Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-101
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 101: Còn muốn làm người không
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Thần sắc của Mai Hạ Văn rất rõ ràng ảm đạm xuống.
Hắn dùng tay chống đầu, dựa trên bàn ăn, có chút phiền muộn nói: “Lúc đó còn quá trẻ, không biết trân trọng. Cô ấy bướng bỉnh, anh cũng cảm thấy không cần phải nhân nhượng. Lại thêm sau khi cô ấy ra nước ngoài, không quen với cuộc sống ở nước ngoài, cần giúp đỡ, anh ‘nước xa không cứu được lửa gần’......”
Cố Niệm Chi nghe hiểu rồi, rất kinh ngạc: “Chị ấy có bạn trai mới sao?”
Mai Hạ Văn không còn cách nào, nhìn cô ấy cười, “Niệm Chi, em giữ cho anh chút mặt mũi, đừng nói thẳng ra như vậy.”
Thật ra Cố Niệm Chi còn muốn hỏi là trước khi chia tay đã có bạn trai mới, hay sau khi chia tay…
Nếu như là trước khi chia tay, vậy chính là người yêu cũ của Mai Hạ Văn bắt cá hai tay, đội nón xanh cho Mai Hạ Văn.
Nhìn Mai Hạ Văn không muốn nói tiếp, chắc cái nón trên đầu hắn đúng là xanh mơn mởn rồi.
Cố Niệm Chi đồng tình với Mai Hạ Văn hơn mấy phần.
“Ăn đi, ăn đi, cái này là beefsteak anh thích ăn hả?” Cố Niệm Chi vì xoa dịu bầu không khí lúng túng, vội vàng dùng đũa dùng chung gắp một miếng bò non, “Ăn nhiều chút đi.”
Mai Hạ Văn mở miệng, cười nói: “Đút anh ăn.”
Tay Cố Niệm Chi ngừng một lát, cười nói: “Cổ tay em không có sức lực, không dám đút, không cẩn thận đút lên trên mặt anh.” Nói xong, tay run một cái, miếng beefsteak đó rớt vào chén trước mặt Mai Hạ Văn.
“Em láu cá như vậy, để xem lần sau anh có tha cho em không…” Mai Hạ Văn nắm tay cô ấy, nháy mắt với cô.”
Cố Niệm Chi lặng lẽ rút tay ra, tiện tay múc một muỗng cháo, ăn một cách nồng nhiệt.
Hai người yên lặng ăn tối xong, lại gọi một ấm trà, uống cho tiêu cơm.
Mai Hạ Văn ngồi xuống bên cạnh cô ấy, lấy điện thoại ra, nói: “Em xem cái này, lúc anh đợi em buổi chiều nhất thời buồn chán, đăng kí một tài khoản weibo, chúng ta dùng chung đi.”
Cố Niệm Chi thò đầu ra xem, tên weibo đó là “Niệm Từ Tại Chi”.
Vừa hay giải thích cho tên của cô ấy.
Lúc này cô ấy nhịn không được mà đỏ mặt lên, cười nói: “Em với lớp trưởng còn chưa thân tới mức dùng chung một tài khoản weibo nhỉ?”
“Em đừng giả ngơ nữa.” Mai Hạ Văn cười mỉm gửi tài khoản và mật khẩu weibo đến điện thoại của Cố Niệm Chi, “Lấy đi, có gì muốn nói, có thể đăng trên timeline, không có ai biết.”
Cố Niệm Chi thầm nói tài khoản của em nhiều như vậy, muốn đăng status cần gì phải đăng trên kiểu weibo hận không thể viết tên lên trán này?
“Anh có gì muốn nói, cũng sẽ đăng trên đó.” Mai Hạ Văn đăng nhập vào, lại hỏi Cố Niệm Chi: “Weibo của em là gì? Kết bạn đi.”
Cố Niệm Chi cười lắc đầu, “Em không có weibo, ngay cả QQ cũng không có.”
“Vậy thì càng tốt, weibo này cho em đó.” Mai Hạ Văn vội nói, anh giúp em quản lý, em muốn bao nhiêu người theo dõi? Anh mua cho em.”
Cố Niệm Chi: “... Lúc nãy anh còn nói đăng status trên đó không có ai biết mà…”
Sao mới chớp mắt đã muốn mua followers rồi?
