Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Chung Hồng cất tiếng lần nữa, lần này trong lời nói của hắn, mơ hồ có chút sầu lo.
"Tuy Huyền Mặc lệnh đã xuất hiện, nhưng nó đã mất tích giang hồ rất lâu, lần này tái hiện, không biết có giấu huyền cơ gì khác hay không? Ta đã từng âm thầm ra tay muốn dò xét chút tin tức, nhưng trong mơ hồ, ta cảm giác thấy có một thế lực đang âm thầm thao túng, mà thế lực này, lực lượng không thể khinh thường."
"Có lẽ do tuổi tác Chung Hồng cao, cảm giác sai lầm cũng không chừng, nhưng cảm giác đó, Chung Hồng vẫn muốn nói cho chư vị nghe, để chư vị cân nhắc trong lòng, coi như là ta nhắc nhở thừa đi."
"Chung trưởng lão nói rất chuẩn xác, chúng ta cần đề phòng hơn!"
"Đúng, đúng vậy! Bất quá mặc kệ tình huống như thế nào, Huyền Mặc lệnh này chúng ta nhất định phải tìm về!"
"Huyền Mặc lệnh đại biểu cho vị trí chí tôn của võ lâm ta, bất luận hôm nay ai được đề cử lên vị trí minh chủ võ lâm, chúng ta chắc chắn sẽ để hắn làm chủ, sai đâu đánh đó, đoàn kết một lòng, nghe hắn hiệu lệnh, tái hiện thịnh cảnh trăm năm trước trên hậu thế!"
"Ừ! Đây là nhiệm vụ của mỗi nhân tử giang hồ chúng ta, tuy có hiểm trở, nhưng chết muôn lần cũng không chối từ!"
Mọi người đoàn kết một lòng mà nói…, nhiệt huyết sôi trào, Chung Hồng nghe vậy liền vui mừng gật đầu, cước bộ chậm rãi lui phía về sau. Hắn lùi ra cùng tất cả các trưởng lão sau lưng hợp thành một đường, ngẩng cao đầu, tiếp đó cất cao giọng, ánh mắt kiên định nói.
"Các vị đã kiên định như vậy, những lời khác, ta cũng không cần nói thêm nữa. Từ trước đến nay đại hội võ lâm, đều tôn xưng người có võ công cao, vậy kế tiếp, đám trưởng lão chúng ta liền nhường sàn đấu lại, để các vị toàn lực thi triển quyền cước."
"Luận võ lần này sẽ dùng hình thức hai người đánh nhau, người thắng sẽ nghênh đón vị khiêu chiến kế tiếp, cho đến khi tất cả đối phương chiến bại, không tiếp tục ứng chiến nữa, thì người thắng lợi cuối cùng, sẽ tạm thay mặt minh chủ võ lâm do hội trưởng lão nhận định, đợi hắn dẫn đầu quần chúng võ lâm tìm Huyền Mực Lệnh về, hắn sẽ tự động trở thành Minh chủ chí tôn mới võ lâm của chúng ta!"
Một câu ý chí sục sôi vừa rơi xuống, Chung Hồng cùng các trường lão khác chậm rãi rời khỏi võ đài, sau đó chia ra ngồi song song cạnh Vũ Kiệt ở ghế cao trên đài, tiến hành đánh giá các võ giả luận võ. Đại hội đến lúc này, xem như đã chính thức bắt đầu, Tống Ngâm Tuyết thu tay chơi đùa quạt xếp, giương mắt lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động trên đài. Mà phía sau của nàng, Vô Song, Minh Tịnh, Lâm Phong cũng là như thế.
Lưu Ly một lòng đặt trên ám khí, Chi Mạn thì nuôi cổ trùng đến mờ mắt, cũng không chú ý đến đại hội võ lâm này lắm, Vô Song, Minh Tịnh cùng Lâm Phong, ba người bọn họ vốn là người tập võ, vị trí tối thượng trong giang hồ này, đối với bọn hắn mà nói, ít nhiều gì vẫn phải có chút tham vọng.
