Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn - Chương 40: Thân Mật Hơn Một Chút
Âu Thần Hi nhìn thấy Diệc Tâm ngẩn người ra thì dịu dàng hỏi.
“Em sao thế?”
Diệc Tâm bối rối quay mặt đi, cố giấu gương mặt lại ửng đỏ lên.
“Tôi không sao. Anh có muốn ăn thêm 1 chút gì nhẹ nhẹ không? Tôi có đi siêu thị mua rau củ đến làm cơm tối đấy.”
Âu Thần Hi vui mừng khi nghe Diệc Tâm nói sẽ làm cơm, đây quả thực là quá ngọt ngào rồi. Cô vợ nhỏ nấu cơm cho chồng trong truyền thuyết sao? Anh bất giác mỉm cười âu yếm nắm lấy tay Diệc Tâm khiến cho cô giật mình rút tay lại ngay.
“Tôi rất muốn ăn cơm em nấu! Món gì cũng được cả.”
“Được, vậy tôi đi chuẩn bị ngay đây!”
Diệc Tâm hấp tấp đứng dậy chạy ra khỏi phòng.
Loading...
Cô đứng chống tay vào tường quay lại nhìn xem Âu Thần Hi có đi theo không rồi mới thở hắt ra, chưa bao giờ tim cô lại hoạt động hết công suất như thế này cả, cứ đập “thình thịch” không ngừng.
“Không được, mình phải bình tĩnh! Đâu phải mình chưa từng gặp qua trai đẹp chứ. Cảm giác đáng xấu hổ này là sao chứ?”
Diệc Tâm đứng thẳng người dậy hùng dũng bước vào bếp, cô thở phào nhẹ nhõm. Không khí bên trong này đúng là dễ thở hơn hẳn, cô vừa hát nho nhỏ vừa rửa rau, vo gạo nấu cơm. Chỉ một lát thôi thì mùi hương của thức ăn đã ngào ngạt bay lên.
“Ôi, mình đây cũng quá là tài năng! Không ngờ còn có thể nấu món canh ngon như thế. Chắc Âu Thần Hi cũng đã đói meo rồi, dù sao từ bữa trưa kinh hoàng đến giờ anh ấy cũng chưa ăn thêm được gì!”, Diệc Tâm nở một nụ cười mãn nguyện.
Cô tính dời gót đi gọi Âu Thần Hi thì đột ngột bị ôm chặt từ phía sau, một giọng nói trầm ấm vang lên từ trên đỉnh đầu.
“Thơm quá!”
“Đây là khen tóc mình hay là khen cơm mình nấu đây?”, cô cảm nhận được những va chạm rất khẽ lướt trên tóc.
Diệc Tâm chẳng hiểu sao mình lại do dự, không dứt khoát đẩy Âu Thần Hi ra. Mãi một lúc sau cô mới đột ngột lên tiếng.
“Anh đừng làm nũng như trẻ con nữa, đói lắm đúng không? Vừa hay tôi cũng đã nấu xong rồi.”
Âu Thần Hi đau lòng muốn khóc, anh đâu phải là tiểu Phàm đâu chứ! Diệc Tâm an ủi anh như an ủi 1 đứa trẻ vậy, anh đây chính là danh chính ngôn thuận ôm vợ mình. Nhưng Âu Thần Hi còn chưa kịp giải thích gì thì Diệc Tâm đã nhoài người ra khỏi vòng tay anh, cô cười hì hì.
“Ngoan nào, anh ngồi xuống đây đi! Tôi đi xới cơm cho anh.”
Bữa cơm hôm nay tuy đạm bạc chỉ có 2 món nhưng Âu Thần Hi thật sự ăn rất ngon miệng, cảm giác ấm cúng của 1 gia đình nhỏ lan tỏa khắp không gian, chỉ còn thiếu mỗi tiểu Phàm mà thôi.
“Tôi nấu không được ngon lắm phải không, sao anh cứ thừ người ra mà chẳng chịu ăn gì cả?”, Diệc Tâm khẽ nhíu mày phụng phịu.
“Không, không. Em nấu ăn ngon lắm! Ước gì mỗi ngày đều có thể ăn cơm em nấu.”
“Không ngờ Âu tổng mà cũng có thể nói mấy lời nịnh bợ như vậy đấy! Anh soái khí lại giàu có như vậy thì thiếu gì các cô gái vây quanh, hơn nữa người đến chăm sóc anh chẳng phải nên là bạn gái hay hôn thê hay sao?”, Diệc Tâm lại nhíu mày nghi ngờ. Cô rõ ràng là quá hấp tấp, sợ mất việc đến mức lú lẫn, chẳng nói chẳng rằng lại nhào đến nhà đàn ông như thế này! Nhỡ đâu người yêu của anh ta ghen lên thì sao?
Âu Thần Hi phát hiện ra rằng mỗi khi Diệc Tâm lo âu đều có biểu cảm nhíu mày liên tục như thế này, trông rất đáng yêu.
“Tôi không có người yêu, cũng không có hôn thê!”, Âu Thần Hi điềm nhiên gắp một ít rau vào chén. Anh đưa mắt dò xét biểu cảm của Diệc Tâm, xem cô có chút mừng rỡ chút nào không.
“Thế à, tôi không có ý tò mò chuyện cá nhân của Âu Tổng đâu, anh đừng hiểu lầm. Không cần giải thích với tôi! Tôi ăn no rồi, giờ dọn dẹp 1 chút rồi tôi sẽ về ngay, không làm phiền anh nữa”, Diệc Tâm tính đứng dậy thì bị Âu Thần Hi kéo tay, buộc cô ngồi xuống.
“Đừng làm nữa, để tôi rửa bát.”
Diệc Tâm tròn mắt kinh ngạc.
“Âu tổng cũng biết rửa bát sao?”
“Sao em lại ngạc nhiên vậy, chuyện gì tôi cũng có thể làm được cả.”
Diệc Tâm cười cười xua tay lia lịa.
“Không có, tôi đâu dám không tin Âu Tổng. Anh ăn xong cứ từ từ dọn dẹp nhé, tôi phải về trước đây, cũng khá muộn rồi.”
“Em thấy tôi bị đau nặng như vậy mà vẫn nhẫn tâm ra về sao? Nhỡ một lúc nữa bệnh tái phát thì làm thế nào, dù sao tôi có 1 mình”, Âu Thần Hi đặt đũa xuống bàn, ra vẻ mỏi mệt đáng thương.
“Này, này, tôi chưa về ngay mà! Để tôi giúp anh dọn dẹp một chút. Khoảng 30 phút nữa tôi sẽ về, nếu về muộn hơn nữa e rằng không đón được xe đến khu chung cư của tôi.”
“Em đừng lo, tôi sẽ cho tài xế riêng đến đưa em về”, thấy âm mưu của mình thành công thì Âu Thần Hi trở nên rất hào hứng.
“Được được, tôi đi lau dọn phòng đây!”
Âu Thần Hi nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của Diệc Tâm đi khuất sau cửa, ý nghĩ muốn giữ cô lại càng lâu càng tốt dâng lên nhưng anh cố kìm nén. Dù sao tiểu Phàm còn nhỏ như vậy, cũng rất cần mẹ.
“Em sao thế?”
Diệc Tâm bối rối quay mặt đi, cố giấu gương mặt lại ửng đỏ lên.
“Tôi không sao. Anh có muốn ăn thêm 1 chút gì nhẹ nhẹ không? Tôi có đi siêu thị mua rau củ đến làm cơm tối đấy.”
Âu Thần Hi vui mừng khi nghe Diệc Tâm nói sẽ làm cơm, đây quả thực là quá ngọt ngào rồi. Cô vợ nhỏ nấu cơm cho chồng trong truyền thuyết sao? Anh bất giác mỉm cười âu yếm nắm lấy tay Diệc Tâm khiến cho cô giật mình rút tay lại ngay.
“Tôi rất muốn ăn cơm em nấu! Món gì cũng được cả.”
“Được, vậy tôi đi chuẩn bị ngay đây!”
Diệc Tâm hấp tấp đứng dậy chạy ra khỏi phòng.
Loading...
Cô đứng chống tay vào tường quay lại nhìn xem Âu Thần Hi có đi theo không rồi mới thở hắt ra, chưa bao giờ tim cô lại hoạt động hết công suất như thế này cả, cứ đập “thình thịch” không ngừng.
“Không được, mình phải bình tĩnh! Đâu phải mình chưa từng gặp qua trai đẹp chứ. Cảm giác đáng xấu hổ này là sao chứ?”
Diệc Tâm đứng thẳng người dậy hùng dũng bước vào bếp, cô thở phào nhẹ nhõm. Không khí bên trong này đúng là dễ thở hơn hẳn, cô vừa hát nho nhỏ vừa rửa rau, vo gạo nấu cơm. Chỉ một lát thôi thì mùi hương của thức ăn đã ngào ngạt bay lên.
“Ôi, mình đây cũng quá là tài năng! Không ngờ còn có thể nấu món canh ngon như thế. Chắc Âu Thần Hi cũng đã đói meo rồi, dù sao từ bữa trưa kinh hoàng đến giờ anh ấy cũng chưa ăn thêm được gì!”, Diệc Tâm nở một nụ cười mãn nguyện.
Cô tính dời gót đi gọi Âu Thần Hi thì đột ngột bị ôm chặt từ phía sau, một giọng nói trầm ấm vang lên từ trên đỉnh đầu.
