• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (67 Viewers)

  • chap-102

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 102: Cần hoạt động một chút




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Âm Thế Hùng chống lên bàn cà phê bò dậy từ trên đất, ngồi lại trên sofa, cúi đầu không dám nhìn màn hình máy tính, mặt ủ mày chau nói: “Giảng viên hướng dẫn nghiên cứu sinh thạc sĩ của Niệm Chi - giáo sư Hà - cho em ấy một cơ hội, có thể đến quốc hội Mỹ làm thực tập sinh nửa năm. Vì Niệm Chi hỏi tôi hộ chiếu của em ấy còn hiệu lực không, có thể đi không…”



“Cơ hội giáo sư Hà dành cho?” Hoắc Thiệu Hằng cầm chuột mở website của học viện B lên, xem trang chủ và lí lịch của Hà Chi Sơ.



“Cậu điều tra kĩ càng bối cảnh và lai lịch của Hà Chi Sơ một chút, nếu không có vấn đề gì khác, thì làm hộ chiếu cho em ấy đi.” Hoắc Thiệu Hằng im lặng cả buổi, con ngươi đen nhánh sâu không lường được, “Còn có phải muốn đến quốc hội Mỹ thực tập không, để Niệm Chi tự lựa chọn.”



Âm Thế Hùng “Ồ” một tiếng, lại nói: “Nhưng mà đến tháng mười Niệm Chi mới đủ mười tám tuổi, trước lúc đó, em ấy ra nước ngoài cần có người giám hộ đi cùng.” Nói xong nheo mắt, nhìn chăm chú khuôn mặt của Hoắc Thiệu Hằng, xem anh phản ứng thế nào.



Hoắc Thiệu Hằng lại đứng dậy rời khỏi màn hình máy tính, đi đến đứng bên cạnh cửa sổ.



Giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, cúi đầu châm thuốc hút một hơi, mắt nhìn ra bầu trời sao rực rỡ của Prague ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Nếu Niệm Chi muốn đi, Đại Hùng, cậu đi với em ấy một chuyến. Có điều thời gian nửa năm, vừa hay cậu đi xem xem cá vàng ở đó nuôi dưỡng thế nào rồi…”



Trung Hoa và Mỹ là hai cường quốc trên hành tinh này, giữa hai nước đã có trao đổi và buôn bán qua lại, trong bóng tối cũng có cảnh tàn sát khốc liệt bẩn thỉu, các loại xâm nhập.



CIA của Mỹ có người ở đế quốc, Đội hành động đặc biệt của đế quốc cũng có người ở Mỹ, mọi người đều như nhau, ai cũng không đứng ở đỉnh cao đạo đức để chỉ trích đối phương.



“Được.” Âm Thế Hùng nhìn màn hình gật đầu, “Nửa tháng nữa Niệm Chi mới tốt nghiệp, đến lúc đó rồi sắp xếp cụ thể.



Nói xong chuyện của Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng lại hỏi đến nhiệm vụ bên kia của Hoắc Thiệu Hằng bọn họ.



Triệu Lương Trạch đứng đối diện với điểm mù lắc đầu, “Anh chăm sóc tốt Niệm Chi là được rồi, đừng lo việc bọn tôi bên này, tất cả đều bình thường.”



Âm Thế Hùng chỉ có thể không nói nữa, lại nói đùa vài câu, mới tắt máy đi ngủ.



Hoắc Thiệu Hằng vẫn có chút không yên tâm, đặc biệt căn dặn Triệu Lương Trạch tra tình hình của Hà Chi Sơ lần nữa.



Chỉ cần Hà Chi Sơ không có vấn đề, thì anh có thể yên tâm để Cố Niệm Chi đến quốc hội Mỹ với Âm Thế Hùng học hỏi kinh nghiệm.



Thật ra Hoắc Thiệu Hằng không nói, Triệu Lương Trạch cũng sẽ giúp Âm Thế Hùng điều tra cặn kẽ Hà Chi Sơ.



Trước đây lúc Hà Chi Sơ muốn tuyển sinh ở đại học C, bọn họ đã tra một lần rồi, không tìm ra được chỗ tăm tối nào, toàn bộ lí lịch đều được chứng thực ba bên, hơn nữa còn nối tiếp đầy đủ.



Lần này vì liên quan đến quốc hội Mỹ, nên bọn họ cần phải lục lại những thứ về Hà Chi Sơ đã điều tra được trước đây xem lại một lượt, xem xem có chỗ nào bị bỏ sót không.



Phương diện quan hệ xã hội này của Hà Chi Sơ, chắc là trọng điểm kiểm chứng lần này của bọn họ.



“Hoắc thiếu, ngài thật sự không lo lắng sao?” Triệu Lương Trạch vừa lướt web, vừa đè thấp giọng nói ra băn khoăn của mình, “Sáu năm nay Niệm Chi vẫn luôn lớn lên dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của chúng ta, là như vậy, vẫn xảy ra vài lần gặp chuyện ngoài ý muốn, ngài thật sự yên tâm để em ấy rời khỏi phạm vi thế lực của chúng ta, đến Mỹ sống nửa năm sao?”



Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay anh đã tàn, anh không hút thuốc nữa, mà ánh mắt thâm trầm nhìn trời đêm ngoài cửa sổ, “Chính vì em ấy theo chúng ta sáu năm, chúng ta vẫn không tra được lai lịch của em ấy, cho nên…”



Cho nên là lúc hoạt động một chút rồi, xem xem có phải ‘phương Tây không sáng phương Đông sáng’ không, cho bọn họ chút kết quả không ngờ được.



