Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Sau khi thức ăn được bưng lên, Trần Vũ Tịch ăn từng miếng từng miếng, không để ý chút nào đến vấn đề hình tượng của mình, dù sao ở đây cũng không có ai biết cô.
Miệng vừa nhai ngồm ngoàm, tay vừa dùng sức cầm dao nĩa cắt khối thịt bò bít tết kia, "Ngạo Dạ Phong, tên khốn kiếp này! Sớm muộn anh sẽ gặp báo ứng, đi chết, đi chết, đi chết đi!"
Đang lúc Trần Vũ Tịch bùng phát, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền tới giọng một nam sinh, "Cô biết Ngạo Dạ Phong?"
Trần Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn, cậu con trai ước chừng khoảng hai mươi hai tuổi, một thân hưu nhàn, trong tay bưng một ly rượu đỏ, đứng ở nơi đó, khí chất cao ngạo, với khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt, vừa nhìn là thấy cùng một loại mặt hàng với Ngạo Dạ Phong.
Mặc dù là trai đẹp, nhưng Trần Vũ Tịch đối với hắn không có một chút ấn tượng tốt. Dạo này, có xe, có nhà, tiền nhiều lại trai đẹp, đều là đối tượng cho người đẹp truy đuổi.
Vô luận người nào cũng không ngoại lệ, giống như cực phẩm mỹ nam, không biết sau lưng có bao nhiêu thiếu nữ.
"Anh cảm thấy tôi là người như vậy, sẽ biết đàn ông không có phẩm vị như vậy sao?"
Tên con trai cười một tiếng, đối với Trần Vũ Tịch có mấy phần hứng thú, lần đầu tiên hắn trong miệng từ người phụ nữ khác nói Ngạo Dạ Phong không có phẩm vị.
"Tôi có thể ngồi xuống không?" Tên con trai rất lễ phép.
Trần Vũ Tịch liếc hắn một cái, dù sao cô cũng chỉ một mình, để cho hắn ngồi xuống dưỡng mắt cũng được.
"Ngồi đi!"
Trần Vũ Tịch tiếp tục ăn thịt bò của mình, chỉ là ánh mắt nhìn người đối diện.
"Cô là học sinh?"
"Học cao trung Anh Hào!" Trần Vũ Tịch lạnh lùng nói ra.
Ngay sau đó liếc hắn một cái, "Theo lời anh nói, anh biết tên khốn kia?"
Tên con trai sửng sốt, "Cô nói Ngạo Dạ Phong?" Tên con trai cười xấu xa một tiếng, trong lòng Trần Vũ Tịch không khỏi thầm mắng, ý nghĩ này yêu nghiệt quá nhiều, "Lần đầu tiên tôi nghe người phụ nữ khác gọi hắn khốn kiếp."
Nghe tên con trai nói như thế, Trần Vũ Tịch giật mình, cắn thìa bạc, nói như vậy là hắn biết Ngạo Dạ Phong, cô vừa rồi mắng Ngạo Dạ Phong, hắn có nghe được hay không, sau đó nói lại cho Ngạo Dạ Phong?
Tiểu tử điên kia vì cái gì đều có thể bộc phát, ngộ nhỡ hắn trả thù thì làm thế nào.
"Anh cũng biết Ngạo Dạ Phong sao? Là bạn học trên lớp chúng tôi á..., có năng làm cho người ta ghét, luôn khi dễ nữ sinh, ha ha, ha ha, ha ha!" Trần Vũ Tịch giả ngu.
Tên con trai lần nữa sửng sốt, mím môi cười một chút, "Chúng ta nói có thể không phải một người."
"Oh? Vậy sao? Có thể là chúng ta quen biết người cũng có cái tên này đi, anh biết Ngạo Dạ Phong cũng là học sinh?"
"Không, hắn không phải!"
"Này, khẳng định không phải một người á!" Trần Vũ Tịch cho là đã thoát hiểm, lại nghe sau lưng Ngạo Dạ Phong nổi giận hô một tiếng, "Cô cô, sao cô lại ở chỗ này!" Sau đó thấy tên con trai ngồi đối diện Trần Vũ Tịch, "Thẩm ngàn dật làm sao ngươi cũng ở nơi đây?"
Thẩm Thiên Dật dừng lại, nhìn Ngạo Dạ Phong một chút, cắn môi dưới, trong lòng đã đem Trần Vũ Tịch mắng Ngạo Dạ Phong hơn ngàn lần, nhất thời cười một tiếng.
"Cùng ra ngoài ăn cơm với bạ bè, trùng hợp gặp được, các người biết nhau?" Thẩm Thiên Dật chỉ chỉ Trần Vũ Tịch.
"Biết!"
"Không biết!"
Ngạo Dạ Phong cùng Trần Vũ Tịch đồng thời trả lời, Thẩm Thiên Dật ngạc nhiên.
"Cô gái nhỏ, cô nói cô không phải biết tôi?" Một tay Ngạo Dạ Phong đỡ lưng Trần Vũ Tịch, một tay chống trên bàn trước người của cô, cúi người nhìn cô.
Trần Vũ Tịch vô cùng lúng túng nhìn Thẩm Thiên Dật cười cười, ngay sau đó che mặt lại, quay đầu nhìn về phía Ngạo Dạ Phong, "Chuyện gì a, không phải anh ở bên kia cùng người phụ nữ kia sao, đột nhiên tới đây làm gì."
