Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197
CHƯƠNG 197
Tôi ôm lấy A Bảo, chỉ cảm thầy cơ thể mình trong nháy mắt lùi lại, sau đó chợt tiền về phía trước.
Đôi chân dường như không còn là của mình nữa, vẫn không ngừng chạy. Gió núi gào thét, mọi thứ hiện lên trước mắt.
Mái tóc đen cuộn ở trên đầu rũ xuống nặng nè, nhưng có bùa thần hành, tất cả âm thanh dường như đã bị tôi ném lại sau ót.
Ngay khi tôi nghĩ rằng tôi sẽ chạy thoát, đột nhiên một vài luồng ánh sáng vàng từ trên trời rơi xuống, rơi cạnh người tôi, cắm vào lòng đất.
Trên chân tôi có bùa thần hành, nhất thời không dừng được, đụng phải.
Nhưng không ngờ ngay khi vừa chạy đến đây, tôi như bị mắc kẹt bởi lưới điện, nhất thời bị bắn trở lại.
A Bảo trong lòng tôi chợt “xùy” một tiếng trầm thấp, quay đầu nhìn về phía sau tôi.
Tôi ngã xuống đất, vội vàng lấy bùa thần hành xuống.
Sau đó mới phát hiện ra những thứ đóng vào lòng đất là mấy cọc đá, giống như những tảng đá đơn độc bị gió thổi kêu leng keng, nhưng chúng lại tạo thành một trận pháp với nhau.
“Đừng chạy trốn nữa, chịu chết đi.” Phía sau truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: “Cô chạy không thoát đâu.”
Trong tiếng gầm nhẹ của A Bảo, tôi quay người ôm lấy nó.
Nhìn thấy A Vấn của Vấn Thiên Tông dùng một chân đứng trên cọc đá, ánh mắt thâm thúy nhìn tôi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng lại có vẻ bất đắc dĩ.
A Bảo nhe răng với ông ta, muốn giùng giằng đứng xuống đắt.
Lúc này cho dù là A Bảo, nó cũng biết nguy hiểm.
Tôi kéo quần áo, lau vết máu nơi khóe miệng cho A Bảo, nhìn A Vấn hỏi: “Nếu không muốn cam chịu số phận thì sao?”
A Vấn chỉ trầm mặc nhìn tôi, trong mắt hiện lên vẻ thương hại, chậm rãi giơ tay lên.
“Nếu cô không quay lại, chúng tôi sẽ giết cô ngay tại chỗ!” Giọng nói trầm thấp của Hà Cực truyền đến.
Dường như ông ta cũng dùng bùa thần hành, chặn trước trận pháp do cọc đá tạo thành, nói với tôi: “Hắc lệ của cô nhập vào cơ thể, nếu không phải Xà quân che chở, thai rắn bảo hộ, làm sao có thể giữ lại cô được? Những nơi cô đi qua đều là đất hoang, cô còn muốn chạy sao?”
Hà Cực có vẻ tức giận, quay đầu nói với A Vấn: “Nhưng đứa bé đó trải qua cái chết mà sống được, vậy thì cứ giữ nó lại. Còn Long Duy, nếu cô ta chịu quay về, nễ tình Xà quân và thai rắn, cũng không cần truy sát cô ta.”
Tôi không ngờ Hà Cực lại có một mặt như vậy, ngoài mặt thì nói vậy, nhưng lại âm thầm hành động ở sau lưng.
Tôi ngẩng đầu nhìn đầu ngón chân khẽ chạm trên cọc đá của A Vắn, hỏi: “Tôi nên gọi ông như thế nào?”
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, tôi đã biết thân phận của ông ta không đơn giản.
Không ngờ Hà Cực là nhị sư huynh của Vấn Thiên Tông cũng phải nhìn sắc mặt của ông ta.
Chẳng lẽ ông ta là đại sư huynh?
A Vấn chỉ quay đầu nhìn ra phía sau, trên ngọn núi xa xa có ánh đèn vàng đang lóe lên, khắp nơi có những con chim toàn thân phát vừa phát ra ánh sáng nhạt vừa phát ra ánh huỳnh quang, thoáng vụt qua, giống như những con đom đóm nhấp nháy.
“Giết ngay tại chỗ đi.” A Vấn trầm mặc nhìn tôi, nghiêm nghị nói: “Cô nhìn thấy Long Duy thật sao? Nếu như cô còn sống, một ngày nào đó cô ta sẽ nuốt chửng cô và thai rắn trong bụng cô, đến lúc đó sẽ không thể khống chế được. Cô ta có thể khống ché Dung Thiên, đợi ngày cô ta rời khỏi quan tài, đợi khi cô ta trở thành một vị thần, đến lúc đó cô ta sẽ lùa Dung Thiên ra, đó lại là một tai họa lớn khác.”
Tôi không ngờ lý do để giết tôi có rất nhiều, vậy mà ông ta lại thiêu dệt nên nhiều chuyện như vậy.
Quả nhiên, bọn họ đều rất tỉnh táo, tỉnh táo như đang đánh cờ, biết trước kết quả của mỗi nước đi.
Tắt cả những gì họ muốn làm là chọn một người nào đó trở thành thứ bị bỏ rơi, người nào sẽ bị đẩy ra ngoài để thay thế, và người nào thực sự cần được bảo vệ cẩn mật.
Tôi ôm A Bảo, chậm rãi kéo mũi tên sắt cắm trên mái tóc đen xuống, nhìn A Vấn hỏi: “Tôi chỉ muốn sống, tôi, A Bảo cùng đứa nhỏ trong bụng đều muốn sống.”
Ba người chúng tôi đều là vật hy sinh, nhưng chúng tôi lại tập họp tại đây, và sẽ không cam chịu số phận.
“Cô không nên sống.” Vẻ mặt A Vấn đầy thương hại nhìn tôi: “Cô và đứa nhỏ này đều không nên sống, các người sẽ bị cô ta nuốt chửng…”
“Chỉ cần các người còn ở đây, cho dù cô ta không ra được, cô ta cũng sẽ thả Dung Thiên ra, coi như là uy hiếp, cũng đổi lầy cơ hội khác nuốt chửng các người. Chỉ cần các người không còn nữa, cô ta cũng sẽ không nhớ đến, cũng sẽ không dễ dàng thả Dung Thiên ra được.” Giọng A Vắn vẫn nhẹ nhàng như cũ, ông ta nói với tôi: “Đạo lý này, cô không hiểu sao? Cô còn muốn hỏi gì nữa không?”
Vẻ mặt của Hà Cực thay đổi, ông ta vội vàng hỏi A Vần: “Sư tôn! Đứa trẻ đó có thể giữ lại.”
Tôi không ngờ A Vấn thực sự là sư huynh của Hà Cực.
Tôi ôm lấy A Bảo, chỉ cảm thầy cơ thể mình trong nháy mắt lùi lại, sau đó chợt tiền về phía trước.
Đôi chân dường như không còn là của mình nữa, vẫn không ngừng chạy. Gió núi gào thét, mọi thứ hiện lên trước mắt.
Mái tóc đen cuộn ở trên đầu rũ xuống nặng nè, nhưng có bùa thần hành, tất cả âm thanh dường như đã bị tôi ném lại sau ót.
Ngay khi tôi nghĩ rằng tôi sẽ chạy thoát, đột nhiên một vài luồng ánh sáng vàng từ trên trời rơi xuống, rơi cạnh người tôi, cắm vào lòng đất.
Trên chân tôi có bùa thần hành, nhất thời không dừng được, đụng phải.
Nhưng không ngờ ngay khi vừa chạy đến đây, tôi như bị mắc kẹt bởi lưới điện, nhất thời bị bắn trở lại.
A Bảo trong lòng tôi chợt “xùy” một tiếng trầm thấp, quay đầu nhìn về phía sau tôi.
Tôi ngã xuống đất, vội vàng lấy bùa thần hành xuống.
Sau đó mới phát hiện ra những thứ đóng vào lòng đất là mấy cọc đá, giống như những tảng đá đơn độc bị gió thổi kêu leng keng, nhưng chúng lại tạo thành một trận pháp với nhau.
“Đừng chạy trốn nữa, chịu chết đi.” Phía sau truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: “Cô chạy không thoát đâu.”
Trong tiếng gầm nhẹ của A Bảo, tôi quay người ôm lấy nó.
Nhìn thấy A Vấn của Vấn Thiên Tông dùng một chân đứng trên cọc đá, ánh mắt thâm thúy nhìn tôi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng lại có vẻ bất đắc dĩ.
A Bảo nhe răng với ông ta, muốn giùng giằng đứng xuống đắt.
Lúc này cho dù là A Bảo, nó cũng biết nguy hiểm.
Tôi kéo quần áo, lau vết máu nơi khóe miệng cho A Bảo, nhìn A Vấn hỏi: “Nếu không muốn cam chịu số phận thì sao?”
