Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 22
Vượt Qua Bão Giông
Phần 22
Dương nghe xong câu đó, mặt mũi trong thoáng chốc méo xệch. Anh ta hơi liếc về phía phòng giám đốc một cái rồi gãi đầu:
– Anh thấy hoa này cũng đẹp mà. Mùi thơm cực ý.
– Vâng, để đặt lên bàn. Để ở đây ai đi qua cũng ngửi được mùi thơm.
– Ừ.
Thực ra bình hoa mà Dương vừa đưa đúng là loại hoa tôi thích, hoa sen. Loài hoa này không những màu rất đẹp mà cả hương cũng thơm một cách dễ chịu, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy lòng bình yên rồi. So với các loại hoa hồng nhập ngoại hay các loại hoa cao cấp khác thì hoa sen có giá tiền thấp hơn nhiều, nhưng đôi khi không phải những thứ đắt tiền mới mua được lòng tôi…
Tôi nhận lấy bình hoa sen, đặt ở trên bàn rồi bắt đầu làm việc. Mặc dù ngoài mặt cứ tỏ ra bình thản là thế, nhưng mỗi lần ngửi thấy mùi sen thơm nhè nhẹ lại thấy trái tim cứ thổn thức mãi, tâm trạng cứ nôn nao xốn xang mà không hiểu lý do vì sao.
Vui vẻ làm việc hết một buổi sáng, đến chiều công ty có cuộc họp thường niên trong nên tôi phải lưu luyến rời bình hoa sen đi họp. Bình thường mấy cuộc họp này chỉ bàn đến các vấn đề tài chính, kinh doanh và lợi nhuận của công ty trong tháng nên không có gì đáng nói cả. Chỉ là mãi đến cuối cuộc họp thì Việt đột nhiên nói:
– Hàng năm công ty thường tổ chức du lịch cho nhân viên vào tháng này. Mọi người có đề xuất gì không?
Một người lên tiếng:
– Mình đi Cần Thơ, Sapa, Đà Nẵng rồi, năm nay đi đâu đó xa xa đi sếp.
Một người nữa lại nói:
– Hay là đi Phú Quốc. Ở Phú Quốc mùa này hơi mưa tý nhưng thời tiết dễ chịu lắm. Ra đấy nghỉ ngơi vài ngày thì đúng là đi an dưỡng luôn đấy.
Phú Quốc tôi đã đi rất nhiều lần rồi, không những đã trải nghiệm đủ mọi thứ trên hòn đảo nhỏ ấy mà còn chôn theo cả một kỷ vật ở nơi đó. Nhưng hai năm rồi kể từ khi ra Hà Nội, không có dịp được đi biển nữa nên trong lòng tôi vẫn canh cánh muốn quay lại Phú Quốc để ngắm biển, ngắm ánh hoàng hôn lặn xuống sau mặt nước mênh mông.
Dương bỗng dưng quay sang, khẽ huých vai tôi hỏi:
– Em thích đi đâu? Đề xuất đi.
– Em á? Em thì đi đâu cũng được, miễn là được đi chơi.
– Anh chưa được đi Phú Quốc bao giờ, không biết ra đó gì những gì nhỉ? Nghe nói đẹp lắm.
– Có biển xanh cát trắng, có bãi sao, có san hô, có nhà tù Phú Quốc, được ăn nhiều đồ hải sản ngon nữa.
– Aizzz. Nhắc đến đồ hải sản là anh bắt đầu rớt nước dãi rồi.
– Haha.
Sau một hồi bàn bạc và cân nhắc, cuối cùng tất cả mọi người trong phòng họp đều thống nhất đi nghỉ dưỡng ở Phú Quốc, Việt cũng không có ý kiến gì mà chỉ bảo tôi và Dương sắp xếp ngày nghỉ, lên danh sách và đặt vé máy bay trong tháng này đi du lịch Phú Quốc.
Nghĩ tới việc mình sắp được vi vu nên tôi rất hào hứng, sau khi quay về bàn làm việc thì ngay lập tức chọn một ngày đẹp trời gần nhất để báo cáo lại với sếp, tiếp theo chuẩn bị các thủ tục cũng rất nhanh, hơn một tuần sau là cả công ty đã tay xách nách mang lên đường.