Miệng vừa nhai ngồm ngoàm, tay vừa dùng sức cầm dao nĩa cắt khối thịt bò bít tết kia, "Ngạo Dạ Phong, tên khốn kiếp này! Sớm muộn anh sẽ gặp báo ứng, đi chết, đi chết, đi chết đi!"
Đang lúc Trần Vũ Tịch bùng phát, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền tới giọng một nam sinh, "Cô biết Ngạo Dạ Phong?"
Trần Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn, cậu con trai ước chừng khoảng hai mươi hai tuổi, một thân hưu nhàn, trong tay bưng một ly rượu đỏ, đứng ở nơi đó, khí chất cao ngạo, với khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt, vừa nhìn là thấy cùng một loại mặt hàng với Ngạo Dạ Phong.
Mặc dù là trai đẹp, nhưng Trần Vũ Tịch đối với hắn không có một chút ấn tượng tốt. Dạo này, có xe, có nhà, tiền nhiều lại trai đẹp, đều là đối tượng cho người đẹp truy đuổi.
Vô luận người nào cũng không ngoại lệ, giống như cực phẩm mỹ nam, không biết sau lưng có bao nhiêu thiếu nữ.
"Anh cảm thấy tôi là người như vậy, sẽ biết đàn ông không có phẩm vị như vậy sao?"
Tên con trai cười một tiếng, đối với Trần Vũ Tịch có mấy phần hứng thú, lần đầu tiên hắn trong miệng từ người phụ nữ khác nói Ngạo Dạ Phong không có phẩm vị.
"Tôi có thể ngồi xuống không?" Tên con trai rất lễ phép.
Trần Vũ Tịch liếc hắn một cái, dù sao cô cũng chỉ một mình, để cho hắn ngồi xuống dưỡng mắt cũng được.
"Ngồi đi!"
Trần Vũ Tịch tiếp tục ăn thịt bò của mình, chỉ là ánh mắt nhìn người đối diện.
"Cô là học sinh?"
"Học cao trung Anh Hào!" Trần Vũ Tịch lạnh lùng nói ra.
Ngay sau đó liếc hắn một cái, "Theo lời anh nói, anh biết tên khốn kia?"
Tên con trai sửng sốt, "Cô nói Ngạo Dạ Phong?" Tên con trai cười xấu xa một tiếng, trong lòng Trần Vũ Tịch không khỏi thầm mắng, ý nghĩ này yêu nghiệt quá nhiều, "Lần đầu tiên tôi nghe người phụ nữ khác gọi hắn khốn kiếp."
Nghe tên con trai nói như thế, Trần Vũ Tịch giật mình, cắn thìa bạc, nói như vậy là hắn biết Ngạo Dạ Phong, cô vừa rồi mắng Ngạo Dạ Phong, hắn có nghe được hay không, sau đó nói lại cho Ngạo Dạ Phong?
Tiểu tử điên kia vì cái gì đều có thể bộc phát, ngộ nhỡ hắn trả thù thì làm thế nào.
"Anh cũng biết Ngạo Dạ Phong sao? Là bạn học trên lớp chúng tôi á..., có năng làm cho người ta ghét, luôn khi dễ nữ sinh, ha ha, ha ha, ha ha!" Trần Vũ Tịch giả ngu.
Tên con trai lần nữa sửng sốt, mím môi cười một chút, "Chúng ta nói có thể không phải một người."
"Oh? Vậy sao? Có thể là chúng ta quen biết người cũng có cái tên này đi, anh biết Ngạo Dạ Phong cũng là học sinh?"
"Không, hắn không phải!"
"Này, khẳng định không phải một người á!" Trần Vũ Tịch cho là đã thoát hiểm, lại nghe sau lưng Ngạo Dạ Phong nổi giận hô một tiếng, "Cô cô, sao cô lại ở chỗ này!" Sau đó thấy tên con trai ngồi đối diện Trần Vũ Tịch, "Thẩm ngàn dật làm sao ngươi cũng ở nơi đây?"
Thẩm Thiên Dật dừng lại, nhìn Ngạo Dạ Phong một chút, cắn môi dưới, trong lòng đã đem Trần Vũ Tịch mắng Ngạo Dạ Phong hơn ngàn lần, nhất thời cười một tiếng.
"Cùng ra ngoài ăn cơm với bạ bè, trùng hợp gặp được, các người biết nhau?" Thẩm Thiên Dật chỉ chỉ Trần Vũ Tịch.
"Biết!"
"Không biết!"
Ngạo Dạ Phong cùng Trần Vũ Tịch đồng thời trả lời, Thẩm Thiên Dật ngạc nhiên.
"Cô gái nhỏ, cô nói cô không phải biết tôi?" Một tay Ngạo Dạ Phong đỡ lưng Trần Vũ Tịch, một tay chống trên bàn trước người của cô, cúi người nhìn cô.
Trần Vũ Tịch vô cùng lúng túng nhìn Thẩm Thiên Dật cười cười, ngay sau đó che mặt lại, quay đầu nhìn về phía Ngạo Dạ Phong, "Chuyện gì a, không phải anh ở bên kia cùng người phụ nữ kia sao, đột nhiên tới đây làm gì."
Bình luận facebook