Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn - Chương 73: Diệc phàm gặp tai nạn
Diệc Tâm trở về phòng làm việc, cô bị Âu Lan Thương chọc tức đến mức tim đập tay run nên cầm lấy bình nước lớn uống 1 hơi cho bình tĩnh lại. Những gì cô ta nói chưa chắc đã là sự thật, sao cô lại tức tối đến mức phát điên lên như vậy chứ! Thật là khó chịu, chưa bao giờ cô thấy mình dễ dàng bị kích động như vậy.
Trong phòng đột nhiên rất nóng bức, Diệc Tâm tính đến mở máy lạnh lớn lên thì điện thoại trong túi reo vang – là dì Nga gọi đến, giọng bà đẫm nước mắt và hoảng loạn tột cùng, mãi một lúc sau cô mới nghe rõ được nội dung.
“Diệc Tâm, con mau đến ngay đi, có chuyện không hay xảy ra rồi! Diệc Phàm bị người ta tông trúng, chảy máu rất nhiều.”
Ly nước trên tay Diệc Tâm rơi xuống đất vỡ tan tành thành từng mảnh, giọng cô lắp bắp không ra hơi.
“Dì Nga, hai người đang ở đâu vậy, con đến đó ngay!”
“Ở gần trường học của Diệc Phàm, đường số 7 Thùy Dương!”
Tô Hiểu Đông bước vào phòng thì nhìn thấy Diệc Tâm nước mắt lưng tròng, cô cầm lấy đồ đạc ấp úng nói với anh.
“Bác sĩ Tô, xin cho phép tôi về sớm, con trai tôi đang gặp tai nạn!”
Tô Hiểu Đông vừa nghe Diệc Tâm nói xong thì bất giác ngẩng người ra, anh nhanh chóng gật đầu. Anh không ngờ cô còn trẻ như vậy mà đã có con rồi.
“Được, cô về đi! Có cần gọi xe không?”
“Không cần đâu ạ, chú út đã đến đón tôi rồi.”
Diệc Tâm vừa đi vừa chạy như bay ra khỏi cổng bệnh viện, xe của Diệc Tuấn Nam cũng đã chờ sẵn bên ngoài.
“Chú, chúng ta mau đến đường số 7 Thùy Dương. Là dì Nga gọi cho chú sao?”
Diệc Tâm đoán dì Nga đã gọi cho Diệc Tuấn Nam nên nhanh như vậy người đã đến trước khi cô kịp gọi thông báo.
“Ừ, không biết thằng bé sao rồi, chú sốt ruột quá!”
Diệc Tâm đưa tay lau mắt, cô sụt sịt khóc.
“Chúng ta có thể đi nhanh hơn 1 chút không chú?”
Hiện trường là 1 mớ hỗn độn, ngay khi xe của Diệc Tâm vừa đến thì xe cấp cứu cũng tới, Diệc Phàm một bên tay bị gẫy cùng với vết thương lớn rách toạc ở chân khiến cho máu chảy đầm đìa nằm im thiêm thiếp trong lòng của dì Nga. Diệc Tâm vội vàng chạy đến.
“Diệc Phàm, con có sao không, sao máu nhiều thế này?”, hai tay cô run run đỡ lấy con trai từ tay dì Nga.
Máu bắt đầu thấm dần ra lớp vải áo sơ mi của cậu nhóc, Diệc Phàm nghe tiếng mẹ thì mở mắt ra, đôi mắt to tròn ướt đẫm nước mắt tủi thân lí nhí.
“Mẹ, tiểu Phàm đau quá!”
“Không sao đâu, có mẹ đây rồi. Ngoan, bác sĩ sẽ đến khám cho tiểu Phàm ngay thôi, sẽ không đau nữa!”
Phía bên kia đường, 1 người phụ nữ ăn vận diêm dúa đeo mắt kính đen đứng bên cạnh chiếc xe hơi sang trọng không ngừng la hét, giãy nảy lên như “đỉa phải vôi”.
“Này, các người trông con kiểu gì đây hả? Có biết là chiếc xe này mắc tiền đến như thế nào hay không, làm hư có tiền đền không?”
Diệc Tuấn Nam phẫn nộ đi đến gần tóm mạnh lấy cổ tay của cô ta quát lên.
“Mạng người quan trọng hay là chiếc xe giẻ rách của cô quan trọng hả? Cháu trai vàng ngọc của tôi chứ không phải là đồ vật mà cô đem so sánh với cái xe của cô, thương thế nó còn chưa rõ thế nào. Nó có vấn đề gì thì cô không được sống tốt đâu!”
“Ông là cái thá gì mà dám đụng tay vào người của tôi hả? Có biết tôi là ai không? Mau buông tay tôi ra, đồ nhà nghèo dơ bẩn. Tôi là con gái cưng của Vương Hồng Bảo đấy!”
Diệc Tâm quay lại nhìn khi nghe giọng hét chói tai quen thuộc đó – là Vương Hạ Chi. Đúng là oan gia ngõ hẹp, cô ta lại chính là hung thủ gây ra tai nạn cho con trai cô.
Một người y tá cùng với bác sĩ từ trên xe cấp cứu giúp Diệc Tâm sơ cứu vết thương cho Diệc Phàm, anh ta kiểm tra sơ bộ rồi nhíu mày nói với Diệc Tâm.
“Có vẻ như cậu nhóc đang bị mất máu khá nhiều đấy! Vẫn nên đưa đến bệnh viện kiểm tra kỹ thì hơn.”
“Vâng, tôi đi với anh, tôi là mẹ của cháu bé.”
Diệc Tuấn Nam gật đầu với Diệc Tâm.
“Cháu đưa tiểu Phàm đi đi, chú sẽ lo mọi chuyện ở đây!”
Nhưng Vương Hạ Chi vừa nhìn thấy Diệc Tâm thì như “hổ đói nhìn thấy mồi” liền ngay lập tức lao đến, hét lên điên cuồng.
“Diệc Tâm, hóa ra là cô cùng với đứa con nghiệt chủng của cô à! Thật là trùng hợp quá nhỉ, tôi còn tưởng cô đã chết ở xó xỉnh nào kia đấy.”
“Cút xéo ngay. Tôi phải đưa con tôi đi cấp cứu, chuyện của cô thì chờ đó!”, Diệc Tâm tức giận hung hăng xô mạnh 1 cái khiến cho Vương Hạ Chi mất đà ngã lăn ra đất, chiếc váy dài lượt thượt của cô ta bị mắc vào đế giày cao gót nên khó khăn lắm mới đứng dậy được.
“A, con khốn này, dám xô tao à!”, Vương Hạ Chi điên cuồng tính lao đến Diệc Tâm thì bị Diệc Tuấn Nam chặn trước mặt bồi cho 1 cái tát vào má.
“Mau đi đi Diệc Tâm, đừng phí lời với con mụ điên này nữa!”
“Nói ai là con mụ điên hả, tôi liều chết với mấy người!”
Diệc Tuấn Nam bình tĩnh cầm điện thoại lên gọi cho Chu Kế Siêu, dù sao hiện trường tai nạn này vẫn nên để cảnh sát đến xử lý thì hơn. Nhìn thấy Vương Hạ Chi vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại, la hét không ngừng, Diệc Tuấn Nam trừng mắt nhìn người bảo vệ đi cùng với cô ta nhắc nhở.
“Cậu kia, không giữ được cô chủ của mình thì khéo 1 lát nữa cảnh sát đến lấy lời khai cũng không nhận dạng được nhân thân của cô ta đâu.”
Tiếu Cường nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm của người đứng trước mặt mình thấy có phần run sợ, anh ta ngay lập tức đến kéo tay Vương Hạ Chi vào xe mặc cho cô ta giẫy giụa không ngừng.
Trong phòng đột nhiên rất nóng bức, Diệc Tâm tính đến mở máy lạnh lớn lên thì điện thoại trong túi reo vang – là dì Nga gọi đến, giọng bà đẫm nước mắt và hoảng loạn tột cùng, mãi một lúc sau cô mới nghe rõ được nội dung.
“Diệc Tâm, con mau đến ngay đi, có chuyện không hay xảy ra rồi! Diệc Phàm bị người ta tông trúng, chảy máu rất nhiều.”
Ly nước trên tay Diệc Tâm rơi xuống đất vỡ tan tành thành từng mảnh, giọng cô lắp bắp không ra hơi.
“Dì Nga, hai người đang ở đâu vậy, con đến đó ngay!”
“Ở gần trường học của Diệc Phàm, đường số 7 Thùy Dương!”
Tô Hiểu Đông bước vào phòng thì nhìn thấy Diệc Tâm nước mắt lưng tròng, cô cầm lấy đồ đạc ấp úng nói với anh.
“Bác sĩ Tô, xin cho phép tôi về sớm, con trai tôi đang gặp tai nạn!”
Tô Hiểu Đông vừa nghe Diệc Tâm nói xong thì bất giác ngẩng người ra, anh nhanh chóng gật đầu. Anh không ngờ cô còn trẻ như vậy mà đã có con rồi.
“Được, cô về đi! Có cần gọi xe không?”
“Không cần đâu ạ, chú út đã đến đón tôi rồi.”
Diệc Tâm vừa đi vừa chạy như bay ra khỏi cổng bệnh viện, xe của Diệc Tuấn Nam cũng đã chờ sẵn bên ngoài.
“Chú, chúng ta mau đến đường số 7 Thùy Dương. Là dì Nga gọi cho chú sao?”
Diệc Tâm đoán dì Nga đã gọi cho Diệc Tuấn Nam nên nhanh như vậy người đã đến trước khi cô kịp gọi thông báo.
“Ừ, không biết thằng bé sao rồi, chú sốt ruột quá!”
Diệc Tâm đưa tay lau mắt, cô sụt sịt khóc.
“Chúng ta có thể đi nhanh hơn 1 chút không chú?”