Có điều lần này vẫn có bà Hà bám càng bọn tôi, khi biết chuyện cả công ty sắp đi nghỉ dưỡng thì chị ta đã dặn Dương thêm bà ấy vào danh sách đi cùng. Vì chị Hà là giám đốc công ty đối tác, lại là người yêu cũ của sếp nên Dương cũng không dám từ chối mà đành phải đăng ký thêm một suất cho bà ấy đi.
Từ Hà Nội bay vào sân bay Phú Quốc chỉ hết hơn hai tiếng, khi vừa đặt chân đến nơi là có thể cảm nhận được thời tiết dễ chịu mang đầy mùi gió biển ở hòn đảo nhỏ xinh đẹp này, khắp nơi đều xanh biếc một màu nước biển, mặc dù có mưa một chút nhưng không thể ngăn nổi tinh thần phấn chấn của bọn tôi.
Dương cười tít cả mắt, bảo tôi:
– Sao ở đây đẹp thế? Maldives cũng đẹp thế này là cùng chứ mấy. Diệp đứng sang bên kia đi, anh chụp ảnh cho.
– Hôm nay không nắng, chụp ảnh chưa đẹp đâu. Nhưng em xem thời tiết rồi, mai trời tạnh mưa rồi nắng trở lại, mai anh chụp cho em đẹp đẹp vào nhé.
– Được luôn. Em chụp cho anh một tấm để anh đăng lên facebook đi. Tý anh chỉnh ảnh cho sáng cũng được.
– Anh đứng sang bên trái một tý đi, em chụp cho.
Tôi cầm điện thoại giơ lên, ngắm nghía một lát rồi bấm chụp hình, lúc sau đang hào hứng chỉnh kiểu tạo dáng cho Dương thì vô tình thấy Việt lọt vào camera.
Anh ta đang đứng nói chuyện với chị Hà, bình thường chỉ hay mặc sơ mi quần âu lịch sự, nhưng vì lần này đi biển nghỉ dưỡng nên Việt chỉ mặc quần bò, áo thun trắng khỏe khoắn, hơn nữa còn đeo kính đen.
Ngoại hình anh ta vốn dĩ đã cao ráo đẹp trai rồi, bây giờ ăn mặc tùy hứng như thế này càng thêm phần tuấn mỹ phóng khoáng. Nói chung chỉ cần liếc qua một lần là biết người đàn ông đang đứng đó là hàng cực phẩm rồi, nhưng mà tôi vẫn cứ thấy sai sai ở đâu đó mà không hiểu là sai chỗ nào.
Ở chỗ anh ta quá đẹp trai hay là vì lần đầu thấy anh ta ăn mặc thế này?
Suy nghĩ một lúc, tôi mới chợt nhận ra cái sai sai ở đây chính là đeo kính đen. Phải rồi, người đã từng đỡ valy cho tôi lần đi Phú Quốc trước cũng đeo kính đen như thế này, cũng có một sườn mặt góc cạnh rõ ràng như thế này. Mặc dù khi đó không có ấn tượng gì lắm nhưng trong thâm tôi vẫn lờ mờ nhớ được người đàn ông đó có góc nghiêng cực kỳ xuất sắc, mũi cũng rất cao và thẳng. Chẳng lẽ trái đất này lại tròn đến thế, trước sau người với người đều có thể gặp lại nhau?
Đang đứng ngẩn ra nghĩ ngợi thì có tiếng Dương gọi tôi:
– Diệp, chụp xong chưa em? Anh tạo dáng mỏi cả mồm rồi này.
– À… à… đây, đợi em tý.
Có lẽ vì giọng Dương quá to nên Việt cũng ngẩng lên nhìn về phía này, ánh mắt hướng đến ống kính điện thoại của tôi. Lúc ấy trong lòng tôi vẫn còn đang tò mò và ngạc nhiên về chuyện người đàn ông trên máy bay có phải là Việt hay không, nhưng cũng không dám tỏ thái độ tò mò ra mặt, chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy anh ta, tiếp tục bấm chụp hình thêm vài tấm rồi đưa cho Dương.