“Ha ha, đều là followers giả thôi, cũng giống như không có người, chính là nhìn nhiều người follow tài khoản này như vậy, em sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.” Mai Hạ Văn cười rất thoải mái, cặp kính gọng vàng tôn thêm ngoại hình nho nhã thanh lịch của hắn.
Trong quán ăn có cô gái cầm kính liếc Mai Hạ Văn, rõ ràng rất có hứng thú với hắn.
Những lời nói khác của Mai Hạ Văn Cố Niệm Chi cũng không nghe vào nữa, chỉ duy nhất một câu này, “Em sẽ không cảm thấy cô đơn nữa”, làm cô ấy xao động.
“Sao em lại cô đơn? Về phòng kí túc em có ba người chị, ra ngoài có lớp trưởng bên cạnh, cô đơn chỗ nào?” Cô ấy bướng bỉnh không chịu thừa nhận.”
Mai Hạ Văn mỉm cười không nói, con ngươi đen nhánh đằng sau cặp kính gọng vàng dịu dàng nhìn cô ấy.
Trong nháy mắt, Cố Niệm Chi vậy mà lại có cảm giác tháng năm bình yên.
Cô ấy ngồi cạnh Mai Hạ Văn, nhìn đèn màu rực rỡ bên ngoài cửa sổ sát đất của quán ăn, nhẹ mỉm cười.
Mai Hạ Văn nhìn cô ấy cười, cũng cười theo, “Trở về anh sẽ viết một bài văn cho em, em nhớ đọc, tốt nhất là viết chút gì đó tâm đắc.”
“Ôi, em không được đâu. Em chỉ đọc thôi, sẽ không viết đâu.” Cố Niệm Chi cười lắc đầu, “Không giống lớp trưởng, là một thanh niên văn nghệ, cây bút lợi hại.”
Mai Hạ Văn kiên nhẫn dỗ dành cô ấy, “Có thể xem cũng được, xem xong gọi điện cho anh, nói cho anh nghe cảm nhận của em, được không?”
“Vậy để xem anh viết có hay không đã.” Cố Niệm Chi xảo quyệt nói.
Hai người ở trong quán uống trà xong, mới rời khỏi đó về kí túc xá.
Sau khi Cố Niệm Chi quay về, tắm rửa gội đầu, lại cầm máy sấy sấy tóc, bận bịu cả lên, nên quên luôn Âm Thế Hùng bên kia.
Vốn dĩ cô ấy muốn trước khi ngủ hỏi Âm Thế Hùng có liên lạc được với Hoắc Thiệu Hằng chưa, nhưng tóc vừa khô xong, cô ấy đã buồn ngủ không chịu được, ngủ quên mất.
……
Sau khi Âm Thế Hùng cúp điện thoại của Cố Niệm Chi, liền liên lạc với Triệu Lương Trạch.
Hai người tùy tiện tán dóc vài câu, Âm Thế Hùng liền nói đến việc Cố Niệm Chi gọi cho hắn.
“Có bản lĩnh thì anh hỏi Hoắc thiếu, có đồng ý cho Cố Niệm Chi đi Mỹ làm thực tập sinh ở quốc hội không.” Âm Thế Hùng không nói hắn cũng hiểu.
Dù gì Triệu Lương Trạch bọn họ đang ở châu Âu, dùng điện thoại vệ tinh, lo lắng không an toàn, cho nên rất nhiều thứ nói ra đều như khẩu hiệu.
Triệu Lương Trạch nghe thấy tin tức này, cũng hết hồn, nhịn không được hỏi: “Giáo sư Hà kia, đối xử với Niệm Chi cũng quá tốt rồi nhỉ?”
“Rất tốt. Có điều Niệm Chi của chúng ta tốt như vậy, vừa xinh đẹp vừa thông minh, còn rất ngây thơ trong sáng, cậu nói xem ai gặp em ấy mà không thích?” Âm Thế Hùng vô cùng đắc ý nói, “Người đàn ông nào mà không thích em ấy mới không bình thường!”
Một dáng người cao lớn đứng phía sau Triệu Lương Trạch, vừa hay ở điểm mù.
