Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn - Chương 60: Âu tổng quyết liệt tìm vợ
“Cháu trước đây làm việc ở bệnh viện Nhân Tâm số 2, sau đó là công ty Âu Dương Thịnh Thế…nhưng hiện giờ thì không làm ở đâu cả? Cháu đang muốn tìm một công việc mới”, Diệc Tâm lúng túng trả lời.
“Xem biểu hiện của cháu thì hình như có vấn đề gì đúng không?”, Diệc Tuấn Nam mơ hồ cảm thấy những việc xung quanh Diệc Tâm đều rất phức tạp.
Diệc Tâm đan tay vào nhau, khẽ gật đầu.
“Đúng là có chuyện ạ, đều dính dáng đến nhà họ Âu. Cho nên bây giờ cháu muốn ở 1 nơi nào không phải gặp lại bọn họ nữa!”, lòng Diệc Tâm đau nhói khi nhớ đến sự áp bức cũng như sỉ nhục mà mẹ của Âu Thần Hi áp lên người cô. Không thể nói cô không tức giận, không thể nói cô không tủi thân nhưng cô đều cố nén lại, mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc của mình. Cô không muốn mình vì ác cảm của bọn họ mà làm cuộc sống của mình nặng nề hơn, cô chỉ cần tránh đi là được. Âu Thần Hi chưa từng thừa nhận mối quan hệ với 2 mẹ con cô, cô không hi vọng gì ở anh ta nữa!
“Lại là nhà họ Âu à, xem ra bọn họ đối xử với cháu không tốt rồi! Bỏ đi, chúng ta cũng không cần họ nữa. Diệc gia chúng ta tuy không giàu có nhưng cũng có tiếng tăm ở thành phố này! Ta có quen 1 bác sĩ du học ở nước ngoài về, anh ta là bác sĩ ngoại khoa rất có tiếng trong thành phố, cháu có muốn đến đó thử việc hay không?”, Diệc Tuấn Nam lên tiếng.
“Vừa ở nhà của chú vừa làm phiền chú tìm việc giúp cháu…chỉ vừa mới gặp lại mà chú phải gánh vác quá nhiều như vậy, cháu cảm thấy áy náy lắm!”
Diệc Tuấn Nam lắc đầu.
“Đừng nói linh tinh như vậy, gánh vác gì chứ. Bây giờ Diệc gia chúng ta chú cũng chỉ còn mỗi mình cháu là người thân mà thôi, nếu không lo cho cháu thì cháu biết lo cho ai đây!”
“Còn thím thì sao ạ?”, Diệc Tâm ngơ ngác hỏi.
“Thím nào chứ? Ta còn chưa lập gia đình. Cháu đang cảm thấy chú đây là quá già hay sao thế?”
Diệc Tâm cười bẽn lẽn, xua tay.
“Cháu đâu dám có ý đó ạ! Chú còn trẻ, còn phong độ mà.”
“Vậy còn nghe được. Để ta hẹn trước với bác sĩ Tô, ngày mai ta đưa cháu đến chỗ bệnh viện Phúc Khang của ông ấy. Bệnh viện này là bệnh viện tư nhân tốt nhất trong thành phố đấy, do chính bác sĩ Tô thành lập và là cổ đông lớn nhất. Cháu có thể vừa làm vừa học hỏi nâng cao tay nghề thêm!”
“Phúc Khang, cái tên này nghe quen quá! Có phải là của bác sĩ Tô Hiểu Đông không chú?”, Diệc Tâm có phần phấn chấn hơn. Đây là 1 bác sĩ đầu ngành cực kỳ nổi tiếng, nếu có thể theo ông ấy học hỏi thì còn gì tốt bằng, chỉ e rằng người giỏi giang như ông ấy không dễ dàng nhận phụ tá mà thôi. Người muốn theo học chắc chắn xếp hàng dài cả cây số.
“Đúng vậy! Cháu biết Tô Hiểu Đông à?”, Diệc Tuấn Nam kinh ngạc.
“Không ạ, cháu chỉ xem trên truyền hình thôi, có bài phỏng vấn về những đề tài nghiên cứu khoa học của ông ấy!”
“Nhìn người đạo mạo như thế nhưng bác sĩ Tô cũng trạc tuổi chú thôi. Là bạn học từ thời cấp 3 đấy, rất thân thiết! Nên cháu cũng đừng lo lắng, ta đảm bảo cháu có thể có 1 môi trường làm việc tốt hơn trước đây nhiều!”
“Dạ, cháu cảm ơn chú rất nhiều!”, tảng đá trong lòng của Diệc Tâm cũng đã được nhấc xuống. Có chỗ dựa là người chú ruột thịt này cô cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Âu Thần Hi gọi mãi cho Diệc Tâm không được thì trong lòng không tránh khỏi bồn chồn lo lắng không yên. Hôm nay bác sĩ đến tái khám thông báo vết thương của anh tiến triển khá tốt, không cần phải lo lắng nữa nên Âu Thần Hi liền có ý định muốn đi tìm Diệc Tâm để giải thích.
