• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (5 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21: Dận Dận, lại đây...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại càng thêm tái nhợt.

Câu này của Hoắc Tư Tước có thể xem là lịch lịch sự rồi, có thể là bởi vì tối qua cô không tiếc thân mà tự đâm mình một nhát để cứu con trai, đổi lại là trước kia hắn sẽ không nói nhẹ nhàng như vậy đâu.

Đúng vậy, cô có tư cách gì đi gặp cậu bé?

Lần đầu tiên cô vứt bỏ cậu, cũng đã làm cậu tổn thương một lần. Hiện tai, muốn gặp lại còn nói cô chưa chết, cô chính là mẹ cậu, chỉ là năm đó cô không cần cậu, đó chẳng phải tạo thành tổn thương lớn hơn đối với cậu sao?

"Phu nhân, tổng giám đốc không muốn có con, không sai, nhưng mấy năm nay, tổng giám đốc đối với tiểu thiếu gia thật sự rất tốt, ngài ấy tự mình trải qua những việc trước đây không hề làm, nhất là việc của một người mẹ, cô có biết vì sao ngài ấy lại chọn đến chỗ các cô chữa bệnh, cũng muốn mang theo tiểu thiếu gia cùng đi không? Là bởi vì tiểu thiếu gia gầy yếu bệnh tật lại còn là nhóm máu hiếm. Tổng giám đốc lo ngại cậu ấy có chuyện bất trắc nên phải mang theo cậu bên cạnh ngài.”

“……”

Một lúc lâu, Ôn Hủ Hủ cứng ngắc ngẩng đầu, mới nghe được rồi hỏi một câu: "Nhóm máu... Hiếm?"

Tiểu Lâm gật gật đầu: "Đúng, cậu ấy giống như cô, đều là máu Rh âm tính tương đối hiếm thấy, năm đó, tiểu thiếu gia bị sinh non bệnh tình hình nguy kịch, bệnh viện lại thiếu máu, tổng giám đốc vì cứu cậu, phải bay trực thăng suốt đêm đưa cậu đến bệnh viện đa khoa hoàng gia, lúc này mới cứu được mạng của tiểu thiếu gia, cho nên, phu nhân, cô thật sự hiểu lầm tổng giám đốc rồi, Nếu ngài ấy đối xử không tốt với tiểu thiếu gia, thì đã không cần phải hao tổn tâm trí như vậy."

Tiểu Lâm tỏ rõ thái độ rất chân thành.

Ôn Hủ Hủ nghe được, thoáng chốc, cổ họng cô tắc nghẽn, vẻ mặt của cô trở nên đặc biệt u ám.

“Tôi biết rồi, anh đi đi, tối hôm qua cám ơn anh, đúng rồi, sau này anh... đừng gọi tôi là phu nhân nữa, tôi đã không còn là vợ của anh ta rồi, vả lại nếu để tổng giám đốc của anh nghe xong lại cảm thấy khó chịu.”

“……”

Tùy đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cuối cùng, anh ta vẫn thở dài một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Ôn Hủ Hủ cuối cùng vẫn không đủ dũng khí đi tìm Hoắc Dận, chỉ ở trong phòng chuyên tâm dưỡng thương.

Hoắc Tư Tước thấy cô không gây gỗ gì nên không nhốt cô nữa, cho cô đủ tự do đi lại.

Chỉ là không ngờ khi cả hai người đều đạt được thỏa thuận không gặp cậu bé, thì Hoắc Dận lại chủ động đến trước cửa phòng cô.

“Sao Dì vẫn còn bị nhốt?”

Hôm nay Hoắc Dận vẫn tới nơi lan can chơi máy bay không người lái, cho nên, cũng không tính là chủ động tìm tới cửa.

Thế nhưng, Ôn Hủ Hủ khi nhìn thấy bóng dáng cậu bé, lập tức không khống chế được.

“Dận Dận, con... sao con lại tới đây? Con một mình chạy tới? Ba con không trông chừng con sao?

“Tại sao ba tôi phải trông chừng tôi?”

Hoắc Dận có chút mất kiên nhẫn đáp lại, xoay người cầm máy bay không người lái trong tay rời đi.

Đứa nhỏ này, có tính cách hoàn toàn khác với Mặc Bảo, Mặc Bảo lúc nào cũng ôn hòa và tuyệt đối không phải là dùng thái độ này để nói chuyện với cô.

Nhưng đứa trẻ này thì không?

Khắp người cậu toát ra một luồng khí lạnh lẽo u ám, mới năm tuổi nhưng đã giống hệt ba mình.

Trái tim Ôn Hủ Hủ đau thắt lại.

Vội vàng đi theo phía sau, cô thận trọng đứng bên cạnh cậu bé: “Thật xin lỗi, Dận Dận, con hiểu lầm dì rồi, con chơi máy bay không người lái giỏi lắm, bay cao như vậy..”

Ôn Hủ Hủ không biết nên nói gì cho thích hợp.

Từ lúc Tiểu Lâm nói chuyện với cô xong, cô thực sự không dám đối mặt với đứa trẻ này, cô sợ mình nói sai, sợ mình lại mắc lỗi, cảm giác tội lỗi trong lòng cô luôn bộc phát ra ngoài.

Làm cho cô ngay cả dũng khí nhìn cậu cũng không có.

Quả nhiên, đứa nhỏ này căn bản không để ý tới cô, cậu đi tới bên cạnh lan can bắt đầu điều khiển máy bay không người lái trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng hoàn toàn xem Ôn Hủ Hủ như không tồn tại.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy chua chát, nhìn về phía máy bay không người lái trên đầu.

“Đúng rồi Dận Dận, dì quên nói với con rằng loại máy bay không người lái này có thể bay tốt hơn nếu con thêm một ít lá thiếc vào đuôi, có thể bay cao hơn, cũng có thể khống chế phương hướng tốt hơn.”

Kể từ khi xuất hiện, cuối cùng, đứa trẻ đứng đó với khuôn mặt lạnh lùng cũng chịu nhìn về phía cô.

Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ vui mừng khôn xiết: "Thật, nếu con không tin, dì có thể thử cho con xem.”

Sau đó, Ôn Hủ Hủ lập tức đi tìm giấy bạc.

Phương pháp này, là Ôn Hủ Hủ học được từ Mặc Bảo, hai anh em mặc dù chưa từng gặp nhau, nhưng sở thích lại giống nhau, trong nhà của cô cũng mua không ít giấy bạc cho Mặc Bảo.

Cho nên, lúc Mặc Mặc chơi, cô cũng thỉnh thoảng nhìn thấy cậu bé chơi như vậy.

Ôn Hủ Hủ rất nhanh từ trên thuyền tìm tìm thấy mấy hộp thuốc lá rỗng, sau đó chạy về bên cạnh đứa bé.

“Dận Dận con xem, Đây chính là giấy bạc, đợi chút, dì sẽ lấy nó ra.”

Cô thở hồng hộc ngồi xổm trước mặt đứa bé, xé hộp thuốc lá rỗng liền lấy giấy gói bên trong ra, chuẩn bị lột giấy bạc bên trên.

Ngay từ đầu Hoắc Dận đã không coi trọng việc này lắm.

Thế nhưng, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, nhìn thấy Ôn Hủ Hủ ngồi xổm ở đó thật sự bóc cả tờ giấy bạc, lòng hiếu kỳ của cậu nghiêm túc nhìn về phía cô.

“Dận Dận, con đã từng làm cái giấy bạc này chưa?

“……”

Không ai trả lời, mặc dù Hoắc Dận đứng ở bên cạnh cô, nhưng vẫn không buồn lên tiếng.
Chương 22: Cuối Cùng Cũng Về Nước

Ôn Hủ Hủ thấy không thể ép buộc cậu, liền kiên nhẫn ở trước mặt cậu từng chút một đem hộp thuốc lá lấy ra, đặt ở trên đầu gối cạo cạo, rất nhanh, cô đã bóc được một mảnh giấy bạc hoàn chỉnh.

“Dận Dận, con xem!”

Hoắc Dận: "......”

Tuy rằng không nói, nhưng có thể thấy rõ ràng đôi mắt vô cảm ban đầu của cậu bé sáng lên.

Con trai cô cuối cùng cũng có chút chú ý đến cô rồi sao?

Một tia kinh ngạc xẹt qua trong lòng Ôn Hủ Hủ, cô nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, đưa một tờ giấy bạc cho con trai.

"NNào, cùng thử đi, ở đây còn nhiều vỏ lắm, con giúp dì đi, hai người chúng ta cùng làm, như vậy nhanh hơn một chút, được không?"

“Hừm......”

Hoắc Dận cuối cùng cũng gật đầu, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhận lấy hộp thuốc lá đưa tới, sau đó cũng ngồi xổm xuống.

Tuyệt vời!

Ôn Hủ Hủ cảm thấy hạnh phúc

Lén nhìn qua, phát hiện đôi mày và đôi mắt cụp xuống của cậu bé này, từ góc nhìn của cô, bất kể là hai hàng lông mi dày như lông vũ hay độ cong của khuôn mặt nhỏ nhắn, đều thanh tú như búp bê sứ.

Hơn nữa, cô còn phát hiện, sau khi con cô chuyên tâm vào làm, cả người cậu đều nhu hòa hơn nhiều.

Dận Dận, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ bù đắp sai lầm của mình, cho đến khi con chịu tha thứ cho mẹ mới thôi.

Mất khoảng mười phút, hai mẹ con cũng làm xong, và đặt lên máy bay không người lái.

"Dận Dận, được rồi, con mau thử xem, xem có thể bay cao hơn không?"

“Được......”

Lần này, cậu bé cũng chịu đáp lại lời cô, sau đó, cậu liền cầm chiếc máy bay không người lái điều khiển, quả nhiên, vừa khởi động, thoáng cái liền từ mặt biển bay lên cao mấy chục mét.

“Con xem, có phải dì không lừa con không? Giấy bạc này có thể cải thiện được tốc độ máy bay của con.”

Ôn Hủ Hủ hưng phấn vỗ tay.

Hoắc Dận cũng rất hài lòng, khóe miệng vẫn trầm mặc của cậu có thể nhìn thấy một đường cong nhàn nhạt.

Hoắc Tư Tước không thấy con trai, lúc tìm khắp nơi, vừa vặn nhìn thấy một màn này - -

Đứa con trai không biết cười, không biết làm sao giờ phút này lại đứng bên hàng rào, nở một nụ cười hiếm thấy, và điều khiến hắn ta hận nhất chính là người phụ nữ đã chết kia rõ ràng đã đồng ý với anh ta, lúc này, lại đứng vỗ tay bên cạnh con trai và nhảy cẫng lên vì sung sướng, cô ta đã hoàn toàn hòa nhập vào thế giới của đứa nhỏ này.

“Ôn Hủ Hủ!!”

Đột nhiên, một vầng lửa giận dâng lên trong lồng ngực hắn, khuôn mặt tuấn tú đường nét thanh tú của hắn tối sầm lại!

“Hai người đang làm gì? Ôn Hủ Hủ, ai cho cô đến gặp Dận Dận? Cô thật to gan không xem lời nói của tôi ra gì đúng không?”

Giọng rất dữ dội, từng chữ ngắt quãng, như nghiến ra từ kẽ răng.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức tái nhợt, giống như một chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu của cô dội xuống, lòng tràn đầy vui mừng cùng hi vọng, cứ như vậy dập tắt.

“Tôi...... Tôi không phải......”

"Người đâu, đưa tiểu thiếu gia trở về, còn nữa, nhốt cô ta lại, không có mệnh lệnh của tôi, ai cũng không được phép thả ra!"

Người đàn ông tức giận trước mặt này, căn bảnkhông cho cô cơ hội giải thích, hắn cũng không muốn nghe cô giải thích, sau khi quát to một tiếng, lập tức có người tới đưa đứa trẻ đi.

Mà Ôn Hủ Hủ, cũng bị hai vệ sĩ giữ lại.

Điều này kỳ thật không thể trách hắn, hắn không muốn để Ôn Hủ Hủ tổn thương Hoắc Dận, mà Ôn Hủ Hủ cũng đã đồng ý.

Còn điểm chính là, Hoắc Dận là do chính tay hắn nuôi lớn, tính chiếm hữu của đàn ông, là thứ hắn không cho phép người khác chạm vào đồ đạc của mình.

Ôn Hủ Hủ bị kéo về khoang thuyền, sự thay đổi đột ngột khiến đầu óc cô rối bời.

“Không, Hoắc Tư Tước, nghe tôi giải thích, tôi đã nghĩ kỹ rồi, chuyện này tôi có thể bù đắp, tôi nhất định sẽ không để cho con bị thương tổn, tin tưởng tôi.”

Ôn Hủ Hủ muốn giải thích với người đàn ông này rằng cô thật sự rất hòa hợp với đứa bé, nếu cho cô một cơ hội, cô có lòng tin con cô sẽ tha thứ cho cô.

Thế nhưng, Hoắc Tư Tước nghe xong, lại trực tiếp cười lạnh một tiếng: "Bù đắp? Ôn Hủ Hủ, cô lấy cái gì để bù đắp? Một người vì tự do cũng có thể giả chết! Cô có tư cách gì nói đến bù đắp cho con?"

“……”

"Nghe rõ đây, nếu như cô còn muốn người nhà của mình ở thành phố A được bình yên, cô tốt nhất nên thành thật một chút, bằng không, đừng trách tôi nhẫn tâm!"

Trước khi rời đi, hắn chỉ để lại cho Ôn Hủ Hủ một câu khó nghe.

Sau một câu nói, Ôn Hủ Hủ có tức giận đến đâu, không cam lòng như thế nào, cũng đành kìm nén lại.

Người nhà thành phố A, chỉ có một nhà mợ cô.

Mà hiện tại, hai người con khác của cô cũng đang ở trong nhà bọn họ.

Ôn Hủ Hủ tức đến nghiến răng nghiến lợi......
Chương 23: Buồn quá, mẹ ngốc như vậy!

Cuối cùng, Ôn Hủ Hủ vẫn bị nhốt lại lần nữa.

Tuy nhiên, không được bao lâu thì tàu đã cập bến, vì vậy cô được thả ra.

“Cô Ôn, đã đến rồi, cô đi xuống trước đi, hôm nay phỏng chừng không thể dẫn cô đến Hoắc gia, tôi đã sắp xếp cho cô một chỗ ở, đến lúc đó bọn họ sẽ dẫn cô qua đó.”

Mở cửa cho cô, chính là Lâm Tử Dương, sau khi anh ta mở cửa cho cô, nói cho cô biết, hôm nay tạm thời không đến Hoắc gia.

Không đến Hoắc gia thì tốt!

Cô còn đang rầu rĩ thật muốn bị đưa đến Hoắc gia, lỡ gặp ông Hoắc thì phải làm sao ? Người này, năm đó yêu thương cô như thế, coi cô như con gái ruột. Vậy mà cô lại giả chết lừa ông.

Cô thật sự không biết, khi ông ấy gặp lại cô, ông ấy sẽ phản ứng như thế nào? Có thể tức giận muốn chết hay không?

Ôn Hủ Hủ thở phào nhẹ nhõm.

“Được được, vậy chúng ta nhanh đi thôi.”

Cô vội vã đi gặp hai đứa con khác, đã nhiều ngày như vậy, cũng không biết hai con thế nào?

Lâm Tử Dương gật gật đầu, sau đó, cùng theo cô xuống thuyền.

Năm năm, khi Ôn Hủ Hủ lần thứ hai bước chân lên mảnh đất này, tâm tình của cô rất phức tạp.

Năm năm rồi, cô đã tròn năm năm không trở về, ngước mắt nhìn lên, hình dáng thành phố vẫn quen thuộc, những tòa nhà cao tầng mọc lên, còn có sự hối hả nhộn nhịp hoàn toàn khác với năm năm trước, khiến cô cảm thấy thật xa lạ.

Thành phố A, cuối cùng cô cũng quay trở về.

“Còn đứng đây làm gì? Lên xe đi?”

Vệ sĩ chờ bên cạnh thấy cô vẫn không nhúc nhích, có chút không kiên nhẫn, thúc giục một câu.

Ôn Hủ Hủ nghe được, lúc này mới lấy tinh thần lại, bước về phía chiếc xe phía trước.

“Tiểu thiếu gia các người đâu? Sao không thấy cậu ấy xuống?”

“Cô còn dám hỏi cậu ấy? Có thật là cô không sợ chết không?”

Vệ sĩ tức giận mắng cô một câu.

Thấy thế, Ôn Hủ Hủ không hỏi nữa, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không suy nghĩ tới tại sao hôm nay mình lại không bị đưa tới Hoắc gia? Càng nghĩ càng thấy không hợp lý? Mà hắn cũng không xuống tàu thì phải?

Sau đó cô bị đưa đi.

Nếu không đến Hoắc gia, cô có thể lẻn ra ngoài gặp hai con không?!

Ôn Hủ Hủ được đưa đến một tòa chung cư độc lập, diện tích không nhỏ, có ba phòng ngủ hai phòng khách, nhưng bị khóa nghiêm ngặt.

Rất đơn giản, chính là vì phòng cô chạy trốn!

Tên tiểu nhân này!

Ôn Hủ Hủ có chút lo lắng, thấy vệ sĩ chuẩn bị đi, cô liền đuổi theo: "Vậy điện thoại của tôi đâu? Trả điện thoại lại cho tôi, tôi còn phải gọi điện thoại nữa.”

“Còn gọi điện sao? Cô gọi cho ai hả? Để bọn họ cứu cô sao? Cô Ôn, tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô đừng có ý nghĩ như vậy, căn hộ này lắp đầy camera, nếu thật sự đến đây, đó chính là chôn cùng cô!"

“……”

Chỉ một câu như vậy, Ôn Hủ Hủ đứng ở trong cửa nhìn chằm chằm tên vệ sĩ này, tức giận không nói được lời nào!

Hoắc Tư Tước, đồ cặn bã!

Cuối cùng, Ôn Hủ Hủ vẫn không lấy được gì, cứ như vậy bị nhốt trong căn hộ, cô vốn định trèo cửa sổ lẻn ra ngoài, nhưng kết quả, căn hộ này cao hơn ba mươi tầng, cô mới nhìn thoáng qua, người đã run rẩy lui về, mặt trắng như tờ giấy.

Cô sợ độ cao!

Trong trường hợp này, cô chỉ có một cách duy nhất, đó là cạy khóa.

Năm năm qua, Ôn Hủ Hủ một mình mang theo hai đứa nhỏ ở bên ngoài, cô đã phải chịu đựng rất nhiều, cô không có xuất thân cũng không có quan hệ, mỗi một bước đi đều là một dấu chân cô độc.

Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi cô biết cạy ổ khóa..

Tuy nhiên, khi cô lục tung các hộp và tủ trong căn hộ này tìm thấy một số dụng cụ, đang ngồi xổm ở cổng chuẩn bị bắt đầu, đột nhiên cánh cửa "cạch", nó được mở ra từ bên ngoài!