Chụp hình checkin xong, đoàn chúng tôi mới lục đục kéo nhau về khách sạn. Mùa này khách du lịch ít hơn thời gian khác trong năm nên giá khách sạn đã rẻ hơn chút ít, nhưng thuê một resort có bãi biển riêng cho cả một công ty mấy chục người thì số tiền bỏ ra cũng tốn khá nhiều. Mỗi tội Nam Việt chẳng có gì ngoài tiền nên đãi ngộ cho nhân viên rất tốt, bọn tôi hầu như ai cũng được ở phòng có cửa sổ hướng biển, đi đến một nơi đẹp đẽ, lại được ở một chỗ dễ chịu thế này, khỏi phải nói, tâm trạng ai cũng thấy hào hứng xốn xang.
Ngày đầu ở Phú Quốc trôi qua yên bình, ngoài việc bà Hà vẫn cứ tỏ ra dịu dàng quan tâm đến từng người trong đoàn, và quan tâm đến cả tôi theo một cách giả dối phát buồn nôn, thì cũng không có điều gì làm tôi khó chịu lắm.
Chỉ là đến tối khi chuẩn bị về phòng đi ngủ lại gặp chị ta bưng một khay nước cam đi ngoài hành lang. Thấy tôi từ xa, bà ấy đã niềm nở nói:
– Diệp về phòng đi ngủ đấy à? Không đi chơi đâu thêm hả em?
– Không ạ. Để dành sức mai em mới đi.
– Ừ.
Mặc dù trong lòng cả hai đã biết tỏng việc chúng tôi không ưa nhau, nhưng bà ấy thích diễn kịch thì tôi vẫn để yên cho bà ấy diễn, chừng nào dám ra mặt đụng đến tôi thì mới xử lý sau.
Thấy tôi không hỏi về ly nước cam trên tay, chị ta lại chủ động nói:
– Em muốn uống nước cam không? Chị bảo lễ tân pha cho.
– Không ạ. Nãy lúc ăn cơm em uống nước cam rồi. Chị mang nước cam về phòng uống ạ?
– À đâu, chị mang cho anh Việt. Tối nay chắc mệt nên mang nước cam cho anh ấy uống cho khỏe. Đàn ông mà, làm gì cũng cần bổ sung Vitamin.
– Vâng, thế chị đi đi. Em vào phòng ngủ đây ạ.
– Ừ, em muốn uống nước cam thì cứ bảo chị nhé.
– Không cần đâu ạ.
– Mà Diệp này.
– Dạ?
– Dạo này chị nghe loáng thoáng em hay có người gửi hoa đến công ty tặng. Anh người yêu từ miền nam quan tâm bạn gái quá ha.
– À đâu có, chắc ai rảnh rỗi nên mua tặng thôi ạ. Biết đâu lại là con gái, không phải bạn trai em.
Bà Hà nghe tôi nói một câu nhiều hàm ý thì sắc mặt hơi sững sờ, nhưng rất nhanh chỉ chưa đầy nửa giây sau đã khôi phục lại vẻ giảo hoạt như cũ:
– Hoa hồng thì chắc là chỉ có con trai mới tặng thôi. Người đó cũng lãng mạn phết em nhỉ? Chẳng như chị với anh Việt, mỗi lần tặng gì thì chỉ có kim cương. Nhìn kim cương đến chán cả mắt rồi.
– Nhưng nhiều người muốn có kim cương lại không được đấy ạ.
– Ừ. Nhưng cái chị cần là tấm lòng. Ngày xưa vì mỗi chuyện thể hiện tấm lòng mà bọn chị cãi nhau mất một thời gian, mãi đến tận giờ mới lành lại đấy. Giờ mới biết hoá ra ông ấy bình thường ít nói thế, nhưng khi yêu thì việc gì cũng nghĩ cho mình trước tiên, thương mình nữa.
– Có một người yêu mình như thế là được rồi, em thấy hai anh chị rất đẹp đôi.
– Thật à?
