Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213
Chương 213
“Để con đi.” Hà Ca bước lên phía trước, nói với tôi: “Cô đi theo tôi.”
Tôi đưa tay bế A Bảo, khẽ gật đầu với A Vấn, đang định đi cùng Hà Ca.
Lại nghe thấy A Vấn âm u nói: “Cô cũng không tin tưởng chúng tôi, phải không?”
Tôi không hiểu nhìn A Vắn, ông ta nhìn A Bảo trong ngực tôi: “Bế nó đi tới đi lui, không mệt sao?”
“Trong đáy lòng cô không yên tâm để nó ngủ một mình ở nơi này, phải không?” Giọng nói của A Vấn nặng nề, thấp giọng nói: “Chuyện trong nhà cô khiến cô không còn tin tưởng được ai khác nữa, bao gồm cả Xà Quân, phải không?”
Tôi nhìn A Bảo được ôm trong ngực, trong lòng hơi chua xót: “Chính là sợ lát nữa nó tỉnh sẽ khóc tìm tôi, vì vậy bề đi cùng.”
“Vậy thanh dao đá cô giấu trong lòng bàn tay phải? Cũng là bởi vì sợ làm mắt sao?” A Vấn đưa nhìn tay phải của tôi, cười khổ nói: “Hà Duyệt, cô vẫn luôn cầm thanh dao đá kia phải không?”
Năm ngón tay phải của tôi cuộn lại, nhẹ nhàng vuốt ve thanh dao đá trong lòng bàn tay.
Cho dù dao đá được mài đến trơn bóng thì vẫn thô ráp khác biệt với da thịt, đầu ngón tay lướt qua, mang theo cảm giác tê dại.
Tôi dời mắt nhìn A Vấn, trầm giọng nói: “Đúng.”
Dõi mắt nhìn lại, dường như tôi thật sự không có ai có thể tin tưởng.
Mặc Dạ có đại cục, mễ bà Tần vẫn luôn che giấu nhiều chuyện, có lẽ ba mẹ tôi cũng có chuyện riêng, những người khác lại càng không cần phải nói.
Cúi đầu nhìn A Bảo trong ngực, đột nhiên tôi phát hiện, nếu như người duy nhất tôi có thể tin tưởng, e rằng cũng chỉ có A Bảo.
A Vấn khẽ thở dài, phất phát tay áo với tôi: “Đi đi, chờ gặp Hà Thọ rồi, tôi dẫn cô đi thăm ông Hồ.”
Lần trước ông Hồ xảy ra chuyện, Mặc Dạ không cho tôi xem, vì vậy đến bây giờ tôi vẫn không biết tình hình sức khỏe của ông Hồ như thế nào.
Tôi bế A Bảo đi về phía trước, lại nghe thấy tiếng nói trầm lặng của A Vấn ở sau lưng: “Có thể cô không tin tưởng chúng tôi, nhưng cô nhất định phải tin tưởng Xà Quân.”
Dường như dưới chân giẫm phải cái gì mềm nhữn, tôi coi như không nghe thấy, bề A Bảo đi theo Hà Ca ra phía sau.
Đối với Mặc Dạ, tôi tin tưởng, nhưng tôi cũng sẽ không giao sống chết của mình vào tay hắn.
Khi đi đến một góc hẻo lánh trong căn phòng, đúng lúc trông thấy một tắm gương lớn treo trên tường.
Tôi nghiêng người nhìn vào, chỉ thấy trong gương có một người quần áo rách rưới, mái tóc màu đen dùng một thanh kiếm gỗ đào vừa đậm vừa dày vấn lên. Giữa ấn đường có một đóa Hồng Mai, đỏ tươi khác thường.
Tôi hơi tò mò bước lại gần quan sát, đóa Hồng Mai này sáng ngời rực rỡ thì thôi đi, mà máu dùng đề vẽ Hồng Mai tựa như vẫn còn sức sống, dường như trên gân cánh hoa có vô số rắn nhỏ từ trong nhụy hoa ở chính giữa duỗi ra bên ngoài.
Chỉ có điều những con rắn nhỏ này mảnh tựa lông mi, hình như lúc này đều đang ngủ say, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng đầu rắn đuôi rắn.
“Tuy rằng Xà quân tỉnh dậy từ quan tài rắn, nhưng cũng là Thần chủng thượng cổ, Xà tộc không chỉ máu lạnh, mà còn thiếu máu. Hắn đánh rách tâm mạch, dùng máu đầu tim vẽ cho cô một đóa Hồng Mai.” A Vấn lười biếng ngồi trên ghế sofa, nói Quay đầu nhìn tôi: “Đây cũng là một loại bùa, có thể giữ vững ba tắc linh đài của cô, cũng miễn cho có người nhằm vào đỉnh Trấn Hồn ở giữa ấn đường của cô. Bây giờ coi như tôi muốn động vào đỉnh Trấn Hồn kia, vậy cũng phải qua được cửa của Xà Quân.”
“Đồng dạng, mặc dù đỉnh Trấn Hồn chặt đứt liên hệ giữa cô và Xà Quân, nhưng máu đầu tim này đi vào ấn đường, lại là một sợi liên kết khác. Hắn làm việc này, chịu đựng đau đớn rách tim, vẫn muốn chia một sợi thần hồn ra bảo vệ linh đài cho cô, cũng là một sự dày vò.” A Vấn thở dài nói.
“Nhưng hắn cũng rất cứng rắn, làm chuyện quan trọng như vậy mà không nói lời nào, cắn răng chống đỡ.” A Vần nói rồi nhìn tôi: “Hà Duyệt, Xà quân như vậy, cô còn không thể tin tưởng sao?”
“Để con đi.” Hà Ca bước lên phía trước, nói với tôi: “Cô đi theo tôi.”
Tôi đưa tay bế A Bảo, khẽ gật đầu với A Vấn, đang định đi cùng Hà Ca.
Lại nghe thấy A Vấn âm u nói: “Cô cũng không tin tưởng chúng tôi, phải không?”
Tôi không hiểu nhìn A Vắn, ông ta nhìn A Bảo trong ngực tôi: “Bế nó đi tới đi lui, không mệt sao?”
“Trong đáy lòng cô không yên tâm để nó ngủ một mình ở nơi này, phải không?” Giọng nói của A Vấn nặng nề, thấp giọng nói: “Chuyện trong nhà cô khiến cô không còn tin tưởng được ai khác nữa, bao gồm cả Xà Quân, phải không?”
Tôi nhìn A Bảo được ôm trong ngực, trong lòng hơi chua xót: “Chính là sợ lát nữa nó tỉnh sẽ khóc tìm tôi, vì vậy bề đi cùng.”
“Vậy thanh dao đá cô giấu trong lòng bàn tay phải? Cũng là bởi vì sợ làm mắt sao?” A Vấn đưa nhìn tay phải của tôi, cười khổ nói: “Hà Duyệt, cô vẫn luôn cầm thanh dao đá kia phải không?”
Năm ngón tay phải của tôi cuộn lại, nhẹ nhàng vuốt ve thanh dao đá trong lòng bàn tay.
Cho dù dao đá được mài đến trơn bóng thì vẫn thô ráp khác biệt với da thịt, đầu ngón tay lướt qua, mang theo cảm giác tê dại.
Tôi dời mắt nhìn A Vấn, trầm giọng nói: “Đúng.”
Dõi mắt nhìn lại, dường như tôi thật sự không có ai có thể tin tưởng.
Mặc Dạ có đại cục, mễ bà Tần vẫn luôn che giấu nhiều chuyện, có lẽ ba mẹ tôi cũng có chuyện riêng, những người khác lại càng không cần phải nói.
Cúi đầu nhìn A Bảo trong ngực, đột nhiên tôi phát hiện, nếu như người duy nhất tôi có thể tin tưởng, e rằng cũng chỉ có A Bảo.
A Vấn khẽ thở dài, phất phát tay áo với tôi: “Đi đi, chờ gặp Hà Thọ rồi, tôi dẫn cô đi thăm ông Hồ.”
Lần trước ông Hồ xảy ra chuyện, Mặc Dạ không cho tôi xem, vì vậy đến bây giờ tôi vẫn không biết tình hình sức khỏe của ông Hồ như thế nào.
Tôi bế A Bảo đi về phía trước, lại nghe thấy tiếng nói trầm lặng của A Vấn ở sau lưng: “Có thể cô không tin tưởng chúng tôi, nhưng cô nhất định phải tin tưởng Xà Quân.”
Dường như dưới chân giẫm phải cái gì mềm nhữn, tôi coi như không nghe thấy, bề A Bảo đi theo Hà Ca ra phía sau.
Đối với Mặc Dạ, tôi tin tưởng, nhưng tôi cũng sẽ không giao sống chết của mình vào tay hắn.
Khi đi đến một góc hẻo lánh trong căn phòng, đúng lúc trông thấy một tắm gương lớn treo trên tường.
Tôi nghiêng người nhìn vào, chỉ thấy trong gương có một người quần áo rách rưới, mái tóc màu đen dùng một thanh kiếm gỗ đào vừa đậm vừa dày vấn lên. Giữa ấn đường có một đóa Hồng Mai, đỏ tươi khác thường.
Tôi hơi tò mò bước lại gần quan sát, đóa Hồng Mai này sáng ngời rực rỡ thì thôi đi, mà máu dùng đề vẽ Hồng Mai tựa như vẫn còn sức sống, dường như trên gân cánh hoa có vô số rắn nhỏ từ trong nhụy hoa ở chính giữa duỗi ra bên ngoài.
Chỉ có điều những con rắn nhỏ này mảnh tựa lông mi, hình như lúc này đều đang ngủ say, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng đầu rắn đuôi rắn.
“Tuy rằng Xà quân tỉnh dậy từ quan tài rắn, nhưng cũng là Thần chủng thượng cổ, Xà tộc không chỉ máu lạnh, mà còn thiếu máu. Hắn đánh rách tâm mạch, dùng máu đầu tim vẽ cho cô một đóa Hồng Mai.” A Vấn lười biếng ngồi trên ghế sofa, nói Quay đầu nhìn tôi: “Đây cũng là một loại bùa, có thể giữ vững ba tắc linh đài của cô, cũng miễn cho có người nhằm vào đỉnh Trấn Hồn ở giữa ấn đường của cô. Bây giờ coi như tôi muốn động vào đỉnh Trấn Hồn kia, vậy cũng phải qua được cửa của Xà Quân.”
“Đồng dạng, mặc dù đỉnh Trấn Hồn chặt đứt liên hệ giữa cô và Xà Quân, nhưng máu đầu tim này đi vào ấn đường, lại là một sợi liên kết khác. Hắn làm việc này, chịu đựng đau đớn rách tim, vẫn muốn chia một sợi thần hồn ra bảo vệ linh đài cho cô, cũng là một sự dày vò.” A Vấn thở dài nói.
“Nhưng hắn cũng rất cứng rắn, làm chuyện quan trọng như vậy mà không nói lời nào, cắn răng chống đỡ.” A Vần nói rồi nhìn tôi: “Hà Duyệt, Xà quân như vậy, cô còn không thể tin tưởng sao?”
Bình luận facebook