Triệu Lương Trạch nghe xong, cả buổi vẫn không nói chuyện.



Có điều âm thanh gõ bàn phím của hắn trở nên to hơn nhiều, ‘cạch cạch cạch’ giống như đang trút giận, mắt thấy hình như sắp gõ nát bàn phím laptop đang yên ổn rồi.



Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhìn hắn một cái, nhàn nhạt cười: “... Cậu có ý kiến?”



“Tôi nào dám có ý kiến.” Triệu Lương Trạch dường như cười lạnh, hắn nâng mí mắt lên nhìn Hoắc Thiệu Hằng, vốn dĩ muốn cây ngay không sợ chết đứng xé ra vấn đề của Cố Niệm Chi, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Thiệu Hằng quét qua, hắn như quả bóng bị xì hơi, đột nhiên không còn xíu can đảm nào.



“Sao không nói?” Hoắc Thiệu Hằng rời khỏi khung cửa sổ, ngồi trên sofa một người dưới cửa sổ, đặt đôi chân dài trên đệm tròn phía trước, tâm trạng nhàn nhã, dường như không có chuyện gì có thể làm khó anh.



Triệu Lương Trạch lại nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái, thấy sắc mặt anh bình tĩnh tự nhiên, khí thế vững vàng hùng hồn như núi, đỉnh thiên lập địa.



Dưới ánh đèn, khuôn mặt Hoắc Thiệu Hằng đẹp đến mức khiến người ta tuyệt vọng, cũng lạnh lùng tàn nhẫn khiến người ta khiếp sợ.



Mỗi lúc thế này, sự lạnh lùng tàn nhẫn của anh dường như vượt qua vẻ đẹp của anh, giống như một thanh kiếm tuyệt thế, chỉ thấy mũi nhọn và sát khí ngất trời, che giấu sạch sẽ vẻ đẹp tuyệt diễm của mình.



Nhớ đến Cố Niệm Chi toàn tâm toàn ý ỷ lại và tin tưởng Hoắc Thiệu Hằng, Triệu Lương Trạch cắn răng, vùi đầu trước laptop, lẩm bẩm rất nhanh: “Nói thì nói! ——Hoắc thiếu, lẽ nào Niệm Chi theo chúng ta sáu năm, trong lòng ngài, không có chút vị trí nào sao?”



Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, lại hút một hơi thuốc, ung dung thở ra một vòng khói.



Làn khói màu trắng quanh quẩn trước mặt anh, che kín đôi mắt anh.



Triệu Lương Trạch ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, không nhìn rõ ánh mắt sâu xa của Hoắc Thiệu Hằng phía sau làn khói là có ý gì, hắn dựa vào chủ tâm của mình mà tiếp tục nói: “Cho dù là con mèo con chó, nuôi sáu năm, cũng sẽ không nỡ chứ nhỉ? Sao ngài lại nhẫn tâm xem em ấy như mồi nhử mà ném ra ngoài? Vì để làm rõ xuất thân lai lịch của em ấy sao? Hay là vì… mục đích khác?”



“Cậu nói tôi có mục đích gì?” Hoắc Thiệu Hằng dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, bắt chéo chân, một cánh tay tùy ý đặt trên tay vịn sofa, một cánh tay khác chống đầu, dựa trên tay vịn còn lại, “Không ngờ rằng cậu và Âm Thế Hùng lại hành động theo cảm tính như vậy, người có lòng dạ đàn bà. Xem ra là tôi nhìn sai rồi. Tôi không cần binh lính như vậy.”



Triệu Lương Trạch bị dọa đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng rồi.



Hắn vội vàng đứng dậy, đến trước mặt Hoắc Thiệu Hằng đứng nghiêm, lớn tiếng nói: “Hoắc thiếu! Là ngài cho tôi nói lời thật lòng!”



“Phải.” Hoắc Thiệu Hằng nhẹ gật đầu, “Nhưng câu trả lời của cậu, khiến tôi rất không hài lòng.”



Triệu Lương Trạch mím chặt môi, mím đến nỗi quai hàm cũng lồi ra rồi, trên khuôn mặt thanh tú hiếm khi đỏ lên, “Tôi… tôi… tôi… là người! Không phải máy móc!”



Tuy rằng hắn biết, Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn xem bản thân mình như công cụ chiến tranh, không muốn có mảy may chút tình người nào.



Hoắc Thiệu Hằng hơi nâng mắt liếc Triệu Lương Trạch một cái, “Được rồi, đi làm cho xong chuyện của cậu đi.”



“Dạ!” Triệu Lương Trạch làm quân lễ, ngẩng đầu ưỡn ngực, trước khi sự dũng cảm của mình tiêu tan, can đảm nói: “Hoắc thiếu! Niệm Chi còn chưa đến mười tám tuổi, em ấy cũng không dễ dàng, ngài…”



“Tôi biết.” Hoắc Thiệu Hằng giơ tay ngắt lời của Triệu Lương Trạch, “Tôi có chừng mực. Nhưng cậu phải nhớ, quân đội giao cho chúng ta chăm sóc Niệm Chi, không phải tìm bảo mẫu cho em ấy, mà là muốn chúng ta tìm ra lai lịch thật sự của em ấy. ——Trước khi tìm được thân phận thật sự của em ấy, em ấy chỉ có thể là nhân vật mục tiêu của chúng ta, là đối tượng quan sát của chúng ta, cậu hiểu chưa? Tôi biết cậu là người, nhưng muốn làm một quân nhân xuất sắc, thành viên Đội hành động đặc biệt xuất sắc, cậu nên khắc phục nhược điểm của cậu, mới hoàn toàn thắng lợi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom