Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 23
Vượt Qua Bão Giông
Phần 23
Tối hôm đó chúng tôi đã ngồi bên nhau lắng nghe tiếng gió biển rất lâu, nhìn sóng vỗ ở phiến đá dưới chân rất lâu, mãi cho đến khi bầu trời bắt đầu lác đác xuất hiện những hạt mưa phùn nhẹ, Việt mới đứng dậy kéo tôi đi về.
Về tới khách sạn, nằm trên giường rồi mà tôi vẫn thổn thức không sao ngủ nổi, cảm giác giống như khoang tim bị nhét rất nhiều cỏ dại, vừa mềm mại vừa ngưa ngứa khiến khoé miệng không thể nào chịu yên, cứ như bị ai kéo căng ra vậy.
Phải rồi, rất lâu rồi tôi mới nằm một mình rồi cười như dở hơi thế này, cười một cách vui vẻ và dễ chịu, tựa như lần đầu tiên biết nhớ nhung và thích một người nào đó. Cảm giác tình cảm của mình được người ta đáp lại, chỉ cần một cái tựa vai thôi cũng thấy lâng lâng không sao ngủ nổi rồi. May sao có một người cũng không thể ngủ được giống tôi, hai giờ sáng đột nhiên thấy số Việt nhắn tin đến:
– Ngủ ngon!
Tôi biết cái gã này không phải chỉ đơn giản chúc tôi ngủ ngon mà là muốn hỏi xem tôi đã ngủ chưa. Tính anh ta luôn vậy, thường nói rất ít và người nghe phải dùng não để phân tích mới hiểu được nội dung trong từng lời nói đó. May sao IQ của tôi cũng không thấp lắm. Tôi tủm tỉm nhắn lại:
– Sếp ngủ ngon!
– Sao còn chưa ngủ?
– Tỉnh dậy để chúc sếp ngủ ngon đấy.
– Không được gọi là sếp nữa.
– Thế thì gọi là gì?
– Anh Việt.
Tôi đọc xong hai chữ này thì bật cười thành tiếng, lâu nay tôi cũng không thường xuyên gọi sếp lắm, toàn gọi anh xưng em, nhưng hai chữ Anh Việt này hoàn toàn mang một ý nghĩa khác so với trước đây. Dường như nghĩa của nó là anh người yêu thì phải.
– Vâng, anh Việt. Anh Việt là sếp em.
– Nói theo giới trẻ bây giờ thì hình như và sếp vừa là crush.
– Anh vừa mới cưa sừng làm nghé đấy à? Biết cả Crush, tình yêu gà bông luôn.
– Đâu có, anh dịch là người làm em rung động.
– Haha. Đúng rồi đấy, người làm em rung động là sếp em.
– Ok.
Hóa ra cái ông này cũng có lúc đáng yêu như thế, ngoài mặt thì có vẻ lạnh nhạt, lúc nào cũng chỉ biết làm việc và làm việc, ngay cả Facebook cũng không biết dùng, vậy mà bây giờ còn biết đến cả khái niệm Crush của hội thanh niên chúng tôi.
Tôi đang crush một ông già 31 tuổi không biết dùng mạng xã hội cơ đấy!!!
Tôi cười cười nhắn lại:
– Lịch trình ngày mai: 7h dậy ăn sáng, 8h đi bộ ngắm biển, 8h50 đi tour 4 đảo, đến chiều về ngắm hoàng hôn. Sếp nhớ chưa?
– Anh nhớ rồi.
– Nhớ rồi thì ngủ thôi, chỉ được ngủ 5 tiếng nữa là phải dậy rồi đấy.
– Hình như là 4 tiếng 35 phút.
– À vâng, vâng. Lời của sếp là chí lý, đúng là còn có 4 tiếng 35 phút nữa thôi.
– Ừ, ngủ thôi.
– Ngủ thôi!
