Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn - Chương 39: Bầu Không Khí Ám Muội
Âu Thần Hi nghe tiếng động thì bất giác choàng tỉnh, hé mắt nhìn, 1 hình bóng quen thuộc đập vào mắt anh – là Diệc Tâm. Đây là mơ hay sao, hay là anh đã bệnh nặng đến mức sinh ra ảo giác rồi?
Âu Thần Hi còn trộm nghĩ, nếu ảo giác này cứ tồn tại vĩnh viễn cũng không phải quá tốt sao? Cứ thế anh tự cười với bản thân mình, mơ mộng hão huyền gì chứ, chỉ mới ăn với người ta một bữa cơm, còn chưa nắm cả tay.
Diệc Tâm sau khi hâm nóng sữa thì quay trở lại, Âu Thần Hi giả vờ mình vẫn chưa tỉnh hẳn để thăm dò xem cô như thế nào.
“Âu Tổng, anh uống chút sữa đi!”
Diệc Tâm gọi khẽ, lay nhẹ lấy tay anh.
Âu Thần Hi làm như vô thức bất giác nắm lấy tay Diệc Tâm, cảm giác ấm áp lan tỏa khiến cho Diệc Tâm vốn định rút tay lại để yên. Dù sao anh ấy đang ngủ say, cũng không nên làm anh ấy tỉnh dậy. Cô đặt ly sữa xuống bàn nhỏ bên cạnh giường, đưa mắt quan sát Âu Thần Hi, hàng mi dài rợp bóng trên gương mặt góc cạnh với sóng mũi thẳng, đôi môi mềm mại, tất cả đều toát ra vẻ mị lực khó cưỡng – anh ta quả thật quá điển trai. Diệc Tâm vừa ngắm nhìn anh ngủ vừa nghĩ ngợi lung tung, nhìn dáng vẻ khi ngủ này quả thật rất giống người trong tấm ảnh của Phó Tư Viễn, cũng rất giống tiểu Phàm – nhưng liệu có phải anh ta hay không?
Âu Thần Hi tuy nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được Diệc Tâm đang chăm chú nhìn mình, có phải cô đã phát hiện ra gì không? Hay cô đã nhận ra anh chính là người bảo vệ đêm nào, trong lòng Âu Thần Hi có chút hồi hộp xem lẫn kích thích muốn tiến thêm 1 bước nữa.
Diệc Tâm đang nghiêng người quan sát thì cô bị một lực kéo mạnh, theo phản xạ liền ngã vào người Âu Thần Hi, cô nghe tiếng tim mình đang đập loạn nhịp. Mùi hương nam tính từ người anh tỏa ra bao vây lấy cô, gương mặt cô bây giờ đang chạm rất gần với gương mặt anh, chỉ trong 1 khoảnh khắc dường như môi cô đang chạm vào cằm anh. Diệc Tâm lúng túng tính chống tay đứng dậy thì phát hiện mình bị ôm chặt, căn bản không thể nào nhúc nhích được. Cô khẽ cựa quậy như một con thú nhỏ đang nằm trong bẫy muốn thoát ra mà không được.
“Đây là mộng du à, sao mà ôm chặt thế! Mình làm thế nào đây.”
Âu Thần Hi khẽ hé mắt nhìn lần nữa dáng vẻ đáng yêu của Diệc Tâm, gương mặt cô đã bị trêu đến đỏ bừng lên lan đến tận mang tai, đôi môi nhỏ bặm lại đến mức hồng lên như một trái anh đào vừa chín tới làm người ta có cảm giác thèm muốn cắn vào. Âu Thần Hi không kìm được mà ghì sát cô vào hơn, bàn tay cứ thế nâng cằm của Diệc Tâm lên hôn nhẹ vào đôi môi nhỏ nhắn ngọt ngào đó!
Diệc Tâm bị hành động bất ngờ của Âu Thần Hi làm cho giật mình hoảng sợ…Âu Tổng vừa hôn cô sao? Anh ta mộng du thật à? Còn có thể làm ra loại chuyện đáng sợ như thế nữa.
Bầu không khí càng lúc càng mờ ám này khiến cho Diệc Tâm bối rối cực độ, cô cương quyết đẩy Âu Thần Hi ra, không muốn dây dưa với anh nữa.
“Có phải làm con thỏ nhỏ sợ hãi rồi không?”
Âu Thần Hi lo lắng, anh đã trêu đùa cô quá mức liền quyết định mở mặt…vờ như mình vừa tỉnh dậy. Anh khẽ đưa tay dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn cô hỏi.
“Diệc Tâm, sao cô lại ở đây?”
Diệc Tâm vội vàng chống tay ngồi dậy, sửa lại tóc đang xõa tung trên vai, cô lí nhí trong miệng.