A Vấn chỉ trầm mặc nhìn tôi, trong mắt hiện lên vẻ thương hại, chậm rãi giơ tay lên.
“Nếu cô không quay lại, chúng tôi sẽ giết cô ngay tại chỗ!” Giọng nói trầm thấp của Hà Cực truyền đến.
Dường như ông ta cũng dùng bùa thần hành, chặn trước trận pháp do cọc đá tạo thành, nói với tôi: “Hắc lệ của cô nhập vào cơ thể, nếu không phải Xà quân che chở, thai rắn bảo hộ, làm sao có thể giữ lại cô được? Những nơi cô đi qua đều là đất hoang, cô còn muốn chạy sao?”
Hà Cực có vẻ tức giận, quay đầu nói với A Vấn: “Nhưng đứa bé đó trải qua cái chết mà sống được, vậy thì cứ giữ nó lại. Còn Long Duy, nếu cô ta chịu quay về, nễ tình Xà quân và thai rắn, cũng không cần truy sát cô ta.”
Tôi không ngờ Hà Cực lại có một mặt như vậy, ngoài mặt thì nói vậy, nhưng lại âm thầm hành động ở sau lưng.
Tôi ngẩng đầu nhìn đầu ngón chân khẽ chạm trên cọc đá của A Vắn, hỏi: “Tôi nên gọi ông như thế nào?”
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, tôi đã biết thân phận của ông ta không đơn giản.
Không ngờ Hà Cực là nhị sư huynh của Vấn Thiên Tông cũng phải nhìn sắc mặt của ông ta.
Chẳng lẽ ông ta là đại sư huynh?
A Vấn chỉ quay đầu nhìn ra phía sau, trên ngọn núi xa xa có ánh đèn vàng đang lóe lên, khắp nơi có những con chim toàn thân phát vừa phát ra ánh sáng nhạt vừa phát ra ánh huỳnh quang, thoáng vụt qua, giống như những con đom đóm nhấp nháy.
“Giết ngay tại chỗ đi.” A Vấn trầm mặc nhìn tôi, nghiêm nghị nói: “Cô nhìn thấy Long Duy thật sao? Nếu như cô còn sống, một ngày nào đó cô ta sẽ nuốt chửng cô và thai rắn trong bụng cô, đến lúc đó sẽ không thể khống chế được. Cô ta có thể khống ché Dung Thiên, đợi ngày cô ta rời khỏi quan tài, đợi khi cô ta trở thành một vị thần, đến lúc đó cô ta sẽ lùa Dung Thiên ra, đó lại là một tai họa lớn khác.”
Tôi không ngờ lý do để giết tôi có rất nhiều, vậy mà ông ta lại thiêu dệt nên nhiều chuyện như vậy.
Quả nhiên, bọn họ đều rất tỉnh táo, tỉnh táo như đang đánh cờ, biết trước kết quả của mỗi nước đi.
Tắt cả những gì họ muốn làm là chọn một người nào đó trở thành thứ bị bỏ rơi, người nào sẽ bị đẩy ra ngoài để thay thế, và người nào thực sự cần được bảo vệ cẩn mật.
Tôi ôm A Bảo, chậm rãi kéo mũi tên sắt cắm trên mái tóc đen xuống, nhìn A Vấn hỏi: “Tôi chỉ muốn sống, tôi, A Bảo cùng đứa nhỏ trong bụng đều muốn sống.”
Ba người chúng tôi đều là vật hy sinh, nhưng chúng tôi lại tập họp tại đây, và sẽ không cam chịu số phận.
“Cô không nên sống.” Vẻ mặt A Vấn đầy thương hại nhìn tôi: “Cô và đứa nhỏ này đều không nên sống, các người sẽ bị cô ta nuốt chửng…”
“Chỉ cần các người còn ở đây, cho dù cô ta không ra được, cô ta cũng sẽ thả Dung Thiên ra, coi như là uy hiếp, cũng đổi lầy cơ hội khác nuốt chửng các người. Chỉ cần các người không còn nữa, cô ta cũng sẽ không nhớ đến, cũng sẽ không dễ dàng thả Dung Thiên ra được.” Giọng A Vắn vẫn nhẹ nhàng như cũ, ông ta nói với tôi: “Đạo lý này, cô không hiểu sao? Cô còn muốn hỏi gì nữa không?”
Vẻ mặt của Hà Cực thay đổi, ông ta vội vàng hỏi A Vần: “Sư tôn! Đứa trẻ đó có thể giữ lại.”
Tôi không ngờ A Vấn thực sự là sư huynh của Hà Cực.
Bình luận facebook