Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-103
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 103: Chỉ cần một loại kết quả
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Môi Triệu Lương Trạch run run cả buổi, cuối cùng cũng không tìm ra lời nào để phản bác Hoắc Thiệu Hằng.
Lời của Hoắc thiếu, về tình về lý, đứng ở lập trường của bọn họ, đều không thể chê trách.
Có điều, trong lòng Triệu Lương Trạch tương đối tinh tế, làm một hacker máy tính thường xuyên đi lại ở phần cuối của internet, cách thức suy nghĩ của hắn vẫn luôn ở phương diện tìm bug và lấp kẽ hở.
“Hoắc thiếu, lỡ như, tôi nói lỡ như, Niệm Chi xảy ra chuyện thì làm sao?” Triệu Lương Trạch quay về ngồi lại trước máy tính, “Nếu như vậy thì chúng ta vừa không tìm ra lai lịch của em ấy như cũ, mà còn lãng phí mất sáu năm…”
Một tay Hoắc Thiệu Hằng chống đầu dựa trên tay vịn của ghế sofa, rất lâu không lên tiếng, chỉ im lặng hút thuốc mà thôi.
Triệu Lương Trạch đợi rất lâu cũng không nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng nói chuyện, cũng không hỏi nữa, vì bọn họ đều hiểu rõ, trước giờ Hoắc Thiệu Hằng không trả lời những vấn đề mang tính giả thuyết.
Với anh mà nói, một khi ra quyết định, thì cần nỗ lực đến cùng, chuẩn bị đối phó với các loại vấn đề và khó khăn, sẽ không bị kết quả của các khả năng xuất hiện mà vướng bận tay chân.
Làm một quân nhân, anh chỉ cần một loại kết quả, chính là thắng lợi.
……
Ngày hôm sau Cố Niệm Chi tỉnh lại, nhớ đến chuyện tối qua hỏi Âm Thế Hùng, vẫn nhắm mắt gọi điện cho Âm Thế Hùng.
Âm Thế Hùng đã thức dậy từ sớm, vừa tập thể dục từ bên ngoài về, đang ở canteen cùng ăn sáng trêu đùa với các binh lính.
Nhìn thấy là điện thoại của Cố Niệm Chi, hắn liền biết là vì chuyện đến quốc hội Mỹ thực tập.
“Niệm Chi, sớm như vậy em đã dậy rồi sao?” Âm Thế Hùng đeo tai nghe bluetooth ra khỏi canteen, đi về phòng làm việc của mình.
Cố Niệm Chi “Dạ” một tiếng, dụi dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy, vừa hỏi: “Anh Đại Hùng, chuyện hộ chiếu của em, anh hỏi chú Hoắc chưa?”
“Hả? Cái này à…” Âm Thế Hùng ho một tiếng, “Hoắc thiếu có nhiệm vụ ở bên ngoài, thời gian rất cấp bách, không nói gì nhiều, anh ấy chỉ nói nếu em muốn đi, thì làm hộ chiếu và visa cho em. Đến lúc đó anh làm người giám hộ tạm thời cùng đi Mỹ với em.”
“Thật sao?” Cố Niệm Chi rất vui mừng, hận không thể nhảy lên hoan hô: “Chú Hoắc đồng ý rồi? Vậy không có vấn đề gì nữa, em lập tức nói với giáo sư Hà.” Nói xong nhanh chóng cúp máy với Âm Thế Hùng, quay qua gọi cho Hà Chi Sơ.
Nhưng điện thoại của Hà Chi Sơ vẫn không có ai bắt máy.
Cố Niệm Chi không còn cách nào khác, chỉ có thể nhắn tin cho anh: “Giáo sư Hà, người giám hộ của em đồng ý rồi, xin hỏi thủ tục làm thế nào?”
Kết quả lúc Hà Chi Sơ nhắn lại cho cô ấy, đã là ba ngày sau.
[Hà Chi Sơ]: “Niệm Chi, nếu muốn đi, trên website khoa Luật B có phương pháp đăng kí. Hôm nay là ngày hết hạn đăng kí.
Kèm với tin nhắn đi trước, còn có một email, là luận văn tốt nghiệp mà Hà Chi Sơ chỉnh sửa cho cô ấy.
Cố Niệm Chi đọc tin nhắn, yếu ớt thở dài.
Xem đi, lúc đó cô ấy không trả lời ngay, đã chọc đến giáo sư Hà rồi.