“Tôi nghe Phó Tổng Hứa nói anh đang ốm…à, đang đau dạ dày do ăn cay quá nên mới đi xem anh như thế nào. Dù sao cũng là lỗi của tôi, tôi không nên để anh ăn cay như vậy!”
Âu Thần Hi ngớ người ra, hóa ra đây không phải là ảo giác mà là thật sao. Vậy chuyện vừa rồi cũng không phải là mơ, anh và cô…đúng là vừa hôn nhau thật sao, Âu Thần Hi bất giác sờ lên môi, cái cảm giác ngọt ngào đó khiến anh thích thú.
“Anh đã khỏe hẳn chưa, uống chút sữa nhé!”
Diệc Tâm thấy anh không nói năng gì thì cảm thấy Âu Tổng này chắc hẳn đang rất tức giận khi cô tự tiện vào phòng anh ta mà không xin phép rồi. Nhưng không ngờ anh lại gật đầu, mỉm cười với cô.
“Được, bụng tôi cũng hơi đói, đỡ tôi dậy đi!”
“Ừm, được.”
Nhưng Diệc Tâm đưa tay ra rồi lại do dự. Chuyện ám muội ban nãy khiến cô nhìn anh có chút khác lạ, hay là do cô “tự kỷ ám thị” mất rồi! Sao anh ta lại có hứng thú với cô kia chứ, dù sao cô cũng là mẹ đơn thân với 1 nhan sắc bình thường kia mà.
“Sao thế?”, giọng anh mềm đi như nước, lại có chút yếu đuối dựa dẫm như trẻ nhỏ.
“À, à không có gì!”
Diệc Tâm bị Âu Thần Hi làm cho tâm mê ý loạn, cô lén nhìn anh từ góc nghiêng, khẽ mỉm cười.
“Nhan sắc này cũng quá mị hoặc đi mà. Mình lợi dụng một chút cũng chắc anh ta cũng không nhận ra đâu nhỉ!”
Diệc Tâm dịch sát lại đưa tay choàng phía sau lưng của Âu Thần Hi giúp anh ngồi thẳng dậy tựa vào giường.
“Sữa đây, uống 1 chút sữa ấm sẽ làm dạ dày cảm thấy dễ chịu hơn.”
Âu Thần Hi ngoan ngoãn cầm ly uống 1 ngụm sau đó mới ngước mắt nhìn lên.
“Cảm ơn em.”
Diệc Tâm lắc lắc đầu, cố xua cảm giác kỳ lạ đang diễn ra với mình.
“Không được để bị mê hoặc…sao mà lúc yếu đuối này nhìn anh ta hấp dẫn thế nhỉ.”
Âu Thần Hi còn trộm nghĩ, nếu ảo giác này cứ tồn tại vĩnh viễn cũng không phải quá tốt sao? Cứ thế anh tự cười với bản thân mình, mơ mộng hão huyền gì chứ, chỉ mới ăn với người ta một bữa cơm, còn chưa nắm cả tay.
Diệc Tâm sau khi hâm nóng sữa thì quay trở lại, Âu Thần Hi giả vờ mình vẫn chưa tỉnh hẳn để thăm dò xem cô như thế nào.
“Âu Tổng, anh uống chút sữa đi!”
Diệc Tâm gọi khẽ, lay nhẹ lấy tay anh.
Âu Thần Hi làm như vô thức bất giác nắm lấy tay Diệc Tâm, cảm giác ấm áp lan tỏa khiến cho Diệc Tâm vốn định rút tay lại để yên. Dù sao anh ấy đang ngủ say, cũng không nên làm anh ấy tỉnh dậy. Cô đặt ly sữa xuống bàn nhỏ bên cạnh giường, đưa mắt quan sát Âu Thần Hi, hàng mi dài rợp bóng trên gương mặt góc cạnh với sóng mũi thẳng, đôi môi mềm mại, tất cả đều toát ra vẻ mị lực khó cưỡng – anh ta quả thật quá điển trai. Diệc Tâm vừa ngắm nhìn anh ngủ vừa nghĩ ngợi lung tung, nhìn dáng vẻ khi ngủ này quả thật rất giống người trong tấm ảnh của Phó Tư Viễn, cũng rất giống tiểu Phàm – nhưng liệu có phải anh ta hay không?
Âu Thần Hi tuy nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được Diệc Tâm đang chăm chú nhìn mình, có phải cô đã phát hiện ra gì không? Hay cô đã nhận ra anh chính là người bảo vệ đêm nào, trong lòng Âu Thần Hi có chút hồi hộp xem lẫn kích thích muốn tiến thêm 1 bước nữa.
Diệc Tâm đang nghiêng người quan sát thì cô bị một lực kéo mạnh, theo phản xạ liền ngã vào người Âu Thần Hi, cô nghe tiếng tim mình đang đập loạn nhịp. Mùi hương nam tính từ người anh tỏa ra bao vây lấy cô, gương mặt cô bây giờ đang chạm rất gần với gương mặt anh, chỉ trong 1 khoảnh khắc dường như môi cô đang chạm vào cằm anh. Diệc Tâm lúng túng tính chống tay đứng dậy thì phát hiện mình bị ôm chặt, căn bản không thể nào nhúc nhích được. Cô khẽ cựa quậy như một con thú nhỏ đang nằm trong bẫy muốn thoát ra mà không được.
“Đây là mộng du à, sao mà ôm chặt thế! Mình làm thế nào đây.”
Âu Thần Hi khẽ hé mắt nhìn lần nữa dáng vẻ đáng yêu của Diệc Tâm, gương mặt cô đã bị trêu đến đỏ bừng lên lan đến tận mang tai, đôi môi nhỏ bặm lại đến mức hồng lên như một trái anh đào vừa chín tới làm người ta có cảm giác thèm muốn cắn vào. Âu Thần Hi không kìm được mà ghì sát cô vào hơn, bàn tay cứ thế nâng cằm của Diệc Tâm lên hôn nhẹ vào đôi môi nhỏ nhắn ngọt ngào đó!
Diệc Tâm bị hành động bất ngờ của Âu Thần Hi làm cho giật mình hoảng sợ…Âu Tổng vừa hôn cô sao? Anh ta mộng du thật à? Còn có thể làm ra loại chuyện đáng sợ như thế nữa.
Bầu không khí càng lúc càng mờ ám này khiến cho Diệc Tâm bối rối cực độ, cô cương quyết đẩy Âu Thần Hi ra, không muốn dây dưa với anh nữa.
“Có phải làm con thỏ nhỏ sợ hãi rồi không?”
Âu Thần Hi lo lắng, anh đã trêu đùa cô quá mức liền quyết định mở mặt…vờ như mình vừa tỉnh dậy. Anh khẽ đưa tay dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn cô hỏi.
“Diệc Tâm, sao cô lại ở đây?”
Diệc Tâm vội vàng chống tay ngồi dậy, sửa lại tóc đang xõa tung trên vai, cô lí nhí trong miệng.
“Tôi nghe Phó Tổng Hứa nói anh đang ốm…à, đang đau dạ dày do ăn cay quá nên mới đi xem anh như thế nào. Dù sao cũng là lỗi của tôi, tôi không nên để anh ăn cay như vậy!”
Âu Thần Hi ngớ người ra, hóa ra đây không phải là ảo giác mà là thật sao. Vậy chuyện vừa rồi cũng không phải là mơ, anh và cô…đúng là vừa hôn nhau thật sao, Âu Thần Hi bất giác sờ lên môi, cái cảm giác ngọt ngào đó khiến anh thích thú.
“Anh đã khỏe hẳn chưa, uống chút sữa nhé!”
Diệc Tâm thấy anh không nói năng gì thì cảm thấy Âu Tổng này chắc hẳn đang rất tức giận khi cô tự tiện vào phòng anh ta mà không xin phép rồi. Nhưng không ngờ anh lại gật đầu, mỉm cười với cô.
“Được, bụng tôi cũng hơi đói, đỡ tôi dậy đi!”
“Ừm, được.”
Nhưng Diệc Tâm đưa tay ra rồi lại do dự. Chuyện ám muội ban nãy khiến cô nhìn anh có chút khác lạ, hay là do cô “tự kỷ ám thị” mất rồi! Sao anh ta lại có hứng thú với cô kia chứ, dù sao cô cũng là mẹ đơn thân với 1 nhan sắc bình thường kia mà.
“Sao thế?”, giọng anh mềm đi như nước, lại có chút yếu đuối dựa dẫm như trẻ nhỏ.
“À, à không có gì!”
Diệc Tâm bị Âu Thần Hi làm cho tâm mê ý loạn, cô lén nhìn anh từ góc nghiêng, khẽ mỉm cười.
“Nhan sắc này cũng quá mị hoặc đi mà. Mình lợi dụng một chút cũng chắc anh ta cũng không nhận ra đâu nhỉ!”
Diệc Tâm dịch sát lại đưa tay choàng phía sau lưng của Âu Thần Hi giúp anh ngồi thẳng dậy tựa vào giường.
“Sữa đây, uống 1 chút sữa ấm sẽ làm dạ dày cảm thấy dễ chịu hơn.”
Âu Thần Hi ngoan ngoãn cầm ly uống 1 ngụm sau đó mới ngước mắt nhìn lên.
“Cảm ơn em.”
Diệc Tâm lắc lắc đầu, cố xua cảm giác kỳ lạ đang diễn ra với mình.
“Không được để bị mê hoặc…sao mà lúc yếu đuối này nhìn anh ta hấp dẫn thế nhỉ.”
Bình luận facebook