Đột nhiên Triệu Lương Trạch mãnh liệt ho một tiếng.
Âm Thế Hùng không nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đã đến rồi, hắn nói rất hưng phấn, giống như Cố Niệm Chi thật sự là con gái hắn: “... Tiểu Trạch, tôi nói cậu nghe, đàn ông đều là cái nết đó, từ mười tám, cho đến tám mươi, tiêu chuẩn chọn bạn gái đó giờ chưa từng thay đổi. Niệm Chi nhà chúng ta không chỉ xinh đẹp, dáng người số một, mà tuổi em ấy còn rất nhỏ nha, đợi em ấy trưởng thành chín chắn rồi, ui chao, còn không biết sẽ khiến bao nhiêu người đàn ông quỳ dưới váy đây.”
“... Vậy cậu thì sao? Cậu cũng thích Niệm Chi? Hay là cậu không bình thường?” Đột nhiên bên Triệu Lương Trạch một giọng nói trầm thấp hùng hồn.
Âm Thế Hùng nhất thời không nghe kĩ, trong đầu tự động thay đổi âm thanh này thành giọng của Triệu Lương Trạch, quơ cánh tay nói: “Sao tôi giống với đàn ông bình thường được?! Tôi là người giám hộ của Niệm Chi! Nhìn em ấy lớn lên có được không! Sao có thể có tình cảm đó với em ấy?! Tôi có còn muốn làm người không?!”
Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng như thường, ôm cánh tay đi qua, thoáng một cái trước điểm mù, dùng ngón tay chỉ chỉ: “Coi như cậu tự mình biết mình.”
Thoạt nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đến mức khiến người khác tuyệt vọng của Hoắc Thiệu Hằng xuất hiện trên màn hình máy tính, Âm Thế Hùng bị dọa đến muốn mắc bệnh tim luôn.
Hắn kêu to một tiếng, cả người đổ về phía trước, từ sofa lăn xuống đất, té dập mông.
“Nói, thực tập sinh quốc hội Mỹ là chuyện gì?” Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống bên cạnh Triệu Lương Trạch, cầm lấy con chuột, điều khiển máy tính.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Thần sắc của Mai Hạ Văn rất rõ ràng ảm đạm xuống.
Hắn dùng tay chống đầu, dựa trên bàn ăn, có chút phiền muộn nói: “Lúc đó còn quá trẻ, không biết trân trọng. Cô ấy bướng bỉnh, anh cũng cảm thấy không cần phải nhân nhượng. Lại thêm sau khi cô ấy ra nước ngoài, không quen với cuộc sống ở nước ngoài, cần giúp đỡ, anh ‘nước xa không cứu được lửa gần’......”
Cố Niệm Chi nghe hiểu rồi, rất kinh ngạc: “Chị ấy có bạn trai mới sao?”
Mai Hạ Văn không còn cách nào, nhìn cô ấy cười, “Niệm Chi, em giữ cho anh chút mặt mũi, đừng nói thẳng ra như vậy.”
Thật ra Cố Niệm Chi còn muốn hỏi là trước khi chia tay đã có bạn trai mới, hay sau khi chia tay…
Nếu như là trước khi chia tay, vậy chính là người yêu cũ của Mai Hạ Văn bắt cá hai tay, đội nón xanh cho Mai Hạ Văn.
Nhìn Mai Hạ Văn không muốn nói tiếp, chắc cái nón trên đầu hắn đúng là xanh mơn mởn rồi.
Cố Niệm Chi đồng tình với Mai Hạ Văn hơn mấy phần.
“Ăn đi, ăn đi, cái này là beefsteak anh thích ăn hả?” Cố Niệm Chi vì xoa dịu bầu không khí lúng túng, vội vàng dùng đũa dùng chung gắp một miếng bò non, “Ăn nhiều chút đi.”
Mai Hạ Văn mở miệng, cười nói: “Đút anh ăn.”
Tay Cố Niệm Chi ngừng một lát, cười nói: “Cổ tay em không có sức lực, không dám đút, không cẩn thận đút lên trên mặt anh.” Nói xong, tay run một cái, miếng beefsteak đó rớt vào chén trước mặt Mai Hạ Văn.
