Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn - Chương 28: Diệc Phàm Cũng Muốn Có Ba
Trần Minh đi theo dát ngay sau Âu Thần Hi, mắt không ngừng cảnh giác xung quanh đề phòng có kẻ nào đó bất ngờ gây hại cho chủ nhân. Trần Minh đã đi theo Âu Thần Hi từ khi anh là một cậu nhóc 18 tuổi chưa trải sự đời, chỉ mới vừa xuất ngũ. Sự gắn bó của cả hai nhiều khi còn thân thiết hơn anh em ruột thịt, Trần Minh cũng chỉ lớn hơn Âu Thần Hi 2 tuổi mà thôi.
Đang quan sát xung quanh đột nhiên mắt anh va phải một hình ảnh quen thuộc – Diệc Tâm. Sau khi biết chuyện cậu chủ bị Phó Tư Viễn gài bẫy qua đêm với vợ gã Trần Minh đã rất tức giận, muốn trực tiếp đập gãy tay gã nhưng Âu Thần Hi đã cản lại. Anh không muốn ra tay sớm, chờ cho gã bất ngờ nhất mới ra tay. Tuy nhiều năm không gặp lại nhưng anh lại nhớ như in gương mặt của cô gái mà cậu chủ quan tâm, cũng là cô gái duy nhất mà Âu Thần Hi tỏ ra hứng thú. Trần Minh vẫn chưa biết chuyện Âu Thần Hi đã gặp gỡ Diệc Tâm rồi, anh vừa nhìn thấy cô thì kinh ngạc gọi cậu chủ của mình.
“Thiếu gia, cậu nhìn bên kia xem, đó là ai? Có phải Diệc Tâm tiểu thư không?”
Âu Thân Hi nghe nhắc đến hai chữ “Diệc Tâm” thì giật mình nhìn sang, ánh mắt anh tối sầm lại khi nhìn thấy cô đi cùng với một người đàn ông đang nói cười rất vui vẻ, trên tay anh ta còn ẵm một đứa bé trai. Cứ như một gia đình nhỏ vậy, trông cực kỳ hạnh phúc.
“Đúng là cô ấy rồi, cậu đi theo bọn họ rồi báo lại cho tôi biết quan hệ giữa người đàn ông kia với Diệc Tâm là gì, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào cả!”
Trần Minh kinh ngạc tột độ.
“Đây chính là bảo anh đi nghe lén ư, chuyện này anh chưa bao giờ làm qua.”
“Nhưng Thiếu gia, ngài đi một mình như vậy tôi không yên tâm, nơi này phức tạp như vậy!”
Âu Thần Hi xua tay.
“Có gì mà lo chứ, tôi cũng chỉ là một du khách bình thường như mọi người thôi mà! Mau đi đi, kẻo mất dấu bọn họ.”
Âu Thần Hi tuy ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng nóng như lửa đốt, Hà Hiến Sâm nói cái gì anh đều nghe tiếng được tiếng mất. Nỗi lo lắng tràn ngập trong lòng anh, anh nôn nóng muốn nhìn thấy đứa bé kia, muốn xác nhận nó có phải là con trai của anh hay không. Còn nỗi lo khác chính là sợ người đàn ông kia cướp Diệc Tâm cùng với đứa trẻ đi.
“Âu Tổng, đây là những hạng mục mà Âu Dương thị đã đầu tư cho công ty Wonderland chúng tôi, xin anh xem qua!”
Âu Thần Hi thờ ơ cầm lấy bản kế hoạch từ tay Hà Hiến Sâm khẽ liếc qua.
“Chú Hà, bản kế hoạch này tôi sẽ mang về Âu Dương thị, sau khi kiểm tra xong sẽ cho người đem bản ký và đóng dấu gửi lại cho chú. Còn bây giờ tôi đang có việc gấp, xin phép đi trước.”
Rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng của Hà Hiến Sâm, Âu Thần Hi nhanh chóng rời đi.
Diệc Tâm sau khi đi lấy vé của khu trình diễn cá heo xong xong thì đi đến chỗ Phương Mạt Bắc đang ẵm Diệc Phàm, cậu bé reo lên thích thú khi nhìn thấy mẹ.
“Mẹ mẹ, nhanh lên! Chúng ta cùng vào trong đi, tiểu Phàm muốn nhìn thấy bạn cá heo.”
Diệc Tâm mỉm cười âu yếm nhìn con.
