Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn - Chương 55: Xuất đầu lộ diện
Chu Kế Siêu ngồi trong 1 quán rượu nhỏ được thiết kế theo phong cách cổ điển với nội thất hoàn toàn bằng gỗ tạo nên 1 màu cũ kỹ, thong thả nhả từng vòng khói mỏng, tay cầm ly rượu vang nhấp từng ngụm nhỏ. Chẳng phải tự nhiên mà cậu chọn nơi này để tiếp đón đàn anh của mình, chỉ vì người mà Chu Kế Siêu sẽ gặp đây là 1 người hoàn toàn không hề đơn giản, anh ta cũng có yêu cầu khá cao đối với mọi thứ. Nếu như Chu Kế Siêu vào nghề 5 năm với kinh nghiệm làm cảnh sát chìm 3 năm thì đàn anh này của cậu đã có hơn 10 mấy năm kinh nghiệm làm mật vụ, hơn 7 năm trước đàn anh này đột nhiên mất tích trong 1 vụ nổ tàu hàng lớn trên đại dương. Những người trong đơn vị cứ nghĩ lần này anh ta không thể nào trở về nữa, nhưng không ngờ 6 năm sau lại nhận được 1 cuộc gọi đến, mà người nghe máy lúc bấy giờ chính là Chu Kế Siêu. Khỏi phải nói cậu đã kinh hoảng như thế nào!
“Đến lâu chưa?”
Giọng nói trầm thấp mang theo hơi lạnh của gió mùa đông vang lên khiến cho Chu Kế Siêu đang trầm tư bỗng giật mình, cậu nhanh chóng đứng bật dậy luống cuống chìa tay ra.
“Đại ca, anh đến rồi sao? Nhìn anh lạ quá.”
Diệc Tuấn Nam bật cười, trên gương mặt góc cạnh nam tính từng rất đẹp kia giờ xuất hiện 1 vết sẹo lớn chênh chếch bên má phải. Khi anh cười nó cũng biến đổi theo nhưng không làm mất đi phong thái cao ngạo, đĩnh đạc của Diệc Tuấn Nam.
“Cậu có biết chúng ta đã bao lâu không gặp nhau chưa hả? Cũng 7 – 8 năm còn gì, tôi già đi rồi!”
“Đại ca, anh vẫn vậy. Chỉ có điều vết sẹo này…là vụ nổ tàu năm đó sao?”
Diệc Tuấn Nam gật đầu, anh đưa điếu thuốc về phía Chu Kế Siêu nhờ cậu châm giúp.
“Cũng may mắn là tôi đoán được tình huống này, ngay tức thì nhảy xuống biển trước khi con tàu hóa thành cột lửa khổng lồ chỉ sau vài giây nên mới thoát được! Dù sao bọn chúng cũng đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của tôi rồi, càng ngày hoạt động càng giới hạn. Chính vì vậy lần này mới trở về nước làm việc!”
Chu Kế Siêu mừng rỡ.
“Thật sao, em còn lo không biết bao giờ anh mới về nước, dù sao anh cũng không có gia đình ràng buộc nên dễ dàng tung hoành hơn.”
Diệc Tuấn Nam cầm ly rượu vừa được Chu Kế Siêu rót đầy lên nhấm nháp, ánh mắt ra chiều suy tư.
“Trước đây đúng là tôi có suy nghĩ tự do, phóng túng đó, nhưng sau nhiều năm bôn ba bên ngoài như vậy. Tôi nhận thấy có người thân cũng quan trọng lắm chứ! Mặc dù người anh trai cùng cha khác mẹ đó của tôi cũng chẳng còn nữa, nghe nói vụ hỏa hoạn ở Diệc gia năm đó còn nhiều uẩn khúc phải không”
“Anh nói đến vụ hỏa hoạn ở Diệc gia cách đây 7 năm sao?”, Chu Kế Siêu kinh ngạc.
“Đúng vậy, Diệc Ninh là anh trai tôi, chính vì vậy lần này tôi muốn nhúng tay vào điều tra cho rõ ràng. À, còn chuyện căn nhà cho thuê sao rồi?”
Chu Kế Siêu lúng túng gãi đầu gãi tai.
“Hóa ra anh muốn cho Diệc Tâm thuê với giá rẻ như vậy vì cô ấy là cháu gái anh à? Thế thì em nghĩ đại ca nên gặp cô ấy nói chuyện 1 lần cho rõ. Chứ ban đầu cô ấy cũng muốn dọn đến nhưng sau đó có vẻ nghi ngờ khi thấy điều kiện quá tốt nên liền từ chối!”
“Đứa cháu gái ngốc nghếch này, đang chịu khổ mà vẫn còn sĩ diện như vậy sao. Đúng là tính cách y hệt như ông anh trai của tôi.”
“Anh ở nước ngoài nhiều năm nên chưa rõ chuyện phức tạp của Diệc gia rồi, nhưng em thì có xử lý 1 vụ nên cũng xem như hiểu rất rõ tại sao Diệc Tâm lại thận trọng như vậy!”
Diệc Tuấn Nam nhíu mày, anh nhận ra ẩn ý trong lời nói của Chu Kế Siêu.
“Rốt cục là có chuyện gì xảy ra với con bé?”
“Em nghĩ tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến 1 người – Phó Tư Viễn. Hắn ta là chồng trước của Diệc Tâm, hiện tại đã li hôn rồi. Tên này là 1 kẻ cực kỳ phóng đãng, ăn chơi bậc nhất Trữ Châu này, khi còn trong hôn nhân với Diệc Tâm đã nhiều lần ngoại tình với Vương Hạ Chi, còn lấy tài sản của Diệc gia bán đi không ít, sau đó gài bẫy Diệc Tâm. Vụ hỏa hoạn nghe nói hắn ta cũng có dính líu đến…nhưng không ngờ lại đột ngột thoát khỏi liên can, e là có điều khuất tất bên trong.”
“Tên khốn này, hắn ta vậy mà vẫn còn có thể sống ung dung tự tại sao?”, Diệc Tuấn Nam tức tối đấm tay xuống bàn.
“Hiện giờ hắn ta đã kết hôn với thiên kim nhà họ Vương rồi, cuộc sống chắc chắn cũng rất thoải mái. Vương Hồng Bảo là 1 trong những ông trùm ở thành phố này, làm gì cũng làm để có tiền, rất liều lĩnh cũng rất hắc ám.”
“Là nơi cậu đang làm đúng không?”
Chu Kế Siêu gật đầu thừa nhận.
“Cẩn thận 1 chút, đừng để giống như tôi đây!”
Cả 2 đang rơi vào suy tư thì đột nhiên điện thoại của Chu Kế Siêu reo lên mấy tiếng.
“Chu Kế Siêu nghe đây? Cái gì, Phó Tư Viễn tấn công người khác à, có ai bị gì không? Được được!”
Diệc Tuấn Nam nghe đến cái tên Phó Tư VIễn thì bất giác quay sang nhìn Chu Kế Siêu với ánh mắt hiếu kỳ.
“Có chuyện gì sao?”
“Phó Tư Viễn quả thật điên rồi, thế mà lại đi đến chung cư tấn công Diệc Tâm.”
“Cái gì, con bé có sao không?”
Chu Kế Siêu lắc đầu.
“Cô ấy không sao vì có 1 người đã xông vào giúp, người đó thì bị thương đã nhập viện cấp cứu.”
“Chỗ đấy quả thật quá nguy hiểm, không thể nào ở được nữa! Để tôi thuyết phục nó rời đi sớm vậy.”, Diệc Tuấn Nam lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt ngày càng lạnh đi.
“Đến lâu chưa?”
Giọng nói trầm thấp mang theo hơi lạnh của gió mùa đông vang lên khiến cho Chu Kế Siêu đang trầm tư bỗng giật mình, cậu nhanh chóng đứng bật dậy luống cuống chìa tay ra.
“Đại ca, anh đến rồi sao? Nhìn anh lạ quá.”
Diệc Tuấn Nam bật cười, trên gương mặt góc cạnh nam tính từng rất đẹp kia giờ xuất hiện 1 vết sẹo lớn chênh chếch bên má phải. Khi anh cười nó cũng biến đổi theo nhưng không làm mất đi phong thái cao ngạo, đĩnh đạc của Diệc Tuấn Nam.
“Cậu có biết chúng ta đã bao lâu không gặp nhau chưa hả? Cũng 7 – 8 năm còn gì, tôi già đi rồi!”
“Đại ca, anh vẫn vậy. Chỉ có điều vết sẹo này…là vụ nổ tàu năm đó sao?”
Diệc Tuấn Nam gật đầu, anh đưa điếu thuốc về phía Chu Kế Siêu nhờ cậu châm giúp.
“Cũng may mắn là tôi đoán được tình huống này, ngay tức thì nhảy xuống biển trước khi con tàu hóa thành cột lửa khổng lồ chỉ sau vài giây nên mới thoát được! Dù sao bọn chúng cũng đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của tôi rồi, càng ngày hoạt động càng giới hạn. Chính vì vậy lần này mới trở về nước làm việc!”
Chu Kế Siêu mừng rỡ.
“Thật sao, em còn lo không biết bao giờ anh mới về nước, dù sao anh cũng không có gia đình ràng buộc nên dễ dàng tung hoành hơn.”
Diệc Tuấn Nam cầm ly rượu vừa được Chu Kế Siêu rót đầy lên nhấm nháp, ánh mắt ra chiều suy tư.
“Trước đây đúng là tôi có suy nghĩ tự do, phóng túng đó, nhưng sau nhiều năm bôn ba bên ngoài như vậy. Tôi nhận thấy có người thân cũng quan trọng lắm chứ! Mặc dù người anh trai cùng cha khác mẹ đó của tôi cũng chẳng còn nữa, nghe nói vụ hỏa hoạn ở Diệc gia năm đó còn nhiều uẩn khúc phải không”
“Anh nói đến vụ hỏa hoạn ở Diệc gia cách đây 7 năm sao?”, Chu Kế Siêu kinh ngạc.
“Đúng vậy, Diệc Ninh là anh trai tôi, chính vì vậy lần này tôi muốn nhúng tay vào điều tra cho rõ ràng. À, còn chuyện căn nhà cho thuê sao rồi?”
Chu Kế Siêu lúng túng gãi đầu gãi tai.
“Hóa ra anh muốn cho Diệc Tâm thuê với giá rẻ như vậy vì cô ấy là cháu gái anh à? Thế thì em nghĩ đại ca nên gặp cô ấy nói chuyện 1 lần cho rõ. Chứ ban đầu cô ấy cũng muốn dọn đến nhưng sau đó có vẻ nghi ngờ khi thấy điều kiện quá tốt nên liền từ chối!”
“Đứa cháu gái ngốc nghếch này, đang chịu khổ mà vẫn còn sĩ diện như vậy sao. Đúng là tính cách y hệt như ông anh trai của tôi.”
“Anh ở nước ngoài nhiều năm nên chưa rõ chuyện phức tạp của Diệc gia rồi, nhưng em thì có xử lý 1 vụ nên cũng xem như hiểu rất rõ tại sao Diệc Tâm lại thận trọng như vậy!”
Diệc Tuấn Nam nhíu mày, anh nhận ra ẩn ý trong lời nói của Chu Kế Siêu.
“Rốt cục là có chuyện gì xảy ra với con bé?”
“Em nghĩ tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến 1 người – Phó Tư Viễn. Hắn ta là chồng trước của Diệc Tâm, hiện tại đã li hôn rồi. Tên này là 1 kẻ cực kỳ phóng đãng, ăn chơi bậc nhất Trữ Châu này, khi còn trong hôn nhân với Diệc Tâm đã nhiều lần ngoại tình với Vương Hạ Chi, còn lấy tài sản của Diệc gia bán đi không ít, sau đó gài bẫy Diệc Tâm. Vụ hỏa hoạn nghe nói hắn ta cũng có dính líu đến…nhưng không ngờ lại đột ngột thoát khỏi liên can, e là có điều khuất tất bên trong.”
“Tên khốn này, hắn ta vậy mà vẫn còn có thể sống ung dung tự tại sao?”, Diệc Tuấn Nam tức tối đấm tay xuống bàn.
“Hiện giờ hắn ta đã kết hôn với thiên kim nhà họ Vương rồi, cuộc sống chắc chắn cũng rất thoải mái. Vương Hồng Bảo là 1 trong những ông trùm ở thành phố này, làm gì cũng làm để có tiền, rất liều lĩnh cũng rất hắc ám.”
“Là nơi cậu đang làm đúng không?”
Chu Kế Siêu gật đầu thừa nhận.
“Cẩn thận 1 chút, đừng để giống như tôi đây!”
Cả 2 đang rơi vào suy tư thì đột nhiên điện thoại của Chu Kế Siêu reo lên mấy tiếng.
“Chu Kế Siêu nghe đây? Cái gì, Phó Tư Viễn tấn công người khác à, có ai bị gì không? Được được!”
Diệc Tuấn Nam nghe đến cái tên Phó Tư VIễn thì bất giác quay sang nhìn Chu Kế Siêu với ánh mắt hiếu kỳ.
“Có chuyện gì sao?”
“Phó Tư Viễn quả thật điên rồi, thế mà lại đi đến chung cư tấn công Diệc Tâm.”
“Cái gì, con bé có sao không?”
Chu Kế Siêu lắc đầu.
“Cô ấy không sao vì có 1 người đã xông vào giúp, người đó thì bị thương đã nhập viện cấp cứu.”
“Chỗ đấy quả thật quá nguy hiểm, không thể nào ở được nữa! Để tôi thuyết phục nó rời đi sớm vậy.”, Diệc Tuấn Nam lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt ngày càng lạnh đi.
Bình luận facebook