Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175
CHƯƠNG 175 VƯỢT QUA SINH TỬ
Vài ngày sau, bình an vô sự, chỉ là Mễ bà Tần đã nói rõ hơn với tôi về chuyện của Huyền Môn.
Tỉ như bên trong Huyền Môn ba tông bốn nhà năm môn, nào là, kỹ năng gác cổng tương ứng của họ là gì.
A Bảo cũng không biết nghe hiểu hay không, dù sao chúng tôi đang giảng, nó ở bên cạnh vừa chơi vừa nghe.
Lúc tôi rảnh, dạy A Bảo nhận biết chữ, nói chuyện, cũng sẽ dẫn nó lên sân chơi của trấn chơi.
Cũng không phải mọi người đều biết thân thế A Bảo, cho nên ở bên ngoài, nó có thể cùng bạn nhỏ khác chơi đùa, như vậy sẽ để cho nó nhiễm nhân khí.
Tết Trung Nguyên lặng yên không tiếng động qua đi, mắt thấy đã vào thu, không khí càng oi bức, mơ hồ mang theo một cỗ túc sát chỉ khí.
Ngay sau ngày khai giảng đó, tôi dẫn theo A Bảo đi trên trần mua quần áo mùa thu cho nó.
Xa xa nghe được thanh âm gọi mình: Long Duy, Long Duy.
Tôi bây giờ đối với cái tên này cực kỳ mẫn cảm, nghe được có người gọi, không khỏi quay đầu.
Tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên xách cặp tài liệu kiểu cũ, mặc quần áo rất cũ, đeo kính gọng đen, khuôn mặt giản dị như một người đàn ông trung niên hàng ngày đi lang thang trên cánh đồng, vẫy tay chào tôi từ xa.
Nhìn thấy gương mặt kia, tôi ôm A Bảo chuẩn bị lui về sau, nhưng người kia lại cười ha hả đi tới: “Long Duy, em nhớ thầy không?”
Ngay lúc tôi chuẩn bị lạnh giọng phủ nhận, vừa quay đầu lại, thình lình phát hiện, phía sau ông ta, Tiêu Tinh Diệp lúc tôi quay đầu, giả vờ đưa tay chạm vào điều thuốc trên tai, giơ tay che mặt, rõ ràng là anh ta đang đi theo tôi.
Người kia cười cười với tôi: “Ta là Thầy Phạm, hè lớp mười một năm ngoái, và thi cấp ba đều học thêm ở chỗ thầy, không nhớ sao?”
“Em nhớ.” Tôi trầm mắt nhìn ông ta.
Lúc trước nghe nói có người bắt nạt Lưu Thi Di, chính tại cái trường luyện thi đó kia.
Muốn nói thêm điều gì đó, nhưng tôi bắt gặp ánh mắt ông ta, chỉ thấy rằng đôi mắt ông ta có cái nhìn rõ ràng giống như ánh mắt của Mễ bà Tần vậy.
Không tránh không né, dường như nhìn thấu hết thảy, lại có thể thản nhiên tiếp nhận.
Trong lòng đột nhiên đau nhức, quả nhiên lúc tôi nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng nhìn thấy bọn tôi, cho nên ông ta cùng Lương Tuyết, chủ động tới tìm tôi.
“Đây chính là a Bảo à?” Thầy Phạm móc trong túi ra hai viên kẹo ô mai, đưa cho a Bảo: “Em và Trương Ngọc Chi năm nay đều không thi đại học khá là đáng tiếc, đến chỗ thầy ngồi một chút đi.”
Tôi muốn từ chối, nhưng thấy Tiêu Tinh Diệp đứng sau lưng thầy Phạm, vẫn gật đầu.
Lúc này, từ chối thì quá đáng, ngược lại quá mức đột ngột.
Thầy Phạm tháy tôi nhìn phía sau ông ta, trong lòng dường như rõ ràng.
Vẫn chất phác mà trung thực như cũ cười với tôi: “Thầy hôm qua lọc một số bản sách báo vẽ cho các bạn nhỏ, em có thể choA Bảo xem.”
Giúp A Bảo mở hộp kẹo ô mai, vừa mở có một mùi mặn mặn lạ thường.
