Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn - Chương 27: Một Nhà Bốn Người Cùng Đi Công Viên
Diệc Tâm trở về nhà thì thấy dì Nga đã thay đồ sẵn cho bảo bối Diệc Phàm, cả hai quần áo chỉnh tề, cùng với túi to túi nhỏ đầy đủ cả. Cậu nhóc trên đầu đội một cái nón rộng vành trông như một cây nấm di động vậy khiến cho Diệc Tâm bật cười.
“Ôi trời, chúng ta chỉ đến công viên giải trí nửa ngày thôi mà không cần thiết phải mang theo nhiều thứ như thế đâu!”
Diệc Tâm đem cất lại một số đồ không cần thiết rồi cùng với dì Nga dẫn Diệc Phàm xuống dưới chung cư bắt xe buýt. Cả ba người còn đang đứng chần chừ phía trước trạm chờ thì một chiếc xe đột ngột đỗ xịch trước mặt. Phương Mạt Bắc hớn hở thò đầu ra khỏi cửa xe gật đầu chào.
“Chị Diệc Tâm tính đưa Diệc Phàm đi đâu đấy?”
Diệc Tâm đưa tay vén mớ tóc đã ướt đẫm mồ hôi, nhoẻn miệng cười.
“Hôm nay được ngày nghỉ chị đưa Diệc Phàm đến công viên chơi ấy mà, đang chờ xe buýt!”
Phương Mạt Bắc nhiệt tình mở cửa xe đi xuống, xách một túi đồ trên tay dì Nga rồi ẵm thốc Diệc Phàm lên tay khẽ hôn vào má cậu nhóc một cái.
“Mọi người lên xe đi, chúng ta đến công viên. Đừng chờ xe buýt nữa!”
Diệc Tâm ái ngại nhìn Mạt Bắc.
“Có phiền em hay không? Em đang đi công việc mà.”
“Không có đâu, em vừa mới xong việc, bây giờ đang trên đường trở về văn phòng thôi. Chiều nay em chẳng có làm gì cả, nhân tiện đưa Diệc Phàm đi chơi luôn.”
“Vậy thì được.”
Hôm nay Âu Thần Hi có một cuộc hẹn quan trọng với bên điều hành khu vui chơi Wonderland của Tuyên Thành do chính Âu Dương thị làm cổ đông chính. Do phải trực tiếp khảo sát những hạng mục mà bên nhà thầu vừa thi công xong nên anh đi thẳng đến văn phòng ở công viên luôn chứ không hẹn bên ngoài. Đi thực tế chính là phong cách làm việc trước giờ của anh. Như thường lệ, người luôn đi cùng với anh chính là Trần Minh – trợ lý thân cận nhất ở Âu gia.
Âu Thần Hi lái xe vào sảnh chính, một người đàn ông trung tuổi ăn vận gọn gàng với mái tóc hoa râm trực tiếp ra đón – Hà Hiến Sâm. Đây không phải là lần đầu tiên Âu Thần Hi đến đây nên từ đằng xa anh đã nhận ra người ra đón anh chính là Phó giám đốc Hà của khu vui chơi này.
“Chào Tổng giám Âu, mời đi lối này! Chúng ta vào văn phòng uống chút rượu vang rồi bàn công việc.”
Âu Thần Hi khẽ gật đầu.
“Chú Hà, chú cũng đừng khách sáo, hôm nay tôi đến chỉ để kiểm định một số hạng mục mới bên thi công hoàn thành đúng chỉ tiêu hay chưa thôi, không cần rườm rà như vậy! Cứ trực tiếp ra khu mới xây xem sao.”
Hà Hiến Sâm sắc mặt không hề thay đổi, ông ta cười niềm nở đi trước dẫn đường.
Vì trời khá nắng nên Diệc Phàm được mẹ đội cho một cái nón rơm rộng vành, mặc quần áo cộc tay cho mát mẻ thoải mái. Phương Mạt Bắc từ lần đầu gặp cậu nhóc này đã rất cưng chiều, không ngừng mua đồ chơi, sách đọc truyện mang đến làm quà. Thấy trời nóng lại đông đúc người nên anh bế Diệc Phàm trên tay, sợ cậu nhóc quá nhỏ đi lon ton bên dưới lại bị người khác dẫm trúng chân hay bị xô ngã.
Phương Mạt Bắc thấy Diệc Phàm hướng ánh mắt thích thú nhìn những chiếc kẹo bông gòn đầy màu sắc thì âu yếm hỏi.
“Bé con, con có muốn ăn kẹo bông gòn không? Chú mua cho con một cái!”
Diệc Phàm đưa mắt nhìn Diệc Tâm, thấy mẹ gật đầu đồng ý mới trả lời.
“Dạ có ạ.”
Từ bé Diệc Phàm đã có thói quen thích thứ gì đều hỏi mẹ xem mẹ có đồng ý hay không mới nhận của người khác chứ không bao giờ tùy tiện tự cầm. Thích thứ đồ gì lắm cũng không bao giờ yêu sách, đòi hỏi. Phàm những việc cá nhân có thể tự làm được cũng phải biết làm hết từ khi lên 4 tuổi.
“Đẹp quá, lần đầu tiên con mới thấy kẹo vừa to vừa ngon như vầy! Cảm ơn chú Mạt Bắc.”
Diệc Phàm thích thú đưa lưỡi liếm nhẹ vào đám mây bằng bông xốp màu cầu vồng kia.
Cả 4 người sau khi mua kẹo bông gòn xong thì cùng nhau đi đến khu công viên nước vừa mới xây xong, nghe quảng cáo thì rất to lớn và đẹp đẽ với nhiều khu vui chơi dưới nước cũng như có thêm biểu diễn cá heo.
Diệc Phàm sinh ra ở Lãng Xá, ngôi làng nhỏ ven biển nên từ bé đã có niềm yêu thích đặc biệt với biển, suốt ngày muốn ra biển nghịch cát với nhặt vỏ ốc. Lớn lên một chút, Diệc Phàm được mẹ cho xem sách về các loại động vật biển lại càng thích thú tìm hiểu hơn, đặc biệt là cá heo. Quyển sách có câu chuyện kể về cá heo tinh nghịch được cậu nhóc đọc cả ngày đến rách bươm nhưng vẫn không hết hứng thú, lúc nào ngủ cũng ôm trong lòng. Trong một lần xem ti vi, nhìn thấy quảng cáo công viên cá heo thế là Diệc Phàm cực kỳ phấn khích nên Diệc Tâm quyết định đưa con đến đây cho cậu nhóc được nhìn thấy cá heo ngoài đời thật một lần. Nghe nói được đi chơi từ tối hôm trước Diệc Phàm đã nao nức đến mức không ngủ sớm như mọi khi rồi, còn tự mình soạn sẵn quần áo để hôm sau đi chơi!
“Ôi trời, chúng ta chỉ đến công viên giải trí nửa ngày thôi mà không cần thiết phải mang theo nhiều thứ như thế đâu!”
Diệc Tâm đem cất lại một số đồ không cần thiết rồi cùng với dì Nga dẫn Diệc Phàm xuống dưới chung cư bắt xe buýt. Cả ba người còn đang đứng chần chừ phía trước trạm chờ thì một chiếc xe đột ngột đỗ xịch trước mặt. Phương Mạt Bắc hớn hở thò đầu ra khỏi cửa xe gật đầu chào.
“Chị Diệc Tâm tính đưa Diệc Phàm đi đâu đấy?”
Diệc Tâm đưa tay vén mớ tóc đã ướt đẫm mồ hôi, nhoẻn miệng cười.
“Hôm nay được ngày nghỉ chị đưa Diệc Phàm đến công viên chơi ấy mà, đang chờ xe buýt!”
Phương Mạt Bắc nhiệt tình mở cửa xe đi xuống, xách một túi đồ trên tay dì Nga rồi ẵm thốc Diệc Phàm lên tay khẽ hôn vào má cậu nhóc một cái.
“Mọi người lên xe đi, chúng ta đến công viên. Đừng chờ xe buýt nữa!”
Diệc Tâm ái ngại nhìn Mạt Bắc.
“Có phiền em hay không? Em đang đi công việc mà.”
“Không có đâu, em vừa mới xong việc, bây giờ đang trên đường trở về văn phòng thôi. Chiều nay em chẳng có làm gì cả, nhân tiện đưa Diệc Phàm đi chơi luôn.”
“Vậy thì được.”
Hôm nay Âu Thần Hi có một cuộc hẹn quan trọng với bên điều hành khu vui chơi Wonderland của Tuyên Thành do chính Âu Dương thị làm cổ đông chính. Do phải trực tiếp khảo sát những hạng mục mà bên nhà thầu vừa thi công xong nên anh đi thẳng đến văn phòng ở công viên luôn chứ không hẹn bên ngoài. Đi thực tế chính là phong cách làm việc trước giờ của anh. Như thường lệ, người luôn đi cùng với anh chính là Trần Minh – trợ lý thân cận nhất ở Âu gia.
Âu Thần Hi lái xe vào sảnh chính, một người đàn ông trung tuổi ăn vận gọn gàng với mái tóc hoa râm trực tiếp ra đón – Hà Hiến Sâm. Đây không phải là lần đầu tiên Âu Thần Hi đến đây nên từ đằng xa anh đã nhận ra người ra đón anh chính là Phó giám đốc Hà của khu vui chơi này.
“Chào Tổng giám Âu, mời đi lối này! Chúng ta vào văn phòng uống chút rượu vang rồi bàn công việc.”
Âu Thần Hi khẽ gật đầu.
“Chú Hà, chú cũng đừng khách sáo, hôm nay tôi đến chỉ để kiểm định một số hạng mục mới bên thi công hoàn thành đúng chỉ tiêu hay chưa thôi, không cần rườm rà như vậy! Cứ trực tiếp ra khu mới xây xem sao.”
Hà Hiến Sâm sắc mặt không hề thay đổi, ông ta cười niềm nở đi trước dẫn đường.
Vì trời khá nắng nên Diệc Phàm được mẹ đội cho một cái nón rơm rộng vành, mặc quần áo cộc tay cho mát mẻ thoải mái. Phương Mạt Bắc từ lần đầu gặp cậu nhóc này đã rất cưng chiều, không ngừng mua đồ chơi, sách đọc truyện mang đến làm quà. Thấy trời nóng lại đông đúc người nên anh bế Diệc Phàm trên tay, sợ cậu nhóc quá nhỏ đi lon ton bên dưới lại bị người khác dẫm trúng chân hay bị xô ngã.
Phương Mạt Bắc thấy Diệc Phàm hướng ánh mắt thích thú nhìn những chiếc kẹo bông gòn đầy màu sắc thì âu yếm hỏi.
“Bé con, con có muốn ăn kẹo bông gòn không? Chú mua cho con một cái!”
Diệc Phàm đưa mắt nhìn Diệc Tâm, thấy mẹ gật đầu đồng ý mới trả lời.
“Dạ có ạ.”
Từ bé Diệc Phàm đã có thói quen thích thứ gì đều hỏi mẹ xem mẹ có đồng ý hay không mới nhận của người khác chứ không bao giờ tùy tiện tự cầm. Thích thứ đồ gì lắm cũng không bao giờ yêu sách, đòi hỏi. Phàm những việc cá nhân có thể tự làm được cũng phải biết làm hết từ khi lên 4 tuổi.
“Đẹp quá, lần đầu tiên con mới thấy kẹo vừa to vừa ngon như vầy! Cảm ơn chú Mạt Bắc.”
Diệc Phàm thích thú đưa lưỡi liếm nhẹ vào đám mây bằng bông xốp màu cầu vồng kia.
Cả 4 người sau khi mua kẹo bông gòn xong thì cùng nhau đi đến khu công viên nước vừa mới xây xong, nghe quảng cáo thì rất to lớn và đẹp đẽ với nhiều khu vui chơi dưới nước cũng như có thêm biểu diễn cá heo.
Diệc Phàm sinh ra ở Lãng Xá, ngôi làng nhỏ ven biển nên từ bé đã có niềm yêu thích đặc biệt với biển, suốt ngày muốn ra biển nghịch cát với nhặt vỏ ốc. Lớn lên một chút, Diệc Phàm được mẹ cho xem sách về các loại động vật biển lại càng thích thú tìm hiểu hơn, đặc biệt là cá heo. Quyển sách có câu chuyện kể về cá heo tinh nghịch được cậu nhóc đọc cả ngày đến rách bươm nhưng vẫn không hết hứng thú, lúc nào ngủ cũng ôm trong lòng. Trong một lần xem ti vi, nhìn thấy quảng cáo công viên cá heo thế là Diệc Phàm cực kỳ phấn khích nên Diệc Tâm quyết định đưa con đến đây cho cậu nhóc được nhìn thấy cá heo ngoài đời thật một lần. Nghe nói được đi chơi từ tối hôm trước Diệc Phàm đã nao nức đến mức không ngủ sớm như mọi khi rồi, còn tự mình soạn sẵn quần áo để hôm sau đi chơi!
Bình luận facebook