“Em láu cá như vậy, để xem lần sau anh có tha cho em không…” Mai Hạ Văn nắm tay cô ấy, nháy mắt với cô.”
Cố Niệm Chi lặng lẽ rút tay ra, tiện tay múc một muỗng cháo, ăn một cách nồng nhiệt.
Hai người yên lặng ăn tối xong, lại gọi một ấm trà, uống cho tiêu cơm.
Mai Hạ Văn ngồi xuống bên cạnh cô ấy, lấy điện thoại ra, nói: “Em xem cái này, lúc anh đợi em buổi chiều nhất thời buồn chán, đăng kí một tài khoản weibo, chúng ta dùng chung đi.”
Cố Niệm Chi thò đầu ra xem, tên weibo đó là “Niệm Từ Tại Chi”.
Vừa hay giải thích cho tên của cô ấy.
Lúc này cô ấy nhịn không được mà đỏ mặt lên, cười nói: “Em với lớp trưởng còn chưa thân tới mức dùng chung một tài khoản weibo nhỉ?”
“Em đừng giả ngơ nữa.” Mai Hạ Văn cười mỉm gửi tài khoản và mật khẩu weibo đến điện thoại của Cố Niệm Chi, “Lấy đi, có gì muốn nói, có thể đăng trên timeline, không có ai biết.”
Cố Niệm Chi thầm nói tài khoản của em nhiều như vậy, muốn đăng status cần gì phải đăng trên kiểu weibo hận không thể viết tên lên trán này?
“Anh có gì muốn nói, cũng sẽ đăng trên đó.” Mai Hạ Văn đăng nhập vào, lại hỏi Cố Niệm Chi: “Weibo của em là gì? Kết bạn đi.”
Cố Niệm Chi cười lắc đầu, “Em không có weibo, ngay cả QQ cũng không có.”
“Vậy thì càng tốt, weibo này cho em đó.” Mai Hạ Văn vội nói, anh giúp em quản lý, em muốn bao nhiêu người theo dõi? Anh mua cho em.”
Cố Niệm Chi: “... Lúc nãy anh còn nói đăng status trên đó không có ai biết mà…”
Sao mới chớp mắt đã muốn mua followers rồi?
“Ha ha, đều là followers giả thôi, cũng giống như không có người, chính là nhìn nhiều người follow tài khoản này như vậy, em sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.” Mai Hạ Văn cười rất thoải mái, cặp kính gọng vàng tôn thêm ngoại hình nho nhã thanh lịch của hắn.
Trong quán ăn có cô gái cầm kính liếc Mai Hạ Văn, rõ ràng rất có hứng thú với hắn.
Những lời nói khác của Mai Hạ Văn Cố Niệm Chi cũng không nghe vào nữa, chỉ duy nhất một câu này, “Em sẽ không cảm thấy cô đơn nữa”, làm cô ấy xao động.
“Sao em lại cô đơn? Về phòng kí túc em có ba người chị, ra ngoài có lớp trưởng bên cạnh, cô đơn chỗ nào?” Cô ấy bướng bỉnh không chịu thừa nhận.”
Mai Hạ Văn mỉm cười không nói, con ngươi đen nhánh đằng sau cặp kính gọng vàng dịu dàng nhìn cô ấy.
Trong nháy mắt, Cố Niệm Chi vậy mà lại có cảm giác tháng năm bình yên.
Cô ấy ngồi cạnh Mai Hạ Văn, nhìn đèn màu rực rỡ bên ngoài cửa sổ sát đất của quán ăn, nhẹ mỉm cười.
Mai Hạ Văn nhìn cô ấy cười, cũng cười theo, “Trở về anh sẽ viết một bài văn cho em, em nhớ đọc, tốt nhất là viết chút gì đó tâm đắc.”
“Ôi, em không được đâu. Em chỉ đọc thôi, sẽ không viết đâu.” Cố Niệm Chi cười lắc đầu, “Không giống lớp trưởng, là một thanh niên văn nghệ, cây bút lợi hại.”
Mai Hạ Văn kiên nhẫn dỗ dành cô ấy, “Có thể xem cũng được, xem xong gọi điện cho anh, nói cho anh nghe cảm nhận của em, được không?”
