Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn - Chương 59: Biệt thự lớn trong thành phố, đúng là người có tiền!
Diệc Tuấn Nam nghe tiếng hỏi thì giật mình quay lại. Anh tháo kính xuống nhìn chăm chú cô gái nhỏ nhắn đứng trước mặt, đứa bé năm nào nay đã trưởng thành trông rất giống anh trai Diệc Ninh của anh nhưng pha lẫn nét thanh tú của mẹ, cảm giác những đường nét trên gương mặt đều ưu nhã, thanh thuần làm người đối diện có chút thoải mái. Diệc Tuấn Nam hỏi, trong đáy mắt có ý cười.
“Diệc Tâm, chắc cháu không còn nhớ chú phải không? Khi ta đến nhà cháu chơi cháu còn rất nhỏ!”
Diệc Tâm ngơ ngác tròn mắt nhìn người đàn ông có vẻ phong trần trước mặt, 1 vết sẹo nhờ nhờ vắt qua má – cô cảm thấy có chút thân thuộc. Nhưng nhất thời cô không nhớ là ai nên ngập ngừng, cô sợ mình thất lễ.
“Chú là…?”
“Chú là Diệc Tuấn Nam, là em trai của bố cháu!”
“Là chú thật sao?”, nước mắt của Diệc Tâm đột nhiên ứa ra lăn dài trên má. Đối với 1 người mất cả ba mẹ như cô thì bất kỳ 1 người thân nào cũng đều đáng quý. Trước đây cô từng gặp qua người chú này, chỉ có điều do là anh em cùng cha khác mẹ với ba cô nên chú út cũng chẳng mấy khi đến nhà chơi, quan hệ của 2 anh em tuy không lạnh nhạt nhưng cũng chẳng thân thiết như anh em ruột thịt. Hơn nữa lần gặp cuối cùng cũng cách đây từ rất lâu rồi, khi cô chỉ vừa học hết cấp 2, trí nhớ vẫn còn rất mơ hồ.
Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước.
Diệc Tuấn Nam lúng túng khi nhìn thấy Diệc Tâm khóc, anh bước đến gần khẽ lau mắt cho cháu gái. Tuy là em trai của Diệc Ninh nhưng Diệc Tuấn Nam lại nhỏ tuổi hơn rất nhiều, anh là con vợ lẽ, chính vì vậy nên mới không tỏ ra thân thiết với gia đình anh trai. Nói về tuổi tác thì Diệc Tuấn Nam chỉ lớn hơn cháu gái 12 tuổi mà thôi, anh xoa xoa đầu cháu gái.
“Ngoan nào, đừng khóc nữa! Chú nghe nói cháu đang có dự định chuyển nhà phải không?”
Diệc Tâm khẽ gật đầu.
“Dạ vâng!”
“Đã tìm được chỗ nào rồi?”
“Cháu có xem 1 căn hộ nhỏ ở phía đông thành phố, hôm nay đặt cọc xong sẽ dọn đến luôn!”
Diệc Tuấn Nam nhíu mày, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Chẳng phải hôm trước Phương Mạt Bắc có giới thiệu 1 căn nhà rất ổn cho cháu ở khu trung tâm đấy à? Sao lại không dọn đến đấy!”
“Cháu không biết rõ lai lịch của người cho thuê, lại thấy mức giá quá thấp nên có chút không tin tưởng!”, Diệc Tâm dè dặt trả lời.
“Cháu cứ chuyển đến đi, đó là nhà của chú! Cứ yên tâm, không cần lo lắng gì cả!”
Cả Diệc Tâm lẫn Phương Mạt Bắc đều tròn mắt kinh ngạc. Hóa ra mạnh thường quân bí ẩn đó chính là Diệc Tuấn Nam, chú ấy thật sự giàu có đến vậy sao? Ngôi nhà ở vị trí đắt đỏ như vậy giá trị không biết lên đến bao nhiêu mà kể.
“Nhưng còn chú thì sao ạ? Nơi này quá sang trọng…cháu!”
Diệc Tuấn Nam biết Diệc Tâm muốn nói gì.
“Chú có nhà riêng ở khu Đông Bắc Bình, chú già rồi không thích hợp sống ở nơi đông đúc ồn ào! Cháu ở quá xa thì đi làm thế nào, rất bất tiện, huống chi nhà này chú cũng không muốn cho người ngoài thuê, rất khó trông nom. Cháu đến ở xem như thay chú chăm sóc nó vậy!”
Diệc Tâm cũng bắt đầu xuôi xuôi, cô không ngờ sau bao nhiêu chuyện xui xẻo cô cuối cùng cũng có thể chạm tay vào vận may.
“Dạ vâng, cháu cảm ơn chú rất nhiều!”
Đột nhiên 1 cái bóng nhỏ từ trong phòng chạy vụt ra ôm chầm lấy chân Diệc Tâm khiến cho Diệc Tuấn Nam bất ngờ lùi lại, sau đó liền đưa mắt nhìn xuống.
“Mẹ ơi, tiểu Phàm đói rồi!”
“Đứa bé này là con cháu à?”
Diệc Tâm đưa tay bế bổng tiểu Phàm lên 1 cách âu yếm hôn vào đôi má phúng phính của cậu nhóc khẽ gật đầu với Diệc Tuấn Nam.
“Dạ vâng! Mau chào ông đi con.”
Diệc Phàm đưa đôi mắt trong veo còn ngái ngủ nhì Diệc Tuấn Nam, đôi môi nhỏ khẽ mấp máy.
“Cháu chào ông ạ!”
“Ngoan lắm!”, vừa nhìn đứa trẻ Diệc Tuấn Nam đã thấy rất yêu thích. Những đường nét trên gương mặt bầu bĩnh không giống Diệc Tâm nhiều lắm, có lẽ là giống tên họ Âu kia.
Diệc Phàm nũng nịu cọ đầu vào cổ mẹ lần nữa, cậu nhóc phát ra những tiếng nhỏ như tiếng mèo kêu.
“Con đói mẹ ơi!”
“Mau đi làm gì cho thằng bé ăn đi, đừng để ý đến chú!”, Diệc Tuấn Nam thúc giục.
“Dạ vâng!”
Dì Nga đã đi vào bếp trước pha sữa, cậu ấm nhỏ này không biết giống tính ai mà rất xấu tính đói. Mỗi khi đói đều rất nhõng nhẽo, mè nheo lại còn bám riết lấy mẹ không buông.
Phương Mạt Bắc ngồi đối diện với Diệc Tuấn Nam.
“Vậy ra chú đã biết chuyện Diệc Tâm tìm nhà nên mới nhờ Chu Kế Siêu đánh tiếng với cháu trước sao?”
Diệc Tuấn Nam cầm ly trà nóng lên nhấp 1 ngụm, lắc đầu.
“Tôi làm gì có phép thần thông quảng đại biết tất cả như vậy chứ! Chu Kế Siêu cũng là từ chỗ cậu mà báo cho tôi biết đấy. Lần này mọi chuyện cũng đều ổn thỏa cả rồi, chỉ còn chờ dọn vào nhà mới nữa thôi!”
Diệc Tâm sau khi để Diệc Phàm cho dì Nga chăm thì quay trở lại phòng khách, để cho người lớn chờ đợi như vậy cô cảm thấy rất thất lễ.
“Hiện giờ cháu đang làm ở đâu?”
Câu hỏi của Diệc Tuấn Nam đột nhiên vang lên khiến cho cô lúng túng.
Bây giờ cô rõ ràng đang thất nghiệp, nếu chú ấy biết có phải sẽ rất coi thường đứa cháu gái này hay không?
“Diệc Tâm, chắc cháu không còn nhớ chú phải không? Khi ta đến nhà cháu chơi cháu còn rất nhỏ!”
Diệc Tâm ngơ ngác tròn mắt nhìn người đàn ông có vẻ phong trần trước mặt, 1 vết sẹo nhờ nhờ vắt qua má – cô cảm thấy có chút thân thuộc. Nhưng nhất thời cô không nhớ là ai nên ngập ngừng, cô sợ mình thất lễ.
“Chú là…?”
“Chú là Diệc Tuấn Nam, là em trai của bố cháu!”
“Là chú thật sao?”, nước mắt của Diệc Tâm đột nhiên ứa ra lăn dài trên má. Đối với 1 người mất cả ba mẹ như cô thì bất kỳ 1 người thân nào cũng đều đáng quý. Trước đây cô từng gặp qua người chú này, chỉ có điều do là anh em cùng cha khác mẹ với ba cô nên chú út cũng chẳng mấy khi đến nhà chơi, quan hệ của 2 anh em tuy không lạnh nhạt nhưng cũng chẳng thân thiết như anh em ruột thịt. Hơn nữa lần gặp cuối cùng cũng cách đây từ rất lâu rồi, khi cô chỉ vừa học hết cấp 2, trí nhớ vẫn còn rất mơ hồ.
Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước.
Diệc Tuấn Nam lúng túng khi nhìn thấy Diệc Tâm khóc, anh bước đến gần khẽ lau mắt cho cháu gái. Tuy là em trai của Diệc Ninh nhưng Diệc Tuấn Nam lại nhỏ tuổi hơn rất nhiều, anh là con vợ lẽ, chính vì vậy nên mới không tỏ ra thân thiết với gia đình anh trai. Nói về tuổi tác thì Diệc Tuấn Nam chỉ lớn hơn cháu gái 12 tuổi mà thôi, anh xoa xoa đầu cháu gái.
“Ngoan nào, đừng khóc nữa! Chú nghe nói cháu đang có dự định chuyển nhà phải không?”
Diệc Tâm khẽ gật đầu.
“Dạ vâng!”
“Đã tìm được chỗ nào rồi?”