Ôn Hủ Hủ: "......”

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Cạy khóa sao? Xem ra con đoán không sai, mẹ lại bị kẻ xấu bắt lại, mẹ, rốt cuộc mẹ đắc tội với ai rồi?"

Ai cũng không nghĩ tới, người bước vào lại chỉ là một cậu nhóc !!

Và khi cậu bé vừa mở cửa lại thấy Ôn Hủ Hủ ngồi xổm trong tay cầm công cụ, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng lập tức lộ ra biểu tình phẫn nộ, liền nắm tay cô siết chặt.

Ôn Hủ Hủ sửng sốt!

Trời ạ, cô đây là hoa mắt sao? Sao Mặc Bảo lại xuất hiện ở đây? Làm sao cậu bé tìm được nơi này? Trong khi cô vừa mới đến đây!!

Ôn Hủ Hủ sững sờ vài giây..

“Mặc...... Mặc Mặc, sao con lại tới đây? Làm sao con tìm được nơi này?”

"Mẹ ngốc, đương nhiên là đi theo máy theo dõi trên người mẹ tìm đến nơi này, mẹ, mấy ngày nay rốt cuộc mẹ đang làm gì? vì sao mấy ngày hôm trước còn định vị còn xuất hiện ở Đại Tây Dương?

Mặc Bảo vô cùng tức giận, sau khi bước chân đi vào, cậu vươn bàn tay nhỏ bé ra lấy máy theo dõi cậu đã sớm cất kỹ từ trên người mẹ ra.

Ôn Hủ Hủ: "......”

Cậu có thể... đừng trấn áp cô như vậy được không?

Tốt xấu gì cô cũng là mẹ cậu, cô còn cần mặt mũi nữa?

"Tên vô lại này, xem ra ông ta còn chưa rút ra bài học, con nhất định phải cho ông ta ném mùi." Mặc Bảo đã bắt đầu nổi đóa, cậu lại muốn giống lần trước để lại tờ giấy.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy, lúc này mới bừng tỉnh, thoáng chốc, cô xông tới ôm lấy cậu.

"Không có không có, Mặc Bảo, con hiểu lầm rồi, anh ta không có bắt nạt mẹ, anh ta là một bệnh nhân của mẹ, mấy ngày nay, mẹ ngồi thuyền cùng anh ta đến đây, chính là vì chữa bệnh cho anh ta."

“Thật sao?”

"Thật sự, con tin mẹ đi, bởi vì bệnh của anh ta, không thể ngồi máy bay trở về, chỉ có thể ngồi thuyền, sau đó mẹ lcũng phải ngồi thuyền, ở trên thuyền điện thoại di động lại không có tín hiệu, vẫn không có liên lạc với các con, Mặc Mặc, mẹ xin lỗi, chuyện này, đều là lỗi của mẹ, không kịp nói cho các con biết."

Ôn Hủ Hủ cố gắng dỗ đứa con trai này, vì muốn dập tắt lửa giận trong lòng cậu xuống.

Đùa sao?

Nếu như còn để cho cậu tiếp tục quậy phá, Hoắc Tư Tước nhất định sẽ phát hiện cậu.

Hơn nữa, hắn còn rất thông minh, nhìn dọc đường hắn đã làm những gì với cô thì không cần phải nghi ngờ, còn như vậy sẽ bị hắn đào sâu xuống sẽ phát hiện thân phận của Mặc Bảo.

Ôn Hủ Hủ lo lắng nhìn đứa con trai này.

Cũng may cậu bé này mặc dù chỉ số thông minh cực cao, nhưng vẫn là một đứa trẻ, nghe những lời nói có cơ sở như vậy, nhất thời không thắc mắc.

“Vậy Mẹ chữa bệnh cho hắn, vì sao mẹ tới tới đây rồi còn bị nhốt?”

“...... Không có không có, mẹ không có bị nhốt, anh ta chỉ là sắp xếp mẹ ở chỗ này, vừa rồi...... mẹ cầm dụng cụ, kỳ thật là cảm thấy cái khóa kia không an toàn lắm, muốn đóng chặt một chút.”

Ôn Hủ Hủ biện minh.

Mặc Bảo: "......”

Vì một kẻ xấu, mẹ nhiều lời nói dối như vậy đến lừa gạt cậu, xem ra, cậu phải điều tra xem kẻ xấu này là ai.

Hoắc Tư Tước, tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị đúng không?

Được, cậu đã nhớ kỹ, rất nhanh sẽ đi tìm hắn!
Chương 24: Giam cầm

Buổi chiều Tiểu Lâm đến căn hộ đón cô.

Lại trốn nữa?

Vừa nhận được tin, lông mày anh ta nhảy dựng lên giận dữ.

Nhưng ngay sau đó, bất ngờ anh ta nhận được cuộc gọi từ người lạ.

“A lô?”

"Trợ lý Lâm, tôi Ôn Hủ Hủ, xin lỗi, tôi muốn đi gặp mợ và những người khác nên đã lẻn ra ngoài. Yên tâm, rất nhanh tôi sẽ quay trở về."

Dĩ nhiên Ôn Hủ Hủ, cô cố ý gọi điện thoại tới nhằm giải thích chuyện này với anh ta.

Tiểu Lâm nhất thời không cách nào hình dung tâm tình của mình lúc này, liếc mắt nhìn BOSS đại nhân còn chưa tỉnh trên giường bệnh, anh ta chỉ có thể nói một câu: "Vậy cô tốt nhất mau trở về, đừng để tổng giám đốc phát hiện.”

“Ừ, tôi biết, anh yên tâm.”

Ôn Hủ Hủ nghe được anh ta không có ý kiến, giọng nói cũng thoải mái hơn rất nhiều, sau khi đồng ý, cô liền cúp điện thoại.

Tiểu Lâm nhìn điện thoại di động bị cúp, vừa đau đầu vừa cảm thấy bất lực.

Sau năm năm, cô có thể nhớ số điện thoại của mình nên vui mừng mới đúng, dù sao cũng là vợ cũ của tổng giám đốc.

Vậy chắc lần sau anh ta phải đau đầu lắm đây.

Vừa định đi vào phòng bệnh, lúc này bác sĩ đột nhiên đi tới.

"Trợ lý Lâm, kết quả chụp CT của Hoắc tổng các anh đã có, còn có báo cáo kiểm tra bên giám định, lần này Hoắc tổng tương đối may mắn, đầu của anh ta không phát hiện dấu hiệu vỡ mạch máu, tuy nhiên chúng ta vẫn phải chú ý tình huống này, lần đầu tiên có thể không có bất trắc, không có nghĩa là lần thứ hai còn may mắn như vậy, ở trạng thái này của anh ta, vỡ mạch máu não là rất dễ xảy ra."

“À? Vậy bây giờ phải làm sao? Bác sĩ, thật sự không còn cách nào khác sao?

Tiểu Lâm nghe thấy điều này, nhất thời sốt ruột.

Bác sĩ lắc đầu: "Tình huống của anh ta, anh cũng phải không biết, tất cả các bác sĩ giỏi trong nước, cũng không có biện pháp trị liệu, các anh đã xuất ngoại điều trị, tôi muốn hỏi một câu, vì sao các anh quay lại đây?”

Bác sĩ đột nhiên hỏi.

Tiểu Lâm chỉ biết thở dài......

Ai có thể ngờ, vị bác sĩ Trung Quốc nổi tiếng đó thực sự lại là vợ hắn, người vợ "Đã chết" của hắn năm năm trước..

“Ngay cả Tây y cũng không được, Trung y sẽ có hiệu quả sao? Các anh đánh giá quá cao trung y rồi không?”

"Không không không, vậy là anh không hiểu trung y ở trong nước, trung y có lịch sử mấy ngàn năm, so với Tây y không kém cạnh. Dùng bấm huyệt và châm cứu để điều trị bệnh có khi còn hiệu quả hơn cả dao dược của tây y."

Vị bác sĩ này không chút do dự trả lời Tiểu Lâm, anh ta chắc chắn sức mạnh của Trung y, đặc biệt là khi nhắc tới châm cứu và bấm huyệt, trên mặt càng xuất hiện sùng bái ít có.

Tiểu Lâm nghe được, liếc mắt nhìn người đàn ông còn chưa tỉnh trên giường bệnh, chìm vào trầm tư.

Hay là để phu nhân thử xem?

——

Chiều hôm đó Ôn Hủ Hủ đưa theo con trai trở về nhà mợ.

Đúng như dự đoán, sau khi trở lại nơi đó, ngay lập tức được chào đón một trận mắng từ người chú, mắng đến mức cô không thể ngẩng đầu lên nổi.

Thì ra, năm năm qua, tuy rằng cô đã sớm nói với gia đình, cô không chết, chỉ mang theo hai đứa con ra nước ngoài, những năm năm không về, ngay cả bóng người cũng không thấy.

Cho nên, bị cậu mắng, là phải.

“Ôn Hủ Hủ, mày có giỏi thì đi luôn đi mày còn trở về làm gì? Có bản lĩnh thì cả đời cũng đừng trở về!”

"Đây là nhà của con,con làm sao có thể không trở về?"

“Vớ vẩn! Mày họ Ôn! Không phải họ Đỗ! đây cũng không phải nhà mày!

Cậu lại nổi trận lôi đình!

Cô bé Nhược Nhược ở trên lầu nhìn thấy, sợ tới mức ôm chặt lấy anh trai: "Tại sao ông cậu lại mắng mẹ như vậy?”

Cô bé mếu máo cái miệng nhỏ, như sắp muốn khóc.

Mặc Bảo thấy vậy, vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé của mình vỗ vỗ sau lưng em gái: "Không có việc gì không có việc gì, mẹ không nghe lời, ông cậu mới mắng, tựa như hai chúng ta không nghe lời mẹ, cũng bị mắng như vậy.”

Cậu bé khá hiểu chuyện.

Cô bé nghe thấy thì chớp chớp đôi mắt đen long lanh nước, mới chịu nín khóc.

Quả nhiên, mắng một hồi, mợ ở trong phòng chịu không nổi liền đi ra.

"Được rồi, anh mắng con bé lâu như vậy, con bé cũng biết sai trở về đấy thôi, tiết kiệm chút nước miếng, hiện tại trong nhà không có nhiều tiền như vậy cho anh mua nước trà uống đâu."

“……”

Chỉ một câu nói của mợ đã làm cậu im lặng.

Về phân Ôn Hủ Hủ, đứng đó mà cảm thấy có lỗi, tự trách bản thân, thiếu chút nữa nước mắt cũng rơi xuống.

“Cậu… mợ..”

“Mợ không có nói gì nhiều, chỉ có thể nói cho cháu biết mà tính toán như thế nào? Cháu thật muốn đi gặp lão già kia?”

Mợ so với người cậu tính tình nóng nảy, thì bình tĩnh hơn nhiều, nhưng giọng nói của bà rất lãnh đạm, đối với Ôn Hủ Hủ, trên mặt không có nửa điểm cười, tràn ngập một cảm giác lạnh lùng xa cách.

Giống như một người xa lạ bèo nước gặp nhau.

Ôn Hủ Hủ cụp hai mắt xuống: "Con không muốn đi, nếu đi, con sợ ông ta biết con vẫn còn, khôi phục hộ tịch của con, vậy con vẫn là người nhà của ông ta.”

“Tính ra cũng không ngốc lắm, nhưng mà nếu lão ép cháu, cháu có thể từ chối không làm.”.

"Cho nên con đang nghĩ cách, còn có …. con không thể để Mặc Bảo và Nhược Nhược ở lại chỗ mợ, con lo lắng bọn họ sẽ tra tới, đến lúc đó vạn nhất..."

“Tùy cháu chọn!”
Chương 25: Tên khốn nạn đó rốt cuộc là ai?

Thật không ngờ, Ôn Hủ Hủ nói xong mợ lại trả lời như thế.

Thoáng chốc, Ôn Hủ Hủ đứng như trời trồng, lời đến miệng lại nghẹn ở trong cổ họng không thể nào nói ra.

Kỳ thật...... Cô có chút sợ người mợ này, trước đây mợ là con gái nhà hào môn danh giá nhưng vì biến cố nhà họ Ôn, mà làm liên lụy đến mợ, vì vậy cô luôn cảm thấy áy náy tự trách, không dám nhìn mợ.

Ôn Hủ Hủ cuối cùng quyết định rời đi, mang theo hai con tạm thời dọn đến ngôi nhà mà cô tìm.

Cô đi rồi, trong sân hai người đứng nhìn ra bên ngoài đối thoại.

“A Bội, em... có phải còn trách con bé không? A Bội, năm đó con bé thật sự không hiểu chuyện, con bé…”

“Tiểu Quân sắp trở về, anh nghĩ ngôi nhà này sẽ được yên ổn không?”

Lưu Bội lạnh lùng nói với chồng ngồi trên xe lăn một câu, rồi bà xoay người đi vào.

Tiểu Quân, em họ của Ôn Hủ Hủ, cũng là người năm đó cực kỳ hận Ôn Hủ Hủ.

——

Ôn Hủ Hủ rất nhanh liền mang theo hai đứa trẻ chuyển đến trong ngôi nhà cô mới tìm, cũng là khu phố cũ, nhưng vị trí gần nhà trẻ.

"Mặc Mặc, Nhược Nhược, mẹ đã đăng ký nhà trẻ cho hai đứa rồi, ngày mai chúng ta đi nhà trẻ được không?"

“Hả? Mẹ, bọn con phải đi nhà trẻ ở đây à? Chúng ta sẽ không trở về nữa sao?”

Nhược Nhược vừa nghe điều này, lập tức ôm búp bê thỏ tai dài trong tay, lộ ra vẻ vẻ mặt kinh ngạc.

Cô bé vẫn rất hoài niệm, ở nhà trẻ cũ của cô bé, có vài bạn nhỏ chơi rất thân còn có cô giáo Tiểu Hoa cũng đối xử rất tốt với cô bé.

Ôn Hủ Hủ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, vội giải thích: "Không có, chúng ta cũng chỉ tạm thời ở chỗ này một thời gian, bởi vì mẹ còn phải làm việc, cho nên chỉ có thể để tiểu bảo bối của mẹ chịu thiệt.”

“Được rồi, Nhược Nhược ngày mai sẽ đi nhà trẻ mới.”

Nhược Nhược, ngoan ngoãn đồng ý với mẹ.

Mặc Bảo lúc này không mấy quan tâm đến cuộc hội thoại này, cậu bé đang bận mãi mê với chiếc Ipad của mình để tra cứu thông tin về tập đoàn Hoắc thị và về kẻ xấu kia. Cậu bé quyết tâm sẽ tự mình trực tiếp tìm ra lý lịch của hắn?

Người này, quá xấu xa, cậu tuyệt đối không thể để cho hắn khi dễ mẹ nữa.

Tuy nhiên, khi cậu nhìn thấy ảnh với độ nét cao của kẻ xấu kia, cậu có hơi sửng sốt.

Có chuyện gì vậy? Sao kẻ xấu này lại trông rất giống cậu đến vậy?

Quả thực, là chạm khắc một khuôn mà ra!

Chẳng lẽ hắn là ba của cậu?!

Cái đầu nho nhỏ của Mặc Bảo thoáng nghiệm ra, lập tức, mở to đôi mắt nhỏ tròn như mặt trăng.

“Mặc Mặc, con đang làm gì vậy? Có thể qua giúp mẹ một chút không? Ở đây mẹ cần người tới giúp.”

Ôn Hủ Hủ đang thu dọn đồ đạc, thấy con trai ngẩn người, muốn gọi cậu bé qua giúp, gọi mấy lần cuối cùng cậu bé cũng đáp lại sau sau đó ngơ ngác tắt máy tính chạy lại chỗ mẹ cậu.

“Mẹ, mẹ từng nói ba của con và em gái đã chết rồi phải không?”

“Đúng rồi, có chuyện gì vậy?”

Ôn Hủ Hủ đang bận đến toát mồ hôi hột, vừa nghe câu hỏi của con trai lập tức trả lời.

Cô đúng là đã nói với hai đứa nhỏ như vậy, trong năm năm ở nước ngoài, cô sống một mình với hai đứa nhỏ, khó tránh khỏi việc sẽ có người hỏi ba của hai đứa là ai, mà cậu con trai lớn này này cũng hay tò mò hỏi cô những điều về ba mình.

Vì thế cô đều nói cho bọn họ biết, ba hai đứa bé đã chết, chết đã rất lâu rồi.

Nhưng mà giá như tên chó má này chết thật thì tốt biết mấy!

Nhưng hôm nay đứa con trai này có chút là lạ, sau khi biết ba mình chết, cậu bé ở đó rầu rĩ, cũng không biết nghĩ cái gì, sau một lúc lâu lại nghe được cậu hỏi một câu: "Vậy ba con chết như thế nào ạ?”

“Hả? "Ôn Hủ Hủ có chút sửng sốt vội vàng mượn một cái cớ lấp liếm: "Bị...... xe đụng chăng?”

Mặc Bảo: "......”

Chồng mình chết như thế nào còn đi hỏi lại? Đây rõ ràng là gạt người, mẹ thật ngốc!

Cho nên tên đại ác nhân đó còn sống và thật sự là cha cậu sao?

Mặc Bảo sắp nổi trận lôi đình, cuối cùng cậu quyết định đi tìm tên hung thủ kia điều tra rõ rốt chuyện gì xảy ra? Tại sao lại bắt nạt mẹ cậu?

Còn nữa, vì sao hắn ngay cả con của mình cũng không cần?

Ôn Hủ Hủ còn không biết trong lòng con trai mình đang suy nghĩ gì, cô đang tranh thủ thời gian dọn dẹp phòng ốc, lát nữa cô còn phải quay về căn hộ rách nát kia.

Đang thu dọn, bỗng nhiên, điện thoại di động cô đặt trên mặt bàn vang lên.

“A lô?”

“Phu nhân, là tôi, Tiểu Lâm.”

Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, trợ lý của hắn đã gọi điện thoại tới.

Ôn Hủ Hủ nghe máy, vội vàng giải thích: "Ngại quá Tiểu Lâm, tôi đã lâu không gặp cậu mợ, bọn họ không cho tôi đi, thế nào cũng phải giữ lại ăn cơm, tôi..."

“Phu nhân, cô đừng quá khẩn trương, tôi không phải thúc giục cô trở về, tôi gọi điện thoại cho cô, là muốn thương lượng với cô một chuyện.”

“A? Chuyện gì vậy?" Ôn Hủ Hủ có chút kinh ngạc.

Với vị trí của cô hiện tại, còn có thể thương lượng với cô sao? Tên chủ nhân nhà bọn họ từ sau khi bắt được cô, không phải đều là ép buộc hoặc khống chế quyền tự do của cô sao? Sao bây giờ lại thương lượng????????
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom