Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
"Vậy cũng tốt, sẽ để cho Dạ Phong dẫn cháu đi, thành phố K có rất nhiều món ăn ngon, muốn ăn cái gì thì nói với Dạ Phong."
Không đợi Vũ Tịch kịp phản ứng, Ngạo Dạ Phong liền lôi cô đi ra khỏi Nhà họ Ngạo.
Mới vừa lao ra khỏi Nhà họ Ngạo, Ngạo Dạ Phong liền ôm bụng phá lên cười, hắn cười đến mức sắp đứng lên cũng không được nữa!
Mặc dù nói không biết hắn cười cái gì, nhưng Trần Vũ Tịch nhìn dáng vẻ của hắn, cô tức giận dậm chân "Ngạo Dạ Phong, anh lợi dụng người chưa đủ có phải không! Chẳng lẽ anh không thể tìm lý do khác sao?"
Ngạo Dạ Phong chống lên xe cười, thở phào một cái mới ngừng cười, xoay người về phía Trần Vũ Tịch.
"Tôi cho rằng trên cái thế giới này, tôi sợ nhất là ông nội, không nghĩ tới cô cũng sợ ông nội tôi như vậy!"
Trần Vũ Tịch tức giận ôm ngực, cau mày, cũng bởi vì từ nhỏ cha nghiêm khắc dạy kèm tại nhà, bây giờ khiến cho cô vừa nghe đến dạy kèm tại nhà như nghe được gia pháp, chân liền mềm nhũn.
"Cười đủ rồi chứ? Nói muốn đi đâu đi, tôi đói bụng!" Trần Vũ Tịch chờ Ngạo Dạ Phong.
Ngạo Dạ Phong thu hồi nụ cười, "Đi thôi, đi ăn cơm!"
Sau khi hai người lên xe, Ngạo Dạ Phong đưa Trần Vũ Tịch đi tới một phòng ăn siêu xa hoa, Trần Vũ Tịch chưa kịp nhảy xuống xe, lại nghênh đón một người đẹp ngực lớn, tiến lên khoác cánh tay Ngạo Dạ Phong, "Dạ, cuối cùng anh cũng tới, người ta cũng chờ anh lâu rồi."
Ngạo Dạ Phong cười xấu xa một tiếng, tìm đến cái miệng nhỏ nhắn, hôn một cái, "Lát nữa bồi thường em thật tốt!"
"Dạ, anh thật là hư!"
Trần Vũ Tịch nghiêm mặt, đây không phải là người phụ nữ ngày hôm qua sao, chẳng lẽ người phụ nữ bên cạnh hắn một ngày một đổi sao?
Ngạo Dạ Phong sau khi nhìn thấy người phụ nữ này, tựa hồ trực tiếp đem mình quẳng qua một bên rồi.
Cho đến khi Trần Vũ Tịch vọt tới trước mặt Ngạo Dạ Phong, "Không phải anh nói là đưa tôi đến ăn cơm sao? Cô ta là ai?"
Ngạo Dạ Phong và người đẹp kia đồng thời sửng sốt, chỉ thấy Ngạo Dạ Phong nhanh nhẹn lấy một cái thẻ từ trong trong túi áo ra, "Cô cô, cầm đi mua đồ ăn, lúc nào về tôi sẽ nói với cô!"
Không đợi Trần Vũ Tịch trả lời, Ngạo Dạ Phong liền ôm người đẹp kia vào bên trong phòng ăn.
"Tiểu thư, cô đi một mình sao?" Phục vụ bên cạnh hỏi.
Trần Vũ Tịch đang muốn tiến vào phòng ăn, đột nhiên lại lui trở lại, cô mới không cần cùng một người như vậy ở cùng một phòng ăn cơm đấy.
Ngay sau đó xoay người đi đến phòng ăn khác, nơi này là khu buôn bán phồn hoa, phòng ăn quy cách cũng rất đẳng cấp, Trần Vũ Tịch ở bên trong phòng ăn tìm một nơi ít người ngồi xuống.
"Cô khỏe chứ, xin hỏi cô là một mình sao?" Phục vụ mang thực đơn lên.
"Ừ! Tôi muốn cái này, cái này, còn có cái này, còn có cái này!" Dù sao không phải tiền của mình, Trần Vũ Tịch cũng không quản mình có thể ăn xong hay không, dù sao toàn bộ những thứ cô gọi đều đắt nhất nơi này.
Người phục vụ kia liếc mắt nhìn học sinh mặc quần áo cao trung Trần Vũ Tịch, "Cô chắc chắn là những thứ này sao?"
Trần Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, có thể Ngạo Dạ Phong là nguyên nhân, Trần Vũ Tịch vốn tức một bụng khí, lợi dụng mình đến đây, mình lại ung dung khoái hoạt đi, ném cô qua một bên rồi mặc kệ.
"Có vấn đề sao? Anh sợ tôi ăn không hết, không có tiền trả à?"
"Không phải, tôi không phải ý đó!"
"Không phải ý đó, thế anh có ý gì!" Trần Vũ Tịch vèo một cái đứng lên, đem thẻ tín dụng Ngạo Dạ Phong vỗ lên bàn, "Cầm đi trước tính tiền, xem xem rốt cuộc tôi có tiền trả hay không."
Sau khi phục vụ đi, Trần Vũ Tịch thở phì phò ngồi xuống.