Tối hôm nay tôi đã ngủ một giấc thật ngon, không biết do mệt vì cả ngày phải di chuyển hay là vì đã bắt đầu xác lập mối quan hệ với một người nào đó mà ngay cả trong mơ tôi cũng không gặp ác mộng nữa, ngủ thẳng một giấc đến khi đồng hồ báo thức kêu lên, mở mắt ra đã thấy là một ngày mới. Một ngày đẹp trời, mây trắng nắng vàng ở Phú Quốc!
Khách sạn này có buffet sáng, đoàn tôi ai tỉnh dậy trước thì cứ tự nhiên xuống ăn. Khi tôi vệ sinh cá nhân xong, thay một bộ váy sạch sẽ rồi mới đi xuống nhà hàng, lúc đến nơi thì gặp Việt với Dương cùng chị Hà đang ở đó.
Tự nhiên tôi thấy hơi xấu hổ, cảm giác này khác hẳn buổi sáng đụng mặt sau nụ hôn ở Sài Gòn trước kia, lần này thấy Việt tôi cứ ngượng ngượng và bối rối sao sao ấy. Nhưng vì có chị Hà đang ở đấy nên đành phải giữ vẻ mặt bình thường, lịch sự gật đầu chào mọi người một cái rồi cầm đĩa ra quầy buffet chọn món.
Vừa mới lấy một chút cơm chiên thì bà Hà đi đến bên cạnh, giả vờ hỏi tôi:
– Hôm qua ngủ có ngon không em?
– Ngủ ngon chị ạ. Thời tiết ở đây dễ chịu.
– Thế à?
– Vâng, chắc chị cũng ngủ ngon hả?
– Không ngủ ngon lắm, từ 1 rưỡi sáng đến 4h mất ngủ.
Tôi liếc sang nhìn chị ta, vừa nghe câu chuyện đã đoán được chị ta cố ý nhắc đến thời điểm tôi cùng Việt về khách sạn lúc 1 rưỡi sáng, nghĩa là bà ấy đã nhìn thấy bọn tôi đi cùng nhau đêm hôm qua.
Chị Hà thấy tôi nhìn thì cười cười nói:
– Hoạt động hơi quá sức ấy mà. Người chị yếu, thức một tý là mệt.
– À vâng. Thế thì tý nữa đi cano ra mấy đảo nhỏ, chị tranh thủ ngủ đi.
– Cảm ơn em.
Trong bụng tôi khi ấy thực sự rất muốn cười, vì bà Hà định chơi chiêu đánh vào tâm lý ghen của tôi nhưng mà cuối cùng lại chơi nhầm người. Muốn khoe khoang 1 rưỡi sáng Việt về phòng, sau đó sang “hoạt động” với bà ấy đến 4 rưỡi sáng, nhưng lại không hề biết rằng 2h sáng chúng tôi vẫn còn đang nhắn tin với nhau.
Tôi không tin một người đàn ông vừa có thể làm tình với chị ta, vừa nhắn tin nói chuyện với tôi. Như vậy thì tụt cảm xúc chết!!!
Lấy đồ ăn xong, tôi đang định ngồi ăn với mấy bạn nữ trong công ty thì Dương lại vẫy tay gọi tôi lại ngồi cùng. Bàn của Dương tất nhiên là có Việt, mà lúc này chị Hà cũng đã quay về đó, ba người bọn họ ngồi với nhau làm tôi ngại, định từ chối nhưng Dương cứ gọi mãi nên cuối cùng đành phải sang.
– Chào sếp, chào anh Dương ạ.
– Ngồi đợi Diệp mãi. Diệp ăn cơm chiên hả?
– Vâng, cơm chiên này còn nóng. Tối qua mọi người ngủ ngon không?
– Ngon.
Việt hơi nhếch môi cười, nói một tiếng:
– Được chúc ngủ ngon nên ngủ khá ngon.
Bà Hà nghe xong câu này thì sắc mặt lập tức xám xịt lại, rõ ràng biết câu chúc ngủ ngon mà Việt nói không phải của chị ta, cho nên thái độ mới tỏ ra khó chịu như thế.
Tôi thì chỉ tủm tỉm đáp:
– Vâng, tất cả ngủ ngon là tốt rồi. Ta ăn sáng còn đi dạo biển thôi.
Vì ba người chúng tôi tỏ ra bình thường nên chị Hà cũng phải khôi phục lại sắc mặt bình thường theo, cả bốn người vừa ăn vừa trò chuyện một lúc, xong xuôi mới đứng dậy đi dạo lang thang ngoài bờ biển.
Trước mắt, tôi chưa muốn thể hiện tình cảm với Việt, thứ nhất sợ không đi đến đâu sẽ khiến người khác chê cười, thứ hai là vì chưa hoàn toàn tin vào một người đào hoa như anh ta, sợ bị tổn thương, thứ ba là vì chị Hà. Dù tôi không hề thích bà ấy chút nào, thậm chí biết bà ấy cố tình tìm cách hãm hại tôi, nhưng tạm thời tôi không thể trả thù, cũng không muốn tỏ ra mình thân thiết với Việt trước mặt bà ấy. Bởi vì tôi không muốn phiền phức mà chỉ muốn yên ổn để tiếp tục điều tra.
Tôi không đi cùng bọn anh Dương, Việt và chị Hà mà lang thang đi cùng với mấy bạn nữ đi phía sau. Có nhập hội mới biết mấy cô gái ấy cũng chẳng ưa gì bà Hà, đi được một quãnh thì có một người nói:
– Eo ơi, sao chị Hà kia cứ dính lấy sếp mình thế nhỉ?
– Thì muốn thể hiện là người yêu sếp mà. Bà ấy đẹp đôi với sếp thế còn gì? Nhà giàu nhé, xinh gái nhé, biết cư xử nhé, khôn khéo nhé.
– Nhưng người khôn thế toàn những người giả tạo thôi ấy.
– Thì biết sao được, sếp mình thích là được mà.
– Mọi hôm tao thấy sếp hay để bà ấy khoác tay, nhưng hôm nay thì không, hay là đang giận nhau nhỉ?
– Ừ, mày nói tao mới nhớ, công nhận nãy giờ chưa thấy bà ấy khoác tay sếp. Sếp toàn đi với anh Dương kìa.
– Ừ, chắc đang giận nhau.
Trong lòng tôi lúc ấy bỗng dưng cảm thấy có một thứ rất mềm mại ấm áp cọ lấy, hệt như dòng nước biển đang vỗ nhẹ nhàng vào bàn chân tôi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, tự nhiên cũng thấy không khí ngày hôm nay đẹp hơn mọi ngày một cách kỳ lạ.
Có lẽ, bởi vì có một người tinh tế đến từng chi tiết, chú ý đến cảm nhận của tôi đến từng chi tiết, cho nên mới khiến lòng tôi dễ chịu như vậy.
Nếu Việt đã mất công thế thì tôi cũng không cần phải tốn công bực dọc làm gì, không cần để ý đến những chuyện xung quanh chị Hà và anh ta nữa, có những điều giữ trong lòng mình biết là được rồi, cho nên ngày hôm ấy tôi thoải mái vui chơi khắp tour 4 đảo ở Phú Quốc, chạy loanh quanh khắp nơi chụp hình cho Dương, sau đó lại đến lượt Dương chụp hình cho tôi.
Buổi trưa nghỉ ngơi xong, mọi người đi đến Hòn Mây Rút, tôi thấy nước biển trong xanh đẹp như thế này nếu không lặn xuống nghịch nước một chút thì cũng hơi phí phạm, cho nên đợi mọi người đi chụp ảnh và tham gia tour đi bộ dưới biển hết, tôi cũng thay một bộ đồ đi lặn ngắm san hô.
Vì việc này không nằm trong tour nên tôi đi lặn cũng phải lén lén lút lút, ngó ngang ngó dọc không thấy bóng hướng dẫn viên hay bảo vệ mới trèo khỏi cano, khi chuẩn bị nhảy xuống nước thì đột nhiên có người kéo tay tôi lại.
