-
Chương 341-345
Chương 341: Thành thức ăn dự trữ cho chó
Giận, đương nhiên là vì trong thời khắc quan trọng này mà người phụ nữ Ôn Hủ Hủ kia lại đột nhiên xuất hiện làm loạn lễ đính hôn của cô ta.
Nhưng cô ta cũng cảm thấy vui vì nghe nói người phụ nữ kia bị Hoắc Tư Tước kéo đi cho chó ăn.
Đã cho chó ăn rồi thì cô ta không so đo chuyện này với người ta nữa.
Dù sao bây giờ họ đã đính hôn, sau này còn kết hôn, chuyện này không quan trọng.
Lạc Du nhanh chóng nghĩ thông, đồng thời cô ta cũng không muốn nhiều người để ý đến chuyện này nên cố ý đi trấn an ba mẹ hai bên, chỉ nói Hoắc Tư Tước không đến là vì công ty hắn có chuyện rất quan trọng.
Nghe cô ta nói vậy gia đình hai bên cũng chỉ có thể không nhắc lại.
Ngoài hai đứa nhỏ.
''Có phải mẹ không đến không?''
Thấy lễ đính hôn đã kết thúc mà mẹ vẫn không xuất hiện, Hoắc Dận vô cùng tổn thương, ngay cả mắt cũng ửng đỏ.
Mặc Bảo cũng rất thất vọng.
Nhưng khi thấy anh trai như vậy, cậu bé vẫn an ủi anh mình trước: ''Đừng lo, trước tiên chúng ta đi hỏi ông cậu xem mẹ có đến trước không đã.''
''Được.''
Hoắc Dận nghe xong tâm trạng mới tốt lên chút, hai đứa nhỏ đi tìm Đỗ Hoa Sênh.
Nhưng đến khi hai đứa nhỏ biết tin về mẹ mình thì cô đã bị nhốt ở trại chó cả một đêm.
''Ăn cơm!''
Sáng ngày hôm sau, Ôn Hủ Hủ đang bị nhốt nghe được tiếng quát lớn ở bên ngoài như thường lệ, sau đó cửa mở ra, một người đàn ông mặc quần áo lao động ném một bát cháo thịt và hai quả trứng gà vào.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Nhân viên công tác: ''Cô nhanh chóng ăn cho tôi, tổng giám đốc nói phải vỗ béo cô rồi cô mới đủ tư cách làm lương thực dự trữ cho chó của chúng tôi, cô nghe hiểu không?''
''...''
Lần này Ôn Hủ Hủ không thèm trả lời, cô đứng cạnh cửa sổ nhìn cảnh bên ngoài đến ngẩn người.
Đây là một căn phòng nhỏ thuộc một căn nhà hai tầng, cô ở tầng hai, thật ra hoàn cảnh không kém, ngoài đầy đủ đồ đạc ra thì cô còn phát hiện cảnh bên ngoài rất đẹp.
Trại nuôi chó?
Người đàn ông kia có thú vui này từ khi nào vậy? Vậy mà còn chạy đến tận đây để nuôi một đàn chó.
Ôn Hủ Hủ nghe tiếng chó sủa không ngừng bên tai mà cảm thấy phiền não, cô xoay người đi đến chỗ bữa sáng, bắt đầu từ từ ăn.
Bây giờ cô đã hoàn toàn bình tĩnh và tỉnh táo.
Cô không sợ mình bị băm cho chó ăn.
Lúc này cô càng nghĩ đến chuyện người đàn ông kia bị xóa trí nhớ hơn, thật ra cô chưa từng nghĩ có một ngày hắn sẽ xóa trí nhớ...
Cô nắm chặt tay đến mức trắng bệch.
''Gâu gâu gâu...''
Đột nhiên tiếng chó sủa dưới tầng to hơn.
Nghe thấy vậy sắc mặt cô thay đổi, như cảm nhận được gì đó, cô lập tức thả bát trong tay xuống rồi chạy đến cửa sổ nhìn.
Quả nhiên cô thấy một chiếc Aston màu đen cực ngầu đang chạy từ đường lớn trên núi đến trại nuôi chó, sau khi đến nơi những con chó trong trại lập tức hưng phấn sủa loạn với chiếc xe.
''Tổng giám đốc, ngài đến sao?''
Nhân viên trang trại chó thấy vậy thì vội vàng chạy ra ngoài đón.
Không sai, người này chính là Hoắc Tư Tước.
Ôn Hủ Hủ đứng trên tầng nắm chặt tay, cô thấy người đàn ông kia bước xuống xe, dáng người cao lớn như cây cổ thủ, khuôn mặt không chút biểu cảm. Chỉ lạnh lùng như băng.
Trái tim cô chìm xuống.
Chuyện lại quay về điểm xuất phát, thậm chí bây giờ cô còn không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
''Cô ấy đâu?''
''Trên tầng, theo dặn dò của ngài, từ hôm qua đến sáng nay chúng tôi đều cho cô ấy ăn đồ nhiều dinh dưỡng nhưng vẫn không đủ, tổng giám đốc, cô ấy vừa gầy vừa nhỏ, sợ là phải nuôi mấy tháng mới đủ thịt cho chó chúng ta ăn đấy?''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Thật sự xem cô là thức ăn cho chó đấy à?
Thấy người đàn ông kia đi lên, cô cảm thấy hoảng hốt, nhanh chóng chạy về bàn ăn, lại lần nữa ngồi xuống cầm thìa lên.
Hai phút sau, Hoắc Tư Tước đi vào.
''Anh...Anh đến rồi...''
''Bớt ra vẻ quen tôi đi, tôi nói cho cô biết, đem cô cho chó ăn đã là nể tình với cô rồi.''
Người đàn ông vừa mở miệng đã nói một câu như vậy, từ khi mất đi kí ức kia, tính cách hắn còn độc ác hơn với người mới bị bắt lại như Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ không nói gì, chỉ im lặng ăn cháo.
Hoắc Tư Tước thấy cô không nói gì, lúc này vẻ mặt mới dịu lại, sau đó hắn rất không kiên nhẫn mà đá một cái ghế để ngồi xuống, bắt đầu đưa ra câu hỏi: ''Rốt cuộc khi đó cô giả chết như thế nào?''
''À, chuyện đó, là bác sĩ khoa sản kia giúp tôi.''
''Bác sĩ khoa sản?''
''Đúng, bà ấy là bạn của mẹ tôi, thấy tôi gặp chuyện, lại biết tôi có quay về nhà các người cũng sẽ không hạnh phúc, sau khi lấy đứa bé ra, bà ấy đã đưa tôi đến Clear.''
Ôn Hủ Hủ bình tĩnh nói.
Lúc này cô cũng không tiếp tục giấu diếm hắn, có lẽ cô cho rằng sớm muộn gì hắn cũng biết những chuyện này, nếu tiếp tục ồn ào nữa cô sẽ rất mệt mỏi.
Quả nhiên người đàn ông đang vắt chéo chân ngồi kia cứng người.
Hắn đã mất đi một phần kí ức, nhưng hắn vẫn nhớ chuyện mình kết hôn và có con với người phụ nữ trước mặt này như thế nào.
Cho nên khi Ôn Hủ Hủ nói sẽ không hạnh phúc, hắn vẫn không khỏi cảm thấy mất mặt.
Chương 342: Cô không xứng
''Vậy lần này cô quay về để làm gì? Suốt năm năm không dám lộ mặt một lần, đừng nói với tôi là cô nghe tin tôi đính hôn nên không màng sống chết mà quay về.''
Lúc nói câu này, sự chán ghét trong người đàn ông vô cùng rõ ràng.
Đúng lúc này Ôn Hủ Hủ đang ăn trứng gà.
Đột nhiên nghe thấy câu như vậy, trứng gà vừa nhét vào miệng nghẹn lại ngay cổ họng, một lúc lâu sau cũng chưa trôi được.
Hắn có thể đừng tự luyến như vậy không?
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, ban đầu ở Clear, lúc bị hắn bắt được, thái độ của hắn cũng như vậy, lúc nào cũng cảm thấy cô có ý đồ xấu xa với hắn.
Trái tim Ôn Hủ Hủ không khỏi nhói lên một cái.
''Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đến nhìn mấy đứa nhỏ thôi.''
''Thăm mấy đứa nhỏ? Cô thăm chúng nó cái gì? Chúng nó cũng không phải do cô nuôi lớn, chúng có liên quan gì đến cô chứ?'' Người đàn ông vô cùng cay nghiệt nói.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Nhịn, nể tình hắn không nhớ rõ chuyện gì, nể tình hai đứa nhỏ.
Ôn Hủ Hủ bỏ thìa trong tay xuống, cầm cốc nước ấm lên uống hai ngụm, sau khi cảm thấy cổ họng đã thông, lúc này cô mới nâng mắt lên, nghiêm túc nhìn người kia.
''Hoắc Tư Tước, tôi quay về đúng là vì nghe thấy tin anh muốn kết hôn, nhưng tôi không vì anh, tôi vì hai đứa nhỏ.''
''Cô nói cái gì?''
''Tôi nói, nếu anh đã muốn kết hôn thì sau này anh sẽ có cuộc sống mới của mình, cho nên chúng ta có thể thương lượng một chút không? Hai đứa bé đưa cho tôi chăm sóc được không?''
''Đưa cho cô chăm sóc?''
Lời vừa dứt, Hoắc Tư Tước vốn không có sắc mặt tốt như vừa nghe thấy một chuyện vô cùng buồn cười.
"Ôn Hủ Hủ, đầu cô chứa nước à? Cô dám quay về tranh con với tôi?''
''...''
Năng lực logic này đúng là không còn người thứ hai.
Ôn Hủ Hủ nhanh chóng giải thích: ''Không phải như vậy, tôi chỉ đang nghĩ, sau khi hai người kết hôn nhất định sẽ có con của mình, vậy chuyện chăm sóc hai đứa nhỏ chỉ sợ hơi quá, cho nên tôi muốn san sẻ trách nhiệm với anh thôi.''
Cô nói chuyện vừa uyển chuyển vừa thành khẩn.
Cô chỉ sợ mình nói hơi khó nghe một chút thì người này sẽ nổi giận lôi đình, sau đó không thể thương lượng được.
Nhưng đáng tiếc, cô đã hạ thấp xuống đến mức này mà thằng nhãi kia vẫn không động lòng chút nào.
''Cô bớt nói mấy lời giả tạo đó đi, trách nhiệm sao? Trách nhiệm của cô sao năm năm kia lại mặc kệ không hỏi đến? Sao cô vẫn khiến người khác nghĩ mình là ''người chết''? Ôn Hủ Hủ, tôi cho cô biết, Hoắc Tư Tước tôi sau này có sinh thêm con thì cũng sẽ tự mình chăm sóc tốt, không cần cô ở chỗ này diễn vẻ thâm tình.''
Hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ, sau đó ''rầm'' một cái đứng lên.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trắng bệch.
Sau này hắn sẽ sinh thêm rất nhiều con? Với người phụ nữ kia sao?
Trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Nhưng cô nhanh chóng ổn định lại bản thân, đừng quan tâm đến những chuyện này, mục đích cô đến đây là vì hai đứa bé.
''Hoắc Tư Tước, anh đừng như vậy, tôi... tôi thừa nhận mình đã sai, anh cho tôi gặp hai đứa nhỏ chút được không? Tôi không phải người không liên quan, tôi là mẹ chúng.''
Cô cũng đứng lên theo, vội vàng đi tới muốn giữ người đàn ông kia lại.
Nhưng cô vừa vươn tay đã thấy người này tránh đi như tránh dịch: ''Cô cũng xứng sao? Cô đúng là nằm mơ!''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Một câu như vậy khiến cô đứng im tại chỗ người người đàn ông tàn bạo lạnh lùng kia, nói không nên lời.
Đúng vậy, cô đã quên mất hắn bây giờ là hắn của ngày trước, cô trong ấn tượng của hắn, ngoài tin tức ''đã chết'' lừa gạt hắn năm năm ra thì đâu còn gì khác?
Ôn Hủ Hủ bất lực ngồi xuống ghế.
Sau khi Hoắc Tư Tước rời đi, trong trang trại chó chỉ còn một mình Ôn Hủ Hủ bị giam giữ ở trên tầng, người trông coi cũng không biết đã được người đàn ông kia dặn gì trước khi đi mà lại cho cô ăn càng nhiều hơn!
Không phải thật sự sẽ biến cô thành thức ăn cho chó đấy chứ? Phải biết Hoắc Tư Tước lúc này đã có sát ý muốn giết cô.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng cảm thấy hoảng hốt.
May mắn rằng hai ba tiếng sau đó, bên ngoài xuất hiện một chiếc xe khác.
''Gâu gâu gâu...''
Đám chó ở đây thấy xe đến thì lại điên cuồng sủa như buổi sáng.
Người trông chó thấy vậy lập tức đi ra: ''Anh là ai? Ai bảo anh đến đây? Anh có biết đây là đâu không?''
''Biết biết, không phải là trại nuôi chó của tên nhóc Hoắc Tư Tước kia sao? Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi đến để làm thịt chó, anh tránh qua một bên đi!''
Người từ trên xe xuống ăn mặc lộng lẫy như một con tắc kè hoa. sau khi xuống xe, thấy người trông trại chó đến, anh ta lập tức cầm một cây gậy bóng chày vô cùng lớn xuống.
Người trông chó: ''...''
Ngay cả Ôn Hủ Hủ trên tầng cũng bị cảnh này làm cho trợn tròn mắt!
Trì Úc? Tên yêu nghiệt này đến đây làm gì?
Người trông chó không dám cản lại, vì anh ta cũng nhận ra đây chính là đứa cháu trai không sợ trời không sợ đất của nhà họ Hoắc.
Trì Úc cầm gậy bóng chày đi lên, không bao lâu sau Ôn Hủ Hủ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của chó, cô đứng trên tầng nuốt nước bọt, nhìn người trông chó dưới tầng vội vàng chạy vào.
Chương 343: Lần này phải làm gì để công lược được hắn đây?
''Trì nhị thiếu gia, cậu giết thật sao, tổng giám đốc lột da tôi mất!''
''...''
Đúng là... nghiệp chướng.
Ôn Hủ Hủ làm như không thấy gì, cô trốn vào trong phòng.
Đây chính là một người kì lạ, cô cũng không muốn bị anh ta phát hiện ra bản thân, nếu không nhất định cô sẽ gặp phiền phức.
Nhưng tránh gì thì gặp nấy, cô vừa lùi vào phòng, còn chưa kịp nuốt ngụm nước trong miệng xuống thì đã nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, không bao lâu sau cửa cũng được mở ra.
"A...''
''Cmn! Cô cái người phụ nữ đáng chết này thật sự bị giam ở đây sao? Đầu óc cô có vấn đề à? Tự nhiên lại quay về lúc này, cô không biết tên nhóc kia bị điên sao?''
Trì Úc vừa mở cửa đã thấy người phụ nữ không chút tiến bộ nào bị nhốt trong căn phòng khóa, anh ta lập tức chửi ầm lên.
Ôn Hủ Hủ há miệng...
Được rồi, để anh ta chửi đi, dù sao cô cũng không phải chưa mắng anh ta.
Khoảng bốn năm phút sau người đàn ông này mới dừng lại.
''Được rồi, đi theo tôi đi, nhân lúc cái người trông chó kia chưa quay lại đi luôn đi.''
''Đi?'' Ôn Hủ Hủ lập tức kinh ngạc nhìn anh ta: ''Đi đâu?''
Trì Úc tức nhưng không có chỗ xả: ''Đương nhiên là rời khỏi đây rồi, chẳng lẽ cô thật sự muốn tên biến thái kia nhốt mình cả đời sao? Tôi nói cho cô biết, bây giờ anh ta không nhớ gì cả, nói không chừng ngày nào đó bị thần kinh lên sẽ quẳng cô cho chó ăn thật đấy.''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Nhịn một lúc, cuối cùng cô cũng lên tiếng hỏi: ''Vì sao anh lại biết tôi ở đây?''
Trì Úc: ''Con của cô nói cho tôi biết, hai đứa nhỏ gọi điện thoại cho tôi, nói cô bị ba của chúng bắt đi, tôi tìm hiểu một chút mới biết cô bị mang đến trang trại chó, thằng nhãi kia đúng là đồ tâm thần!''
Trì Úc nói đến chuyện này lại muốn mắng người.
Nhưng khi Ôn Hủ Hủ nghe thấy anh ta do hai đứa nhỏ gọi đến thì mắt sáng lên.
Lúc đầu cô không định đi với anh ta.
Vì bây giờ cô bị nhốt ở đây còn có thể thấy người đàn ông kia, đối với cô mà nói đây là một chuyện tốt, lúc nào cô cũng có thể bàn chuyện liên quan đến con với hắn.
Nhưng con tắc kè hoa này lại đột nhiên nói hai đứa nhỏ tìm anh ta.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ bị thuyết phục.
Sau đó cô chạy trốn với Trì Úc...
Khi tin tức truyền đến Hoắc thị, Hoắc Tư Tước đang tổ chức cuộc họp, trợ lí Lâm Tử Dương nhận được tin tức sau lập tức phun hết trà trong miệng lên bàn phím.
''Anh nói cái gì? Tổng giám đốc nhốt phu nhân ở trang trại chó?''
''...Không, không phải, trợ lí Lâm, không phải phu nhân, là một người phụ nữ họ Ôn. Cái tôi muốn nói không phải là cô ấy bị nhốt mà là Trì nhị thiếu gia bắt cóc cô ấy rồi.''
Tại trang trại chó, người trông coi vốn đã hoang mang lo sợ cũng không quên chỉnh sửa cho trợ lí của tổng giám đốc.
Lúc này Lâm Tử Dương mới bình tĩnh lại.