“Vậy để xem anh viết có hay không đã.” Cố Niệm Chi xảo quyệt nói.
Hai người ở trong quán uống trà xong, mới rời khỏi đó về kí túc xá.
Sau khi Cố Niệm Chi quay về, tắm rửa gội đầu, lại cầm máy sấy sấy tóc, bận bịu cả lên, nên quên luôn Âm Thế Hùng bên kia.
Vốn dĩ cô ấy muốn trước khi ngủ hỏi Âm Thế Hùng có liên lạc được với Hoắc Thiệu Hằng chưa, nhưng tóc vừa khô xong, cô ấy đã buồn ngủ không chịu được, ngủ quên mất.
……
Sau khi Âm Thế Hùng cúp điện thoại của Cố Niệm Chi, liền liên lạc với Triệu Lương Trạch.
Hai người tùy tiện tán dóc vài câu, Âm Thế Hùng liền nói đến việc Cố Niệm Chi gọi cho hắn.
“Có bản lĩnh thì anh hỏi Hoắc thiếu, có đồng ý cho Cố Niệm Chi đi Mỹ làm thực tập sinh ở quốc hội không.” Âm Thế Hùng không nói hắn cũng hiểu.
Dù gì Triệu Lương Trạch bọn họ đang ở châu Âu, dùng điện thoại vệ tinh, lo lắng không an toàn, cho nên rất nhiều thứ nói ra đều như khẩu hiệu.
Triệu Lương Trạch nghe thấy tin tức này, cũng hết hồn, nhịn không được hỏi: “Giáo sư Hà kia, đối xử với Niệm Chi cũng quá tốt rồi nhỉ?”
“Rất tốt. Có điều Niệm Chi của chúng ta tốt như vậy, vừa xinh đẹp vừa thông minh, còn rất ngây thơ trong sáng, cậu nói xem ai gặp em ấy mà không thích?” Âm Thế Hùng vô cùng đắc ý nói, “Người đàn ông nào mà không thích em ấy mới không bình thường!”
Một dáng người cao lớn đứng phía sau Triệu Lương Trạch, vừa hay ở điểm mù.
Đột nhiên Triệu Lương Trạch mãnh liệt ho một tiếng.
Âm Thế Hùng không nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đã đến rồi, hắn nói rất hưng phấn, giống như Cố Niệm Chi thật sự là con gái hắn: “... Tiểu Trạch, tôi nói cậu nghe, đàn ông đều là cái nết đó, từ mười tám, cho đến tám mươi, tiêu chuẩn chọn bạn gái đó giờ chưa từng thay đổi. Niệm Chi nhà chúng ta không chỉ xinh đẹp, dáng người số một, mà tuổi em ấy còn rất nhỏ nha, đợi em ấy trưởng thành chín chắn rồi, ui chao, còn không biết sẽ khiến bao nhiêu người đàn ông quỳ dưới váy đây.”
“... Vậy cậu thì sao? Cậu cũng thích Niệm Chi? Hay là cậu không bình thường?” Đột nhiên bên Triệu Lương Trạch một giọng nói trầm thấp hùng hồn.
Âm Thế Hùng nhất thời không nghe kĩ, trong đầu tự động thay đổi âm thanh này thành giọng của Triệu Lương Trạch, quơ cánh tay nói: “Sao tôi giống với đàn ông bình thường được?! Tôi là người giám hộ của Niệm Chi! Nhìn em ấy lớn lên có được không! Sao có thể có tình cảm đó với em ấy?! Tôi có còn muốn làm người không?!”
Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng như thường, ôm cánh tay đi qua, thoáng một cái trước điểm mù, dùng ngón tay chỉ chỉ: “Coi như cậu tự mình biết mình.”
Thoạt nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đến mức khiến người khác tuyệt vọng của Hoắc Thiệu Hằng xuất hiện trên màn hình máy tính, Âm Thế Hùng bị dọa đến muốn mắc bệnh tim luôn.
Hắn kêu to một tiếng, cả người đổ về phía trước, từ sofa lăn xuống đất, té dập mông.
“Nói, thực tập sinh quốc hội Mỹ là chuyện gì?” Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống bên cạnh Triệu Lương Trạch, cầm lấy con chuột, điều khiển máy tính.
Bình luận facebook