Bây giờ rõ ràng đối với cô ấy không lạnh không nóng, ngay cả con vịt nấu chín cũng bay rồi…
Cố Niệm Chi vừa oán thầm sự hẹp hòi của Hà Chi Sơ, nhưng vẫn lên website của khoa Luật B, tìm được hai cách đăng kí trở thành thực tập sinh quốc hội Mỹ của Hà Chi Sơ.
Quả nhiên hôm nay là ngày cuối cùng của thời hạn đăng kí.
Cô ấy điền xong các trường khai báo như yêu cầu, nhấn nút gửi đi.
Một phút sau, hộp mail của cô ấy nhận được hồi âm, nói rằng cô đã đăng kí thành công, còn cho cô một con số, 38.
Cố Niệm Chi: “......”
Chẳng lẽ có ba mươi tám người đăng kí?
Chậc chậc, Hà Chi Sơ có nhiều nghiên cứu sinh tiến sĩ vậy sao?
Cố Niệm Chi là nghiên cứu sinh thạc sĩ đầu tiên mà Hà Chi Sơ tuyển, cũng là nghiên cứu sinh thạc sĩ duy nhất.
Sinh viên khác của Hà Chi Sơ đều là nghiên cứu sinh tiến sĩ, cao hơn cô ấy một bậc.
Có nghĩa là, cô ấy là đệm lót trong ba mươi tám người này rồi.
Cố Niệm Chi không thích làm đệm lót, cô ấy thích là hạng nhất.
Sau khi đăng kí xong, liền bắt đầu ôn tập chuẩn bị thi.
Luận văn tốt nghiệp của cô ấy được Hà Chi Sơ chỉnh sửa rất tỉ mỉ.
Cô ấy xem một lượt, bản thân không tìm ra được chỗ nào cần phải sửa lại nữa, sau khi đánh máy và in ra thì nộp cho giảng viên hướng dẫn của mình, nộp xong bản thảo thì một tuần sau là biện luận rồi.
Một tuần này, cô ấy hằng ngày đi sớm về trễ, chuẩn bị cho cuộc thi của Hà Chi Sơ.
Mai Hạ Văn vẫn theo sát cô ấy như thường lệ, từ sáng đến tối, hắn đều ở bên cạnh cô ấy, còn giúp cô tiến hàng thi thử, các loại kiểm tra thí điểm, giúp cô không ít việc.
Cố Niệm Chi đúng là không thích đợi chờ một mình, vì vậy không từ chối sự theo sát của Mai Hạ Văn.
……
Hoắc Thiệu Hằng dẫn theo một đội quân ở tại Prague - Cộng hòa Séc mấy ngày, tìm kiếm khắp thành phố này và nắm bắt vô cùng rõ ràng.
Từ bản đồ địa hình thành phố, cho đến kiến trúc tiêu chuẩn, cả những nơi có nhiều khu dân cư, toàn bộ đều được đánh dấu chi tiết.
Hệ thống định vị vệ tinh Nam Đẩu của đế quốc Trung Hoa tự thiết kế và vận hành đem lại sự thuận tiện lớn nhất cho đợt hành động này của bọn họ.
Ba tên lính đánh thuê của tập đoàn bảo vệ Whitewater sống ở Prague không hề sống chung một khu vực.
Tên Lahm lớn tuổi nhất sống ở nhà dân gần quảng trường thành phố lâu đời của Prague, nơi đó dân cư đông đúc, hơn nữa gia đình hắn hình như cũng sống ở đây, hằng ngày ra vào như người dân bình thường, hoàn toàn không nhìn ra hắn là một quân nhân giải ngũ của bộ đội đặc chủng đã trải qua hàng trăm trận chiến.
Lahm là thận trọng nhất, cũng là thủ lĩnh của tám tên lính đánh thuê này, giết người nhiều nhất.
Người thứ hai là Hutu đang độ ở tuổi tráng niên, hắn không có vợ con, cũng không có tài sản của riêng mình, quen sống ở serviced apartment gần nhà thờ St. Vitus ở Prague.
Nếu so sánh, tên Hutu là dễ ra tay nhất.
Bởi vì hắn nghiện rượu, một tuần bảy ngày, có hết sáu ngày là hắn say bí tỉ.
Còn có tên lính đánh thuê thứ ba - Mike, vốn dĩ là người Anh, nhưng sau khi rút khỏi bộ đội đặc chủng nước Anh, liền tiếp nhận lời mời của tập đoàn bảo vệ Whitewater, gia nhập đội ngũ lính đánh thuê bán mạng.
