Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn - Chương 43: Dã Tâm Mãnh Liệt
Diệc Tâm gật đầu.
“Ừ, nên lần này mình quyết tâm tìm nhà rồi, nhỏ 1 chút cũng không sao. Miễn sao là không ai tìm được mẹ con mình nữa, tiểu Phàm còn nhỏ, mình không muốn vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến con.”
Phương Điềm lần này cũng không ngăn cản bạn, cả nửa đời sau của Diệc Tâm nhất định không nên dính líu với con người phức tạp như Âu Thần Hi. Gia tộc hào môn không phải là nơi có thể tùy tiện bước chân vào.
Còn Diệc Tâm bây giờ như “chim sợ cành cong”, đối với đàn ông cũng như hôn nhân, yêu đương đều rất cẩn trọng. Phó Tư Viễn chính là bài học đắt giá mà cả đời này cô không thể nào quên được.
“Mình sẽ nhờ Mạt Bắc tìm giúp cậu, nơi nào phải an toàn 1 chút, có cả phụ nữ, người già, trẻ nhỏ. Đều là những người yếu đuối cả, nếu có chuyện gì sẽ khó lòng xoay trở lắm.”
“Cảm ơn cậu, Phương Điềm. Trước giờ đều là nhờ hai chị em cậu lo liệu giúp mình.”
“Bọn mình là bạn thân mà cậu còn khách sáo như vậy sao. Thôi đi ngủ sớm đi, mình đoán chừng tiểu Phàm cũng đã sớm buồn ngủ rồi, mau vào dỗ nó đi.”
“Ừ, mình vào phòng với thằng bé đây!”
Dương Tú Hiên vừa từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Phó Tư Viễn nằm dài trên chiếc trường kỷ hút thuốc 1 cách lười nhác thì kinh ngạc. Từ dạo kết hôn với Vương Hạ Chi đến giờ tần suất hắn trở về Phó gia ngày càng nhiều hơn.
“Tư Viễn, không phải con nói cùng với Hạ Chi đến Nam Thành du ngoạn hay sao, sao bây giờ lại ở đây? Vương Hạ Chi đâu?”
Phó Tư Viễn nghe tiếng mẹ mình hỏi thì ngước mắt lên, hắn ta vừa thong thả nhả từng ngụm khói vừa hằn học nói.
“Cô ta không chịu đi nữa, nói gì mà toàn là cô ta tự bỏ tiền ra các thứ! Mẹ nó chứ, thứ đàn bà khốn nạn. Bây giờ lại còn coi thường Phó gia chúng ta nghèo hơn Vương gia của cô ta! Phó gia tuy dạo này làm ăn không được thuận lợi lắm nhưng đâu phải là ‘kẻ khố rách áo ôm’ để người khác coi thường chứ.”
Dương Tú Hiên tái mặt, lửa giận trong lòng bốc lên phừng phừng, bà ta vứt cái mũ xuống bàn.
“Nếu như năm đó không phải tại con Diệc Tâm mang đi phần lớn tài sản thì con đâu đến nỗi thiếu thốn như bây giờ. Chỉ cần bán căn biệt thự ở phía Tây kia thôi thì cũng đủ cho con đưa Hạ Chi đi đến Nam Thành ăn chơi sung sướng rồi!”
Phó Tư Viễn nhỏm người ngồi dậy, vứt tàn thuốc vào gạt tàn, cau mày khó chịu.
“Mẹ à, đừng nhắc đến con đàn bà chết dẫm đó nữa! Con mà tìm được cô ta thì cô ta đừng hòng ăn trọn căn biệt thự đó 1 mình. Con đi dò hỏi thì biết được giá của nó bây giờ lên đến hàng chục tỷ đồng rồi, một số tiền khổng lồ. Nhưng hình như cô ta vẫn giữ đấy chưa bán đi đâu, nếu tìm được cô ta thì cơ hội lấy lại vẫn rất cao!”
Phó Tư Viễn chưa bao giờ cam tâm trước phán quyết năm đó của tòa án, hắn biết Phương Mạt Bắc đã nhờ mối quan hệ quen biết để đẩy nhanh tiếng độ xử án. Hơn nữa còn có 1 người bí ẩn đã âm thầm giúp cô ta lấy hết những bằng chứng qua đêm với tên khốn bảo vệ của Phó gia kia, nếu không thì làm gì có chuyện cô ta được lợi dễ dàng như thế chứ. Còn Phó Tư Viễn hắn vì liều lĩnh xông ra giữ mấy tấm ảnh bằng chứng ấy mà còn bị đánh thừa sống thiếu chết. Nỗi hận đó hắn không biết tìm ai để trút lên chỉ còn có thể trút hết lên người Diệc Tâm mà thôi. Nếu như không phải vì cô ta thì sao hắn lại yếm thế như vậy được.
Dương Tú Hiên nhìn Phó Tư Viễn ngồi trầm ngâm, đột nhiên bà ta nhớ ra 1 chuyện, phấn khởi reo lên.
“Nói đến con Diệc Tâm kia thì hình như mẹ đã gặp nó 1 lần.”
“Cái gì, mẹ nói đã gặp lại cô ta sao? Gặp lúc nào?”
Phó Tư Viễn không kìm được mà nhào đến nắm chặt lấy cổ tay của Dương Tú Hiên.
“Đau, mau buông tay mẹ ra. Để từ từ mẹ nhớ ra xem.”
“Mẹ nghĩ nhanh đi, con muốn đến uy hiếp cô ta đưa giấy chủ quyền kia ra. Có tiền rồi Vương Hạ Chi sẽ không dám coi thường chúng ta nữa. Con sẽ dùng tiền đập vào bản mặt vênh váo đó của Vương Hạ Chi.”
“À, mẹ nhớ ra rồi, hôm đó mẹ đi sang nhà bạn ở khu Nam chơi. Vô tình mẹ gặp nó cùng với bà Nga giúp việc cũ của Phó gia chúng ta ẵm theo 1 đứa trẻ đi vào thang máy ở khu căn hộ Tùng Lâm. Không biết nó có nhìn thấy mẹ hay không nhưng có vẻ như cố tình lờ mẹ đi, thái độ vội vàng lắm, giống đang chạy trốn vậy.”
Ánh mắt của Phó Tư Viễn đột nhiên lóe lên 1 tia độc ác, hắn rít từng tiếng trong cuống họng với giọng điệu không thể hào hứng hơn.
“Rốt cuộc cũng có ngày ông trời cho con tìm được Diệc Tâm cùng đứa con nghiệt chủng của cô ta. Mẹ cho con địa chỉ của khu căn hộ đó đi! Con sẽ đích thân đến đó tìm.”
“Được.”
Phó Tư Viễn nhìn chằm chằm vào tờ giấy mà Dương Tú Hiên vừa đưa cho, trong đầu vẽ lên 1 kế hoạch vừa hoàn hảo vừa chặt chẽ không 1 kẽ hở. Hắn dám chắc con cá nhỏ Diệc Tâm kia sẽ ngoan ngoãn mà đầu hàng thôi. Cuộc sống giàu sang tiền tiêu như nước cũng sẽ sớm mà trở lại với hắn thôi!
“Ừ, nên lần này mình quyết tâm tìm nhà rồi, nhỏ 1 chút cũng không sao. Miễn sao là không ai tìm được mẹ con mình nữa, tiểu Phàm còn nhỏ, mình không muốn vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến con.”
Phương Điềm lần này cũng không ngăn cản bạn, cả nửa đời sau của Diệc Tâm nhất định không nên dính líu với con người phức tạp như Âu Thần Hi. Gia tộc hào môn không phải là nơi có thể tùy tiện bước chân vào.
Còn Diệc Tâm bây giờ như “chim sợ cành cong”, đối với đàn ông cũng như hôn nhân, yêu đương đều rất cẩn trọng. Phó Tư Viễn chính là bài học đắt giá mà cả đời này cô không thể nào quên được.
“Mình sẽ nhờ Mạt Bắc tìm giúp cậu, nơi nào phải an toàn 1 chút, có cả phụ nữ, người già, trẻ nhỏ. Đều là những người yếu đuối cả, nếu có chuyện gì sẽ khó lòng xoay trở lắm.”
“Cảm ơn cậu, Phương Điềm. Trước giờ đều là nhờ hai chị em cậu lo liệu giúp mình.”
“Bọn mình là bạn thân mà cậu còn khách sáo như vậy sao. Thôi đi ngủ sớm đi, mình đoán chừng tiểu Phàm cũng đã sớm buồn ngủ rồi, mau vào dỗ nó đi.”
“Ừ, mình vào phòng với thằng bé đây!”
Dương Tú Hiên vừa từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Phó Tư Viễn nằm dài trên chiếc trường kỷ hút thuốc 1 cách lười nhác thì kinh ngạc. Từ dạo kết hôn với Vương Hạ Chi đến giờ tần suất hắn trở về Phó gia ngày càng nhiều hơn.
“Tư Viễn, không phải con nói cùng với Hạ Chi đến Nam Thành du ngoạn hay sao, sao bây giờ lại ở đây? Vương Hạ Chi đâu?”
Phó Tư Viễn nghe tiếng mẹ mình hỏi thì ngước mắt lên, hắn ta vừa thong thả nhả từng ngụm khói vừa hằn học nói.
“Cô ta không chịu đi nữa, nói gì mà toàn là cô ta tự bỏ tiền ra các thứ! Mẹ nó chứ, thứ đàn bà khốn nạn. Bây giờ lại còn coi thường Phó gia chúng ta nghèo hơn Vương gia của cô ta! Phó gia tuy dạo này làm ăn không được thuận lợi lắm nhưng đâu phải là ‘kẻ khố rách áo ôm’ để người khác coi thường chứ.”
Dương Tú Hiên tái mặt, lửa giận trong lòng bốc lên phừng phừng, bà ta vứt cái mũ xuống bàn.
“Nếu như năm đó không phải tại con Diệc Tâm mang đi phần lớn tài sản thì con đâu đến nỗi thiếu thốn như bây giờ. Chỉ cần bán căn biệt thự ở phía Tây kia thôi thì cũng đủ cho con đưa Hạ Chi đi đến Nam Thành ăn chơi sung sướng rồi!”
Phó Tư Viễn nhỏm người ngồi dậy, vứt tàn thuốc vào gạt tàn, cau mày khó chịu.
“Mẹ à, đừng nhắc đến con đàn bà chết dẫm đó nữa! Con mà tìm được cô ta thì cô ta đừng hòng ăn trọn căn biệt thự đó 1 mình. Con đi dò hỏi thì biết được giá của nó bây giờ lên đến hàng chục tỷ đồng rồi, một số tiền khổng lồ. Nhưng hình như cô ta vẫn giữ đấy chưa bán đi đâu, nếu tìm được cô ta thì cơ hội lấy lại vẫn rất cao!”
Phó Tư Viễn chưa bao giờ cam tâm trước phán quyết năm đó của tòa án, hắn biết Phương Mạt Bắc đã nhờ mối quan hệ quen biết để đẩy nhanh tiếng độ xử án. Hơn nữa còn có 1 người bí ẩn đã âm thầm giúp cô ta lấy hết những bằng chứng qua đêm với tên khốn bảo vệ của Phó gia kia, nếu không thì làm gì có chuyện cô ta được lợi dễ dàng như thế chứ. Còn Phó Tư Viễn hắn vì liều lĩnh xông ra giữ mấy tấm ảnh bằng chứng ấy mà còn bị đánh thừa sống thiếu chết. Nỗi hận đó hắn không biết tìm ai để trút lên chỉ còn có thể trút hết lên người Diệc Tâm mà thôi. Nếu như không phải vì cô ta thì sao hắn lại yếm thế như vậy được.
Dương Tú Hiên nhìn Phó Tư Viễn ngồi trầm ngâm, đột nhiên bà ta nhớ ra 1 chuyện, phấn khởi reo lên.
“Nói đến con Diệc Tâm kia thì hình như mẹ đã gặp nó 1 lần.”
“Cái gì, mẹ nói đã gặp lại cô ta sao? Gặp lúc nào?”
Phó Tư Viễn không kìm được mà nhào đến nắm chặt lấy cổ tay của Dương Tú Hiên.
“Đau, mau buông tay mẹ ra. Để từ từ mẹ nhớ ra xem.”
“Mẹ nghĩ nhanh đi, con muốn đến uy hiếp cô ta đưa giấy chủ quyền kia ra. Có tiền rồi Vương Hạ Chi sẽ không dám coi thường chúng ta nữa. Con sẽ dùng tiền đập vào bản mặt vênh váo đó của Vương Hạ Chi.”
“À, mẹ nhớ ra rồi, hôm đó mẹ đi sang nhà bạn ở khu Nam chơi. Vô tình mẹ gặp nó cùng với bà Nga giúp việc cũ của Phó gia chúng ta ẵm theo 1 đứa trẻ đi vào thang máy ở khu căn hộ Tùng Lâm. Không biết nó có nhìn thấy mẹ hay không nhưng có vẻ như cố tình lờ mẹ đi, thái độ vội vàng lắm, giống đang chạy trốn vậy.”
Ánh mắt của Phó Tư Viễn đột nhiên lóe lên 1 tia độc ác, hắn rít từng tiếng trong cuống họng với giọng điệu không thể hào hứng hơn.
“Rốt cuộc cũng có ngày ông trời cho con tìm được Diệc Tâm cùng đứa con nghiệt chủng của cô ta. Mẹ cho con địa chỉ của khu căn hộ đó đi! Con sẽ đích thân đến đó tìm.”
“Được.”
Phó Tư Viễn nhìn chằm chằm vào tờ giấy mà Dương Tú Hiên vừa đưa cho, trong đầu vẽ lên 1 kế hoạch vừa hoàn hảo vừa chặt chẽ không 1 kẽ hở. Hắn dám chắc con cá nhỏ Diệc Tâm kia sẽ ngoan ngoãn mà đầu hàng thôi. Cuộc sống giàu sang tiền tiêu như nước cũng sẽ sớm mà trở lại với hắn thôi!
Bình luận facebook