Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 216
Chương 216
Hà Ca nói xong, chỉ lên phía trước, khẽ ho một tiếng: “Chính là xem có thể sống được hơn ai. Xà quân có rìu Trầm Thiên , Dung Thiên quả thật có thể làm tan chảy trời cao, nên khi Đại sư huynh nghe nói Xà quân xuất thế thì cố ý đi đến bên ngoài trấn của các người, nhưng kết quả lại không đi vào trong.” Nói đến đây, Hà Ca cần thận nói với tôi: “Cô phải nhớ kỹ, sau này không được nói Đại sư huynh là… Huynh ấy là Huyền Qui.”
“Rìu Trầm Thiên trong tay Mặc Dạ thật sự có thể trần áp trời cao ư?” Nhưng tôi lại tò mò về chuyện này.
Hà Ca gật đầu: “Bàn Cổ mở trời, dùng để mở Thiên Phủ. Trời đất sinh ra hai thái cực, có âm chắc chắn sẽ có dương, có sinh chắc chắn sẽ có diệt. Chỉ cần mở được Thiên Phủ thì sẽ có Rìu Trầm Thiên tương ứng. Bàn Cổ Chi Quân chính là đầu rồng thân rắn, mà Xà quân cũng là rắn…”
Tôi nghe ra ý của Hà Ca, Mặc Dạ nắm cây rìu Trầm Thiên đó trong tay, quả đúng là có thể trấn áp trời cao.
Nên khi Mặc Dạ dùng cái rìu Trầm Thiên đó trấn áp trời cao, hoặc là tan chảy, thật sự xuất thế, thì đó chính là lúc tuổi thọ của trời đã đến.
Cho nên, khi đó Hà Ca mới vui mừng, hớn hở đến trấn nhỏ của chúng tôi chăng?
Tôi đang muốn hỏi chuyện của Mặc Dạ và Rìu Trầm Thiên thì nghe thấy tiếng A Thọ gào thét ở bên trong: “Hai người các cô còn không mau vào đây.”
“Tình tình anh ta nóng nảy thật đấy. Thế mà lúc đầu làm thế nào mà hòa giải được các Huyền Môn nhỉ?”
Tôi lo lắng nhìn về phía A Bảo đang được Hà Ca ôm trong lòng, cũng may cậu nhóc ngủ say như chết, nên khi A Thọ chửi bới om sòm cũng không bị đánh thức.
“Tôi nghe thấy rồi đấy. Có bản lĩnh thì cô vào đây rồi nói! Tính tình tôi không tốt hả? Đang ngủ ngon giấc tự dưng lại bị gọi dậy thì tính tình tốt được chắc?” A Thọ vẫn đang la hét ầm ï ở trong.
Có điều, tôi mơ hồ nghe được A Vần nói gì đó xong có vẻ A Thọ cũng đôi co vài tiếng, nhưng giọng nói đã thu bớt lại.
Mãi đến khi Hà Ca dẫn tôi vào thì chỉ thấy A Vấn và A Thọ ở trong phòng khách, rõ ràng là mọi người không dám mặt đối mặt với cái con rùa phun lửa A Thọ này.
Chợt hiểu ra tại sao A Vấn để Hà Ca dẫn tôi vào tìm A Thọ, thì ra vị đại sư huynh này cũng không phải dạng khó chọc thông thường.
“Chỗ chúng ta không phân biệt danh phận sư đồ, nhưng nếu đã đổi tên thì cô ấy chính là tiểu sư muội của cậu nên cậu cũng nên chiếu cố người ta một chút chứ. Xà quân Mặc Dạ và cậu cũng coi như có chung cội nguồn, mà người ta còn đang mang thai rắn nên tính theo bối phận cũng cao hơn cậu một bậc, cậu phải gọi một tiếng A Duyệt mới phải…” A Vấn từ tốn giải thích.
“Được rồi! Được rồi!” A Thọ biến sắc, không máy kiên nhẫn phát phát tay, nhìn tôi nói: “Cô lại đây.”
Tuy tôi cũng tò mò không biết người tên A Thọ sao lại có thể luận chung bối phận với Mặc Dạ, mắt thấy anh ta lại sắp bùng nỗ nên tôi đành cẩn thận từng li từng tí bước lại gần.