Nhưng anh vừa chống tay tính bước xuống giường thì Lục Phương đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh vội vàng tỉnh dậy, nghiêm giọng hỏi.
“Thiếu gia tính làm gì, cần gì có thể báo tôi làm giúp, không cần phải tự mình ngồi dậy!”
“Tôi muốn đi tìm Diệc Tâm!”
“Không được Thiếu gia. Bác sĩ dặn cậu nên nằm nghỉ ngơi cho đến khi vết thương khép miệng hẳn!”
Nét mặt của Âu Thần Hi ngày càng trở nên khó coi, anh nhăn mày, bực bội gắt lên.
“Hôm nay anh còn muốn quản tôi à? Nghe theo lời của mẹ tôi đến giám sát tôi hay sao?”
“Tôi chỉ là muốn tốt cho anh …”, Lục Phương còn chưa nói hết câu thì cửa phòng bật mở, 1 người khoác áo vải dù bụi bặm xông thẳng vào trong.
“Thiếu gia, cậu không sao chứ, tôi chỉ vừa rời khỏi mấy ngày thôi là cậu đã bị thương rồi!”, Trần Minh lao đến bên giường như 1 cơn gió, xô Lục Phương đang bị quở trách mặt mũi như khỉ ăn ớt sang 1 bên.
“Tôi không sao! Cậu mới trở về Trữ Châu đã nhận nhiệm vụ rồi, cực khổ cho cậu quá”, nhìn thấy vẻ hớt hơ hớt hải của Trần Minh khiến cho cơn cáu giận của Âu Thần Hi cũng giảm đi 1 chút.
“Không sao, được làm cánh tay phải đắc lực cho Thiếu gia xử lý tên cặn bã đó là tôi mãn nguyện rồi. Hắn ta quả thật đáng chết!”
Âu Thần Hi trầm ngâm, mối họa Phó tư Viễn anh đã thay Diệc Tâm dẹp bỏ, không biết sau này mẹ của hắn ta có đến làm phiền cô vì cái chết của con trai của bà ta hay không?
“Cậu có làm như tôi nói không? Gửi quà đến Phó gia cho Dương Tú Hiên.”
Trần Minh nhanh chóng gật đầu.
“Có ạ, tôi đã đóng gói cẩn thận như 1 món quà gửi đến cho bà ta! Lần này chắc chắn đã giải quyết triệt để.”
“Cậu làm tốt lắm.”
“Xem biểu hiện của cháu thì hình như có vấn đề gì đúng không?”, Diệc Tuấn Nam mơ hồ cảm thấy những việc xung quanh Diệc Tâm đều rất phức tạp.
Diệc Tâm đan tay vào nhau, khẽ gật đầu.
“Đúng là có chuyện ạ, đều dính dáng đến nhà họ Âu. Cho nên bây giờ cháu muốn ở 1 nơi nào không phải gặp lại bọn họ nữa!”, lòng Diệc Tâm đau nhói khi nhớ đến sự áp bức cũng như sỉ nhục mà mẹ của Âu Thần Hi áp lên người cô. Không thể nói cô không tức giận, không thể nói cô không tủi thân nhưng cô đều cố nén lại, mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc của mình. Cô không muốn mình vì ác cảm của bọn họ mà làm cuộc sống của mình nặng nề hơn, cô chỉ cần tránh đi là được. Âu Thần Hi chưa từng thừa nhận mối quan hệ với 2 mẹ con cô, cô không hi vọng gì ở anh ta nữa!
“Lại là nhà họ Âu à, xem ra bọn họ đối xử với cháu không tốt rồi! Bỏ đi, chúng ta cũng không cần họ nữa. Diệc gia chúng ta tuy không giàu có nhưng cũng có tiếng tăm ở thành phố này! Ta có quen 1 bác sĩ du học ở nước ngoài về, anh ta là bác sĩ ngoại khoa rất có tiếng trong thành phố, cháu có muốn đến đó thử việc hay không?”, Diệc Tuấn Nam lên tiếng.
“Vừa ở nhà của chú vừa làm phiền chú tìm việc giúp cháu…chỉ vừa mới gặp lại mà chú phải gánh vác quá nhiều như vậy, cháu cảm thấy áy náy lắm!”
Diệc Tuấn Nam lắc đầu.
“Đừng nói linh tinh như vậy, gánh vác gì chứ. Bây giờ Diệc gia chúng ta chú cũng chỉ còn mỗi mình cháu là người thân mà thôi, nếu không lo cho cháu thì cháu biết lo cho ai đây!”
“Còn thím thì sao ạ?”, Diệc Tâm ngơ ngác hỏi.
“Thím nào chứ? Ta còn chưa lập gia đình. Cháu đang cảm thấy chú đây là quá già hay sao thế?”
Diệc Tâm cười bẽn lẽn, xua tay.
“Cháu đâu dám có ý đó ạ! Chú còn trẻ, còn phong độ mà.”
“Vậy còn nghe được. Để ta hẹn trước với bác sĩ Tô, ngày mai ta đưa cháu đến chỗ bệnh viện Phúc Khang của ông ấy. Bệnh viện này là bệnh viện tư nhân tốt nhất trong thành phố đấy, do chính bác sĩ Tô thành lập và là cổ đông lớn nhất. Cháu có thể vừa làm vừa học hỏi nâng cao tay nghề thêm!”
“Phúc Khang, cái tên này nghe quen quá! Có phải là của bác sĩ Tô Hiểu Đông không chú?”, Diệc Tâm có phần phấn chấn hơn. Đây là 1 bác sĩ đầu ngành cực kỳ nổi tiếng, nếu có thể theo ông ấy học hỏi thì còn gì tốt bằng, chỉ e rằng người giỏi giang như ông ấy không dễ dàng nhận phụ tá mà thôi. Người muốn theo học chắc chắn xếp hàng dài cả cây số.
“Đúng vậy! Cháu biết Tô Hiểu Đông à?”, Diệc Tuấn Nam kinh ngạc.
“Không ạ, cháu chỉ xem trên truyền hình thôi, có bài phỏng vấn về những đề tài nghiên cứu khoa học của ông ấy!”
“Nhìn người đạo mạo như thế nhưng bác sĩ Tô cũng trạc tuổi chú thôi. Là bạn học từ thời cấp 3 đấy, rất thân thiết! Nên cháu cũng đừng lo lắng, ta đảm bảo cháu có thể có 1 môi trường làm việc tốt hơn trước đây nhiều!”
“Dạ, cháu cảm ơn chú rất nhiều!”, tảng đá trong lòng của Diệc Tâm cũng đã được nhấc xuống. Có chỗ dựa là người chú ruột thịt này cô cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Âu Thần Hi gọi mãi cho Diệc Tâm không được thì trong lòng không tránh khỏi bồn chồn lo lắng không yên. Hôm nay bác sĩ đến tái khám thông báo vết thương của anh tiến triển khá tốt, không cần phải lo lắng nữa nên Âu Thần Hi liền có ý định muốn đi tìm Diệc Tâm để giải thích.
Nhưng anh vừa chống tay tính bước xuống giường thì Lục Phương đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh vội vàng tỉnh dậy, nghiêm giọng hỏi.
“Thiếu gia tính làm gì, cần gì có thể báo tôi làm giúp, không cần phải tự mình ngồi dậy!”
“Tôi muốn đi tìm Diệc Tâm!”
“Không được Thiếu gia. Bác sĩ dặn cậu nên nằm nghỉ ngơi cho đến khi vết thương khép miệng hẳn!”
Nét mặt của Âu Thần Hi ngày càng trở nên khó coi, anh nhăn mày, bực bội gắt lên.
“Hôm nay anh còn muốn quản tôi à? Nghe theo lời của mẹ tôi đến giám sát tôi hay sao?”
“Tôi chỉ là muốn tốt cho anh …”, Lục Phương còn chưa nói hết câu thì cửa phòng bật mở, 1 người khoác áo vải dù bụi bặm xông thẳng vào trong.
“Thiếu gia, cậu không sao chứ, tôi chỉ vừa rời khỏi mấy ngày thôi là cậu đã bị thương rồi!”, Trần Minh lao đến bên giường như 1 cơn gió, xô Lục Phương đang bị quở trách mặt mũi như khỉ ăn ớt sang 1 bên.
“Tôi không sao! Cậu mới trở về Trữ Châu đã nhận nhiệm vụ rồi, cực khổ cho cậu quá”, nhìn thấy vẻ hớt hơ hớt hải của Trần Minh khiến cho cơn cáu giận của Âu Thần Hi cũng giảm đi 1 chút.
“Không sao, được làm cánh tay phải đắc lực cho Thiếu gia xử lý tên cặn bã đó là tôi mãn nguyện rồi. Hắn ta quả thật đáng chết!”
Âu Thần Hi trầm ngâm, mối họa Phó tư Viễn anh đã thay Diệc Tâm dẹp bỏ, không biết sau này mẹ của hắn ta có đến làm phiền cô vì cái chết của con trai của bà ta hay không?
“Cậu có làm như tôi nói không? Gửi quà đến Phó gia cho Dương Tú Hiên.”
Trần Minh nhanh chóng gật đầu.
“Có ạ, tôi đã đóng gói cẩn thận như 1 món quà gửi đến cho bà ta! Lần này chắc chắn đã giải quyết triệt để.”
“Cậu làm tốt lắm.”