Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
CHƯƠNG 176
Năm đó thi cắp ba, Trương Ngọc Chi căn bản không cần học thêm, chỉ là tôi cần, cho nên kéo cô ấy cùng đi.
Nhưng tôi học thêm, hiệu quả vốn không rõ ràng như trong truyền thuyết.
Nhưng có một cậu bạn học cùng lớp chỉ biết học vẹt, đã đứng nhất huyện tôi trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3 năm đó.
Từ khi tôi ở trên hòn đảo nhỏ kia, lúc oán khí tà quan bị nuốt chửng, nhìn thấy mặt thầy Phạm, tôi biết, những học sinh kia đột nhiên được khai phá, sợ cũng không phải là dạy tốt, mà thầy Phạm dùng năng lực của tà quan để khai sáng những học sinh chỉ học vẹt nhưng lại cố gắng khác thường.
“Bây giờ biết được bao nhiêu chữ?” Thầy Phạm đi thẳng đến bên cạnh tôi, nhìn a Bảo: “Nhìn nó rất thông minh, em dạy dỗ cho tốt, thông minh cũng đừng có đi đường quanh co, đừng dùng thông minh sai chỗ.”
“Bây giờ nó đến cả nói chuyện nói cũng không rõ lắm.” Tôi ngậm lấy kẹo ô mai, cảm giác đầu lưỡi đều tê dại.
Mùi vị kia quá cay, với vị cay trước kia ăn, hình như không giống nhau lắm.
Có thể là quá lâu không ăn, cũng có thể là thầy Phạm đổi đường.
A Bảo há mồm lè lưỡi, chua đến nuốt nước miếng.
“Đừng để nó chỉ vì thông minh, không chịu khổ, không chịu cố gắng.” Thầy Phạm móc ra tắm khăn giặt trắng bệch, giúp a Bảo lau nước bọt: “Cho dù thông minh, lại cơ linh, vẫn phải nỗ lực. Ông trời đền bù cho người cần cù, thượng thiên hậu ái, coi như trời sinh thông minh, cũng phải cố gắng nhiều.”
Tôi nhìn quần áo giặt đến trắng bệch, nhiều năm không đổi quần áo.
Giống người ông ta vậy. Vẫn như vậy, chất phác, trung thực, nói liên miên lải nhải nói làm người phải cố gắng, không muốn mánh lới gian tham, không thể cô phụ thiên phú của mình.
Thầy Phạm kỳ thật trên trấn, được cho nhân vật truyền kỳ.
Nhà ông ta ở trên đỉnh núi tảo, rất nghèo.
Khi còn bé không thông minh, đều nhờ học thuộc lòng, học vẹt thi vào cấp 3, nghe nói ông ta ngay cả giải thích mỗi một từ trong cuốn kiểu cũ đều thuộc.
Khẩu ngữ tiếng Anh thi không qua, nhưng các môn khác đều là max điểm, lịch sử chính trị cả bộ sách giáo khoa đều học thuộc.
Nhưng cho dù là như vậy, ông ta thi đại học hai lần, đều bởi vì khoa học tự nhiên không qua, nên thi rớt đại học.
Ông ta còn muốn học lại lần thứ ba, cuối cùng bị cha đánh cho một trận gần chết, lúc này mới không tiếp tục thi, về nhà chặt tre trúc trên núi đan giỏ, và hái táo bán lấy tiền.
Mỗi lần lên trần bán giỏ trúc, ông ta đều đi cổng trường cấp 3, cùng người ta giảng bài, ông ta có cách cho người ta đột kích học thêm, để người ta tuyệt đối có thể thi đậu đại học.
Nhưng một người ngay cả chính mình cũng không thi lên đại học, làm sao để người khác thi lên đại học?
Sau đó ông ta thay đổi sách lược, tới cổng trường cấp 2 cản thí sinh trước kỳ thi cấp ba.
Đầu tiên là không cần tiền, quả thực là để ông ta cưỡng ép kéo hai học sinh tới chỗ mình học thêm.
Khi đó, nghe nói hiệu quả rõ rệt, ông ta trước hết từ đó bắt đầu kích học thêm, từ từ mở chương trình học cấp 3.
Thu phí không đắt, nhưng học sinh không ít, nhưng cũng không phải ai cũng có hiệu quả tốt, nhưng luôn có vài người như vậy, ở trong lớp dạy thêm của ông ta năng lực được nâng cao, cho nên danh tiếng của ông ta rất lớn, mấy người có tiền trong huyện, đều đưa con đến lớp của ông ta học thêm.
Thầy Phạm cũng không phải người nói nhiều, Tiêu Tinh Diệp vẫn luôn đi theo, tôi cũng không biết nói gì.