A Thọ vân vê ngón tay, nói với tôi: “Há miệng.”
Tôi thừ người ra, nhìn về phía A Thọ với ánh mắt khó hiểu.
“Há mồm! Không hiểu hả, còn phải dạy à!” A Thọ bạo phát trong tức thì.
Sắc mặt A Vấn cũng trầm xuống, ho khan một tiếng.
“Đần độn như vậy, chả hiểu Mặc Dạ vừa ý cô ở điểm gì nữa, cả máu liên tâm cũng giao cho cô.” Tuy A Thọ đã đè thấp giọng xuống nhưng ngữ điệu cũng không máy hòa hảo.
A Thọ tạo dáng “A” một cái, ý bảo tôi há miệng ra, sau đó quét mắt nhìn chằm chằm bụng nhỏ của tôi.
Tất cả vì thai rắn, tôi đành phải mở miệng.
Chợt thầy đầu ngón tay A Thọ bắn ra một viên huyết châu có kích cỡ như hạt vừng vụt thẳng vào miệng tôi.
Anh ta lập tức xoay ngón tay cho vào miệng mút. Nói với A Vấn: “Thật ra mọi người cả nghĩ rồi, có máu tim của Mặc Dạ bảo hộ, cùng lắm là thai rắn bị yếu một chút thôi, không chết được đâu.”
“Nhưng với thân thể này của A Duyệt, dưỡng thai rắn e là rất khó chịu, mà cơ chế sinh trưởng của thai rắn lại rất mãnh liệt, sợ là với thân thể nhỏ con này sẽ không cung ứng nổi.” A Thọ trợn mắt nhìn tôi nói: “Mỗi buổi tối đến hồ sen tìm tôi, tôi cho cô một giọt máu để nuôi dưỡng.”
Dứt lời lại lườm A Vấn một cái: “Không có chuyện gì khác thì đừng tìm tôi.”
Mà tôi chỉ nghe thấy “Tùm” một tiếng, hình như có gì đó rơi xuống nước.
A Thọ vẫn gào cỗ lên nói: “Tôi chảy tinh huyết, cô hãy bảo A Hoan đi mua một ít cá có dinh dưỡng cho tôi, đừng có suốt ngày lởn vởn ở quanh nhà ăn mà nhặt mấy con cá nhỏ người ta vứt rồi thả vào hồ, mặt mũi của Vắn Thiên Tông đều bị họ làm cho bay sạch rồi.”
Tôi chuyển mắt nhìn về phía góc phòng, trong miệng bỗng cảm thấy một dòng ngòn ngọt, âm ấm men theo yết hầu chảy một mạch xuống, thắm vào đan điền.
Thai rắn vẫn luôn bất động bất chợt động một cái, sau đó dần dần an tĩnh trở lại, bụng hình như cũng không trương lên nữa, mà cũng không cảm thấy đau đớn quằn quại nữa.
Nhìn A Thọ có vẻ độc mồm vậy, nhưng quy phẩm cũng không tệ lắm.
A Vấn ho khan một tiếng, làm như không nghe thấy lời của A Thọ. Sau đó bước đến bên cạnh tôi, vớ lấy bàn tay phải của tôi bắt mạch: “Đã hồi phục được một chút sức sống rồi, từ từ tĩnh dưỡng là ổn. Tôi sẽ đưa cô đi gặp ông Hồ trước, nhưng cô phải chuẩn bị tâm lý trước đi.”
Tôi cứ tò mò mãi không biết ông Hồ biến thành bộ dạng gì rồi.
Đợi A Vấn dẫn tôi xuống dưới tầng hầm, khi thấy ông Hồ trong bộ dạng nửa thân bùn đất vùi ở trong đất mà tôi chỉ thấy ruột gan lộn tùng phèo.
“Nếu cô và Phù Ngàn không kịp ngăn chặn quan tài rắn phản hệ, thì e kết cục cũng sẽ như vậy.” A Vấn nhìn về phía ông Hồ.
Rồi nói với tôi: “Rốt cuộc quan tài rắn là cái gì thì chỉ có Long Duy mới biết. Cô ta có thể chế tạo ra một cỗ quan tài rắn như vậy thì bản thân cũng là một loại uy hiếp.”