– Vâng thật.
– Cảm ơn em. Nghe câu đó nhiều rồi nhưng nghe từ chính miệng em nói chị thấy ý nghĩa hơn nhiều.
– Vâng. Chị mang nước cam vào cho anh Việt đi không tan đá mất.
– Ừ, chị đi đây.
Nói rồi, tôi lững thững đi vào phòng, chị ta cũng đi đến phòng của Việt, không buồn gõ cửa mà cứ thế đi thẳng vào một cách rất tự nhiên. Trước khi vào bên trong còn cố ý quay đầu nhìn tôi, nở một nụ cười giả tạo nhưng vừa nhìn đã thấy đầy khiêu khích.
Con mụ này như âm hồn bất tán, đi Sài Gòn cũng kiếm cớ đòi theo, đi Phú Quốc cũng mặt dày đòi theo. Bề ngoài thì có vẻ thanh cao đạo mạo, nhưng trong lòng thì không biết có bao nhiêu thâm sâu. Chị ta rõ ràng muốn chứng minh cho tôi thấy việc chị ta và Việt mới đúng là một đôi, chỉ có chị ta mới xứng đi bên cạnh anh ta, chỉ có chị ta có thể vào phòng Việt vào nửa đêm muộn thế này, còn trợ lý quèn như tôi thì chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn mà thôi.
Mẹ nó, làm CEO của một công ty thì oai lắm sao?
Cảm giác khó chịu của lần đi Sài Gòn vừa rồi lại kéo đến khiến tâm trạng tôi bực dọc không yên, cuối cùng tôi quyết định không đi vào phòng ngủ nữa mà xuống dưới Resort rồi đi lang thang ngoài bờ biển.
Cũng may giờ này trời đã tạnh mưa, không khí mang theo đầy độ ẩm hòa quyện với mùi nước biển thổi đến làm tung bay tóc tôi, nước biển ở dưới chân mềm mại mát lạnh, tất cả những thứ tươi đẹp bình yên ở đảo Phú Quốc này khiến lòng tôi dễ chịu đi rất nhiều. Giống hệt như hơn hai năm trước đây, sau khi Lâm mất, tôi cũng thức cả đêm để ngồi ở nơi này…
Tôi đi đến phiến đá đã chôn chiếc hộp ngày trước, vì vẫn chưa hoàn thành lời hứa nên chưa thể đào nó lên, chỉ đành ngồi lên phiến đá ngắm biển.
Nhìn từng con sóng ào ào vỗ vào bờ đá, tự nhiên tôi lại không tự chủ được mà nghĩ về Việt. Tôi thắc mắc bây giờ anh ta đang làm gì? Anh ta và chị Hà một nam một nữ ở trong phòng thì có phát sinh ra cái gì không? Liệu Việt có từng hôn chị ta như đã từng hôn tôi không?
Cảm giác về nụ hôn đó tôi vẫn chôn thật chặt trong đáy lòng, suốt hơn một tháng qua cũng có đôi lần nghĩ đến nhưng rồi tôi lại ngay lập tức gạt đi, một nụ hôn trong lúc cả hai đều say thì không hề có ý nghĩa gì cả, thậm chí có lẽ ngay cả Việt cũng không nhớ rõ, chỉ có tôi mỗi lần nghĩ đến đều thấy môi mình tê tê…
Tôi thở dài một tiếng, phát sinh tình cảm với một người mình không nên có tình cảm là một điều rất khó chịu. Dù sư Hòa đã khuyên tôi, ngay cả những lời nói trong giấc mơ cũng đã khiến tôi nghĩ thông, nhưng thực sự tôi vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận được điều này, cho nên chỉ có thể tự chịu đựng cảm giác mệt mỏi ấy.
Chỉ là ở công ty thì bận rộn, không có thời gian để nghĩ tới, nhưng cứ có thời gian rảnh rỗi như lúc này, và chứng kiến việc anh ta ở bên người phụ nữ khác là lòng lại thấy man mác buồn và cô đơn…
Đang ngẩn ra nghĩ ngợi thì có một thứ mềm mềm khoác lên người tôi, cúi đầu xuống nhìn mới thấy đó là một chiếc khăn vuông to bản bằng thổ vải tơ tằm. Một người không biết từ đâu xuất hiện rồi ngồi xuống bên cạnh, hương thơm của anh ta thuận theo chiều gió, phiêu tán trong không khí rồi tràn vào cánh mũi tôi:
– Sao tự nhiên lại ra đây?