Giật mình quay đầu lại nhìn mới thấy Việt đứng ngay sau lưng tôi. Anh nói:
– Chạy đi đâu thế?
– Suỵt, anh nhỏ tiếng thôi.
Anh ta hơi nhíu mày, nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc. Tôi thì đảo mắt nhìn quanh một vòng như sắp đi ăn trộm, thấy không có ai nghe thấy mới cười hì hì nói:
– Em định xuống tắm tý, lặn ngắm san hô.
– Nước ở đây hơi sâu, lặn nguy hiểm.
– Việc gì, em bơi hơi bị giỏi đấy. Không có đồ bảo hộ vẫn lặn được như thường.
– Phải đi theo kiểm tra mới biết được.
Thì ra là muốn lén lút lặn theo tôi, thế mà cái lão này còn vòng vo lý do “đi theo kiểm tra” với “lặn nguy hiểm”, đúng là lươn lẹo. Nhưng mà tôi thích.
Tôi bật cười thành tiếng, gật gật đầu:
– Được luôn, nhưng tý nếu không đuổi theo kịp thì đừng có ngất xỉu rồi em lại mất công lôi lên bờ đấy.
– Yên tâm, có lôi thì cũng là anh lôi.
– Anh thay đồ đi.
Nghe đến việc thay đồ bơi, lần đầu tiên tôi thấy Việt hơi đỏ mặt, mà tôi nghĩ đến cảnh bộ đồ bơi ướt rượt bó sát vào cơ thể anh ta, lòng bỗng chốc cũng thoáng ngượng ngùng và thích thú.
Đúng đấy, tôi dùng từ không sai đâu. Là thích thú. Tôi muốn xem cơ bụng sáu múi kia khi nổi cuồn cuộn sẽ thế nào, vòng 3 của anh ta hấp dẫn ra sao, tiện mắt còn nhìn một số nơi nữa. Chậc! Chưa nhìn mà chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rớt nước dãi rồi.
Có điều, Việt không cho tôi toại nguyện mà chỉ nói:
– Không cần thay đồ, mặc thế này được rồi.
– Áo phông, quần sooc ấy hả? Bộ này không lặn biển được đâu.
– Lặn được. Nhảy xuống thôi.
Không được ngắm người đẹp nên tôi đành tiu nghỉu nhảy xuống biển, Việt cũng nhảy theo tôi. Khi cả hai trồi lên mặt nước để hít thở, ánh mặt trời ban trưa rọi qua làn nước làm tôi thấy chói mắt, nhưng cùng lúc này có một gương mặt đàn ông lấp lánh ánh nước, tựa như còn sáng đẹp và rực rỡ hơn cả ánh mặt trời kia.
Việt nắm lấy tay tôi nói:
– Chuẩn bị chưa?
– Em đếm nhé. Đến ba thì lặn.
– Ừ.
– Một… hai… ba…
Vừa đếm tới số 3 thì cả hai đồng thời hít vào một hơi dài rồi lặn xuống biển, ban đầu mắt bị nước muối làm cho cay xè, nhưng khi đã quen rồi thì dần dần cũng thấy được cảnh quan dưới mặt nước.
Nước ở đây rất trong và xanh mát, bên dưới từng đàn cá đủ màu sắc tung tăng bơi lội, từng rặng san hô nhỏ lắc lư theo chiều sóng nước, mấy con sứa nhỏ và động vật phù du cứ đong đưa trước mắt tôi.
Tôi phùng miệng, chỉ chỉ vào một con tôm hùm đang trốn ở phía sau một tảng đá, tỏ ý muốn bảo Việt bắt lấy. Anh ta ngay lập tức hiểu ý, gật gật đầu rồi kéo tay tôi nhẹ nhàng di chuyển về phía đó.
Động tác bơi của Việt rất chuyên nghiệp, khi lặn lại thuận theo được dòng chảy của nước nên không bị tốn sức nhiều, chỉ một chút sau là có thể đến được gần tảng đá nơi con tôm đang trốn kia, sau đó ngoảnh đầu lại nhìn tôi, tỏ ý muốn nhường tôi tự bắt.
Tôi hào hứng thò tay xuống, có điều động tác quá mạnh làm động nước, con tôm kia bị giật mình nên nhảy vèo một cái khỏi lòng bàn tay tôi.
Tôm nhảy giật lùi nên rất khó bắt, tôi muốn đuổi theo nhưng lúc này phổi đã hết oxy, buộc phải ngoi lên mặt nước để hít thở. Tôi chỉ chỉ tay vào ngực rồi chỉ ngược lên trên, Việt hiểu ý nên kéo tôi lên khỏi mặt nước, vừa trồi lên cả hai đã ra sức thở lấy thở để, mắt mũi ai cũng đỏ hoe.
Hít căng oxy vào phổi xong, tôi mới nhăn nhó nói:
– Em suýt nữa thì bắt được con tôm đó.
– Chắc vẫn đang ở gần đấy thôi, chưa đi xa được đâu.
– Lần này phải cố giữ hơi thật sâu mới được.
– Hít sâu, thở đều đi. Bảy lần như thế.
Mặc dù không hiểu tại sao lại phải là bảy lần, nhưng vì thấy Việt lặn giỏi hơn mình nên tôi tin tưởng tuyệt đối, ngoan ngoãn làm theo lời anh ta. Khi hít thở bảy lần xong xuôi, hai chúng tôi lại nắm tay nhau lặn xuống mặt nước, lần này chỉ mất chưa đầy 5 giây đã lại nhìn thấy được con tôm kia.
Việt nhanh mắt hơn tôi nên sau khi thấy tôm thì ngay lập tức kéo tôi xuống, lần này tôi rút kinh nghiệm hơn nên cố gắng không làm động nước, chỉ là con tôm đã có đề phòng, khi tay tôi còn chưa kịp chạm đến đã bật giật lùi về phía sau, tiếp tục trốn khỏi sự truy đuổi của tôi.
Và lại như lần đầu, tôi hết oxy nên phải trồi lên để hít thở. Có điều lần này vừa mới chỉ lên trên thì Việt đã sáp lại gần, sau đó chỉ vào ngực anh ta rồi ôm lấy đầu tôi. Động tác tiếp theo chính là môi anh ta phủ xuống môi tôi, không phải là hôn bởi vì Việt không hề dùng đến đầu lưỡi, anh ta chỉ đơn giản là đang truyền oxy cho tôi.
Phải rồi, phổi của đàn ông lớn hơn phụ nữ, anh ta lại biết giữ oxy hơn tôi, cho nên bây giờ vẫn còn oxy để truyền cho tôi.
Lần này ở dưới nước, cảm giác của tôi đã khác hẳn như lần say rượu lúc trước, cảm nhận được sự mềm mại và ngọt ngào từ bờ môi của anh ta chân thực hơn lúc trước. Có lẽ bởi vì cả hai chúng tôi vẫn tỉnh táo, có lẽ bởi vì nước biển mặn mặn chảy ngay sát bờ môi chúng tôi, có lẽ bởi vì ở trong không gian này dễ khiến người ta sa chân lạc lối… cho nên bất giác mới khiến con tim tôi đập điên cuồng như vậy.
Tôi run rẩy đón nhận bờ môi của Việt, tới khi truyền đủ oxy, anh ta đã buông ra rồi mà tôi vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại được. Việt nắm lấy tay tôi, chỉ chỉ vào con tôm đang bơi, ý bảo tôi tiếp tục bắt nó.
Tôi cũng ngay lập tức trấn an lại tinh thần để giữ không khí trong ngực, sau đó hạ quyết tâm lao xuống nhanh như chớp, sử dụng mấy miếng đòn đã từng học được, hai tay không bắt con tôm hùm đang bơi kia.
Quả nhiên có tý vitamin yêu đương vào tinh thần hăng hơn hẳn, chỉ cần một phát là bắt gọn con tôm, cầm chắc chiến lợi phẩm trong tay.
Việt kéo tôi lên mặt nước, vừa trôi lên tôi đã hưng phấn cười tươi như hoa, giơ con tôm lên trời lắc lắc:
– Em bắt được tôm hùm này, em bắt được tôm hùm này.
Anh ta cũng nhìn tôi cười, tròng mắt vương mấy giọt nước biển phản chiếu lại hình bóng tôi:
– Ừ, em bắt được tôm hùm. Em giỏi nhất.
– Nhờ có anh đấy.
– Anh có làm gì đâu.
– Anh truyền oxy cho em.
Nụ cười trên khóe miệng Việt càng ngày càng sâu, tôi ở bên này chứng kiến nụ cười dưới ánh mặt trời rực rỡ ấy, cuối cùng cũng phát hiện ra tại sao bình thường anh ta hiếm khi cười tươi, bởi vì cười nhẹ đã đủ quyến rũ rồi, cười tươi còn khiến người ta điên đảo hơn nữa.
Có ai nói anh ta rất rất đẹp trai chưa nhỉ? Đẹp trai đến mức vừa nhìn đã muốn hôn.
Nghĩ gì làm nấy, tôi liếc xung quanh thấy không có người thì lén lút tiến sát lại người Việt, cầm cả con tôm rồi vòng tay ôm lấy cổ anh ta, sau đó nhanh như chớp thơm chụt lên môi Việt một cái.
Anh ta bị bất ngờ nên hơi ngây ra, sau đó bỗng dưng bật cười. Lúc ấy, Việt vốn định kéo tay tôi lại để tiếp tục hôn nhưng cùng lúc này lại nghe loáng thoáng mấy tiếng người cười nói truyền ra từ bờ biển, cuối cùng đành phải miễn cưỡng nhịn lại, sau đó kéo tay tôi trèo lên thang cano.
Hướng dẫn viên du lịch thấy hai người chúng tôi ướt như chuột lột mới kinh ngạc kêu lên:
– Sao hai người lại ướt hết như thế này? Hai người bị rơi xuống biển à?
Mấy người trong công ty tôi, và cả bà Hà nữa, thấy sếp người ướt nhẹp cũng sốt sắng hỏi thăm. Mà tình huống này không trả lời cũng không được, cho nên tôi đành tìm đại một lý do để chống chế:
– À… à… bị rơi xuống biển.
Việt cũng ngay lập tức phối hợp, lần đầu tiên tôi thấy anh ta nói dối:
– Tôi bị trượt chân, rơi xuống biển, Diệp xuống cứu tôi.
– Trời ạ, sao lại không cẩn thận thế. Anh có làm sao không? Có bị uống ngụm nước nào không?
– Không sao.
Bà Hà miệng thì hỏi han liên tục thế, nhưng ánh mắt lại sắc như dao găm phóng về phía tôi. Có lẽ quen Việt lâu ngày nên bà ấy không thể không biết việc anh ta bơi rất giỏi được, chuyện rơi xuống biển và được tôi cứu này, bà ấy nghe qua là nhận được ra ngay. Có điều dù tức đến mấy cũng không làm được gì tôi.
Đợi mọi người hỏi han xong xuôi, đoàn chúng tôi đi tham quan thêm mấy địa điểm nữa rồi quay về Sunset Sanato để ngắm hoàng hôn. Tất cả mọi người tranh nhau chụp ảnh với hoàng hôn và 4 chú voi trên biển, tôi cũng chụp được vài tấm, Việt thì không thích làm mấy thứ này nên chỉ im lặng ngồi uống café ngắm hoàng hôn.
Một lúc sau, chụp ảnh chán chê rồi, mọi người mới quây quần ngồi dưới cát nói chuyện. Tiếp theo Dương đột nhiên nghĩ ra trò chơi búa bao kéo, ai là người thua thì phải trả tiền vé vào Sunset Sanato và café hôm nay, trò may rủi này ngày nhỏ tôi rất khoái chơi nên không nghĩ nhiều đã gật đầu đồng ý.
Dương quay sang chị Hà đang ngồi uống café ngắm hoàng hôn bên cạnh Việt, hỏi:
– Chị Hà chơi không?