Nhưng phản ứng của anh ta cũng không quá vội vàng, sau khi tiêu hóa xong chuyện gì đang xảy ra, anh ta vừa rút giấy lau nước trên bàn phím vừa từ tốn an ủi người ở đầu dây bên kia.
''Nếu là Trì nhị thiếu gia mang đi thì anh gấp cái gì, vua chưa lo thái giám đã lo à?''
''Nhưng mà...''
''Được rồi, chuyện này tôi sẽ xử lí, anh không cần lo lắng.'' Sau đó anh ta cúp điện thoại, không chút hoảng loạn hay sốt ruột nào.
Nếu chuyện này xảy ra vào thời gian trước thì công ty đã sớm náo loạn, anh ta đâu có thể bình thản uống trà như này đâu?
Cho nên chuyện này thật ra khá kì quặc.
*
Ôn Hủ Hủ đi theo Trì Úc đến chỗ ở hiện tại của anh ta.
''Cô chờ chút, tôi mang hai đứa nhỏ đến đây.''
''Hả?'' Ôn Hủ Hủ ngây người: ''Anh...Anh đi đón hai đứa nhỏ? Hai đứa nhỏ ở đâu? Mấy người hẹn trước rồi sao?''
Trì Úc cười lạnh: ''Nếu không cô cho rằng như thế nào? Ngu ngốc!''
Sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài.
Người đàn ông Trì Úc này đúng là luôn rất ghét cô, từ ngày đầu tiên khi biết cô anh ta đã gọi cô là ''đồ ngốc''.
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở nhà.
Điều khiến cô mừng đến phát điên là nửa tiếng sau anh ta thật sự mang hai đứa bé đến.
''Mẹ...''
Cuối cùng cũng được gặp mẹ, hai đứa nhỏ vừa từ trong xe xuống vô cùng kích động, hai bé lớn tiếng kêu rồi nhanh chóng chạy đến chỗ cô như én nhỏ.
Mắt Ôn Hủ Hủ đỏ bừng, cô mở rộng tay ôm thật chặt hai bảo bối của mình vào lòng.
''Bảo bối, cuối cùng mẹ cũng được gặp các con rồi, thật tốt, để mẹ nhìn xem hai đứa thế nào nào.'' Cô khóc không thành tiếng, dùng sức ôm lấy hai đứa nhỏ, liên tục hỏi hai bé dạo này thế nào.
Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng rất hiểu chuyện, hai đứa nhỏ lắc đầu, biểu thị mình không sao.
Nhưng sao Ôn Hủ Hủ có thể tin được?
Cô nhớ đến bức ảnh kia, cô lập tức thả lỏng tay, sau đó nâng khuôn mặt của con trai nhỏ lên, cẩn thận nhìn: ''Mặc Mặc, để mẹ nhìn xem vết thương của con thế nào.''
Mặc Bảo: ''...''
Hoắc Dận đứng bên cạnh không dám phát ra tiếng động.
Vì các bé lừa mẹ.
"Trời! Răng của con đâu? Cô ta đánh con gãy răng luôn sao?" Ôn Hủ Hủ phát hiện hai chiếc răng cửa của con trai bị thiếu, tức đến mức giọng cũng run rẩy.
Hoắc Dận hơi mấp máy môi.
Cậu đang định tìm cơ hội để giải thích cho mẹ thì đúng lúc này Trì Úc đứng bên cạnh nghe xong câu cô nói đã không nhịn được mà bùng nổ trước.
Chương 344: Hai người phụ nữ này muốn đánh nhau?
''Cô có ý gì? Đứa nhỏ bị đánh? Ai dám đánh nó? Nó là con của Hoắc Tư Tước mà có người còn dám đánh nó sao? Lại còn ra tay nặng như vậy? Con mẹ nó rốt cuộc là ai?''
Người đàn ông kia trực tiếp bùng nổ.
Hai mắt Ôn Hủ Hủ đỏ bừng, lúc đầu cô không muốn nói nhưng cuối cùng không nhịn được mà tức giận nói: ''Là Lạc Du! Là cô ta ngược đãi hai đứa nhỏ!''
''Cô nói cái gì? Lạc Du?'' Trì Úc càng kích động hơn, anh ta không dám tin mình vừa nghe thấy tên ai.
''Cmn! Hoắc Tư Tước là heo sao? Vậy mà lại để một người hèn hạ như vậy ngược đãi con trai mình sao, anh ta có bệnh về đầu óc à? Vì phụ nữ mà không quan tâm đến con mình sao?''
Anh ta tức đến sùi bọt mép, dáng vẻ như muốn đi tìm Hoắc Tư Tước để liều mạng.
Nhưng lúc này Ôn Hủ Hủ không có tâm trạng quan tâm đến những chuyện đó, điều cô muốn làm nhất bây giờ chính là mang con của cô đi càng xa càng tốt.
Cô chính là như vậy, điều cô muốn làm mỗi khi gặp chuyện sẽ là nhanh chóng mang mấy đứa nhỏ rời đi.
Có lẽ vì cô biết năng lực của mình không thể phản kháng lại người đàn ông kia.
Còn có một chuyện nữa đó là cô quá quan tâm đến hắn, cô cũng không muốn nhìn những cảnh kia, bọn họ kết hôn của bọn họ, cô chăm con của cô, như vậy không phải là tốt rồi sao? Cô thành tâm chúc phúc bọn họ.
''Trì Úc, anh có thể giúp tôi được không?''
''Chuyện gì?''
''Tôi muốn mang hai đứa nhỏ rời đi, anh có thể nghĩ cách giúp tôi được không? Đừng... để Hoắc Tư Tước phát hiện?'' Mắt cô đỏ bừng, nghẹn ngào nói ra thỉnh cầu của mình.
Trì Úc giật mình.
Thật ra đây là lần thứ hai cô nói ra thỉnh cầu này, lần trước cô đã từng nói đến chuyện này, nhưng cuối cùng họ không thành công, người đàn ông kia đã bắt ngược lại về.
Vậy lần này thì sao?
Trì Úc quyết định, lần này cho dù như thế nào thì anh ta cũng phải đưa ba mẹ con họ an toàn rời đi.
Mặc Bảo và Hoắc Dận không dám thở mạnh nhìn hai người, nghe mẹ đưa ra quyết định cuối cùng là đưa hai bé đi theo.
Mà người chú thiếu thông minh kia lại đồng ý!
Hai đứa nhỏ trợn trừng mắt!
Xong, đây không phải là điều hai bé muốn mà.
Mặc Bảo nhìn hai người đi ra ngoài, bé đưa tay vò tóc, bi thương nói: ''Lần này làm sao bây giờ? Nếu như mẹ lại mang chúng ta đi tiếp thì bên ba chắc chắn sẽ phát điên mất.''
Hoắc Dận... rất đồng ý với kết luận này.
Vì ba bây giờ không phải là ba của ngày trước, bây giờ ba đối với mẹ chỉ có hận chứ không có chút tình cảm nào.
Nên làm thế nào đây?
Hai đứa nhỏ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định vẫn nên điều chỉnh chiến lực trước.
''Chú Trì, con cảm thấy trước mắt chúng ta vẫn không thể đi được đâu.''
''Vì sao?''
Trì Úc đang ngồi trước máy tính tìm máy bay trực thăng nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ không biết đã vào phòng mình từ lúc nào.
Vẻ mặt Mặc Bảo vô cùng lo lắng: ''Chú nghĩ mà xem, ba con là người thế nào? Khắp nơi đều có người của ba, nếu như bây giờ chú mang con đi thì chú làm gì để đảm bảo ba không tìm thấy chúng con?''
''...''
Trì Úc đột nhiên bị đứa trẻ năm tuổi nói không phản bác được.
Đúng vậy, cũng không thể loại trừ tình huống này.
Tên kia quá mạnh, nếu như hắn phát hiện Ôn Hủ Hủ bắt cóc hai đứa con của mình thì hắn sẽ không phát điên lên sao? Nghe nói lần người phụ nữ này thành công trốn đến nước Ý nhưng vẫn bị hắn tìm được.
Cảnh tượng vô cùng thê thảm!
Trì Úc đột nhiên run lên một cái.
''Chú, mẹ con quyết định như vậy là vì mẹ thấy con bị đánh, không bình tĩnh nên mới có quyết định như vậy, chú không thể giống mẹ được, đến lúc đó chúng ta xong đời mất.''
Mặc Bảo là một đứa nhỏ thông minh, sau khi thấy chú không thông minh này bị mình làm lay động thì dứt khoát ôm lấy cánh tay anh ta để làm nũng.
Giống như con cún nhỏ đáng thương, người khác nhìn mà thấy đau lòng.
Cuối cùng Trì Úc cũng mềm lòng...
*
Trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc thị.
Sau khi Lâm Tử Dương nói tin tức kia cho Hoắc Tư Tước, quả nhiên hắn không nổi giận lôi đình như ngày trước.
Có tức giận, nhưng nếu so với ngày trước thì chỉ như muối bỏ bể.