– Ơ… anh… sao lại ở đây?
Việt nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, tôi không hiểu được ánh mắt anh ta nên vội vàng cụp mắt xuống, hai má bất giác đỏ lên.
Anh ta đột ngột xuất hiện ở đây làm trong lòng tôi bất giác trào dâng rất nhiều cảm xúc khó tả. Một người lẽ ra giờ này nên ở trong phòng cùng chị Hà, một người có thể yên ấm ngủ chăn ấm đệm êm, một người lẽ ra sẽ không cần quan tâm đến sự có mặt của tôi, tại sao bây giờ lại ở bên cạnh tôi thế này?
Càng nghĩ thì tim càng đập thình thịch, máu trong người chảy nhanh đến nỗi ngay cả hít thở cũng cảm thấy không thông. Tôi không biết diễn tả cảm giác của mình khi ấy thế nào, dường như đã không còn bất lực và thất vọng như đêm ở Sài Gòn lần trước mà ngược lại, tôi thấy ngượng ngùng và xốn xang giống như lần đầu tiên được hẹn hò với người mình thích, tâm trạng cứ bồi hồi không yên…
Cứ nghĩ đến việc anh ta không ở bên cạnh chị Hà mà ra đây với tôi, tôi đã cảm thấy đủ rồi. Dù không hiểu lý do là vì gì đi nữa thì tôi cũng thấy như thế lòng mình cũng đã được an ủi rất nhiều rồi. Tôi biết rất rõ, người đàn ông ấy đến đây vì tôi…
Qua một lúc thấy tôi không trả lời, Việt mới nói:
– Trời đẹp, đi dạo biển loanh quanh nên thấy cô ở đây.
– À…
Rõ ràng là nói dối, nếu chỉ đơn thuần đi dạo biển thì sẽ chẳng mất công mang theo chiếc khăn này. Tôi biết điều đó nhưng không dám vạch trần, không phải vì sợ anh ta xấu hổ mà vì sợ chính bản thân tôi phải xấu hổ.
Để không khí đỡ ngượng ngùng và tự trấn an bản thân, tôi đành giả vờ kiếm cớ chuyển sang chuyện khác:
– Thời tiết ở đây dễ chịu hơn Hà Nội nhiều sếp nhỉ? Hà Nội mùa này không bật điều hòa thì không chịu nổi.
– Ở đây có biển.
– Vâng. Ngày mai trời nắng lên đi dạo biển mới thích.
– Thích ngắm san hô không?
– Có ạ. Có tour đi bộ dưới lòng biển đấy, em không đăng ký, nhưng nếu anh thích thì để mai em đăng ký cho anh.
– Tôi tự lặn được.
Nghe xong câu này, tôi ngẩn ra một giây rồi mới chợt hiểu ra là Việt có thể lặn, chẳng cần tour đi bộ dưới biển thì anh ta vẫn có thể lặn để ngắm san hô bình thường.
Tôi bị hớ nên chẳng biết nói sao, đành cười trừ một tiếng, Việt cũng không nói nữa mà chỉ im lặng ngồi ở bên cạnh tôi, lắng nghe tiếng gió biển thổi rì rào như sóng bể.
Mãi rất lâu, rất lâu sau, anh ta mới mở miệng bảo với tôi:
– Nói về nhà tù Phú Quốc cho tôi nghe đi.
– Hả? Em cũng biết sơ sơ thôi. Không biết rõ đâu. Sợ nói sai làm anh mất công cười.
– Ngày trước lúc kể cho cô nghe về cầu Long Biên, tôi cũng cảm giác y như vậy.
Việt quay sang nhìn tôi, mái tóc ngắn của anh ta bị gió thổi tung, càng làm cho khuôn mặt đẹp trai ấy trở nên phiêu lãng. Anh ta khẽ cười:
– Sợ nói sai làm cô mất công cười.