Thật là, nghĩ như thế nào cũng tức giận!
Không đợi Vũ Tịch kịp phản ứng, Ngạo Dạ Phong liền lôi cô đi ra khỏi Nhà họ Ngạo.
Mới vừa lao ra khỏi Nhà họ Ngạo, Ngạo Dạ Phong liền ôm bụng phá lên cười, hắn cười đến mức sắp đứng lên cũng không được nữa!
Mặc dù nói không biết hắn cười cái gì, nhưng Trần Vũ Tịch nhìn dáng vẻ của hắn, cô tức giận dậm chân "Ngạo Dạ Phong, anh lợi dụng người chưa đủ có phải không! Chẳng lẽ anh không thể tìm lý do khác sao?"
Ngạo Dạ Phong chống lên xe cười, thở phào một cái mới ngừng cười, xoay người về phía Trần Vũ Tịch.
"Tôi cho rằng trên cái thế giới này, tôi sợ nhất là ông nội, không nghĩ tới cô cũng sợ ông nội tôi như vậy!"
Trần Vũ Tịch tức giận ôm ngực, cau mày, cũng bởi vì từ nhỏ cha nghiêm khắc dạy kèm tại nhà, bây giờ khiến cho cô vừa nghe đến dạy kèm tại nhà như nghe được gia pháp, chân liền mềm nhũn.
"Cười đủ rồi chứ? Nói muốn đi đâu đi, tôi đói bụng!" Trần Vũ Tịch chờ Ngạo Dạ Phong.
Ngạo Dạ Phong thu hồi nụ cười, "Đi thôi, đi ăn cơm!"
Sau khi hai người lên xe, Ngạo Dạ Phong đưa Trần Vũ Tịch đi tới một phòng ăn siêu xa hoa, Trần Vũ Tịch chưa kịp nhảy xuống xe, lại nghênh đón một người đẹp ngực lớn, tiến lên khoác cánh tay Ngạo Dạ Phong, "Dạ, cuối cùng anh cũng tới, người ta cũng chờ anh lâu rồi."
Ngạo Dạ Phong cười xấu xa một tiếng, tìm đến cái miệng nhỏ nhắn, hôn một cái, "Lát nữa bồi thường em thật tốt!"
"Dạ, anh thật là hư!"
Trần Vũ Tịch nghiêm mặt, đây không phải là người phụ nữ ngày hôm qua sao, chẳng lẽ người phụ nữ bên cạnh hắn một ngày một đổi sao?
Ngạo Dạ Phong sau khi nhìn thấy người phụ nữ này, tựa hồ trực tiếp đem mình quẳng qua một bên rồi.
Cho đến khi Trần Vũ Tịch vọt tới trước mặt Ngạo Dạ Phong, "Không phải anh nói là đưa tôi đến ăn cơm sao? Cô ta là ai?"
Ngạo Dạ Phong và người đẹp kia đồng thời sửng sốt, chỉ thấy Ngạo Dạ Phong nhanh nhẹn lấy một cái thẻ từ trong trong túi áo ra, "Cô cô, cầm đi mua đồ ăn, lúc nào về tôi sẽ nói với cô!"
Không đợi Trần Vũ Tịch trả lời, Ngạo Dạ Phong liền ôm người đẹp kia vào bên trong phòng ăn.
"Tiểu thư, cô đi một mình sao?" Phục vụ bên cạnh hỏi.
Trần Vũ Tịch đang muốn tiến vào phòng ăn, đột nhiên lại lui trở lại, cô mới không cần cùng một người như vậy ở cùng một phòng ăn cơm đấy.
Ngay sau đó xoay người đi đến phòng ăn khác, nơi này là khu buôn bán phồn hoa, phòng ăn quy cách cũng rất đẳng cấp, Trần Vũ Tịch ở bên trong phòng ăn tìm một nơi ít người ngồi xuống.
"Cô khỏe chứ, xin hỏi cô là một mình sao?" Phục vụ mang thực đơn lên.
"Ừ! Tôi muốn cái này, cái này, còn có cái này, còn có cái này!" Dù sao không phải tiền của mình, Trần Vũ Tịch cũng không quản mình có thể ăn xong hay không, dù sao toàn bộ những thứ cô gọi đều đắt nhất nơi này.
Người phục vụ kia liếc mắt nhìn học sinh mặc quần áo cao trung Trần Vũ Tịch, "Cô chắc chắn là những thứ này sao?"
Trần Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, có thể Ngạo Dạ Phong là nguyên nhân, Trần Vũ Tịch vốn tức một bụng khí, lợi dụng mình đến đây, mình lại ung dung khoái hoạt đi, ném cô qua một bên rồi mặc kệ.
"Có vấn đề sao? Anh sợ tôi ăn không hết, không có tiền trả à?"
"Không phải, tôi không phải ý đó!"
"Không phải ý đó, thế anh có ý gì!" Trần Vũ Tịch vèo một cái đứng lên, đem thẻ tín dụng Ngạo Dạ Phong vỗ lên bàn, "Cầm đi trước tính tiền, xem xem rốt cuộc tôi có tiền trả hay không."
Sau khi phục vụ đi, Trần Vũ Tịch thở phì phò ngồi xuống.
Thật là, nghĩ như thế nào cũng tức giận!
Bình luận facebook