Lính đánh thuê không có khái niệm về quốc gia, bọn chúng là một đám người hoàn toàn vì lợi ích cá nhân.
Chỉ cần trả được tiền, bọn chúng có thể làm bất cứ việc gì cho anh.
Nhỏ thì giết kẻ thù của bạn, lớn thì lật đổ chính quyền một nước.
Có thành công hay không là chuyện khác, nhưng sự dám nhận dám làm không sợ chết là đặc trưng lớn nhất của bọn chúng.
Ba người Lahm, Hutu và Mike mặc dù cùng thuộc về một đội nhỏ, nhưng bình thường không liên lạc với nhau, đều là tự mình hành động.
Chỉ khi có nhiệm vụ, mới định ngày tụ họp, bàn bạc kế hoạch hành động.
Lần này tập đoàn bảo vệ Whitewater nhận một vụ làm ăn lớn, đuổi giết một bà trùm trẻ tuổi của Barbados - Cố Yên Nhiên.
Lúc vụ làm ăn này bắt đầu, xem ra tập đoàn bảo vệ Whitewater quả thật có gửi tiền cho bọn chúng, nên không hề đặc biệt chú ý.
Chỉ vì số tiền này, điều động tiểu đội tám người gần như là tinh nhuệ nhất của bọn họ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, kế hoạch trước kia của bọn chúng ở thành phố C của Trung Hoa hình như xảy ra sự cố, những lô vũ khí được vận chuyển vào kia bị cảnh sát thành phố C chiếm trọn.
Tập đoàn bảo vệ Whitewater đang tổ chức nhân thủ, tiếp tục buôn lậu vũ khí vào đế quốc Trung Hoa, nhất thiết phải đến kịp đại hội biểu dương những phụ nữ xuất sắc thế giới, một phát bắn chết nhân vật mục tiêu của bọn chúng - Cố Yên Nhiên.
Vốn dĩ Cố Yên Nhiên chẳng có uy hiếp gì, hơn nữa nghe nói sức khoẻ không tốt, thường xuyên đau ốm, ở Barbados gần như là một tay che trời.
Người của bọn chúng đã thử mấy lần, đều không cách nào theo dõi hành tung của cô ta ở Barbados, còn thiệt hại không ít người.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Môi Triệu Lương Trạch run run cả buổi, cuối cùng cũng không tìm ra lời nào để phản bác Hoắc Thiệu Hằng.
Lời của Hoắc thiếu, về tình về lý, đứng ở lập trường của bọn họ, đều không thể chê trách.
Có điều, trong lòng Triệu Lương Trạch tương đối tinh tế, làm một hacker máy tính thường xuyên đi lại ở phần cuối của internet, cách thức suy nghĩ của hắn vẫn luôn ở phương diện tìm bug và lấp kẽ hở.
“Hoắc thiếu, lỡ như, tôi nói lỡ như, Niệm Chi xảy ra chuyện thì làm sao?” Triệu Lương Trạch quay về ngồi lại trước máy tính, “Nếu như vậy thì chúng ta vừa không tìm ra lai lịch của em ấy như cũ, mà còn lãng phí mất sáu năm…”
Một tay Hoắc Thiệu Hằng chống đầu dựa trên tay vịn của ghế sofa, rất lâu không lên tiếng, chỉ im lặng hút thuốc mà thôi.
Triệu Lương Trạch đợi rất lâu cũng không nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng nói chuyện, cũng không hỏi nữa, vì bọn họ đều hiểu rõ, trước giờ Hoắc Thiệu Hằng không trả lời những vấn đề mang tính giả thuyết.
Với anh mà nói, một khi ra quyết định, thì cần nỗ lực đến cùng, chuẩn bị đối phó với các loại vấn đề và khó khăn, sẽ không bị kết quả của các khả năng xuất hiện mà vướng bận tay chân.
Làm một quân nhân, anh chỉ cần một loại kết quả, chính là thắng lợi.
……
Ngày hôm sau Cố Niệm Chi tỉnh lại, nhớ đến chuyện tối qua hỏi Âm Thế Hùng, vẫn nhắm mắt gọi điện cho Âm Thế Hùng.
Âm Thế Hùng đã thức dậy từ sớm, vừa tập thể dục từ bên ngoài về, đang ở canteen cùng ăn sáng trêu đùa với các binh lính.
Nhìn thấy là điện thoại của Cố Niệm Chi, hắn liền biết là vì chuyện đến quốc hội Mỹ thực tập.