Khóe miệng tôi như bị ai kéo căng ra, vô thức mỉm cười mà ngay cả bản thân mình cũng không thể nào khống chế được. Lời nói này của Việt làm tôi thấy rất dễ chịu, không cần phải lo lắng mình kể về lịch sử sai be bét nữa mà rất thoải mái nói:
– Nhưng sao anh lại biết em biết về nhà tù Phú Quốc.
– Nghe cô nói với Dương hôm ở cuộc họp.
– À…
Hoá ra là anh ta để ý từng chi tiết nhỏ về tôi, những thứ tôi nói, những điều tôi làm, Việt đều âm thầm ghi nhớ. Chỉ là anh ta thường không nói ra mà thôi.
Tôi ngượng ngùng hít sâu một hơi, chậm chạp nói:
– Em nghe nói nhà tù Phú Quốc ngày xưa tên là nhà lao Cây Dừa. Chắc hồi đó ở đây trồng nhiều dừa quá nên gọi thế.
– Lý do hay đấy.
– Đây là nhà giam tù binh trung tâm của Việt Nam Cộng Hòa, hay còn gọi là bọn ba que ba sọc ấy. Anh có biết không?
– Cờ màu vàng có ba sọc đỏ, dân mạng hay gọi là xỏ lá ba que đó hả?
– Đúng rồi. Đúng là bọn xỏ lá ba que đấy. Bọn nó bắt tù binh rồi tra tấn như thời trung cổ. Đục răng, đóng đinh vào tay chân, chùm bao bố chế nước sôi hoặc đổ lửa than, ném vào chảo nước sôi, thiêu sống, chôn sống. Bây giờ ở nhà tù Phú Quốc vẫn có mô hình phục dựng lại các kiểu tra tấn đó đấy.
– Những người bị tra tấn đến chết có anh hùng Nguyễn Đình Xô, liệt sĩ Đặng Hồng Sơn, đúng không?
– Sao anh biết?
– Tôi đọc lịch sử có nghe qua rồi.
Tôi cười cười, ngoảnh đầu ra nhìn mặt biển mênh mông phía trước mắt. Mặt biển không yên bình giống hệt như lòng tôi bây giờ, có quá nhiều cảm xúc ập đến mà không biết chống cự ra sao:
– Đến đó mới thấy các chiến sĩ cách mạng ngày xưa ai cũng là anh hùng sếp nhỉ?
– Ừ, ai cũng là anh hùng.
– Anh từng tới thăm nhà tù Phú Quốc rồi phải không?
Nghe tôi hỏi câu này, Việt có lẽ hơi ngạc nhiên, nhưng anh ta không hỏi tôi tại sao lại nói vậy mà chỉ cười:
– Ừ, có ghé qua một lần cách đây 2 năm.
– Chắc lúc đó cũng có hướng dẫn viên kể về di tích này cho anh nghe chứ.
– Không hấp dẫn bằng nghe cô kể.
Sóng biển về đêm càng lúc càng xô mạnh, mà tình cảm trong tôi cũng thế, tôi biết có những thứ bản thân không thể nào điều khiển nổi, ví dụ như cảm xúc của con tim, ví dụ như việc trót rung động trước một người.
Giày vò chính mình chỉ thêm mệt mỏi, cho nên có lẽ nên thoải mái để cho lòng nhẹ nhàng hơn. Dù Việt có là tội phạm hay không phải là tội phạm, thì những ký ức suốt quãng thời gian bên nhau, và cả đêm nay nữa, có lẽ về sau tôi cũng đều sẽ không quên.
Tôi nói:
– Anh ra đây nghe em kể chuyện, không sợ có người mất công đi tìm anh à?
– Cô nghĩ ai sẽ đi tìm tôi?
– Người vừa mang nước cam vào phòng anh lúc nãy ấy.
Việt nghiêng đầu nhìn tôi, trong đêm tối, đôi mắt anh ta giống như được thả vào một chút ánh sáng lấp lánh:
– Tôi không thích uống nước cam lắm.
– Nước cam ngon mà, nhiều vitamin C, tốt cho sức khỏe.
Anh ta khẽ cười:
– Tôi chỉ thích ngồi đây nghe cô kể chuyện, thế thôi.
Một cơn gió biển mang theo hơi nước mát rượi đột nhiên thốc về phía chúng tôi, bất giác làm trái tim của tôi cũng khẽ rung lên từng nhịp thổn thức. Một lời nói của anh ta có rất nhiều ý nghĩa, không thích nước cam, không thích chị Hà, chỉ thích tôi…
Lúc ấy tôi cũng rất muốn nói, tôi thực ra không thích kể chuyện lịch sử, tôi chỉ thích nói chuyện với anh. Nhưng lời trong cổ họng mãi không thể thốt ra thành tiếng được, chỉ có thể gượng gạo nở một nụ cười.
Chỉ là tôi không muốn tiếp tục hèn mọn, tôi không muốn chùn bước và rút lui, cho nên sau một hồi im lặng, tôi quyết định ngả bài, thẳng thắn nói với anh ta chuyện bình sen kia tôi đã biết:
– Sao anh biết em thích hoa sen?
– Thỉnh thoảng thấy mấy tờ giấy để trên bàn của cô có vẽ hoa sen nên tôi đoán bừa. Với cả hoa sen mùi dễ chịu hơn hoa hồng nhiều.
– Anh biết hoa hồng đó là ai gửi tới không?
Việt lắc đầu, thành thật nói với tôi:
– Không biết.
– Em cũng không biết.
Khi tôi nói xong mấy lời này, tự nhiên thái độ trên khuôn mặt của anh ta thay đổi, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên để lộ một ý cười, không phải, là một nụ cười thật tươi.
Tôi cũng cười, mặc dù bản thân còn rất nhiều phiền muộn nhưng mọi chuyện cứ để gió cuốn đi, dù sao thì công tư phân minh đều do bản thân tôi quyết định. Chuyện tình cảm có liên quan đến công việc hay không cũng do tôi quyết định, chỉ cần tôi có thể giữ tinh thần vững vàng để không để yếu lòng là được rồi. Biết đâu nếu như thân thiết hơn với Việt, không những tôi có thể sống những tháng ngày tiếp theo vui vẻ mà còn có thể tìm ra được bằng chứng của bộ trưởng X dễ dàng hơn.
Một cơn gió nữa thổi đến, làm bay chiếc khăn đang quàng trên vai tôi, muốn vươn tay định giữ lại nhưng cùng lúc này cũng có một đôi bàn tay giơ ra, giữ lấy nó rồi quàng chặt lại. Bàn tay của Việt rất ấm áp, ngồi giữa phiến đá có gió lộng tứ bề như thế này, độ ấm từ lòng bàn tay anh ta dường như có thể chạm đến trái tim tôi.
Hai mắt chúng tôi chạm nhau, tôi có thể nhìn thấy sự tĩnh lặng trong đôi mắt của Việt đột nhiên biến đổi. Không mang theo dục vọng, không mang theo giả dối, không mang theo hoài nghi, lần đầu tiên tôi đọc được ánh mắt của anh ta chỉ mang mỗi một nét cười nhẹ nhàng. Giống như bình yên, mà cũng giống như ấm áp.
Thực ra tôi cũng có rất nhiều điều muốn nói nhưng giây phút này có lẽ không cần phải nhiều lời, chỉ một ánh mắt chất chứa tình cảm thôi là đã quá đủ rồi. Tôi tựa đầu vào vai anh ta, khẽ nói:
– Gió biển này hình như hơi lạnh thật. Quàng khăn vào thôi.
– Ừ, quàng khăn vào thôi.
***
Lời tác giả: Tự nhiên lại muốn nổi hứng câu like một chút. Đoạn này được 10k like, 2k cmt (không spam icon, chỉ thả tối đa 1 icon), ngày mai bạn Hổ sẽ không nghỉ mà vẫn tiếp tục post truyện.
Nào, tớ bắt đầu đếm like đây. Hahaa
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook