-
Chương 9 :
Một kẻ lạnh lùng, tự cao như Chan thì việc đến tìm con gái mình yêu ở nhà người yêu cũ là việc làm mà hắn ghét nhất từ trước đến nay nên khi đến trước cổng biệt thự nhàD.o, Chan lạnh lùng, nhấn chuông .
D.o đang men theo dòng suy nghĩ thì chợt quản gia bước vào, nhếch mép cười :
Thiếu gia!!!! Tên Chan đến rồi ….
D.o mỉm cười- một nụ cười tỏa nắng đến điên dại hàng nghìn trái tim nhưng nó chỉ xuất hiện trong khoẳng khắc được tính bằng giây rồi lại nín bặt :
ừ…ra mở cửa cho hắn vào.
Vâng- giọng niềm nở pha chút tàn ác của tên quản gia.
Sau khi được mở cửa và đón tiếp như những vị khách quý, Chan chả thèm quan tâm mà chạy sộc vào căn phòng mà theo phản xạ tự nhiên mách bảo anh.
Chết sững trước dáng người nhỏ bé, ốm yếu đang ngủ -_-. Tiến đế một cách nhẹ nhàng nhất có thể, Chan đưa bàn tay đang lạnh cóng của mình rờ nhẹ vào đôi má đang xanh xao của Baek, anh thương cô không tả nổi, cảm giác gặp lại người mình yêu thương sau có mấy ngày mà anh tưởng chừng như mấy thập niên trôi qua. Còn đâu nét trẻ con, vui tươi hồn nhiên mà vị tiểu thư đã mang đến cho anh.
D.o chợt bước vào phòng liếc ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Chan rồi phát ra thanh âm tức giận :
-Mày bảo vệ cô ấy như thế à.Nếu tao không đến kịp thời thì chắc cái xác cũng chả còn, đồ vô cảm
Đáp lại D.o chỉ là sự im lặng và hành đồng sắp tới của Chan là đưa Baek lên vai.Ngay lúc sau, tên quản chạy vào để ngăn cản nhưng Chan chỉ hung hang hất tay ra và tiến vào nơi đnag có chiếc Audi chờ đợi.
Tên quản gia hậm hực nói:
Sao thiếu gia lại từ bỏ dễ dàng vậy ??
D.o cười- nụ cười của ác ma, đôi mắt hổ phách biến sắc thành một màu đỏ của máu rồi nói:
- Ta muốn chúng sống không bằng chết, còn giờ cứ cho sự việc nhà cô ấy nắng xuống rồi chúng ta cùng giải quyếtt
D.o đang men theo dòng suy nghĩ thì chợt quản gia bước vào, nhếch mép cười :
Thiếu gia!!!! Tên Chan đến rồi ….
D.o mỉm cười- một nụ cười tỏa nắng đến điên dại hàng nghìn trái tim nhưng nó chỉ xuất hiện trong khoẳng khắc được tính bằng giây rồi lại nín bặt :
ừ…ra mở cửa cho hắn vào.
Vâng- giọng niềm nở pha chút tàn ác của tên quản gia.
Sau khi được mở cửa và đón tiếp như những vị khách quý, Chan chả thèm quan tâm mà chạy sộc vào căn phòng mà theo phản xạ tự nhiên mách bảo anh.
Chết sững trước dáng người nhỏ bé, ốm yếu đang ngủ -_-. Tiến đế một cách nhẹ nhàng nhất có thể, Chan đưa bàn tay đang lạnh cóng của mình rờ nhẹ vào đôi má đang xanh xao của Baek, anh thương cô không tả nổi, cảm giác gặp lại người mình yêu thương sau có mấy ngày mà anh tưởng chừng như mấy thập niên trôi qua. Còn đâu nét trẻ con, vui tươi hồn nhiên mà vị tiểu thư đã mang đến cho anh.
D.o chợt bước vào phòng liếc ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Chan rồi phát ra thanh âm tức giận :
-Mày bảo vệ cô ấy như thế à.Nếu tao không đến kịp thời thì chắc cái xác cũng chả còn, đồ vô cảm
Đáp lại D.o chỉ là sự im lặng và hành đồng sắp tới của Chan là đưa Baek lên vai.Ngay lúc sau, tên quản chạy vào để ngăn cản nhưng Chan chỉ hung hang hất tay ra và tiến vào nơi đnag có chiếc Audi chờ đợi.
Tên quản gia hậm hực nói:
Sao thiếu gia lại từ bỏ dễ dàng vậy ??
D.o cười- nụ cười của ác ma, đôi mắt hổ phách biến sắc thành một màu đỏ của máu rồi nói:
- Ta muốn chúng sống không bằng chết, còn giờ cứ cho sự việc nhà cô ấy nắng xuống rồi chúng ta cùng giải quyếtt
Bình luận facebook