“Niệm Chi, sớm như vậy em đã dậy rồi sao?” Âm Thế Hùng đeo tai nghe bluetooth ra khỏi canteen, đi về phòng làm việc của mình.
Cố Niệm Chi “Dạ” một tiếng, dụi dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy, vừa hỏi: “Anh Đại Hùng, chuyện hộ chiếu của em, anh hỏi chú Hoắc chưa?”
“Hả? Cái này à…” Âm Thế Hùng ho một tiếng, “Hoắc thiếu có nhiệm vụ ở bên ngoài, thời gian rất cấp bách, không nói gì nhiều, anh ấy chỉ nói nếu em muốn đi, thì làm hộ chiếu và visa cho em. Đến lúc đó anh làm người giám hộ tạm thời cùng đi Mỹ với em.”
“Thật sao?” Cố Niệm Chi rất vui mừng, hận không thể nhảy lên hoan hô: “Chú Hoắc đồng ý rồi? Vậy không có vấn đề gì nữa, em lập tức nói với giáo sư Hà.” Nói xong nhanh chóng cúp máy với Âm Thế Hùng, quay qua gọi cho Hà Chi Sơ.
Nhưng điện thoại của Hà Chi Sơ vẫn không có ai bắt máy.
Cố Niệm Chi không còn cách nào khác, chỉ có thể nhắn tin cho anh: “Giáo sư Hà, người giám hộ của em đồng ý rồi, xin hỏi thủ tục làm thế nào?”
Kết quả lúc Hà Chi Sơ nhắn lại cho cô ấy, đã là ba ngày sau.
[Hà Chi Sơ]: “Niệm Chi, nếu muốn đi, trên website khoa Luật B có phương pháp đăng kí. Hôm nay là ngày hết hạn đăng kí.
Kèm với tin nhắn đi trước, còn có một email, là luận văn tốt nghiệp mà Hà Chi Sơ chỉnh sửa cho cô ấy.
Cố Niệm Chi đọc tin nhắn, yếu ớt thở dài.
Xem đi, lúc đó cô ấy không trả lời ngay, đã chọc đến giáo sư Hà rồi.
Bây giờ rõ ràng đối với cô ấy không lạnh không nóng, ngay cả con vịt nấu chín cũng bay rồi…
Cố Niệm Chi vừa oán thầm sự hẹp hòi của Hà Chi Sơ, nhưng vẫn lên website của khoa Luật B, tìm được hai cách đăng kí trở thành thực tập sinh quốc hội Mỹ của Hà Chi Sơ.
Quả nhiên hôm nay là ngày cuối cùng của thời hạn đăng kí.
Cô ấy điền xong các trường khai báo như yêu cầu, nhấn nút gửi đi.
Một phút sau, hộp mail của cô ấy nhận được hồi âm, nói rằng cô đã đăng kí thành công, còn cho cô một con số, 38.
Cố Niệm Chi: “......”
Chẳng lẽ có ba mươi tám người đăng kí?
Chậc chậc, Hà Chi Sơ có nhiều nghiên cứu sinh tiến sĩ vậy sao?
Cố Niệm Chi là nghiên cứu sinh thạc sĩ đầu tiên mà Hà Chi Sơ tuyển, cũng là nghiên cứu sinh thạc sĩ duy nhất.
Sinh viên khác của Hà Chi Sơ đều là nghiên cứu sinh tiến sĩ, cao hơn cô ấy một bậc.
Có nghĩa là, cô ấy là đệm lót trong ba mươi tám người này rồi.
Cố Niệm Chi không thích làm đệm lót, cô ấy thích là hạng nhất.
Sau khi đăng kí xong, liền bắt đầu ôn tập chuẩn bị thi.
Luận văn tốt nghiệp của cô ấy được Hà Chi Sơ chỉnh sửa rất tỉ mỉ.
Cô ấy xem một lượt, bản thân không tìm ra được chỗ nào cần phải sửa lại nữa, sau khi đánh máy và in ra thì nộp cho giảng viên hướng dẫn của mình, nộp xong bản thảo thì một tuần sau là biện luận rồi.
Một tuần này, cô ấy hằng ngày đi sớm về trễ, chuẩn bị cho cuộc thi của Hà Chi Sơ.
Mai Hạ Văn vẫn theo sát cô ấy như thường lệ, từ sáng đến tối, hắn đều ở bên cạnh cô ấy, còn giúp cô tiến hàng thi thử, các loại kiểm tra thí điểm, giúp cô không ít việc.
