Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214
CHƯƠNG 214
Tôi nhìn đóa Hồng Mai ở ấn đường, nghĩ về lời Mặc Dạ nói lúc rời đi.
Không hề lưu luyến, bịn rịn, cũng không kể khổ, càng không tức giận.
Thứ thể hiện cảm xúc nhiều nhất cũng chỉ là câu nói “ta sẽ thoả hiệp” và “Ta tiễn em một quãng đường”.
Nhưng dưới tình huống tỏa cốt huyết xà và thấu cốt tinh đỉnh được kích hoạt cùng một lúc, hắn còn tách rời tim mạch, nhưng vẫn đưa tôi đến tận đây, hẳn là phải chịu biết bao đau đớn.
Sau khi trở lại, hắn còn phải đối mặt với đám người Long Duy, còn phải đối mặt với xà quan…
Mặc Dạ rốt cuộc dành bao nhiêu tình cảm cho tôi, hay vẫn còn thứ khác, bây giờ tôi đã không phân biệt rõ ràng.
Tôi ôm A Bảo bằng một tay, tay còn lại đưa lên muốn sờ vào đóa Hồng Mai trên ấn đường. Nhưng ngón trỏ đột nhiên run lên, ngón giữa rõ ràng đã chặn vào đóa Hồng Mai kia, nhưng lại không dám sờ vào.
Sợ tay mình bẩn, sờ vào sẽ làm bẩn đóa Hồng Mai rực rỡ này.
Người trong gương, đóa Hồng Mai xinh đẹp, kiều diễm, đôi mắt mờ sương giống như đang run rấy, đóa Hồng Mai trên ấn đường được ánh nước nhàn nhạt chiếu vào sáng lấp lánh.
Ngắm một lúc mới biết người này chính là mình.
Tôi không biết bao lâu rồi mình chưa soi gương nữa.
Bây giờ khi đứng trước gương mới phát hiện, một người xảy ra thay đổi rất lớn không phải vì thời gian mà là vì những gì đã trải qua.
Tôi trải qua sinh nhật mười tám tuổi của mình mới được bốn tháng, nhưng người trong gương đã không còn là Long Duy có thói quen dậy sớm tự học vào lúc sáu giờ sáng, nhìn mình trong gương rồi chải mái tóc ngắn ngang vai, bôi kem dưỡng da lên mặt, ngắm mặt mình luôn cảm thấy rất xinh đẹp, tâm trạng cũng vui vẻ nữa rồi.
Bây giờ cho dù là làn da mềm mại, gương mặt kiều diễm do Lương Tuyết cho, nhưng đôi mắt vẫn lộ ra hơi thở chết chóc.
Sau này chính là Vấn Tâm Hà Duyệt của Vấn Thiên Tông rồi…
A Vắn tuy không đáng tin cậy nhưng đặt tên thật sự rất chuẩn!
Chẳng trách ông ta tên là A Vấn, mỗi chữ đều nhắm thẳng đáy lòng mà hỏi.
Ông ta nói tôi sẽ không tin tưởng ai, bảo tôi tự vấn lương tâm niềm vui của mình ở đâu.
Muốn tôi trải qua nhiều chuyện như vậy, e là khó có thể vui vẻ được.
Mặc Dạ nói hắn vui vì có tôi, thế còn tôi, tôi vui vì thứ gì đây?
Tôi nhẹ nhàng khép mắt lại, ôm chặt A Bảo, miễn cưỡng quay cổ, đành phải giả bộ không nghe thấy lời A Vấn, nói với Hà Ca: “Đi đi.”
Hà Ca đưa tay ra phía tôi, khẽ nói: “Tôi ôm A Bảo giúp cô nhé, nó khá nặng đấy. Tôi và cô cũng coi như thân quen, chắc là được chứ hả?”
Giọng nói của anh ta mang theo tia thăm dò, cần thận, giống như sợ tôi không đồng ý, vỗ vào vết bỏng trước ngực mình: “Hà Cực đã xử lý qua cho tôi rồi, ôm A Bảo không thành vấn đề.”
Tôi rũ mắt nhìn anh ta, thấy trong mắt anh ta mang theo tia mong chờ, lúc này tôi mới chậm rãi đưa A Bảo qua.
A Bảo cựa quậy trong lòng anh ta, ngủ vô cùng ngoan ngoãn.
Hà Ca bề nó, liếc nhìn A Vấn đứng sau tôi, dường như biểu lộ gì đó, lúc này mới dẫn theo tôi đi ra ngoài.