Tôi liếc một cái, thấy phía trên giống như có hạt ướp gia vị mai, sợ hương vị không đúng, tự mình nếm trước một viên.
Có vị mằn mặn nhưng chua quá, cho vào miệng thì tê tê đầu lưỡi, không còn vị nào khác..
“Ăn! Ăn!” A Bảo thấy tôi ăn, miệng mở rộng chỉ với tôi.
Tôi cảm giác không có gì khác lạ, cũng không để ý, mở một viên khác ra nhét vào miệng a Bảo, nói với Thầy Phạm: “Được.”
Kẹo Ô mai vừa đến miệng a Bảo, chua đến mức mặt nó nhăn nhó, miệng mở rộng, kêu a a.
Nôn ra, lại bởi không nỡ vì có vị ngọt, đành phải lại ngậm vào.
Vị chua viên kẹo ô mai vừa đủ, vừa vào miệng cả người trong nháy mắt tỉnh táo, cảm giác giảm bớt loại nắng gắt cuối thu oi bức kia.
Thầy Phạm trong túi thường xuyên cắt kẹo dạng này, chua khủng khiếp, lúc học lớp học thêm của ông ta, chỉ cần có người ngủ gà ngủ gật, ông ta cho người ta hai viên kẹo như vậy, còn muốn người ta ở ngay trước mặt mình, ăn hết, Cảm giác kia, chua đến hoài nghỉ nhân sinh, cả người trong nháy mắt thanh tỉnh.
Nhưng điều kỳ lạ là một số học sinh đã học kèm với thầy giống như khai phá vậy, sau đó học cũng thông minh nhiều.
Chính vì ông ta mà trường cấp ba ở thị trần của chúng tôi hàng năm có tỉ lệ trúng tuyển khá cao, có nhiều người chú ý hơn. Vì vậy, khi các trường trung học ở các thị trần khác bị xóa bỏ vì quá ít học sinh, hoặc vì tỷ lệ nhập học quá thấp, chỉ còn lại các trường trung học trong thị trấn của chúng tôi được giữ lại và danh tiếng cũng không tệ.
Mà Thầy Phạm cũng bởi vì điều này, rất có tiếng trên trần.
Vài ngày sau, bình an vô sự, chỉ là Mễ bà Tần đã nói rõ hơn với tôi về chuyện của Huyền Môn.
Tỉ như bên trong Huyền Môn ba tông bốn nhà năm môn, nào là, kỹ năng gác cổng tương ứng của họ là gì.
A Bảo cũng không biết nghe hiểu hay không, dù sao chúng tôi đang giảng, nó ở bên cạnh vừa chơi vừa nghe.
Lúc tôi rảnh, dạy A Bảo nhận biết chữ, nói chuyện, cũng sẽ dẫn nó lên sân chơi của trấn chơi.
Cũng không phải mọi người đều biết thân thế A Bảo, cho nên ở bên ngoài, nó có thể cùng bạn nhỏ khác chơi đùa, như vậy sẽ để cho nó nhiễm nhân khí.
Tết Trung Nguyên lặng yên không tiếng động qua đi, mắt thấy đã vào thu, không khí càng oi bức, mơ hồ mang theo một cỗ túc sát chỉ khí.
Ngay sau ngày khai giảng đó, tôi dẫn theo A Bảo đi trên trần mua quần áo mùa thu cho nó.
Xa xa nghe được thanh âm gọi mình: Long Duy, Long Duy.
Tôi bây giờ đối với cái tên này cực kỳ mẫn cảm, nghe được có người gọi, không khỏi quay đầu.
Tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên xách cặp tài liệu kiểu cũ, mặc quần áo rất cũ, đeo kính gọng đen, khuôn mặt giản dị như một người đàn ông trung niên hàng ngày đi lang thang trên cánh đồng, vẫy tay chào tôi từ xa.
Nhìn thấy gương mặt kia, tôi ôm A Bảo chuẩn bị lui về sau, nhưng người kia lại cười ha hả đi tới: “Long Duy, em nhớ thầy không?”
Ngay lúc tôi chuẩn bị lạnh giọng phủ nhận, vừa quay đầu lại, thình lình phát hiện, phía sau ông ta, Tiêu Tinh Diệp lúc tôi quay đầu, giả vờ đưa tay chạm vào điều thuốc trên tai, giơ tay che mặt, rõ ràng là anh ta đang đi theo tôi.
Người kia cười cười với tôi: “Ta là Thầy Phạm, hè lớp mười một năm ngoái, và thi cấp ba đều học thêm ở chỗ thầy, không nhớ sao?”
“Em nhớ.” Tôi trầm mắt nhìn ông ta.
Lúc trước nghe nói có người bắt nạt Lưu Thi Di, chính tại cái trường luyện thi đó kia.
Muốn nói thêm điều gì đó, nhưng tôi bắt gặp ánh mắt ông ta, chỉ thấy rằng đôi mắt ông ta có cái nhìn rõ ràng giống như ánh mắt của Mễ bà Tần vậy.
Không tránh không né, dường như nhìn thấu hết thảy, lại có thể thản nhiên tiếp nhận.
Trong lòng đột nhiên đau nhức, quả nhiên lúc tôi nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng nhìn thấy bọn tôi, cho nên ông ta cùng Lương Tuyết, chủ động tới tìm tôi.
“Đây chính là a Bảo à?” Thầy Phạm móc trong túi ra hai viên kẹo ô mai, đưa cho a Bảo: “Em và Trương Ngọc Chi năm nay đều không thi đại học khá là đáng tiếc, đến chỗ thầy ngồi một chút đi.”
Tôi muốn từ chối, nhưng thấy Tiêu Tinh Diệp đứng sau lưng thầy Phạm, vẫn gật đầu.
Lúc này, từ chối thì quá đáng, ngược lại quá mức đột ngột.
Thầy Phạm tháy tôi nhìn phía sau ông ta, trong lòng dường như rõ ràng.
Vẫn chất phác mà trung thực như cũ cười với tôi: “Thầy hôm qua lọc một số bản sách báo vẽ cho các bạn nhỏ, em có thể choA Bảo xem.”
Giúp A Bảo mở hộp kẹo ô mai, vừa mở có một mùi mặn mặn lạ thường.
Tôi liếc một cái, thấy phía trên giống như có hạt ướp gia vị mai, sợ hương vị không đúng, tự mình nếm trước một viên.
Có vị mằn mặn nhưng chua quá, cho vào miệng thì tê tê đầu lưỡi, không còn vị nào khác..
“Ăn! Ăn!” A Bảo thấy tôi ăn, miệng mở rộng chỉ với tôi.
Tôi cảm giác không có gì khác lạ, cũng không để ý, mở một viên khác ra nhét vào miệng a Bảo, nói với Thầy Phạm: “Được.”
Kẹo Ô mai vừa đến miệng a Bảo, chua đến mức mặt nó nhăn nhó, miệng mở rộng, kêu a a.
Nôn ra, lại bởi không nỡ vì có vị ngọt, đành phải lại ngậm vào.
Vị chua viên kẹo ô mai vừa đủ, vừa vào miệng cả người trong nháy mắt tỉnh táo, cảm giác giảm bớt loại nắng gắt cuối thu oi bức kia.
Thầy Phạm trong túi thường xuyên cắt kẹo dạng này, chua khủng khiếp, lúc học lớp học thêm của ông ta, chỉ cần có người ngủ gà ngủ gật, ông ta cho người ta hai viên kẹo như vậy, còn muốn người ta ở ngay trước mặt mình, ăn hết, Cảm giác kia, chua đến hoài nghỉ nhân sinh, cả người trong nháy mắt thanh tỉnh.
Nhưng điều kỳ lạ là một số học sinh đã học kèm với thầy giống như khai phá vậy, sau đó học cũng thông minh nhiều.
Chính vì ông ta mà trường cấp ba ở thị trần của chúng tôi hàng năm có tỉ lệ trúng tuyển khá cao, có nhiều người chú ý hơn. Vì vậy, khi các trường trung học ở các thị trần khác bị xóa bỏ vì quá ít học sinh, hoặc vì tỷ lệ nhập học quá thấp, chỉ còn lại các trường trung học trong thị trấn của chúng tôi được giữ lại và danh tiếng cũng không tệ.
Mà Thầy Phạm cũng bởi vì điều này, rất có tiếng trên trần.
Bình luận facebook