Hai người trầm mặc đi về phía trước, cùng ông ta đến trường luyện thi trên lầu, ông ta thật đúng là cầm một chồng bản vẽ thật lớn, sách báo cho a Bảo.
A Bảo bây giờ đang là lúc tò mò với mọi thứ trên đời, tôi mặc dù mua cho nó máy quyển sách, nhưng đều là sách nhận biết đồ vật, đâu có phần khích như thầy Phạm cho, đưa tay muốn lật.
Tôi lại ôm a Bảo, cầm sách, nói với thầy Phạm: “Quá muộn rồi, em đi về trước.”
Đi trước một bước, nghĩ cách dẫn Mặc Dạ bọn họ ra, cũng cho hắn chừa chút thời gian.
Những tà quan làm chuyện ác giết người, tôi rất tin tưởng, nhưng Thầy Phạm tôi lại không tin.
Ông ta là một người chất phác trung thực làm cái gì đều theo quy củ, giảng giải đạo đức.
“Không cần đi vội, đi cũng vô dụng.” Thầy Phạm rót chén nước cho tôi, nhìn cửa số nói: “Bọn họ đã tới.”
Tôi nhìn ngoài cửa sổ bóng cây hơi chập chờn, hai mắt a Bảo lật sách từ từ co vào. Trầm mắt thấy thầy Phạm: “Nếu em không tìm tôi, có thể nghĩ cách trốn trước, còn sống, quan trọng hơn tất cả mọi thứ.”
“Uống nước.” Thầy Phạm đặt chén nước ở trước mặt tôi: “Còn sống cố nhiên quan trọng, nhưng cũng có nặng như Thái Sơn, nhẹ như lông hồng. Hơn nữa, có nhiều thứ, so với sinh tử còn quan trọng hơn.”
“Long Duy, thầy đồng ý với cha em, lời hứa ngàn vàng, nặng như Thái Sơn. Đây là tôi một lần cuối cùng làm thầy của em, em phải nhớ kỹ, sinh tử đương nhiên quan trọng, nhưng có một vài thứ, thật sự sẽ vượt qua sinh tử.” Thầy Phạm nhìn tôi.
Trầm giọng nói: “Nếu có ngày đó, thầy hi vọng em có thể sẽ lựa chọn chính xác.
Năm đó thi cắp ba, Trương Ngọc Chi căn bản không cần học thêm, chỉ là tôi cần, cho nên kéo cô ấy cùng đi.
Nhưng tôi học thêm, hiệu quả vốn không rõ ràng như trong truyền thuyết.
Nhưng có một cậu bạn học cùng lớp chỉ biết học vẹt, đã đứng nhất huyện tôi trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3 năm đó.
Từ khi tôi ở trên hòn đảo nhỏ kia, lúc oán khí tà quan bị nuốt chửng, nhìn thấy mặt thầy Phạm, tôi biết, những học sinh kia đột nhiên được khai phá, sợ cũng không phải là dạy tốt, mà thầy Phạm dùng năng lực của tà quan để khai sáng những học sinh chỉ học vẹt nhưng lại cố gắng khác thường.
“Bây giờ biết được bao nhiêu chữ?” Thầy Phạm đi thẳng đến bên cạnh tôi, nhìn a Bảo: “Nhìn nó rất thông minh, em dạy dỗ cho tốt, thông minh cũng đừng có đi đường quanh co, đừng dùng thông minh sai chỗ.”
“Bây giờ nó đến cả nói chuyện nói cũng không rõ lắm.” Tôi ngậm lấy kẹo ô mai, cảm giác đầu lưỡi đều tê dại.
Mùi vị kia quá cay, với vị cay trước kia ăn, hình như không giống nhau lắm.
Có thể là quá lâu không ăn, cũng có thể là thầy Phạm đổi đường.
A Bảo há mồm lè lưỡi, chua đến nuốt nước miếng.
“Đừng để nó chỉ vì thông minh, không chịu khổ, không chịu cố gắng.” Thầy Phạm móc ra tắm khăn giặt trắng bệch, giúp a Bảo lau nước bọt: “Cho dù thông minh, lại cơ linh, vẫn phải nỗ lực. Ông trời đền bù cho người cần cù, thượng thiên hậu ái, coi như trời sinh thông minh, cũng phải cố gắng nhiều.”
Tôi nhìn quần áo giặt đến trắng bệch, nhiều năm không đổi quần áo.
Giống người ông ta vậy. Vẫn như vậy, chất phác, trung thực, nói liên miên lải nhải nói làm người phải cố gắng, không muốn mánh lới gian tham, không thể cô phụ thiên phú của mình.
Thầy Phạm kỳ thật trên trấn, được cho nhân vật truyền kỳ.
Nhà ông ta ở trên đỉnh núi tảo, rất nghèo.
Khi còn bé không thông minh, đều nhờ học thuộc lòng, học vẹt thi vào cấp 3, nghe nói ông ta ngay cả giải thích mỗi một từ trong cuốn kiểu cũ đều thuộc.
Khẩu ngữ tiếng Anh thi không qua, nhưng các môn khác đều là max điểm, lịch sử chính trị cả bộ sách giáo khoa đều học thuộc.
Nhưng cho dù là như vậy, ông ta thi đại học hai lần, đều bởi vì khoa học tự nhiên không qua, nên thi rớt đại học.
Ông ta còn muốn học lại lần thứ ba, cuối cùng bị cha đánh cho một trận gần chết, lúc này mới không tiếp tục thi, về nhà chặt tre trúc trên núi đan giỏ, và hái táo bán lấy tiền.
Mỗi lần lên trần bán giỏ trúc, ông ta đều đi cổng trường cấp 3, cùng người ta giảng bài, ông ta có cách cho người ta đột kích học thêm, để người ta tuyệt đối có thể thi đậu đại học.
Nhưng một người ngay cả chính mình cũng không thi lên đại học, làm sao để người khác thi lên đại học?
Sau đó ông ta thay đổi sách lược, tới cổng trường cấp 2 cản thí sinh trước kỳ thi cấp ba.
Đầu tiên là không cần tiền, quả thực là để ông ta cưỡng ép kéo hai học sinh tới chỗ mình học thêm.
Khi đó, nghe nói hiệu quả rõ rệt, ông ta trước hết từ đó bắt đầu kích học thêm, từ từ mở chương trình học cấp 3.
Thu phí không đắt, nhưng học sinh không ít, nhưng cũng không phải ai cũng có hiệu quả tốt, nhưng luôn có vài người như vậy, ở trong lớp dạy thêm của ông ta năng lực được nâng cao, cho nên danh tiếng của ông ta rất lớn, mấy người có tiền trong huyện, đều đưa con đến lớp của ông ta học thêm.
Thầy Phạm cũng không phải người nói nhiều, Tiêu Tinh Diệp vẫn luôn đi theo, tôi cũng không biết nói gì.
Hai người trầm mặc đi về phía trước, cùng ông ta đến trường luyện thi trên lầu, ông ta thật đúng là cầm một chồng bản vẽ thật lớn, sách báo cho a Bảo.
A Bảo bây giờ đang là lúc tò mò với mọi thứ trên đời, tôi mặc dù mua cho nó máy quyển sách, nhưng đều là sách nhận biết đồ vật, đâu có phần khích như thầy Phạm cho, đưa tay muốn lật.
Tôi lại ôm a Bảo, cầm sách, nói với thầy Phạm: “Quá muộn rồi, em đi về trước.”
Đi trước một bước, nghĩ cách dẫn Mặc Dạ bọn họ ra, cũng cho hắn chừa chút thời gian.
Những tà quan làm chuyện ác giết người, tôi rất tin tưởng, nhưng Thầy Phạm tôi lại không tin.
Ông ta là một người chất phác trung thực làm cái gì đều theo quy củ, giảng giải đạo đức.
“Không cần đi vội, đi cũng vô dụng.” Thầy Phạm rót chén nước cho tôi, nhìn cửa số nói: “Bọn họ đã tới.”
Tôi nhìn ngoài cửa sổ bóng cây hơi chập chờn, hai mắt a Bảo lật sách từ từ co vào. Trầm mắt thấy thầy Phạm: “Nếu em không tìm tôi, có thể nghĩ cách trốn trước, còn sống, quan trọng hơn tất cả mọi thứ.”
“Uống nước.” Thầy Phạm đặt chén nước ở trước mặt tôi: “Còn sống cố nhiên quan trọng, nhưng cũng có nặng như Thái Sơn, nhẹ như lông hồng. Hơn nữa, có nhiều thứ, so với sinh tử còn quan trọng hơn.”
“Long Duy, thầy đồng ý với cha em, lời hứa ngàn vàng, nặng như Thái Sơn. Đây là tôi một lần cuối cùng làm thầy của em, em phải nhớ kỹ, sinh tử đương nhiên quan trọng, nhưng có một vài thứ, thật sự sẽ vượt qua sinh tử.” Thầy Phạm nhìn tôi.
Trầm giọng nói: “Nếu có ngày đó, thầy hi vọng em có thể sẽ lựa chọn chính xác.
Bình luận facebook