“Thơm quá!”
“Đây là khen tóc mình hay là khen cơm mình nấu đây?”, cô cảm nhận được những va chạm rất khẽ lướt trên tóc.
Diệc Tâm chẳng hiểu sao mình lại do dự, không dứt khoát đẩy Âu Thần Hi ra. Mãi một lúc sau cô mới đột ngột lên tiếng.
“Anh đừng làm nũng như trẻ con nữa, đói lắm đúng không? Vừa hay tôi cũng đã nấu xong rồi.”
Âu Thần Hi đau lòng muốn khóc, anh đâu phải là tiểu Phàm đâu chứ! Diệc Tâm an ủi anh như an ủi 1 đứa trẻ vậy, anh đây chính là danh chính ngôn thuận ôm vợ mình. Nhưng Âu Thần Hi còn chưa kịp giải thích gì thì Diệc Tâm đã nhoài người ra khỏi vòng tay anh, cô cười hì hì.
“Ngoan nào, anh ngồi xuống đây đi! Tôi đi xới cơm cho anh.”
Bữa cơm hôm nay tuy đạm bạc chỉ có 2 món nhưng Âu Thần Hi thật sự ăn rất ngon miệng, cảm giác ấm cúng của 1 gia đình nhỏ lan tỏa khắp không gian, chỉ còn thiếu mỗi tiểu Phàm mà thôi.
“Tôi nấu không được ngon lắm phải không, sao anh cứ thừ người ra mà chẳng chịu ăn gì cả?”, Diệc Tâm khẽ nhíu mày phụng phịu.
“Không, không. Em nấu ăn ngon lắm! Ước gì mỗi ngày đều có thể ăn cơm em nấu.”
“Không ngờ Âu tổng mà cũng có thể nói mấy lời nịnh bợ như vậy đấy! Anh soái khí lại giàu có như vậy thì thiếu gì các cô gái vây quanh, hơn nữa người đến chăm sóc anh chẳng phải nên là bạn gái hay hôn thê hay sao?”, Diệc Tâm lại nhíu mày nghi ngờ. Cô rõ ràng là quá hấp tấp, sợ mất việc đến mức lú lẫn, chẳng nói chẳng rằng lại nhào đến nhà đàn ông như thế này! Nhỡ đâu người yêu của anh ta ghen lên thì sao?
Âu Thần Hi phát hiện ra rằng mỗi khi Diệc Tâm lo âu đều có biểu cảm nhíu mày liên tục như thế này, trông rất đáng yêu.
“Tôi không có người yêu, cũng không có hôn thê!”, Âu Thần Hi điềm nhiên gắp một ít rau vào chén. Anh đưa mắt dò xét biểu cảm của Diệc Tâm, xem cô có chút mừng rỡ chút nào không.
“Thế à, tôi không có ý tò mò chuyện cá nhân của Âu Tổng đâu, anh đừng hiểu lầm. Không cần giải thích với tôi! Tôi ăn no rồi, giờ dọn dẹp 1 chút rồi tôi sẽ về ngay, không làm phiền anh nữa”, Diệc Tâm tính đứng dậy thì bị Âu Thần Hi kéo tay, buộc cô ngồi xuống.
“Đừng làm nữa, để tôi rửa bát.”
Diệc Tâm tròn mắt kinh ngạc.
“Âu tổng cũng biết rửa bát sao?”
“Sao em lại ngạc nhiên vậy, chuyện gì tôi cũng có thể làm được cả.”
Diệc Tâm cười cười xua tay lia lịa.
“Không có, tôi đâu dám không tin Âu Tổng. Anh ăn xong cứ từ từ dọn dẹp nhé, tôi phải về trước đây, cũng khá muộn rồi.”
“Em thấy tôi bị đau nặng như vậy mà vẫn nhẫn tâm ra về sao? Nhỡ một lúc nữa bệnh tái phát thì làm thế nào, dù sao tôi có 1 mình”, Âu Thần Hi đặt đũa xuống bàn, ra vẻ mỏi mệt đáng thương.
“Này, này, tôi chưa về ngay mà! Để tôi giúp anh dọn dẹp một chút. Khoảng 30 phút nữa tôi sẽ về, nếu về muộn hơn nữa e rằng không đón được xe đến khu chung cư của tôi.”
“Em đừng lo, tôi sẽ cho tài xế riêng đến đưa em về”, thấy âm mưu của mình thành công thì Âu Thần Hi trở nên rất hào hứng.
“Được được, tôi đi lau dọn phòng đây!”
Âu Thần Hi nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của Diệc Tâm đi khuất sau cửa, ý nghĩ muốn giữ cô lại càng lâu càng tốt dâng lên nhưng anh cố kìm nén. Dù sao tiểu Phàm còn nhỏ như vậy, cũng rất cần mẹ.