Ở sau nhà, khi vừa mới đến, nhìn từ trên xuống chỉ thấy rừng cây ăn quả. Nhưng lúc này sau khi đi từ trong nhà ra mới phát hiện, sau nhà có một hồ sen rất lớn, cạnh hồ còn có một rừng trúc che kín, rất yên tĩnh và đẹp đẽ.
Hà Ca ôm A Bảo, ngồi xổm bên cạnh hồ sen, cẩn thận khẽ gọi vài tiếng: “Đại sư huynh! Đại sư huynh!”
Tôi nhìn hồ sen trong vắt không thấy đáy, liếc mắt một cái là thấy ngay đá lót bên dưới, hơn nữa rễ cây còn lộ ra giữa những hòn đá, hoàn toàn không có người nào cả.
Cả hồ sen chỉ có vài con cá đuôi mập mạp nhưng không lớn đang bơi lội bên trong, còn có vài loài cá phổ thông như cá diếc, cá chép nhỏ…
Tôi nén lại cảm xúc trong lòng, chớp mắt nhìn Hà Ca: “Đại sư huynh của anh là tinh linh hoa sen ư? Hay là tỉnh linh cá?”
Nếu không anh ta đứng trước hồ sen gọi “Đại sư huynh” rốt cuộc là gọi ai?
“Không phải.” Hà Ca khẽ ho một tiếng, chớp mắt nhìn tôi: “Đại sư huynh là Vấn Thiên Hà Thọ, cô nghĩ xem có thể hỏi gì đi.”
Sắc mặt của anh ta hơi kỳ lạ, nháy mắt với tôi, sau đó lại gọi hai tiếng về phía hồ: “Đại sư huynh! Đại sư huynh!”
Trong chốc lát, tôi cũng cảm thầy hơi kỳ lạ, nhìn những chú cá lưng xanh đang bơi lội liên tục, chẳng lẽ là tỉnh linh đá? Hoặc là thứ gì đó ẩn thân trong đáy hồ chăng?
Người của Thiên Vấn Tông, người nào người nấy đều kỳ lạ như nhau.
Trong lúc đang suy nghĩ, tôi bèn nghe thấy tiếng một con cá kinh hãi nhảy dựng lên mặt nước, toàn bộ lũ cá trong hồ đều giật mình, bơi tán loạn.
Tôi nhìn đóa Hồng Mai ở ấn đường, nghĩ về lời Mặc Dạ nói lúc rời đi.
Không hề lưu luyến, bịn rịn, cũng không kể khổ, càng không tức giận.
Thứ thể hiện cảm xúc nhiều nhất cũng chỉ là câu nói “ta sẽ thoả hiệp” và “Ta tiễn em một quãng đường”.
Nhưng dưới tình huống tỏa cốt huyết xà và thấu cốt tinh đỉnh được kích hoạt cùng một lúc, hắn còn tách rời tim mạch, nhưng vẫn đưa tôi đến tận đây, hẳn là phải chịu biết bao đau đớn.
Sau khi trở lại, hắn còn phải đối mặt với đám người Long Duy, còn phải đối mặt với xà quan…
Mặc Dạ rốt cuộc dành bao nhiêu tình cảm cho tôi, hay vẫn còn thứ khác, bây giờ tôi đã không phân biệt rõ ràng.
Tôi ôm A Bảo bằng một tay, tay còn lại đưa lên muốn sờ vào đóa Hồng Mai trên ấn đường. Nhưng ngón trỏ đột nhiên run lên, ngón giữa rõ ràng đã chặn vào đóa Hồng Mai kia, nhưng lại không dám sờ vào.
Sợ tay mình bẩn, sờ vào sẽ làm bẩn đóa Hồng Mai rực rỡ này.
Người trong gương, đóa Hồng Mai xinh đẹp, kiều diễm, đôi mắt mờ sương giống như đang run rấy, đóa Hồng Mai trên ấn đường được ánh nước nhàn nhạt chiếu vào sáng lấp lánh.
Ngắm một lúc mới biết người này chính là mình.
Tôi không biết bao lâu rồi mình chưa soi gương nữa.
Bây giờ khi đứng trước gương mới phát hiện, một người xảy ra thay đổi rất lớn không phải vì thời gian mà là vì những gì đã trải qua.
Tôi trải qua sinh nhật mười tám tuổi của mình mới được bốn tháng, nhưng người trong gương đã không còn là Long Duy có thói quen dậy sớm tự học vào lúc sáu giờ sáng, nhìn mình trong gương rồi chải mái tóc ngắn ngang vai, bôi kem dưỡng da lên mặt, ngắm mặt mình luôn cảm thấy rất xinh đẹp, tâm trạng cũng vui vẻ nữa rồi.
Bây giờ cho dù là làn da mềm mại, gương mặt kiều diễm do Lương Tuyết cho, nhưng đôi mắt vẫn lộ ra hơi thở chết chóc.
Sau này chính là Vấn Tâm Hà Duyệt của Vấn Thiên Tông rồi…
A Vắn tuy không đáng tin cậy nhưng đặt tên thật sự rất chuẩn!
Chẳng trách ông ta tên là A Vấn, mỗi chữ đều nhắm thẳng đáy lòng mà hỏi.
Ông ta nói tôi sẽ không tin tưởng ai, bảo tôi tự vấn lương tâm niềm vui của mình ở đâu.
Muốn tôi trải qua nhiều chuyện như vậy, e là khó có thể vui vẻ được.
Mặc Dạ nói hắn vui vì có tôi, thế còn tôi, tôi vui vì thứ gì đây?
Tôi nhẹ nhàng khép mắt lại, ôm chặt A Bảo, miễn cưỡng quay cổ, đành phải giả bộ không nghe thấy lời A Vấn, nói với Hà Ca: “Đi đi.”
Hà Ca đưa tay ra phía tôi, khẽ nói: “Tôi ôm A Bảo giúp cô nhé, nó khá nặng đấy. Tôi và cô cũng coi như thân quen, chắc là được chứ hả?”
Giọng nói của anh ta mang theo tia thăm dò, cần thận, giống như sợ tôi không đồng ý, vỗ vào vết bỏng trước ngực mình: “Hà Cực đã xử lý qua cho tôi rồi, ôm A Bảo không thành vấn đề.”
Tôi rũ mắt nhìn anh ta, thấy trong mắt anh ta mang theo tia mong chờ, lúc này tôi mới chậm rãi đưa A Bảo qua.
A Bảo cựa quậy trong lòng anh ta, ngủ vô cùng ngoan ngoãn.
Hà Ca bề nó, liếc nhìn A Vấn đứng sau tôi, dường như biểu lộ gì đó, lúc này mới dẫn theo tôi đi ra ngoài.
Ở sau nhà, khi vừa mới đến, nhìn từ trên xuống chỉ thấy rừng cây ăn quả. Nhưng lúc này sau khi đi từ trong nhà ra mới phát hiện, sau nhà có một hồ sen rất lớn, cạnh hồ còn có một rừng trúc che kín, rất yên tĩnh và đẹp đẽ.
Hà Ca ôm A Bảo, ngồi xổm bên cạnh hồ sen, cẩn thận khẽ gọi vài tiếng: “Đại sư huynh! Đại sư huynh!”
Tôi nhìn hồ sen trong vắt không thấy đáy, liếc mắt một cái là thấy ngay đá lót bên dưới, hơn nữa rễ cây còn lộ ra giữa những hòn đá, hoàn toàn không có người nào cả.
Cả hồ sen chỉ có vài con cá đuôi mập mạp nhưng không lớn đang bơi lội bên trong, còn có vài loài cá phổ thông như cá diếc, cá chép nhỏ…
Tôi nén lại cảm xúc trong lòng, chớp mắt nhìn Hà Ca: “Đại sư huynh của anh là tinh linh hoa sen ư? Hay là tỉnh linh cá?”
Nếu không anh ta đứng trước hồ sen gọi “Đại sư huynh” rốt cuộc là gọi ai?
“Không phải.” Hà Ca khẽ ho một tiếng, chớp mắt nhìn tôi: “Đại sư huynh là Vấn Thiên Hà Thọ, cô nghĩ xem có thể hỏi gì đi.”
Sắc mặt của anh ta hơi kỳ lạ, nháy mắt với tôi, sau đó lại gọi hai tiếng về phía hồ: “Đại sư huynh! Đại sư huynh!”
Trong chốc lát, tôi cũng cảm thầy hơi kỳ lạ, nhìn những chú cá lưng xanh đang bơi lội liên tục, chẳng lẽ là tỉnh linh đá? Hoặc là thứ gì đó ẩn thân trong đáy hồ chăng?
Người của Thiên Vấn Tông, người nào người nấy đều kỳ lạ như nhau.
Trong lúc đang suy nghĩ, tôi bèn nghe thấy tiếng một con cá kinh hãi nhảy dựng lên mặt nước, toàn bộ lũ cá trong hồ đều giật mình, bơi tán loạn.
Bình luận facebook