Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn - Chương 58: Món quà bất ngờ của dương tú hiên
Trời âm u, một màu xám xịt bao phủ, gió bắt đầu rung lắc dữ dội những hàng dương ở hai bên vệ đường xào xạc. Dương Tú Hiên đi đến gần cửa sổ toan đóng cửa lại thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, bà ta rảo bước đến, bực bội mở cửa. Phó Tư Viễn cũng đã đi được hơn 2 ngày nay mà vẫn chưa thấy tin tức đưa về, lòng dạ bà ta cồn cào như lửa đốt.
“Có chuyện gì vậy?”
“Thưa Phu nhân, có người gửi quà đến cho bà ạ!”
Dương Tú Hiên nhíu mày nhìn cái hộp giấy nhỏ trên tay người quản gia, nó không hề để tên tuổi người gửi đến.
“Đưa cho ta.”
Những lớp giấy lần lần được bóc ra, trong cùng là 1 cái hộp gỗ nhỏ. Dương Tú Hiên hiếu kỳ đẩy nắp hộp lên, thứ bên trong khiến cho tim bà ta ngừng đập, mặt biến sắc không còn 1 chút máu. Đó là 1 ngón tay còn đeo nhẫn cưới – vừa nhìn Dương Tú Hiên đã nhận ra ngay là ngón tay của Phó Tư Viễn. Nó dính dấp đầy máu tươi, những vết máu còn chưa khô hẳn vương vãi khắp hộp, dính cả vào tay Dương Tú Hiên. Bà ta gào khóc như điên như dại trong khi vẫn ôm chặt chiếc hộp chứa ngón tay của con trai mình trong lòng.
Rốt cục Phó Tư Viễn còn sống hay đã chết? Trong lòng Dương Tú Hiên hoang mang không rõ!
Một chiếc xe hơi sang trọng đỗ xịch trước bãi đỗ xe của khu dân cư Tùng Lâm, không khí u ám của ngày mưa không làm mất đi khí thế bức người của chủ nhân mặc chiếc áo dạ đen vừa bước xuống khỏi xe. Chu Kế Siêu giương ô lên che cho Diệc Tuấn Nam, anh nhẹ giọng nói.
“Chính là chỗ này anh Diệc, Phương Mạt Bắc là bạn của em sẽ ra đón anh!”
“Được rồi! Cảm ơn cậu.”
“Chìa khóa xe đây, anh cứ dùng tạm. Nếu chưa quen thì để em cho gọi tài xế đến lái.”
Diệc Tuấn Nam xua tay.
“Không cần đâu, cậu lái xe về đi. Xe của tôi đặt mua từ nước ngoài sẽ chuyển đến nội trong hôm nay thôi!”
“Vâng, vậy em đi trước đây. Có gì cần anh cứ gọi cho em.”
Phương Mạt Bắc nghe Chu Kế Siêu gọi báo có chú của Diệc Tâm đến nhà thì vô cùng kinh ngạc, anh chưa từng nghe Diệc Tâm nhắc đến bao giờ, thật kỳ lạ. Trong lòng cũng không giấu được tò mò người chú này rốt cục ghê gớm như thế nào mà đến kẻ “không sợ trời, không sợ đất” như Chu Kế Siêu còn cung kính, anh chỉ nghe cậu ta nói sơ qua về lai lịch của người này cũng là 1 cảnh sát – đồng nghiệp của cậu ta.
“Cậu là luật sư Phương Mạt Bắc à? Cảm ơn cậu đã đến đón tôi”, một người đàn ông lịch lãm đeo kính đen che khuất nửa gương mặt tiến đến bắt tay Phương Mạt Bắc khiến cho anh vừa ra khỏi cổng còn dáo dác nhìn quanh bị kinh ngạc 1 phen.
Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước.
“Chú nhận ra tôi sao? Chúng ta còn chưa gặp qua bao giờ!”. truyện kiếm hiệp hay
Diệc Tuấn Nam bật cười hào sảng.
“Linh tính cho tôi biết người Chu Kế Siêu nhắc đến là cậu, luật sư Phương à! Chúng ta đi thôi, mời cậu dẫn đường.”
Phương Mạt Bắc ngớ người ra giây lát, không ngờ khí thế của 1 mật vụ không hề nhỏ, chưa gì anh đã cảm thấy bị áp bức kinh người. Anh ta quả thật vừa nhìn thấy đã nhận ra anh hay sao?
“Vâng, chú đi lối này!”
“Diệc Tâm dạo này sống tốt chứ, tôi ở nước ngoài nhiều năm nên mất liên lạc với gia đình”, Diệc Tâm Nam nghĩ mình cũng nên nói sơ qua 1 chút tình hình cho Phương Mạt Bắc hiểu.
“Thì ra là vậy! Diệc Tâm mấy năm nay vừa làm kiếm tiền vừa nuôi nấng 1 đứa trẻ, cuộc sống quả thật không dễ dàng gì! Hơn nữa còn gặp vô số chuyện không may khác nên lần này mới lao đao tìm chỗ ở mới, chủ yếu là tránh tên Phó Tư Viễn cặn bã kia ngày ngày đến gây chuyện.”