Chị ta có lẽ là tiểu thư con nhà giàu, không thích chơi mấy trò như thế này, sợ mất đi vẻ cao quý của mình nên lắc đầu:
– Không, chị không chơi đâu. Các em cứ chơi đi. Chị với anh Việt ngồi đây xem được rồi.
– À vâng, chắc là sếp em cũng không chơi đâu, sếp nhỉ?
Nghe Dương nói thế, chẳng hiểu “cái ông sếp” này hôm nay bị đứt sợi dây thần kinh nào mà lại làm một việc lãng nhách, đòi chơi cùng chúng tôi:
– Chơi cũng được.
Khỏi phải nói, cả bọn ngay lập tức trợn tròn mắt quay sang nhìn anh ta, ngay cả bà Hà đang giữ vẻ mặt dịu dàng hiền thục cũng sững sờ, tỏ vẻ không sao tin được. Có lẽ kinh ngạc vì ông Việt xưa giờ chỉ luôn giữ một vẻ lạnh lùng xa cách, dù có đi du lịch cùng công ty thì cũng chưa bao giờ tham gia chuyện náo nhiệt, đừng nói là chơi mấy trò trẻ con như thế này.
Tôi thì chỉ biết cười tủm tỉm trong lòng, càng lúc càng thấy có một người như vậy ở bên có quá nhiều điều thú vị, rõ ràng là đã bị anh ta chinh phục từ những điều rất nhỏ nhặt, không thể chống cự được nên ngay cả trái tim sắt đá cũng đã bắt đầu đổ xiêu đổ vẹo rồi.
Dương cười toe toét, dịch sang một bên để Việt ngồi xuống bãi cát cùng chúng tôi, mà vị trí của tôi thì ngay sát Dương, cho nên sau khi anh ta ngồi xuống đó thì cũng đồng nghĩa với việc ngồi bên cạnh tôi.
Cả bọn quây thành một vòng tròn, bắt đầu chơi búa bao kéo, người thua đầu tiên bị loại thì phải đứng lên, xếp thành một vòng tròn mới, lại tiếp tục chơi búa bao kéo để xếp thành vòng tròn tiếp theo. Tôi hơi ngu si khoản này nên thua liên tục, ở bên cạnh Việt cũng thua liên tục, đến khi chỉ còn mỗi hai chúng tôi chơi búa bao kéo với nhau, mọi người vây xung quanh ai cũng hô hào cổ vũ sếp:
– Sếp ơi cố lên, chỉ cần sếp thắng ván này là không phải trả tiền vé. Sếp cố lên.
– Sếp numberone, cố lên sếp ơi!
Giữa cả một đống người đó, chỉ có Dương to gan dám theo phe tôi, anh ta nói:
– Diệp cố lên, thắng sếp đi. Diệp cố lên.
Tôi chu miệng thổi phù phù vào tay, lên dây cót tinh thần rồi ngẩng đầu nhìn Việt:
– Sếp, chuẩn bị chưa?
– Ừ.
Dương đứng bên cạnh nghe thế thì hóng hớt hô to:
– Em đếm cho, giờ đếm một tới ba là hai người ra búa bao kéo nhé.
– Ok, ok.
– Một… hai… ba…
– Kéo.
Tôi ra kéo, còn Việt thì ra búa. Tình thế này rõ ràng là tôi thua, chơi từ đầu đến cuối chỉ toàn thua là thua nên mặt tôi ngay lập tức ngẩn tò te.
Nhưng đúng lúc này thì Việt bỗng dưng xòe tay ra, búa của anh ta bỗng nhiên biến thành giấy. Vừa vặn, kéo của tôi lại có thể cắt giấy.
Người ấy khẽ nói một tiếng:
– Giấy.
***
Lời tác giả: Đã mất công câu like thì phải để cho chị em ngập trong thính vậy. Mọi người thấy thính bay đầy trời chưa? Ngọt đến sâu răng chưa?
Đỉnh cao của thả thính đó. Hahaa
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook