Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn - Chương 75: Không khí tràn ngập mùi thuốc súng
Nghe Âu Thần Hi nói sẽ xử lý chuyện Vương Hạ Chi gây tai nạn cho con trai của mình thì Diệc Tâm có phần lo lắng, ai ai cũng biết Vương Hồng Bảo không chỉ là 1 thương gia mà còn là 1 tên hắc bang nổi tiếng ở Trữ Châu này, hành động rất tàn nhẫn, liệu đụng đến con gái lão thì có nguy hiểm gì hay không? Âu Thần Hi tính đối phó với bọn họ như thế nào?
“Anh tính xử lý chuyện của Vương Hạ Chi như thế nào? Gia thế của cô ta không hề tầm thường đâu, em lo lắng sẽ phương hại đến anh.”
“Em đang lo lắng cho anh sao, chẳng nhẽ nhà họ Âu mà lại sợ nhà họ Vương sao, nếu không trực tiếp ra mặt thì anh cũng có cách làm cho cô ta nhận tội. Hiện giờ cô ta đang ở đâu?”, Âu Thần Hi khẽ cười nhéo mũi của Diệc Tâm, cố gắng kiềm nén cơn tức muốn vỡ tung lồng ngực. Anh nhìn thấy thân thể bé nhỏ của con trai nằm thiêm thiếp trên giường với chằng chịt những vết thương lớn nhỏ thì cảm thấy đau xót trong lòng, mấy năm nay Diệc Tâm 1 mình nuôi con đều không dễ dàng, lần này lại xảy ra chuyện lớn như vậy, anh muốn đưa cả 2 mẹ con về Âu gia. Tiểu Phàm là con cháu nhà họ Âu, không thể để nó lưu lạc bên ngoài chịu khổ như vậy nữa.
Diệc Tâm ấp úng.
“Cô ta còn ở hiện trường, bị chú Tuấn Nam giữ lại rồi!”
“Em cứ ở đây với tiểu Phàm, để anh đến đó xem như thế nào, đừng quá lo lắng! Một lát nữa anh sẽ trở lại ngay.”
“Vâng, anh đi cẩn thận đấy!”, Diệc Tâm lưu luyến nhìn theo bóng của Âu Thần Hi khuất sau hành lang.
Dì Nga đã được Phương Điềm đưa đi khám tổng quát, hiện giờ cô cũng chỉ còn lại 1 mình, chờ cho tiểu Phàm có thể tỉnh lại liền vào với thằng bé.
Người mà Chu Kế Siêu gọi đến là Trương Quốc Uy – một cảnh sát giao thông dưới quyền quản lý của Cục cảnh sát, anh ta nghe nói người mình thụ án là Vương Hạ Chi thì có phần e dè.
“Anh Siêu, đụng đến nhà họ Vương không phải là chuyện nhỏ đâu, anh xem em nên làm thế nào?”
Chu Kế Siêu trong điện thoại giọng vẫn thản nhiên.
“Nên thế nào thì làm như thế ấy, cậu cứ căn cứ theo luật đúng sai mà làm. Cô ta làm sai thì bắt cô ta nhận tôi, có đàn anh của chúng ta ở đấy, cậu làm ăn cho đàng hoàng vào!”
“Đàn anh sao, anh ấy tên gì?”
“Huyền thoại của giới cảnh sát chúng ta đấy – Diệc Tuấn Nam. Người bị nạn là cháu trai của anh ấy!”
Trương Quốc Uy nghe nói vậy lại càng thêm hoang mang, 2 bên đều là tai to mặt lớn, cậu ta sao dám đắc tội với ai chứ.
Nhìn thấy Trương Quốc Uy còn chần chừ, Chu Kế Siêu huých vai cậu ta 1 cái, cười chế nhạo.
“Cậu nhát như vậy mà cũng làm cảnh sát sao. Nếu không tự tin thì để tôi bảo Lý Qúy Bình đi với cậu!”
“Cũng được anh Siêu, dù sao có 1 mình tôi cũng sợ mình xử lý không được thấu đáo cho lắm.”
“Cứ vậy đi, có gì cứ báo lại với tôi!”, Chu Kế Siêu tắt điện thoại của Trương Quốc Uy rồi mới gọi tiếp cho Lý Qúy Bình.
Âu Thần Hi từ xa đã nhìn thấy xe hơi đậu ngổn ngang ở hiện trường, anh nhìn thấy 1 người đàn ông vận áo sơ mi đen đứng hút thuốc thong thả bên cạnh chiếc xe thể thao màu bạc sang trọng thì đoán được đó chính là Diệc Tuấn Nam liền rảo bước đến gần.
“Chào chú, chú là Diệc Tuấn Nam?”, anh đưa tay ra bắt tay Diệc Tuấn Nam theo phép lịch sự.
Người đàn ông kia tháo mắt kính đen xuống, nheo nheo mắt nhìn Âu Thần Hi, ánh mắt tỏ vẻ ác cảm, cũng không đáp lại hành động bắt tay của anh.
“Âu Đại thiếu gia sao lại đến nơi này? Có chuyện của cậu à?”
“Sao tôi lại không thể đến chứ, đây là chyện của con trai tôi! Chú dù sao cũng chỉ là người ngoài thôi.”, mùi thuốc súng tỏa ra nồng nặc trong cuộc đối thoại đầy gay gắt, không bên nào chịu nhường bên nào.
“Cậu có tư cách nói tiểu Phàm là con cậu sao? Đã bao nhiêu năm nay cậu không hề nhận vợ nhận con, để cho Diệc Tâm phải vất vả bươn chải nuôi con 1 mình, cậu có chút trách nhiệm nào hay không?”
“Tôi không bao giờ chối bỏ trách nhiệm đối với mẹ con Diệc Tâm, chỉ là lần nào cô ấy cũng tìm cách bỏ chạy. Tôi phải rất khó khăn mới tìm được!”, Âu Thần Hi nhăn mặt phân trần.
Diệc Tuấn Nam hừ mũi, cười khẩy.
“Chẳng phải là do cậu không tốt sao, nếu thành thật ngay từ đầu có lẽ mọi chuyện đã khác rồi, cháu gái tôi cũng không phải là người không nói lý lẽ! Bây giờ tôi đã trở về, không phiền cậu chăm sóc Diệc Tâm nữa, tôi có thể chăm sóc cháu gái tôi!”
“Chú rõ ràng đang ngăn cản chúng tôi trở lại với nhau, tôi vẫn là người phù hợp nhất để chăm sóc mẹ con cô ấy…”, Âu Thần Hi tức tối, ánh mắt anh đen thẫm đi, trong đáy mắt phản chiếu hình ảnh cười ngạo nghễ của Diệc Tuấn Nam. Đột nhiên anh cảm thấy có chút gì đó không đúng…nhưng không biết là điểm nào, nụ cười cùng ánh mắt sắc lạnh này sao quen thế nhỉ!
Bất thình lình có tiếng gọi khiến cho dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang, Vương Hạ Chi từ đằng xa lao đến như 1 cơn gió, cô ta hét lên mừng rỡ.
“Âu Thiếu gia, anh đến đón em sao?”
Vốn dĩ Vương Hạ Chi đang ngồi chán nản đến mốc meo trong xe, muốn đi về cũng không được. Chỉ không ngờ cô ta lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, vừa nhìn ra ngoài thì nhìn thấy người mà cô ta trông ngóng bấy lâu nay – Âu Thần Hi. Bất ngờ vì không ngờ anh ta lại đến tận đây nên ngay lập tức tông cửa xe chạy ào đến.
“Anh tính xử lý chuyện của Vương Hạ Chi như thế nào? Gia thế của cô ta không hề tầm thường đâu, em lo lắng sẽ phương hại đến anh.”
“Em đang lo lắng cho anh sao, chẳng nhẽ nhà họ Âu mà lại sợ nhà họ Vương sao, nếu không trực tiếp ra mặt thì anh cũng có cách làm cho cô ta nhận tội. Hiện giờ cô ta đang ở đâu?”, Âu Thần Hi khẽ cười nhéo mũi của Diệc Tâm, cố gắng kiềm nén cơn tức muốn vỡ tung lồng ngực. Anh nhìn thấy thân thể bé nhỏ của con trai nằm thiêm thiếp trên giường với chằng chịt những vết thương lớn nhỏ thì cảm thấy đau xót trong lòng, mấy năm nay Diệc Tâm 1 mình nuôi con đều không dễ dàng, lần này lại xảy ra chuyện lớn như vậy, anh muốn đưa cả 2 mẹ con về Âu gia. Tiểu Phàm là con cháu nhà họ Âu, không thể để nó lưu lạc bên ngoài chịu khổ như vậy nữa.
Diệc Tâm ấp úng.
“Cô ta còn ở hiện trường, bị chú Tuấn Nam giữ lại rồi!”
“Em cứ ở đây với tiểu Phàm, để anh đến đó xem như thế nào, đừng quá lo lắng! Một lát nữa anh sẽ trở lại ngay.”
“Vâng, anh đi cẩn thận đấy!”, Diệc Tâm lưu luyến nhìn theo bóng của Âu Thần Hi khuất sau hành lang.
Dì Nga đã được Phương Điềm đưa đi khám tổng quát, hiện giờ cô cũng chỉ còn lại 1 mình, chờ cho tiểu Phàm có thể tỉnh lại liền vào với thằng bé.
Người mà Chu Kế Siêu gọi đến là Trương Quốc Uy – một cảnh sát giao thông dưới quyền quản lý của Cục cảnh sát, anh ta nghe nói người mình thụ án là Vương Hạ Chi thì có phần e dè.
“Anh Siêu, đụng đến nhà họ Vương không phải là chuyện nhỏ đâu, anh xem em nên làm thế nào?”
Chu Kế Siêu trong điện thoại giọng vẫn thản nhiên.
“Nên thế nào thì làm như thế ấy, cậu cứ căn cứ theo luật đúng sai mà làm. Cô ta làm sai thì bắt cô ta nhận tôi, có đàn anh của chúng ta ở đấy, cậu làm ăn cho đàng hoàng vào!”
“Đàn anh sao, anh ấy tên gì?”
“Huyền thoại của giới cảnh sát chúng ta đấy – Diệc Tuấn Nam. Người bị nạn là cháu trai của anh ấy!”
Trương Quốc Uy nghe nói vậy lại càng thêm hoang mang, 2 bên đều là tai to mặt lớn, cậu ta sao dám đắc tội với ai chứ.
Nhìn thấy Trương Quốc Uy còn chần chừ, Chu Kế Siêu huých vai cậu ta 1 cái, cười chế nhạo.
“Cậu nhát như vậy mà cũng làm cảnh sát sao. Nếu không tự tin thì để tôi bảo Lý Qúy Bình đi với cậu!”
“Cũng được anh Siêu, dù sao có 1 mình tôi cũng sợ mình xử lý không được thấu đáo cho lắm.”
“Cứ vậy đi, có gì cứ báo lại với tôi!”, Chu Kế Siêu tắt điện thoại của Trương Quốc Uy rồi mới gọi tiếp cho Lý Qúy Bình.
Âu Thần Hi từ xa đã nhìn thấy xe hơi đậu ngổn ngang ở hiện trường, anh nhìn thấy 1 người đàn ông vận áo sơ mi đen đứng hút thuốc thong thả bên cạnh chiếc xe thể thao màu bạc sang trọng thì đoán được đó chính là Diệc Tuấn Nam liền rảo bước đến gần.
“Chào chú, chú là Diệc Tuấn Nam?”, anh đưa tay ra bắt tay Diệc Tuấn Nam theo phép lịch sự.
Người đàn ông kia tháo mắt kính đen xuống, nheo nheo mắt nhìn Âu Thần Hi, ánh mắt tỏ vẻ ác cảm, cũng không đáp lại hành động bắt tay của anh.
“Âu Đại thiếu gia sao lại đến nơi này? Có chuyện của cậu à?”
“Sao tôi lại không thể đến chứ, đây là chyện của con trai tôi! Chú dù sao cũng chỉ là người ngoài thôi.”, mùi thuốc súng tỏa ra nồng nặc trong cuộc đối thoại đầy gay gắt, không bên nào chịu nhường bên nào.
“Cậu có tư cách nói tiểu Phàm là con cậu sao? Đã bao nhiêu năm nay cậu không hề nhận vợ nhận con, để cho Diệc Tâm phải vất vả bươn chải nuôi con 1 mình, cậu có chút trách nhiệm nào hay không?”
“Tôi không bao giờ chối bỏ trách nhiệm đối với mẹ con Diệc Tâm, chỉ là lần nào cô ấy cũng tìm cách bỏ chạy. Tôi phải rất khó khăn mới tìm được!”, Âu Thần Hi nhăn mặt phân trần.
Diệc Tuấn Nam hừ mũi, cười khẩy.
“Chẳng phải là do cậu không tốt sao, nếu thành thật ngay từ đầu có lẽ mọi chuyện đã khác rồi, cháu gái tôi cũng không phải là người không nói lý lẽ! Bây giờ tôi đã trở về, không phiền cậu chăm sóc Diệc Tâm nữa, tôi có thể chăm sóc cháu gái tôi!”
“Chú rõ ràng đang ngăn cản chúng tôi trở lại với nhau, tôi vẫn là người phù hợp nhất để chăm sóc mẹ con cô ấy…”, Âu Thần Hi tức tối, ánh mắt anh đen thẫm đi, trong đáy mắt phản chiếu hình ảnh cười ngạo nghễ của Diệc Tuấn Nam. Đột nhiên anh cảm thấy có chút gì đó không đúng…nhưng không biết là điểm nào, nụ cười cùng ánh mắt sắc lạnh này sao quen thế nhỉ!
Bất thình lình có tiếng gọi khiến cho dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang, Vương Hạ Chi từ đằng xa lao đến như 1 cơn gió, cô ta hét lên mừng rỡ.
“Âu Thiếu gia, anh đến đón em sao?”
Vốn dĩ Vương Hạ Chi đang ngồi chán nản đến mốc meo trong xe, muốn đi về cũng không được. Chỉ không ngờ cô ta lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, vừa nhìn ra ngoài thì nhìn thấy người mà cô ta trông ngóng bấy lâu nay – Âu Thần Hi. Bất ngờ vì không ngờ anh ta lại đến tận đây nên ngay lập tức tông cửa xe chạy ào đến.
Bình luận facebook