Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 198
Chương 198
Tôi cứ tưởng môn phái Vấn Thiên Tông nghe có vẻ rất cao thượng, nên người làm sư huynh cũng phải là một ông già râu trắng bạc phơ, nhưng không ngờ lại là một thanh niên tên A Vấn móc mứt dẻo từ trong ngực ra. A Vấn hoàn toàn không có ý định giữ lại tôi, năm ngón tay khẽ vung lên: “Hướng thiên cửu vần, tứ cực ngũ đoan, cửu linh tỏa hồn! Lên!!”
Theo giọng nói của ông ta, Hà Cực khẽ hét: “Long Duy, mau đồng ý với sư tôn quay về đi!!”
Ông ta dường như muốn xông vào cọc đá này, nhưng làm thế nào cũng không vào được.
Một ánh sáng vàng mờ ảo lóe lên giữa đống cọc đá.
Thân thể A Bảo dù sao cũng thuộc phần âm, nó dường như sợ những cái này, nó nằm sắp trong vòng tay của tôi, thậm chí không dám gầm gừ nữa.
Mái tóc đen đang di động của tôi dường như cũng sợ hãi, những ánh sáng vàng này dường như còn nóng hơn cả ánh sáng trắng trên người Long Duy.
“Cửu Linh, Chu Tà!” Thân ảnh A Vấn từ từ bay lên không trung, ánh mắt thương xót nhìn chằm chằm tôi.
Nhưng vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh như lúc đưa cho tôi một túi mứt dẻo, khẽ nói: “Giết!”
Khi A Vấn thốt ra từ “giết”, ánh sáng vàng tuôn ra từ các cọc đá dường như lập tức lóe lên, đâm vào mắt đau nhức.
Bản năng sinh tồn trong lòng tôi bỗng tràn ngập hận ý vô tận.
Tóc đen trên đỉnh đầu giống như thủy triều tuôn ra xung quanh, hai tay tôi ôm A Bảo thật chặt, mặc cho trước mắt toàn là tóc đen đang chuyển động.
Giữa những kẽ tóc, ánh sáng vàng nóng rực lóe lên, vẫn đốt mắt tôi đau nhức như cũ, cả mái tóc đen của tôi cũng như bị lửa than thiêu rụi.
Trong không khí từng trận lửa hừng hực nổ ra, một cảm giác nóng rực, đau nhức của đoạn tóc bị gãy truyền đến.
“Sư tôn!” Hà Cực hét lên cầu xin ở bên ngoài trận pháp: “Thả cho cô ấy về đi!”
Ánh sáng vàng càng lúc càng nóng, trong nháy mắt biến thành màu trắng, trước mắt tôi lóe lên, cả người như ở trong lò nung.
Tôi đành phải ôm A Bảo thật chặt, có lẽ như vậy mới không sao, thà rằng bị A Vấn tiêu diệt còn tốt hơn so với Long Duy.
So với cách xử lý của Mặc Dạ, tôi càng thích cách của A Vấn hơn.
Cúi đầu hôn A Bảo: “Không sợ.”
Nhưng khi ánh sáng trắng vụt qua, trời lại tối sầm, sau đó mái tóc đen như quần lấy thứ gì đó.
A Vấn kêu một tiếng: “Càn rỡ!”
Tôi cảm giác được có người bị mái tóc đen quần lấy, vội vàng thu hồi lại, nhưng đã quá muộn.
Tôi nhìn thấy giữa mái tóc đen bồng bênh, từ từ để lộ ra Hà Ca một thân áo đạo sĩ. Bùa thần hành trên chân anh ta vẫn chưa được lấy ra, lưng anh ta bị mái tóc đen của tôi quần lấy, trở nên khô quắt, nhưng trước ngực lại bị ánh sáng vàng của trận pháp cửu linh tỏa hồn đả thương, biến thành cháy đen.
Lần này, anh ta quay đầu sang một bên nhìn tôi: “Không sao chứ?”
Tôi ôm A Bảo, khó hiểu nhìn anh ta.
Hà Ca cười khổ nhìn tôi, hai chân mềm nhữn, quỳ trên mặt đắt, trịnh trọng nói với A Vắn: “Sư tôn, chúng sanh vô tội, bọn họ cũng là chúng sanh.”
Tôi không ngờ anh ta lại đỡ đòn chí mạng này cho tôi chỉ vì câu “chúng sanh vô tội.”