Cố Niệm Chi đúng là không thích đợi chờ một mình, vì vậy không từ chối sự theo sát của Mai Hạ Văn.
……
Hoắc Thiệu Hằng dẫn theo một đội quân ở tại Prague - Cộng hòa Séc mấy ngày, tìm kiếm khắp thành phố này và nắm bắt vô cùng rõ ràng.
Từ bản đồ địa hình thành phố, cho đến kiến trúc tiêu chuẩn, cả những nơi có nhiều khu dân cư, toàn bộ đều được đánh dấu chi tiết.
Hệ thống định vị vệ tinh Nam Đẩu của đế quốc Trung Hoa tự thiết kế và vận hành đem lại sự thuận tiện lớn nhất cho đợt hành động này của bọn họ.
Ba tên lính đánh thuê của tập đoàn bảo vệ Whitewater sống ở Prague không hề sống chung một khu vực.
Tên Lahm lớn tuổi nhất sống ở nhà dân gần quảng trường thành phố lâu đời của Prague, nơi đó dân cư đông đúc, hơn nữa gia đình hắn hình như cũng sống ở đây, hằng ngày ra vào như người dân bình thường, hoàn toàn không nhìn ra hắn là một quân nhân giải ngũ của bộ đội đặc chủng đã trải qua hàng trăm trận chiến.
Lahm là thận trọng nhất, cũng là thủ lĩnh của tám tên lính đánh thuê này, giết người nhiều nhất.
Người thứ hai là Hutu đang độ ở tuổi tráng niên, hắn không có vợ con, cũng không có tài sản của riêng mình, quen sống ở serviced apartment gần nhà thờ St. Vitus ở Prague.
Nếu so sánh, tên Hutu là dễ ra tay nhất.
Bởi vì hắn nghiện rượu, một tuần bảy ngày, có hết sáu ngày là hắn say bí tỉ.
Còn có tên lính đánh thuê thứ ba - Mike, vốn dĩ là người Anh, nhưng sau khi rút khỏi bộ đội đặc chủng nước Anh, liền tiếp nhận lời mời của tập đoàn bảo vệ Whitewater, gia nhập đội ngũ lính đánh thuê bán mạng.
Lính đánh thuê không có khái niệm về quốc gia, bọn chúng là một đám người hoàn toàn vì lợi ích cá nhân.
Chỉ cần trả được tiền, bọn chúng có thể làm bất cứ việc gì cho anh.
Nhỏ thì giết kẻ thù của bạn, lớn thì lật đổ chính quyền một nước.
Có thành công hay không là chuyện khác, nhưng sự dám nhận dám làm không sợ chết là đặc trưng lớn nhất của bọn chúng.
Ba người Lahm, Hutu và Mike mặc dù cùng thuộc về một đội nhỏ, nhưng bình thường không liên lạc với nhau, đều là tự mình hành động.
Chỉ khi có nhiệm vụ, mới định ngày tụ họp, bàn bạc kế hoạch hành động.
Lần này tập đoàn bảo vệ Whitewater nhận một vụ làm ăn lớn, đuổi giết một bà trùm trẻ tuổi của Barbados - Cố Yên Nhiên.
Lúc vụ làm ăn này bắt đầu, xem ra tập đoàn bảo vệ Whitewater quả thật có gửi tiền cho bọn chúng, nên không hề đặc biệt chú ý.
Chỉ vì số tiền này, điều động tiểu đội tám người gần như là tinh nhuệ nhất của bọn họ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, kế hoạch trước kia của bọn chúng ở thành phố C của Trung Hoa hình như xảy ra sự cố, những lô vũ khí được vận chuyển vào kia bị cảnh sát thành phố C chiếm trọn.
Tập đoàn bảo vệ Whitewater đang tổ chức nhân thủ, tiếp tục buôn lậu vũ khí vào đế quốc Trung Hoa, nhất thiết phải đến kịp đại hội biểu dương những phụ nữ xuất sắc thế giới, một phát bắn chết nhân vật mục tiêu của bọn chúng - Cố Yên Nhiên.
Vốn dĩ Cố Yên Nhiên chẳng có uy hiếp gì, hơn nữa nghe nói sức khoẻ không tốt, thường xuyên đau ốm, ở Barbados gần như là một tay che trời.
Người của bọn chúng đã thử mấy lần, đều không cách nào theo dõi hành tung của cô ta ở Barbados, còn thiệt hại không ít người.
Bình luận facebook