Nhất là Lâm Phong, làm lâu chủ Tinh Sát phúc hắc mà sâu liễm, nếu như không phải bởi vì người yêu trong lòng, chí hướng của hắn, sợ cũng không phải chỉ cần cầu ở bên cạnh nàng, đơn giản như vậy a. Tống Ngâm Tuyết không cần nhìn, cũng biết ánh mắt Lâm Phong giờ phút này sẽ chuyên chú đến cỡ nào, nhưng vì nàng, hắn lại dứt khoát buông tha hết thảy, tâm tình này, nàng có thể hiểu.
Ai cũng không nói lời nào, trầm mặc chờ đợi, võ lâm đại hội này a, khẳng định có rất nhiều cao thủ, đánh tới đánh lui, xem ra nhất định rất vui vẻ!
Từ xa một tiểu cô nương chạy đến bên Ngâm Tuyết vẻ mặt vui mừng.
" Biểu tỷ."
Ngâm Tuyết nhìn nàng rồi nhẹ xoa đầu nàng.
" Nha đầu muội lại trốn ra ngoài chơi a."
Tiểu cô nương nũng nịu ôm lấy cánh tay của Ngâm Tuyết.
" Lần này là do Nhị ca ân chuẩn cho muội đến đây hỗ trợ cho tỷ a."
" Muội không làm loạn là tốt rồi."
Tiểu cô nương nghe vậy vẫn tươi cười bảo.
" không có a."
Nàng là Trữ Tiêu Băng là con gái của Lục công chúa của Tống Quốc. Năm xưa Đông Bình tướng quân lập nhiều chiến công hiển hách, phụ hoàng của Ngâm Tuyết đã ban hôn lục công chúa cho ngài ấy. Giao chiến trên đài đã bắt đầu, như phim võ hiệp trên TV, những kẻ lên tỷ thí sớm nhất, vĩnh viễn đều là những kẻ lâu la làm đá kê chân cho người khác.
Khoa chân múa tay, từng chiêu từng thức, đầy tinh thần, mặc dù biết mình khẳng định không có khả năng đạt được hào quang trên đỉnh, nhưng có thể có một cơ hội thi đấu trên đài, đó cũng là một sự kiện rất thú vị.Trong bất tri bất giác, thời gian dần dần trôi qua, một vòng cũ đào thải, một vòng mới lại bắt đầu.Thấy trình độ tỷ thí đã bắt đầu tới trung đẳng, trong đôi mắt Tống Ngâm Tuyết, để lộ ra một loại hào quang. Cũng sắp rồi? Nhanh a......
Trên đài, chưởng môn Phục Hổ phái, đá xoáy một cú như gió lốc, đạp đối phương "A...." một tiếng xuống dưới đài, đã trở thành một người thắng mới.Ai cũng nói cao thủ so chiêu quan trọng ở phần sau, lời này quả nhiên không giả, một ít người võ công kém đã bị đào thảo, hiện tại dần dần đi lên, là những kẻ có tâm nguyện tranh giành vị trí minh chủ.
Lại là một tiếng " A.....", đổi thành chưởng môn Phục Hổ phái bị đạp xuống, thay vào đó, người thắng là môn chủ Phi Ưng môn.
Người này tướng mạo đoan chính, võ công cũng rất tốt, là một trong những người được đề cử vào vị trí Minh Chủ.
"Môn chủ Phi Ưng môn Bạch Thường, mời các vị anh hùng đi lên ganh đua!"
Hai tay ôm quyền, Bạch Thường dựa theo quy củ mời mọi người, thấy vậy, Trữ Tiêu Băng bắt đầu cựa quậy, cảm thấy lúc này đi lên cũng rất thú vị, vì vậy quay đầu nhỏ giọng nói với Tống Ngâm Tuyết bên cạnh.
"Biểu tỷ, muội đi lên nhé, thả con tép, bắt con tôm cho tỷ được không?"
Nghe xong lời mà Trữ Tiêu Băng nói…, Tống Ngâm Tuyết do dự một chút, nàng biết rõ, tuy võ công của Tiêu Băng không yếu, nhưng chỉ giới hạn trong khinh công cùng chiêu thức, nàng cũng không có nội lực cường hãn, nếu giao thủ thật sự, sợ là phần thắng không lớn.
"Sư tỷ, muội chỉ đi chơi, tạo danh tiếng cho tỷ, không muốn đoạt giải quán quân!"
Biết đối phương băn khoăn, Trữ Tiêu Băng cười hì hì giải thích, tuy biểu lộ không có gì đặc biệt, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ mong đợi.
"Chơi đùa thì có thể, nhưng đừng ham chiến." Tống Ngâm Tuyết biết rõ tâm tính của Tiêu Băng, vì vậy sau khi trầm ngâm một chút, gật đầu đáp ứng. Kỳ thật nàng cũng là người thích trêu đùa, cho nên tự nhiên cũng hiểu được đạo lý phối hợp.
"Tuân mệnh!"
Vừa được Tống Ngâm Tuyết cho phép, Trữ Tiêu Băng mặt mày sáng lạng, nàng chuyển thân, ôm quyền lĩnh mệnh với Tống Ngâm Tuyết, sau đó thân thể thanh lệ nhảy lên, tung người theo đường vòng cung, sôi nổi đứng lên võ đài tỷ thí.
"Tiểu nữ là con gái thừa tướng Đông Bình Trữ Tiêu Băng, lần này thay mặt Tuyết công tử tiến lên ứng chiến!"
Mọi người xôn xao vì chuyện lạ, Bạch Thường vừa thấy đối phương là nữ tử, hơn nữa còn thay mặt tới, không khỏi hơi nhíu mày.
"Tuy Huyền Mặc lệnh đã xuất hiện, nhưng nó đã mất tích giang hồ rất lâu, lần này tái hiện, không biết có giấu huyền cơ gì khác hay không? Ta đã từng âm thầm ra tay muốn dò xét chút tin tức, nhưng trong mơ hồ, ta cảm giác thấy có một thế lực đang âm thầm thao túng, mà thế lực này, lực lượng không thể khinh thường."
"Có lẽ do tuổi tác Chung Hồng cao, cảm giác sai lầm cũng không chừng, nhưng cảm giác đó, Chung Hồng vẫn muốn nói cho chư vị nghe, để chư vị cân nhắc trong lòng, coi như là ta nhắc nhở thừa đi."
"Chung trưởng lão nói rất chuẩn xác, chúng ta cần đề phòng hơn!"
"Đúng, đúng vậy! Bất quá mặc kệ tình huống như thế nào, Huyền Mặc lệnh này chúng ta nhất định phải tìm về!"
"Huyền Mặc lệnh đại biểu cho vị trí chí tôn của võ lâm ta, bất luận hôm nay ai được đề cử lên vị trí minh chủ võ lâm, chúng ta chắc chắn sẽ để hắn làm chủ, sai đâu đánh đó, đoàn kết một lòng, nghe hắn hiệu lệnh, tái hiện thịnh cảnh trăm năm trước trên hậu thế!"
"Ừ! Đây là nhiệm vụ của mỗi nhân tử giang hồ chúng ta, tuy có hiểm trở, nhưng chết muôn lần cũng không chối từ!"
Mọi người đoàn kết một lòng mà nói…, nhiệt huyết sôi trào, Chung Hồng nghe vậy liền vui mừng gật đầu, cước bộ chậm rãi lui phía về sau. Hắn lùi ra cùng tất cả các trưởng lão sau lưng hợp thành một đường, ngẩng cao đầu, tiếp đó cất cao giọng, ánh mắt kiên định nói.
"Các vị đã kiên định như vậy, những lời khác, ta cũng không cần nói thêm nữa. Từ trước đến nay đại hội võ lâm, đều tôn xưng người có võ công cao, vậy kế tiếp, đám trưởng lão chúng ta liền nhường sàn đấu lại, để các vị toàn lực thi triển quyền cước."
"Luận võ lần này sẽ dùng hình thức hai người đánh nhau, người thắng sẽ nghênh đón vị khiêu chiến kế tiếp, cho đến khi tất cả đối phương chiến bại, không tiếp tục ứng chiến nữa, thì người thắng lợi cuối cùng, sẽ tạm thay mặt minh chủ võ lâm do hội trưởng lão nhận định, đợi hắn dẫn đầu quần chúng võ lâm tìm Huyền Mực Lệnh về, hắn sẽ tự động trở thành Minh chủ chí tôn mới võ lâm của chúng ta!"
Một câu ý chí sục sôi vừa rơi xuống, Chung Hồng cùng các trường lão khác chậm rãi rời khỏi võ đài, sau đó chia ra ngồi song song cạnh Vũ Kiệt ở ghế cao trên đài, tiến hành đánh giá các võ giả luận võ. Đại hội đến lúc này, xem như đã chính thức bắt đầu, Tống Ngâm Tuyết thu tay chơi đùa quạt xếp, giương mắt lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động trên đài. Mà phía sau của nàng, Vô Song, Minh Tịnh, Lâm Phong cũng là như thế.
Lưu Ly một lòng đặt trên ám khí, Chi Mạn thì nuôi cổ trùng đến mờ mắt, cũng không chú ý đến đại hội võ lâm này lắm, Vô Song, Minh Tịnh cùng Lâm Phong, ba người bọn họ vốn là người tập võ, vị trí tối thượng trong giang hồ này, đối với bọn hắn mà nói, ít nhiều gì vẫn phải có chút tham vọng.
Nhất là Lâm Phong, làm lâu chủ Tinh Sát phúc hắc mà sâu liễm, nếu như không phải bởi vì người yêu trong lòng, chí hướng của hắn, sợ cũng không phải chỉ cần cầu ở bên cạnh nàng, đơn giản như vậy a. Tống Ngâm Tuyết không cần nhìn, cũng biết ánh mắt Lâm Phong giờ phút này sẽ chuyên chú đến cỡ nào, nhưng vì nàng, hắn lại dứt khoát buông tha hết thảy, tâm tình này, nàng có thể hiểu.
Ai cũng không nói lời nào, trầm mặc chờ đợi, võ lâm đại hội này a, khẳng định có rất nhiều cao thủ, đánh tới đánh lui, xem ra nhất định rất vui vẻ!
Từ xa một tiểu cô nương chạy đến bên Ngâm Tuyết vẻ mặt vui mừng.
" Biểu tỷ."
Ngâm Tuyết nhìn nàng rồi nhẹ xoa đầu nàng.
" Nha đầu muội lại trốn ra ngoài chơi a."
Tiểu cô nương nũng nịu ôm lấy cánh tay của Ngâm Tuyết.
" Lần này là do Nhị ca ân chuẩn cho muội đến đây hỗ trợ cho tỷ a."
" Muội không làm loạn là tốt rồi."
Tiểu cô nương nghe vậy vẫn tươi cười bảo.
" không có a."
Nàng là Trữ Tiêu Băng là con gái của Lục công chúa của Tống Quốc. Năm xưa Đông Bình tướng quân lập nhiều chiến công hiển hách, phụ hoàng của Ngâm Tuyết đã ban hôn lục công chúa cho ngài ấy. Giao chiến trên đài đã bắt đầu, như phim võ hiệp trên TV, những kẻ lên tỷ thí sớm nhất, vĩnh viễn đều là những kẻ lâu la làm đá kê chân cho người khác.
Khoa chân múa tay, từng chiêu từng thức, đầy tinh thần, mặc dù biết mình khẳng định không có khả năng đạt được hào quang trên đỉnh, nhưng có thể có một cơ hội thi đấu trên đài, đó cũng là một sự kiện rất thú vị.Trong bất tri bất giác, thời gian dần dần trôi qua, một vòng cũ đào thải, một vòng mới lại bắt đầu.Thấy trình độ tỷ thí đã bắt đầu tới trung đẳng, trong đôi mắt Tống Ngâm Tuyết, để lộ ra một loại hào quang. Cũng sắp rồi? Nhanh a......
Trên đài, chưởng môn Phục Hổ phái, đá xoáy một cú như gió lốc, đạp đối phương "A...." một tiếng xuống dưới đài, đã trở thành một người thắng mới.Ai cũng nói cao thủ so chiêu quan trọng ở phần sau, lời này quả nhiên không giả, một ít người võ công kém đã bị đào thảo, hiện tại dần dần đi lên, là những kẻ có tâm nguyện tranh giành vị trí minh chủ.
Lại là một tiếng " A.....", đổi thành chưởng môn Phục Hổ phái bị đạp xuống, thay vào đó, người thắng là môn chủ Phi Ưng môn.
Người này tướng mạo đoan chính, võ công cũng rất tốt, là một trong những người được đề cử vào vị trí Minh Chủ.
"Môn chủ Phi Ưng môn Bạch Thường, mời các vị anh hùng đi lên ganh đua!"
Hai tay ôm quyền, Bạch Thường dựa theo quy củ mời mọi người, thấy vậy, Trữ Tiêu Băng bắt đầu cựa quậy, cảm thấy lúc này đi lên cũng rất thú vị, vì vậy quay đầu nhỏ giọng nói với Tống Ngâm Tuyết bên cạnh.
"Biểu tỷ, muội đi lên nhé, thả con tép, bắt con tôm cho tỷ được không?"
Nghe xong lời mà Trữ Tiêu Băng nói…, Tống Ngâm Tuyết do dự một chút, nàng biết rõ, tuy võ công của Tiêu Băng không yếu, nhưng chỉ giới hạn trong khinh công cùng chiêu thức, nàng cũng không có nội lực cường hãn, nếu giao thủ thật sự, sợ là phần thắng không lớn.
"Sư tỷ, muội chỉ đi chơi, tạo danh tiếng cho tỷ, không muốn đoạt giải quán quân!"
Biết đối phương băn khoăn, Trữ Tiêu Băng cười hì hì giải thích, tuy biểu lộ không có gì đặc biệt, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ mong đợi.
"Chơi đùa thì có thể, nhưng đừng ham chiến." Tống Ngâm Tuyết biết rõ tâm tính của Tiêu Băng, vì vậy sau khi trầm ngâm một chút, gật đầu đáp ứng. Kỳ thật nàng cũng là người thích trêu đùa, cho nên tự nhiên cũng hiểu được đạo lý phối hợp.
"Tuân mệnh!"
Vừa được Tống Ngâm Tuyết cho phép, Trữ Tiêu Băng mặt mày sáng lạng, nàng chuyển thân, ôm quyền lĩnh mệnh với Tống Ngâm Tuyết, sau đó thân thể thanh lệ nhảy lên, tung người theo đường vòng cung, sôi nổi đứng lên võ đài tỷ thí.
"Tiểu nữ là con gái thừa tướng Đông Bình Trữ Tiêu Băng, lần này thay mặt Tuyết công tử tiến lên ứng chiến!"
Mọi người xôn xao vì chuyện lạ, Bạch Thường vừa thấy đối phương là nữ tử, hơn nữa còn thay mặt tới, không khỏi hơi nhíu mày.
Bình luận facebook