Hiện trường là 1 mớ hỗn độn, ngay khi xe của Diệc Tâm vừa đến thì xe cấp cứu cũng tới, Diệc Phàm một bên tay bị gẫy cùng với vết thương lớn rách toạc ở chân khiến cho máu chảy đầm đìa nằm im thiêm thiếp trong lòng của dì Nga. Diệc Tâm vội vàng chạy đến.
“Diệc Phàm, con có sao không, sao máu nhiều thế này?”, hai tay cô run run đỡ lấy con trai từ tay dì Nga.
Máu bắt đầu thấm dần ra lớp vải áo sơ mi của cậu nhóc, Diệc Phàm nghe tiếng mẹ thì mở mắt ra, đôi mắt to tròn ướt đẫm nước mắt tủi thân lí nhí.
“Mẹ, tiểu Phàm đau quá!”
“Không sao đâu, có mẹ đây rồi. Ngoan, bác sĩ sẽ đến khám cho tiểu Phàm ngay thôi, sẽ không đau nữa!”
Phía bên kia đường, 1 người phụ nữ ăn vận diêm dúa đeo mắt kính đen đứng bên cạnh chiếc xe hơi sang trọng không ngừng la hét, giãy nảy lên như “đỉa phải vôi”.
“Này, các người trông con kiểu gì đây hả? Có biết là chiếc xe này mắc tiền đến như thế nào hay không, làm hư có tiền đền không?”
Diệc Tuấn Nam phẫn nộ đi đến gần tóm mạnh lấy cổ tay của cô ta quát lên.
“Mạng người quan trọng hay là chiếc xe giẻ rách của cô quan trọng hả? Cháu trai vàng ngọc của tôi chứ không phải là đồ vật mà cô đem so sánh với cái xe của cô, thương thế nó còn chưa rõ thế nào. Nó có vấn đề gì thì cô không được sống tốt đâu!”
“Ông là cái thá gì mà dám đụng tay vào người của tôi hả? Có biết tôi là ai không? Mau buông tay tôi ra, đồ nhà nghèo dơ bẩn. Tôi là con gái cưng của Vương Hồng Bảo đấy!”
Diệc Tâm quay lại nhìn khi nghe giọng hét chói tai quen thuộc đó – là Vương Hạ Chi. Đúng là oan gia ngõ hẹp, cô ta lại chính là hung thủ gây ra tai nạn cho con trai cô.
Một người y tá cùng với bác sĩ từ trên xe cấp cứu giúp Diệc Tâm sơ cứu vết thương cho Diệc Phàm, anh ta kiểm tra sơ bộ rồi nhíu mày nói với Diệc Tâm.
“Có vẻ như cậu nhóc đang bị mất máu khá nhiều đấy! Vẫn nên đưa đến bệnh viện kiểm tra kỹ thì hơn.”
“Vâng, tôi đi với anh, tôi là mẹ của cháu bé.”
Diệc Tuấn Nam gật đầu với Diệc Tâm.
“Cháu đưa tiểu Phàm đi đi, chú sẽ lo mọi chuyện ở đây!”
Nhưng Vương Hạ Chi vừa nhìn thấy Diệc Tâm thì như “hổ đói nhìn thấy mồi” liền ngay lập tức lao đến, hét lên điên cuồng.
“Diệc Tâm, hóa ra là cô cùng với đứa con nghiệt chủng của cô à! Thật là trùng hợp quá nhỉ, tôi còn tưởng cô đã chết ở xó xỉnh nào kia đấy.”
“Cút xéo ngay. Tôi phải đưa con tôi đi cấp cứu, chuyện của cô thì chờ đó!”, Diệc Tâm tức giận hung hăng xô mạnh 1 cái khiến cho Vương Hạ Chi mất đà ngã lăn ra đất, chiếc váy dài lượt thượt của cô ta bị mắc vào đế giày cao gót nên khó khăn lắm mới đứng dậy được.
“A, con khốn này, dám xô tao à!”, Vương Hạ Chi điên cuồng tính lao đến Diệc Tâm thì bị Diệc Tuấn Nam chặn trước mặt bồi cho 1 cái tát vào má.
“Mau đi đi Diệc Tâm, đừng phí lời với con mụ điên này nữa!”
“Nói ai là con mụ điên hả, tôi liều chết với mấy người!”
Diệc Tuấn Nam bình tĩnh cầm điện thoại lên gọi cho Chu Kế Siêu, dù sao hiện trường tai nạn này vẫn nên để cảnh sát đến xử lý thì hơn. Nhìn thấy Vương Hạ Chi vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại, la hét không ngừng, Diệc Tuấn Nam trừng mắt nhìn người bảo vệ đi cùng với cô ta nhắc nhở.
“Cậu kia, không giữ được cô chủ của mình thì khéo 1 lát nữa cảnh sát đến lấy lời khai cũng không nhận dạng được nhân thân của cô ta đâu.”
Tiếu Cường nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm của người đứng trước mặt mình thấy có phần run sợ, anh ta ngay lập tức đến kéo tay Vương Hạ Chi vào xe mặc cho cô ta giẫy giụa không ngừng.