“Tiểu sư đệ.” Hà Cực vội vàng nhảy vào từ trong cọc đá, vươn tay đỡ lấy Hà Ca: “Để sư tôn chữa trị cho đệ trước đã.”
Hà Ca vừa bò trên mặt đất vừa trầm giọng nói: “Sư tôn, là đệ tử bát tài, lúc đầu xuống núi với Thiên nhãn thần toán, cũng không làm theo lời sư tôn nói, cắt đứt nghiệt duyên của cô ấy và xà quân. Đó là lỗi của đệ tử. Mới khiến cho thai rắn nhập vào bụng cô ấy.”
“Sư tôn, chúng sanh vô tội, đệ tử nguyện ý đánh đổi mạng sống của mình với cô ấy. Sư tôn!” Hà Ca ngẩng đầu nhìn A Vắn.
Trầm giọng nói: “Sư tôn từng nói rằng, tất cả những tai ương kiếp này của con đều ở trên con đường này, nếu vượt qua kiếp này, ngày sau đường rộng thênh thang, đệ tử nguyện ý lấy tất cả sự tu luyện của mình để…”
“Hà Ca!” Ánh mắt A Vấn thâm thúy nhìn anh ta, sau đó lại liếc nhìn tôi cùng A Bảo.
Tôi lắc đầu với A Vấn, ôm A Bảo lùi lại: “Ông chữa trị cho anh ta trước, tôi sẽ không chạy.”
Ông ta nhìn tôi, chỉ sợ tôi chạy đi mát.
A Vấn khẽ nhảy lên, đi tới trước mặt Hà Ca, thì thào nói: “Ngươi có biết ngươi nằm trong Cửu Vấn, có nền tảng tốt nhất, nhưng tính cách này…”
“Sư tôn, kiếp này đệ tử không có yêu cầu gì khác.” Hà Ca nằm trên mặt đất, nhưng bàn tay lại hơi vẫy về phía sau, ra hiệu tôi chạy nhanh lên.
Tôi ôm lây A Bảo, nhìn bóng lưng của anh ta cháy đen, cười khổ nói: “Để sư phụ của anh giúp anh chữa thương trước đã.”
Tôi cứ tưởng môn phái Vấn Thiên Tông nghe có vẻ rất cao thượng, nên người làm sư huynh cũng phải là một ông già râu trắng bạc phơ, nhưng không ngờ lại là một thanh niên tên A Vấn móc mứt dẻo từ trong ngực ra. A Vấn hoàn toàn không có ý định giữ lại tôi, năm ngón tay khẽ vung lên: “Hướng thiên cửu vần, tứ cực ngũ đoan, cửu linh tỏa hồn! Lên!!”
Theo giọng nói của ông ta, Hà Cực khẽ hét: “Long Duy, mau đồng ý với sư tôn quay về đi!!”
Ông ta dường như muốn xông vào cọc đá này, nhưng làm thế nào cũng không vào được.
Một ánh sáng vàng mờ ảo lóe lên giữa đống cọc đá.
Thân thể A Bảo dù sao cũng thuộc phần âm, nó dường như sợ những cái này, nó nằm sắp trong vòng tay của tôi, thậm chí không dám gầm gừ nữa.
Mái tóc đen đang di động của tôi dường như cũng sợ hãi, những ánh sáng vàng này dường như còn nóng hơn cả ánh sáng trắng trên người Long Duy.
“Cửu Linh, Chu Tà!” Thân ảnh A Vấn từ từ bay lên không trung, ánh mắt thương xót nhìn chằm chằm tôi.
Nhưng vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh như lúc đưa cho tôi một túi mứt dẻo, khẽ nói: “Giết!”
Khi A Vấn thốt ra từ “giết”, ánh sáng vàng tuôn ra từ các cọc đá dường như lập tức lóe lên, đâm vào mắt đau nhức.
Bản năng sinh tồn trong lòng tôi bỗng tràn ngập hận ý vô tận.
Tóc đen trên đỉnh đầu giống như thủy triều tuôn ra xung quanh, hai tay tôi ôm A Bảo thật chặt, mặc cho trước mắt toàn là tóc đen đang chuyển động.
Giữa những kẽ tóc, ánh sáng vàng nóng rực lóe lên, vẫn đốt mắt tôi đau nhức như cũ, cả mái tóc đen của tôi cũng như bị lửa than thiêu rụi.
Trong không khí từng trận lửa hừng hực nổ ra, một cảm giác nóng rực, đau nhức của đoạn tóc bị gãy truyền đến.
“Sư tôn!” Hà Cực hét lên cầu xin ở bên ngoài trận pháp: “Thả cho cô ấy về đi!”
Ánh sáng vàng càng lúc càng nóng, trong nháy mắt biến thành màu trắng, trước mắt tôi lóe lên, cả người như ở trong lò nung.
Tôi đành phải ôm A Bảo thật chặt, có lẽ như vậy mới không sao, thà rằng bị A Vấn tiêu diệt còn tốt hơn so với Long Duy.
So với cách xử lý của Mặc Dạ, tôi càng thích cách của A Vấn hơn.
Cúi đầu hôn A Bảo: “Không sợ.”
Nhưng khi ánh sáng trắng vụt qua, trời lại tối sầm, sau đó mái tóc đen như quần lấy thứ gì đó.
A Vấn kêu một tiếng: “Càn rỡ!”
Tôi cảm giác được có người bị mái tóc đen quần lấy, vội vàng thu hồi lại, nhưng đã quá muộn.
Tôi nhìn thấy giữa mái tóc đen bồng bênh, từ từ để lộ ra Hà Ca một thân áo đạo sĩ. Bùa thần hành trên chân anh ta vẫn chưa được lấy ra, lưng anh ta bị mái tóc đen của tôi quần lấy, trở nên khô quắt, nhưng trước ngực lại bị ánh sáng vàng của trận pháp cửu linh tỏa hồn đả thương, biến thành cháy đen.
Lần này, anh ta quay đầu sang một bên nhìn tôi: “Không sao chứ?”
Tôi ôm A Bảo, khó hiểu nhìn anh ta.
Hà Ca cười khổ nhìn tôi, hai chân mềm nhữn, quỳ trên mặt đắt, trịnh trọng nói với A Vắn: “Sư tôn, chúng sanh vô tội, bọn họ cũng là chúng sanh.”
Tôi không ngờ anh ta lại đỡ đòn chí mạng này cho tôi chỉ vì câu “chúng sanh vô tội.”
“Tiểu sư đệ.” Hà Cực vội vàng nhảy vào từ trong cọc đá, vươn tay đỡ lấy Hà Ca: “Để sư tôn chữa trị cho đệ trước đã.”
Hà Ca vừa bò trên mặt đất vừa trầm giọng nói: “Sư tôn, là đệ tử bát tài, lúc đầu xuống núi với Thiên nhãn thần toán, cũng không làm theo lời sư tôn nói, cắt đứt nghiệt duyên của cô ấy và xà quân. Đó là lỗi của đệ tử. Mới khiến cho thai rắn nhập vào bụng cô ấy.”
“Sư tôn, chúng sanh vô tội, đệ tử nguyện ý đánh đổi mạng sống của mình với cô ấy. Sư tôn!” Hà Ca ngẩng đầu nhìn A Vắn.
Trầm giọng nói: “Sư tôn từng nói rằng, tất cả những tai ương kiếp này của con đều ở trên con đường này, nếu vượt qua kiếp này, ngày sau đường rộng thênh thang, đệ tử nguyện ý lấy tất cả sự tu luyện của mình để…”
“Hà Ca!” Ánh mắt A Vấn thâm thúy nhìn anh ta, sau đó lại liếc nhìn tôi cùng A Bảo.
Tôi lắc đầu với A Vấn, ôm A Bảo lùi lại: “Ông chữa trị cho anh ta trước, tôi sẽ không chạy.”
Ông ta nhìn tôi, chỉ sợ tôi chạy đi mát.
A Vấn khẽ nhảy lên, đi tới trước mặt Hà Ca, thì thào nói: “Ngươi có biết ngươi nằm trong Cửu Vấn, có nền tảng tốt nhất, nhưng tính cách này…”
“Sư tôn, kiếp này đệ tử không có yêu cầu gì khác.” Hà Ca nằm trên mặt đất, nhưng bàn tay lại hơi vẫy về phía sau, ra hiệu tôi chạy nhanh lên.
Tôi ôm lây A Bảo, nhìn bóng lưng của anh ta cháy đen, cười khổ nói: “Để sư phụ của anh giúp anh chữa thương trước đã.”
Bình luận facebook