Hà Ca nói xong, chỉ lên phía trước, khẽ ho một tiếng: “Chính là xem có thể sống được hơn ai. Xà quân có rìu Trầm Thiên , Dung Thiên quả thật có thể làm tan chảy trời cao, nên khi Đại sư huynh nghe nói Xà quân xuất thế thì cố ý đi đến bên ngoài trấn của các người, nhưng kết quả lại không đi vào trong.” Nói đến đây, Hà Ca cần thận nói với tôi: “Cô phải nhớ kỹ, sau này không được nói Đại sư huynh là… Huynh ấy là Huyền Qui.”
“Rìu Trầm Thiên trong tay Mặc Dạ thật sự có thể trần áp trời cao ư?” Nhưng tôi lại tò mò về chuyện này.
Hà Ca gật đầu: “Bàn Cổ mở trời, dùng để mở Thiên Phủ. Trời đất sinh ra hai thái cực, có âm chắc chắn sẽ có dương, có sinh chắc chắn sẽ có diệt. Chỉ cần mở được Thiên Phủ thì sẽ có Rìu Trầm Thiên tương ứng. Bàn Cổ Chi Quân chính là đầu rồng thân rắn, mà Xà quân cũng là rắn…”
Tôi nghe ra ý của Hà Ca, Mặc Dạ nắm cây rìu Trầm Thiên đó trong tay, quả đúng là có thể trấn áp trời cao.
Nên khi Mặc Dạ dùng cái rìu Trầm Thiên đó trấn áp trời cao, hoặc là tan chảy, thật sự xuất thế, thì đó chính là lúc tuổi thọ của trời đã đến.
Cho nên, khi đó Hà Ca mới vui mừng, hớn hở đến trấn nhỏ của chúng tôi chăng?
Tôi đang muốn hỏi chuyện của Mặc Dạ và Rìu Trầm Thiên thì nghe thấy tiếng A Thọ gào thét ở bên trong: “Hai người các cô còn không mau vào đây.”
“Tình tình anh ta nóng nảy thật đấy. Thế mà lúc đầu làm thế nào mà hòa giải được các Huyền Môn nhỉ?”
Tôi lo lắng nhìn về phía A Bảo đang được Hà Ca ôm trong lòng, cũng may cậu nhóc ngủ say như chết, nên khi A Thọ chửi bới om sòm cũng không bị đánh thức.
“Tôi nghe thấy rồi đấy. Có bản lĩnh thì cô vào đây rồi nói! Tính tình tôi không tốt hả? Đang ngủ ngon giấc tự dưng lại bị gọi dậy thì tính tình tốt được chắc?” A Thọ vẫn đang la hét ầm ï ở trong.
Có điều, tôi mơ hồ nghe được A Vần nói gì đó xong có vẻ A Thọ cũng đôi co vài tiếng, nhưng giọng nói đã thu bớt lại.
Mãi đến khi Hà Ca dẫn tôi vào thì chỉ thấy A Vấn và A Thọ ở trong phòng khách, rõ ràng là mọi người không dám mặt đối mặt với cái con rùa phun lửa A Thọ này.
Chợt hiểu ra tại sao A Vấn để Hà Ca dẫn tôi vào tìm A Thọ, thì ra vị đại sư huynh này cũng không phải dạng khó chọc thông thường.
“Chỗ chúng ta không phân biệt danh phận sư đồ, nhưng nếu đã đổi tên thì cô ấy chính là tiểu sư muội của cậu nên cậu cũng nên chiếu cố người ta một chút chứ. Xà quân Mặc Dạ và cậu cũng coi như có chung cội nguồn, mà người ta còn đang mang thai rắn nên tính theo bối phận cũng cao hơn cậu một bậc, cậu phải gọi một tiếng A Duyệt mới phải…” A Vấn từ tốn giải thích.
“Được rồi! Được rồi!” A Thọ biến sắc, không máy kiên nhẫn phát phát tay, nhìn tôi nói: “Cô lại đây.”
Tuy tôi cũng tò mò không biết người tên A Thọ sao lại có thể luận chung bối phận với Mặc Dạ, mắt thấy anh ta lại sắp bùng nỗ nên tôi đành cẩn thận từng li từng tí bước lại gần.
A Thọ vân vê ngón tay, nói với tôi: “Há miệng.”
Tôi thừ người ra, nhìn về phía A Thọ với ánh mắt khó hiểu.
“Há mồm! Không hiểu hả, còn phải dạy à!” A Thọ bạo phát trong tức thì.
Sắc mặt A Vấn cũng trầm xuống, ho khan một tiếng.
“Đần độn như vậy, chả hiểu Mặc Dạ vừa ý cô ở điểm gì nữa, cả máu liên tâm cũng giao cho cô.” Tuy A Thọ đã đè thấp giọng xuống nhưng ngữ điệu cũng không máy hòa hảo.
A Thọ tạo dáng “A” một cái, ý bảo tôi há miệng ra, sau đó quét mắt nhìn chằm chằm bụng nhỏ của tôi.
Tất cả vì thai rắn, tôi đành phải mở miệng.
Chợt thầy đầu ngón tay A Thọ bắn ra một viên huyết châu có kích cỡ như hạt vừng vụt thẳng vào miệng tôi.
Anh ta lập tức xoay ngón tay cho vào miệng mút. Nói với A Vấn: “Thật ra mọi người cả nghĩ rồi, có máu tim của Mặc Dạ bảo hộ, cùng lắm là thai rắn bị yếu một chút thôi, không chết được đâu.”
“Nhưng với thân thể này của A Duyệt, dưỡng thai rắn e là rất khó chịu, mà cơ chế sinh trưởng của thai rắn lại rất mãnh liệt, sợ là với thân thể nhỏ con này sẽ không cung ứng nổi.” A Thọ trợn mắt nhìn tôi nói: “Mỗi buổi tối đến hồ sen tìm tôi, tôi cho cô một giọt máu để nuôi dưỡng.”
Dứt lời lại lườm A Vấn một cái: “Không có chuyện gì khác thì đừng tìm tôi.”
Mà tôi chỉ nghe thấy “Tùm” một tiếng, hình như có gì đó rơi xuống nước.
A Thọ vẫn gào cỗ lên nói: “Tôi chảy tinh huyết, cô hãy bảo A Hoan đi mua một ít cá có dinh dưỡng cho tôi, đừng có suốt ngày lởn vởn ở quanh nhà ăn mà nhặt mấy con cá nhỏ người ta vứt rồi thả vào hồ, mặt mũi của Vắn Thiên Tông đều bị họ làm cho bay sạch rồi.”
Tôi chuyển mắt nhìn về phía góc phòng, trong miệng bỗng cảm thấy một dòng ngòn ngọt, âm ấm men theo yết hầu chảy một mạch xuống, thắm vào đan điền.
Thai rắn vẫn luôn bất động bất chợt động một cái, sau đó dần dần an tĩnh trở lại, bụng hình như cũng không trương lên nữa, mà cũng không cảm thấy đau đớn quằn quại nữa.
Nhìn A Thọ có vẻ độc mồm vậy, nhưng quy phẩm cũng không tệ lắm.
A Vấn ho khan một tiếng, làm như không nghe thấy lời của A Thọ. Sau đó bước đến bên cạnh tôi, vớ lấy bàn tay phải của tôi bắt mạch: “Đã hồi phục được một chút sức sống rồi, từ từ tĩnh dưỡng là ổn. Tôi sẽ đưa cô đi gặp ông Hồ trước, nhưng cô phải chuẩn bị tâm lý trước đi.”
Tôi cứ tò mò mãi không biết ông Hồ biến thành bộ dạng gì rồi.
Đợi A Vấn dẫn tôi xuống dưới tầng hầm, khi thấy ông Hồ trong bộ dạng nửa thân bùn đất vùi ở trong đất mà tôi chỉ thấy ruột gan lộn tùng phèo.
“Nếu cô và Phù Ngàn không kịp ngăn chặn quan tài rắn phản hệ, thì e kết cục cũng sẽ như vậy.” A Vấn nhìn về phía ông Hồ.
Rồi nói với tôi: “Rốt cuộc quan tài rắn là cái gì thì chỉ có Long Duy mới biết. Cô ta có thể chế tạo ra một cỗ quan tài rắn như vậy thì bản thân cũng là một loại uy hiếp.”
Bình luận facebook