“Được, chúng ta cùng đi gặp bạn cá heo nào!”
Nói xong cô quay sang nhìn Phương Mạt Bắc lúc này cả người mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ái ngại.
“Cậu để chị ẵm tiểu Phàm cho, nãy giờ một đoạn xa như vậy chắc đã mệt lắm rồi!”
Phương Mạt Bắc lắc đầu nguầy nguậy.
“Có gì mà mệt chứ, chúng ta sắp vào trong rồi, bên trong nhất định mát mẻ hơn! Tiểu Phàm, con nhanh lên đây chú cõng vào nào.”
Tiểu Phàm đúng là rất thích Phương Mạt Bắc, cậu nhóc cười tít cả mắt bám lấy vai chú Phương cười khúc khích.
“Cháu thích chú Phương nhất, phải chi chú Phương là ba của cháu nhỉ! Em bé nào cũng có ba mẹ cả, chỉ có tiểu Phàm là không có ba thôi.”
Diệc Tâm nghe tiểu Phàm nói thì ngại ngùng kéo tay con.
“Con nói linh tinh gì đấy hả? Chú Phương là em của mẹ, chú của con.”
Phương Mạt Bắc tuy cũng bối rối nhưng trong lại có chút vui, cậu chưa bao giờ thừa nhận nhưng trước giờ cậu rất thích Diệc Tâm.
“Không sao mà, cháu có thể coi chú như ba cháu!”
Diệc Phàm reo lên vui mừng.
“Thật ạ!”
Trần Minh đứng cách xa một đoạn nhưng những mẩu đối thoại của Diệc Tâm anh đều nghe rõ mồn một, Trần Minh thoáng giật nảy mình khi chiếc mũ của đứa bé được kéo lên. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là bản sao của Đại Thiếu gia rồi. Đôi mắt sắc bén, đôi mày rậm cùng với chiếc mũi cao trên gương mặt đều hoàn hảo như tạc.
Nhưng có phải Thiếu gia của anh đã mất cơ hội rồi hay không, anh vừa nghe đứa bé hào hứng gọi người thanh niên kia là “ba” một cách rất vui vẻ, mà Diệc Tâm cạnh bên cũng không có vẻ gì là bác bỏ. Trần Minh lo lắng, không biết Thiếu gia đã đàm phán xong bên Hà Hiến Sâm chưa để gọi cho anh thì điện thoại đã reo vang. Giọng nôn nóng của Âu Thần Hi vang lên phía bên kia đầu dây.
“Trần Minh, cậu đang ở đâu?”
Đang quan sát xung quanh đột nhiên mắt anh va phải một hình ảnh quen thuộc – Diệc Tâm. Sau khi biết chuyện cậu chủ bị Phó Tư Viễn gài bẫy qua đêm với vợ gã Trần Minh đã rất tức giận, muốn trực tiếp đập gãy tay gã nhưng Âu Thần Hi đã cản lại. Anh không muốn ra tay sớm, chờ cho gã bất ngờ nhất mới ra tay. Tuy nhiều năm không gặp lại nhưng anh lại nhớ như in gương mặt của cô gái mà cậu chủ quan tâm, cũng là cô gái duy nhất mà Âu Thần Hi tỏ ra hứng thú. Trần Minh vẫn chưa biết chuyện Âu Thần Hi đã gặp gỡ Diệc Tâm rồi, anh vừa nhìn thấy cô thì kinh ngạc gọi cậu chủ của mình.
“Thiếu gia, cậu nhìn bên kia xem, đó là ai? Có phải Diệc Tâm tiểu thư không?”
Âu Thân Hi nghe nhắc đến hai chữ “Diệc Tâm” thì giật mình nhìn sang, ánh mắt anh tối sầm lại khi nhìn thấy cô đi cùng với một người đàn ông đang nói cười rất vui vẻ, trên tay anh ta còn ẵm một đứa bé trai. Cứ như một gia đình nhỏ vậy, trông cực kỳ hạnh phúc.
“Đúng là cô ấy rồi, cậu đi theo bọn họ rồi báo lại cho tôi biết quan hệ giữa người đàn ông kia với Diệc Tâm là gì, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào cả!”
Trần Minh kinh ngạc tột độ.
“Đây chính là bảo anh đi nghe lén ư, chuyện này anh chưa bao giờ làm qua.”
“Nhưng Thiếu gia, ngài đi một mình như vậy tôi không yên tâm, nơi này phức tạp như vậy!”
Âu Thần Hi xua tay.
“Có gì mà lo chứ, tôi cũng chỉ là một du khách bình thường như mọi người thôi mà! Mau đi đi, kẻo mất dấu bọn họ.”
Âu Thần Hi tuy ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng nóng như lửa đốt, Hà Hiến Sâm nói cái gì anh đều nghe tiếng được tiếng mất. Nỗi lo lắng tràn ngập trong lòng anh, anh nôn nóng muốn nhìn thấy đứa bé kia, muốn xác nhận nó có phải là con trai của anh hay không. Còn nỗi lo khác chính là sợ người đàn ông kia cướp Diệc Tâm cùng với đứa trẻ đi.
“Âu Tổng, đây là những hạng mục mà Âu Dương thị đã đầu tư cho công ty Wonderland chúng tôi, xin anh xem qua!”
Âu Thần Hi thờ ơ cầm lấy bản kế hoạch từ tay Hà Hiến Sâm khẽ liếc qua.
“Chú Hà, bản kế hoạch này tôi sẽ mang về Âu Dương thị, sau khi kiểm tra xong sẽ cho người đem bản ký và đóng dấu gửi lại cho chú. Còn bây giờ tôi đang có việc gấp, xin phép đi trước.”
Rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng của Hà Hiến Sâm, Âu Thần Hi nhanh chóng rời đi.
Diệc Tâm sau khi đi lấy vé của khu trình diễn cá heo xong xong thì đi đến chỗ Phương Mạt Bắc đang ẵm Diệc Phàm, cậu bé reo lên thích thú khi nhìn thấy mẹ.
“Mẹ mẹ, nhanh lên! Chúng ta cùng vào trong đi, tiểu Phàm muốn nhìn thấy bạn cá heo.”
Diệc Tâm mỉm cười âu yếm nhìn con.
“Được, chúng ta cùng đi gặp bạn cá heo nào!”
Nói xong cô quay sang nhìn Phương Mạt Bắc lúc này cả người mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ái ngại.
“Cậu để chị ẵm tiểu Phàm cho, nãy giờ một đoạn xa như vậy chắc đã mệt lắm rồi!”
Phương Mạt Bắc lắc đầu nguầy nguậy.
“Có gì mà mệt chứ, chúng ta sắp vào trong rồi, bên trong nhất định mát mẻ hơn! Tiểu Phàm, con nhanh lên đây chú cõng vào nào.”
Tiểu Phàm đúng là rất thích Phương Mạt Bắc, cậu nhóc cười tít cả mắt bám lấy vai chú Phương cười khúc khích.
“Cháu thích chú Phương nhất, phải chi chú Phương là ba của cháu nhỉ! Em bé nào cũng có ba mẹ cả, chỉ có tiểu Phàm là không có ba thôi.”
Diệc Tâm nghe tiểu Phàm nói thì ngại ngùng kéo tay con.
“Con nói linh tinh gì đấy hả? Chú Phương là em của mẹ, chú của con.”
Phương Mạt Bắc tuy cũng bối rối nhưng trong lại có chút vui, cậu chưa bao giờ thừa nhận nhưng trước giờ cậu rất thích Diệc Tâm.
“Không sao mà, cháu có thể coi chú như ba cháu!”
Diệc Phàm reo lên vui mừng.
“Thật ạ!”
Trần Minh đứng cách xa một đoạn nhưng những mẩu đối thoại của Diệc Tâm anh đều nghe rõ mồn một, Trần Minh thoáng giật nảy mình khi chiếc mũ của đứa bé được kéo lên. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là bản sao của Đại Thiếu gia rồi. Đôi mắt sắc bén, đôi mày rậm cùng với chiếc mũi cao trên gương mặt đều hoàn hảo như tạc.
Nhưng có phải Thiếu gia của anh đã mất cơ hội rồi hay không, anh vừa nghe đứa bé hào hứng gọi người thanh niên kia là “ba” một cách rất vui vẻ, mà Diệc Tâm cạnh bên cũng không có vẻ gì là bác bỏ. Trần Minh lo lắng, không biết Thiếu gia đã đàm phán xong bên Hà Hiến Sâm chưa để gọi cho anh thì điện thoại đã reo vang. Giọng nôn nóng của Âu Thần Hi vang lên phía bên kia đầu dây.
“Trần Minh, cậu đang ở đâu?”