''Sau đó thì sao?''
''Sau đó tôi đã cho người theo dõi cậu ấy, phát hiện cậu ấy mang Ôn tiểu thư về nhà không được bao lâu đã... dẫn hai tiểu thiếu gia đến, còn mang cô ấy đến Lạc gia.''
Lâm Tử Dương chần chừ nói kết quả điều tra được chiều nay ra.
Lời vừa dứt, quả nhiên nhiệt độ trong phòng làm việc lạnh xuống.
''Đến Lạc gia? Cậu ta mang cô ấy đến Lạc gia làm gì? Cảm thấy chán sống rồi à?''
Từng đường nét trên khuôn mặt người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc lạnh đi, chỉ nhìn thôi cũng không rét mà run, rõ ràng lời nói ra vô cùng hòa nhã nhưng người nghe lại sợ đến run cả da đầu.
Trên trán Lâm Tử Dương lấm tấm mồ hôi.
''Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tổng giám đốc, không phải ngài nói lần này Ôn tiểu thư xuất hiện là vì hai đứa nhỏ sao? Có khi nào cô ấy đi tìm Lạc tiểu thư để đàm phán chuyện liên quan đến hai đứa nhỏ không?''
''Tôi nghe nói lúc trước tiểu thiếu gia Mặc Mặc đã đến nhà ông cậu, ngài có cảm thấy hai đứa nhỏ nói gì đó với Ôn tiểu thư rồi không? Nếu không sao Ôn tiểu thư lại đột nhiên trở về như vậy chứ, nếu thật sự hai đứa bé nói gì đó, lúc này cô ấy đi tìm Lạc tiểu thư...''
Lâm Tử Dương đột nhiên không nói thêm được gì nữa.
Mà sắc mặt người đàn ông ngồi trước bàn làm việc cũng ngày càng khó coi.
''Lá gan của cô ta không nhỏ đâu!''
Hắn lạnh lùng nghiến răng nói ra mấy lời này.
Chương 345: Vợ trước đến ép cung?
Đúng là Ôn Hủ Hủ theo Trì Úc đến Lạc gia.
Cô vốn muốn anh ta bí mật sắp xếp cho mẹ con các cô ra nước ngoài, nhưng người này đột nhiên lại phân tích với cô, nói như vậy chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc, nếu như Hoắc Tư Tước phát điên đuổi theo thì không thể đảm bảo hắn không tìm được các cô.
Đến khi đó chỉ sợ tình hình sẽ càng tệ hơn.
Ôn Hủ Hủ bị thuyết phục, cô đến Lạc gia với anh ta.
''Đứa nhỏ ngốc, chúng ta vào đây không cần nói những chuyện khác, chỉ cần thỏa thuận chuyện hai đứa nhỏ với cô ta thôi là được, rõ chưa? Dù sao người phụ nữ này cũng không thích hai đứa nhỏ kia, tôi tin cô ta sẽ đồng ý đi thuyết phục Hoắc Tư Tước từ bỏ.''
Lúc đang lái xe đến Lạc gia, Trì Úc sợ Ôn Hủ Hủ mất bình tĩnh nên không ngừng dặn dò.
Ôn Hủ Hủ ''ừ'' một tiếng.
Cô sẽ nể tình chuyện hai đứa nhỏ mà không ồn ào với cô ta.
Nhưng nghe cũng cảm thấy buồn cười, con của cô và người đàn ông kia giờ lại phải dựa vào người phụ nữ này để đàm phán, vì cô ta là bạch nguyệt quang của hắn sao?
Hai người đến Lạc gia.
Lạc gia, vì mấy năm nay luôn phát triển ở nước ngoài nên không mua thêm nhà ở nơi này, sau khi về đây họ vẫn sống ở căn nhà cũ ngày trước.
Nhưng dù gì người ta cũng là người giàu, cho dù là nhà cũ cũng không cũ kĩ chút nào.
''Hai người tìm ai?''
''Xin lỗi, chúng tôi đến tìm Lạc tiểu thư, cô ấy có ở đây không?''
Trì Úc xuống xe, anh ta sợ ngữ khí của Ôn Hủ Hủ không tốt nên sau khi người làm của Lạc gia đi ra, anh ta chủ động nói cho người đó biết mục đích đến đây của mình.
Người kia nghe xong đưa mắt đánh giá hai người rồi hỏi: ''Tìm tiểu thư nhà chúng tôi sao? Cô ấy có ở đây, nhưng các người là ai? Các người có hẹn trước tiểu thư rồi chứ?''
Trì Úc lập tức tươi cười nói: ''Có có, chúng tôi đã hẹn, dì dẫn chúng tôi vào là tiểu thư nhà dì sẽ biết.''
Không hổ là người lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, nói dối không chớp mắt.
Cuối cùng hai người Ôn Hủ Hủ được mang vào.
Vừa vào đã thấy căn biệt thự cổ được bày trí không giống với xã hội hiện đại bây giờ, mặc dù hơi lạc hậu nhưng cũng rất ấn tượng và độc đảo.
''Chị Thôi, ai đến vậy?''
''Phu nhân, là bạn của tiểu thư, họ nói đến tìm cô ấy có việc.''
Người hầu mang hai người Ôn Hủ Hủ đi vào đến viện thì nghe thấy giọng phụ nữ hỏi, bà ta nhanh chóng trả lời.
Bạn của Tiểu Du?
Con bé còn có bạn ở đây sao?
Lạc phu nhân cảm thấy tò mò, Ôn Hủ Hủ lúc đầu muốn gặp trực tiếp Lạc Du, sau khi đi qua mái vòm hình trăng khuyết thì thấy một người phụ nữ trung niên quý phái xuất hiện trước mặt mình.
''Là cô?''
Không ngờ Lạc phu nhân này lại biết Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ không thể không dừng lại, cô nhìn người phụ nữ trung niên này: ''Phu nhân biết tôi sao?''
Sắc mặt Lạc phu nhân không tốt chút nào: "Cô nói xem tôi có biết cô không? Không phải cô là vợ trước của Tư Tước sao? Cô thật sự quay về rồi? Chẳng lẽ hôm đính hôn Tư Tước không đến là vì cô quay về?''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Ngày đó hắn không đến nơi tổ chức đính hôn?
Cô hơi ngạc nhiên.
Nhưng cô nhanh chóng nhớ đến tình trạng hiện tại của người đàn ông kia, cô lập tức phủ nhận, chuyện này chắc chắn không liên quan đến cô vì với quan hệ bây giờ của họ, cô tuyệt đối không dám hi vọng xa xôi rằng hắn sẽ không đính hôn vì cô.
Mơ mộng cái gì vậy chứ?
Ôn Hủ Hủ bình tĩnh lại: ''Phu nhân, bà hiểu nhầm rồi, đúng là ngày đó tôi quay về, nhưng tôi đã lập tức bị anh ta ném đến trại nuôi chó, hôm nay là tôi trốn ra để đến đây.''
''Cái gì? Trại nuôi chó?''
Lạc phu nhân khó có thể tin được.
Nhưng không thể phủ nhận, sau khi nghe xong câu này, bà ta có chút vui vẻ.
Chỉ cần người phụ nữ này không phá hỏng chuyện của con gái và con rể của bà ta thì sao bà ta lại không vui chứ?
Cuối cùng sắc mặt Lạc phu nhân cũng dịu xuống: "Vậy thì hôm nay cô đến đây làm gì? Dựa vào quan hệ của cô và Tiểu Du nhà tôi thì hai người chắc không quen biết đến mức đến thẳng nhà tìm nhau như này đâu chứ?''
''Không phải, tôi đến tìm Lạc tiểu thư vì muốn cô ấy giúp tôi một chuyện.''
''Chuyện gì?''
''Tôi muốn nhờ cô ấy nói giúp với Hoắc Tư Tước mấy câu. Cô ấy có thể nói anh ta nhường hai đứa nhỏ cho tôi được không?'' Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nói rõ mục đích đến đây của mình.
Lời vừa dứt, trong viện trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đưa hai đứa nhỏ cho cô, đối với Lạc gia mà nói đây là một chuyện rất tốt.
Sau này Lạc Du đến Hoắc gia, chẳng mấy chốc cô ta sẽ có con của mình, đến lúc đó trong nhà cũng không còn con của người khác, chỉ còn con của hai người.
Đây là một chuyện vô cùng có lợi cho bọn họ.
Lạc phu nhân đang định đồng ý.
Đúng lúc này trong đình viện xuất hiện thêm một người, không phải Lạc Du mà là một người đàn ông trung niên giống cô ta mấy phần.
Sau khi nghe thấy câu nói này của Ôn Hủ Hủ, sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống: ''Ôn tiểu thư, cô đang nói gì vậy? Sao cô có thể để con gái chúng tôi đi làm chuyện này chứ? Cô đang cố ý châm ngòi li gián quan hệ vợ chồng chúng nó sao?''
Cái gì?
Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ thay đổi.
Người đàn ông này là ai? Chẳng lẽ ông ta là ba của Lạc Du, Lạc Thiên Nam sao?
Giận, đương nhiên là vì trong thời khắc quan trọng này mà người phụ nữ Ôn Hủ Hủ kia lại đột nhiên xuất hiện làm loạn lễ đính hôn của cô ta.
Nhưng cô ta cũng cảm thấy vui vì nghe nói người phụ nữ kia bị Hoắc Tư Tước kéo đi cho chó ăn.
Đã cho chó ăn rồi thì cô ta không so đo chuyện này với người ta nữa.
Dù sao bây giờ họ đã đính hôn, sau này còn kết hôn, chuyện này không quan trọng.
Lạc Du nhanh chóng nghĩ thông, đồng thời cô ta cũng không muốn nhiều người để ý đến chuyện này nên cố ý đi trấn an ba mẹ hai bên, chỉ nói Hoắc Tư Tước không đến là vì công ty hắn có chuyện rất quan trọng.
Nghe cô ta nói vậy gia đình hai bên cũng chỉ có thể không nhắc lại.
Ngoài hai đứa nhỏ.
''Có phải mẹ không đến không?''
Thấy lễ đính hôn đã kết thúc mà mẹ vẫn không xuất hiện, Hoắc Dận vô cùng tổn thương, ngay cả mắt cũng ửng đỏ.
Mặc Bảo cũng rất thất vọng.
Nhưng khi thấy anh trai như vậy, cậu bé vẫn an ủi anh mình trước: ''Đừng lo, trước tiên chúng ta đi hỏi ông cậu xem mẹ có đến trước không đã.''
''Được.''
Hoắc Dận nghe xong tâm trạng mới tốt lên chút, hai đứa nhỏ đi tìm Đỗ Hoa Sênh.
Nhưng đến khi hai đứa nhỏ biết tin về mẹ mình thì cô đã bị nhốt ở trại chó cả một đêm.
''Ăn cơm!''
Sáng ngày hôm sau, Ôn Hủ Hủ đang bị nhốt nghe được tiếng quát lớn ở bên ngoài như thường lệ, sau đó cửa mở ra, một người đàn ông mặc quần áo lao động ném một bát cháo thịt và hai quả trứng gà vào.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Nhân viên công tác: ''Cô nhanh chóng ăn cho tôi, tổng giám đốc nói phải vỗ béo cô rồi cô mới đủ tư cách làm lương thực dự trữ cho chó của chúng tôi, cô nghe hiểu không?''
''...''
Lần này Ôn Hủ Hủ không thèm trả lời, cô đứng cạnh cửa sổ nhìn cảnh bên ngoài đến ngẩn người.
Đây là một căn phòng nhỏ thuộc một căn nhà hai tầng, cô ở tầng hai, thật ra hoàn cảnh không kém, ngoài đầy đủ đồ đạc ra thì cô còn phát hiện cảnh bên ngoài rất đẹp.
Trại nuôi chó?
Người đàn ông kia có thú vui này từ khi nào vậy? Vậy mà còn chạy đến tận đây để nuôi một đàn chó.
Ôn Hủ Hủ nghe tiếng chó sủa không ngừng bên tai mà cảm thấy phiền não, cô xoay người đi đến chỗ bữa sáng, bắt đầu từ từ ăn.
Bây giờ cô đã hoàn toàn bình tĩnh và tỉnh táo.
Cô không sợ mình bị băm cho chó ăn.
Lúc này cô càng nghĩ đến chuyện người đàn ông kia bị xóa trí nhớ hơn, thật ra cô chưa từng nghĩ có một ngày hắn sẽ xóa trí nhớ...
Cô nắm chặt tay đến mức trắng bệch.
''Gâu gâu gâu...''
Đột nhiên tiếng chó sủa dưới tầng to hơn.
Nghe thấy vậy sắc mặt cô thay đổi, như cảm nhận được gì đó, cô lập tức thả bát trong tay xuống rồi chạy đến cửa sổ nhìn.
Quả nhiên cô thấy một chiếc Aston màu đen cực ngầu đang chạy từ đường lớn trên núi đến trại nuôi chó, sau khi đến nơi những con chó trong trại lập tức hưng phấn sủa loạn với chiếc xe.
''Tổng giám đốc, ngài đến sao?''
Nhân viên trang trại chó thấy vậy thì vội vàng chạy ra ngoài đón.
Không sai, người này chính là Hoắc Tư Tước.
Ôn Hủ Hủ đứng trên tầng nắm chặt tay, cô thấy người đàn ông kia bước xuống xe, dáng người cao lớn như cây cổ thủ, khuôn mặt không chút biểu cảm. Chỉ lạnh lùng như băng.
Trái tim cô chìm xuống.
Chuyện lại quay về điểm xuất phát, thậm chí bây giờ cô còn không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
''Cô ấy đâu?''
''Trên tầng, theo dặn dò của ngài, từ hôm qua đến sáng nay chúng tôi đều cho cô ấy ăn đồ nhiều dinh dưỡng nhưng vẫn không đủ, tổng giám đốc, cô ấy vừa gầy vừa nhỏ, sợ là phải nuôi mấy tháng mới đủ thịt cho chó chúng ta ăn đấy?''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Thật sự xem cô là thức ăn cho chó đấy à?
Thấy người đàn ông kia đi lên, cô cảm thấy hoảng hốt, nhanh chóng chạy về bàn ăn, lại lần nữa ngồi xuống cầm thìa lên.
Hai phút sau, Hoắc Tư Tước đi vào.
''Anh...Anh đến rồi...''
''Bớt ra vẻ quen tôi đi, tôi nói cho cô biết, đem cô cho chó ăn đã là nể tình với cô rồi.''
Người đàn ông vừa mở miệng đã nói một câu như vậy, từ khi mất đi kí ức kia, tính cách hắn còn độc ác hơn với người mới bị bắt lại như Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ không nói gì, chỉ im lặng ăn cháo.
Hoắc Tư Tước thấy cô không nói gì, lúc này vẻ mặt mới dịu lại, sau đó hắn rất không kiên nhẫn mà đá một cái ghế để ngồi xuống, bắt đầu đưa ra câu hỏi: ''Rốt cuộc khi đó cô giả chết như thế nào?''
''À, chuyện đó, là bác sĩ khoa sản kia giúp tôi.''
''Bác sĩ khoa sản?''
''Đúng, bà ấy là bạn của mẹ tôi, thấy tôi gặp chuyện, lại biết tôi có quay về nhà các người cũng sẽ không hạnh phúc, sau khi lấy đứa bé ra, bà ấy đã đưa tôi đến Clear.''
Ôn Hủ Hủ bình tĩnh nói.
Lúc này cô cũng không tiếp tục giấu diếm hắn, có lẽ cô cho rằng sớm muộn gì hắn cũng biết những chuyện này, nếu tiếp tục ồn ào nữa cô sẽ rất mệt mỏi.
Quả nhiên người đàn ông đang vắt chéo chân ngồi kia cứng người.
Hắn đã mất đi một phần kí ức, nhưng hắn vẫn nhớ chuyện mình kết hôn và có con với người phụ nữ trước mặt này như thế nào.
Cho nên khi Ôn Hủ Hủ nói sẽ không hạnh phúc, hắn vẫn không khỏi cảm thấy mất mặt.
Chương 342: Cô không xứng
''Vậy lần này cô quay về để làm gì? Suốt năm năm không dám lộ mặt một lần, đừng nói với tôi là cô nghe tin tôi đính hôn nên không màng sống chết mà quay về.''
Lúc nói câu này, sự chán ghét trong người đàn ông vô cùng rõ ràng.
Đúng lúc này Ôn Hủ Hủ đang ăn trứng gà.
Đột nhiên nghe thấy câu như vậy, trứng gà vừa nhét vào miệng nghẹn lại ngay cổ họng, một lúc lâu sau cũng chưa trôi được.
Hắn có thể đừng tự luyến như vậy không?
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, ban đầu ở Clear, lúc bị hắn bắt được, thái độ của hắn cũng như vậy, lúc nào cũng cảm thấy cô có ý đồ xấu xa với hắn.
Trái tim Ôn Hủ Hủ không khỏi nhói lên một cái.
''Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đến nhìn mấy đứa nhỏ thôi.''
''Thăm mấy đứa nhỏ? Cô thăm chúng nó cái gì? Chúng nó cũng không phải do cô nuôi lớn, chúng có liên quan gì đến cô chứ?'' Người đàn ông vô cùng cay nghiệt nói.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Nhịn, nể tình hắn không nhớ rõ chuyện gì, nể tình hai đứa nhỏ.
Ôn Hủ Hủ bỏ thìa trong tay xuống, cầm cốc nước ấm lên uống hai ngụm, sau khi cảm thấy cổ họng đã thông, lúc này cô mới nâng mắt lên, nghiêm túc nhìn người kia.
''Hoắc Tư Tước, tôi quay về đúng là vì nghe thấy tin anh muốn kết hôn, nhưng tôi không vì anh, tôi vì hai đứa nhỏ.''
''Cô nói cái gì?''
''Tôi nói, nếu anh đã muốn kết hôn thì sau này anh sẽ có cuộc sống mới của mình, cho nên chúng ta có thể thương lượng một chút không? Hai đứa bé đưa cho tôi chăm sóc được không?''
''Đưa cho cô chăm sóc?''
Lời vừa dứt, Hoắc Tư Tước vốn không có sắc mặt tốt như vừa nghe thấy một chuyện vô cùng buồn cười.
"Ôn Hủ Hủ, đầu cô chứa nước à? Cô dám quay về tranh con với tôi?''
''...''
Năng lực logic này đúng là không còn người thứ hai.
Ôn Hủ Hủ nhanh chóng giải thích: ''Không phải như vậy, tôi chỉ đang nghĩ, sau khi hai người kết hôn nhất định sẽ có con của mình, vậy chuyện chăm sóc hai đứa nhỏ chỉ sợ hơi quá, cho nên tôi muốn san sẻ trách nhiệm với anh thôi.''
Cô nói chuyện vừa uyển chuyển vừa thành khẩn.
Cô chỉ sợ mình nói hơi khó nghe một chút thì người này sẽ nổi giận lôi đình, sau đó không thể thương lượng được.
Nhưng đáng tiếc, cô đã hạ thấp xuống đến mức này mà thằng nhãi kia vẫn không động lòng chút nào.
''Cô bớt nói mấy lời giả tạo đó đi, trách nhiệm sao? Trách nhiệm của cô sao năm năm kia lại mặc kệ không hỏi đến? Sao cô vẫn khiến người khác nghĩ mình là ''người chết''? Ôn Hủ Hủ, tôi cho cô biết, Hoắc Tư Tước tôi sau này có sinh thêm con thì cũng sẽ tự mình chăm sóc tốt, không cần cô ở chỗ này diễn vẻ thâm tình.''
Hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ, sau đó ''rầm'' một cái đứng lên.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trắng bệch.
Sau này hắn sẽ sinh thêm rất nhiều con? Với người phụ nữ kia sao?
Trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Nhưng cô nhanh chóng ổn định lại bản thân, đừng quan tâm đến những chuyện này, mục đích cô đến đây là vì hai đứa bé.
''Hoắc Tư Tước, anh đừng như vậy, tôi... tôi thừa nhận mình đã sai, anh cho tôi gặp hai đứa nhỏ chút được không? Tôi không phải người không liên quan, tôi là mẹ chúng.''
Cô cũng đứng lên theo, vội vàng đi tới muốn giữ người đàn ông kia lại.
Nhưng cô vừa vươn tay đã thấy người này tránh đi như tránh dịch: ''Cô cũng xứng sao? Cô đúng là nằm mơ!''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Một câu như vậy khiến cô đứng im tại chỗ người người đàn ông tàn bạo lạnh lùng kia, nói không nên lời.
Đúng vậy, cô đã quên mất hắn bây giờ là hắn của ngày trước, cô trong ấn tượng của hắn, ngoài tin tức ''đã chết'' lừa gạt hắn năm năm ra thì đâu còn gì khác?
Ôn Hủ Hủ bất lực ngồi xuống ghế.
Sau khi Hoắc Tư Tước rời đi, trong trang trại chó chỉ còn một mình Ôn Hủ Hủ bị giam giữ ở trên tầng, người trông coi cũng không biết đã được người đàn ông kia dặn gì trước khi đi mà lại cho cô ăn càng nhiều hơn!
Không phải thật sự sẽ biến cô thành thức ăn cho chó đấy chứ? Phải biết Hoắc Tư Tước lúc này đã có sát ý muốn giết cô.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng cảm thấy hoảng hốt.
May mắn rằng hai ba tiếng sau đó, bên ngoài xuất hiện một chiếc xe khác.
''Gâu gâu gâu...''
Đám chó ở đây thấy xe đến thì lại điên cuồng sủa như buổi sáng.
Người trông chó thấy vậy lập tức đi ra: ''Anh là ai? Ai bảo anh đến đây? Anh có biết đây là đâu không?''
''Biết biết, không phải là trại nuôi chó của tên nhóc Hoắc Tư Tước kia sao? Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi đến để làm thịt chó, anh tránh qua một bên đi!''
Người từ trên xe xuống ăn mặc lộng lẫy như một con tắc kè hoa. sau khi xuống xe, thấy người trông trại chó đến, anh ta lập tức cầm một cây gậy bóng chày vô cùng lớn xuống.
Người trông chó: ''...''
Ngay cả Ôn Hủ Hủ trên tầng cũng bị cảnh này làm cho trợn tròn mắt!
Trì Úc? Tên yêu nghiệt này đến đây làm gì?
Người trông chó không dám cản lại, vì anh ta cũng nhận ra đây chính là đứa cháu trai không sợ trời không sợ đất của nhà họ Hoắc.
Trì Úc cầm gậy bóng chày đi lên, không bao lâu sau Ôn Hủ Hủ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của chó, cô đứng trên tầng nuốt nước bọt, nhìn người trông chó dưới tầng vội vàng chạy vào.
Chương 343: Lần này phải làm gì để công lược được hắn đây?
''Trì nhị thiếu gia, cậu giết thật sao, tổng giám đốc lột da tôi mất!''
''...''
Đúng là... nghiệp chướng.
Ôn Hủ Hủ làm như không thấy gì, cô trốn vào trong phòng.
Đây chính là một người kì lạ, cô cũng không muốn bị anh ta phát hiện ra bản thân, nếu không nhất định cô sẽ gặp phiền phức.
Nhưng tránh gì thì gặp nấy, cô vừa lùi vào phòng, còn chưa kịp nuốt ngụm nước trong miệng xuống thì đã nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, không bao lâu sau cửa cũng được mở ra.
"A...''
''Cmn! Cô cái người phụ nữ đáng chết này thật sự bị giam ở đây sao? Đầu óc cô có vấn đề à? Tự nhiên lại quay về lúc này, cô không biết tên nhóc kia bị điên sao?''
Trì Úc vừa mở cửa đã thấy người phụ nữ không chút tiến bộ nào bị nhốt trong căn phòng khóa, anh ta lập tức chửi ầm lên.
Ôn Hủ Hủ há miệng...
Được rồi, để anh ta chửi đi, dù sao cô cũng không phải chưa mắng anh ta.
Khoảng bốn năm phút sau người đàn ông này mới dừng lại.
''Được rồi, đi theo tôi đi, nhân lúc cái người trông chó kia chưa quay lại đi luôn đi.''
''Đi?'' Ôn Hủ Hủ lập tức kinh ngạc nhìn anh ta: ''Đi đâu?''
Trì Úc tức nhưng không có chỗ xả: ''Đương nhiên là rời khỏi đây rồi, chẳng lẽ cô thật sự muốn tên biến thái kia nhốt mình cả đời sao? Tôi nói cho cô biết, bây giờ anh ta không nhớ gì cả, nói không chừng ngày nào đó bị thần kinh lên sẽ quẳng cô cho chó ăn thật đấy.''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Nhịn một lúc, cuối cùng cô cũng lên tiếng hỏi: ''Vì sao anh lại biết tôi ở đây?''
Trì Úc: ''Con của cô nói cho tôi biết, hai đứa nhỏ gọi điện thoại cho tôi, nói cô bị ba của chúng bắt đi, tôi tìm hiểu một chút mới biết cô bị mang đến trang trại chó, thằng nhãi kia đúng là đồ tâm thần!''
Trì Úc nói đến chuyện này lại muốn mắng người.
Nhưng khi Ôn Hủ Hủ nghe thấy anh ta do hai đứa nhỏ gọi đến thì mắt sáng lên.
Lúc đầu cô không định đi với anh ta.
Vì bây giờ cô bị nhốt ở đây còn có thể thấy người đàn ông kia, đối với cô mà nói đây là một chuyện tốt, lúc nào cô cũng có thể bàn chuyện liên quan đến con với hắn.
Nhưng con tắc kè hoa này lại đột nhiên nói hai đứa nhỏ tìm anh ta.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ bị thuyết phục.
Sau đó cô chạy trốn với Trì Úc...
Khi tin tức truyền đến Hoắc thị, Hoắc Tư Tước đang tổ chức cuộc họp, trợ lí Lâm Tử Dương nhận được tin tức sau lập tức phun hết trà trong miệng lên bàn phím.
''Anh nói cái gì? Tổng giám đốc nhốt phu nhân ở trang trại chó?''
''...Không, không phải, trợ lí Lâm, không phải phu nhân, là một người phụ nữ họ Ôn. Cái tôi muốn nói không phải là cô ấy bị nhốt mà là Trì nhị thiếu gia bắt cóc cô ấy rồi.''
Tại trang trại chó, người trông coi vốn đã hoang mang lo sợ cũng không quên chỉnh sửa cho trợ lí của tổng giám đốc.
Lúc này Lâm Tử Dương mới bình tĩnh lại.
Nhưng phản ứng của anh ta cũng không quá vội vàng, sau khi tiêu hóa xong chuyện gì đang xảy ra, anh ta vừa rút giấy lau nước trên bàn phím vừa từ tốn an ủi người ở đầu dây bên kia.
''Nếu là Trì nhị thiếu gia mang đi thì anh gấp cái gì, vua chưa lo thái giám đã lo à?''
''Nhưng mà...''
''Được rồi, chuyện này tôi sẽ xử lí, anh không cần lo lắng.'' Sau đó anh ta cúp điện thoại, không chút hoảng loạn hay sốt ruột nào.
Nếu chuyện này xảy ra vào thời gian trước thì công ty đã sớm náo loạn, anh ta đâu có thể bình thản uống trà như này đâu?
Cho nên chuyện này thật ra khá kì quặc.
*
Ôn Hủ Hủ đi theo Trì Úc đến chỗ ở hiện tại của anh ta.
''Cô chờ chút, tôi mang hai đứa nhỏ đến đây.''
''Hả?'' Ôn Hủ Hủ ngây người: ''Anh...Anh đi đón hai đứa nhỏ? Hai đứa nhỏ ở đâu? Mấy người hẹn trước rồi sao?''
Trì Úc cười lạnh: ''Nếu không cô cho rằng như thế nào? Ngu ngốc!''
Sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài.
Người đàn ông Trì Úc này đúng là luôn rất ghét cô, từ ngày đầu tiên khi biết cô anh ta đã gọi cô là ''đồ ngốc''.
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở nhà.
Điều khiến cô mừng đến phát điên là nửa tiếng sau anh ta thật sự mang hai đứa bé đến.
''Mẹ...''
Cuối cùng cũng được gặp mẹ, hai đứa nhỏ vừa từ trong xe xuống vô cùng kích động, hai bé lớn tiếng kêu rồi nhanh chóng chạy đến chỗ cô như én nhỏ.
Mắt Ôn Hủ Hủ đỏ bừng, cô mở rộng tay ôm thật chặt hai bảo bối của mình vào lòng.
''Bảo bối, cuối cùng mẹ cũng được gặp các con rồi, thật tốt, để mẹ nhìn xem hai đứa thế nào nào.'' Cô khóc không thành tiếng, dùng sức ôm lấy hai đứa nhỏ, liên tục hỏi hai bé dạo này thế nào.
Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng rất hiểu chuyện, hai đứa nhỏ lắc đầu, biểu thị mình không sao.
Nhưng sao Ôn Hủ Hủ có thể tin được?
Cô nhớ đến bức ảnh kia, cô lập tức thả lỏng tay, sau đó nâng khuôn mặt của con trai nhỏ lên, cẩn thận nhìn: ''Mặc Mặc, để mẹ nhìn xem vết thương của con thế nào.''
Mặc Bảo: ''...''
Hoắc Dận đứng bên cạnh không dám phát ra tiếng động.
Vì các bé lừa mẹ.
"Trời! Răng của con đâu? Cô ta đánh con gãy răng luôn sao?" Ôn Hủ Hủ phát hiện hai chiếc răng cửa của con trai bị thiếu, tức đến mức giọng cũng run rẩy.
Hoắc Dận hơi mấp máy môi.
Cậu đang định tìm cơ hội để giải thích cho mẹ thì đúng lúc này Trì Úc đứng bên cạnh nghe xong câu cô nói đã không nhịn được mà bùng nổ trước.
Chương 344: Hai người phụ nữ này muốn đánh nhau?
''Cô có ý gì? Đứa nhỏ bị đánh? Ai dám đánh nó? Nó là con của Hoắc Tư Tước mà có người còn dám đánh nó sao? Lại còn ra tay nặng như vậy? Con mẹ nó rốt cuộc là ai?''
Người đàn ông kia trực tiếp bùng nổ.
Hai mắt Ôn Hủ Hủ đỏ bừng, lúc đầu cô không muốn nói nhưng cuối cùng không nhịn được mà tức giận nói: ''Là Lạc Du! Là cô ta ngược đãi hai đứa nhỏ!''
''Cô nói cái gì? Lạc Du?'' Trì Úc càng kích động hơn, anh ta không dám tin mình vừa nghe thấy tên ai.
''Cmn! Hoắc Tư Tước là heo sao? Vậy mà lại để một người hèn hạ như vậy ngược đãi con trai mình sao, anh ta có bệnh về đầu óc à? Vì phụ nữ mà không quan tâm đến con mình sao?''
Anh ta tức đến sùi bọt mép, dáng vẻ như muốn đi tìm Hoắc Tư Tước để liều mạng.
Nhưng lúc này Ôn Hủ Hủ không có tâm trạng quan tâm đến những chuyện đó, điều cô muốn làm nhất bây giờ chính là mang con của cô đi càng xa càng tốt.
Cô chính là như vậy, điều cô muốn làm mỗi khi gặp chuyện sẽ là nhanh chóng mang mấy đứa nhỏ rời đi.
Có lẽ vì cô biết năng lực của mình không thể phản kháng lại người đàn ông kia.
Còn có một chuyện nữa đó là cô quá quan tâm đến hắn, cô cũng không muốn nhìn những cảnh kia, bọn họ kết hôn của bọn họ, cô chăm con của cô, như vậy không phải là tốt rồi sao? Cô thành tâm chúc phúc bọn họ.
''Trì Úc, anh có thể giúp tôi được không?''
''Chuyện gì?''
''Tôi muốn mang hai đứa nhỏ rời đi, anh có thể nghĩ cách giúp tôi được không? Đừng... để Hoắc Tư Tước phát hiện?'' Mắt cô đỏ bừng, nghẹn ngào nói ra thỉnh cầu của mình.
Trì Úc giật mình.
Thật ra đây là lần thứ hai cô nói ra thỉnh cầu này, lần trước cô đã từng nói đến chuyện này, nhưng cuối cùng họ không thành công, người đàn ông kia đã bắt ngược lại về.
Vậy lần này thì sao?
Trì Úc quyết định, lần này cho dù như thế nào thì anh ta cũng phải đưa ba mẹ con họ an toàn rời đi.
Mặc Bảo và Hoắc Dận không dám thở mạnh nhìn hai người, nghe mẹ đưa ra quyết định cuối cùng là đưa hai bé đi theo.
Mà người chú thiếu thông minh kia lại đồng ý!
Hai đứa nhỏ trợn trừng mắt!
Xong, đây không phải là điều hai bé muốn mà.
Mặc Bảo nhìn hai người đi ra ngoài, bé đưa tay vò tóc, bi thương nói: ''Lần này làm sao bây giờ? Nếu như mẹ lại mang chúng ta đi tiếp thì bên ba chắc chắn sẽ phát điên mất.''
Hoắc Dận... rất đồng ý với kết luận này.
Vì ba bây giờ không phải là ba của ngày trước, bây giờ ba đối với mẹ chỉ có hận chứ không có chút tình cảm nào.
Nên làm thế nào đây?
Hai đứa nhỏ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định vẫn nên điều chỉnh chiến lực trước.
''Chú Trì, con cảm thấy trước mắt chúng ta vẫn không thể đi được đâu.''
''Vì sao?''
Trì Úc đang ngồi trước máy tính tìm máy bay trực thăng nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ không biết đã vào phòng mình từ lúc nào.
Vẻ mặt Mặc Bảo vô cùng lo lắng: ''Chú nghĩ mà xem, ba con là người thế nào? Khắp nơi đều có người của ba, nếu như bây giờ chú mang con đi thì chú làm gì để đảm bảo ba không tìm thấy chúng con?''
''...''
Trì Úc đột nhiên bị đứa trẻ năm tuổi nói không phản bác được.
Đúng vậy, cũng không thể loại trừ tình huống này.
Tên kia quá mạnh, nếu như hắn phát hiện Ôn Hủ Hủ bắt cóc hai đứa con của mình thì hắn sẽ không phát điên lên sao? Nghe nói lần người phụ nữ này thành công trốn đến nước Ý nhưng vẫn bị hắn tìm được.
Cảnh tượng vô cùng thê thảm!
Trì Úc đột nhiên run lên một cái.
''Chú, mẹ con quyết định như vậy là vì mẹ thấy con bị đánh, không bình tĩnh nên mới có quyết định như vậy, chú không thể giống mẹ được, đến lúc đó chúng ta xong đời mất.''
Mặc Bảo là một đứa nhỏ thông minh, sau khi thấy chú không thông minh này bị mình làm lay động thì dứt khoát ôm lấy cánh tay anh ta để làm nũng.
Giống như con cún nhỏ đáng thương, người khác nhìn mà thấy đau lòng.
Cuối cùng Trì Úc cũng mềm lòng...
*
Trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc thị.
Sau khi Lâm Tử Dương nói tin tức kia cho Hoắc Tư Tước, quả nhiên hắn không nổi giận lôi đình như ngày trước.
Có tức giận, nhưng nếu so với ngày trước thì chỉ như muối bỏ bể.
''Sau đó thì sao?''
''Sau đó tôi đã cho người theo dõi cậu ấy, phát hiện cậu ấy mang Ôn tiểu thư về nhà không được bao lâu đã... dẫn hai tiểu thiếu gia đến, còn mang cô ấy đến Lạc gia.''
Lâm Tử Dương chần chừ nói kết quả điều tra được chiều nay ra.
Lời vừa dứt, quả nhiên nhiệt độ trong phòng làm việc lạnh xuống.
''Đến Lạc gia? Cậu ta mang cô ấy đến Lạc gia làm gì? Cảm thấy chán sống rồi à?''
Từng đường nét trên khuôn mặt người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc lạnh đi, chỉ nhìn thôi cũng không rét mà run, rõ ràng lời nói ra vô cùng hòa nhã nhưng người nghe lại sợ đến run cả da đầu.
Trên trán Lâm Tử Dương lấm tấm mồ hôi.
''Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tổng giám đốc, không phải ngài nói lần này Ôn tiểu thư xuất hiện là vì hai đứa nhỏ sao? Có khi nào cô ấy đi tìm Lạc tiểu thư để đàm phán chuyện liên quan đến hai đứa nhỏ không?''
''Tôi nghe nói lúc trước tiểu thiếu gia Mặc Mặc đã đến nhà ông cậu, ngài có cảm thấy hai đứa nhỏ nói gì đó với Ôn tiểu thư rồi không? Nếu không sao Ôn tiểu thư lại đột nhiên trở về như vậy chứ, nếu thật sự hai đứa bé nói gì đó, lúc này cô ấy đi tìm Lạc tiểu thư...''
Lâm Tử Dương đột nhiên không nói thêm được gì nữa.
Mà sắc mặt người đàn ông ngồi trước bàn làm việc cũng ngày càng khó coi.
''Lá gan của cô ta không nhỏ đâu!''
Hắn lạnh lùng nghiến răng nói ra mấy lời này.
Chương 345: Vợ trước đến ép cung?
Đúng là Ôn Hủ Hủ theo Trì Úc đến Lạc gia.
Cô vốn muốn anh ta bí mật sắp xếp cho mẹ con các cô ra nước ngoài, nhưng người này đột nhiên lại phân tích với cô, nói như vậy chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc, nếu như Hoắc Tư Tước phát điên đuổi theo thì không thể đảm bảo hắn không tìm được các cô.
Đến khi đó chỉ sợ tình hình sẽ càng tệ hơn.
Ôn Hủ Hủ bị thuyết phục, cô đến Lạc gia với anh ta.
''Đứa nhỏ ngốc, chúng ta vào đây không cần nói những chuyện khác, chỉ cần thỏa thuận chuyện hai đứa nhỏ với cô ta thôi là được, rõ chưa? Dù sao người phụ nữ này cũng không thích hai đứa nhỏ kia, tôi tin cô ta sẽ đồng ý đi thuyết phục Hoắc Tư Tước từ bỏ.''
Lúc đang lái xe đến Lạc gia, Trì Úc sợ Ôn Hủ Hủ mất bình tĩnh nên không ngừng dặn dò.
Ôn Hủ Hủ ''ừ'' một tiếng.
Cô sẽ nể tình chuyện hai đứa nhỏ mà không ồn ào với cô ta.
Nhưng nghe cũng cảm thấy buồn cười, con của cô và người đàn ông kia giờ lại phải dựa vào người phụ nữ này để đàm phán, vì cô ta là bạch nguyệt quang của hắn sao?
Hai người đến Lạc gia.
Lạc gia, vì mấy năm nay luôn phát triển ở nước ngoài nên không mua thêm nhà ở nơi này, sau khi về đây họ vẫn sống ở căn nhà cũ ngày trước.
Nhưng dù gì người ta cũng là người giàu, cho dù là nhà cũ cũng không cũ kĩ chút nào.
''Hai người tìm ai?''
''Xin lỗi, chúng tôi đến tìm Lạc tiểu thư, cô ấy có ở đây không?''
Trì Úc xuống xe, anh ta sợ ngữ khí của Ôn Hủ Hủ không tốt nên sau khi người làm của Lạc gia đi ra, anh ta chủ động nói cho người đó biết mục đích đến đây của mình.
Người kia nghe xong đưa mắt đánh giá hai người rồi hỏi: ''Tìm tiểu thư nhà chúng tôi sao? Cô ấy có ở đây, nhưng các người là ai? Các người có hẹn trước tiểu thư rồi chứ?''
Trì Úc lập tức tươi cười nói: ''Có có, chúng tôi đã hẹn, dì dẫn chúng tôi vào là tiểu thư nhà dì sẽ biết.''
Không hổ là người lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, nói dối không chớp mắt.
Cuối cùng hai người Ôn Hủ Hủ được mang vào.
Vừa vào đã thấy căn biệt thự cổ được bày trí không giống với xã hội hiện đại bây giờ, mặc dù hơi lạc hậu nhưng cũng rất ấn tượng và độc đảo.
''Chị Thôi, ai đến vậy?''
''Phu nhân, là bạn của tiểu thư, họ nói đến tìm cô ấy có việc.''
Người hầu mang hai người Ôn Hủ Hủ đi vào đến viện thì nghe thấy giọng phụ nữ hỏi, bà ta nhanh chóng trả lời.
Bạn của Tiểu Du?
Con bé còn có bạn ở đây sao?
Lạc phu nhân cảm thấy tò mò, Ôn Hủ Hủ lúc đầu muốn gặp trực tiếp Lạc Du, sau khi đi qua mái vòm hình trăng khuyết thì thấy một người phụ nữ trung niên quý phái xuất hiện trước mặt mình.
''Là cô?''
Không ngờ Lạc phu nhân này lại biết Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ không thể không dừng lại, cô nhìn người phụ nữ trung niên này: ''Phu nhân biết tôi sao?''
Sắc mặt Lạc phu nhân không tốt chút nào: "Cô nói xem tôi có biết cô không? Không phải cô là vợ trước của Tư Tước sao? Cô thật sự quay về rồi? Chẳng lẽ hôm đính hôn Tư Tước không đến là vì cô quay về?''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Ngày đó hắn không đến nơi tổ chức đính hôn?
Cô hơi ngạc nhiên.
Nhưng cô nhanh chóng nhớ đến tình trạng hiện tại của người đàn ông kia, cô lập tức phủ nhận, chuyện này chắc chắn không liên quan đến cô vì với quan hệ bây giờ của họ, cô tuyệt đối không dám hi vọng xa xôi rằng hắn sẽ không đính hôn vì cô.
Mơ mộng cái gì vậy chứ?
Ôn Hủ Hủ bình tĩnh lại: ''Phu nhân, bà hiểu nhầm rồi, đúng là ngày đó tôi quay về, nhưng tôi đã lập tức bị anh ta ném đến trại nuôi chó, hôm nay là tôi trốn ra để đến đây.''
''Cái gì? Trại nuôi chó?''
Lạc phu nhân khó có thể tin được.
Nhưng không thể phủ nhận, sau khi nghe xong câu này, bà ta có chút vui vẻ.
Chỉ cần người phụ nữ này không phá hỏng chuyện của con gái và con rể của bà ta thì sao bà ta lại không vui chứ?
Cuối cùng sắc mặt Lạc phu nhân cũng dịu xuống: "Vậy thì hôm nay cô đến đây làm gì? Dựa vào quan hệ của cô và Tiểu Du nhà tôi thì hai người chắc không quen biết đến mức đến thẳng nhà tìm nhau như này đâu chứ?''
''Không phải, tôi đến tìm Lạc tiểu thư vì muốn cô ấy giúp tôi một chuyện.''
''Chuyện gì?''
''Tôi muốn nhờ cô ấy nói giúp với Hoắc Tư Tước mấy câu. Cô ấy có thể nói anh ta nhường hai đứa nhỏ cho tôi được không?'' Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nói rõ mục đích đến đây của mình.
Lời vừa dứt, trong viện trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đưa hai đứa nhỏ cho cô, đối với Lạc gia mà nói đây là một chuyện rất tốt.
Sau này Lạc Du đến Hoắc gia, chẳng mấy chốc cô ta sẽ có con của mình, đến lúc đó trong nhà cũng không còn con của người khác, chỉ còn con của hai người.
Đây là một chuyện vô cùng có lợi cho bọn họ.
Lạc phu nhân đang định đồng ý.
Đúng lúc này trong đình viện xuất hiện thêm một người, không phải Lạc Du mà là một người đàn ông trung niên giống cô ta mấy phần.
Sau khi nghe thấy câu nói này của Ôn Hủ Hủ, sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống: ''Ôn tiểu thư, cô đang nói gì vậy? Sao cô có thể để con gái chúng tôi đi làm chuyện này chứ? Cô đang cố ý châm ngòi li gián quan hệ vợ chồng chúng nó sao?''
Cái gì?
Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ thay đổi.
Người đàn ông này là ai? Chẳng lẽ ông ta là ba của Lạc Du, Lạc Thiên Nam sao?
Bình luận facebook