cũng không bằng kia đang nhâm nhi một ly rượu vang.
Hắn mặc một bộ đồ vest màu sậm, áo sơ mi màu trắng bên trong thẳng tắp, tôn lên vẻ cao quý tao nhã, sau khi hắn lên boong tàu, tùy ý ngồi xuống ghế do thủ hạ chuẩn bị trước đó, tư thế lười biếng ánh mắt thờ ơ nhìn về phía Ôn Hủ Hủ.
“Cuối cùng thì cô cũng tới?”
“……”
Ôn Hủ Hủ hít sâu một hơi, đè nén lửa giận ngập trời trong lồng ngực.
“Anh thả cô ấy ra, không phải anh muốn tôi theo anh trở về sao? Được, tôi đồng ý!
“Sảng khoái như vậy? Không chơi nữa?”
“……”
Ôn Hủ Hủ cố gắng nhắm mắt lại, nắm chặt nắm đấm, tự nói với mình không nên so đo với loại người đầu óc có bệnh này, ai so đo người đó chính là ngu ngốc!
Mấy phút sau, Chung Vãn được thả xuống, mà Ôn Hủ Hủ thì đi lên thuyền.
“Nancy, xin lỗi......”
Sau khi Chung Vãn được thả xuống, thấy được Ôn Hủ Hủ lên thay thế cho mình thì áy náy khóc không thành tiếng, cho dù lúc này trên mặt cô vẫn chưa hoàn hồn, trên cổ tay cũng vừa đỏ vừa sưng.
Ôn Hủ Hủ vội ôm lấy cô, vỗ vỗ sau lưng cô: "Không có gì, cậu không cần nói xin lỗi với tôi, thật sự người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng.
Chung Vãn: "......”
Qua một hồi lâu, Chung Vãn vẫn còn đang run rẩy, liếc mắt nhìn người đứng sau lưng Ôn Hủ Hủ, lúc này mới khàn khàn hỏi một câu.
“Nancy, rốt cuộc cậu gặp phải phiền toái gì? Bọn họ muốn dẫn cậu đi đâu?”
Là bạn tốt nhiều năm, Chung Vãn rất quan tâm cô.
Nhưng mà, lúc này Ôn Hủ Hủ sao có thể nói cho cô biết chân tướng sự tình chứ?
Hiện giờ hi vọng lớn nhất của cô chính là không để cho tên ác ma này liên lụy những bằng hữu khác của cô.
Ôn Hủ Hủ cho người mang Chung Vãn đi, sau đó, cô đứng ở trên boong tàu lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, không giận không vui, trải qua thời gian dài như vậy, cô đã bình tĩnh lại.
Thế nhưng cặp mắt kia, lại như tuyết mùa đông bao trùm, không chỉ không nhìn thấy nửa điểm ấm áp, Hoắc Tư Tước thậm chí còn nhìn ra ở bên trong sự thù địch và chán ghét.
Cô hận hắn?
Người đàn ông bưng ly rượu đỏ, đôi mắt đỏ tươi đầy tơ máu híp lại.
"Cô không cần nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi đã nói rồi, tôi muốn mang cô trở về bồi tội, cho dù cô chết thì tôi tôi cũng sẽ mang man thi thể của trở về!"
“Hoắc Tư Tước, có đôi khi tôi thật sự cảm thấy kỳ quái, anh hao hết tâm tư đưa tôi trở về như vậy, sẽ không sợ tôi phá hư tình yêu vĩ đại của anh sao? Anh đừng quên, hai người đã trải qua 'nhấp nhô' mới ở bên nhau.”
Ôn Hủ Hủ lập tức phản bác lại.
Chương 15: Đó Là Một Thân Ảnh Nhỏ Khác...
“Đúng vậy, năm đó anh mang theo người phụ nữ kia trở về, ở trước mặt cha mình nói yêu cô ta, muốn cưới cô ta, vậy bây giờ còn muốn đem tôi về, thật không sợ tôi lại để cho anh và cô ta xấu mặt hay sao?”
Nhưng cô vừa dứt lời, hắn liền từ trong ghế đứng lên.
“Tôi nói cho em biết Ôn Hủ Hủ, cô đừng quá coi trọng bản thân, ở trong mắt của tôi cô không chết, hay đã chết không có gì khác nhau, giống như hôm nay cô không tới tôi cũng sẽ mang xác em về ."
Ác quỷ này trong con ngươi đỏ tươi nổi lên ánh sáng u lãnh, hắn gằn từng chữ, bén nhọn đến không có chút nhân tính, cô sợ hãi đến nổi từng dây thần kinh cũng cũng đang run rẩy..
Nắm tay Ôn Hủ Hủ càng trắng bệch, cô nhắm hai mắt lại, cuối cùng không nói được câu nào.
Năm năm, rốt cuộc cô còn chờ đợi cái gì?
Chờ đợi hắn có thể giống như một người đàn ông bình thường, nói ra một câu cầu hồn với cô sao?
Ôn Hủ Hủ rất nhanh liền bị hạ gục. Không lâu sau đó, chiếc thuyền cũng rời bến chính thức khởi hành xuất phát.
Thì ra, chiếc thuyền này, chính là phương tiện đi lại của bọn họ.
Vấn đề này Ôn Hủ Hủ cũng không để trong lòng, cô biết mình không thể nào phản kháng lại khi bị nhốt như thế này, cô gấp quần áo lại, nằm trên chiếc giường nhỏ bên trong, không bao liền chìm vào giấc ngủ.
“Tiểu thiếu gia, như vậy không được, rất nguy hiểm, tiểu thiếu gia…”
“Câm miệng! Đứng qua một bên đi!”
Ôn Hủ Hủ bị đánh thức bởi cơn đói bụng, còn có tiếng cãi vã bên ngoài.
Loáng thoáng, cô còn nghe được một giọng trẻ con non nớt.
Giọng trẻ con?
Ôn Hủ Hủ lập tức mở hai mắt, trong giây lát, ý thức của cô chưa bao giờ tỉnh tố như này.
Là Hoắc Dận sao?
Hoắc Tư Tước đều ở trên chiếc thuyền này, bọn họ lại trên đường trở về, Hoắc Dận cũng đi theo, không có gì làm lạ.
Cô nghĩ đến đây, nhất thời, sự sung sương dâng lên từ tận đáy lòng, máu đều bắt đầu sôi trào, cô nhảy từ trên cái giường nhỏ này nhảy xuống, lao đến bên cửa sổ.
Quả nhiên, xuyên qua cửa sổ, cô thoáng thấy được hai người đứng ở bên ngoài.
Một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen, hẳn là vệ sĩ trên thuyền này. Mà một người khác, đứng ở bên cạnh hắn nho nhỏ thấp bé, mặc một cái áo khoác dày màu xanh da trời, trên đầu nhỏ còn đội một cái mũ len màu đen,thoạt nhìn có phần đáng yêu và đẹp trai!
Đó không có phải là tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc không?
Ôn Hủ Hủ nhìnbóng dáng nhỏ bé này, kích động đến mức nước mắt trào lên ngay hốc mắt.
“Dận Dận? Dận Dận?”
“Ai?”
Hoắc Dận đang tập trung điều khiển máy bay không người lái bên cạnh rào chắn, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, câu liền quay đầu lại.
Đúng là khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kia, nhưng vị bị quấy rầy nên trông vẻ rất không vui.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, dùng sức vẫy tay với cậu: "Ở đây, Dận Dận, mẹ... dì ở đây, mau nhìn xem.”
Cô thiếu chút nữa đã nói cô là mẹ cậu bé.
Hoắc Dận cuối cùng cũng nhìn thấy cô, nhưng vẻ mặt của cậu không xuất hiện niềm vui bất ngờ mà Ôn Hủ Hủ muốn nhìn thấy, ngược lại, cậu rất lạnh lùng, đôi mắt xinh đẹp giống ba hắn, thoáng hiện ra sự thiếu kiên nhẫn giống nhau.
“Dì là ai?”
“Cái kia...... Tiểu thiếu gia, chúng ta mau trở về đi, nếu không tổng giám đốc Hoắc sẽ trách phạt.”
Thời khắc mấu chốt, vệ sĩ ngăn ở trước mặt đứa nhỏ này.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, nhất thời lo lắng: "Dận Dận, là dì, chúng ta đã gặp nhau, ngay trong khách sạn, con còn nhớ không?"
Cô đứng ở cửa sổ khoa tay múa chân cho đứa bé, hy vọng nó có thể nhớ lại cô.
Cũng may, sau khi đứa bé này được cô nhắc nhở, cậu đã nhớ ra.
“Thì ra là dì!”
“Đúng đúng, chính là dì, Dận Dận, có thể tới cho dì xem không? Chỉ xem một chút." Ôn Hủ Hủ cực kỳ vui vẻ.
“Tiểu thiếu gia, chúng ta nên đi thôi.”
“Tránh ra!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Hoắc Dận nhìn lướt qua tên vệ sĩ đang đứng, nhấc chân đi tới.
Ôn Hủ Hủ vui mừng khôn xiết, cô rốt cục có cơ hội tiếp xúc với đứa con này, lần trước ở trong khách sạn, cô ngay cả một câu cũng không nói với con.
“Dận Dận......”
“Tại sao dì lại bị nhốt ở đây? Dì không phải đến điều trị bệnh cho ba tôi sao?”
Hoắc Dận đi tới, vẫn còn chút lãnh đạm, khuôn mặt nhỏ nhắn giống Mặc Bảo như đúc, không có nửa điểm tươi cười, cậu bé cứ lạnh lùng như vậy, dùng vẻ mặt gần như hờ hững nhìn Ôn Hủ Hủ.
Trong nháy mắt, trái tim Ôn Hủ Hủ như bị thứ gì đó đâm vào.
Tất cả là lỗi của cô, nếu như không phải cô đã bỏ rơi cậu bé từ nhỏ vào tay người đàn ông kia, cậu bé sẽ không biến thành như vậy, cậu bé nhất định sẽ giống như em trai của mình, cởi mở như vậy, thích cười như vậy.
Ôn Hủ Hủ run rẩy từ trong cửa sổ vươn tay ra, muốn sờ hắn một cái.
“Đúng, dì ..... Dì tới chữa bệnh cho ba con.”
“Chữa bệnh? Chữa bệnh vì sao phải nhốt dì lại? ba tôi muốn làm gì với dì?”
Đứa nhỏ này, quả nhiên cùng Mặc Bảo giống nhau không dễ lừa gạt, chỉ là liếc mắt một cái thấy được trên cửa cái khóa kia, hắn cũng đã biết không phải giống Ôn Hủ Hủ nói.
Ôn Hủ Hủ nghe xong, chóp mũi lại cay cay.
"Không sao đâu, Dận Dận, con đừng lo lắng cho mẹ... Dì à, ba con sẽ không làm gì dì đâu, đúng rồi, đã khuya rồi. Nơi này gió lớn, rất nguy hiểm con mau về đi."
Chương 11: Ai cũng không thể bắt nạt Mommy!
Mặc Bảo thu hồi ánh mắt, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm đám người này: "Biết rồi, các người lui đi.”
“Hả? Đi? Nhưng mà......”
“Tôi muốn gọi điện thoại cho ba!” Mặc Bảo học theo dáng vẻ lạnh lùng của Hoắc Dận nói một câu như vậy.
Kết quả, đám người này sau khi nghe xong liền ngậm miệng không nói thêm gì nữa, sau đó Mặc Bảo đứng đó nhìn bọn họ chưa đầy một giây đã cuốn gói đi ra ngoài.
Mặc Bảo: "......”
Lợi hại a, không ngờ tên nhóc cứng nhắn này lại có uy lực lớn như vậy!
Mặc Bảo đắc ý xem xét qua một lượt căn phòng tổng thống, mà cậu không biết rằng đám người này ngoan ngoãn nghe lời Hoắc Dận nói như vậy, hoàn toàn là bởi vì ở Hoắc gia, chỉ cần tiểu tổ tông này không hài lòng, ngoài Hoắc Tư Tước ra sẽ còn có một Hoắc lão gia tử cũng sẽ tìm tới cửa.
Mẹ ơi, đây là có thể nói đùa sao? Song trọng đến sát thương!!
Cho nên cậu thấy mình không xứng phải nhanh chóng tìm mẹ sau đó chạy khỏi đây.
Mặc Bảo không có hứng thú đi thưởng thức cảnh đẹp của phòng tổng thống này, mà bắt đầu tìm kiếm mẹ cậu.
“Mẹ ơi?”
“A”?
May mắn là cậu vừa gọi, liền nghe được thanh âm của mẹ, thoáng chốc bước chân ngắn của cậu liền chạy tới chỗ phát ra thanh âm kia.
“Mẹ? Mẹ làm sao vậy?”
“Sao con tìm được nơi này, có bị người nào phát hiện hay không, con mau rời khỏi đây đi, nơi này rất nguy hiểm!"
Ôn Hủ Hủ đang trốn ở trên sàn nhà sau sô pha ôm hai đầu gối, vừa nghe đến thanh âm của con trai, lập tức bò dậy, trong lúc vội vàng quên lau đôi mắt sưng húp của mình.
Mặc Bảo thấy được, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm lo lắng!
“Mẹ, ai bắt nạt mẹ? Có phải tên đại bại hoại kia không?”
“Không có không có, Mặc Mặc, mẹ không sao, sao con lại tới đây? Là tới cứu mẹ sao? Vậy chúng ta mau rời đi đi.”
Ôn Hủ Hủ vội vàng lắc đầu, nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, cô sẽ mang theo đứa nhỏ này cùng nhau rời đi.
Nhưng mà, Mặc Bảo lúc này, đã rất tức giận rồi!
Tên bại hoại này, lại dám bắt nạt mẹ ? Cậu tuyệt đối sẽ không buông tha hắn, người phụ nữ mà Ôn Kỳ Mặc này muốn bảo vệ, sao có thể để người khác muốn bắt nạt liền có thể bắt nạt?
Tên tiểu tử mới năm tuổi đầu, một mặt phẫn nộ đi đến bàn trà cầm lấy một cây bút.
Ôn Hủ Hủ: "Mặc Mặc, con muốn làm gì?”
Mặc Bảo: "Không có gì, để lại lời nhắn cho ông ta mà thôi.”
Sau đó bàn tay nhỏ bé kia cầm cây bút lên, nhanh chóng lưu loát viết xuống một dãy tiếng anh.
【You redead!】
(Ông sẽ chết!)
Ôn Hủ Hủ: "Mặc Mặc - -!”
——
Hoắc Tư Tước đến gặp một bác sĩ khác.
Suốt một tuần qua hắn không thể nào ngủ được, đặc biệt là tối hôm qua sau khi biết người phụ nữ chết tiệt kia còn sống, cả đêm không tài nào chợp mắt được, loại thống khổ này hắn sắp chống đỡ không nổi nữa.
Tuy nhiên, vị bác sĩ này cũng không có cách nào chữa trị.
"Hoắc tiên sinh, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, khả năng là bệnh của anh có liên quan đến tâm lý hơn, hiện tại ngay cả thuốc an thần cũng không có tác dụng, tình hình đã vô cùng nghiêm trọng, chẳng bằng đi thử bác sĩ tâm lý xem sao?"
Bác sĩ tâm lý?
Hoắc Tư Tước hai mắt đầy tơ máu, sau khi nghe nói như thế, mi tâm lạnh lùng liền nhíu chặt lại, có thể nhìn ra kháng cự rất rõ ràng.
Bác sĩ nhìn thấy, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Bệnh tâm lý, đúng là mỗi người đều rất bài xích, bởi vì sẽ không có người thừa nhận tâm lý mình có bệnh, đặc biệt là nguyên nhân bệnh vẫn là một bí mật không muốn nói ra trước mặt người khác.
Bác sĩ cuối cùng vẫn chỉ kê cho anh một ít thuốc an thần liều mạnh một chút.
Hoắc Tư Tước cầm lấy, đang muốn rời đi, bên khách sạn gọi điện thoại tới.
“Tổng giám đốc, không tốt rồi, phu nhân cũ...... Người phụ nữ kia chạy rồi!”
“Anh nói cái gì? Chạy rồi?”
"Đúng, chúng tôi tìm thấy một tờ giấy trong phòng, trên đó viết cái này."
Trợ lý Tiểu Lâm bên kia điện thoại, nơm nớp lo sợ cầm tờ giấy trong tay chụp một tấm ảnh.
Hoắc Tư Tước thấy được, gân xanh trên thái dương nhất thời nhảy dựng kịch liệt: "Con mẹ nó, người phụ nữ này quả thực là muốn chết! Đây là ai làm? đi điều tra cho tôi? Còn đứng đó làm gì? Chờ tôi trở về trao giải cho anh sao?"
"Không... không phải, tổng giám đốc, chúng tôi đã điều tra, tất cả camera trong phòng này đều không có, sau đó hỏi một chút, ngoại trừ tiểu thiếu gia trở về, không còn thấy những người khác tiến vào!"
Mẹ kiếp!
Hoắc Tư Tước cảm thấy đầu mình ong ong từng đợt, mạch máu giống như sắp nổ tung.
Nhưng mà, đây còn không phải là tin tức xấu nhất, kích thích nhất chính là, không bao lâu, trợ lý này còn nói cho hắn biết, hôm nay trên trang tin tức có một video liên quan đến chúng ta đã lên hot seach.
"Tổng giám đốc, cũng không biết là ai đem video buổi sáng chúng ta bắt người phụ nữ kia tung lên mạng… hiện tại toàn bộ internet đều đang tìm ngài đây, nói là muốn thay......vị bác sĩ bị hành hung kia đòi lại công đạo......"
Nói "tìm" là còn nhẹ rồi.
Kỳ thật đó chính là bạo lực mạng, đường đường là tổng giám đốc của một đế quốc thương nghiệp toàn cầu lại bị bạo lực mạng.
Đầu của Hoắc Tư Tước như muốn nổ tung.
Đau đớn một hồi, bỗng dưng điện thoại hắn đang cầm trên tay rơi cái “bịch” xuống đất sau đó hắn cũng ngã xuống nền nhà.
“Hoắc tiên sinh! Hoắc tiên sinh!”
Chương 12: Bị con trai chỉnh đến nổ mạch máu
Ôn Hủ Hủ không phát hiện con trai mình ở trên mạng làm điều kinh thiên động địa kia.
Sau khi trở về, cô đang bận rộn dẫn hai đứa nhỏ chạy trốn.
Cô không thể quay về với hắn, đối với những người cô mắc nợ, cô quả thật rất áy náy, nhưng mà cô tuyệt đối không thể trở về.
Chỉ cần cô quay trở về, hai đứa con của cô sẽ không thuộc về cô, Hoắc gia, bất kể là tên cặn bã này, hay là Hoắc lão gia tử kia, bọn họ đều tuyệt đối sẽ không cho phép con cháu của mình lưu lạc ở bên ngoài.
Đối với Ôn Hủ Hủ hai đứa nhỏ này là mạng sống!
Cô thu dọn hành lý xong, vội vã xách lên xe, liền tới gọi hai đứa nhỏ.
“Nhược Nhược, con đang làm gì vậy? Anh con đâu?”
“Anh đang ở phòng làm việc mẹ, chúng ta lại phải đi du lịch sao? Lần này là đi đâu vậy?”
Cô bé Nhược Nhược vẫn vô cùng đơn thuần, sau khi nhìn thấy mẹ lại đem hành lý của bọn họ xuống, lập tức, ngay cả búp bê cô cũng không chơi nữa, vểnh mông nhỏ liền từ trên sô pha bò xuống.
Ôn Hủ Hủ không chút do dự giật đầu: "Đúng rồi, mau đi gọi anh trai con, chúng ta lập tức xuất phát.”
“Được rồi, con đi gọi anh đây.”
Cô bé tâm trạng cực kỳ vui vẻ, cô lập tức chạy tới phòng làm việc gọi anh trai.
Mặc Bảo lúc này còn đang nhìn chằm chằm động tĩnh trên mạng, nhìn xem tên đại bại hoại kia có bị đào lên hay không?
Kết quả, thật đúng như cậu bé mong muốn, có người trên mạng tiết lộ rằng người chèn ép mẹ cậu trong văn phòng giám đốc bệnh viện là tổng giám đốc tập đoàn đa quốc gia, tên gọi Hoắc Tư Tước.
Hoắc Tư Tước?
Mặc Bảo bấm vào bức ảnh cư dân mạng gửi đến.
"Oa, anh, sao chú này giống anh thế? cũng là mẹ sinh ra sao?"
Vừa vặn cô bé Nhược Nhược chạy đến, sau khi nhìn thấy bức ảnh giống anh trai mình, cô liền che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, kêu lên một tiếng.
Mặc Bảo cũng ngẩn người.
Tên đại ác nhân này, quả thật cũng rất giống cậu, mắt mũi đều giống như là một khuôn mẫu khắc ra.
Nhưng mà, hắn làm sao có thể là mẹ sinh ra chứ? Hắn cũng không phải trẻ con, nhìn tuổi còn lớn hơn mẹ, cho nên, tên đại ác nhân này đến tột cùng là ai?
Còn Hoắc Dận, Hoắc Dận cũng rất giống hắn, mà hắn lại là ba của Hoắc Dận, vậy quan hệ của cậu bé với bọn hắn là gì?
Trong cái đầu nho nhỏ của Mặc Bảo, hiện lên một tia mơ hồ......
“Mặc Mặc, Nhược Nhược, hai con không sao chứ? Chúng ta phải đi rồi.”
Ôn Hủ Hủ đã ở bên ngoài chờ đến không kiên nhẫn, thấy hai con còn chưa đi ra, cô sốt ruột lại thúc giục.
Mặc Bảo thấy vậy liền cùng em gái nhanh chóng ra ngoài
“Mẹ,chúng ta đi đâu thế ạ?”
“Ừm...... Chúng ta đến nhà dì Karina ở hai ngày được không? Dì ấy gọi điện thoại tới, nói nho trong vườn đã chín rồi, chúng tôi đi hái nho ăn nha.”
Ôn Hủ Hủ dỗ dành hai đứa nhỏ, tận lực không để cho bọn họ nhìn ra tâm tình của mình.
Nhưng mà, Nhược Nhược ngốc nghếch không nhìn ra nhưng Mặc Bảo vốn thông minh lại vừa hiểu chuyện, làm sao không biết tình cảnh hiện tại của mẹ chứ?
Lập tức, cậu cũng không nói rõ cho mẹ, liền trở về cầm iPad của mình, đi theo ra ngoài.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, hai ngày này chúng con sẽ rất vui vẻ.”.
“Được rồi, nhất định phải như vậy!”
Ôn Hủ Hủ khởi động xe, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm,cô đạp chân ga, chiếc xe lập tức như phi mã thẳng về vùng quê.
mà cô không biết, sau khi xe lên đường, mặc bảo ngồi bên cạnh cầm ipad thành thạo mở ra phần mềm, chuyển hướng tất cả đèn giao thông sang xanh.
……
Lúc Hoắc Tư Tước tỉnh dậy và trở về khách sạn, sự kiện trên mạng cơ bản đã xử lý xong
Thế nhưng, người để lại tờ giấy cứu Ôn Hủ Hủ kia lại không tìm được, hắn cho người kiểm tra toàn bộ khách sạn và phát hiện ra hệ thống camera đã bị vô hiệu hóa.
Hoắc Tư Tước tức giận đến mức đầu đau như búa bổ!
“Một đám phế vật! Tôi nuôi các cậu để làm gì?!”
“Vâng vâng vâng, tổng giám đốc, chuyện này đều do tôi, là tôi không theo dõi tốt, ngài đừng nóng giận, bây giờ tôi sẽ dẫn bọn họ đi tìm, ngài yên tâm, cho dù lật tung thành phố này cũng nhất định sẽ tìm được bọn họ.”
Thấy hắn như vậy, Tiểu Lâm sợ hắn sẽ vì tức giận mà làm chuyện gì đó, vì thế bất chấp bị mắng, vội vàng nhận sai.
“Chuyện này, có muốn gấp cũng vô dụng, nếu đối phương đã muốn chạy trốn, còn để lại mãnh giấy khẳng định hắn rất kiêu ngạo, chứng to đã có sự chuẩn bị từ trước.”
Hoắc Tư Tước nhíu mày, chỉ cảm thấy đầu vừa mới dịu đi một chút lại muốn nổ tung.
“Hoắc Dận đâu?”
"Nghỉ ngơi trong phòng ngủ ạ, chuyện trên mạng kia, còn nhờ có tiểu thiếu gia hỗ trợ, cậu ấy chỉ tốn vài giây đã làm tê liệt máy chủ, lúc này mới để cho công ty có thời gian xử lý hậu quả."
“……”
Đúng là một đám phế vật!
Chương 13: Người tình của phu nhân
Hoắc Tư Tước lại xoa mi tâm thật lâu, lúc này mới mở đôi mắt đỏ tươi, nhìn về phía tờ giấy đặt trên bàn trà.
Tờ giấy rất tùy tiện, chính là tờ giấy tùy tiện rút ra từ trong hộp khăn giấy, nhưng mà chữ trên đó lại vô cùng xinh đẹp, sau đó ngòi bút thoạt nhìn có chút non nớt, nhưng chỉnh thể lại là liền mạch lưu loát.
“Cái này nói lên điều gì?”
"Chữ đàn ông?"
Tiểu Lâm miệng nhiều, há mồm nói ra!
Ánh mắt Hoắc Tư Tước lập tức càng thêm kinh người, đỏ như máu, giống như muốn giết người.
“Đàn ông? Gian phu của cô ta?”
“……”
Chậc!
Sao có thể nói là gian phu chứ? Bọn họ đều đã không còn quan hệ người, muốn nói, cũng là bạn trai, tình nhân, ở đâu ra gian phu?
Tiểu Lâm còn mặt dày, nhanh mồm nhanh miệng: "Tổng giám đốc người nói đùa, làm sao có thể gọi là gian phu được, nếu gọi thì cũng gọi là bạn trai….hoặc là…Chồng…”
RẦM......
Tiểu Lâm còn chưa nói xong, quả nhiên anh ta bị một thứ đập vào mặt!
“Được, nếu hôm nay cậu không đào người này ra, tôi sẽ ném cậu ở đây, cả đời làm ‘chồng’ của người ta!"
Người đàn ông bị chọc giận hai mắt nổi gân đỏ nhìn chằm chằm trợ lý, khủng bố giống như là từ trong địa ngục bước ra.
Hả?
Tiểu Lâm hai chân run rẩy, cố gắng lấy lại tỉnh táo
“Không cần a, tổng giám đốc, tôi nói sai rồi, tôi không phải ý này, tổng giám đốc...
“Cút!”
“……”
Tiểu Lâm cuối cùng vẫn từ tầng cao nhất của khách sạn lăn xuống, tiếp tục tìm người đi.
Tiểu Lâm vừa rời đi, một người phụ nữ mặc váy ngắn trang điểm vô cùng tỉ mỉ xuất hiện ở đằng sau, cô ta nhìn theo bóng lưng của Tiểu Lâm lộ ra vẻ oán độc và thù hận.
Ôn Hủ Hủ, hóa ra cô vẫn chưa chết?!
Năm năm, bởi vì cái chết của cô, Cố Hạ tôi vẫn không vào được cửa Hoắc gia, mà người đàn ông kia cũng không nhắc tới chuyện này nữa. Vốn tưởng rằng trì hoãn vài năm, để thời gian hòa hòa hoãn, nhưng hiện tại cô lại không chết, cô lại trơr về, lại giống như âm hồn bất tán.
Người phụ nữ oán hận đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo, hàm răng nghiến chặt vào nhau.
Thật giống như, hận không thể lập tức đem Ôn Hủ Hủ chém thành trăm mảnh!
Ôn Hủ Hủ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!
——
Hôm nay Ôn Hủ Hủ chạy trốn rất thuận lợi, chạng vạng tối, cô liền mang theo hai đứa nhỏ đến nhà dì Karina ở nông thôn.
Dì Karina, thực ra là một bệnh nhân được điều trị tạii bệnh viện Clear sau khi bà đến nước M.
Lúc trước, Karina bị một loại bệnh rất kỳ quái, ở bệnh viện dùng Tây y vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, sau đó Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, liền kê mấy liều thuốc Đông y.
Không ngờ dì lại khỏi hẳn.
Vì thế bắt đầu từ lúc đó sức khỏe của dì Karina vô cùng tốt, dì ấy mở nông trường ở nông thôn, thường xuyên mang theo trái cây rau dưa đến thăm mấy mẹ con Ôn Hủ Hủ.
Dần dà, liền trở thành một trong số ít bạn bè thân thiết của ba mẹ con cô ở nơi đất khách quê người này.
"Nancy, thật tuyệt vời, cô đã mang bọn trẻ đến đây!"
Dì Karina đã sớm nhận được điện thoạ của Ôn Hủ Hủ nên lập tức chạy ra nghênh đón.
“Dì, Nhược Nhược Bảo Bối cũng tới rồi, mau ôm Nhược Nhược một cái ạ.”
Nhược Nhược rất thích nơi này,, vừa nhìn thấy dì đến, cô bé lập tức dùng cánh xe nhỏ xíu mũm mĩm của mình hướng ra bên ngoài.
Dì Karina nhìn thấy Nhược Nhược, trái tim đã sớm tan chảy.
Dì Karina liền ôm Nhược Nhược vào lòng, Ôn Hủ Hủ thì mang theo con trai Mặc Bảo, ba mẹ con tạm thời ở trong nông trường này vài ngàyy.
Hai ngày sau, ngay khi mẹ con Ôn Hủ Hủ cho rằng có thể thuận lợi ở đây thì dì Karina nhận được một cú điện thoại.
“Nancy, Chung tiểu thư gọi điện thoại tới, nói là muốn tìm cô.”
“Chung tiểu thưthư? Chung Vãn?”
Ôn Hủ Hủ nghe được, không nghĩ nhiều liền đứng lên đi nghe điện thoại.
“Alo, Chung Vãn?”
"Hủ Hủ, xin lỗi, thật sự không phải tôi muốn bán đứng cậu, bọn họ nói... nói muốn ném tôi cho cá ăn, Hủ Hủ, tôi... tôi không muốn chết..."
Cô không ngờ vừa nhận cú điện thoại của Chung Vãn liền nghe tiếng khóc thê lương như vậy.
Thoáng chốc sắc mặt Ôn Hủ Hủ kịch biến!
Ai ném cậu ấy xuống cho cá ăn?
Chẳng lẽ là Hoắc Tư Tước? Tên cặn bã kia lại tìm được cô?!
Cô lập tức ngay cả điện thoại cũng cầm không vững, khuôn mặt càng tức giận đến xanh mét: "Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Chung Vãn: "Tôi......”
"Cô nói với cô ta, cô chỉ có ba mươi phút, ba mươi phút sau, nếu còn không xuất hiện trước mặt tôi, cô sẽ bị ném xuống!”
Chung Vãn ở trong điện thoại một câu cũng còn chưa nói xong, thì xuất hiện âm thanh của một người đàn ông, cách thật xa đường dây điện thoại, Ôn Hủ Hủ đều có thể cảm giác được sát khí thô bạo của anh ta !
Quả nhiên là tên đàn ông chó má đó.
Giờ thì sao? Cô cũng không thể bỏ lại người bạn tốt này mặc kệ chứ?
Cô ấy không liên quan gì đến chuyện này.
Ôn Hủ Hủ tức giận đến cả người phát run, cúp điện thoại.
Hoắc Tư Tước, đồ cặn bã!
Chương 14: Tiếp tục chạy trốn
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Vừa vặn lúc này Mặc Bảo nhìn thấy mẹ mãi vẫn chưa đi ra, cho nên đi vào tìm mẹ, thấy mẹ bị tức giận thành như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cũng bắt đầu cau có.
“Lại là tên bại hoại kia bắt nạt mẹ? Làm cho mẹ tức giận như vậy!”
"Không có việc gì không có việc gì, Mặc Mặc, cái kia... Mẹ muốn thương lượng với con một chuyện, con và em gái có muốn về chỗ cậu bà nội không?"
Ôn Hủ Hủ ngồi xổm trước mặt con trai, cố gắng không để cho cậu nhìn ra tâm tình của mình, bắt đầu cẩn thận thương lượng chuyện này.
Sự tình đã phát triển đến nước này, cô đã không có cách nào tránh né nữa, kế tiếp, cô phải đi gặp tên cặn bã kia, cứu Chung Vãn ra.
Nhưng hai đứa nhỏ này thì sao?
Cô khẳng định là không muốn hai đứa nhỏ này đi cùng, cũng không thể để hai hai đứa nó ở lại nơi này, làm như vậy quá nguy hiểm, dựa vào sự âm hiểm của tên cặn bã kia, hai đứa nhỏ rất nhanh sẽ bị phát hiện.
Cho nên, để tránh cho bọn họ rơi vào trong tay tên cẩu đàn ông này, biện pháp duy nhất, chính là chia làm hai đường, đưa đứa nhỏ về nước trước.
Mặc Bảo cong đôi mắt trăng lưỡi liềm xinh đẹp nhìn mẹ: "Về chỗ cậu bà nội? Mẹ nói về nước sao? Có thể nha, mẹ cũng cùng nhau trở về sao?”
"Ừm, mẹ cũng về, nhưng mà có thể mẹ phải về muộn một chút, con để người đưa con và em gái về trước được không?"
“Được, vậy mẹ cũng phải tới sớm một chút nha.”
Mặc Bảo vẫn rất dễ nói chuyện, nghe được mẹ chuẩn bị cho cậu và em gái về nước, tiểu tử kia liền đồng ý.
Vì thế Ôn Hủ Hủ lập tức đi đặt vé máy bay cho hai đứa nhỏ, thuận tiện, liên hệ với một người bạn đáng tin cậy khác, đưa hai đứa nhỏ này qua dàn xếp ổn thỏa.
Nửa giờ sau, tại một bến tàu nào đó.
Ôn Hủ Hủ dùng tốc độ nhanh nhất nhất để đến đây, rốt cục cũng nhìn thấy Chung Vãn bị trói treo ở ngoài boong tàu, mà lúc này, cô đang không ngừng giãy dụa hoảng sợ khóc lớn.
Tên súc sinh này!
Ôn Hủ Hủ tức điên lên, từ trong xe bước xuống, cô liền vọt tới trước chiếc thuyền.
“Hoắc Tư Tước! Tên khốn kiếp này, anh mau thả cô ấy ra, anh có bệnh à? Người anh muốn tìm là là tôi, anh trói cô ấy lại làm gì? Anh mau thả cô ấy ra!”
Ôn Hủ Hủ thật sự là tức đến ót đều đau, nếu như trong tay có thanh đao, phỏng chừng cô trực tiếp đi lên đem tên súc sinh này chặt thành hai mảnh!
Gào lên vài câu, cuối cùng, tên đàn ông khốn nạn này cũng xuất hiện.
Trên mặt biển gió thổi vù vù rất lạnh, tiếng khóc thê lương của người phụ nữ trên boong tàu vẫn văng vẳng bên tai. Nhưng cái tên chó má cũng không bằng kia đang nhâm nhi một ly rượu vang.
Hắn mặc một bộ đồ vest màu sậm, áo sơ mi màu trắng bên trong thẳng tắp, tôn lên vẻ cao quý tao nhã, sau khi hắn lên boong tàu, tùy ý ngồi xuống ghế do thủ hạ chuẩn bị trước đó, tư thế lười biếng ánh mắt thờ ơ nhìn về phía Ôn Hủ Hủ.
“Cuối cùng thì cô cũng tới?”
“……”
Ôn Hủ Hủ hít sâu một hơi, đè nén lửa giận ngập trời trong lồng ngực.
“Anh thả cô ấy ra, không phải anh muốn tôi theo anh trở về sao? Được, tôi đồng ý!
“Sảng khoái như vậy? Không chơi nữa?”
“……”
Ôn Hủ Hủ cố gắng nhắm mắt lại, nắm chặt nắm đấm, tự nói với mình không nên so đo với loại người đầu óc có bệnh này, ai so đo người đó chính là ngu ngốc!
Mấy phút sau, Chung Vãn được thả xuống, mà Ôn Hủ Hủ thì đi lên thuyền.
“Nancy, xin lỗi......”
Sau khi Chung Vãn được thả xuống, thấy được Ôn Hủ Hủ lên thay thế cho mình thì áy náy khóc không thành tiếng, cho dù lúc này trên mặt cô vẫn chưa hoàn hồn, trên cổ tay cũng vừa đỏ vừa sưng.
Ôn Hủ Hủ vội ôm lấy cô, vỗ vỗ sau lưng cô: "Không có gì, cậu không cần nói xin lỗi với tôi, thật sự người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng.
Chung Vãn: "......”
Qua một hồi lâu, Chung Vãn vẫn còn đang run rẩy, liếc mắt nhìn người đứng sau lưng Ôn Hủ Hủ, lúc này mới khàn khàn hỏi một câu.
“Nancy, rốt cuộc cậu gặp phải phiền toái gì? Bọn họ muốn dẫn cậu đi đâu?”
Là bạn tốt nhiều năm, Chung Vãn rất quan tâm cô.
Nhưng mà, lúc này Ôn Hủ Hủ sao có thể nói cho cô biết chân tướng sự tình chứ?
Hiện giờ hi vọng lớn nhất của cô chính là không để cho tên ác ma này liên lụy những bằng hữu khác của cô.
Ôn Hủ Hủ cho người mang Chung Vãn đi, sau đó, cô đứng ở trên boong tàu lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, không giận không vui, trải qua thời gian dài như vậy, cô đã bình tĩnh lại.
Thế nhưng cặp mắt kia, lại như tuyết mùa đông bao trùm, không chỉ không nhìn thấy nửa điểm ấm áp, Hoắc Tư Tước thậm chí còn nhìn ra ở bên trong sự thù địch và chán ghét.
Cô hận hắn?
Người đàn ông bưng ly rượu đỏ, đôi mắt đỏ tươi đầy tơ máu híp lại.
"Cô không cần nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi đã nói rồi, tôi muốn mang cô trở về bồi tội, cho dù cô chết thì tôi tôi cũng sẽ mang man thi thể của trở về!"
“Hoắc Tư Tước, có đôi khi tôi thật sự cảm thấy kỳ quái, anh hao hết tâm tư đưa tôi trở về như vậy, sẽ không sợ tôi phá hư tình yêu vĩ đại của anh sao? Anh đừng quên, hai người đã trải qua 'nhấp nhô' mới ở bên nhau.”
Ôn Hủ Hủ lập tức phản bác lại.
Chương 15: Đó Là Một Thân Ảnh Nhỏ Khác...
“Đúng vậy, năm đó anh mang theo người phụ nữ kia trở về, ở trước mặt cha mình nói yêu cô ta, muốn cưới cô ta, vậy bây giờ còn muốn đem tôi về, thật không sợ tôi lại để cho anh và cô ta xấu mặt hay sao?”
Nhưng cô vừa dứt lời, hắn liền từ trong ghế đứng lên.
“Tôi nói cho em biết Ôn Hủ Hủ, cô đừng quá coi trọng bản thân, ở trong mắt của tôi cô không chết, hay đã chết không có gì khác nhau, giống như hôm nay cô không tới tôi cũng sẽ mang xác em về ."
Ác quỷ này trong con ngươi đỏ tươi nổi lên ánh sáng u lãnh, hắn gằn từng chữ, bén nhọn đến không có chút nhân tính, cô sợ hãi đến nổi từng dây thần kinh cũng cũng đang run rẩy..
Nắm tay Ôn Hủ Hủ càng trắng bệch, cô nhắm hai mắt lại, cuối cùng không nói được câu nào.
Năm năm, rốt cuộc cô còn chờ đợi cái gì?
Chờ đợi hắn có thể giống như một người đàn ông bình thường, nói ra một câu cầu hồn với cô sao?
Ôn Hủ Hủ rất nhanh liền bị hạ gục. Không lâu sau đó, chiếc thuyền cũng rời bến chính thức khởi hành xuất phát.
Thì ra, chiếc thuyền này, chính là phương tiện đi lại của bọn họ.
Vấn đề này Ôn Hủ Hủ cũng không để trong lòng, cô biết mình không thể nào phản kháng lại khi bị nhốt như thế này, cô gấp quần áo lại, nằm trên chiếc giường nhỏ bên trong, không bao liền chìm vào giấc ngủ.
“Tiểu thiếu gia, như vậy không được, rất nguy hiểm, tiểu thiếu gia…”
“Câm miệng! Đứng qua một bên đi!”
Ôn Hủ Hủ bị đánh thức bởi cơn đói bụng, còn có tiếng cãi vã bên ngoài.
Loáng thoáng, cô còn nghe được một giọng trẻ con non nớt.
Giọng trẻ con?
Ôn Hủ Hủ lập tức mở hai mắt, trong giây lát, ý thức của cô chưa bao giờ tỉnh tố như này.
Là Hoắc Dận sao?
Hoắc Tư Tước đều ở trên chiếc thuyền này, bọn họ lại trên đường trở về, Hoắc Dận cũng đi theo, không có gì làm lạ.
Cô nghĩ đến đây, nhất thời, sự sung sương dâng lên từ tận đáy lòng, máu đều bắt đầu sôi trào, cô nhảy từ trên cái giường nhỏ này nhảy xuống, lao đến bên cửa sổ.
Quả nhiên, xuyên qua cửa sổ, cô thoáng thấy được hai người đứng ở bên ngoài.
Một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen, hẳn là vệ sĩ trên thuyền này. Mà một người khác, đứng ở bên cạnh hắn nho nhỏ thấp bé, mặc một cái áo khoác dày màu xanh da trời, trên đầu nhỏ còn đội một cái mũ len màu đen,thoạt nhìn có phần đáng yêu và đẹp trai!
Đó không có phải là tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc không?
Ôn Hủ Hủ nhìnbóng dáng nhỏ bé này, kích động đến mức nước mắt trào lên ngay hốc mắt.
“Dận Dận? Dận Dận?”
“Ai?”
Hoắc Dận đang tập trung điều khiển máy bay không người lái bên cạnh rào chắn, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, câu liền quay đầu lại.
Đúng là khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kia, nhưng vị bị quấy rầy nên trông vẻ rất không vui.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, dùng sức vẫy tay với cậu: "Ở đây, Dận Dận, mẹ... dì ở đây, mau nhìn xem.”
Cô thiếu chút nữa đã nói cô là mẹ cậu bé.
Hoắc Dận cuối cùng cũng nhìn thấy cô, nhưng vẻ mặt của cậu không xuất hiện niềm vui bất ngờ mà Ôn Hủ Hủ muốn nhìn thấy, ngược lại, cậu rất lạnh lùng, đôi mắt xinh đẹp giống ba hắn, thoáng hiện ra sự thiếu kiên nhẫn giống nhau.
“Dì là ai?”
“Cái kia...... Tiểu thiếu gia, chúng ta mau trở về đi, nếu không tổng giám đốc Hoắc sẽ trách phạt.”
Thời khắc mấu chốt, vệ sĩ ngăn ở trước mặt đứa nhỏ này.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, nhất thời lo lắng: "Dận Dận, là dì, chúng ta đã gặp nhau, ngay trong khách sạn, con còn nhớ không?"
Cô đứng ở cửa sổ khoa tay múa chân cho đứa bé, hy vọng nó có thể nhớ lại cô.
Cũng may, sau khi đứa bé này được cô nhắc nhở, cậu đã nhớ ra.
“Thì ra là dì!”
“Đúng đúng, chính là dì, Dận Dận, có thể tới cho dì xem không? Chỉ xem một chút." Ôn Hủ Hủ cực kỳ vui vẻ.
“Tiểu thiếu gia, chúng ta nên đi thôi.”
“Tránh ra!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Hoắc Dận nhìn lướt qua tên vệ sĩ đang đứng, nhấc chân đi tới.
Ôn Hủ Hủ vui mừng khôn xiết, cô rốt cục có cơ hội tiếp xúc với đứa con này, lần trước ở trong khách sạn, cô ngay cả một câu cũng không nói với con.
“Dận Dận......”
“Tại sao dì lại bị nhốt ở đây? Dì không phải đến điều trị bệnh cho ba tôi sao?”
Hoắc Dận đi tới, vẫn còn chút lãnh đạm, khuôn mặt nhỏ nhắn giống Mặc Bảo như đúc, không có nửa điểm tươi cười, cậu bé cứ lạnh lùng như vậy, dùng vẻ mặt gần như hờ hững nhìn Ôn Hủ Hủ.
Trong nháy mắt, trái tim Ôn Hủ Hủ như bị thứ gì đó đâm vào.
Tất cả là lỗi của cô, nếu như không phải cô đã bỏ rơi cậu bé từ nhỏ vào tay người đàn ông kia, cậu bé sẽ không biến thành như vậy, cậu bé nhất định sẽ giống như em trai của mình, cởi mở như vậy, thích cười như vậy.
Ôn Hủ Hủ run rẩy từ trong cửa sổ vươn tay ra, muốn sờ hắn một cái.
“Đúng, dì ..... Dì tới chữa bệnh cho ba con.”
“Chữa bệnh? Chữa bệnh vì sao phải nhốt dì lại? ba tôi muốn làm gì với dì?”
Đứa nhỏ này, quả nhiên cùng Mặc Bảo giống nhau không dễ lừa gạt, chỉ là liếc mắt một cái thấy được trên cửa cái khóa kia, hắn cũng đã biết không phải giống Ôn Hủ Hủ nói.
Ôn Hủ Hủ nghe xong, chóp mũi lại cay cay.
"Không sao đâu, Dận Dận, con đừng lo lắng cho mẹ... Dì à, ba con sẽ không làm gì dì đâu, đúng rồi, đã khuya rồi. Nơi này gió lớn, rất nguy hiểm con mau về đi."