“Cháu có xem 1 căn hộ nhỏ ở phía đông thành phố, hôm nay đặt cọc xong sẽ dọn đến luôn!”
Diệc Tuấn Nam nhíu mày, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Chẳng phải hôm trước Phương Mạt Bắc có giới thiệu 1 căn nhà rất ổn cho cháu ở khu trung tâm đấy à? Sao lại không dọn đến đấy!”
“Cháu không biết rõ lai lịch của người cho thuê, lại thấy mức giá quá thấp nên có chút không tin tưởng!”, Diệc Tâm dè dặt trả lời.
“Cháu cứ chuyển đến đi, đó là nhà của chú! Cứ yên tâm, không cần lo lắng gì cả!”
Cả Diệc Tâm lẫn Phương Mạt Bắc đều tròn mắt kinh ngạc. Hóa ra mạnh thường quân bí ẩn đó chính là Diệc Tuấn Nam, chú ấy thật sự giàu có đến vậy sao? Ngôi nhà ở vị trí đắt đỏ như vậy giá trị không biết lên đến bao nhiêu mà kể.
“Nhưng còn chú thì sao ạ? Nơi này quá sang trọng…cháu!”
Diệc Tuấn Nam biết Diệc Tâm muốn nói gì.
“Chú có nhà riêng ở khu Đông Bắc Bình, chú già rồi không thích hợp sống ở nơi đông đúc ồn ào! Cháu ở quá xa thì đi làm thế nào, rất bất tiện, huống chi nhà này chú cũng không muốn cho người ngoài thuê, rất khó trông nom. Cháu đến ở xem như thay chú chăm sóc nó vậy!”
Diệc Tâm cũng bắt đầu xuôi xuôi, cô không ngờ sau bao nhiêu chuyện xui xẻo cô cuối cùng cũng có thể chạm tay vào vận may.
“Dạ vâng, cháu cảm ơn chú rất nhiều!”
Đột nhiên 1 cái bóng nhỏ từ trong phòng chạy vụt ra ôm chầm lấy chân Diệc Tâm khiến cho Diệc Tuấn Nam bất ngờ lùi lại, sau đó liền đưa mắt nhìn xuống.
“Mẹ ơi, tiểu Phàm đói rồi!”
“Đứa bé này là con cháu à?”
Diệc Tâm đưa tay bế bổng tiểu Phàm lên 1 cách âu yếm hôn vào đôi má phúng phính của cậu nhóc khẽ gật đầu với Diệc Tuấn Nam.
“Dạ vâng! Mau chào ông đi con.”
Diệc Phàm đưa đôi mắt trong veo còn ngái ngủ nhì Diệc Tuấn Nam, đôi môi nhỏ khẽ mấp máy.
“Cháu chào ông ạ!”
“Ngoan lắm!”, vừa nhìn đứa trẻ Diệc Tuấn Nam đã thấy rất yêu thích. Những đường nét trên gương mặt bầu bĩnh không giống Diệc Tâm nhiều lắm, có lẽ là giống tên họ Âu kia.
Diệc Phàm nũng nịu cọ đầu vào cổ mẹ lần nữa, cậu nhóc phát ra những tiếng nhỏ như tiếng mèo kêu.
“Con đói mẹ ơi!”
“Mau đi làm gì cho thằng bé ăn đi, đừng để ý đến chú!”, Diệc Tuấn Nam thúc giục.
“Dạ vâng!”
Dì Nga đã đi vào bếp trước pha sữa, cậu ấm nhỏ này không biết giống tính ai mà rất xấu tính đói. Mỗi khi đói đều rất nhõng nhẽo, mè nheo lại còn bám riết lấy mẹ không buông.
Phương Mạt Bắc ngồi đối diện với Diệc Tuấn Nam.
“Vậy ra chú đã biết chuyện Diệc Tâm tìm nhà nên mới nhờ Chu Kế Siêu đánh tiếng với cháu trước sao?”
Diệc Tuấn Nam cầm ly trà nóng lên nhấp 1 ngụm, lắc đầu.
“Tôi làm gì có phép thần thông quảng đại biết tất cả như vậy chứ! Chu Kế Siêu cũng là từ chỗ cậu mà báo cho tôi biết đấy. Lần này mọi chuyện cũng đều ổn thỏa cả rồi, chỉ còn chờ dọn vào nhà mới nữa thôi!”
Diệc Tâm sau khi để Diệc Phàm cho dì Nga chăm thì quay trở lại phòng khách, để cho người lớn chờ đợi như vậy cô cảm thấy rất thất lễ.
“Hiện giờ cháu đang làm ở đâu?”
Câu hỏi của Diệc Tuấn Nam đột nhiên vang lên khiến cho cô lúng túng.
Bây giờ cô rõ ràng đang thất nghiệp, nếu chú ấy biết có phải sẽ rất coi thường đứa cháu gái này hay không?
Bình luận facebook