“Một đứa trẻ sao? Là con của Phó Tư Viễn à?”, Diệc Tuấn Nam kinh ngạc, anh chưa từng nghe Chu Kế Siêu nhắc đến chi tiết này.
“Không phải, đứa bé này là con của Âu Thần Hi!”
Diệc Tuấn Nam nhíu nhíu trán, cái tên này có chút quen thuộc.
“Nhà họ Âu ở Trữ Châu này chỉ có 1, cũng là gia tộc danh tiếng. Diệc Tâm nếu đã có con với cậu ta sao lại chịu khổ được?”
“Đứa trẻ đó được sinh ra từ cái bẫy của Phó Tư Viễn, hoàn toàn không nhận được 1 chút danh phận gì từ nhà họ Âu!”, Phương Mạt Bắc nói xong thì quay sang nhìn gương mặt ngày càng lạnh đi của Diệc Tuấn Nam.
“Xem ra nhà họ Âu này cũng chẳng ra gì, chẳng khác nào nhà họ Phó. Cháu gái ta đúng là mệnh khổ, đều dây dưa với những nam nhân chẳng ra sao.”
Phương Mạt Bắc đi đến trước cửa phòng 1205 gõ mấy tiếng rồi quay sang nói với Diệc Tuấn Nam.
“Nhà này là của chị tôi, trước khi chị Diệc Tâm tìm được nhà thì ở tạm ở đây!”
Người ra mở cửa là dì Nga, nhìn thấy Diệc Tuấn Nam trước nên dì có vẻ hoảng sợ lùi lại. phương Mạt Bắc liền đi đến trước nói đỡ.
“Dì Nga, đừng sợ, đây là người quen của Diệc Tâm.”
“À, à, mời ông vào nhà!”, từ sau khi Diệc Tâm bị Phó Tư Viễn khống chế trong thang máy thì dì Nga cũng cảnh giác nhiều hơn. Dù sao dì cũng là gia nhân cũ ở Phó gia, cùng với chủ nhân này cũng có nhiều ấn tượng không mấy tốt đẹp.
Diệc Tuấn Nam cởi giày bước vào trong, gian phòng khách tuy nhỏ nhưng khá gọn ghẽ, sáng sủa. Anh đưa mắt nhìn dì Nga.
“Xin cho hỏi, Diệc Tâm đâu rồi?”
Diệc Tâm đang ôm 1 thùng lớn đựng đồ chơi của tiểu Phàm, vừa từ trong phòng bước ra nghe người lạ hỏi đến mình thì không khỏi kinh ngạc.
“Ông là ai?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Thưa Phu nhân, có người gửi quà đến cho bà ạ!”
Dương Tú Hiên nhíu mày nhìn cái hộp giấy nhỏ trên tay người quản gia, nó không hề để tên tuổi người gửi đến.
“Đưa cho ta.”
Những lớp giấy lần lần được bóc ra, trong cùng là 1 cái hộp gỗ nhỏ. Dương Tú Hiên hiếu kỳ đẩy nắp hộp lên, thứ bên trong khiến cho tim bà ta ngừng đập, mặt biến sắc không còn 1 chút máu. Đó là 1 ngón tay còn đeo nhẫn cưới – vừa nhìn Dương Tú Hiên đã nhận ra ngay là ngón tay của Phó Tư Viễn. Nó dính dấp đầy máu tươi, những vết máu còn chưa khô hẳn vương vãi khắp hộp, dính cả vào tay Dương Tú Hiên. Bà ta gào khóc như điên như dại trong khi vẫn ôm chặt chiếc hộp chứa ngón tay của con trai mình trong lòng.
Rốt cục Phó Tư Viễn còn sống hay đã chết? Trong lòng Dương Tú Hiên hoang mang không rõ!
Một chiếc xe hơi sang trọng đỗ xịch trước bãi đỗ xe của khu dân cư Tùng Lâm, không khí u ám của ngày mưa không làm mất đi khí thế bức người của chủ nhân mặc chiếc áo dạ đen vừa bước xuống khỏi xe. Chu Kế Siêu giương ô lên che cho Diệc Tuấn Nam, anh nhẹ giọng nói.
“Chính là chỗ này anh Diệc, Phương Mạt Bắc là bạn của em sẽ ra đón anh!”
“Được rồi! Cảm ơn cậu.”
“Chìa khóa xe đây, anh cứ dùng tạm. Nếu chưa quen thì để em cho gọi tài xế đến lái.”
Diệc Tuấn Nam xua tay.
“Không cần đâu, cậu lái xe về đi. Xe của tôi đặt mua từ nước ngoài sẽ chuyển đến nội trong hôm nay thôi!”
“Vâng, vậy em đi trước đây. Có gì cần anh cứ gọi cho em.”
Phương Mạt Bắc nghe Chu Kế Siêu gọi báo có chú của Diệc Tâm đến nhà thì vô cùng kinh ngạc, anh chưa từng nghe Diệc Tâm nhắc đến bao giờ, thật kỳ lạ. Trong lòng cũng không giấu được tò mò người chú này rốt cục ghê gớm như thế nào mà đến kẻ “không sợ trời, không sợ đất” như Chu Kế Siêu còn cung kính, anh chỉ nghe cậu ta nói sơ qua về lai lịch của người này cũng là 1 cảnh sát – đồng nghiệp của cậu ta.
“Cậu là luật sư Phương Mạt Bắc à? Cảm ơn cậu đã đến đón tôi”, một người đàn ông lịch lãm đeo kính đen che khuất nửa gương mặt tiến đến bắt tay Phương Mạt Bắc khiến cho anh vừa ra khỏi cổng còn dáo dác nhìn quanh bị kinh ngạc 1 phen.
Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước.
“Chú nhận ra tôi sao? Chúng ta còn chưa gặp qua bao giờ!”. truyện kiếm hiệp hay
Diệc Tuấn Nam bật cười hào sảng.
“Linh tính cho tôi biết người Chu Kế Siêu nhắc đến là cậu, luật sư Phương à! Chúng ta đi thôi, mời cậu dẫn đường.”
Phương Mạt Bắc ngớ người ra giây lát, không ngờ khí thế của 1 mật vụ không hề nhỏ, chưa gì anh đã cảm thấy bị áp bức kinh người. Anh ta quả thật vừa nhìn thấy đã nhận ra anh hay sao?
“Vâng, chú đi lối này!”
“Diệc Tâm dạo này sống tốt chứ, tôi ở nước ngoài nhiều năm nên mất liên lạc với gia đình”, Diệc Tâm Nam nghĩ mình cũng nên nói sơ qua 1 chút tình hình cho Phương Mạt Bắc hiểu.
“Thì ra là vậy! Diệc Tâm mấy năm nay vừa làm kiếm tiền vừa nuôi nấng 1 đứa trẻ, cuộc sống quả thật không dễ dàng gì! Hơn nữa còn gặp vô số chuyện không may khác nên lần này mới lao đao tìm chỗ ở mới, chủ yếu là tránh tên Phó Tư Viễn cặn bã kia ngày ngày đến gây chuyện.”
“Một đứa trẻ sao? Là con của Phó Tư Viễn à?”, Diệc Tuấn Nam kinh ngạc, anh chưa từng nghe Chu Kế Siêu nhắc đến chi tiết này.
“Không phải, đứa bé này là con của Âu Thần Hi!”
Diệc Tuấn Nam nhíu nhíu trán, cái tên này có chút quen thuộc.
“Nhà họ Âu ở Trữ Châu này chỉ có 1, cũng là gia tộc danh tiếng. Diệc Tâm nếu đã có con với cậu ta sao lại chịu khổ được?”
“Đứa trẻ đó được sinh ra từ cái bẫy của Phó Tư Viễn, hoàn toàn không nhận được 1 chút danh phận gì từ nhà họ Âu!”, Phương Mạt Bắc nói xong thì quay sang nhìn gương mặt ngày càng lạnh đi của Diệc Tuấn Nam.
“Xem ra nhà họ Âu này cũng chẳng ra gì, chẳng khác nào nhà họ Phó. Cháu gái ta đúng là mệnh khổ, đều dây dưa với những nam nhân chẳng ra sao.”
Phương Mạt Bắc đi đến trước cửa phòng 1205 gõ mấy tiếng rồi quay sang nói với Diệc Tuấn Nam.
“Nhà này là của chị tôi, trước khi chị Diệc Tâm tìm được nhà thì ở tạm ở đây!”
Người ra mở cửa là dì Nga, nhìn thấy Diệc Tuấn Nam trước nên dì có vẻ hoảng sợ lùi lại. phương Mạt Bắc liền đi đến trước nói đỡ.
“Dì Nga, đừng sợ, đây là người quen của Diệc Tâm.”
“À, à, mời ông vào nhà!”, từ sau khi Diệc Tâm bị Phó Tư Viễn khống chế trong thang máy thì dì Nga cũng cảnh giác nhiều hơn. Dù sao dì cũng là gia nhân cũ ở Phó gia, cùng với chủ nhân này cũng có nhiều ấn tượng không mấy tốt đẹp.
Diệc Tuấn Nam cởi giày bước vào trong, gian phòng khách tuy nhỏ nhưng khá gọn ghẽ, sáng sủa. Anh đưa mắt nhìn dì Nga.
“Xin cho hỏi, Diệc Tâm đâu rồi?”
Diệc Tâm đang ôm 1 thùng lớn đựng đồ chơi của tiểu Phàm, vừa từ trong phòng bước ra nghe người lạ hỏi đến mình thì không khỏi kinh ngạc.
“Ông là ai?”